Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
hế rồi đám cưới cũng diễn ra. Nhất Bảo vui mừng ra mặt, đó là sự thành công của anh, thành công trong tình yêu và thành công trong việc thuyết phục người yêu. Còn Linh Đan, cô e ấp trong bộ áo cưới màu trắng, đôi mắt cô ẩn chứa những nỗi đau buồn thầm kín.
Đêm tân hôn, Nhất Bảo xin phép ba mẹ đưa Linh Đan về căn nhà của anh, thế giới của hai người.
Căn nhà được Nhất Bảo sửa sang lại khá sang trọng. Buồng ngủ được lấp kiếng xung quanh, một bàn trang điểm có sẵn các loại mỹ phẩm đắt tiền. Chiếc giường ngủ trải nệm hồng rất gợi cảm.
Nhất Bảo dìu vợ vào phòng, anh thì thầm:
- Linh Đan, em đợi anh chút xíu nhe.
Nhất Bảo đi thay quần áo, anh trở ra với bộ pyjama thoải mái, anh đưa áo cho Linh Đan và nhắc:
- Vào thay đồ đi em.
Linh Đan ngoan ngoãn vâng lời. Sau đó, cô lặng lẽ lên giường nằm. Tình cảm mãnh liệt trong cô dường như nguội lạnh. Nhất Bảo ôm vai cô, lo lắng:
- Em mệt lắm phải không?
Linh Đan sợ sệt quay mặt đi chỗ khác, Nhất Bảo kéo cô về phía anh:
- Linh Đan, chẳng lẽ em chẳng còn chút tình cảm nào dành cho anh sao?
Linh Đan quay lại, cô nhận ra cô có lỗi với anh. Cô hôn lên môi anh, nụ hôn gượng gạo. Nhất Bảo vuốt tóc vợ thông cảm:
- Em đừng tự gượng ép mình. Hãy ngủ đi em. Anh ru em ngủ nhé.
Linh Đan nằm im thiêm thiếp. Tưởng cô ngủ say, Nhất Bảo nhẹ nhàng ngồi dậy, anh ra đi văng nằm, châm điếu thuốc, suy nghĩ vẩn vơ. Anh đau khổ trước sự lãnh đạm của Linh Đan. Anh đã gây ra quá nhiều lỗi lầm và vợ anh đã chịu hậu quả đó. Anh hối tiếc một thời hư hỏng.
Anh lim dim mắt, điếu thuốc cháy đỏ còn kẹp trên tay. Một bàn tay mềm mại gỡ điếu thuốc từ tay anh ra, đặt vào gạt tàn. Bàn tay đó lùa vào tóc anh rồi những nụ hôn như mưa lên khắp mặt anh, tiếng Linh Đan run rẩy:
- Nhất Bảo ơi, đừng bỏ em. Em cô đơn lắm.
Nhất Bảo quay lại, anh ôm siết cô vào lòng, hôn lên đôi môi khao khát của cô. Anh bế thốc cô trên cánh tay rắn chắc, anh trêu:
- Linh Đan, hôm nay anh thấy em hôn rồi đấy nhé.
Linh Đan quàng tay qua cổ anh, cô áp đầu vào ngực anh.
- Nhất Bảo ơi, em xin lỗi làm anh đau khổ. Em yêu anh, em là của anh.
Hai cơ thể cuộn vào nhau, những nụ hôn như cố bộc lộ hết tình yêu của nhau. Nhất Bảo nhích người ra một tí. Linh Đan hơi hụt hẫng, cô nói qua hơi thở:
- Em đã làm gì không vừa ý anh?
Nhất Bảo mỉm cươi, bẹo má cô:
- Không. Em tuyệt vời lắm. Linh Đan ạ, em đẹp lắm. Anh chỉ muốn được ngắm em thôi.
Linh Đan vờ giận dỗi, hỏi:
- Em đã là của anh rồi. Sao anh không khám phá những điều anh chưa biết về em, có phải anh muốn trừng phạt em?
Nhất Bảo ôm lấy người yêu, anh ngây ngất say sưa trên cơ thể người trinh nữ. Cô dâng hiến cho anh sự trinh nguyên. Cả hai bồng bềnh như lạc vào thế giới của thiên nhiên, hòa cùng vũ trụ. Tình yêu đã đem đến cho họ tất cả những gì khao khát tận tâm hồn.
Linh Đan mở mắt ra, ngoài trời sáng mờ mờ, sắp Giáng sinh, trời trở lạnh. Cô ngồi dậy, nhưng Nhất Bảo kịp kéo cô lại. Anh quàng tay qua người cô rồi lại lim dim ngủ. Linh Đan vuốt khuôn mặt anh. Anh quả là có sức quyến rũ đặc biệt. Cô khẽ trườn lên hôn vào môi anh. Nhất Bảo không tha, anh giữ lấy nụ hôn bằng sự đáp lại mãnh liệt.
Linh Đan đẩy anh ra thì thầm:
- Anh ăn gian rồi đấy.
Nhất Bảo không vừa:
- Đó là hình phạt anh dành cho tên hôn trộm thôi.
- Ghét anh ghê. - Linh Đan mân mê vòm ngực vạm vỡ của anh, cô thì thầm - Nhất Bảo, anh biêt không? Anh là người đàn ông đầu tiên xuất hiện trong tâm trí em. Hồi nhỏ, em đã xây dựng cho mình một mẫu người như anh và em may mắn đã gặp được anh, em hạnh phúc vì điều đó.
Nhất Bảo xúc động vì lời thành thật của vợ, anh hôn vành tai của cô và nói:
- Linh Đan, không phải ai cũng được như em cả. Những cô gái từ nhỏ đến khi trưởng thành, trong tâm hồn họ luôn bị ngự trị bởi một con người mà họ cho là tuyệt vời nhất. Anh không nghĩ rằng em dành cho anh nhiều đến như vậy. Anh hạnh phúc lắm, khi có một người vợ còn nguyên vẹn về thể xác và tâm hồn. Anh không bao giờ để em khổ đâu, Linh Đan ạ.
- Em cám ơn tất cả những gì anh mang đến cho em, Nhất Bảo ạ. Tình yêu chúng mình sẽ nuôi sống một gia đình hạnh phúc, đúng không anh?
Lời nói của Linh Đan khiến Nhất Bảo nhớ đến Tú Nam. Anh khẽ nói:
- Tú Nam đã đi rồi.
- Em cầu mong cho anh ấy được hạnh phúc.
Nằm bên nhau một hồi lâu. Linh Đan lay vai Nhất Bảo:
- Dậy thôi anh. Chúng mình còn về nhà ba mẹ nữa chứ.
Nhất Bảo vờ nằm im. Linh Đan ngồi dậy, cô khoác chiếc áo ngủ lên người, và đi vào phòng vệ sinh. Một lát, cô trở ra, thấy Nhất Bảo vẫn còn nằm trên giường, cô chỉ mỉm cười, rồi ngồi vào bàn trang điểm. Trong gương, Linh Đan không còn là cô gái nữa, đuôi mắt hình như đã có nếp nhăn. Cô đưa tay xoa làn da mặt. Nhất Bảo đã ngồi dậy, anh tiến đến bên cạnh cô, cúi xuống hỏi:
- Em hối tiếc những gì đã trao cho anh à?
Linh Đan quàng tay qua cổ anh:
- Có anh thôi. Em nghĩ anh đang hối tiếc, vì từ đây anh không được tự do nữa.
Nhất Bảo hôn lên má cô:
- Anh chỉ mong em cột anh thật chặt vào...
Bỗng có chuông điện thoại, Linh Đan đẩy anh ra:
- Điện thoại của anh kìa.
Nhất Bảo hơi khó chịu:
- Ai gọi điện vào giờ này không biết. Em nghe giùm anh đi.
Linh Đan nhún vai:
- Chịu thôi. Em ghét nghe điện thoại lắm.
Cô đi đến lấy điện thoại di động, đưa cho anh:
- Anh nghe đi.
Nhất Bảo cầm lấy:
- A lô.
- Xin chào buổi sáng người chồng cũ yêu dấu của tôi. - Giọng Phương Nhi khiêu khích.
Nhất Bảo gằn giọng:
- Cô muốn gì?
- Tôi chỉ muốn hỏi thăm, đêm qua anh đã nhận ra điều gì không? Cô ấy có còn gì để anh khám phá không? Tôi đã nói rồi, tôi không cho phép anh có được người vợ còn cái thứ mà tất cả các đàn ông đều ao ước. Ha... ha...
Nhất Bảo cũng không vừa:
- Cô đã đi sai nước cờ rồi, Phương Nhi ạ. Mọi thứ đều không như cô nghĩ. Linh Đan có những thứ mà khó có cô gái nào có được, nhưng dù mà có rơi vào mưu mô quỷ quyệt, hèn hạ của cô thì cũng chẳng hề gì, tôi yêu cô ấy, tôi không phải như thằng Bảo ngày xưa nữa rồi. Nếu cô còn đụng đến vợ tôi, cô không sống nổi với tôi đâu.
Nhất Bảo chẳng thèm nghe nói tiếp, anh cúp máy. Nhìn gương mặt căng thẳng của anh, cô sà xuống bên cạnh, ngả người vào lòng anh, thì thầm:
- Tất cả chỉ là cơn ác mộng, đừng suy nghĩ nữa anh ạ. Em yêu anh và chúng mình sống với nhau thật hạnh phúc, đó mới là sự thật.
Nhất Bảo ôm Linh Đan vào lòng, anh cần cô biết bao nhiêu.
Chợt điện thoại lại reo. Lần này, Linh Đan giành lấy:
- Anh để em nghe cho.
Rồi cô đưa máy áp lên tai:
- Alô.
Giọng Hồng Huệ vang lên, trêu ghẹo:
- Chưa gì đã làm chủ được anh tôi rồi.
Linh Đan mừng rỡ hỏi:
- Hồng Huệ, bạn đang ở đâu vậy? Sao không về dự đám cưới mình?
Hồng Huệ vui vẻ:
- Mình đang chuẩn bị lên máy bay. Xin lỗi đã không dự kịp đám cưới bạn, nhưng mình hy vọng hai người còn để dành phần cho mình.
- Tất nhiên rồi, nhớ dẫn baby về nhé.
- Nhớ rồi. Mike cũng về nữa.
- Vợ chồng mình sẽ ra đón bạn. Nè, có muốn nói chuyện gì với anh Bảo không?
- Thôi, khỏi. Mình nhắc bạn chuyện này nhé, nhớ cột chặt anh mình vào, ông này ghê lắm đấy.
Linh Đan cười xòa:
- Bạn không phải lo. Anh ấy bây giờ lại muốn tự cột mình lại.
Cả hai cô gái cùng cười vui vẻ.
Cúp máy, Linh Đan nói với chồng:
- Hồng Huệ sắp lên máy bay về nước, anh ạ.
Nhất Bảo mỉm cười:
- Anh tưởng nó quên anh và em rồi chứ.
Linh Đan trách móc:
- Anh chỉ biết nghĩ xấu về người khác. Thôi, chúng mình phải về nhà kẻo ba mẹ chờ.
Linh Đan đến tủ quần áo và hỏi:
- Anh thích mặc bộ nào, để em lấy cho.
- Em lấy bộ nào em thích.
Linh Đan lườm anh. Cả hai mỉm cười hạnh phúc.
Cơn gió lạnh mùa đông đang dần tan biến, mùa xuân êm dịu lại đến, sắc trời, cây cỏ xanh non, tình yêu của họ đâm chồi nảy lộc. Nhất Bảo thì thầm vào tai Linh Đan:
- Tình yêu của anh muôn năm.
Linh Đan cấu nhẹ vào hông anh:
- Em sẽ chết mất trong lời tán dương của anh.
Nhất Bảo nắm lấy tay cô, đặt lên eo mình, anh lập lại câu đùa ngày đầu mới yêu nhau:
- Em không được rút tay lại nhé. Nếu không anh sẽ lại xe đi chếch hướng đấy.
Linh Đan tựa vào vai anh:
- Em không bao giờ buông ra đâu.
Chiếc xe chở đôi vợ chồng trẻ lướt đi dưới ánh nắng dịu nhẹ. Tình yêu đã đem đến điều kỳ diệu nhất của tâm hồn.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc