Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 39
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Tại Ngôi Mộ Của Zia Rashid
hiếc quách được làm bằng nước.
Nó có hình dáng của một người quá khổ với bàn chân tròn, vai rộng, và có khuôn mặt mỉm cười sung sướng, giống như các áo quan của người Ai Cập mà tôi đã nhìn thấy; nhưng toàn bộ được chạm khắc bằng chất lỏng phát sáng tinh khiết. Nó được đặt trên chiếc bệ đá ở giữa căn phòng hình vuông. Nghệ thuật Ai Cập được dùng để trang trí trên các bức tường, nhưng tôi không để tâm đến chuyện đó.
Bên trong chiếc quách, Zia Rashid bồng bềnh trong chiếc áo choàng màu trắng. Hai cánh tay cô ấy vắt chéo trên ngực. Cô ấy nắm chặt trong lòng bàn tay chiếc gậy móc và cây côn xích đầu gắn cầu gai, biểu tượng của pharaoh. Chiếc gậy và chiếc đũa thần của cô ấy lơ lửng bên cạnh. Mái tóc đen ngắn của cô ấy trôi bồng bềnh quanh khuôn mặt, đẹp y như trong trí nhớ của tôi. Nếu bạn đã từng nhìn thấy bức điêu khắc nổi tiếng của Nữ hoàng Nefertiti, Zia gợi cho tôi nhớ tôi đến bà ấy, với hàng lông mày cong cong, gò má cao, chiếc mũi thanh nhã, và đôi môi đỏ hoàn hảo.
[Sadie nói rằng tôi đã miêu tả quá mức, nhưng đó là sự thật. Nefertiti được gọi là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới là có lí do của nó. ]
Khi tôi tiến lại gần chiếc quách, nước bát đầu mờ dần. Một dòng nước chảy róc rách xuống các cạnh, lần theo biểu tượng giống nhau lặp đi lặp lại.
Bes lầm bầm trong cổ họng. "Cháu không nói cho ta biết cô ấy là một vị thần nhỏ."
Tôi đã không nghĩ phải đề cập đến chuyện này, nhưng tất nhiên đó là lí do vì sao Iskandar giấu kín Zia. Khi cha chúng tôi giải thoát các vị thần ở Bảo tàng Anh, một trong các vị thần—nữ thần sông Nephthys—đã chọn Zia làm thân chủ.
"Đó là biểu tượng của Nephthys?" cháu đoán thế.
Bes gật đầu. "Không phải cháu đã nói cô gái này là Nguyên Tố Sư Hỏa?"
"Đúng vậy.”
"Hừm. Không phải là sự kết hợp tốt. Chẳng có gì lạ khi Đại pháp sư đưa cô ấy vào trạng thái tạm ngừng hoạt động. Một pháp sư lửa làm thân chủ cho nữ thần nước—việc đó có thể giết chết cô ấy, trừ phi... hừ, đó là sự kết hợp khá khôn ngoan.”
"Cái gì?”
"Sự kết hợp của nước với lửa cũng có thể che giấu sức mạnh của Zia. Nếu Iskandar cố giấu cô ấy khỏi Apophis..." ông ấy mở to mát. "Đức mẹ thánh thần Nut. Đó có phải chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại không?”
"Đúng rồi, cháu nghĩ thế." Tôi không chác vì sao ông ấy lại có hành động quá sửng sốt. "Chẳng phải có rất nhiều người quan trọng được chôn cùng với những vật này sao?"
Bes nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.
"Cháu không hiểu, nhóc. Đây là cái gậy móc và cái trùy nguyên bản, đồ nghề hoàng gia của Ra."
Đột nhiên tôi cảm thấy như mình đã nuốt phải một viên đá cẩm thạch. Tôi không nghĩ là mình có thể ngạc nhiên hơn nếu Bes nói Nhân tiện, cháu đang tựa vào một quả bom hyđrô lỏng đấy. Chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại của Ra là biểu tượng sức mạnh quan trọng nhất của vị thần Ai Cập quyền uy nhất. Tuy nhiên, trong tay của Zia, chúng trông không có vẻ đặc biệt chút nào. Chiếc gậy móc trông giống cây kẹo màu vàng và xanh khổng lồ. Cây côn xích gắn cầu gai kim loại là một thanh gỗ với ba dây xích có gắn cầu gai nhọn ở cuối đầu dây. Chúng không phát sáng hay nói rằng chúng là VẬT SỞ HỮU CỦA RA.
"Tại sao chúng lại ở đây?” tôi hỏi.
"Không biết," Bes nói, "nhưng là chúng đấy. Lần cuối ta nghe nói chúng bị khóa trong mái vòm của Vùng Một. Chỉ Đại pháp sư mới tiếp cận được. Ta đoán Iskandar đã chôn chúng cùng với bạn của cháu ở đây."
"Để bảo vệ cô ấy?”
Bes nhún vai, rõ ràng bối rối. "Chuyện đó giống như nối cho hệ thống an ninh ở nhà với một quả bom nguyên tử. Quá chết người. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Apophis đã không thể tấn công cô ấy. Đó là sự bảo vệ quan trọng trước Sự Hỗn Mang."
"Chuyện gì xảy ra nếu cháu đánh thức cô ấy?”
"Bùa che chở cho cô ấy sẽ bị vỡ. Đó có thể là lí do vì sao Apophis đưa cháu tới đây. Một khi Zia thoát ra ngoài chiếc quách đó, cô ấy sẽ là mục tiêu dễ dàng hơn. Còn tại sao Apophis muốn cô ấy chết, hay tại sao Iskandar đã chịu bao rắc rối đó để bảo vệ cô ấy - ta cũng chẳng biết hơn gì cháu.”
Tôi ngắm nghía khuôn mặt của Zia. Ba tháng qua, tôi luôn mơ tới việc tìm thấy cô ấy. Bây giờ tôi lại gần như quá sợ không dám đánh thức cô ấy. Bằng cách phá vỡ bùa mê ngủ, tôi có thể vô tình làm tổn thương cô ấy, hoặc khiến cô ấy bị Apophis tấn công. Ngay cả khi tôi thành công, chuyện gì xảy ra nếu cô ấy thức giấc và quyết định rằng cô ấy ghét tôi? Tôi muốn tin rằng cô ấy sở hữu trí nhớ đã được chia sẻ với shabti của cô ấy, như thế cô ấy sẽ nhớ về thời gian chúng tôi ở bên nhau. Nhưng nếu cô ấy không nhớ, tôi không chắc mình có thể chịu nổi sự từ chối.
Tôi chạm vào chiếc quan tài nước.
"Cấn thận, nhóc," Bes cảnh báo.
Năng lượng phép thuật gợn qua tôi. Thật khó diễn tả - giống như nhìn thẳng vào khuôn mặt của con quái vật nước - nhưng tôi có thể cảm nhận được ý nghĩ của Zia. Cô ấy đang cố giữ lại kỉ niệm đẹp cuối cùng của mình: khuôn mặt thân thiện của Iskadar khi ông ta đặt chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại vào tay cô ấy: Hãy giữ những vật này, cháu yêu. Cháu sẽ cần chúng. Và không được sợ. Những giấc mơ sẽ không làm phiền cháu.
Nhưng Iskandar đã sai. Những cơn ác mộng đã xâm nhập giấc ngủ của cô ấy. Giọng nói của Apophis rít lên trong bóng tối: Ta tiêu diệt gia đình ngươi. Và ta đang đến tìm ngươi. Zia mãi nhìn thấy cảnh ngôi làng của mình bị phá hủy lặp đi lặp lại, trong khi Apophis cười phá lên, và linh hồn của Nepthys khuấy động một cách khó chịu bên trong cô ấy. Phép thuật của Iskandar cũng giam nữ thần trong giấc ngủ mê hoặc, và bà ấy cố bảo vệ Zia, kêu gọi sông Nile bao bọc căn phòng này và che chở họ trước Rắn. Thế nhưng, bà ấy đã không thể chặn được các giấc mơ. Zia cứ gặp mãi cùng một cơn ác mộng hỗn loạn trong ba tháng, và cô ấy đang mất dần sự tỉnh táo.
"Cháu phải giải thoát cho cô ấy," tôi nói. "Cô ấy phần nào vẫn còn ý thức."
Bes hít không khí qua kẽ chân răng. "Việc đó là không thể, nhưng nếu đúng "Cô ấy đang gặp rắc rối nghiêm trọng." Tôi thọc tay sâu hơn vào trong chiếc quách. Tôi truyền phép thuật tương tự như tôi đã sử dụng để nắn dòng sông, chỉ ở mức độ ít hơn mà thôi. Nước dần dần biến dạng, tan chảy như cục băng. Trước khi Zia có thể trôi khỏi bệ, tôi ôm cô ấy trong vòng tay. Cô ấy làm rơi chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại. Chiếc gậy móc và chiếc đũa thần của cô ấy kêu lách cách trên sàn nhà.
Khi chiếc quách chảy đến giọt cuối cùng, đôi mắt của Zia bật mở. Cô ấy cố thở nhưng có vẻ như không hít vào được.
"Bes, chuyện gì xảy ra với cô ấy thế?” tôi nói. "Cháu phải làm gì đây?”
"Nữ thần," ông ấy nói. "Cơ thể của Zia đang loại bỏ linh hồn của Nepthys. Đưa cô ấy xuống sông!”
Khuôn mặt của Zia bắt đầu chuyển sang màu xanh dương. Tôi ôm cô ấy trong vòng tay và lao lên những chiếc bậc thang trơn trượt, việc không dễ dàng chút nào khi Zia luôn đạp và đánh tôi suốt lúc di chuyển. Tôi cố đi qua chỗ bùn lầy mà không làm rơi cô ấy và đặt cô ấy xuống bờ sông.
Cô ấy cào cổ họng, đôi mát chứa đầy sự sợ hãi; nhưng ngay khi cơ thể cô ấy chạm vào sông Nile, khí chất màu xanh dương phát sáng lung linh quanh cô ấy.sắc mặt cô ấy chuyển về trạng thái bình thường. Nước ộc ra từ miệng cô ấy như thể cô ấy đã biến thành đài phun nước. Nghĩ lại, tôi thấy việc ấy khá thô, nhưng lúc bấy giờ tôi cảm thấy quá nhẹ nhõm nên chẳng để tâm.
Từ trên bề mặt của con sông nhô lên thân hình của người phụ nữ bằng nước trong chiếc váy xanh dương. Hầu hết các vị thần Ai Cập trở nên yếu ớt trong dòng nước chảy, nhưng Nephthys rõ ràng là ngoại lệ. Bà ấy rực sáng bằng sức mạnh. Bà ấy đội chiếc vương miện Ai Cập bằng bạc trên mái tóc đen dài. Khuôn mặt đường bệ của bà ấy gợi tôi nhớ đến Isis, nhưng người phụ nữ này có nụ cười dịu dàng và đôi mắt thân thiện hơn.
"Xin chào, Bes.” Giọng bà nhỏ nhẹ và xào xạc giống như cơn gió nhẹ thổi qua đám cỏ bên sông.
"Nephthys” người lùn nói. "Đã lâu rồi."
Nữ thần nước nhìn xuống Zia đang run rẩy trong cánh tay tôi, vẫn đang thở gấp để lấy hơi.
"Ta xin lỗi vì đã sử dụng cô ấy để làm thân chủ," Nephthys nói. "Đó là lựa chọn sai lầm, gần như đã tiêu diệt cả hai chúng ta.
Hãy bảo vệ cô ấy cẩn thận, Carter Kane. Cô ấy có trái tim nhân hậu, và sứ mệnh quan trọng.”
"Sứ mệnh nào?" tôi hỏi. "Cháu bảo vệ cô ấy như thế nào?”
Thay vì trả lời, linh hồn của Nephthys tan vào sông Nile.
Bes cằn nhằn đồng ý. "Sông Nile là nơi mà cô ấy nên ở. Đó là cơ thể đích thực của cô ấy.”
Zia nói lắp bắp và gập người lại.
"Cô ấy vẫn không thể thở!” Tôi làm một việc duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi cố hồi sức bằng cách hà hơi thổi ngạt cho cô ấy.
Đúng rồi, được lắm, tôi biết việc đó có vẻ thế nào, nhưng tôi đâu có nghĩ sáng suốt được.
[Thôi cười đi, Sadie. ]
Thành thực, tôi không cố lợi dụng. Tôi chỉ muốn giúp.
Zia không nghĩ như thế. Cô ấy đấm vào ngực tôi mạnh đến mức tôi phát ra tiếng kêu giống như món đồ chơi kêu cót két. Sau đó cô ấy nghiêng sang một bên và nôn ọe.
Tôi không nghĩ hơi thở của tôi lại tệ đến thế.
Khi cô ấy tập trung nhìn tôi lần nữa, đôi mát cô ấy bùng lên cơn giận dữ - giống y như trước đây.
"Dám hôn tôi à!” cô ấy cố gắng.
"Mình không - mình không "Iskandar đâu?" cô ấy gặng hỏi. 'Tôi nghĩ...” Đôi mát cô ấy mất sự tập trung. "Tôi đã mơ thấy...” Cô ấy bát đầu run lên. "Ai Cập bất diệt, ông ấy không... Ông ấy không thể—"
"Zia tôi cố đặt tay mình lên vai cô ấy, nhưng cô ấy đẩy tôi ra. Cô ấy quay về phía dòng sông và bắt đầu khóc nức nở, các móng tay cô ấy cào trên bùn.
Tôi muốn giúp cô ấy. Tôi không thể nhìn cô ấy trong đau đớn. Nhưng tôi nhìn sang Bes, và ông ấy vỗ vào chiếc mũi vấy máu như thể cảnh báo tôi: Từ từ thôi, hoặc cô ấy sẽ cho cậu thứ tương tự thế này.
"Zia, chúng ta có nhiều chuyện phải bàn," tôi nói, cố gắng không ra vẻ đau khổ. "Hãy để chúng tôi đưa cậu tránh xa dòng sông này.”
Cô ấy ngồi trên bậc của chiếc lăng mộ và ôm lấy hai cánh tay. Quần áo và tóc cô ấy bắt đầu khô, nhưng mặc dù đêm ấm áp và gió khô thổi từ sa mạc, cô ấy vẫn run lên cầm cập.
Theo yêu cầu của tôi, Bes mang cho cô ấy cây gậy và cây đũa thần từ lăng mộ, cùng với ây gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại, nhưng ông ấy trông không vui vẻ lắm. Ông ấy trao các vật dụng như thể chúng là đồ độc hại.
Tôi cố gắng giải thích với Zia: về shabti, cái chết của Iskandar, Des jar din trở thành Đại Pháp Sư, và những gì đã diễn ra trong ba tháng qua kể từ cuộc chiến với Set, nhưng tôi không chác cô ấy nghe được bao nhiêu. Cô ấy liên tục lắc đầu vài bịt tai.
"Iskandar không thể chết." Giọng cô ấy run rẩy. "ông ấy không thể nào... ông ấy không thể nào đã làm thế với tôi.”
"Ông ấy đang cố bảo vệ cậu," tôi nói. "ông ấy không biết cậu đã trải qua các cơn ác mộng. Mình đã luôn tìm cậu "Tại sao?” cô ấy gặng hỏi. "Cậu muốn gì ở tôi. Tôi nhận ra cậu khi ở London, nhưng sau đó "Mình gặp shabti của cậu ở New York. Cô ấy - cậu - đưa Sadie và mình đến Vùng Một. Cậu bắt đầu bài huấn luyện của chúng tôi. Chúng ta cùng làm việc ở New Mexico, sau đó là Kim Tự Tháp Đỏ "Không." Cô ấy nhắm chặt mát. "Không, đó không phải là tôi.”
"Nhưng cậu có thể nhớ shabti đã làm gì. Hãy cố "Cậu là người nhà Kane!" cô ấy khóc. "Tất cả bọn cậu đều sống ngoài vòng pháp luật.
Và cậu ở đây với - với cái đó.” Cô ấy ra hiệu với Bes.
"Cái đó có tên," Bes cằn nhằn. "Ta bát đầu tự hỏi tại sao ta phải lái xe nửa chặng đường đến Ai Cập để đánh thức cháu.”
"Ông là một vị thần mà!” Zia nói. Sau đó cô ấy quay sang tôi. "Và nếu cậu triệu hồi ông ấy, cậu sẽ bị giết chết "Nghe này, cô gái," Bes nói. "Cháu đã từng là thân chủ của Nephthys. Vì vậy nếu ai đó bị giết Zia chộp lấy chiếc gậy của mình. "Hãy biến đi!"
Thật may, cô ấy chưa lấy lại toàn bộ sức mạnh của mình. Cô ấy đã bắn một cột lửa nhỏ vào mặt của Bes, nhưng vị thần lùn dễ dàng gạt ngọn lửa sang bên.
Tôi nắm lấy đầu gậy của cô ấy. "Zia, dừng lại! Ông ấy không phải là kẻ thù."
"Ta có thể thụi cô ấy?” Bes hỏi. "Cháu đã thụi ta, nhóc. Xem ra công bằng đấy."
"Không đấm gì hết," tôi nói. "Không làm nổ lửa. Zia, chúng ta ở cùng một phe. Xuân phân bắt đầu vào ngày mai khi mặt trời lặn, và Aphophis sẽ vượt ngục. Nó có ý định tiêu diệt cậu. Chúng tôi ở đây để cứu cậu."
Cái tên Apophis là một đòn mạnh giáng vào cô ấy. Cô ấy cố gắng thở, như thể phổi của cô ấy bị đổ đầy nước lần nữa. "Không. Không, điều đó không thể. Tại sao ta phải tin cậu?"
"Bởi vì..." tôi do dự. Tôi có thể nói gì đây? Bởi chúng tôi đã phải lòng nhau cách đây ba tháng? Bởi chúng tôi đã ở bên nhau quá nhiều và đã cứu nhau? Những kí ức đó không phải là của cô ấy. Cô ấy nhớ tôi - đại loại thế. Nhưng thời gian chúng tôi bên nhau giống như một bộ phim mà cô ấy đã xem, với một nữ diễn viên đóng vai cô ấy, làm những việc mà cô ấy sẽ không bao giờ làm.
“Cậu không biết tôi,” cô ấy nói một cách cay đắng. “Bây giờ, đi đi, trước khi tôi buộc phải đánh nhau với cậu. Tôi sẽ tự mình trở lại Vùng Một.”
"Có lẽ cô ấy đúng, nhóc," Bes nói. "Chúng ta nên đi. Chúng ta đã thực hiện đủ phép thuật ở đây để kích động mọi loại chuông báo động."
Tôi siết chặt nám tay. Nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của tôi đã trở thành hiện thực. Zia không thích tôi. Mọi thứ chúng tôi chia sẻ đã vỡ vụn theo bản sao bằng gốm của cô ấy. Nhưng như tôi đã nói, tôi trở nên ngang bướng khi ai đó nói với tôi rằng tôi không thể làm được việc gì.
"Mình không rời cậu." Tôi chỉ về đống đổ nát của ngôi làng cô ấy. "Zia, đây là nơi Apophis đã phá hủy. Nó không phải là tai nạn. Đó không phải là lỗi của bố cậu. Rắn đang nhằm vào cậu. Iskandar chăm sóc cậu vì ông ta cảm thấy cậu có sứ mệnh quan trọng, ông ta giấu cậu với chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại của pharaoh vì cùng một lí do—không chỉ vì cậu đang làm chủ một nữ thần, nhưng là vì ông ta sắp chết và ông ta sợ sẽ không thể bảo vệ cậu được nữa. Mình không biết sứ mệnh chính xác của cậu là gì, nhưng "Thôi đi!" Cô ấy lại nhóm lửa nơi chiếc gậy của mình lần nữa. Lần này nó cháy rực hơn. "Cậu đang bẻ cong ý nghĩ của tôi. Cậu giống như các cơn ác mộng vậy."
"Cậu biết là không phải mà." Có lẽ tôi nên im lặng, nhưng tôi không thể tin rằng Zia sẽ thật sự thiêu rụi tôi. "Trước khi ông ấy chết, Iskandar nhận ra là cần phải trở lại với những cách thức cũ. Đó là lí do tại sao ông ta để cho Sadie và mình sống. Các vị thần và pháp sư phải sát cánh bên nhau. Cậu—shabti của cậu nhận ra điều đó, và chúng ta đã chiến đấu cùng nhau ở Kim Tự Tháp Đỏ."
"Nhóc," Bes nói gấp gáp hơn. "Chúng ta thật sự nên đi."
"Hãy đi cùng chúng tôi," tôi nói với Zia. "Mình biết cậu luôn cảm thấy đơn độc. Cậu chưa từng có ai ngoài Iskandar. Mình cảm nhận được điều đó, nhưng mình là bạn của cậu. Bọn mình có thể bảo vệ cậu."
"Không ai bảo vệ tôi hết!" Cô ấy bật dậy trên đôi chân của mình. 'Ta là người chép sử trong Ngôi Nhà Sự sống!”
Ngọn lửa bán ra từ chiếc gậy của cô ấy. Tôi chộp lấy chiếc đũa thần của mình, nhưng tất nhiên tôi đã làm mất nó ở trên sông. Theo bản năng hai tay tôi nắm lấy biểu tượng của pharaoh - chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại của người chăn cừu. Tôi giơ chúng lên theo biểu tượng bảo vệ X, và chiếc gậy của Zia vỡ vụn ngay tức thì. Ngọn lửa tiêu tan.
Zia lảo đảo về phía sau, khói cuộn lên từ bàn tay của cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm trước sự kinh ngạc hoàn toàn. "Cậu dám sử dụng biểu tượng của Ra sao?”
Có lẽ tôi hơi ngạc nhiên, "Mình - mình không có ý! Mình chỉ muốn nói chuyện.
Chắc cậu đói lắm. Bọn mình có thức ăn và nước ở trong chiếc xe bán tải "Carter!” Bes bồn chồn. "Có gì đó không ổn..."
Ông ấy quay lại quá muộn. Ánh sáng trắng chói lòa nổ tung quanh ông ấy. Khi mắt tôi hết hoa lên, Bes bị đóng băng trong chiếc lồng có các thanh phát sáng như những chiếc ống huỳnh quang. Đứng cạnh ông ấy là hai người khác mà tôi rất không muốn gặp:
Michel Desjardins và Vlad Kẻ Hít Vào.
Desjardins thậm chí trông già hơn so với cảnh mộng của tôi. Mái tóc muối tiêu và bộ râu ba chẽ và không xén tỉa. Chiếc áo choàng màu kem của ông ta rộng thùng thình. Chiếc áo choàng da báo không tay của Đại pháp sư đang tuột về bên vai trái ông ta.
Trái lại, Vlad Menshikov trông như được nghỉ ngơi đầy đủ và đã sẵn sàng cuộc chơi Tra tấn nhà Kane.ông ta mặc bộ trang phục bằng vải lanh trắng tinh và mang chiếc gậy hình rắn mới. Chiếc vòng cổ hình rắn bằng bạc của ông ta lóe sáng trên chiếc nơ. Trên mái tóc quăn xám của ông ta là chiếc mũ phớt mềm, có lẽ để che vết thương trên đầu mà Set đã gây ra cho ông ta.ông ta mỉm cười như thể vui sướng được gặp tôi, mà chắc hẳn rất thuyết phục - ngoại trừ việc ông ta không mang chiếc kính râm. Từ những vết sẹo đứt gẫy và viền khâu tấy đỏ, cặp mát ghê tởm của ông ta ánh lên lòng căm hận.
"Như thần đã nói, thưa Đại pháp sư," Menshikov nói với giọng the thé, "bước tiếp theo của Kane sẽ là tìm con bé đáng thương này và cố gắng xoay chuyển nó.”
"Desjardins, nghe này," tôi nói. "Menshikov là kẻ phản bội.ông ta đã triệu hồi Set. Ông ta đang cố giải thoát Apophis—"
"Ngài thấy đấy?” Menshikov kêu lên. "Như thần dự đoán, thằng bé này cố đổ lỗi cho thần về phép thuật bất hợp pháp của nó."
"Cái gì?” tôi nói. "Không!”
Gã người Nga quay sang kiểm tra Bes hiện vẫn đang bị đóng băng trong chiếc lồng phát sáng của ông ấy. "Carter Kane, ngươi cho là ngươi vô tội, tuy nhiên chúng ta thấy ngươi ở đây đang giao kết với các vị thần. Chúng ta có ai ở đây? Bes người lùn! Thật may, ông nội ta đã dậy ta câu thần chú trói sinh vật đặc biệt này.ông nội cũng dạy ta nhiều câu thần chú dày vò thể xác... khá hiệu nghiệm đối với thần lùn. Ta luôn muốn thử chúng.”
Desjardins nhăn mũi thể hiện sự ghê tởm, nhưng tôi không thể nói liệu đó là vì tôi hay vì Menshikov.
"Carter Kane,” Đại pháp sư nói, "ta biết ngươi thèm muốn ngai vàng pharaoh. Ta biết ngươi đang có kế hoạch với Horus. Nhưng lúc này ta thấy ngươi cầm chiếc gậy móc và cây côn xích gắn cầu gai kim loại của Ra, mà gần đây được phát hiện là mất tích trong phòng kín của ta. Ngay cả với ngươi, đây là hành động trơ tráo thể hiện sự công kích."
Tôi nhìn xuống chỗ vũ khí trong tay. "Không phải như vậy. Tôi mới tìm thấy chúng..."
Tôi dừng lại. Tôi không thể nói với ông ta những biểu tượng được chôn cùng Zia. Ngay cả khi ông ta tin tôi, thì Zia cũng có thể vướng vào rắc rối.
Desjardins gật đầu như thể tôi vừa thú tội. Tôi thấy ngạc nhiên, ông ta có vẻ hơi buồn về chuyện đó. "Như ta nghĩ. Amos cam đoan với ta rằng ngươi là kẻ đầy tớ đáng kính của Ma'at. Thay vì vậy, ta thấy ngươi vừa là một vị thần nhỏ vừa là tên trộm.”
"Zia." Tôi quay sang cô ấy. "Cậu phải nghe. Cậu đang gặp nguy hiểm. Menshikov đang làm việc cho Apophis.ông ta sẽ giết cậu."
Menshikov làm tốt công việc tỏ vẻ bị xúc phạm. "Tại sao ta muốn làm hại con bé? Ta cảm thấy giờ đây nó được giải thoát khỏi Nephthys. Đó không phải là lỗi của nó khi nữ thần thâm nhập vào thân xác nó." ông ta đưa tay ra cho Zia. "Ta vui vì thấy ngươi an toàn, cô bé. Ngươi sẽ không đổ lỗi cho Iskandar vì những quyết định trước đây của ông ta vào những ngày cuối cùng - giấu ngươi ở đây, mềm mỏng thái độ trước những kẻ phạm tội nhà Kane. Hãy tránh xa kẻ phản bội này. Hãy về nhà cùng chúng ta."
Zia lưỡng lự. "Tôi có... Tôi có những giấc mơ lạ...”
"Ngươi đang bối rối,” Desjardins nhẹ nhàng nói. "Việc đó là tự nhiên. Shabti của cháu đang truyền trí nhớ của nó cho cháu. Cháu nhìn thấy Carter Kane và em gái mình thỏa thuận với Set ở Kim Tự Tháp Đỏ. Thay vì tiêu diệt Chúa tể Đỏ, chúng để ông ta đi. Cháu nhớ chứ?"
Zia quan sát tôi một cách thận trọng.
"Còn nhớ vì sao chúng ta làm việc này chứ,” tôi cầu xin. "Chúa Tể Sự Hỗn Mang đang trỗi dậy. Apophis sẽ tự do trong thời gian chưa đầy hai mươi tư giờ nữa. Zia... mình...”
Tôi nghẹn lời. Tôi muốn nói với cô ấy tôi đã cảm nhận về cô ấy như thế nào, nhưng đôi mắt cô ấy cứng lại như hổ phách.
"Tôi không biết cậu," cô ấy lẩm bẩm. "Tôi xin lỗi."
Menshikov mỉm cười. "Tất nhiên là không, cô bé. Cháu không có việc gì liên quan đến những kẻ phản bội. Bây giờ, được sự cho phép của Đức ông Desjardins, chúng ta sẽ đưa kẻ dị giáo này trở lại Vùng Một, nơi nó sẽ được đưa ra xét xử công bằng” - Menshikov quay sang tôi, cặp mắt bị hủy hoại của ông ta đang rực cháy trong sự chiến thắng - "và sau đó, xử tử.”
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa