I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 119
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
ophie Newman đứng trong khu vườn sau nhà cạnh lò nướng thịt và quan sát Prometheus nướng xúc xích. Vị Elder to lớn cười toe toét và huýt sáo chẳng theo điệu gì.
“Sao ông vui thế?” cô hỏi
“Cháu phải nhìn thấy vẻ mặt Mars cơ,” Prometheus đáp.
“Các ông đã – giờ vẫn là – kẻ thù à?” cô hỏi, thậm chí khi cô hỏi, những hình ảnh đã bắt đầu nhảy múa trong đầu cô.
Mars Ultor và Prometheus đứng đấu lưng chống lại những chiến binh đầu rắn.....Prometheus cõng Mars bị thương nhảy khỏi cầu vào một vùng nước xoáy.......Mars bắn mũi tên xé gió bay trong khống khí, chỉ còn cách cổ họng Prometheus trong đường tơ kẽ tóc...
“Có lẽ là bây giờ vẫn vậy. Chúng ta từng là bạn bè, còn thân hơn cả thủ túc.”
“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Ông ấy bị điên,” ông buồn rầu nói. “Hoặc đúng ra là thanh kiếm đã khiến ông ấy điên. Cùng thanh kiếm em trai cháu đang dùng đó.”
Sophie nhìn ra vườn nơi người đàn ông mặc áo khoác da đang đứng dùng ống hút uống nước cam hồng. “Nhưng trông ông ấy đâu có điên.”
“Không phải lúc này.”
“Sao ông ấy tấn công ông?”
“Phức tạp lắm,” Prometheus nói, nhảy ngược lại vì hơi nóng tạt vào người ông.
Sophie nhìn đống xúc xích và hamburger rồi quay đi ngay vì dạ dày nôn nao. Từ khi cô được Đánh thức, cô không còn ưa thích gì thịt. “Phức tạp thế nào ạ?”
“Ờ thì Mars cưới chị gái ta, Zephaniah thế nên chúng ta trở thành anh em rể. Nhưng khi gươm kiếm làm ông ta điên loạn, ta đã giúp chị gái trốn thoát và giam ông ta trong lớp vỏ điện cứng. Chị ấy chôn ông ta sâu trong lòng đất và trong hàng thế kỷ, thành phố Paris đã phát triển trên đầu ông ta.”
“Sophie?” Dì Agnes xuất hiện từ trong bếp, tay cầm một chiếc khay.
“Đợi cháu một phút đi Dì...”
“Ngay bây giờ, Sophie,” Tsagaglalal giục.
“Xin lỗi ông nhé,” Sophie nói và đi qua sân.
Tsagaglalal đưa cô chiếc khay đựng sushi. “Cháu giúp ta mời khách nhé? Họ chắc đói lắm.”
“Dì Agnes...bà Tsagaglalal,” Sophie nói. Cô hoàn toàn bị làm cho bối rối. “Chúng ta đang làm gì đây?”
“Cho những vị khách ăn,” bà lão cười nói.
“Nhưng họ là những kẻ thù với loài người.”
“Giờ họ biết giờ họ phải dẹp hằn thù sang một bên,” bà nói. “Đó là truyền thống.” Bà lão nháy mắt vui vẻ. “Mọi chuyện nên như thế. Giờ giúp ta đưa thức ăn trong khi đợi Nicholas và Perenelle xuống nhé.”
Sophie đi theo Tsagaglalal đi qua sân tới nơi Mars Ultor đang đứng dựa vào tường. Ông đứng thẳng dậy khi bà lão đi tới và hạ cốc nước xuống.
“Thưa lệnh bà Tsagaglalal,” ông nói và cúi thấp xuống. Đôt nhiên đôi mắt ông như lớn hơn sau dòng nước mắt. “Thần nghĩ sẽ không còn dịp gặp lệnh bà.”
Bà lão đặt tay lên má ông. “Người bạn cũ của ta, ta mừng khi gặp lại ông. Ông gầy đi rồi. Như thế có vẻ hợp đó. Zephaniah sao rồi?”
Mars gật đầu. “Bà ấy khỏe,” ông cẩn trọng nói. “Chúng thần...chúng thần không trò chuyện nhiều. Bà ấy nói còn thần nghe khi nói cho thần biết cần làm gì.” Mars dừng lại và cười với chính mình. “Nó giống như hồi trước. Rồi bà ấy bảo tôi tới đây tìm Dee, nhưng trước tiên thần phải tới tìm lệnh bà. BÀ ấy nói lệnh bà có gì đó cho thần.”
Tsagaglalal gật đầu. “Ta có. Ta sẽ đưa nó cho ngươi trong lúc nữa, nhưng trước tiên ta muốn ngươi gặp...”
“Chúng cháu gặp nhau rồi,” Sophie chen ngang với giọng lạnh lùng. Cô vẫn nhớ sinh vật trong hầm mộ dưới chân Paris. “Mars Ultor, người còn được biết với tên Ares, Nergal và Huitzilopochtli.” Cô nhìn Tsagaglalal. “Ông ấy đã Đánh thức Josh ở Paris.”
Tsagaglalal xoa tay Sophie. “Ta biết. Sophie à, cháu đừng đánh giá ông ấy bằng trí nhớ của Bà phù thủy, hoặc bằng những gì ông ấy buộc phải làm ở Paris. Khi Danu Talis sụp đổ, Mars đã ở lại tới phút cuối để giúp những nô lệ loài người an toàn. Ông là là những người cuối cùng còn ở lại đảo.”
Sophie lại nhìn Mars. “Bà phù thủy nhớ đến ông như một con quỷ.”
“Đúng là thế. Ta đã là thế. Nhưng là do thanh Clarent đầu độc ta,” Mars nói. “Nó làm thay đổi tính cách ta. Giờ em trai cháu đang cầm nó. Trừ khi cháu lấy được nó khỏi tay cậu ấy không thì nó cũng sẽ biến đổi cậu ấy.”
“Tôi sẽ lấy nó đi,” Sophie thuần khiết nói, rồi giọng cô trở nên run rẩy. “Tôi biết cậu ấy ở đâu.”
“Ở Alcatraz. Cháu nên nhớ cậu ấy và ta có mối kết nối.” Ông cúi đầu và nhắm mắt, lỗ mũi phập phùng vì đang hít một hơi sâu. “Ta có thể ngửi thấy mùi cậu ta và những người ở cùng cậu ta: Dee và Machiavelli, một người bất tử có mùi như cây xô thơm...”
“Đó là Virginia Dare,” Tsagaglalal nói.
Odin, Hel và Chim Ưng Đen nối đuôi đi qua sân và đứng quanh Mars khi ông nói.
“...còn một người nữa, một người đàn ông, trẻ, có mùi ớt đỏ,” ông tiếp tục.
“Đó là bạn tôi, Billy the Kid,” Black Hawl nói ra.
“Ông có chắc Pháp sư ở trên đảo không?” Odin hỏi, giọng khàn khàn, mỗi từ thốt ra đều nặng nhọc.
“Tôi chắc.” Mars hít một hơi nữa. “Còn một người nữa.” Mặt ông cau vào vì kinh tởm. “Ờ, đó là mùi tanh của Nereus.”
Prometheus đi khỏi bàn nướng mang theo hai đía, một chồng đống hamburger, đĩa kia đứng mấy cái xích xích nhỏ được xiên que qua.
Sophie quan sát Mars cứng đơ người lại khi Prometheus bước tới. Rồi cô thấy Tsagaglalal vươn tay ra nắm lấy tay Mars. Bà lão hạ giọng nhưng cô gái vẫn nghe thấy. “Ngươi là khách trong nhà ta. Ta muốn ngươi cư xử cho phải phép.”
“Tất nhiên, thưa lệnh bà,” Mars lầm bầm. Ông hất đầu về phía Prometheus đang cười đáp lại. “Có chuyện gì với tóc ông thế?” ông ta hỏi.
“Tôi già đi,” Prometheus nói. “Tôi thấy là không giống ông.” Ông đưa hai đĩa thức ăn ra. Ai cũng lắc đầu trừ Mars và Hel. Mars cầm một cây xúc xích nhỏ lên, ngửi mùi thơm của nó và nhấm nháp từng chút. “Đây là loại thức ăn thật sự đầu tiên của tôi trong suốt cả thiên niên kỷ,” ông thừa nhận.
Hel vươn người và mở miệng. Cái lưỡi dài đen xì thò ra và cuốn lấy miếng bánh hamburger dày. Cô lôi tất cả vào mồm. Hai cái răng nanh thòi ra xé tan nó ra. Nước trái cây và nước mắt đen chảy xuống cằm khi cô ta cười với Sophie. “Tôi không ăn chay.”
“Tôi đoán là thế rồi,” Sophie nói nhìn nhanh sang chỗ khác, và dằn cơn buồn nôn xuống.
“Chú làm cái đó tái cho cháu đó,”
“Chú vẫn nhớ à,” Hel khàn khàn nói.
“Ờ thì nếu cháu còn nhớ thì lần cuối cùng gặp nhau cháu đã định chén ta.”
“Cháu cũng định nấu chú lên trước.”
Odin cầm một cái sushi và khăn giấy lên. Ông bỏ miếng cá hồi và bao phần cơm vào trong khăn giấy.
Chim Ưng Đen gật đầu cảm ơn khi nhìn vào đĩa. “Kia là cá tuyết cay nhỉ?”
Sopjhie gật đầu. “Có vẻ như thế.”
“Tôi sẽ ăn cá hồi. Tôi không ăn được đồ cay.”
Niten xuất hiện cùng hai đĩa sushi nữa. “Mới làm xong đây,” anh tuyên bố. “Tôi làm theo một ít nữa đây,” anh nói với Odin và chỉ vào mấy miếng cá trắng đỏ. “Đây là cá ngừ và cá hồi.” Anh nhìn lại Chim Ưng Đen. “Đây là dưa chuột cuộn cá tuyết cho anh. Không cay đâu.”
“Trí nhớ anh tốt thật.” Chim Ưng Đen mỉm cười.
“Tất nhiên rồi.”
Sophie nhìn hai người bất tử. Cô vẫn thấy việc người Anh điêng kia và Kiếm sĩ biết nhau thật lạ thường. “Hai người biết nhau à?”
“Chúng tôi đã gặp nhau một trăm ba mươi năm trước,” Niten nói.
Chim Ưng đen gật đầu tỏ ý đồng tình. “Sau trận chiến ở Greasy Grass năm 1876.”
“Tôi vẫn nhớ thời kỳ đó,” Niten lẩm bẩm. “Thời đại của những chiến binh.”
Sophie cầm một trong những khay thịt lên và đưa cho Hel. Vì Elder gật đầu cảm ơn và lấy hai miếng hamburger cầm ở hai tay trước khi dùng lưỡi cuốn lấy chiếc thứ ba. “Chúng tôi đã phải qua vài cổng vòm trước khi tới được đây,” cô nhồm nhoàm giải thích, phun vụn bánh khắp nơi. “Và cô biết nó khiến người ta thế nào rồi đấy – chúng khiến ta đói ra ruột.”
Sophie lùi xa nhóm người đi vào nhà cùng với cái khay trống. Cô dừng lại trước cửa và nhìn lại. Cô ngay lập tức bị choáng vì cảnh tượng kỳ lạ này. Niten nói chuyện với Chim Ưng Đen, Mars Ultor và Prometheus đang thảo luận sôi nỏi, trong khi Odin và Hel đang chăm chú lắng nghe Tsagaglalal. Cảnh tượng này giống bao nhiêu bữa tiệc nướng khác, với đồ uống và mùi thức ăn. Nhưng một trong số những nhân vật ở đây đã sống hơn mười ngàn năm và khác xa loài người.
“Có thể đây chỉ là một giấc mơ,” cô nói nhỏ. “và mình sắp tỉnh dậy rồi.”
“CÒn hơn cả cơn ác mộng đó,” một giọng nữ bình thảnh trả lời. “Và cháu còn chẳng nằm mơ nữa.”
Sophie quay lại nhìn thấy Nicholas và Perry đang đứng trước cửa.
“Gặp lại cháu thật tốt quá Sophie ạ,” Nicholas nói. “Và Perenelle nói với chú rằng chú nợ cháu rất lớn. Cháu đã giúp ta sống lại.”
Sopie gật đầu không chắc mình nên đáp lại thế nào. “Cháu...rất vui được giúp,” cô nói. Cô quay đầu về sau. “Cháu đang nghĩ về cái nhóm kỳ lạ kia. Odin và Hel và những kẻ thù, Prometheus và Mars đã không nói chuyện với nhau cả mấy ngàn năm nay, cháu còn không biết Niten và Chim Ưng Đen biết nhau.”
“Đây mới là lạ này,” Nicholas nói nối theo. “họ nói chuyện lịch sự và không kề dao vào cổ nhau.”
“Vì sao lại thế?” Sophie hỏi. Cô để ý Nicholas đang mặc áo sơ mi và quần kaki của bố cô, trong khi Perenelle mặc quần bò có vẻ quá ngắn và áo sơ mi cổ cao tay dài giống như của mẹ cô. Cô cảm thấy tực giận với dì – à không, không phải dì cô, mà là Tsagaglalal – đã cho họ dùng đồ của bố mẹ cô.
Cả nhóm cũng dần dần để ý Nicholas và Perenelle đang đứng trước của nhà bếp quan sát họ, và tất cả im lặng khi họ quay qua nhìn Nhà giả kim và vợ ông. Nicholas cầm cốc nước từ tay Perenelle và nâng lên tỏ ý chào mừng.
“Tôi không tin nổi vào những sự trùng hợp này,” ông vừa nói vừa bước vào vườn. “Tôi bắt buộc phải nghĩ mọi người có lý do mới tới đây.”
Tsagaglalal bước lên phía trước. “Đúng đó. Và nếu ông ngồi xuống, tôi sẽ nói cho ông biết lý do.”
“Vậy là cuộc đoàn viên kỳ lạ này là có lý do?” Prometheus hỏi.
“Dạng thế,” Tsagaglalal nói. “Chồng ta và Chronos đã tiên đoán được chuyện này cách đây mười ngàn năm. Abraham đã đưa tôi vài thứ giành cho mọi người.” BÀ mở chiếc hộp bìa cứng trên bàn và lôi nệm rơm. “Tôi đã bảo vệ những tấm ngọc lục bảo này cả đời,” bà nói và bắt đầu lôi ra những tảng đá xanh mỏng dẹp và đưa cho những người xung quanh. “Prometheus, đây là cho ông. Đây là của cậu Niten...”
“Chúng là gì thế?” Sophie hỏi.
“Những lá thư đến từ quá khứ,” Tsagalglal nói. “Chồng dì đã viết chúng mười ngàn năm trước.”
“Ông ấy biết tất cả mọi người sẽ ở đây?” Sophie nghi ngờ hỏi.
Tsagaglalal quay lại và gật đầu. “Đúng thế” Rồi bà lôi ra tấm ngọc lục bảo cuối cùng và đưa cho cô. “Và ông ấy cũng biết cháu sẽ ở đây, Sophie Newman.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia