A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 400 / 38
Cập nhật: 2019-12-06 08:57:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Trì Hoãn Nghiêm Trọng Tại Nhà Ga Waterloo (Chúng Tôi Xin Lỗi Vì Con Khỉ Đầu Chó Khổng Lồ)
ệ thống tàu điện ngầm london có độ vang tuyệt vời. Âm thanh dội lại qua các đường hầm, vì vậy khi chúng tôi đi xuống, tôi có thể nghe thấy tiếng tàu lao vụt vụt, các nhạc công biểu diễn để xin tiền xu, và tất nhiên thần khỉ đầu chó sát thủ đang gầm rú khát máu trong khi nghiền nát cánh cửa xoay phía sau chúng tôi.
Do các mối đe dọa khủng bố và an ninh tăng cường, chắc hẳn ta sẽ hy vọng có được sự trợ giúp của một vài nhân viên cảnh sát, nhưng đáng buồn là không phải vào giờ này tối hôm nay, không phải ở một nhà ga tương đối nhỏ thế này. Còi xe cảnh sát réo lên ở con phố phía trên, nhưng chúng tôi sẽ chết hoặc chuồn đi từ lâu trước khi có được sự trợ giúp của người trần. Và nếu cảnh sát cố bắn Babi trong khi nó đang ở trong hình hài của ông tôi – không được. Tôi tự buộc mình không được nghĩ về chuyện đó nữa.
Anubis đã gợi ý đi tàu điện ngầm. Và nếu tôi phải chiến đấu, tôi phải tìm một cây cầu. Tôi phải tuân thủ theo kế hoạch đó.
Không có nhiều chuyến tàu qua ga Carary Wharf để tôi lựa chọn. Thật may, tuyến Jubilee chạy đúng giờ. Chúng tôi tiến vào sân ga, nhảy lên khoang tàu cuối cùng khi cánh cửa đang đóng lại, và đổ gục xuống ghế.
Con tàu lắc lư tiến vào đường hầm tối đen. Phía sau chúng tôi, không còn thấy bóng dáng của Babi hay Nekhbet bám đuổi nữa.
“Sadie Kane,” Emma thở hổn hển. “Cậu làm ơn nói cho chúng tớ biết chuyện gì đang xảy ra được không?”
Những người bạn đáng thương của tôi. Tôi chưa bao giờ lôi kéo họ vào một rắc rối như thế này, kể cả khi chúng tôi bị nhốt trong phòng thay đồ của con trai ở trường học. (Một câu chuyện dài liên quan đến vụ cá cược năm bảng, chiếc quần lót của Dylan Quinn, và một con sóc. Có lẽ tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau. )
Hai bàn chân của Emma bị cứa và rộp da do chạy không mang giày. Chiếc áo chui đầu màu hồng của cô ấy trông như bộ lông chó xù bị cắt xén nham nhở, và chiếc kính của cô ấy đã rụng mất một vài viên kim cương giả.
Khuôn mặt của Liz đỏ rực như tấm thiệp của tình nhân. Cô ấy đã bỏ chiếc áo khoác denim, việc chưa từng xảy ra trước đây vì cô ấy luôn luôn lạnh. Chiếc áo ba lỗ trắng đã lấm tấm mồ hôi. Hai cánh tay cô ấy đầy tàng nhang làm tôi nhớ đến Nut nữ thần bầu trời với những chòm sao lấp lánh.
Trong hai người, Emma trong có vẻ bực bội hơn, đang đợi tôi giải thích. Liz trông vẫn khiếp sợ, miệng cô ấy mấp máy như thể muốn nói nhưng đã mất dây thanh quản. Tôi nghĩ cô ấy bình luận về các vị thần khát máu đang rượt đuổi chúng tôi, nhưng khi tìm lại được giọng nói, cô ấy bảo, “Anh chàng đó hôn cậu!”
Hãy để Liz tự chọn lựa ưu tiên của mình.
“Tớ sẽ giải thích”, tôi hứa. “Tớ biết mình là người bạn quá quắt vì đã kéo cả hai cậu vào chuyện này. Nhưng làm ơn, hãy để tớ yên trong chốc lát. Tớ cần tập trung.”
“Tập trung vào cái gì?” Emma gặng hỏi.
“Emma, im lặng nào!” Liz mắng. “Cậu ấy nói để cậu ấy tập trung.”
Tôi nhắm mắt lại, cố thư giãn các dây thần kinh.
Chuyện này không dễ dàng, đặc biệt khi có khán giả. Tuy nhiên, không có các vật dụng, tôi không tự vệ được, và có khả năng tôi sẽ không còn cơ may khác để triệu hồi được chúng. Tôi nghĩ: Mình có thể làm được, Sadie. Chỉ là tiến vào một không gian khác. Chỉ là xé rách một miếng trong tấm vải hiện thực.
Tôi chìa tay. Không có chuyện gì xảy ra. Tôi thử lại lần nữa, và tay tôi biến vào Duat. Liz rít lên. Thật may, tôi không mất tập trung (hay mất bàn tay của mình). Các ngón tay của tôi nắm lấy quai chiếc túi đựng phép thuật, và tôi kéo nó ra.
Emma mở to đôi mắt. “Thật tuyệt. Cậu đã làm như thế nào vậy?”
Thực ra tôi cũng đang tự hỏi như thế. Trong hoàn cảnh này, tôi không thể tin là mình đã làm được chỉ trong lần thử thứ hai.
“Nó, ừm…là phép thuật,” tôi nói.
Các bạn tôi nhìn chằm chằm, hoang mang và sợ hãi, và mức độ trầm trọng của vấn đề mà tôi gặp bỗng nhiên hiện ra đè nặng lên tôi.
Cách đây một năm, Liz, Emma và tôi có lẽ đã đi chuyến tàu này tới Fundland hay rạp chiếu phim. Chúng tôi có lẽ đã ngặt ngẽo cười nhạo Liz vì tiếng nhạc chuông điện thoại nực cười của cô ấy hay các bức ảnh của những đứa con gái mà chúng tôi rất ghét ở trường học được Emma chỉnh sửa bằng Photoshop. Những điều nguy hiểm nhất trong đời tôi lúc ấy là cách nấu nướng của bà và tính khí của ông khi ông nhìn thấy điểm số cuối học kỳ của tôi.
Bây giờ ông biến thành con khỉ đầu chó khổng lồ. Bà là con kền kền nham hiểm. Bạn tôi đang nhìn tôi như thể tôi vừa rơi xuống từ một hành tinh khác, mà điều này thì không xa sự thật là mấy.
Ngay cả khi có các vật dụng phép thuật ở trong tay, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm gì. Tôi đã không còn toàn bộ sức mạnh của Isis để tùy nghi sử dụng. Nếu tôi cố chiến đấu với Babi và Nekhbet, tôi có thể làm tổn thương cho chính ông bà của mình và có khả năng sẽ tự giết mình. Nhưng nếu tôi không ngăn chặn họ lại, ai sẽ làm đây? Bị ám bởi các vị thần rất có thể khiến thân chủ bị kiệt quệ. Chuyện đó đã suýt xảy ra với chú Amos, một pháp sư chính thức và biết cách phải tự vệ như thế nào. Bà và ông đã già yếu và không hề có phép thuật. Họ không còn nhiều thời gian.
Sự tuyệt vọng – tồi tệ hơn đôi cánh của nữ thần kền kền – choán lấy tôi.
Tôi không nhận ra là mình đang khóc cho tới khi Liz đặt tay lên vai tôi. “Sadie yêu quý, chúng tớ xin lỗi. Chỉ là hơi…khác thường, cậu biết đấy? Nói cho chúng tớ biết đang có chuyện gì đi. Hãy để chúng tớ giúp.”
Tôi hít thở một cách run rẩy. Tôi đã quá nhớ những người bạn của mình. Tôi luôn nghĩ họ hơi kì cục, nhưng bây giờ họ dường như bình thường một cách sung sướng – họ là một phần thế giới đã không còn thuộc về tôi nữa. Cả hai bọn họ đều muốn thể hiện sự can đảm, nhưng tôi có thể thấy bên trong họ khiếp sợ. Tôi ước mình có thể để họ lại, giấu họ đi, giữ họ tránh xa sự nguy hiểm, nhưng tôi nhớ những gì Nekhbet đã nói. Bọn chúng sẽ là món khai vị tuyệt đấy. Anubis đã cảnh báo rằng nữ thần kền kền sẽ săn đuổi những người bạn của tôi và làm tổn thương họ để làm tổn thương tôi. Ít nhất nếu họ ở cùng tôi, tôi có thể cố bảo vệ họ. Tôi không muốn đảo lộn cuộc sống của họ như cuộc sống của tôi đã từng bị đảo lộn, nhưng tôi nợ họ một sự thật.
“Chuyện này nghe rất có vẻ điên rồ đấy,” tôi cảnh báo.
Tôi kể lại cho họ toàn bộ sự việc một cách ngắn gọn nhất có thể - tại sao tôi đã rời London, chuyện các vị thần Ai Cập đã thoát ra thế giới như thế nào, và chuyện tôi đã phát hiện tổ tiên của mình là pháp sư ra sao. Tôi kể cho họ về cuộc chiến với Set, sự trỗi dậy của Apophis, và ý nghĩ điên rồ đánh thức thần Ra.
Đã qua hai nhà ga, nhưng tôi cảm thấy rất dễ chịu khi kể cho những người bạn câu chuyện ấy nên tôi đã quên cả thời gian.
Khi tôi kể xong, Liz và Emma nhìn nhau, chắc chắn tự hỏi làm thế nào để nói nhẹ nhàng rằng tôi là một kẻ ngớ ngẩn.
“Tớ biết chuyện đó dường như không thể,” tôi nói, “nhưng-”
“Sadie, chúng tớ tin cậu,” Emma nói.
Tôi chớp mắt. “Các cậu tin tớ á?”
“Tất nhiên chúng tớ tin cậu.” Khuôn mặt Liz đỏ ửng, y như lúc cô ấy đã ngồi vài lượt tàu hỏa trên cao. “Tớ chưa bao giờ nghe thấy cậu nói chuyện gì một cách nghiêm túc. Cậu – cậu đã thay đổi.”
“Đó là vì bây giờ tớ là một pháp sư, và…và tớ không thể tin chuyện đó nghe ngớ ngẩn như thế nào.”
“Còn hơn thế nữa ấy chứ.” Emma chăm chú nhìn khuôn mặt tôi như thể tôi sắm biến thành vật gì đó khá đáng sợ. “Cậu trông già dặn hơn, trưởng thành hơn.”
Giọng của cô ấy pha chút buồn bã, và tôi nhận ra các bạn của tôi và tôi đang xa cách nhau dần. Giống như khi tôi đứng trên bờ đối diện của một vực sâu đang mở rộng ra. Và tôi biết chắc chắn, các vực đã quá rộng để tôi có thể nhảy ngược trở lại.
“Bạn trai của cậu trông thật hấp dẫn,” Liz thêm vào đó, có lẽ để làm tôi vui.
“Anh ta không phải…” tôi dừng lại. Tranh luận với Liz chẳng có ích gì. Ngoài ra, tôi quá bối rối về thần Anubis, tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Đoàn tàu giảm tốc độ. Tôi nhìn thấy biển báo nhà ga Waterloo.
“Ồ, Chúa ơi.” tôi nói, “Lẽ ra ta phải xuống tàu ở London Bridge. Tớ cần một cây cầu.”
“Chúng ta không thể quay về được hay sao?” Liz hỏi Tiếng gầm phía sau chúng tôi đã trả lời cho câu hỏi đó. Ngoái nhìn lại, tôi thấy một bộ lông sáng bạc đang nhảy nhót dọc theo đường ray. Bàn chân nó chạm vào đường ray thứ ba và những tia lửa bắn ra; nhưng vị thần khỉ đầu chó vẫn bước đi khệnh khạng, không hề bối rối. Khi đoàn tàu hãm phanh, Babi bắt đầu bắt kịp chúng tôi.
“Không quay lại nữa,” tôi nói. Chúng ta phải đến cầu Waterloo.”
“Từ nhà ga đến đó còn nửa dặm!” Liz phản đối. “Chuyện gì xảy ra nếu nó bắt được chúng ta?”
Tôi lục lọi trong túi và lôi ra cây gậy mới của mình. Ngay lập tức nó kéo dài ra theo đúng kích cỡ, đầu chạm hình sư tử lấp lóe ánh vàng. “Vậy tớ e là chúng ta phải chiến đấu.”
Tôi nên mô tả Nhà ga Waterloo trước hay sau khi chúng tôi phá hủy nó? Sảnh chính thật đồ sộ. Sàn ốp đá cẩm thạch bóng láng, hàng loạt cửa hàng và kiosk, vách kích và xà ngang trần nhà đủ cao để một chiếc trực thăng có thể bay thoải mái bên trong.
Từng dòng người ra vào, hòa trộn, chia tách và đôi khi va chạm khi họ đi đến các thang máy và sân ga khác nhau.
Khi tôi còn nhỏ, kiến trúc tòa nhà đã thật làm tôi sợ. Tôi lo lắng là chiếc đồng hồ Victorya khổng lồ treo trên trần nhà có thể rơi xuống và đè bẹp tôi. Tiếng loa thông báo quá ồn ào. (Em thích là kẻ ồn ào nhất trong thế giới của mình, cảm ơn anh nhiều). Đám đông hành khách đứng nhìn như thôi miên dưới các bảng chỉ dẫn khởi hành theo dõi các chuyến tàu của họ, làm tôi nhớ đám đông trong phim xác sống – loại phim đáng ra tôi không nên xem vì chỉ là một đứa trẻ, nhưng tôi luôn là đứa trẻ lớn sớm.
Các bạn tôi và tôi đang lao qua nhà ga chính. Xô đẩy chen lấn để tới lối ra gần nhất, khi cầu thang phía sau chúng tôi nổ tung.
Đám đông chạy toán loạn khi Babi trèo qua đống đổ nát. Các thương gia gào thét, vứt bỏ cặp tài liệu và chạy hết tốc lực để có cơ may sống. Liz, Emma và tôi ép mình vào cạnh quầy kios để tránh bị một đoàn khách du lịch la hét bằng tiếng Ý, giẫm đạp.
Babi tru lên. Bộ lông của nó được phủ một lớp bụi và bồ hóng do chạy qua các đường hầm. Chiếc áo len của ông bị xé rách thành những mảnh nhỏ trên cánh tay của nó, nhưng thật kì diệu, cặp kính của nó vẫn nguyên vẹn trên đầu.
Nó hít hít không khí, có lẽ cố tìm ra mùi hương của tôi. Thế rồi một chiếc bóng đen kịt vượt qua trên đầu.
“Ngươi đang đi đâu thế, Sadie Kane?” Nekhbet rít lên. Ba ta bay vọt qua nhà ga, nhào xuống đám đông đang hoảng loạn. “Ngươi sẽ chiến đấu bằng cách bỏ chạy hay sao? Ngươi không xứng đáng!”
Giọng nói bình tĩnh của xướng ngôn viên vang vọng nhà ga: “Chuyến tàu 8: 02 đến Basingstoke sẽ đến sân ga số 3.”
“ROOAR!” Babi nện bức tượng đồng của một gã nổi tiếng đáng thương nào đó và khiến đầu bức tượng rụng xuống. Một viên cảnh sát được trang bị sung ngắn chạy tới. Trước khi tôi hét lên bảo anh ta dừng lại, anh ta đã bắn một phát vào Babi. Liz và Emma đều gào lên. Viên đạn trệch ra ngoài bộ lông của Babi như thể bộ lông được làm bằng titan, và làm vỡ tan biển hiệu McDonalds. Viên cảnh sát ngất xỉu.
Tôi chưa bao giờ thấy cảnh tượng quá nhiều người chạy thoát khỏi nhà ga nhanh đến vậy. Tôi cân nhắc xem liệu có nên chạy theo họ, nhưng quyết định việc đó quá nguy hiểm. Tôi không thể để những vị thần điên rồ này giết hàng đống người vô tội chỉ vì tôi đang ở giữa họ; và nếu chúng tôi gia nhập dòng người tháo chạy, chúng tôi sẽ chỉ mắc kẹt hoặc bị đè bẹp trong dòng người hỗn loạn.
“Sadie, nhìn kìa!” Liz chỉ lên trên và Emma rú lên.
Nekhbet lượn lên dầm trần nhà và đậu ở đó với những con chim bồ câu. Bà ta nhìn chằm chằm xuống dưới và rít lên Babi, “Con bé kia rồi, nhóc con của ta! Ở đây!”
“Mình ước gì bà ta câm miệng lạu,” tôi lẩm bẩm.
“Isis thật ngớ ngẩn khi chọn ngươi!” Nekhbet hét lên. “Ta sẽ chén ruột gan ngươi!”
“ROOOAR!” Babi gào, nồng nhiệt tán thành.
“Chuyến tàu 8: 14 đến Brighton sẽ bị trễ,” giọng xướng ngôn viên cất lên.” “Chúng tôi xin lỗi sự bất tiện này.”
Babi lúc này đã nhìn thấy chúng tôi. Cặp mắt của nó chứa đầy sự giận dữ nguyên thủy, nhưng tôi vẫn thấy bóng dáng của ông trong cách biểu lộ của nó. Cách nó nhíu mày và nhô cằm ra – giống như cách ông thể hiện khi tức giận với chiếc tivi và hét vào các cầu thủ bóng bầu dục. Cách biểu lộ đó của thần khỉ đầu chó làm tôi mất hết tinh thần.
Tôi sẽ không chết ở đây. Tôi sẽ không để hai vị thần đáng ghét làm tổn thương những người bạn của tôi hay hủy hoại ông bà tôi.
Babi khệnh khạng tiến về phía chúng tôi. Lúc này đã tìm thấy chúng tôi, nó không có vẻ vội vã giết chúng tôi. Nó ngẩng đầu và tru lên về phía bên trái và bên phải, như thể đang phát đi tiếng gọi, mời gọi bạn bè của nó đến dự bữa tối. Các ngón tay của Emma bấm sâu vào cánh tay tôi. Liz khóc thút thít, “Sadie…?”
Lúc này đám đông gần như đã biến mất. Không còn viên cảnh sát nào trong tầm nhìn. Có lẽ họ cũng đã tháo chạy, hay tất cả bọn họ đang trên đường đến Canary Warf, không nhận thấy vấn đề đang ở đây.
“Chúng ta sẽ không chết,” tôi hứa với các bạn của mình. “Emma, cầm lấy cây gậy của tớ”
“Cây gậy - ồ, phải.” Cô ấy cầm chiếc gậy một cách rón rén như thể tôi trao cho cô ấy máy phóng tên lửa, có thể lắm chứ nếu tôi yểm đúng bùa.
“Liz,” tôi ra lệnh, “để ý con khỉ đầu chó,” cô ấy nói. “Rất khó để mất dấu con khỉ đầu chó.”
Tôi lục lọi bên trong chiếc túi phép thuật của mình, tuyệt vọng điểm qua các đồ nghề. Đũa thần…tốt cho phòng thủ, nhưng cùng lúc đối đầu với hai vị thần, tôi cần hơn thế. Các con trai của Horus, viên phấn phép thuật – đây không phải nơi để vẽ vòng tròn bảo vệ. Tôi phải đến chỗ cây cầu. Tôi cần thêm thời gian để thoát khỏi nhà ga này.
“Sadie…” Liz cảnh báo, Babi đã nhảy lên nóc cửa hàng Body Shop, nó gầm rú, và những con khỉ đầu chó nhỏ hơn bắt đầu xuất hiện từ khắp mọi hướng – chúng trèo lên đầu dòng hành khách đi tầu đang tháo chạy, đu xuống từ các thanh xà nhà, bất ngờ lao ra từ các cầu thang và cửa hàng. Hàng chục con khỉ, tất cả đều trong trang phục trắng bạc của đội bóng rổ. Bóng rổ có phải là môn thể thao quốc tế của khỉ đầu chó không nhỉ?
Cho đến hôm nay, tôi vẫn khá yêu mến khỉ đầu chó. Những con khỉ mà tôi gặp trước đây, như Khufu và những người bạn của nó, là những con vật thiêng liêng của Thoth, vị thần tri thức. Nhìn chung, chúng thông minh và hữu ích. Tuy nhiên, tôi ngờ rằng đàn khỉ đầu chó của Babi loàn toàn là loại khác. Chúng có bộ lông đỏ tươi như máu, cặp mắt hoang dã, và những cặp răng nanh có thể khiến giống hổ răng kiếm cảm thấy tự ti và kém cỏi.
Chúng bắt đầu tiến lại gần, gầm gừ sẵn sàng nhảy chồm tới.
Tôi lấy một cục sáp ở trong túi ra – không còn thời gian để tạo hình shabti nữa. Hai bùa hộ mạng tyet, ký hiệu thiêng liêng của Isis – à, những thứ này có thể hữu ích. Tiếp theo, tôi nhìn thấy một cái lọ nhỏ bằng thủy tinh được nút kín mà tôi đã quên bẵng đi. Bên trong là một ít chất lỏng màu đùng đục: lần thử sức đầu tiên của tôi với chất lỏng ma thuật. Nó đã nằm trong đáy túi từ rất lâu vì tôi chưa từng đủ tuyệt vọng để thử nó.
Tôi lắc chất lỏng ma thuật. Nó phát ra ánh sáng màu xanh lục u ám. Một thứ chất dính xoáy tròn bên trong. Tôi mở nắp. Mùi của nó còn tệ hơn cả mùi của Nekhbet.
“Cái gì thế?” Liz hỏi.
“Thật kinh tởm,” tôi nói. “Cuộn giấy hoạt ảnh trộn lẫn với dầu, nước và một vài thành phần bí mật. Tớ e rằng nó sẽ tạo ra một thứ đặc sệt.”
“Hoạt ảnh à?” Emma hỏi. “Cậu sắp triệu hồi phim hoạt hình ư?”
“Được thế thì tuyệt,” tôi thú thật. “Nhưng việc này nguy hiểm hơn. Nếu làm đúng, tớ có thể tạo ra rất nhiều phép thuật mà không tự thiêu cháy mình.”
“Và nếu cậu làm sai?” Liz hỏi.
Tôi đưa mỗi người một bùa hộ mạng của Isis. “Cầm lấy những thứ này. Khi tớ bảo chạy, hãy chạy đến điểm chờ taxi. Không được dùng lại.”
“Sadie,” Emma phản đối, “chuyện quái gì thế-”
Trước khi mất hết dũng khí, tôi nuốt chất lỏng ma thuật vào bụng.
Phía trên chúng tôi, Nekhbet cười khúc khích. “Bỏ cuộc đi! Các ngươi không thể chống lại được chúng ta đâu!” Đôi cánh của bà ta phủ bóng trải dài hết sân ga, khiến vị hành khách cuối cùng bỏ chạy trong sự hoảng sợ và làm tôi chùn bước vì sợ hãi. Tôi biết đó chỉ là bùa mê, thế nhưng sự thôi thúc chấp nhận cái chết nhanh chóng gần như lấn át tôi.
Một vài con khỉ đầu chó bị phân tán bởi mùi thức ăn và xông vào của hàng McDonald’s. Một số con khác đang đuổi theo một người lái tàu, đánh anh ta bằng các quyển tạp chí thời trang cuộn tròn.
Thật không may, hầu hết bọn khỉ đầu chó vẫn tập trung vào chúng tôi. Chúng vây thành vòng tròn quanh quầy hàng Paperchase. Từ trạm chỉ huy trên nóc của hàng Boby Shop, Babi tru lên – mệnh lệnh rõ ràng để tấn công.
Lúc này chất lỏng ma thuật đã thấm vào ruột. Phép thuật chảy khắp cơ thể tôi. Miệng tôi có vị như thể tôi vừa nuốt một con cóc chết, nhưng bây giờ tôi đã hiểu vì sao thứ chất lỏng ma thuật lại thông dụng với các pháp sư cổ đại đến thế.
Bùa chú hoạt ảnh mà tôi mất vài ngày để viết và thông thường cần ít nhất một tiếng để niệm, đang rần rật trong máu của tôi. Vấn đề duy nhất của tôi là định hướng phép màu, đảm bảo rằng nó không nướng tôi giòn tan.
Tôi làm hết khả năng để gọi Isis, vắt kiệt sức mạnh của nữ thần để giúp tôi tạo ra câu thần chú. Tôi hình dung cái mình muốn, và một từ phù hợp của sức mạnh lóe lên trong đầu: Bảo vệ. N’dah. Tôi phóng phép thuật. Một chức tượng hình vàng cháy trước mặt tôi.
Một làn sóng ánh sáng vàng xé toạc sân ga. Đàn khỉ đầu chó lưỡng lự. Babi loạng choạng trên nóc cửa hàng Boby Shop. Thậm chí Nekhbet cũng kêu lên the thé và run rẩy trên thanh xà nhà.
Xung quanh nhà ga, các vật vô tri vô giác bắt đầu chuyển động. Ba lô và cặp tài liệu bỗng nhiên học cách bay. Rất nhiều giá để tạp chí, kẹo cao su, các loại đồ ngọt, và nước uống lạnh hỗn hợp bắn ra khỏi cửa hàng và tấn công đàn khỉ đầu chó. Cái đầu bằng đồng bị vặt khỏi bức tượng đột nhiên từ đâu phóng đến và đâm sầm vào ngực Babi, đẩy nó ngã ra sau lọt qua mái che của cửa hàng Baby Shop. Một trận cuồng phong của các tờ báo Financial Times màu hồng xoáy tròn hướng về phía trần nhà. Chúng nhấn chìm Nekhbet khi bà ta trượt chân, rít lên và rơi xuống từ chỗ đậu trong cơn lốc mạnh màu hồng và đen.
“Đi thôi!” tôi nói với những người bạn của mình. Chúng tôi chạy đến chỗ lối ra, lên lỏi qua những con khỉ đầu chó đang quá bận rộn nên không ngăn cản chúng tôi. Một con bị đập liên hồi bởi nữa tá chai nước suối có ga. Con khác đang chống đỡ một chiếc cặp tài liệu và một chiếc điện thoại BlackBerry liều chết.
Babi cố đựng dậy, nhưng dòng xoáy các sản phẩm Body Shop đang cuốn lấy nó – kem dưỡng, các miếng xốp bằng xơ mướp và dầu gội đầu tất cả đều đập vào nó liên tiếp, bắn vào mắt nó và cố trang điểm lại cho nó hoàn toàn. Nó gầm rú trong cơn tức giận, trượt chân và ngã xuống chỗ cửa hàng đã bị tàn phá. Tôi ngờ rằng bùa phép của mình không thể gây ra bất cứ thương tích lâu dài nào cho các vị thần, nhưng nếu may mắn nó sẽ khiến các vị thần bận rộn trong vài phút.
Liz, Emma và tôi chạy thoát ra khỏi sân ga. Bởi toàn bộ nhà ga đã sơ tán hết, tôi không mong có chiếc taxi nào chờ khách ở chỗ đỗ dành riêng cho taxi, và thực tế là bến xe taxi trống hoàn toàn. Tôi đành cam chịu chạy bộ đến tận cầu Waterloo, mặc dù Emma chẳng có giày và chất lỏng ma thuật đang khiến tôi buồn nôn.
“Nhìn kìa!” Liz nói.
“Ồ, giỏi lắm, Sadie,” Emma nói.
“Sao cơ!” Tôi hỏi. “Tớ đã làm gì?”
Sau đó tôi nhìn thấy người lái xe – một người đàn ông lùn hết sức, bẩn thỉu đang đứng ở cuối con đường trong trang phục đen, tay cầm tấm biển ghi chữ KANE.
Tôi đoán những người bạn của tôi đã nghĩ rằng tôi đã triệu ông ta tới bằng phép thuật. Trước khi tôi có thể cải chính, Emma nói, “Đi nào!” và họ chạy hết tốc lực đến chỗ người đàn ông bé nhỏ. Tôi không có lựa chọn nào khác là đành phải theo họ. Tôi nhớ những gì Anubis đã nói về việc phái “người lái xe” của tôi đến gặp tôi. Tôi đoán đây chắc hẳn là ông ta, nhưng càng tiến lại gần tôi càng không háo hức muốn gặp ông ta.
Ông ta thấp bằng một nửa tôi, mập hơn chú Amos, và xấu xí hơn bất cứ ai khác trên hành tinh này. Các nét trên khuôn mặt của ông ta cực kì giống người vượn Nêanđectan. Dưới hàng lông mày dày và rậm, một con mắt của ông ta to hơn con mắt còn lại. Bộ râu của ông ta trông như thể đã được dùng để cọ những cái chảo đầy mỡ. Da của ông ta lấm tấm các nốt tẩy đỏ như bị bệnh đậu mùa, và mái tóc trông như tổ chim bị đốt cháy sau đó bị giẫm mạnh chân lên để dập tắt lửa.
Khi nhìn thấy tôi, ông ta cau mày, chẳng ích gì hơn cho bộ dạng của ông ta.
“Vừa kịp!” Ông ta nói giọng Mỹ. Ông ta ợ vào bàn tay, và mùi gà cà ri gần như hạn gục tôi. Bạn của Bast? Sadie Kane?”
“Ừm…có lẽ.” Tôi quyết định sẽ nói chuyện nghiêm túc với Bast về việc chọn bạn của nữ thần. “Nhân tiện, có hai vị thần đang cố giết chúng tôi.”
Người đàn ông nhỏ bé đầy mụn chép miệng, rõ ràng không bị ấn tượng chút nào. “Vậy thì ta đoán là cô sẽ muốn một cây cầu.”
Ông ta tiến về phía bãi đỗ và hét, “BOO!”
Một chiếc Mercedes limousine đen đột nhiên từ đâu xuất hiện, như thể nó bị dọa phải hiện ra.
Người lái xe liếc nhìn lại phía sau tôi và nhướn mày. “Nào? Vào đi!”
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng ngồi trong một chiếc xe limousine. Tôi hy vọng phần lớn các xe ấy đều tốt hơn so với chiếc xe mà chúng đi. Hàng ghế sau vứt bừa bãi những chiếc vỏ hộp cà ri ăn nhanh, mảnh giấy gói khoai tây chiên và cá tẩm bột rán, túi đựng khoai chiên giòn và tất bẩn các loại. Mặc dù vậy, Emma. Liz và tôi nhồi nhét vào hết vào hàng ghế sau vì không ái dám ngồi trước.
Bạn có thể nghĩ là tôi điên rồ khi lên xe với một người đàn ông lạ. Tất nhiên, bạn đúng. Nhưng Bast đã hứa giúp chúng tôi và Anubis cũng nói tôi nên đợi người lái xe. Thực tế việc sự giúp đỡ như đã hứa có hình dạng là một người là một người đàn ông nhỏ bé kém vệ sinh và chiếc xe limousine thần thông không làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã nhìn thấy những thứ còn kì lạ hơn.
Hơn nữa, tôi không có nhiều lựa chọn. Chất lỏng ma thuật đã hết tác dụng, và sự căng thẳng do phải phóng ra quá nhiều phép thuật đã khiến đầu tôi nhẹ bẫng và bước chân lảo đảo. Tôi không chắc là còn có thể đi bộ đến cầu Waterloo mà không bất tỉnh.
Người lái xe nhấn ga và lao ra khỏi chỗ đỗ. Cảnh sát đã quây chỗ này lại, những chiếc limo của chúng tôi vòng qua chướng ngại vật, chạy qua vài chiếc xe đưa tin của BBC và đám đông người đứng xem, nhưng chẳng ai để ý đến chúng tôi.
Người lái xe bắt đầu huýt sáo theo giai điệu như bài “Short People [12]”. Đầu của ông ta gần như không chạm tới chỗ tựa đầu ở lưng ghế. Tôi chỉ nhìn thấy mái tóc tổ chim dơ dáy và hai bàn tay lông lá của ông ta đặt trên vô lăng.
[12] Bài hát nổi tiếng của Randy Newman viết cho phim truyền hình The Muppet Show
Cài trên miếng che nắng là thẻ nhận dạng với bức ảnh của ông ta – đại loại thế. Nó được chụp trực diện, trưng mỗi cái mũi lờ mờ không rõ nét và cái miệng gớm ghiếc, như thể ông ta đang cố ăn chiếc máy ảnh. Chiếc thẻ có dòng chữ: Người lái xe tên là BES.
“Tôi đoán rằng ông là Bes?” tôi nói.
“Đúng vậy, ông ta nói.
“Chiếc xe của ông thật khiếp.” Liz lẩm bẩm.
“Nếu thêm một người nói thành vần điệu nữa,” Emma càu nhàu, “tớ sẽ nôn ọe mất”
“Có phải là Mr. Bes không?” tôi hỏi, cố nhớ tên của ông ấy trong thần thoại Ai Cập. Tôi khá chắc chắn là không có vị thần của người lái xe. “Đức ông Bes? Bes Cực Lùn?”
“Bes thôi!”, ông ta cấm cảu. “Một chữ s.
Và không, đó KHÔNG PHẢI là tên của con gái. Gọi ta là Bessie, ta sẽ giết cô. Vì lùn, nên ta là thần lùn, chứ cô còn mong gì nữa? Ồ, có chai nước cho cô ở đằng sau nếu cô khát.”
Tôi nhìn xuống. Lăn dưới chân tôi là hai chai nước uống dở. Một chiếc có vết son môi ở trên nắp. Chiếc khác trông như nó đã bị ai đó nhai.
“Tôi không khát,” tôi quả quyết.
Liz và Emma thì thầm đồng ý. Tôi ngạc nhiên là họ không hoàn toàn bị tê liệt sau sự cố tối hôm nay, nhưng xét cho cùng họ là những người bạn của tôi mà. Tôi không giao du với những cô gái có ý chí yếu mềm, đúng không?. Ngay cả trước khi tôi khám phá ra phép thuật, phải là người mạnh mẽ và có khả năng thích ứng tương đối mới có thể làm bạn được với tôi. [Và xin anh miễn bình luận nhé, Carter. ]
Những chiếc xe cảnh sát đang phong tỏa Cầu Waterloo, nhưng Bes đã lái xe vòng qua họ, trèo lên vỉa hè và tiếp tục lái. Cảnh sát không hề chớp mắt.
“Ông có tàng hình không đấy?”, tôi hỏi.
“Với đa số người tràn mắt thịt.” Bes ợ.
“Họ khá đông đúc, đúng không? Trừ những người đang hiện diện trong xe, vân vân.”
“Ông có thật sự là một vị thần?” Liz hỏi.
“Khổng lồ,” Bes nói. “Ta là kẻ khổng lồ trong thế giới của các vị thần.”
“Vị thần khổng lồ của những người lùn,” Emma ngạc nhiên. “Ý ông là như trong truyện Bạch Tuyết, hay-”
“Tất cả những người lùn.” Bes dang rộng tay, khiến tôi hơi lo lắng vì ông ta bỏ cả hai tay khỏi vô lăng. “Người Ai Cập thông minh. Họ tôn kính những người sinh ra khác thường. Những người lùn được xem là có phép thuật tuyệt đỉnh. Thế nên, ta là thần của người lùn.”
Liz hắng giọng. “Chẳng nhẽ ngày nay không còn từ nào lịch sự để ta sử dụng hay sao? Như…người nhỏ bé, hay thách thức chiều cao, hay-”
“Ta sẽ không tự mình gọi là vị thần của những người thách thức chiều cao,” Bes làu bàu. “Ta là người lùn! Bây giờ, chúng ta tới nơi rồi, rất đúng lúc.”
Ông ta vòng xe dừng lại ở giữa cây cầu. Ngoái nhìn sau lưng, suýt nữa thì tôi nôn sạch. Một bóng đen có cánh đang lượn trên bờ sông. Ở cuối cây cầu, Babi đang bận rộn với những vật chắn đường theo cách của mình. Nó ném những chiếc xe cảnh sát xuống sông Thames trong lúc các viên cảnh sát tản ra và nổ súng vào nó, nhưng những viên đạn xem ra chẳng có tác dụng gì với bộ lông thép của vị thần khỉ đầu chó.
“Tại sao chúng ta dừng lại?” Emma hỏi.
Bes đứng lên ghế lái của mình và vươn vai, ông ta có thể làm điều đó khá dễ dàng. “Đây là một con sông,” ông ta nói. “Theo ý ta, đây là địa điểm tốt để chiến đấu với các vị thần. Toàn bộ thế lực tự nhiên đang cuộn chảy dưới chân chúng ta gây khó khăn cho việc bám trụ trong thế giới người trần này.”
Nhìn ông ta gần hơn, tôi có thể hiểu ông ta muốn nói gì. Khuôn mặt của ông ta đang tỏa sáng lờ mờ như ảo ảnh.
Cổ họng tôi nghẹn lại. Đây là khoảnh khắc của sự thật. Tôi thật buồn nôn vì chất lỏng phép thuật và vì sự sợ hãi. Tôi không hoàn toàn chắc chắn là mình có đủ phép thuật để chiến đấu với hai vị thần này. Nhưng tôi không có lựa chọn.
“Liz, Emma,” tôi nói. “Chúng ta xuống xe.”
“Xuống…xe?” Liz rên rỉ.
Emma nuốt nước bọt. “Cậu chắc chứ-”
“Tớ biết các cậu sợ,” tôi nói, “nhưng tớ cần các cậu làm chính xác những gì tớ nói”
Họ gật đầu lưỡng lự và mở cửa xe.
Những người bạn đáng thương. Một lần nữa tôi ước giá mà mình đã để họ lại; nhưng nói thật, sau khi nhìn thấy ông bà tôi bị ám, tôi không thể chịu được ý nghĩ để những người bạn ở ngoài tầm kiểm soát của mình.
Bes nén một cái ngáp. “Cần ta giúp đỡ chứ?”
“Ừm…”
Babi đang khệnh khạng bước về phía chúng tôi. Nekhbet bay vòng tròn ở phía trên, la hét ra lệnh. Nếu con sông đang tác động tí nào đến chúng, không thấy chúng thể hiện ra điều đó.
Tôi không biết một vị thần lùn có thể chống lại hai kẻ thù này như thế nào, nhưng tôi nói, “Vâng, tôi cần sự giúp đỡ.”
“Rồi.” Bes bẻ các ngón tay kêu răng rắc. “Vậy thì xuống xe đi.”
“Gì cơ?”
“Ta không thể thay quần áo ở trong chiếc xe này trước mặt các cô, đúng không? Ta phải mặc bộ độ xấu xí của mình. ’
“Bộ đồ xấu xí à?”
“Đi nào!” người lùn ra lệnh. “Ta sẽ ra ngoài sau một phút nữa.”
Không cần động viên nhiều. Không ai trong chúng tôi muốn nhìn thêm gì nữa của Bes. Chúng tôi xuống xe, và Bes khóa cửa phía sau chúng tôi. Các tấm cửa kính xe được nhuộm dày, vì thế tôi không thể nhìn vào bên trong. Tôi chỉ biết là Bes đang thư giãn, nghe nhạc trong khi chúng tôi bị giết hại. Tôi chắc chắn không hy vọng lắm rằng thay một bộ trang phục sạch sẽ có thể đánh bại Nekhbet và Babi.
Tôi nhìn những người bạn đang hoảng sợ của mình, sau đó nhìn hai vị thần đang lao tới chỗ chúng tôi.
“Chúng ta sẽ chống trả lần cuối cùng ở đây.”
“Ồ, không, không,” Liz nói. “Tớ thật sự không thích cụm từ “chống trả lần cuối cùng.”
Tôi lục lọi trong túi và lấy ra một mẩu phấn và bốn người con trai của Horus. “Liz, đặt các bức tượng này ở các điểm căn bản – Bắc, Nam, đại loại thế. Emma, cầm lấy viên phấn. Vẽ vòng tròn nối các bức tượng. Chúng ta chỉ có vài giây thôi.”
Tôi đưa cho cô ấy viên phấn để lấy lại cây gậy của mình, bỗng dưng kinh khủng thoáng thấy đã từng xảy ra việc này. Tôi vừa mới ra lệnh cho những người bạn của mình hành động y hệt như Zia Rashid đã từng ra lệnh cho tôi khi lần đầu tiên chúng tôi đối mặt với kẻ thù là một vị thần.
Tôi không muốn giống như Zia. Mặt khác, lần đầu tiên tôi nhận thấy chị ấy phải can đảm như thế nào để có thể chống lại nữ thần trong khi bảo vệ hai tập sự. Tôi ghét phải nói ra điều này, nhưng nó khiến tôi có sự tôn trọng mới đối với Zia. Tôi ước gì mình cũng có được sự dũng cảm của chị ấy.
Tôi đưa cây gậy và chiếc đũa thần của mình lên và hết sức tập trung. Thời gian dường như chậm lại. Tôi căng mọi giác quan của mình ra cho tới khi cảm nhận được tất cả mọi vật xung quanh – Emma dùng viên phấn vẽ nguệch ngoạc hình tròn, tim của Liz đập quá nhanh, bàn chân to tướng của Babi dậm thình thịch trên cầu khi nó chạy về phía chúng tôi, dòng sông Thames đang chảy dưới gầm cầu, và dòng chảy Duat quanh tôi quá mạnh.
Một lần Bast nói với tôi rằng Duat giống như đại dương phép thuật nằm ở bên dưới bề mặt của trần thế. Nếu điều đó đúng, thì nơi này – cây cầu bắc qua dòng nước chảy – giống như một luồng nước xoáy. Phép thuật chảy ở đây còn mạnh hơn. Nó có thể nhấn chìm những người thiếu thận trọng. Ngay cả các vị thần cũng có thể bị cuốn trôi.
Tôi cố gắng giữ mình vững vàng bằng cách tập trung vào quang cảnh xung quanh tôi. London là thành phố của tôi. Từ đây tôi có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ - tòa nhà Quốc hội, Bánh xe Thiên niên kỉ [13], thậm chí cả cột tháp Cleopatra nằm trên bờ kè Victoria, nơi mẹ tôi đã qua đời. Nếu như bây giờ tôi thất bại, rất gần nơi mẹ tôi thực hiện phép thuật của bà lần cuối – không. Tôi không thể để điều đó xảy ra.
[13] Nguyên văn: London Eye
Babi chỉ cách Emma một mét khi cô ấy vẽ xong hình tròn. Tôi chạm cây gậy vào vòng phấn, và một ngọn lửa vàng lóe sáng.
Thần khỉ đầu chó đâm sầm vào vùng bảo vệ của tôi như thể đâm phải bức tường thép vậy. Nó lùi lại. Nekhbet đột ngột ngoặc đi và bay vòng quanh chúng tôi, gào thét bực bội.
Thật không may, ánh sáng của vòng tròn bắt đầu chập chờn. Mệ đã dạy tôi khi còn rất nhỏ: mỗi hành động đều gặp phản ứng tương thích. Trong phép thuật cũng như trong khoa học. Lực tấn công của Babi đã khiến tôi tối tăm mặt mày. Nếu nó tấn công lần nữa, tôi không chắc là còn có thể giữ được vòng tròn.
Tôi tự hỏi tôi có nên bước ra ngoài vòng tròn, biến mình thành mục tiêu. Nếu tôi tập trung năng lượng vào vòng tròn nước, thì nó có thể cầm cự được một lát, cho dù tôi chết. Ít nhất, những người bạn của tôi sẽ sống sót.
Zia Rashid có lẽ cũng nghĩ như thế trong lễ Giáng sinh trước khi chị ấy bước ra ngoài vòng tròn của mình để bảo vệ Carter và tôi. Chị ấy thật sự gan dạ đến bực mình.
“Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra với tớ,” tôi nói với các bạn của mình, “hãy ở lại bên trong vòng tròn.”
“Sadie,” Emma nói, “Tớ biết giọng đó của cậu rồi. Dù cậu đang có kế hoạch gì chăng nữa, đừng làm”
“Cậu không thể bỏ chúng tớ”, Liz nài nỉ. Sau đó cô ấy hét lên với Babi bằng giọng the thé: “Tr-tránh xa, đồ đười ươi đầy bọt ghê tởm! Bạn của ta ở đây không muốn giết ngươi, nhưng-nhưng bạn ấy sẽ làm thế!”
Babi gầm gừ. Người nó phủ đầy bọt, nhờ vụ tấn công cửa hàng Baby Shop, và có mùi tuyệt vời. Bọt dầu gội đầu nhiều màu sắc và những viên bọt tắm quện trên bộ lông ánh bạc của nó.
Nekhbet không thành công cho lắm. Bà ta đậu trên đỉnh chiếc cột đèn điện gần đó, trông như thể bà ta vừa bị toàn bộ đồ ăn của Công ty West Cornwall Pasty tấn công. Một ít thịt giăm bông, phô mai, và khoai tây bắn tung tóe trên bộ lông, chứng minh rằng những chiếc bánh nhân thịt được yểm bùa dũng cảm đã hi sinh cuộc sống ngắn ngủi của mình để trì hoãn bà ta. Tóc bà ta được trang trí bằng dĩa ăn nhựa, khăn ăn và một ít giấy báo in hồng. Bà ta có vẻ rất muốn xé tôi ra từng mảnh.
Tin tốt lành duy nhất: đám lâu la của Babi đã không thoát được ra ngoài nhà ga. Tôi hình dung một đàn khỉ đầu chó bắn đầy bánh bột bị đẩy vào các xe cảnh sát và còng tay. Điều ấy nâng đỡ tinh thần tôi đôi chút.
Nekhbet gầm gừ: “Người làm bọn ta ngạc nhiên ở nhà ga, Sadie Kane. Ta phải thừa nhận ngươi làm rất giỏi. Và đưa chúng ta đến cây cầu này – được đấy. Nhưng chúng ta không quá yếu. Ngươi không còn đủ sức để chiến đấu với chúng ta lâu nữa. Nếu ngươi không đánh bại chúng ta, sẽ không có chuyện ngươi đánh thức Ra.
“Các người lẽ ra nên giúp tôi,” tôi nói. “Không nên cố ngăn tôi.”
“Uhh!” Babi sủa lên.
“Thật ra,” nữ thần kền kền đồng tình. “Kẻ mạnh sống sót mà không cần trợ giúp. Kẻ yếu phải bị giết và ăn thịt. Ngươi là gì, nhóc con? Nói thật đi.”
Sự thật ư? Tôi sắp sửa ngã nhào. Cây cầu dường như đang xoáy tròn dưới tôi. Còi xe cảnh sát hụ lên ở cả hai bên bờ sông. Cảnh sát được tăng cường nhiều hơn ở chỗ hàng rào chắn, nhưng lúc này họ không cố tiến sâu vào bên trong.
Babi nhe những chiếc ranh nanh của nó. Nó ở quá gần, nên tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên lông và hơi thở khủng khiếp của nó. Sau đó tôi nhìn chiếc kính của ông vẫn đeo trên trán nó, và tất cả sự giận dữ của tôi quay trở lại.
“Thử tôi xem”, tôi nói. “Tôi theo còn đường của Isis. Làm tôi cáu, tôi sẽ tiêu diệt bà.”
Tôi làm cây gậy sáng lên. Babi lùi lại. Nekhbet vỗ cánh trên chiếc cột đèn điện của bà ta. Hình dạng bọn họ phát sáng lờ mờ. Con sông đang làm bọn họ suy yếu, làm giảm sự liên kết của bọn họ với trần thế giống như sự nhiễu sóng trên mạng điện thoại di động. Nhưng như vậy chưa đủ.
Nekhbet chắc hẳn đã nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của tôi. Bà ta là kền kền. Bà ta giỏi nhận biết khi nào thì con mồi của bà ta bị gục ngã.
“Nỗ lực cuối cùng được đấy, nhóc,” bà ta nói, gần như là cảm kích, “nhưng ngươi không còn lại gì cả. Babi, tấn công!”
Thần khỉ đầu chó đứng thẳng lên trên đôi chân sau. Tôi đã sẵn sàng nạp và cho nổ tung nguồn năng lượng cuối cùng – tận dụng hết nguồn lực sống trong cơ thể của tôi và hy vọng làm bốc hơi các vị thần. Tôi phải đảm bảo rằng Liz và Emma sống sót.
Thế rồi, cánh cửa xe limo mở ra phía sau tôi. Bes tuyên bố: “Không ai được tấn công ai!. Dĩ nhiên, trừ ta.”
Nekhbet hét lên báo động. Tôi quay sang xem chuyện gì đang diễn ra. Ngay lập tức, tôi ước gì mình không có mắt.
Liz ọe lên. “Lạy chúa, không! Như thế thật không phải!”
“Agh!” Emma hét lên hoàn hảo y như giọng của con khỉ đầu chó. “Hãy chặn ông ta lại!”
Vậy là Bes đã mặc bộ trang phục xấu xí. Ông ta trèo lên nóc chiếc xe và đứng ở đó, hai chân dạng ra, hai tay chống nạnh giống như Siêu nhân – duy nhất chỉ mặc chiếc quần lót.
Đối với những ai yếu tim, tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng Bes với chiều cao đúng một mét, đang phô diễn cơ thể kinh dị - bụng phệ, chân tay lông lá, bàn chân khủng khiếp, những chỗ nhẽo chảy – và chỉ mặc độc chiếc quần bơi Speedo mầu xanh dương. Hãy hình dung một người xấu xí nhất mà bạn từng nhìn thấy ở trên bãi biển – người mà đối với họ, mặc đồ bơi nên được xem là bất hợp pháp. Bes trông còn tệ hơn thế.
Tôi không chắc lắm mình sẽ nói gì, trừ: “Hãy mặc thêm chút quần áo vào đi!”
Bes cười to – kiểu cười đắc chí Ha-ha! Ta thật tuyệt!
“Họ phải đi đã,” ông ta nói. “Hoặc ta buộc phải dọa bọn họ quay trở về Duat.”
“Đây không phải là việc của ngươi, thần lùn”, Nekhbet gầm gừ, né ánh nhìn khỏi sự kinh tởm của ông ta. “Hãy đi đi!”.
“Những đứa trẻ này được ta bảo vệ,” Bes quả quyết.
“Tôi không biết ông” tôi nói. “Tôi chưa từng gặp ông trước giờ.”
“Thật ngớ ngẩn. Rõ ràng cháu đã yêu cầu ta bảo vệ.”
“Tôi đau có xin hỗ trợ của đội tuần tra Speedo!”
Bes nhảy ra khỏi chiếc xe và tiếp đất trước vòng tròn của tôi, đúng vị trí giữa Babi và tôi. Người lùn trông còn kinh hơn khi nhìn từ phía sau. Lưng của ông ta đầy lông lá trông như áo lông chồn. Và phía sau của chiếc quần Speedo có in dòng chữ NIỀM TỰ HÀO CỦA NGƯỜI LÙN.
Bes và Babi đi xoay tròn như các đô vật. Khỉ đầu chó ra một cú tạt mạnh vào Bes, nhưng người lùn phản ứng rất nhanh. Ông ta chộp lấy ngực của Babi và đập mạnh đầu của mình vào mũi của nó. Babi lùi lại khi người lùn liên tiếp tấn công nó, dùng mặt của mình như là loại vũ khí giết người.
“Đừng làm nó bị thương!”, tôi hét lên. “Ông tôi đang ở trong đó đấy!”
Babi đổ xuống lan can cầu. Nó chớp chớp mắt, cố gắng phục hồi sức chịu đựng, nhưng Bes thở vào mặt nó, và mùi cà ri chắc hẳn là nồng nặc lắm. Đầu gối của Babi chùn lại. Cơ thể nó mờ đi và bắt đầu co lại. Nó lảo đảo ngã xuống vỉa hè và tan biến thành ông cụ tóc hoa râm trong chiếc áo khoác len rách tả tơi.
“Ông ơi!” Tôi không thể chịu nổi chuyện này. Tôi bước ra khỏi vòng tròn bảo vệ và chạy về phía ông.
“Ông ấy sẽ ổn thôi,” Bes hứa. Sau đó ông ta hướng về phía nữ thần kền kền. “Bây giờ đến lượt ngươi, Nekhbet. Hãy đi đi.”
“Ta đã trộm cơ thể này một cách công bằng!” bà ta gào lên. “Ta thích ở lại đây.”
“Bà đã tự chuốc lấy nhé.” Bes xoa hai bàn tay, hít thở sâu, và làm một chuyện mà tôi sẽ không bao giờ xóa khỏi ký ức của mình.
Nếu tôi chỉ đơn giản nói là ông ta nhăn mặt và hét lên BOO, bởi vì căn bản thì việc diễn ra hoàn toàn đúng như vậy, thì không thể mô tả được sự khiếp sợ.
Đầu của ông ta phình to. Hàm của ông ta rời ra cho tới khi cái miệng há rộng hơn gấp bốn lần. Cặp mắt của ông ta lồi ra như trái bưởi. Tóc của ông ta dựng ngược trông như tóc của Bast vậy. Ông ta lắc mặt, thè lè cái lưỡi xanh nhơm nhớp và gầm lên BOOOOO! to đến mức âm thanh dội dọc theo sông Thames như phát pháo của súng đại bác vậy. Tiếng nổ đáng sợ này thổi bay bộ lông của Nekhbet và khiến mặt bà ta không còn chút màu sắc nào. Nó bóc tuột tinh hoa của nữ thần giống như tờ giấy ăn trong cơn bão. Thứ duy nhất còn lại là một bà cụ sững sờ trong chiếc váy hoa, nằm bẹp trên cây cột điện.
“Ồ, cháu yêu…” Bà nói yếu ớt.
Bes nhảy lên và ôm lấy bà trước khi bà rơi xuống sông. Khuôn mặt của người lùn trở về trạng thái thường lệ - ôi, ít ra là xấu xí như thường lệ - khi ông ta đặt bà lên vỉa hè cạnh ông tôi.
“Cảm ơn ông,” tôi nói với Bes. “Bây giờ, xin ông làm ơn mặc thêm chút quần áo được chứ?”
Ông ta cười nhe răng với tôi, tôi có thể sống không cần điều đó. “Được lắm, Sadie Kane. Ta hiểu vì sao Bast thích cháu.”
“Sadie?” ông tôi rên rỉ, mi mắt chớp chớp.
“Cháu đây, ông ơi.” Tôi vuốt trán ông. “Ông thấy thế nào?”
“Tự nhiên thèm ăn xoài một cách kỳ lạ.” Ông lác mắt. “Và có lẽ côn trùng nữa. Cháu…cháu đã cứu chúng ta?”
“Không hẳn thế,” tôi thú nhận. “Bạn của cháu ở đây-”
“Chắc chắn là cô bé đã cứu ông,” Bes nói. “Cô bé dũng cảm của ông đây. Đúng là một pháp sư.”
Ông tôi nhìn Bes với vẻ mặt cau có. “Các vị thần Ai Cập chết tiệt trong bộ đồ bơi khiêu khích đáng ghét. Đây là lý do vì sao chúng ta không làm phép thuật.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Một khi ông bắt đầu phàn nàn, tôi biết ông sẽ ổn. Bà vẫn bất tỉnh, nhưng hơi thở của bà dường như đều hơn. Đôi má của bà đang dần hồng trở lại.
“Chúng ta đi thôi,” Bes nói. “Người trần sắp đổ bộ lên cây cầu này đấy.”
Tôi liếc nhanh phía hàng rào chắn và nhận ra điều ông ta muốn nói. Một đội tấn công đang tập hợp – những đàn ông mặc áo giáp kín mít với súng trường, súng phóng lựu đạn và có lẽ còn rất nhiều món đồ chơi thú vị khác có thể giết chúng tôi.
“Liz, Emma,” tôi gọi. “Giúp mình đỡ ông bà với.”
Bạn tôi chạy lại và bắt đầu đỡ ông bà ngồi dậy, nhưng Bes nói: “Họ không thể đi cùng.”
“Sao vậy?,” tôi hỏi. “Nhưng ông vừa nói-”
“Họ là những người trần,” Bes nói, “Họ không thuộc về cuộc tìm kiếm của cháu. Nếu cháu muốn lấy cuộn giấy phép thuật thứ hai từ Vlad Menshikov, chúng ta cần rời khỏi đây ngay bây giờ.”
“Ông biết chuyện đó à?” Sau đó tôi nhớ ra rằng ông ta đã nói chuyện với Anubis.
“Ông bà cháu và bạn cháu ở đây ít nguy hiểm hơn,” Bes nói. Cảnh sát sẽ thẩm vấn họ, nhưng họ không nhận thấy người già và trẻ em là mối đe dọa.”
“Chúng tôi không phải là trẻ con,” Emma càu nhàu.
“Kền kền…” Bà thì thầm trong giấc ngủ của mình. “Bánh nhân thit…”
Ông ho. “Người lùn đúng đấy, Sadie. Đi đi. Tí nữa là ông sẽ khá lên, mặc dù rất tiếc gã khỉ đầu chó không để lại cho ta một chút sức mạnh của nó. Đã lâu rồi ta chưa cảm thấy khỏe mạnh đến thế.”
Tôi nhìn ông bà và những người bạn lấm lem của mình. Tôi cảm thấy tim của mình như đang căng ra tứ phía hơn cả khuôn mặt của Bes. Tôi nhận thấy người lùn đã đúng: Họ sẽ an toàn ở đây khi đối mặt với lực lượng tấn công hơn là đi cùng chúng tôi. Và tôi cũng nhận thấy rằng họ không nằm trong kế hoạch tìm kiếm phép thuật của tôi. Ông bà tôi từ lâu đã chọn cách không sử dụng khả năng của tổ tiên. Và những người bạn của tôi chỉ là người trần tục – những người trần tục dũng cảm, điên rồ, lố bịch, tuyệt vời. Nhưng họ không thể đi tới những nơi mà tôi phải tới.
“Sadie, sẽ ổn thôi.” Emma chỉnh lại chiếc kính vỡ của mình và cố mỉm cười. “Chúng tớ có thể giải quyết được chuyện cảnh sát. Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta phải nói chuyện nhanh đến thế, hả?
“Bọn mình sẽ chăm sóc ông và bà của cậu”, Liz hứa.
“Không cần phải chăm sóc,” ông phàn nàn. Sau đó ông ho lên thành từng cơn. “Hãy đi đi, cháu yêu.” Thần khỉ đầu chó vẫn ở trong đầu của ông. Ông có thể nói cho cháu biết – nó có ý tiêu diệt cháu. Hãy kết thúc cuộc tìm kiếm trước khi nó lại đuổi theo cháu. Ông thậm chí đã không thể ngăn được nó. Ông không thể…” Ông uất ức nhìn vào đôi bàn tay già nua run rẩy của mình. “Ông chưa bao giờ tha thứ cho mình. Giờ thì cháu đi đi nào!”
“Cháu xin lỗi,” Tôi nói với mọi người. “Cháu không định-”
“Xin lỗi á?” Emma gặng hỏi. “Sadie Kane, đó là bữa tiệc sinh nhật từng bừng nhất từ trước tới giờ! Bây giờ, đi đi nào!”
Liz và Emma cả hai ôm tôi, và trước khi tôi bắt đầu khóc, Bes đưa tôi vào trong chiếc xe Mercedes.
Chúng tôi lái xe theo hướng Bắc tiến về phía Bờ kè Victoria. Chúng tôi gần đã tới hàng rào chướng ngại vật thì Bes giảm tốc độ.
“Chuyện gì thế?” tôi hỏi. “Chúng ta không thể tàng hình đi xuyên qua được sao?”
“Ta đâu có lo đến người trần.” Ông ta chỉ trỏ.
Tất cả cảnh sát, phóng viên và người xem quanh hàng rào chướng ngại vật đều đã ngủ. Một số người có vẻ như binh lính mặc áo giáp đang cuộn mình trên vỉa hè và ôm súng trường giống như ôm những con gấu bông.
Đúng trước rào chướng ngại vật, chặn xe của chúng tôi là Carter và Walt. Tóc rối bời và thở hổn hển như thể họ đã chạy cả quãng đường từ Brooklyn tới đây. Họ đều có đũa thần trong tư thế sẵn sàng. Carter bước lên trước, chỉ thanh kiếm của mình vào chiếc kính chắn gió.
“Hãy thả em ta ra!” anh ấy hét lên với Bes. “Nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Bes liếc nhìn lại sau tôi. “Ta có nên làm cho cậu ấy hoảng sợ không nhỉ?”
“Đừng!” tôi nói. Đó là điều mà tôi không cần thiết phải thấy một lần nữa. “Cháu sẽ giải quyết chuyện này.”
Tôi bước ra khỏi xe. “Xin chào các chàng trai. Tính toán thời gian được đấy nhỉ!”
Walt và Carter cau mày.
“Em không gặp nguy hiểm ư?” Walt hỏi tôi.
“Không còn nguy hiểm nữa”
Carter hạ kiếm của mình một cách miễn cưỡng. “Em muốn nói là người đàn ông xấu xí-”
“Là một người bạn” tôi nói. “Bạn của Bast. Ông ấy cũng là người lái xe của chúng ta.”
Carter vừa trông lúng túng, khó chịu, và không thoải mái, khiến bữa tiệc sinh nhật của tôi kết thúc một cách mãn nguyện.
“Người lái xe đi đâu?” anh ấy hỏi.
“Tất nhiên là nước Nga,” tôi nói. “Lên xe đi.”
Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa - Rick Riordan Biên Niên Sử Nhà Kane 2 - Ngai Vàng Lửa