Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
eng.. Reng... Reng...
Đang lim dim, nghe tiếng điện thoại, Nhất Bảo hơi khó chịu, anh chép miệng:
- Ai gọi điện vào giờ này không biết.
Anh nhấc máy:
- Alô.
- Anh Hai - Hồng Huệ reo lên - Anh khỏe không?
- Khỏe. Sao em gọi vào giờ khỉ này?
- Chỉ mới bảy giờ tối mà. Bộ anh có bạn hả?
- Ừ.
- Ba mẹ đâu hả anh?
- Ông bà già tình tứ lắm, chở nhau đi dạo phố rồi.
- Tuổi hồi xuân mà. Còn anh, chuyện tình yêu thế nào rồi? Bao giờ mới báo cho em một tiếng để về dự.
- Cuối tháng này em ạ. Cô bạn em thì lưỡng lự mãi, còn anh thì anh không chịu nổi nữa rồi.
Hồng Huệ phì cười:
- Anh mà lắm tội, coi chừng nó gút- Bai anh luôn đó.
Nhất Bảo rụt vai:
- Em đừng dọa anh nữa. Anh sợ lắm rồi, nếu bị cấm vận lần nữa, chắc anh chết mất.
Hồng Huệ hứa:
- Đám cưới anh nhớ chừa phần cho em, em nhất định sẽ về dự.
- Nhớ đấy nhóc ạ. Dẫn cả baby nữa nhé, cu cậu dễ thương lắm.
- Tối, em sẽ gọi lại cho ba mẹ. Chào anh.
- Bye.
Đặt điện thoại xuống, anh thở dài, vui vẻ.
Ông bà Hồng Loan vừa về đến nhà đã nói:
- Nhất Bảo, con không đi chơi với Linh Đan sao?
Nhất Bảo vò đầu:
- Cô ấy bảo bữa nay mệt nên không muốn gặp con.
Ông Tài bật cười:
- Con gái đứa nào cũng vậy cả. Những lúc tốt đẹp sẵn sàng chia sẽ, còn những lúc khó khăn, hoạn nạn lại cam chịu một mình. Này, Nhất Bảo, con định bao giờ cưới?
Nhất Bảo sốt sắng:
- Cuối tháng này được không ba.
- Sao vội thế. Con định cưới vợ về để vợ nuôi à?
Nhất Bảo cười xòa:
- Ba khi dễ con nữa rồi. Đợi con chút xíu ba sẽ thấy.
Nói xong, anh phóng lên lầu, lấy tấm bằng tốt nghiệp hạng ưu xuống, đưa cho ba mẹ. Ông bà Hồng Loan không giấu nỗi ngạc nhiên:
- Nhất Bảo, con học đại học từ bao giờ?
Nhất Bảo trả lời đầy tự tin:
- Con học từ khi con yêu cô ấy. Linh Đan là người tiếp cho con nghị lực để con vươn lên.
Ông Tài bật cười sảng khoái:
- Ôi, sức mạnh của tình yêu. Con bây giờ đã là kỹ sư xây dựng rồi, con định xây dựng nhà cửa hay xây dựng gia đình trước đây?
Nhất Bảo trả lời lém lỉnh:
- Cả hai, ba ạ.
Bà Hồng Loan cười hỏi:
- Con đã hỏi ý kiến Linh Đan chưa?
- Chưa, mẹ ạ. Nhưng con nghĩ cô ấy sẽ đồng ý.
- Thế thì tốt rồi. Chỉ cần con lấy vợ là được. - Bà Hồng Loan tỏ ra nôn nóng.
- Nhất Bảo. - Ông Tài chậm rãi nói - Trước khi tổ chức lễ cưới, con phải làm cho ba một việc.
- Việc gì hả ba? - Nhất Bảo sốt sắng hỏi.
Ông Tài lấy xấp tài liệu đưa cho Nhất Bảo và nói:
- Con thay một kỹ sư của ba ra Nha Trang khảo sát công trình xây dựng khách sạn Thiên Trang trong vòng hai tuần lễ rồi hãy về đây tính chuyện lấy vợ.
- Ba. - Nhất Bảo kêu lên - Con...
Ông Tài cắt lời:
- Con không được bướng bỉnh như mọi khi nữa. Muốn cưới vợ cũng tập làm ăn đã chứ. Sáng mai, con phải đi sớm, nếu muốn nhắn nhủ điều gì thì con hãy đến gặp cô ấy. Ba nghĩ người yêu con sẽ rất vui khi biết điều này.
Nhất Bảo khổ sở:
- Ba lại không chịu làm đồng minh của con nữa rồi.
Ông Tài cười xòa:
- Thôi, lo gì gặp người yêu đi, đừng có càu nhàu nữa.
Nhất Bảo đứng lên, anh lẩm bẩm:
- Ba ác với con quá.
Anh bỏ đi lên lầu. Dự định sáng mai sẽ đến gặp Linh Đan sớm, anh mà đến giờ này, chắc gì cô đã chịu đi cùng anh.
Nhất Bảo đang thiu thiu ngủ thì điện thoại di động trong túi áo treo trên tường reo lên, khác với lần trước, lần này anh vui vẻ hẳn:
- Alô. Anh đây. Sao đến giờ này, em mới gọi cho anh. Anh nhớ em chết đi được. - Nhất Bảo nói liên hồi.
Một giọng con gái pha chút châm biếm vang lên:
- Tôi có nghe lầm không đây hả? Chắc anh chưa quên con vợ cũ này chứ hả?
Nhất Bảo tiu nghỉu, người xụi lơ, anh gằn giọng:
- Phương Nhi, cô cần gì nữa đây?
Phương Nhi chẳng ngại ngần nói:
- Tôi sắp lấy chồng, một Việt kiều Pháp. Tôi chỉ muốn mời anh đến dự đám cưới, anh không từ chối chứ?
- Cám ơn. - Nhất Bảo nói chân thành - Tôi sẽ đến.
- Tôi sẽ có giấy mời cho anh sau. Bye.
-...
Cúp điện thoại, Nhất Bảo thở dài ngao ngán, chưa kịp nhét vào túi, thì nó lại reo lên. Lần này, anh thận trọng hơn:
- Alô.
- Mickey, anh đang làm gì đó?
Nhất Bảo vui vẻ:
- Anh đang nằm nghĩ xem giờ này em đang làm gì, có nhớ về anh không?
- Chịu thua những kẻ lầm lỗi như anh. Bây giờ anh phải nghe em nói nhé. Ngày mai, em sẽ dọn nhà, anh giúp em một tay nhé.
Nhất Bảo lưỡng lự:
- Nhưng sao em không chọn ngày khác. Ngày mai anh phải đi công chuyện cho ba anh.
- Không sao cả. Em sẽ tự làm được. Em phải dọn ra ngay, tại vì chừa chỗ cho người khác, già rồi, đâu được ở ký túc xá nữa.
- Linh Đan. Anh xin lỗi không giúp em được nhé. Anh định sáng mai anh sẽ đến nói cho em biết anh sẽ đi Nha Trang hai tuần. À, hay em đi cùng anh?
Linh Đan từ chối:
- Thôi, anh ạ. Em còn nhiều việc phải làm lắm. Sáng mai anh khỏi đến nhe. Đi Nha Trang nho giữ gìn sức khỏe và không quên có quà cho em.
- Nhớ rồi, em yêu ạ. Khi nào anh về, anh sẽ cho em biết một tin quan trọng.
Linh Đan cười:
- Có lẽ em đã đoán phần nào rồi.
- Em nói đúng thì sẽ có thưởng.
- Chắc chắn rồi. Thôi, chào anh nhé.
Nhất Bảo nài nỉ:
- Khoan đã em. Em lúc nào cũng làm khó anh.
Linh Đan dỗ dành:
- Ngoan nào anh yêu. Anh phải đi ngủ sớm, đi đường dài sẽ mệt lắm.
Nhất Bảo tiếc rẻ:
- Giá như lúc này có em bên cạnh.
Linh Đan mắng yêu:
- Thôi nào, ông tướng. Anh phải về phòng ngủ đây. Tạm biệt anh.
- Hôn em.
Nhất Bảo để nguyên điện thoại ra giường, anh nằm lim dim mắt và ngủ ngon lành như đứa trẻ được bú no bụng. Tình yêu đã làm anh thay đổi.
Linh Đan ngồi thư thả trong căn phòng cô mới thuê được. Ở chung với cô là Trúc Lan, học cùng khóa. Cô nằm dài ra giường chờ bạn về ăn cơm tối. Chợt có tiếng gõ cửa, Linh Đan ra mở cửa. Trước mắt cô là Tú Nam, trên tay ôm bó hồng. Linh Đan kêu lên:
- Anh Nam! Sao anh biết em ở đây?
Không trả lời cô, anh ấn bó hồng vào tay cô, đôi mắt anh như hai đóm lửa muốn thiêu rụi cả cơ thể cô. Linh Đan ngượng nghịu lảng tránh:
- Mời anh vào nhà.
Cô lách người sang một bên, nhường lối cho anh. Tú Nam ngồi xuống ghế rồi nói:
- Linh Đan, có phải em trốn tránh anh không?
Linh Đan ấp úng:
- Dạ không phải. Chỉ tại em quá bận.
Linh Đan rót cốc nước lọc đặt về phía Tú Nam.
- Mời anh Nam uống nước.
Linh Đan không biết làm thế nào để thoát khỏi ánh mắt đam mê của anh. Cô chỉ cầu mong sao Trúc Lan về để cô được giải thoát cảnh này.
Tú Nam cảm thấy mình hơi lỗ mảng. Anh quay đi, nhìn xung quanh nhà rồi chậm rãi nói:
- Ngày mai em đến làm công ty anh nhé, chuẩn bị cho khai trương.
- Em...
Không để cho cô nói hết, anh cắt lời:
- Em đừng để anh thất vọng. Đây là lời yêu cầu chân thành nhất của anh.
- Em sẽ đi làm. - Linh Đan trả lời.
Tú Nam nhìn đồng hồ và hỏi:
- Linh Đan, em chưa ăn tối, phải không?
Linh Đan gật đầu:
- Em đợi nhỏ bạn về ăn cùng, chắc nó cũng sắp về rồi.
Tú Nam thở dài với vẻ tiếc nuối:
- Giá như em cùng ăn với anh bữa tối nay thì hay biết mấy. Anh mời em, Linh Đan ạ.
Linh Đan từ chối:
- Để khi khác chúng ta sẽ cùng ăn, em đã hứa với nó rồi.
Tú Nam gật đầu, anh chỉ bó hoa:
- Em cắm hoa vào bình đi.
Linh Đan đứng lên nói:
- Để em xem thử có cái gì để cắm không?
Cô lục lạo một hồi, chẳng có cái đồ cắm hoa, cô thở phào:
- Chẳng có cái nào để cắm cả, anh ạ.
Tú Nam nhìn chai nước khoáng trên bàn và nói:
- Hay là dùng tạm cái này vậy. Em lấy cho anh con dao đi, anh cắt hai phần ba ra là có một cái lọ hoa tuyệt vời.
Linh Đan mỉm cười với ý tưởng đó. Cô ngoan ngoãn lấy con dao đưa cho anh.
Tú Nam loay hoay với cái chai, con dao không bén lắm, nên anh phải dùng sức để cứa, vô tình đâm vào tay anh, máu túa ra. Linh Đan hốt hoảng:
- Anh bi đứt tay rồi.
Cô quỳ xuống ngậm lấy vết thương trên tay anh. Tưởng chừng như hữu ý, sự đụng chạm da thịt làm tim anh xao động. Anh cúi thấp xuống, hai cái đầu chụm vào nhau. Tú Nam choàng một tay qua vai cô, như muốn kéo cô sát vào anh hơn nữa. Linh Đan ý thức điều đó, cô nhả vết thương ra, máu ngậm đầy miệng, cô không thể nói tiếng nào.
Tú Nam nóng ran cả người, anh chỉ muốn ghì chặt lấy cô vào lòng, hôn lên đôi môi xinh xắn, nhưng anh đã kềm chế được. Anh thì thầm:
- Cám ơn em, Linh Đan ạ.
Một tiếng động nhẹ vang lên ở phía cửa, Linh Đan nhìn ra. Cánh cửa nửa khép nửa hở nguyên như cũ. Cô gỡ tay anh ra và đứng lên đi nhổ ngụm máu trong miệng và nói:
- Anh để em băng lại cho.
Cô lấy mảnh băng nhỏ quấn vết thương cho anh, động tác thuần thục như một cô y tá. Cô chưa kịp đứng lên thì bàn tay Tú Nam giữ vai cô lại:
- Linh Đan, anh yêu em. Anh muốn cưới em làm vợ.
Linh Đan nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cô thẳng thắn nói:
- Tú Nam, em tôn trọng những tình cảm anh dành cho em. Nhưng em không thể, em đã yêu một người đàn ông khác và chúng em sắp cưới nhau.
- Em nói dối, em chưa từng yêu ai cả. Người đàn ông em nói đó là ai, em yêu anh ta vì cái gì chứ?
- Chẳng vì cái gì cả. - Linh Đan nói - Em chỉ làm theo lời nói của con tim.
Tú Nam thất vọng:
- Có lẽ anh là người đàn ông không may mắn lắm trong tình yêu. Anh xin chúc mừng người đàn ông được em yêu, có lẽ anh ta tuyệt vời lắm.
Tú Nam bất ngờ ôm choàng lấy Linh Đan, anh kéo cô vào lòng, run run nói:
- Linh Đan, em cho phép anh được một lần ôm em trong vòng tay như thế này, để có chút gì đó an ủi lòng mình.
Linh Đan không thể cưỡng lại được lời cầu xin của anh, cô ngước lên nhìn anh. Đôi môi anh tìm môi cô, hơi thở gấp gáp như đang cố níu kéo giây phút tuyệt vời với thời gian, đôi tay anh ôm siết lấy cô.
Linh Đan van vỉ:
- Tú Nam, đừng làm thế. Đừng làm em khó xử.
Tú Nam buông cô ra, anh buồn bã đứng lên đi ra cửa. Linh Đan theo sau anh, cô khẽ gọi:
- Tú Nam.
Tú Nam xoay người lại nhìn cô.
Linh Đan chìa tay về phía anh.
- Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau anh nhé.
Tú Nam siết chặt tay cô, anh nghe con tim như rạn vỡ. Buông tay cô ra, anh vội vã kéo cửa đi ra khỏi phòng. Ld nhìn theo bóng dáng anh, cô cúi xuống giấu đi dòng nước mắt sắp trào. Vô tình nhìn thấy bó hồng nằm dưới chân, cô cầm lên, trong cô như mách bảo điều gì. Nhìn tấm thiệp nhỏ xíu gần ở bên dưới, Linh Đan hấp tấp mở ra:
"Tặng vợ yêu. Mickey".
Cô thẫn thờ. Lẽ nào anh ấy đến và anh ấy đã thấy tất cả.
Cô ôm bó hoa chạy ra ngoài, gọi điện thoại cho anh.
- Alô. - Giọng của Nhất Bảo.
- Nhất Bảo, anh khỏe không?
-...
- Nhất Bảo, anh có nghe em không?
-...
Chẳng trả lời thêm câu nào, điện thoại đã cúp.
Linh Đan thẫn thờ cả người. Thì ra là vậy, cô đã mắc sai lầm rồi.
Linh Đan vùi mặt vào gối, khóc nức nở. Cô đã có lỗi với anh. Vừa lúc Trúc Lan về đến, Linh Đan ôm chầm lấy bạn khóc. Trúc Lan dỗ dành:
- Có chuyện gì từ từ giải quyết. Đừng khóc nữa, Linh Đan à.
Linh Đan kể trong nước mắt:
- Nhất Bảo hiểu lầm mình rồi, Lan ạ. Anh ấy đã đến đây trong lúc mình và Tú Nam trò chuyện và anh ấy đã bỏ về. Mình phải làm thế nào bây giờ? Mình không thể sống thiếu anh ấy.
Trúc Lan vuốt tóc bạn:
- Linh Đan thử gọi điện xin lỗi xem.
Linh Đan lắc đầu:
- Anh ấy không chịu nghe mình nói.
Trúc Lan ngồi suy nghĩ một lát rồi nói:
- Hay là bạn đến tìm anh ấy và giải thích. Hy vọng vì tình yêu anh ấy sẽ không cố chấp.
Linh Đan ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn bạn.
- Mình chỉ e mọi thứ chỉ tồi tệ thêm.
Trúc Lan động viên:
- Vì tình yêu bạn hãy cố lên.
Linh Đan mệt mỏi, chẳng buồn ăn cơm, cô nằm ra giường, thao thức suốt đêm.
Nhất Bảo cũng chẳng hơn gì, lòng ghen tuông trong anh đang âm ỉ. Anh cố kìm nén, nhưng càng kìm nén thì lúc bộc phát sẽ càng dữ dội. Suốt đêm anh không sao ngủ được. Sáng ra, anh cũng nằm lì trong phòng.
Ông bà Hồng Loan chuẩn bị đi đâu đó. Ông Tài hỏi vợ:
- Sáng nay sao thằng Bảo dậy trễ vậy cà?
Bà Hồng Loan trách móc chồng:
- Thì cũng lỗi tại ông. Khi không khi khổng biểu nó đi Nha Trang, nó đi được nửa đường thì gọi về, sức đâu nó chịu nổi chứ.
Ông Tài thắc mắc:
- Tôi nhớ tối qua, nó còn đi tìm Linh Đan mà.
Bà Hồng Loan thở phào:
- Ông quan tâm làm gì. Với tụi nó chỉ có tình yêu là còn sức mạnh. Thôi, đi đi ông, kẻo trễ.
Ông Tài khoác vai vợ đi ra cổng thì gặp Linh Đan. Cô lễ phép:
- Cháu chào hai bác.
Ông Tài nhìn cô gái trìu mến:
- Sáng ra, gặp cô gái đẹp như cháu chắc hên lắm đấy.
Bà Hồng Loan âu yếm vuốt tóc cô:
- Con vào nhà đi. Thằng Bảo nó còn ngủ trên phòng, chỉ có con mới đánh thức nó dậy được. Thôi, hai bác đi nhé.
Linh Đan cúi đầu chào:
- Dạ, hai bác đi.
Ông bà Hồng Loan khóa cổng lại mỉm cười với cô rồi mới đi.
Linh Đan đi vào nhà, cô lên phòng Nhất Bảo. Cửa phòng không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nhất Bảo nằm trên giường. Anh đang ngủ, nhịp thở đều đều, gương mặt có vẻ suy tư. Linh Đan ngồi xuống bên cạnh, cô say sưa ngắm anh. Cô chưa bao giờ được ngắm một người đàn ông đang ngủ thoải mái như vậy.
Anh mặc áo thun, quần short, để lộ ra nước da rám nắng với cơ bắp khỏe mạnh, vạm vỡ, sự quyến rũ của nam tính. Linh Đan rụt rè mân mê làn da mặt rám nắng của anh, trong lòng cô dâng lên cảm giác yêu đương mạnh mẽ.
Nhất Bảo từ từ mở mắt, ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng hơn bao giờ hết.
Anh kéo mạnh cô ngả vào ngực, ôm cô siết lại, anh chuyển người qua, nằm lên người cô, đôi môi anh gắn chặt môi cô, nụ hôn không ngọt ngào say đắm, mà dữ dội vừa giận dữ, vừa ghen tuông.
Linh Đan không thể nào vùng vẫy ra khỏi tay anh được. Chiếc cúc áo cuối cùng đã bật ra, bàn tay anh dày vò trên khuôn ngực trẻ trung trinh khiết. Linh Đan oằn lên đau đớn, cô đau về thể xác, đau cả về tâm hồn. Người cô yêu sao nỡ thô bạo với cô như vậy. Cô như muốn hụt hơi, lịm dần trong vòng tay anh.
Nhất Bảo cũng nhận ra điều đó. Thức tỉnh, anh không có ý cưỡng bức người yêu, nhưng tình yêu và lòng ghen tuông trong anh không chịu nhường nhịn nhau, hai thái cực chống đối nhau càng khiến anh không thô bạo. Anh ôm người yêu khóc như một đứa trẻ. Một tay ăn chơi như anh đã chung đụng bao nhiêu thân xác phụ nữ, vậy mà bây giờ đứng trước cơ thể của người yêu, anh ray rứt có lỗi. Nhìn xuống đôi nhũ hoa của người yêu, trên làn da trắng mịn màng hằn lên những vết đỏ hình ngón tay. Anh lay vai cô:
- Linh Đan, tỉnh dậy em. Em đừng bỏ anh, Linh Đan.
Linh Đan yếu ớt mở mắt ra nhìn anh rồi khép lại, khiến Nhất Bảo càng lo sợ. Anh vội điện thoại cho bác sĩ Tứ, một bác sĩ của gia đình anh.
Mười lăm phút sau, ông bác sĩ trạc tuổi ba anh xuất hiện. Nhất Bảo không ngại ngùng kể hết moi chuyện cho ông nghe. Ông bác sĩ già nhìn anh thông cảm, ông chậm rãi chẩn mạch và nghe nhịp tim của cô. Mọi thứ dường như chẳng có gì đáng lo ngại. Chậm rãi, bác sĩ nói:
- Cô ấy ngất vì quá hoảng hốt. Cậu đã làm cái điều mà cô ấy không nghĩ tới.
Ông nhìn những vết tích trên ngực cô gái và nói:
- Bọn đàn ông chúng ta hình như ai cũng là người tàn nhẫn, chắc cậu đã làm cô ấy đau lắm về thể xác và tâm hồn.
Nhất Bảo khổ sở:
- Liệu cô ấy có tha thứ cho tôi không, bác sĩ?
Ông bác sĩ già bật cười:
- Điều đó cậu nên hỏi chính cô ấy. Và cậu nếu sau này muốn giữ gia đình hạnh phúc thì nên bỏ những trò ghen tương vớ vẩn. Cậu yêu người ta, cậu phải biết tình cảm ng ta dành cho cậu như thế nào chứ. Chẳng lẽ khi người ta yêu cậu, cậu xem người ta như búp bê trong tủ kiếng?
Ông bác sĩ thở dài nói tiếp:
- Tôi nghĩ bạn gái của cậu là người có trái tim nhạy cảm. Cô ấy cần sự che chở của cậu. - Ông nhìn gương mặt thiểu não của Nhất Bảo - Cậu có cần một liều an thần không?
Nhất Bảo lắc đầu:
- Cám ơn bác sĩ. Tôi muốn được tỉnh táo, tôi muốn cô ấy tỉnh dậy.
- Rồi cô ấy sẽ tỉnh, cậu kiên nhẫn đợi, tôi về đây.
Nhất Bảo đưa ông bác sĩ đi ra cổng. Trở vào, anh nằm xuống bên cạnh cô, lắng nghe từng nhịp thở.
Linh Đan tỉnh lại, nhận ra Nhất Bảo nằm bên cạnh, cô nhớ lại tất cả.
Cô muốn quay đi, muốn tránh khỏi anh, những giọt nước mắt con đọng lại nơi khóe mắt anh làm cô xao động. Tình yêu cô dành cho anh lớn hơn tất cả mọi thứ giận hờn. Cô cúi xuống hôn lên mặt anh, nơi có giọt nước mắt. Nhất Bảo giữ lấy cô nằm trên người anh, anh thì thầm:
- Anh xin lỗi em. Anh yêu em đến chết mất. Suốt đêm qua, anh không sao ngủ được, chỉ muốn gặp em để hỏi cho ra lẽ. Anh điên quá phải không em?
Linh Đan giải thích:
- Nhất Bảo, người đàn ông đêm qua là Tú Nam, anh ta...
Chẳng cần nghe tiếp, Nhất Bảo khóa môi cô bằng nụ hôn nồng nàn, anh điệu nghệ hôn lên vành môi người yêu, tạo cảm giác khao khát mãnh liệt, bàn tay anh luồn vào tóc cô. Linh Đan đẩy anh ra, giọng cô hờn dỗi:
- Giá như anh lúc nào cũng dịu dàng như thế này, chịu lắng nghe những lời em nói thì..
Nhất Bảo âu yếm hôn lên chiếc cổ trắng ngần của người yêu:
- Chúng mình cưới nhau em nhé?
Linh Đan hỏi:
- Đó có phải là điều anh định nói sau chuyến đi Nha Trang không?
Nhất Bảo gật đầu hỏi:
- Em không từ chối anh chứ?
Linh Đan cười nhẹ, đôi mày hơi cau lại, ra chiều suy nghĩ. Nhất Bảo hỏi dồn:
- Em không đồng ý sao?
Linh Đan vuốt tóc anh và hỏi:
- Anh có thật sự hiểu biết về em không Nhất Bảo?
Nhất Bảo nắm lấy tay cô đặt vào ngực mình:
- Đã bốn năm rồi còn gì nữa hả em. Anh yêu em, đó là sự thật, đừng bắt anh phải chờ nữa. Hãy đưa anh về ra mắt ba mẹ em đi.
Linh Đan thủ thỉ:
- Khi em lên Sài Gòn học, mẹ em dặn không được quen con trai thành phố, bọn họ chỉ biết lừa dối con gái thôi.
Nhất Bảo nâng cằm người yêu lên:
- Thế em có tin không?
- Có chứ...
Nhất Bảo kéo cô sát vào anh:
- Linh Đan, anh không lừa dối em, anh yêu em, đó là duy nhất. Linh Đan, anh sẽ không làm em bị tổn thương nữa.
Linh Đan ngồi dậy, cô lúng túng trước chiếc áo nhàu nát của mình. Nhất Bảo hiểu ý, anh bảo:
- Cởi ra đi, anh ủi cho em.
Linh Đan ngượng ngùng, cô quàng hai tay che kín bầu ngực. Nhất Bảo ý tứ ngồi quay mặt hướng khác.
Ủi xong áo, anh đưa cho Linh Đan:
- Em xem, anh xứng đáng làm chồng em không?
Linh Đan đón lấy, mặc vào và nói:
- Anh chỉ khéo nịnh người yêu thôi. Biết đâu đến khi làm vợ anh rồi thì bị anh bắt nạt.
Nhất Bảo vuốt nhẹ má cô:
- Không có đâu, cô vợ trẻ của anh. Nào, xong chưa? Chúng mình đi ăn nhé, anh đói lắm rồi.
Linh Đan đùa:
- Em tưởng anh không biết đói chứ.
Nhất Bảo không thua kém:
- Anh chỉ không đói khi ôm em thôi.
Cô liếc anh một cái thật bén. Nhất Bảo mỉm cười, nắm tay cô đi xuống lầu. Cả không gian tỉnh lặng như chỉ dành riêng cho hai người. Linh Đan ngồi nép sau xe anh, lòng lâng lâng cảm giác khó tả. Nhất Bảo nói đùa:
- Ông trời cũng đồng tình cho chúng mình cưới nhau, em ạ.
Linh Đan thẹn đỏ đôi gò má.
Hai người từ Bến Tre lên, mệt lữ. Nhất Bảo hỏi:
- Chúng mình về nhà anh nhé.
Linh Đan lắc đầu:
- Em muốn thoải mái một chút anh ạ. Anh đưa em về nhà trọ của em, chắc nho? Trúc đang ngóng.
Nhất Bảo vặn vẹo:
- Ở bên anh, em không được thoải mái sao?
Biết anh hiểu lầm, Linh Đan nói:
- Không phải anh ạ. Em chỉ muốn nói, em sẽ xoay xở như thế nào trong suốt buổi tối khi có mặt anh chứ, em không quen.
Nhất Bảo bật cười:
- Chỉ còn mấy ngày nữa, chúng mình là vợ chồng thật sự rồi mà em còn khắt khe với anh quá.
Linh Đan nũng nịu:
- Chiều em đi mà.
- Thôi được rồi, cô vợ khó tính ạ.
Nhất Bảo dừng xe trước hẻm vào nhà trọ của Linh Đan. Cô xuống xe và bảo:
- Anh về tắm rửa thay đồ đi, sáng mai đến đón em nhé.
- Nhất định rồi - Nhất Bảo vui vẻ cho xe phóng đi.
Linh Đan khoác túi xách đi vào nhà. Trúc Lan đi làm chưa về, cô bật đèn lên, thả người ra giường, mệt mỏi lim dim đôi mắt. Chợt ánh đèn phụt tắt, Linh Đan vô tình chẳng màng quan tâm, thư thái thở đều.
Một bàn tay cứng như gọng kìm bịt chặt miệng cô lại. Linh Đan không thể nào kêu lên, hai tay cô dường như bị cột chặt. Linh Đan như bất lực hoàn toàn, cô không thể xoay xở vào đâu được.
Giọng hắn vang lên:
- Thằng Bảo sẽ chịu sự trả giá, vợ của nó nhất định phải qua tay thằng này trước đã, nó sẽ không có được người vợ vừa xinh xắn, lại vừa tươi nguyên đâu. Cô em ngoan ngoãn chiều anh nhé.
Hắn im bặt, khi nghe có tiếng gọi:
- Linh Đan ơi, bạn về chưa, sao không bật đèn lên?
Hắn hốt hoảng ngồi bật dậy, phóng ra cửa, suýt tông vào Trúc Lan.
Trúc Lan không hiểu gì cả, cô hơi là lạ, nên đi nhan h vào bật điện lên. Cảnh tượng trước mặt làm cô không sao tin được. Cô vội cởi dây trói, lấy giẻ trong miệng Linh Đan ra. Linh Đan nhìn bạn, nước mắt cứ chảy ra, cô ngất đi.
Quýnh quáng, chẳng biết làm thế nào, Trúc Lan vội gọi chiếc taxi đưa Linh Đan đi bệnh viện. Tất cả diễn ra như nỗi ám ảnh đè nén lên tâm hồn trong sáng của cô. Linh Đan nói mê sảng:
- Buông tôi ra. Buông tôi ra... Không... Đừng đụng vào tôi...
Tay chân Linh Đan quơ vào không khí. Trúc Lan càng giữ chặt cô lại, cô càng la hét vùng vẫy. Người bác sĩ tiêm cho Linh Đan mũi thuốc an thần. Trúc Lan để bạn ở bệnh viện, cô về nhà lục số điện thoại của Nhất Bảo.
- Alô. - Giọng Nhất Bảo trả lời.
- Anh là Nhất Bảo phải không? - Trúc Lan hỏi gấp gáp.
- Phải. Cô là ai? - Nhất Bảo hỏi.
- Anh mau đến bệnh viện X. - Trúc Lan vội nói - Linh Đan bị...
- Linh Đan bị sao? - Nhất Bảo hốt hoảng hỏi.
Trúc Lan hỏi:
- Anh đến lẹ đi.
- Tôi đến ngay.
Nhất Bảo vội lấy áo khoác vào rồi phóng thẳng ra ngoài, mặc cho bà Hồng Loan réo phía sau.
Anh hớt hơ hớt hãi chạy vào bệnh viện. Đụng phải một cô y tá, anh vội hỏi:
- Thưa cô, một cô gái trẻ vừa cấp cứu vào nằm ở phòng nào?
Theo hướng cô gái chỉ, anh chạy như bay về hướng đó, quên cả cám ơn cô y tá.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Linh Đan, anh đau thắt cả lòng. Anh kêu lên khổ sở:
- Linh Đan, em bị sao thế này? Ai đã làm em ra nông nổi thế này?
Anh bác sĩ trẻ đặt tay lên vai anh, vẻ thông cảm. Nhất Bảo ngước nhìn người bác sĩ:
- Cô ấy ra sao, thưa bác sĩ?
Anh bác sĩ trấn an:
- Anh bình tĩnh đi theo tôi.
Anh bác sĩ quay ra, Nhất Bảo theo sau. Vào đến phòng trực, anh bác sĩ chậm rãi nói:
- Cô ấy bị sóc rất nặng, anh ạ.
Nhất Bảo không hiểu:
- Tại sao...
Không trả lời, anh bác sĩ hỏi thăm dò:
- Anh là chồng cô ấy?
- Chúng tôi sắp cưới nhau.
Nhất Bảo nôn nóng, hỏi:
- Bác sĩ làm ơn nói cho tôi biết điều gì đã xảy ra với cô ấy?
Anh bác sĩ đắn đo trong giây lát:
- Xin anh giữ bình tĩnh cho. - Anh bác sĩ hít một hơi - Cô ấy bị cưỡng hiếp, tuy về thể xác cô ấy không hề bị tổn thương gì, nhưng về mặt tinh thần thì.. bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Để cô ấy trở lại bình thường, anh phải khéo léo trong sinh hoạt vợ chồng, cô ấy chắc chắn sẽ khiến anh thất vọng.
Nhất Bảo cầu khẩn:
- Tôi chịu được tất cả. Chỉ mong bác sĩ giúp cô ấy tỉnh lại. Tôi sẽ cố hết sức, tôi tin cô ấy nghe tôi.
Anh bác sĩ trẻ nhìn Nhất Bảo, đầy khích lệ:
- Tôi nghĩ anh sẽ làm được. Tình yêu chân chính luôn đem đến hạnh phúc đích thực.
Nhất Bảo thều thào:
- Tôi yêu cô ấy hơn chính bản thân mình.
Nhất Bảo quay trở về phòng Linh Đan nằm. Anh nắm tay cô, gục bên giường:
- Linh Đan ơi, tỉnh lại với anh đi em.
Giữa đêm khuya, không gian im vắng đến rợn người. Nhất Bảo mệt mỏi thiếp đi. Anh bác sĩ trẻ đi vào, dừng lại giây lát rồi bỏ đi.
Sáng sớm, Nhất Bảo tỉnh dậy. Linh Đan vẫn mê man, anh ngước lên, như không tin vào mắt mình. Đối diện với anh là một người thanh niên, dáng vẻ đỉnh đạc, phong trần, anh ta đứng khoanh tay nhìn Linh Đan ngủ, đôi mắt nhìn đắm đuối. Thấy Nhất Bảo tỉnh giấc, thanh niên ấy bảo:
- Anh về đi. Tôi chăm sóc cô ấy cho.
Nhất Bảo căng thẳng hỏi:
- Anh là ai?
- Là một người rất yêu vợ sắp cưới của anh. Tuy đến trước anh, nhưng tôi đã không có được tình cảm của cô ấy. Linh Đan là người con gái đầu tiên làm tim tôi rung động và để lại nỗi thất vọng rất lớn trong tình yêu. Anh là người có được tình yêu của cô ấy. Nếu anh làm cô ấy đau khổ, tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Nhất Bảo khổ sở:
- Tôi đã gây cho cô ấy nhiều đau khổ. Cám ơn anh đã cho tôi biết điều đó. Tôi đã yêu Linh Đan, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu đau khổ vì tôi. Anh hãy về đi. Tôi muốn được ở bên cô ấy, hơn bao giờ hết, cô ấy cần tôi trong lúc này.
Tú Nam - Tên người thanh niên - Đi vòng qua giường đến bên cạnh Nhất Bảo, anh nói thật lòng mình:
- Nhất Bảo, tôi hiểu vì sao cô ấy yêu anh. Hạnh phúc có được từ tình yêu rất khó tìm kiếm. Anh hãy giữ lấy. Nó không đến với anh lần hai đâu. Tôi rất muốn được chăm sóc cho cô ấy, nhưng có lẽ anh nói đúng, cô ấy cần anh. Tôi phải đi, khi cô ấy tỉnh, anh nhớ nhắn lại lời cầu chúc sức khỏe và hạnh phúc của tôi dành cho cô ấy.
Nhất Bảo thật sự ngưỡng mộ tấm chân tình của người đàn ông trước mặt. Anh chìa tay ra, Tú Nam nắm lấy tay anh, hai người đàn ông đứng siết chắt tay nhau.
- Tôi rất mong chúng ta trở thành bạn tốt của nhau. - Nhất Bảo nói.
- Linh Đan cũng đã nói với tôi như vậy. Hai người hãy sống hạnh phúc bên nhau nhé. Tình yêu là mảnh giấy thông hành duy nhất đem đến hạnh phúc. Hai người hãy sống với nhau như thời còn yêu nhau nhé.
Nhất Bảo nhìn theo dáng Tú Nam đi xa dần.
Trúc Lan vô thăm Linh Đan. Nhìn vẻ mặt hốc hác của Nhất Bảo, cô xúc động nhắc anh:
- Nhất Bảo, anh về nghỉ cho khỏe, đê? Linh Đan cho em.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Cô ấy sẽ rất buồn nếu không có anh bên cạnh. Em cứ để mặc anh, anh chịu đựng được.
- Nếu vậy, em sẽ ở đây nói chuyện với anh. Chúng ta ra ngoài, em có chuyện cần nói với anh.
- Em đợi anh một chút.
Nhất Bảo cúi xuống giường L D, kéo mền đắp lên ngang bụng rồi hôn lên trán cô.
Ngồi trên ghế đá trong khuôn viên bệnh viện. Trúc Lan hỏi:
- Anh có nghi ngờ ai làm chuyện bỉ ổi này với Linh Đan không?
-....
Trúc Lan tiếp:
- Thật ra em muốn hỏi câu này là vì Linh Đan từ xưa đến nay chưa mếch lòng một ai, nó cũng không có quan hệ bừa bãi với đàn ông. Vậy anh nghĩ thử xem, ai là người muốn chia rẻ giữa anh và nó.
- Trúc Lan à, thật tình tôi có nghĩ đến một người, nhưng tôi không chắc lắm. Đó là người đàn bà tôi đã cưới cách đây ba năm. Vì cô ta không có được tình yêu của tôi nên rất có thể.
Trúc Lan rút trong túi xách tay ra chùm chìa khóa có lá bài hình thiếu nữ khỏa thân đính kèm đưa cho Nhất Bảo.
- Đây là thứ tôi tìm được nơi chúng định cưỡng hiếp Linh Đan.
Cầm chùm chìa khóa lên, máu nóng trong người Nhất Bảo dồn về huyết quản, mặt anh đỏ phừng, mắt long lên đầy vẻ tức giận. Anh rít qua khẽ răng:
- Thằng này thật khốn nạn.
Nhất Bảo bỏ đi, Trúc Lan níu anh lại:
- Nhất Bảo, anh đừng làm chuyện ngông cuồng, hậu quả sẽ không lường hết được.
Nhất Bảo điên tiết:
- Thằng súc sinh, tao không bao giờ tha thứ cho mày.
Anh hất mạnh tay Trúc Lan, xâm xâm đi về phía trước. Trúc Lan không biết làm gì hơn là quay trở về phòng bệnh. Ngồi bên Linh Đan, cô cầu mong đừng xảy ra điều gì tệ hại.
Nhất Bảo lái xe như bay đến nhà Trung. Nhấn chuông liên hồi, chẳng có ai ra mở cửa, anh quay ra, miệng thầm rủa:
- May cho mày đấy, thằng chó. Mày mà xuất hiện đừng trách tao độc ác.
Nhất Bảo quay trở lại bệnh viện, anh đứng ngồi không yên, khi cơn tức giận còn xao động tận tâm can. Nhìn Linh Đan nằm đó, anh càng không sao chịu được. Trúc Lan khuyên giải:
- Bình tĩnh lại, anh Bảo ạ. Anh lo chăm sóc cho Linh Đan thật chu đáo. Nếu anh muốn hả cơn giận mà gây ra những chuyện không hay thì Linh Đan sẽ không sống nổi.
Nhất Bảo thầm biết ơn Trúc Lan. Thoáng nghe tiếng thều thào của Linh Đan, Nhất Bảo ghé sát tai vào và nghe cô thì thầm:
- Mickey, em yêu anh. Em sợ...
Nhất Bảo nắm tay cô, lay lay:
- Linh Đan, tỉnh dậy đi em. Anh đây nè, Mickey của em đây nè, tỉnh dậy với anh đi Linh Đan.
Dường như Linh Đan không nghe thấy anh nói. Cô hé mắt nhìn anh rồi từ từ khép mắt lại. Nhất Bảo gục đầu thất vọng. Trúc Lan nhẹ nhàng an ủi:
- Anh đừng quá thất vọng. Cô ấy cũng sẽ tỉnh lại thôi.
Nhât Bảo nhìn Linh Đan chờ đợi.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc