The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Enchantress
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3285 / 86
Cập nhật: 2016-06-04 04:55:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ích thước của cây Yggdrasill gần như vượt ngoài nhận thức thường tình.
Lớn không thể tưởng, cao không thể lường, nó kéo từ mặt đất lên tới trời chỉ bằng duy nhất một thân cột đồ sộ. Rễ nó cắm xuống đất, sâu vào tận lõi quả đất. Toàn bộ hệ sinh thái phát triển tốt tươi trên mặt ngoài của cái cây to lớn mênh mông này, chim chóc và côn trùng, loài thú có vú nhỏ và thằn lằn họp thành từng đàn sống khắp trên cành cây, tán lá. Những loài sống trên đọt cây trong những đám mây vĩnh viễn tồn tại chẳng bao giờ nhìn thấy loài sống gần rễ, và không loài nào trong số này biết đến thế giới trong vùng đất tăm tối bên dưới cây, nơi mà một môi trường khác nữa tồn tại rất phồn vinh, các sinh vật màu xanh xám khó nhìn thấy uốn éo khắp những đường hầm khổng lồ do rễ cây để lại. Từng thế hệ kéo dài đến bất tận sống và chết trên và cả trong cây Yggdrasill.
Ruột cây rỗng, và bên trong thân cây sinh sôi nảy nở một thành phố Wakah-Chan, một trong những kì quan ẩn giấu của Danu Talis.
Joan Arc để Saint-Germain nói chuyện với Shakespeare và Palamedes, cô thả bước đi bên cạnh Scathach. Cô khoác vào cánh tay bạn mình. Đôi mắt xám màu đá của cô gái bất tử người Pháp nhảy nhót đầy phấn khích, luồng điện mùi hoa oải hương thoáng chút chướng khí rỉ ra khỏi người cô kết thành một đám mây vô hình. “Chúng ta có nhiều cuộc phiêu lưu tuyệt vời qua biết bao thế kỉ,” cô nói bằng tiếng Anh.
“Đã có như thế,” Bóng Tối đồng ý.
“Và chúng ta đã từng nhìn thấy nhiều kì quan.”
Scathach lại gật đầu.
“Nhưng trong tất cả các cuộc du hành của mình, trước nay đã bao giờ cô nhìn thấy được thứ gì như thế này chưa?” Joan hỏi.
“Thật ra thì đã thấy rồi. Đây là cây Yggdrasill thứ hai tôi được nhìn thấy trong tuần lễ này. Có đã có thì đúng hơn một cây họ hàng xa của cây nguyên thủy này ở vùng chính bắc San Francisco. Cây đó to lớn lắm, nhưng không có gì sánh được như thế này. Dee đã phá hủy nó mất rồi,” cô nói thêm với vẻ cay đắng.
Hai người phụ nữ đang thả bộ dọc theo một cành cây rộng ít nhất có đến mười tám mét. Cành cây này vừa là đường vừa là cầu, vươn xa ra mà không cần đỡ nâng, từ bên này qua bên kia của cây Yggdrasill, xa đến nỗi biến mất trong một màn sương màu xanh lục xoáy vặn uốn éo khắp bên trong cây. Những tòa nhà một tầng, hai tầng nằm rải rác dọc chiều dài cành cây. Những người đàn ông và phụ nữ mảnh mai, da màu sẫm dọn trái cây và các thức uống nhiều màu sắc ra những quầy hàng có mái che sáng sủa phía trước các tòa nhà.
“Cô có nghĩ là họ sống ở đây, trên cây cầu này không?” Joan hỏi.
“Trông có vẻ chắc là thế,” Bóng Tối nói. “Tôi thắc mắc không biết có bao nhiêu người lăn khỏi giường vào buổi sáng, bước ra cửa sau nhà và rơi tuột khỏi bên đó.” Cô hất đầu về phía đằng sau những ngôi nhà nho nhỏ được xây dựng ngay trên bờ rìa cành cây. Phía bên kia, chẳng có gì ngoài một quãng rơi thẳng đứng.
“Không thể tin là cô nghĩ được điều đó.” Joan dừng lại và chợt cười toe, nhận ra là Scatty đang nói đùa một cách rất hiếm hoi. Mấy ngôi nhà đó làm gì có cửa sau. “Rất hài hước.”
“Cám ơn.”
“Tôi đang mỉa mai đấy.”
“Biết mà.”
Người bất tử nghển cổ nhìn lên phía trên. Phần rỗng mênh mông của thân cây biến mất vào những đám mây nhuốm màu ngọc lục bảo xa tít phía trên. Khoảng không gian trên đầu đầy những nhánh cây đan chéo nhau nối bên này qua bên kia cây, thân cây lốm đốm vô số những khối u phồng nhô lên. Ánh sáng lấp lánh quanh những khối u này, nhưng chỉ khi lên tới bờ rìa của nhánh, trông xuống, và nhìn sát vào một khối, cô mới nhận ra mình đang nhìn vào những chỗ trú gắn vào bên hông Yggdrasill. Xa tít bên dưới, trong vùng tối u ám của buổi đầu hôm, thân cây bắn ra hàng ngàn ánh lửa.
“Cẩn thận!” Scathach chụp lấy thắt lưng của Joan khi cô ta nhoài người chồm ra xa. “Chúng ta không đi xa thế này để cô bị rơi khỏi rìa cây đâu.”
Joan chỉ tay. “Có nhiều người đang bay kìa.”
Bóng Tối gật đầu. “Tôi đã để ý thấy rồi. Họ đang buộc mình vào những chiếc tàu lượn. Tôi tưởng tượng đây là môi trường hoàn hảo để bay lượn, với nguồn nhiệt từ bên dưới tỏa lên.”
“Và cô cũng để ý thấy hết thảy họ đều trông giống loài người chứ?” Joan nói thêm. Cô hạ giọng, trượt sang giọng tỉnh lẻ miền đông nước Pháp, ngôn ngữ đầu tiên cô và Bóng Tối đã nói với nhau. “Không có mấy con quỷ đầu chó ở đây.”
“Tôi đã để ý thấy thế,” Scathach đáp lại cũng bằng ngôn ngữ ấy. “Tuy nhiên, tôi không ngạc nhiên đâu, Hekate luôn được xem là một trong những ân nhân của loài người mà.”
Vẫn mỉm cười, tay chỉ vào mấy chiếc tàu lượn, Joan nói tiếp. “Cô cũng để ý thấy Huitzilopochtli mặc bộ giáp toàn thân chứ.”
“Tôi thấy mà. Còn cô, cô có thấy các đạo quân tập hợp trên những cành cây phía dưới tụi mình không?” Scathach hỏi.
“Không.” Joan lan man bước trở lại bờ rìa cành cây to và săm soi nhìn xuống. Phía dưới cách chừng mười lăm mét, trên một cành cây rộng tương đương, những người đàn ông và phụ nữ đang tụ tập thành từng hàng. Cô ước định họ bằng con mắt của một người chiến binh. “Trông như cả một đại đội ấy nhỉ hai trăm năm chục, có lẽ đến ba trăm đàn ông đàn bà,” cô khẽ khàng nói. “Tất cả họ đều được trang bị những vũ khí đơn giản: giáp trơn, khiên tròn, giáo mác và cung tên.” Có tiếng răng rắc của da thuộc cùng đồ gỗ và một nhóm tàu lượn tách ra khỏi mặt hông của cây Yggdrasill hạ xuống và gia nhập với nhóm người lính còn lại. “Hừm, và tất cả những người lái tàu lượn đều là những phụ nữ và các cô gái trẻ.”
“Nhẹ hơn nam giới,” Scathach nói.
“Đồng phục của họ hợp với mặt dưới của những chiếc tàu lượn. Xanh lơ và trắng,” Joan lưu ý.
Bóng Tối gật đầu. “Cải trang. Bất kì ai trên mặt đất nhìn lên đều không dễ gì nhận ra họ trên nền trời.”
Joan khảo sát đội quân trên không gần hơn khi họ đáp xuống. Một số có những ngọn giáo ngắn dùng để ném, nhưng hết thảy đều có hai bao đựng tên hoặc nhiều hơn cùng với ít nhất là một cây cung phòng khi cần đến. Joan biết được nhờ nhiều năm chiến đấu rằng vũ khí phòng thân này dành cho trường hợp dây bắn bị đứt. Người lính đơn giản chỉ việc thả cây cung của mình ra và chụp lấy vũ khí này. “Tôi không thấy có cờ xí gì cả,” cô nói khẽ.
“Có lẽ thế là bởi vì họ không cần đến chúng,” Scathach nói. “Cờ chỉ được dùng trên chiến trường để phân biệt bạn với thù. Hồi cô chiến đấu với người Anh, vũ khí và áo giáp đều rất giống nhau, nhưng người của cô biết là mình phải tập trung dưới lá cờ trắng của cô. Một lá cờ trong chiến đấu như thế chỉ để dẫn đường. Tôi cược là họ có chiến đấu với bất kì ai thì người đó cũng sẽ hoàn toàn khác biệt giống loài khác, màu sắc khác, chủng loại khác.” Cô mỉm cười với bạn. “Những nguyên tắc này đơn giản hơn nhiều. Bất cứ người nào trông không giống mình đều là kẻ thù của mình.”
“Vậy chắc là họ đang chuẩn bị chiến đấu đấy,” Joan lẩm bẩm, gần như tự nhủ.
“Tôi nghĩ họ đã chuẩn bị xong rồi.” Đôi mắt màu xanh lá của Scathach nhảy nhót. “Chúng ta đã đến vừa đúng lúc diễn ra cuộc chiến.”
Joan Arc vặn cánh tay cô bạn. “Cô đâu cần phải có vẻ sung sướng đến thế chứ!”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 6 - Yêu Nữ