Think of all the beauty still left around you and be happy.

Anne Frank, Diary of a Young Girl, 1952

 
 
 
 
 
Tác giả: Thương Thái Vi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Đỗ An
Upload bìa: Phạm Thanh Tâm
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3702 / 173
Cập nhật: 2022-04-16 15:21:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hạng vạng ngày hôm đó, Liễu Địch lại đến trạm xe buýt nhỏ quen thuộc.
Cây dương liễu cao lớn đã bắt đầu rụng lá. Cây đinh hương đã rụng hết lá từ lâu, cành cây khẳng khiu lay động trong gió thu, như đang mơ một giấc mộng của mùa xuân. Tấm biển sắt vẫn cô độc đứng đó, đón hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe buýt khác. Tất cả vẫn như cũ, tựa hồ không có chuyện gì xảy ra, không có vụ tai nạn giao thông, không có máu chảy, không có linh hồn rời khỏi trần gian…
Liễu Địch ngồi bên cạnh bồn hoa, đờ đẫn nhìn lá rơi quanh bệ xi măng. Lá rơi bị gió cuốn lên cao, phát tiếng kêu vi vu. Đó không phải là ngọn gió, mà là thầy Chương. Thầy đang đi trên lá rơi, lắng nghe âm thanh của mùa thu. Liễu Địch như nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Lá không thơm nhưng mỗi chiếc lá rụng đều có mùi của mặt trời!”
“Thầy Chương!” Liễu Địch kêu lên một tiếng. Nhưng không ai trả lời cô, thầy Chương không thể trả lời, vĩnh viễn không thể trả lời cô. Chỉ có làm gió thu đang nghẹn ngào, lá rơi đang thở dài. Sau đó là một sự tĩnh lặng chết chóc.
Trước đây, khi ở nơi này đợi xe buýt, Liễu Địch và thầy Chương cũng thường trầm mặc, không lên tiếng nhưng vẫn luôn cảm thấy tâm hồn của cả hai giao lưu bằng ngôn ngữ chân thành nhất. Còn bây giờ, thầy Chương đã tới một thế giới khác, để lại cô lẻ loi một mình ở bến xe. Cô có thể giao lưu với ai?
Ngọn gió tối muộn nhẹ nhàng thổi qua, mang theo mùi thơm của thức ăn không biết tỏa ra từ ô cửa ngôi nhà nào. Từng tốp học sinh đeo cặp sách đi ngang qua Liễu Địch, tiếng cười nói hân hoan. Đây là cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Đây từng là thời khắc thư thái nhất, thanh thản nhất trong một ngày của Liễu Địch. Nhờ có thầy Chương ở bên cạnh, cô mới cảm thấy thư thái, thanh thản. Bây giờ, thầy Chương đi rồi, mang theo mọi thanh thản và thư thái. Liễu Địch chỉ còn lại sự cô độc, cô độc vì không có người chia sẻ, cô độc đến mức tâm hồn như chết đi.
Mặt trời từ từ lặn xuống, Liễu Địch ngắm nhìn ánh hoàng hôn ở phía chân trời. Ánh hoàng hôn vẫn rạng rỡ như vậy, vì ai mà rạng rỡ? Ánh hoàng hôn chiếu xuống lá vàng rơi, tô lên một vẻ đẹp bi tráng, vì ai mà bi tráng? Liễu Địch ngắm ráng chiều, ngắm lá rơi, bên tai cô như nghe thấy tiếng hát trầm ấm của thầy Chương cùng tiếng guitar của thầy. Đó là ca khúc All Kinds of Everything:
“Summertime
wintertime
spring and autumn too
Monday
Tuesday, every day
I think of you.
Dances
romances
things of the night
sunshine and holidays
postcards to write
Budding trees
autumn leaves
a snowflakes or two
all kinds of everything remind me of you.”
(Mùa hè, mùa đông, mùa xuân và mùa thu nữa,
Thứ Hai, thứ Ba, và mỗi ngày,
Tôi đều nghĩ về em.
Từng điệu múa, từng câu tâm tình,
Vạn vật của màn đêm
Ánh nắng và kỳ nghỉ,
Những tấm bưu thiếp
Những cái cây đâm chồi
Những chiếc lá mùa thu,
Một, hai bông hoa tuyết
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.)
Đúng rồi, tất cả đều tồn tại, đều vì thầy Chương mà tồn tại. Cây dương liễu, khóm đinh hương, tấm biển báo bằng sắt, vật nào cũng khắc sâu hình bóng của thầy, vật nào cũng mang hồi ức về thầy.
Trong lúc ngẩn ngơ, Liễu Địch như nhìn thấy thầy Chương dẫn cô tới mái hiên trú mưa; nhìn thấy thầy Chương đứng bất động bên tấm biển sắt chờ cô trong đêm tuyết rơi; nhìn thấy thầy Chương đưa cành dương liễu lên mặt, nói “mùa xuân đẹp thật”; nhìn thấy thầy Chương đội mưa gió đợi cô ở bến xe buýt khi cô đi thi đại học, tay thầy cầm chiếc ô chưa mở; nhìn thấy thầy Chương dùng đôi bàn tay “ngắm” cô rồi ôm cô vào lòng; nhìn thấy thầy Chương nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời từ cửa sổ xe buýt… Cô nhìn thấy tháng ngày trước kia, nhìn thấy từng chi tiết không thể phai mờ trong năm tháng đó. Vậy mà bây giờ, tất cả đã trở thành hồi ức. Thật không công bằng chút nào, thế giới này rất không công bằng. Mọi thứ đều tồn tại, tại sao thầy Chương không tồn tại? Thầy Chương, thầy yêu cuộc sống như vậy, thầy nổi bật như vậy, thầy kiên cường như vậy, thầy cứng cỏi như vậy, tại sao thầy lại biến mất? Tại sao chứ? Vì tai nạn xe ư? Tại sao chiếc xe máy đáng chết đó lại đâm trúng thầy? Khi cô nhận ra tình yêu của mình, khi cô kiên định cho rằng không ai có thể chia cắt cô và thầy… Cô làm thế nào để chống lại số phận, làm thế nào để chống lại tử thần? Cô không thể không oán trách số phận, số phận quá không công bằng.
Mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn nơi đường chân trời từ màu đỏ dần trở thành màu tím. Màn đêm sắp buông xuồng, bóng tối từ bốn phương tám hướng bủa vây. Bóng tối, đó là kẻ thù vĩnh viễn của thầy Chương. Bóng tối của người mù quá nặng nề. Hôm nay, Liễu Địch mới biết thế nào gọi là “nặng nề”, vậy mà thầy Chương đã trải qua sự “nặng nề” đó suốt năm năm. Cô từng ngây thơ mộng tưởng sẽ giúp thầy Chương chiến thắng bóng tối. Liệu có thể chiến thắng hay không? Hay là chưa kịp “chiến đấu”, cô đã bị kéo vào bóng tối vô cùng vô tận. Nhưng cô hoàn toàn tự nguyện. Mất đi danh dự, mất đi tiền đồ, cô cũng chẳng màng, cô chỉ cần được kề vai sát cánh cùng thầy Chương. Nhưng số phận không cho cô, dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi.
“Là số phận không cho ngươi cơ hội sao?” Đột nhiên trong lòng Liễu Địch bật ra một câu hỏi. Liễu Địch giật mình, ai đang hỏi? Là câu hỏi xuất phát từ tiềm thức của cô. Liễu Địch biết trong tiềm thức của cô tồn tại một sự nghi ngờ, nhưng là nghi ngờ điều gì? Co không biết, nhưng sự hoài nghi này luôn ẩn hiện trong đầu cô. Đúng vậy, rốt cuộc ai không cho cô cơ hội? Là số phận? Liễu Địch bất chợt nhớ tới câu nói của Khiên Khiên: “Chị có biết không? Chương Ngọc đã dùng sinh mạng để cứu chị, bằng không, trong mắt người khác, chị mãi mãi là người con gái không trong sạch.” Sao cô lại nhớ tới lời nói này? Những câu nói đó rất quen thuộc, dường như cô đã từng nghe ở đâu đó. Liễu Địch đột nhiên nhớ ra, đó là một đoạn trong cuốn Hải Thiên kỳ ngữ: “Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ.”
Đúng vậy, quan điểm này rất đúng. Sau khi thầy Chương qua đời, mọi người không chỉ tin thầy trong sạch, mà cũng tin Liễu Địch trong sạch. Quan hệ giữa cô và thầy vốn trong sạch nhưng số phận lại dùng phương thức này để chứng minh sự trong sạch của họ. Cô có thể nói số phận công bằng? Cô có thể nói số phận không tàn nhẫn? Cô có thể nói số phận đã cho cô cơ hội hay không? Thầy Chương đã mất đi sinh mạng, còn cần sự trong sạch để làm gì? Có tác dụng không? Không có tác dụng thật sao? Là ai cho cô sự trong sạch này? Là số mệnh à? Liễu Địch lại nhớ tới lời của hiệu trưởng Cao: “Em tự nguyện cuốn vào bóng tối nhưng Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em là như vậy. Vì vậy, em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy.” Thầy Chương, thầy không đồng ý thật sao? Liễu Địch thầm hỏi đi hỏi lại trong lòng. Sau đó, đáp lại lời cô là một giọng trầm thấp: “Cô ấy thuần khiết như chậu hoa nhài này. Nếu nhốt cô ấy ở trong phòng tối, liệu cô ấy còn có thể sinh trưởng và nở hoa?”
Liễu Địch đột nhiên đứng bật dậy. Thầy Chương, thầy đang nói với em điều gì? Thầy muốn nói với em điều gì?
Cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc đó: “Con đang cố gắng để cô ấy đừng yêu con!”
Thầy Chương, thầy rất yêu em, yêu em sâu sắc và mãnh liệt. Bởi yêu em nên thầy không muốn làm hại em, thầy đã giấu kín tình yêu của thầy một thời gian dài. Khi thầy phát hiện, bóng tối nặng nề thuộc về thầy đã cuốn danh dự và tương lai của em vào vòng xoáy của vận mệnh, thầy lập tức từ bỏ công việc vốn là nguồn sinh sống của thầy, chỉ vì thầy không muốn em bị ảnh hưởng. Thầy luôn cố gắng hết sức mình, để lại cho em những thứ tốt đẹp nhất, bao gồm cả hình ảnh cuối cùng của thầy, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Liễu Địch từ từ ngồi xuống, lòng vô cùng đau khổ. Hiệu trưởng Cao nói đúng, tuy số phận bạc đãi thầy Chương, nhưng nó đã dùng phương thức này tác thành tâm nguyện của thầy, đó là một sự “tác thành” tàn nhẫn biết bao.
Liễu Địch đang chìm trong thế giới đau buồn của riêng cô, một hình bóng đột ngột xuất hiện trước mặt cô. Liễu Địch ngẩng đầu, bắt gặp một bà lão mặt đầy nếp nhăn. Bà lão dùng cặp mắt già nua quan sát cô một lúc rồi mới hỏi: “Cháu gái, cháu là học sinh thường đưa thầy giáo mù ra đây đợi xe buýt phải không? Cháu tên là Liễu Địch đúng không?”
Liễu Địch lặng lẽ gật đầu. “Thường” là một từ xa xỉ biết bao. Từ nay về sau, chữ “thường” sẽ không còn tồn tại nữa. Cô lễ phép hỏi lại bà lão: “Thưa bà, sao bà biết cháu và thầy Chương ạ?”
“Bà bán thuốc lá ở bên kia đường. Cháu không biết bà nhưng bà thường nhìn thấy cháu và thầy giáo đợi xe buýt ở nơi này. Khoảng hơn hai tháng trở lại đây, bà không thấy cháu đâu cả, chỉ có một mình thầy giáo đợi xe. Chính bà đã chứng kiến vụ tai nạn, quả thực thảm khốc vô cùng, máu chảy lênh láng trên mặt đường…”
“Đủ rồi ạ, xin bà đừng nói nữa!” Liễu Địch lập tức bịt chặt hai tai. Cô không chịu nổi khi nghe những điều đáng sợ này.
“Tuy nhiên…” Bà lão cau mày. “Hôm đó thầy giáo rất kỳ lạ, thầy ngồi một mình bên bồn hoa gần một tiếng đồng hồ. Ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy không lên xe. Ngược lại, khi có một chiếc xe máy phóng đến, thầy lại lao xuống lòng đường. Trước đây thầy đâu có như vậy. Xe máy phóng rất nhanh, nhưng từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng máy nổ, sao thầy không phát hiện ra? Chắc hôm đó, tâm trạng của thầy rất nặng nề…”
Đâu chỉ đơn giản là tâm trạng nặng nề? Liễu Địch đau khổ nghĩ thầm. Nhưng ba chuyến xe buýt số 2 đến nơi mà thầy Chương không phát hiện ra. Điều này quá bất bình thường, lẽ nào…
“Hơn nữa…” Bà lão đột nhiên hạ thấp giọng, ra vẻ thần bí. “Trước khi xảy ra tai nạn, thầy giáo còn đốt một bức thư.”
“Một bức thư?” Liễu Địch run run. “Thư gì ạ?” Thầy viết thư?
“Đúng vậy, bà cũng thấy kỳ lạ. Nhưng đúng là thầy đốt một bức thư, bà ở bên này nhìn thấy rõ ràng. Thầy rút ra một phong thư, trầm tư một lát, thầy mượn người đi đường bật lửa và đốt bức thư đó.” Bà lão khẳng định. “Có điều, thầy không đốt hết. Thầy đốt một nửa rồi ném phong thư xuống vỉa hè. Dù sao thầy cũng không nhìn thấy nên không biết nó chưa cháy hết. Sau khi xảy ra tai nạn, bà rất hiếu kỳ nên đã đi nhặt phong thư cháy dở đó. Trên phong bì đề hai chữ “Liễu Địch”. Bà đoán là tên cháu, bởi ba năm qua, ngoài cháu ra, bà không thấy thầy giáo tiếp xúc với người nào khác. Thế là bà giữ lại bức thư cháy dở, đợi cháu đến đây rồi giao lại cho cháu. Không hiểu tại sao, bà cảm thấy cháu nhất định sẽ trở về khi biết tin thầy giáo gặp tai nạn.” Bà lão rút trong túi ra một bức thư đã cháy một nửa. “Của cháu đây. Nội dung bức thư, một chữ bà cũng chưa từng đọc qua.”
Liễu Địch nhận lấy, hai tay cô run rẩy khi mở bức thư đó. Thầy Chương viết cho cô! Tại sao thầy lại viết thư? Thầy đã viết những gì? Tại sao lại đốt đi? Trong đầu cô bỗng vụt qua một câu nói: “Vào thời khắc mọi dây đàn bị đứt, chúng đều phát ra tiếng kêu xé lòng, bởi chúng không cam tâm lặng lẽ chết đi.”
Lẽ nào thầy biết mình sắp “bị đứt”? Lẽ nào thầy biết mình sắp chết? Trời ơi, Liễu Địch không dám nghĩ tiếp. Một nỗi hoảng sợ và bất an dấy lên trong lòng. Cô cảm thấy sự nghi ngờ trong tiềm thức ngày càng sáng tỏ.
Liễu Địch run rẩy mở bức thư. Bức thư đã cháy mất nửa già, chỉ còn lại đoạn cuối cùng. Liễu Địch đưa mắt nhìn, không sai, đây là chữ của Hải Thiên, là chữ của thầy Chương! Mặc dù nét chữ hơi cứng nhưng Liễu Địch vẫn nhận ra.
Sau đó, Liễu Địch từ từ đọc. Trên bức thư chỉ có hai câu, nhưng mỗi từ tựa trái bom nổi tung bên tai cô, chấn động đến mỗi tế nào trên người cô, mỗi sợi dây thần kinh của cô: “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.”
CHUONG CUOI
Đây là một bờ biển không rõ tên ở Yên Đài[1]. Bờ biển không có bãi cát, chỉ có từng mỏm nham thạch lởm chởm nhấp nhô cao vút. Những mỏm nham thạch này không biết đã tồn tại mấy triệu năm, chúng mang thương tích đầy mình nhưng vẫn quật cường đứng ở đó. Đứng trên mỏm nham thạch có thể nhìn thấy đại dương mênh mông.
[1] Yên Đài là thành phố thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Thành phố nằm bên bờ biển Bột Hải và bờ Đông của vịnh Bột Hải. Yên Đài giáp các thành phố Thanh Đảo và Uy Hải lần lượt về phía tây nam và đông.
Biển mùa đông lạnh lẽo, thê lương và cô quạnh. Phần lớn thời gian, bầu trời màu xanh xám nối liền với mặt biển cũng mang màu xanh xám. Nơi tiếp giáp trời biển là mớ hỗn độn mờ mịt. Bây giờ, nơi đó xuất hiện mặt trời lặn khổng lồ. Nó giống một trái tim đang bùng cháy dữ dội, phóng ra luồng sáng huy hoàng, nhuộm đỏ cả nước biển màu xám, nhuộm đỏ cả bầu trời màu xám, cũng nhuộm đỏ hai thân hình màu đen đứng lặng im trên mỏm đá.
Liễu Địch bất động nhìn mặt trời lặn, để mặc gió biển thổi tung mái tóc của cô, vạt áo của cô. Mấy tháng trước, cô từng nhìn thấy cảnh tượng này trên bức tranh sơn dầu. Lúc đó, tác giả của bức tranh ngồi bên cạnh cô, kể cho cô nghe những điều kỳ diệu của biển cả. Bây giờ, cô đã được tận mắt chứng kiến cảnh mặt trời lặn, nhưng người đó đã… Nước mắt chảy dài trên gương mặt trắng ngần của Liễu Địch, từng giọt lệ rơi xuống hộp tro cốt lạnh lẽo trên tay cô.
Bên tai Liễu Địch như lại vang lên giọng nói trầm ấm của thầy Chương: “Biển cả là kiên cường nhất. Nó có thể bao dung mọi nỗi khổ đau và bất hạnh của con người.”
“Thầy Chương!” Liễu Địch lẩm bẩm. “Chẳng phải thầy luôn muốn nhìn thấy biển sao? Hôm nay, em đưa thầy đến đây, đến với biển…”
Liễu Địch run rẩy mở hộp tro cốt, chậm rãi rải tro cốt trắng tinh xuống biển. Khi tro cốt bay ra biển cả, vô số cánh hoa nhài màu trắng từ tay Giáo sư Tô cũng lặng lẽ rơi xuống nước. Sóng đánh vào bờ đá, dâng lên cao rồi lại rút xuống, như dang rộng vòng tay đón người con đi xa trở về, đón linh hồn tinh khiết, cao cả.
Chương Ngọc, hay còn có tên Hải Thiên, là một thanh niên có học vấn uyên thâm như biển cả, có tư tưởng sâu sắc như biển cả, có tấm lòng rộng lớn như biển cả, có tính cách kiên cường như biển cả, có tâm hồn vĩ đại như biển cả. Ngày hôm nay, cuối cùng chàng trai đó cũng hòa vào lòng biển mà anh yêu quý.
Liễu Địch lặng lẽ ngắm những cánh hoa dập dềnh trên ngọn sóng, như đuổi theo linh hồn của thầy Chương. Tâm tình của cô cuộn trào như sóng biển. Thầy Chương, thầy còn trẻ tuổi như vậy, sinh mệnh đã đặt dấu chấm hết một cách vô tình vào năm thầy hai mươi tám tuổi. Nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này, thầy đã sống rất kiên cường. Thầy từng cầm bút để viết về thế giới, thầy dùng máu và nước mắt để viết về cuộc đời. Thậm chí, khi vận mệnh bất hạnh đổ ụp xuống đầu thầy, thầy cũng không hề sợ hãi mà chiến đấu chống lại số phận đến cùng. Thầy không chỉ dũng cảm, ngoan cường bảo vệ nhân cách và sự tôn nghiêm của bản thân, mà còn không do dự dùng cái chết để đoạt lại danh dự và tiền đồ của người thầy yêu thương từ bàn tay số phận, dùng sinh mạng để bảo vệ tình yêu duy nhất trong cuộc đời thầy. Sự nghiệp văn chương của thầy có thể chưa hoàn thành, nhưng cuộc đời thầy rất viên mãn. Năm năm cuối cùng là một trang huy hoàng và bi tráng nhất trong cuộc đời thầy. Cuộc chiến đấu cuối cùng chống lại số phận cũng là tác phẩm lớn nhất của cuộc đời thầy.
Nửa vầng mặt trời đã khuất, nhưng nó vẫn kiên cường rực cháy. Ánh chiều tà xán lạn nơi đường chân trời khiến mặt biển trở thành một thánh điện nguy nga. Gió biển mang hơi lạnh run người, Giáo sư Tô Văn cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng khoác lên vai Liễu Địch.
“Liễu Địch, con đừng buồn.” Giáo sư Tô lên tiếng an ủi. “Con vẫn còn trẻ, con đường sau này của con vẫn còn rất dài. Trong tương lai, con sẽ lại có tình cảm thuộc về con. Con nhất định sẽ được vui vẻ.”
Liễu Địch quay người nhìn Giáo sư Tô chăm chú. Sau đó, cô cất giọng chân thành và kiên quyết: “Giáo sư yên tâm, con sẽ sống vui vẻ. Danh dự và tiền đồ của con là do thầy Chương đổi bằng cả sinh mạng của thầy, con có thể không trân trọng nó, không tạo ra tương lai tươi đẹp hay sao? Con từng nói, sinh mệnh và tâm hồn con đã hòa nhập vào sinh mệnh và tâm hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con. Sự nghiệp văn chương của thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; huy hoàng mà thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo ra giúp thầy. Con sẽ vì thầy mà sống vui vẻ, sống kiên cường. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi về phía ánh sáng!”
Giáo sư Tô bị chấn động. Ông không rời mắt khỏi Liễu Địch. Cô gái nhỏ kiên cường, dũng cảm, tự phụ, cao ngạo đang đứng ở đó. Trong đôi mắt cô hừng hực một ngọn lửa tình cảm mãnh liệt, ngọn lửa đó có thể làm tan chảy nham thạch hàng vạn năm ở dưới chân cô. Giáo sư Tô đột nhiên có cảm giác người đứng trước mặt ông không phải là Liễu Địch, mà là Hải Thiên! Không đúng, là tâm hồn và sinh mệnh của Hải Thiên và Liễu Địch đã hòa làm một. Liễu Địch đã thật sự trưởng thành, cô không còn là cô bé ngây thơ ngày nào, bây giờ cô vừa chín chắn vừa tự tin. Thời thiếu nữ đã qua đi, giai đoạn trưởng thành lặng lẽ đến với cô sau những trắc trở.
“Nhưng…” Giáo sư Tô cầm tay Liễu Địch, cất giọng đầy cảm động và yêu thương. “Liễu Địch, sau này con không định…”
Liễu Địch lắc đầu. “Con sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào. Sinh mệnh và tâm hồn của con đã hòa cùng thầy Chương, sao con có thể đón nhận người khác? Giáo sư có nghe nói hai tâm hồn hòa làm một bị tách ra bao giờ chưa? Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cảm ơn ông trời đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Liễu Địch lại dõi mắt về mặt trời lặn ở phía xa xa, cô nhẹ nhàng đọc câu thơ của Maksim Gorky[2]:
“Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp,
Bất kể lúc nó úa tàn,
Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu,
Ngay cả khi chúng ta chết đi.”
[1] Maksim Gorky (1868-1936): nhà hoạt động chính trị người Nga, nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực trong văn chương. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học Nga thế kỷ 20
Giáo sư Tô không tiếp tục khuyên nhủ. Tình yêu như vậy liệu có thể lãng quên, có thể cắt đứt, có thể quay lưng?
“Thật ra…” Liễu Địch quay sang nhìn Giáo sư Tô. Đáy mắt cô đầy vẻ cảm động và lưu luyến: “Giáo sư nên vui mừng cho chúng con. Giáo sư nhìn thấy con cũng tức là nhìn thấy anh Hải Thiên. Con là con gái mà anh Hải Thiên tặng cho Giáo sư, con sẽ cùng anh Hải Thiên báo hiếu Giáo sư, cùng Giáo sư hưởng niềm vui. Bố nói có đúng không, thưa bố?”
Một luồng khí nóng dâng trào nơi viền mắt của Giáo sư Tô. Ông lặng lẽ nắm bờ vai Liễu Địch, không nói một lời. Vào thời khắc này, bất cứ từ ngữ nào cũng là thừa thãi. Con gái ông xuất sắc như vậy, ông còn điều gì không thỏa mãn?
Gió biển mạnh dần, thổi tung bay áo khoác gió và chiếc khăng quàng cổ màu trắng trên người Liễu Địch, khiến cô giống như một tiên nữ. Cô ngắm nhìn từng đợt sóng cuồn cuộn nhấp nhô, nghe thanh âm sôi sục của biển cả. Dần dần, thì thầm bên tai cô: “Liễu Địch, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… đợi em.”
Liễu Địch khẽ nói: “Thầy Chương, thầy hãy đợi em, nhất định em sẽ tới tìm thầy! Nhất định!”
Ở nơi xa, ông mặt trời đã chìm xuống biển, nhưng ráng chiều đẹp đẽ vẫn xán lạn, vẫn rực cháy ở nơi tiếp giáp giữa trời và biển.
Bến Xe Bến Xe - Thương Thái Vi Bến Xe