Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Michael Scott
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Walork
Dịch giả: Nguyễn Hà Ly
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4326 / 119
Cập nhật: 2016-06-04 04:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
“Ông nên để dành cơn giận cho những người xứng đáng ấy,” Perenelle Flamel đáp lại. “Đây không phải lỗi của chồng tôi.”
“Ông ấy là tác nhân,” Prometheus nói.
“Nhưng đó luôn luôn là nhiệm vụ của ông ấy.” Perenelle ngồi ở ghế sau, Nicholas nằm dài bên cạnh bà. Bà đang xoa trán chồng bà. Nhà giả kim bất tỉnh, da xám ngoét, má nổi những đường gân và những mạch máu tím. Túi mắt ông có vết thâm tím, và mỗi khi bà vuốt lên đầu ông, một nắm tóc ngắn lại rơi trên tay bà. Nicholas không nhúc nhích, hơi thở của ông đứt đoạn khó có thể cảm nhận được. Cách duy nhất Nữ Phù thủy có thể nói rằng ông ấy còn sống là nhờ ấn ngón tay vào cổ họng để cảm nhận những nhịp đập yếu ớt.
Nicholas đang chết dần và bà cảm thấy...
Bà cảm thấy...
Perenelle lắc đầu; bà không chắc bà cảm thấy thế nào/ Bà đã gặp và yêu người đàn ông này từ hồi giữa thế kỷ mười bốn, tại Paris. Họ đã cưới nhau vào ngày mười tám tháng Tám năm 1350, và bà có thể đếm trên đầu ngón tay số tháng họ xa nhau kể từ ngày đó. Bà hơn Nicholas 10 tuổi và ông không phải người chồng đầu tiên của bà, nhưng họ đã lấy nhau được một thế kỷ trước khi bà nói với ông bà là góa phụ.
Bà yêu ông từ giây phút bà gặp ông, và giờ bà vẫn yêu ông, bà chắc chắn rằng bà sẽ còn yêu ông nhiều hơn... chắc chắn rằng bà nên thất vọng...giận dữ...buồn bã hơn khi ông đang chết dần thế này?
Nhưng bà không thấy thế.
Bà thấy...nhẹ lòng.
Bà không hề biết mình gật đầu. Bà nhẹ lòng vì cuối cùng mọi chuyện cũng tới hồi kết.
Một người bán sách trở thành một nhà giả kim – hầu như là ngẫu nhiên – đã dạy cho bà những điều kỳ diện và cho bà xem những điều kỳ diệu. Họ đã cùng nhau đi khắp thế giới này và đi tới những Vương quốc bóng tối tiếp giáp. Họ cùng nhau chiến đấu với lũ quái vật và những sinh vật không được tồn tại ngoài những cơn ác mộng. Và mặc dù họ có một vài người bạn – loài người và người bất tử, vài Elder và thậm chí một vài Thế hệ Kế tiếp – đó là những kinh nghiệm cay đắng dạy họ chỉ được tin người kia. Họ chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng người còn lại. Ngón tay Perenelle nhẹ nhàng vuốt lên má và quai hàm chồng. Nếu ông chết vào giờ phút này, ông sẽ chết trên tay bà, và chắc chắn rằng bà cũng không sống lâu hơn ông là mấy, vì bà không nghĩ rằng sau hơn sáu trăm năm chung sống, bà có thể sống mà không có ông. Nhưng ông chưa thể chết – bà không đồng ý để ông chết; bà phải làm mọi thứ để ông được sống.
“Tôi xin lỗi,” Prometheus đột nhiên nói.
“Ông không việc gì phải xin lỗi cả,” Perenelle nói. “Scathach đúng: chết chóc và hủy diệt theo chân chúng tôi ngần ấy thế kỷ. Mọi người chết vì chúng tôi – chết để cứu chúng tôi, bảo vệ chúng tôi, chết vì họ biết chúng tôi.” Khuôn mặt bà đột nhiên hằn in nỗi đau. “Qua hàng đó năm bà đã tự tạo một vỏ bọc bảo vệ bà khỏi những cảm xúc về những cái chết và những nỗi đau, nhưng có những lần – như lúc này – khi lớp vỏ vỡ ra và bà cảm thấy bà có trách nhiệm cho mọi sự mất mát.
“Nhưng bà đã cứu rất, rất nhiều người, Perenelle ạ.”
“Tôi biết,” Nữ Phù thủy đồng tình, mắt bà vẫn hướng về Nicholas. “CHúng tôi giữ chân những Elder đen tối, chúng tôi chống lại Dee và Machiavelli và đồng bọn trong hàng thế kỷ.” Bà động đậy chút để nhìn những sinh vật từng tồn tại đang biến mất ở gần xe hơn. “Và chúng tôi chưa làm xong. Prometheus, ông không thể để chúng tôi chết ở đây.”
“Tôi đang lái nhanh nhất có thể.” Dòng mồ hôi màu đỏ rỉ trên khuôn mặt Elder. “Nhưng tôi chỉ có thể giữ thế giới này tồn tại trong một chốc nữa...” Bên ngoài những đám mây mang mùi muối dày lên, phủ lấy chiếc xe, và Prometheus bật cần gạt lên để xua chúng đi. “Chúng ta tới gần rồi,” ông nói, và rồi khi họ rời Vương quốc bóng tối và trở lại Mũi Reyes, đám sương mù bay đi và thế giới hiện ra với màu sắc tươi sáng khiến mắt họ đau khi nhìn lên. Elder đạp chân phanh khiến chiếc xe dừng đứng trên con đường đất. Ông tắt máy và trèo ra ngoài. Ông chống tay vào nóc xe và quay lại nhìn đám sương mù, nhìn chúng vặn xoắn thành những sợi chỉ mảnh.
Ông dành cả cuộc đời tạo ra thế giới này, hình thành nó. Đó là một phần của ông. Nhưng giờ Vương quốc Bóng tối của ông đã sụp đổ thành hư không, luồng điện của ông yếu ớt, ký ức của ông bị đầu lâu pha lê hút lấy, và ông biết ông không bao giờ có thể tái tạo nổi nó. Trong giây phút đám sương mù bay đi, để lại cho ông hình ảnh cuối cùng về vương quốc bóng tối xinh đẹp và thanh bình của ông...
Mất rồi.
Prometheus chui lại vào xe và quay qua nhìn Perenelle và Nicholas. “Vậy là sắp tới phút cuối rồi hả? Abraham có nói về chuyện này.”
“Sớm thôi,” Perenelle nói. “Nhưng không phải lúc này. Chúng ta còn phải làm một việc nữa.”
“Bà luôn biết cách kết thúc mọi việc.”
“Luôn luôn,” bà tự tin nói.
VỊ Elder thở dài. “Bà có thể Nhìn thấy trước.”
“Đúng, nhưng còn hơn thế nữa. Tôi đã từng được người khác nói cho nghe.” Bà nhìn Prometheus, đôi mắt xanh của bà sáng lên trong bóng tối. “Nicholas tội nghiệp của tôi: số phận của ông ấy đã được định đoạt khi người đàn ông một tay bán cho ông ấy cuốn Codex. Cuốn sách đã thay đổi cuộc đời ông – của cả hai chúng ta – và chúng tôi cùng nhau thay đổi lịch sử nhân loại. Khi tôi còn là một đứa bé, và trước khi Nicholas được sinh ra, cũng người đàn ông đó đã cho tôi thấy trước tương lai của tôi và của thế giới này. Không phải tương lai chắc chắn như thế, nhưng là một trong số những khả năng của nó. Và qua nhiều năm, tôi đã thấy rất nhiều khả năng trở thành sự thực. Người đàn ông cụt tay đó đã nói với tôi những gì cần xảy ra – những gì tôi phải làm, những gì chống tôi sẽ phải làm – nếu muốn nhân loại sống sót. Ông ta đã điều khiển chúng ta qua hàng thiên niên kỷ, sống và di chuyển quanh chúng ta – tất cả chúng ta. THậm chí cả ông nữa, Prometheus ạ.”
Vị Elder lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế.”
“Thậm chí cả ông. Ông nghĩ ai đã khuyến khích bạn ông Saint – Germain đánh cắp ngọn lửa từ ông, ai đã dạy cậu ta bí mật của lửa?”
Vị Elder mở miệng định nói nhưng lại thôi.
“Người đàn ông với một bên tay móc câu đó đã nói với tôi là ông ta đã ở đó từ lúc mọi việc bắt đầu cho tới phút chót.” Perenelle nhoài người lên. “Ông cũng ở đó, Prometheus; ông đã ở Danu Talis trong Trận Chiến Cuối cùng. Ông ta tuyên bố rằng ông ta ở đó – ông phải gặp ông ta rồi.
Prometheus chậm rãi lắc đầu. “Tôi không nhớ nổi ông ta.” Ông cười buồn bã. “Cái đầu lâu pha lê đã ăn mất những ký ức khai sơ nhất của tôi. Tôi xin lỗi, NỮ phù thủy, nhưng tôi không nhớ gì về Người đàn ông tay móc câu đó.” Nụ cười ông nhạt dần và trở nên cay đắng. “Nhưng cũng có quá nhiều thứ về hồi đó khiến tôi bối rối từ trước khi cái đầu lâu cướp đi ký ức của tôi.”
“Ông có nhớ gì về một người đàn ông mắt xanh có móc câu bạc thay cho bàn tay trái không?”
Prometheus lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi nhớ khuôn mặt những hảo hữu tôi đã mất, dù không nhớ ra tên họ. Tôi nhớ những người chống lại tôi, những người tôi đã giết.” Ông nhíu mày và giọng ông bỗng nhẹ nhàng và có vẻ xa xăm. “Tôi nhớ những tiếng la hét, âm thanh của những trận chiến, tiếng kim loại va vào nhau, mùi của phép thuật cổ xưa. Tôi nhớ có thời lửa trên thiên đường... và rồi thế giới tách lìa ra và biển xâm lấn vào.
“Ông ta ở đó.”
“Đó là Trận Chiến cuối cùng, Nữ Phù thủy ạ. Ai cũng ở đó.”
Perenelle ngồi lại chỗ ngồi. “Khi tôi gặp ông ta lần đầu, tôi không hơn một đứa trẻ là bao. Tôi đã hỏi tên ông ta là gì. Ông ta nói tên là Marethyu,” bà nhẹ nhàng nói.
“Đó không phải một cái tên. ĐÓ là một danh hiệu: có nghĩa là Thần Chết. Những cũng có thể là “người,” vị Elder dịch ngôn ngữ cổ ra.
“Tôi nghĩ ông ta là một Elder...”
Prometheus nhíu mày, đột nhiên ký ức khiến ông kinh ngạc. Những ngón tay ông nắm chặt lấy ghế. “Marethyu,” ông lẩm bẩm gật đầu. “Thần chết.”
“Ông nhớ ra à?”
“Ông lắc đầu. “Một mảnh ký ức thôi. Marethyu không phải người của chúng tôi. Ông ấy không phải Elder hay Thế hệ Kế tiếp, không phải Archon hay Người cổ đại. Ông ấy đã là – là – một thứ gì đó hơn hoặc kém hơn chúng tôi. Tôi tin ông ấy là người.” Prometheus buông tay và đặt đôi tay to bè lên vô lăng. “Bà muốn đi đâu hả Nữ Phù thủy?”
“Đưa tôi tới chỗ Tsagaglalal.”
Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia - Michael Scott Bí Mật Của Nicholas Flamel Bất Tử 5 - Ảo Thuật Gia