Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại.

Rocky Aoki

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
m đang nghĩ gì vậy, Linh Đan?
Linh Đan không quay lại:
- Em nghĩ xem sau này anh sẽ phạt em bằng cách nào.
Nhất Bảo ôm ngang eo người yêu:
- Anh sẽ chẳng bao giờ phạt em cả, anh chỉ muốn được sở hữu em thôi.
Chợt Linh Đan hỏi:
- Hồng Huệ dạo này thế nào hả anh?
- Nó vẫn khỏe. À, vợ chồng nó đã có một thằng cu tí.
Nói xong, anh rút bóp trong túi ra và đưa cho Linh Đan tấm hình nhỏ xíu:
- Em xem đi.
Thằng bé lai khá bụ bẫm. Linh Đan mỉm cười hỏi anh:
- Anh cất làm gì kỹ thế?
- Linh Đan - Nhất Bảo nói nhỏ - Chúng mình cưới nhau đi em. Anh muốn có một đứa con như thế này.
Linh Đan rụt cổ lại:
- Eo ơi, em sợ lắm.
Nhất Bảo hờn mát:
- Em không muốn lấy anh sao?
Linh Đan quay lại:
- Ôi, cậu học trò ngốc nghếch, anh còn nợ một năm nữa mà.
- Cô giáo nói sai rồi. Ngày mai anh nhận bằng tốt nghiệp mà.
Linh Đan ngạc nhiên:
- Tại sao?
Nhất Bảo hôn lên chiếc mũi xinh xắn:
- Tại vì anh muốn cưới em. Này, Linh Đan, ở cái tuổi 32 của mình, anh không quá già để trở thành một ông chồng của một cô vợ trẻ đẹp chứ?
Linh Đan đấm vào ngực anh, mắng yêu:
- Anh chỉ dụ được em thôi.
Nhất Bảo nắm lấy tay Linh Đan:
- Linh Đan, nghe anh nói nè.
- Gì hở anh? - Linh Đan hỏi.
- Anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh nhé?
Linh Đan hơi run run:
- Em sợ lắm anh à. Em chưa chuẩn bị gì cả.
Nhất Bảo thất vọng:
- Anh lại được nghe câu nói này nữa rồi. Em có làm sao không vậy. Anh lúc nào cũng ở bên em mà. Ba mẹ anh chắc chắn rất thích em.
Linh Đan mân mê gấu áo:
- Em chỉ toàn nghe anh nói thôi. Em cần suy nghĩ lại.
Nhất Bảo đùa:
- Một giây thôi nhé.
Linh Đan bá lấy cổ anh, cô nhón chân hôn lên môi người yêu:
- Nếu có hai giây thì em sẽ không bằng lòng rồi.
Nhất Bảo vui vẻ:
- Mẹ anh chắc cũng đang đợi câu trả lời ở nhà đấy.
Linh Đan không hiểu, nhưng cô vẫn theo anh đi ra cửa.
Trời chiều mùa đông, gió càng se lạnh, trên trời những đám mây đen lản đảng trôi. Nhất Bảo hít thở thật sâu rồi hỏi:
- Có lạnh không em?
Linh Đan lắc đầu hỏi lại:
- Còn anh?
Nhất Bảo trả lời tinh nghịch:
- Đã có cái lò sưởi này rồi thì đâu còn lạnh nữa.
Khóa cửa lại, Nhất Bảo kể:
- Linh Đan, em biết không, trước đây hai tiếng đồng hồ, anh cô đơn khủng khiếp. Cái khí trời lạnh buốt càng làm tê cứng trái tim anh. Anh cứ tưởng mùa đông này anh sẽ chết trong lẻ loi.
- Thật kinh khủng. - Linh Đan trêu - Nếu biết trước như thế, em sẽ không gọi điện cho anh, để cho anh thấm thía.
Nhất Bảo bật cười:
- Anh không nghĩ rằng em là cô gái có trái tim băng giá.
Linh Đan ôm lấy eo anh, thú nhận:
- Nếu anh không đến, trái tim em băng giá thật rồi.
Nhất Bảo nắm tay người yêu, cả hai cùng cười hạnh phúc. Giữa đường phố Sài Gòn đông đúc, có lẽ họ là đôi uyên ương đẹp nhất.
Nhất Bảo đưa Linh Đan về nhà mình. Bà Hồng Loan nhìn cô hơi ngờ ngợ:
- Hình như bác gặp cháu ở đâu rồi.
Linh Đan bẽn lẽn tự giới thiệu:
- Dạ, cháu là bạn của Hồng Huệ, có lần cô ấy đã giới thiệu cháu với bác.
Bà Hồng Loan cười tươi:
- Bác nhớ ra rồi. Bác xin lỗi cháu nhe. Có phải cháu là Linh Đan không?
- Dạ.
Nhất Bảo bước lại gần:
- Mẹ Ơi Linh Đan nói chưa hết.
Bà Hồng Loan mắng yêu con trai:
- Con tính chọc ghẹo cô ấy gì nữa đấy.
- Không, mẹ à. - Nhất Bảo khoác tay qua vai Linh Đan - Xin giới thiệu với mẹ, Linh Đan còn là người yêu của con.
Bà Hồng Loan khẽ cau mày:
- Thật bất ngờ và đầy ấn tượng đấy, con trai ạ.- Bà quay sang Linh Đan - Cháu không chê cái tính trẻ con của nó đấy chứ?
Linh Đan mỉm cười hạnh phúc, đôi má cô ửng đỏ.
Bà Hồng Loan vồn vã:
- Ngồi xuống ghế đi cháu. Có lẽ hôm nay là ngày thằng Bảo vui nhất đấy cháu ạ.
Bà Hồng Loan bắt đầu hạch hỏi con trai:
- Nhất Bảo, con quen cô ấy lâu chưa, mà đến giờ mới giới thiệu với mẹ?
Nhất Bảo trả lời tỉnh queo:
- Bốn năm rồi, mẹ ạ. Nhưng tụi con bị "trục trặc kỹ thuật", Linh Đan cứ nói: "Em chưa chuẩn bị tinh thần". Mẹ xem cô ấy sợ ra mắt mẹ chồng lắm.
Linh Đan ngượng chín cả người, cô im re. Bà Hồng Loan mắng yêu:
- Cái thằng này, ưa chọc ghẹo người khác. Linh Đan, cháu đừng chấp nó nhé. Sau này về, cháu nhớ phải thật khắt khe với nó.
Nhất Bảo rụt vai:
- Chưa gì mẹ xử ép con rồi. Chắc con phải mời ba làm đông minh cho con quá.
Đợi câu chuyện vui lắng xuống, bà Hồng Loan mới chậm rãi hỏi:
- Linh Đan, cháu đã tốt nghiệp chưa?
Linh Đan trả lời lễ phép:
- Dạ, vừa mới nhận bằng sáng nay ạ.
Bà Hồng Loan à lên một tiếng như hiểu ra vấn đề:
- Bác biết tại sao hai đứa bây có chuyện "trục trặc" rồi. Linh Đan, ba mẹ cháu ở thành phố cả chứ?
- Dạ không. Gia đình cháu ở dưới Bến Tre, một mình cháu học đại học trên này ạ.
- Cháu là con thứ mấy trong gia đình?
Nhất Bảo trả lời thay:
- Linh Đan là con đầu. - Anh trách móc - Mẹ hỏi gì kỹ thế. Con đói bụng rồi đây nè.
Bà Hồng Loan xởi lởi:
- Thằng này có lắm tật xấu, cháu ạ. Thôi, hai đứa ngồi đây trò chuyện vui vẻ, để bác xuống xem chị bếp làm cơm xong chưa.
Đợi mẹ đi khuất, Nhất Bảo mới ngồi sát bên cạnh Linh Đan, anh thì thầm:
- Đó, em thấy chưa. Mẹ anh đâu khó như em nghĩ.
Linh Đan cự nự:
- Anh làm em quê chết đi được. À, Nhất Bảo, Ba anh đâu?
Nhất Bảo nhìn đồng hồ rồi trả lời:
- Chắc ba anh đi dự tiệc với bạn bè rồi.
- Làm gì có. Ba anh sẽ ăn cơm cùng gia đình mình tối nay mà. - Ông Tài vui vẻ từ cửa đi vào.
Linh Đan lễ phép:
- Cháu chào bác.
Ông Tài nhìn thấy tay Nhất Bảo còn nắm tay cô gái, ông cười xòa:
- Nhất Bảo, con có bạn gái mà không cho ba hay. Ba cứ tưởng con trai ba muốn trở thành một nhà sư trẻ chứ.
Nhất Bảo nói đùa:
- Con trai ba đâu đến nỗi.
Ông hỏi Linh Đan:
- Này, con gái. Cháu có phải là bạn của con Huệ không?
Linh Đan lễ phép:
- Dạ phải.
Ông Tài vuốt nhẹ mái tóc điểm bạc, ngồi xuống ghế nói tiếp:
- Kể ra trí nhớ của bác cũng không tồi, phải không cháu?
Linh Đan cảm thấy dễ chịu trước lối pha trò của ông Tài. Nhìn ông và Nhất Bảo, cô ngầm so sánh hai cha con quả là không khác nhau lắm, cả về hình dáng lẫn tính tình. Niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng cô.
Nhất Bảo loay hoay trong phòng, anh chưa bao giờ sửa soạn kỹ như vậy. Nào là áo vét, nào là nước hoa, cả keo xịt tóc nữa. Anh ngẫm nghía mình trong gương rồi tự mỉm cười hài lòng.
Bước ra khỏi phòng, anh gặp ngay bà Hồng Loan. Mẹ anh xuýt xoa:
- Nhất Bảo, con đi đâu mà "trang điểm" kỹ vậy, lại còn mặc đồ vét nữa. Mẹ có nhận lầm con trai không đây?
Nhất Bảo xoay một vòng:
- Mẹ xem con hôm nay đẹp hơn không? Con trai mẹ cũng biết diện đồ chứ.
Bà Hồng Loan tò mò hỏi:
- Con đi dự đám cưới hả?
Nhất Bảo để tay lên môi ra hiệu:
- Bí mật, rồi mẹ sẽ biết.
Bà Hồng Loan bật cười trước thái độ dí dỏm của anh:
- Dạo này mẹ thấy con hơi nhiều bí mật. Nếu đám cưới của con mà giữ bí mật nữa thì mẹ không chịu đâu nghe chưa.
Nhất Bảo cúi rạp người xuống, chấp hai tay trước ngực:
- Dạ thưa, xin tuân lệnh mẫu hậu.
Anh định bước đi thì bà Hồng Loan bảo:
- Này, Nhất Bảo, ba con rất hài lòng về con rồi đấy. Tháng trước con thay ba con ký hợp đồng xây dựng gì đó phải không?
- Dạ, con chỉ muốn giúp ba một tay thôi mà mẹ. Vả lại, con cũng cần có kinh nghiệm nữa chứ. Biết đâu một ngày nào đó, con cũng đứng ra chỉ đạo công trình thì sao?
Bà Hồng Loan thở dài:
- Đừng theo nghề ba con mà khổ, đi suốt.
Nhất Bảo ôm lấy vai mẹ:
- Mẹ đừng lo. Con đi thì có vợ con ở nhà lo cho mẹ. Mẹ thấy Linh Đan thế nào hở mẹ?
Bà Hồng Loan mắng yêu:
- Con mắt của anh tinh hơn tôi rất nhiều rồi, hỏi làm gì nữa. Nhưng mẹ nói cho con cảnh giác, hoa đẹp thường có nhiều ong bướm.
Nhất Bảo bênh người yêu:
- Con không quan tâm, miễn cô ấy không phản bội con là được.
Bà Hồng Loan hơi trề môi xuống:
- Con đúng là cậu bé ngây thơ. Đàn bà luôn dễ bị sa ngã, chỉ cần nghe mấy lời đường mật là quên đi tất cả đấy, con ạ.
Nhất Bảo thoáng cau mày rồi cười xòa:
- Mẹ yên tâm, chẳng có chuyện gì đâu. Con sẽ đem về cho mẹ một cô con dâu thật tuyệt vời. Thôi, con đi đây, trễ rồi mẹ ạ.
Nhất Bảo chạy xe thẳng đến ký túc xá. Linh Đan xuất hiện trong bộ trang phục áo dài duyên dáng. Cô khép nép ngồi sau xe anh. Nhất Bảo nói đùa:
- Linh Đan này, chúng mình giống cô dâu, chú rể lắm, em ạ.
Linh Đan đỏ ửng mặt:
- Có anh thôi, chứ cô dâu đâu mặc thế này.
- Em mà làm cô dâu, chắc có nhiều người ghen lắm đó.
Linh Đan vui miệng hỏi:
- Thế anh có ghen không?
- Không. Trừ khi...
Nhất Bảo không nói tiếp, anh cho xe vọt lên nhanh. Gió thổi vù vù bên tai, nhưng cuộn đi nổi hờn ghen vô cớ thoáng hiện trong đầu. Linh Đan hiểu ý, cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm như nói với chính mình:
- Em sẽ không làm gì để anh ghen đâu, anh yêu ạ.
Nhất Bảo nắm lấy tay người yêu, bóp nhẹ, con tim trong lồng ngực đập mạnh.
Dắt xe vào bãi, Nhất Bảo khoát tay qua vai Linh Đan dắt đi vào Anh ân hận nói:
- Anh xin lỗi đã làm em nghĩ ngợi.
Linh Đan gỡ tay anh ra:
- Nhất Bảo, mọi người đang nhìn kìa.
Nhất Bảo lấy tay xuống, trách móc:
- Em lúc nào cũng vậy cả.
Không tranh cãi, Linh Đan vòi vĩnh:
- Nhất Bảo, anh giới thiệu về trường của mình cho em biết với đi, dân kỹ thuật các anh không hẹp lòng đấy chứ?
Nhất Bảo dắt Linh Đan đi xung quanh trường, vừa đi, vừa nói:
- Bọn con trai kỹ thuật mê các cô gái ngoại ngữ lắm. Nhưng đâu có ai có phước như anh đâu.
Linh Đan "xí" một tiếng rõ dài. Nhất Bảo nắm tay cô kéo qua phía nhóm bạn của anh.
Một cô gái khá xinh xắn, tách ra khỏi nhóm, ấn vào tay Nhất Bảo bó hồng tươi thắm. Chẳng thèm để ý đến Linh Đan, cô nhón chân hôn một cái thật kêu vào má anh, nũng nịu nói:
- Đại ca để muội chờ mỏi cả chân, chút xíu nữa phải đền cho muội đấy nhé.
Linh Đan đứng sượng trân. Nhất Bảo chưa kịp phản ứng gì thì lũ con trai túa qua. Thấy Linh Đan đi bên cạnh anh, họ nhao nhao:
- Bảo đại ca, tiểu muội của anh hả? Làm mai cho em đi đại ca.
Cô gái giương đôi mắt nai tròn xoe lên nhìn Linh Đan:
- Ồ, thì ra đây là cô em gái mà anh Bảo thường nói tới. Có chồng rồi mà vẫn trẻ đẹp, cô nhớ chỉ giáo cho tôi bí quyết nhé.
Cô gái quay sang nắm tay Nhất Bảo giục:
- Vô đi anh.
Nhất Bảo thật sự khó xử. Anh chưa kịp giới thiệu Linh Đan thì bọn họ đã hiểu lầm. Anh khó chịu gỡ tay cô gái ra:
- Khoan đã, Kiều Vi.
Linh Đan nhanh nhẩu:
- Chị đưa anh Bảo em vô đi. Anh có thói quen mắc cỡ trước đám đông lắm.
Nhất Bảo thất vọng trước kiểu đổ lỗi của Linh Đan. Anh nhìn cô một thoáng rồi bỏ đi với Kiều Vi. Linh Đan cảm thấy hụt hẫng, cô không hiểu tại sao Nhất Bảo chẳng nói với cô tiếng nào. Lúc nãy, đám bạn Nhất Bảo mời mọc:
- Em vô hội trường cùng với tụi anh đi. Thằng Bảo là tay trùm ở đây đấy. Nó học sau tụi này một năm mà giờ thành bằng. Còn nho? Kiều Vi kết model hắn lắm.
Linh Đan gượng cười, cô hơi lưỡng lự đôi chút nhưng cuối cùng cũng vào hội trường.
Nhất Bảo bước ra lễ đài trong tiếng reo hò của bạn bè, anh như một chàng trai nghệ sĩ đang tỏa sáng trên bầu trời Hollyquood. Bên cạnh anh là cô nàng đỏng đảnh Kiều Vi. Linh Đan khó chịu, có chút gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Cô nghĩ đến lễ tốt nghiệp của mình diễn ra cách đây hai tuần, cô đâu được mãn nguyện như cô nàng Kiều Vi. Cô đâu được có anh bên cạnh. Cô nguyền rủa con tim mình. Tại sao lại trao cả cho Nhất Bảo, mà không là một người đàn ông nào khác, như Tú Nam chẳng hạn. Miên man trong suy nghĩ, Nhất Bảo bước xuống khỏi lễ đài bao giờ, cô không biết. Bên tai cô vang vang tiếng của một trong số những anh chàng hồi nãy.
- Đúng là cặp trai tài gái sắc. Thằng Bảo này phải có bản lĩnh đàn ông ghê lắm, nên nàng Kiều Vi mới chết mê chết mệt như vậy.
Linh Đan tê tái cả cõi lòng. Cô không thể chịu đựng hơn được nữa, lặng lẽ đứng lên đi ra khỏi hội trường. Sự ghen tuông mà cô không hề biết lại âm ỉ trong lòng.
- Linh Đan. - Tiếng Nhất Bảo gọi từ phía sau.
Linh Đan hơi chùng lại. Nhất Bảo đặt tay lên vai cô, khẽ khàng nói:
- Linh Đan, anh xin lỗi em.
Cố kìm lại để nước mắt không trào ra, cô dịu dàng nói:
- Anh vào với bạn anh đi.
- Không. Chúng mình về thôi em.
Nhất Bảo đưa cô về thế giới riêng của hai người. Trên suốt chặng đường, chẳng ai nói câu nào. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Linh Đan, anh lo lắng hỏi:
- Em bị làm sao rồi phải không?
Linh Đan lắc đầu, cô chạy ùa vào nhà và nằm ra giường. Hành động của cô thật khó hiểu. Nhất Bảo chạy theo, anh lay vai cô:
- Linh Đan, em không sao chứ? Anh xin lỗi em rồi mà.
Linh Đan không trả lời. Cô quay đầu vào tường, dòng nước mắt chảy dài, bờ vai cô rung lên nhè nhẹ.
Nhất Bảo kéo cô quay lại, anh ghé sát tai cô:
- Em đang ghen phải không? Em dịu dàng đằm thắm ngay trong lúc ghen sao? Chẳng có cô gái nào ghen như em cả. Anh sẽ chết trong dòng nước mắt của em mất.
Nhất Bảo cúi xuống định hôn, nhưng Linh Đan quay mặt đi chỗ khác. Anh van vỉ:
- Linh Đan, em không tha lỗi cho anh sao. Mọi thứ đều quá nhanh nên...
Linh Đan lấy lại bình tĩnh, cô hỏi:
- Có phải em chỉ là một cô gái bình thường trong mắt anh? Tại sao trước mặt bạn anh, anh không dám thẳng thắn giới thiệu về em. Tại sao anh chỉ kể về Huệ mà không kể về em cho một cô gái khác nghe? Anh là một anh chàng thông minh, đẹp trai, giàu có.. anh lấy ai mà chả được. Anh...
Chẳng để cho cô nói hết, Nhất Bảo đã khóa miệng cô bằng nụ hôn ngọt ngào và đầy khôn khéo. Linh Đan chẳng có lý do gì để từ chối, cô run lên trong vòng tay anh. Qua hơi thở, Nhất Bảo thì thào:
- Anh chỉ yêu mình em thôi, Linh Đan ạ. Đừng bỏ anh.
Linh Đan úp mặt vào người anh khóc nức nở.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc