To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hất Bảo kéo người yêu vào lòng, anh chìa bàn tay ấm của mình vào mái tóc cô chầm chậm, êm êm. Một nụ hôn nồng nàn đặt lên đôi môi run run chờ đợi của cô. Linh Đan như say trong nụ hôn quá điệu nghệ của anh. Còn Nhất Bảo, anh thật sự xúc động khi nhận ra trong nụ hôn của người yêu quá vụng về ngây thơ. Nhất Bảo tham lam đi vào thế giới ái ân, vòng tay anh siết chặt lấy cơ thể cô. Linh Đan cảm thấy ngột ngạt, cô hoảng hốt đẩy anh ra.
- Mickey! Buông em ra.
Nhất Bảo từ từ thả lỏng tay, anh rối rít nói:
- Anh xin lỗi, anh không cố ý.
Linh Đan quay đi hướng khác, cố giấu đôi mắt đỏ hoe. Nhất Bảo nắm lấy tay người yêu, thì thầm:
- Linh Đan! Đừng giận anh nhe.
Linh Đan quay lại nhìn anh, ngập ngừng nói:
- Đừng làm em sợ, anh nhé.
- Anh hứa.
Tiếng chuông đồng hồ gõ nhịp, báo hiệu đã 3g. Linh Đan hốt hoảng:
- Anh ơi! Đưa em về, em trễ rồi.
Nhất Bảo nài nỉ:
- Chẳng lẽ em không ở lại thêm với anh được phút nữa sao?
Linh Đan chỉ tay vào trán anh:
- Anh tham lam quá mức rồi đấy.
Linh Đan đứng lên, cô sửa lại áo, vuốt nhẹ mái tóc, trong khi Nhất Bảo còn ngồi ỳ ra đó. Linh Đan nhìn anh, dịu dàng cúi xuống cài chiếc khuy áo của anh bị bật ra. Nhất Bảo nắm tay cô, đứng lên, cười rồi nói:
- Anh chẳng thể thuyết phục em được gì cả.
Linh Đan duyên dáng nói:
- Chưa đến lúc thôi, ông tướng ạ.
Nhất Bảo vui vẻ chiều theo ý của người yêu.
Về đến cổng ký túc xá, không thấy Tú Nam, Linh Đan cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Xuống xe, cô nói:
- Tạm biệt anh.
Nhất Bảo hỏi:
- Tối nay, anh đến đón em nhe.
Linh Đan lắc đầu:
- Không được. Tối nay, em không rảnh.
Nhất Bảo tỏ ra thất vọng:
- Thôi, ngày mai vậy.
Lần này, Linh Đan đợi anh ra về rồi, cô mới đi lên phòng.
Vừa bước khỏi bậc thang cuối cùng, cô gặp ngay Tú Nam đang đi xuống với vẻ mặt không vui. Linh Đan vội nói:
- Tú Nam! Em xin lỗi đã để anh phải đợi.
Tú Nam trở nên tươi tỉnh:
- Chúng mình xuống quán nước, nói chuyện em nhé.
Linh Đan khẽ gật đầu, cô theo anh đi vào quán. Linh Đan gọi một ly sữa dâu, còn anh gọi ly cà phê đen. Nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, Tú Nam hỏi:
- Có chuyện gì không em?
Linh Đan uống một ngụm sữa và ngập ngừng nói:
- Anh Tú Nam, hôm nay là sinh nhật chị Tuệ Mẫn, anh...
Tú Nam cắt ngang:
- Anh biết rồi.
Linh Đan hít một hơi thở thật sâu lấy can đảm, nói:
- Chị Tuệ Mẫn rất yêu anh, anh có biết chị ấy cố gắng thế nào để học bài ôn thi tốt nghiệp không? Tình yêu có lúc nó làm tăng thêm sức mạnh, có lúc nó lại hủy diệt đi sức mạnh đó. Tú Nam, anh hãy đến với chị ấy đi.
Tú Nam cho muỗng đường vào tách cà phê rồi nói:
- Em đừng yêu cầu anh làm điều mà anh không muốn làm. Anh không muốn Tuệ Mẫn hiểu lầm t/c của anh dành cho cô ấy. Anh tin rằng Tuệ Mẫn sẽ hiểu ra, và cô ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực của mình với người đàn ông thật sự yêu cô ấy.
Linh Đan ngây thơ hỏi:
- Tại sao anh không nói thẳng cho chị ấy hiểu?
Tú Nam thở dài:
- Sự im lặng của anh là lời giải thích quá rõ ràng rồi. Vả lại, cô ấy đâu phải là người kém thông minh để hiểu ra vấn đề. Linh Đan, anh yêu em, đó mới là sự thật. Có phải điều đó đã ngăn cản không cho em đến với anh?
Linh Đan lắc đầu:
- Em cám ơn tình cảm anh dành cho em, nhưng em không thể đáp lại t/c của anh, con tim em đã thuộc về người khác rồi, anh ạ.
Tú Nam đặt tay lên tay Linh Đan:
- Anh sẽ đợi đến khi em lấy chồng.
Linh Đan xúc động:
- Anh đừng nghĩ bậy. Em không xứng đáng để anh dành nhiều tình cảm như vậy, nhưng em sẽ ghi nhớ mãi những gì anh dành cho em.
Chợt Tú Nam chùng giọng xuống:
- Linh Đan, ngày mai anh đi rồi.
Linh Đan ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi đâu?
- Anh sẽ đi định cư ở Canada. Anh tính sẽ lặng lẽ ra đi, nhưng lúc này anh không thể giấu em, anh muốn em biết.
- Bất ngờ quá, em chẳng chuẩn bị gì cả. Em chỉ biết chúc anh lên đường mạnh khỏe và sớm tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Tú Nam nhìn vào mắt Linh Đan, nói:
- Cám ơn em, Linh Đan. Tối mai em có thể ra phi trường tiễn anh không?
Linh Đan không nỡ từ chối:
- Em sẽ đến. Mấy giờ hả anh?
Nói rồi, Tú Nam rút trong túi ra món quà nhỏ được bọc cẩn thận, đưa cho Linh Đan:
- Anh nhờ em chuyển món quà này đến cho Tuệ Mẫn, nói hộ anh lời xin lỗi nhé.
Linh Đan gật đầu, cô nhắc:
- Thôi, về đi anh.
Tú Nam vội tính tiền, rồi hai người đi ra khỏi quán. Linh Đan chào Tú Nam rồi đi về phòng.
Đón Linh Đan là bộ mặt hình sự của Thảo Nguyên. Linh Đan lẳng lặng đặt món quà nhỏ lên bàn học của Tuệ Mẫn, cô thay đồ rồi tham gia vào việc nấu nướng. Thảo Nguyên gằn giọng hỏi:
- Em yêu gã đàn ông đó à?
Linh Đan gật đầu xác nhận:
- Em không thể làm khác hơn được, chị ạ.
- Còn Tú Nam?
- Em đã nói tất cả cho anh ấy hiểu và anh ấy rất thông cảm với em.
Thảo Nguyên lên giọng:
- Em phải cẩn thận trong t/c của mình. Yêu một kẽ ăn chơi sẽ rất đau khổ, anh ta quen với sự phóng túng, thích người khác phục tùng, rồi em sẽ chịu không nổi những thói bất trị của họ đâu.
Linh Đan mỉm cười nhẹ:
- Em biết rồi. Nhưng anh ấy đến với em tuyệt vời lắm, em sẽ cố gắng giữ tình yêu của mình. Cảm ơn chị đã lo cho em.
Nãy giờ ngồi im re nghe hai người nói chuyện với nhau, Ly Sa mới lên tiếng:
- Linh Đan, em đừng quan tâm đến cái hình thức hào nhoáng bên ngoài của anh ta, đến chừng hối không kịp đấy. Nhưng chị nghĩ, anh chàng đó trông có vẻ cũng được.
Thảo Nguyên lườm Ly Sa:
- Bà biết gì mà nói.
Ly Sa cãi:
- Tui chỉ nói theo ý kiến khách quan thôi, chứ có ép buộc Linh Đan đâu.
Vừa lúc đó, Ngọc Hà xách hộp bánh lén đi vào. Tháo giầy ra, cô nói:
- Tao mua thêm mấy chục cây nến nữa. Chà, tối nay ai sẽ cùng chị ấy thối nến nhỉ?
Linh Đan nói đùa:
- Một người thổi thì may mắn sẽ không bị cưa đôi.
Ngọc Hà cười nói:
- Con nhỏ này bữa nay rành thật.
Linh Đan lấp liếm:
- Đâu có.
Thảo Nguyên giục:
- Thôi, mau lên mấy cô, bây giờ không phải lúc đùa.
Cả bọn tranh thủ bày thức ăn, trang trí bữa tiệc. Đèn đường bật sáng cũng là lúc mọi thứ trở nên đâu vào đó. Cả bọn khép hờ cửa lại, ngồi xung quanh chờ đợi.
Tuệ Mẫn vừa đẩy cửa bước vào, cả bọn đứng dậy, vừa vỗ tay, vừa hát:
- Happy birthday to you.
Happy birthday to you.
Happy birthday, Happy birthday to you.
Tuệ Mẫn quá bất ngờ, cô xúc động mắt rưng rưng nước. Đặt chiếc cặp xuống giường, cô quỳ gối xuống và nói:
- Chỉ cảm ơn tất cả các em, đã dành cho chị món quà bất ngờ này, chị hạnh phúc quá.
Khánh Vân nói:
- Chị Mẫn ơi, thổi nến đi.
Tuệ Mẫn lấy hơi thổi tắt 24 ngọn nến trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Linh Đan nói đùa:
- Chị Mẫn, hôm nay, em mạn phép không gọi chị bằng chị nữa nhé, mà phải gọi là bé Mẫn mới ra đời.
- Đúng rồi đó. - Ngọc Hà nói - Bé Mẫn nhớ ăn nhiều cho mau lớn nhé. À quên, bé phải tuyên bố lý do nữa chứ?
Tuệ Mẫn đỏ mặt, cô nhìn cả phòng một hồi rồi nói:
- Hôm nay là ngày bé ra đời, vì mới chui ra nên mừng quá không nói được gì cả, xin mọi người lượng thứ. Thôi, chúng ta cùng nhập tiệc.
Khánh Vân ỏn ẻn:
- Chị Tuệ Mẫn ơi, cả ngày em chỉ đợi có giây phút này. Chị biết không? Bánh kem là món em khoái khẩu nhất đó.
Thảo Nguyên mắng:
- Đúng là đồ háu ăn. Chị Mẫn đừng nghe nó, bánh kem phải là tiết mục cuối cùng. Thôi, bây giờ mỗi đứa tặng chị Mẫn một câu gì đó mà mình tâm đắc nhất, hoặc là hát, hoặc là kể chuyện cũng được.
Ly Sa lôi từ gầm giường ra bộ đồ nghề, nào là nắp xoong, nào là đũa muỗng, chén.. căn phòng trở nên rộn ràng và náo nhiệt.
Bữa tiệc nào cũng có lúc tan, giây phút vui vẻ qua đi, cả phòng đều chìm vào trong giấc ngủ. Màn đêm tịch mịch luôn là tòng phạm gâ ỷa những nỗi cô đơn, Tuệ Mẫn ngắm nghía chai nước hoa nhỏ xíu mà Tú Nam tặng. Cô đọc đi đọc lại lời chúc, như cố tìm xem có chút gì âu yếm dành cho cô không, nhưng tất cả chỉ là những lời lẽ bình thường. Cô mở rương cất món quà rồi lặng lẽ nằm xuống. Chợt nghe có tiếng nói nhỏ:
- Tuệ Mẫn, chị đã ngủ chưa?
Nhận ra tiếng Linh Đan, cô nói:
- Khó ngủ quá, em ạ. Em có thể xuống nói chuyện với chị, được không?
- Dạ, em chỉ sợ làm phiền chị thôi.
Linh Đan ra khỏi giường, nhẹ nhàng ngồi xuống giường Tuệ Mẫn. Tuệ Mẫn nắm tay Linh Đan, hỏi:
- Có phải em tìm Tú Nam để nói ngày sinh nhật của chị?
Linh Đan nhìn Tuệ Mẫn và nói:
- Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy và em đã yêu cầu anh ấy đến, nhưng chuyện về ngày sinh nhật của chị và món quà thì anh ấy chuẩn bị từ trước, em không hề biết đến. - Cô nói như an ủi Tuệ Mẫn - Điều này cũng có thể nói, anh ấy cũng có chút gì đó quan tâm đến chị.
Tuệ Mẫn buồn buồn nói:
- Anh ấy không yêu chị, đó là sự thật, chị không phải là đứa kém thông minh để không nhận ra điều đó. Mỗi lần sinh nhật, Tú Nam đều tặng quà cho chị. Còn chị thì chỉ chờ đợi một lời chút nồng nàn hơn, tha thiết hơn, nhưng tất cả đều giống nhau. Anh ấy chẳng có gì đáng trách cả, chỉ trách chăng con tim chị không biết vâng lời mà thôi.
Linh Đan nhìn ra xa vào màn đêm:
- Em xin lỗi đã làm chị không hài lòng. Tình cảm con người, làm sao ép buộc được. Anh Tú Nam sẽ rất trân trọng tình cảm của chị, chị cứ xem như đó là một câu chuyện với những trò trẻ con, chắc chắn chị sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Linh Đan ngừng lại, cố tình nói ra chuyện ngày mai Tú Nam sẽ đi định cư, nhưng nghĩ sao, cô lại thôi. Cô nghĩ, tốt hơn hãy để cho cuộc ra đi im lặng sẽ đỡ tổn thương. Cô ái ngại nhìn Tuệ Mẫn:
- Thôi, khuya rồi, chị còn phải ngủ để lấy sức chiến đấu với đống bài vở, em cũng đi ngủ đây.
- Chúc em ngủ ngon.
Linh Đan đi về giường. Tuy đặt lưng nằm xuống nhưng cô không sao ngủ được. Ở giường bên, Tuệ Mẫn cũng không hơn gì cô, Linh Đan khép hờ mắt lại, lắng nghe nhịp đập con tim mình.
Buổi học đầu tuần lúc nào cũng đáng sợ, riêng họ phải học môn Triết học lại càng khó chịu hơn. Linh Đan và Hồng Huệ chui tuốt ra phía sau để vừa đỡ phải chán, vừa rỉ rả tâm sự. Hồng Huệ hỏi:
- Sao dạo này không thấy ông anh kết nghĩa của bạn đâu cả?
Linh Đan trả lời:
- Anh ấy bận lắm. Huệ này, tối nay bạn rảnh không?
- Để làm gì? - Hồng Huệ hỏi.
Linh Đan cắn nhẹ môi rồi nói:
- Tối nay, mình phải ra phi trường tiễn anh Nam đi định cư ơ? Canada, mình muốn nhờ bạn chở đi giùm.
Hồng Huệ cười tươi tắn:
- Được thôi. Nhưng sau này trở thành bà Việt kiều thì đừng quên tui.
Linh Đan cau mày:
- Làm gì có chuyện đó, anh ấy chỉ là một người anh trai mà thôi.
Hồng Huệ cúi xuống vừa viết, vừa nói:
- Để rồi xem.
Tiết học cuối cùng của ngày kết thúc thì đã 5g 15, hai cô gái thở dài nắm tay nhau đi ra cổng. Hồng Huệ hỏi:
- Mấy giờ máy bay cất cánh?
- Sáu giờ ba mươi.
- Vậy bây giờ đi được rồi, đến nơi cũng đã 6g còn gì. Đan đứng đợi mình lấy xe nhe.
Hồng Huệ chạy băng qua đường lấy xe rồi phóng qua đường ban chiều đông nghẹt người. Hồng Huệ không dám chạy nhanh, cô nói:
- Chắc đến hơi trễ một chút.
- Không sao, chỉ cần đến gặp để anh ấy vui là được.
Hồng Huệ ghẹo:
- Chắc hai người chia tay nhau lâm ly bi đát lắm.
- Làm gì có, anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi.
Đến phi trường đã hơn 6g, Hồng Huệ giục Linh Đan:
- Bạn vô đi, để anh ấy chờ.
Linh Đan lưỡng lự:
- Vô với mình đi, mình ngại lắm.
Hồng Huệ rụt vai:
- Ai dám chen vô chuyện hai người chứ. Thôi vào đi, mình ở ngoài này làm quan sát viên là được rồi, qua cửa kính này mình thấy tất cả đấy.
Linh Đan đành phải đi vào một mình. Tú Nam đợi cô trong phòng đợi, anh mặc bộ com- Le màu xám, trông lịch sự và sang trọng. Vừa thấy Linh Đan, anh mừng rỡ chạy đến nắm tay cô:
- Linh Đan! Anh cứ tưởng em không đến.
Linh Đan nói lí nhí trong miệng:
- Em bị kẹt xe nên đến trễ, em xin lỗi để anh phải chờ. Anh Nam, không có ai tiễn anh sao?
- Có chứ, một mình em cũng đủ cho anh rồi. Linh Đan à, nếu bây giờ, anh có một người nói yêu anh thì anh sẽ không bao giờ ra đi.
Linh Đan lúng túng:
- Tú Nam, anh đừng nói thế. Em.. em rất tiếc không thể.
Tiếng loa phóng thanh nhắc nhở hành khách chuẩn bị lên máy bay, càng thôi thúc hơn thời gian chia tay của hai người. Tú Nam nói với Linh Đan:
- Anh yêu em.
Linh Đan không thể nói thêm được lời nào, tốt hơn là cô im lặng. Tú Nam không kìm được lòng mình, anh ôm lấy Linh Đan, hôn lên đôi môi sợ sệt của cô khiến cô không kịp phản ứng.
Ở ngoài xa, Hồng Huệ khẽ mỉm cười đắc ý, thầm nghĩ chàng và nàng yêu nhau mãnh liệt thế mà chối.
Buông Linh Đan ra, Tú Nam thầm thì:
- Anh không thể nào xa em được, anh yêu em.
Linh Đan đứng chết lặng... Cô không nỡ la mắng hay xỉ vả anh, nhưng tình yêu thì không thể. Tú Nam nói tiếp:
- Linh Đan! Hãy cho phép anh mang theo bóng hình em đến nơi xứ lạ ấy.
Đôi dòng lệ lăn trên gương mặt xinh đẹp của cô, Tú Nam đưa tay gạt dòng nước mắt ấy, anh siết chặt cô vào lòng mình, thì thầm:
- Anh đi em nhé. Chúc em ở lại hạnh phúc.
Linh Đan trở nên yếu đuối, cô vùi đầu vào ngực anh:
- Tú Nam! Em sẽ nhớ đến anh, chúc anh lên đường mạnh khỏe.
Tú Nam hôn nhẹ lên trán cô.
Linh Đan lùi lại một tí và nhắc:
- Vô đi anh, đến giờ rồi.
Tú Nam vuốt nhẹ mái tóc cô, anh buồn bã nói:
- Anh luôn nhớ về em.
Tú Nam lặng lẽ đi vào sân bay, anh không dám ngoái đầu lại, anh sợ mình không thể vượt qua được chính mình. Còn Linh Đan, trong lòng cô đau buốt, tình yêu cô không thể dành cho cả hai người đàn ông, cô cảm thấy mình quá yếu đuối. Đợi Tú Nam đi khuất, Linh Đan quay trở ra, Hồng Huệ khoanh tay, trêu chọc:
- Quả là lầm lì thật.
- Thôi, về đi.
Ngồi sau xe, Linh Đan hỏi:
- Hồng Huệ Ơi, nếu bạn là người yêu của mình, bạn có ghen không khi mình đi tiễn một người bạn trai như thế này?
Hồng Huệ bình thản trả lời:
- Tất nhiên là có rồi, bộ bạn yêu một anh chàng khác hả?
- Ừa.
Hồng Huệ khuyên:
- Tốt hơn đừng cho anh ta biết gì cả. À, mình chở bạn về ký túc xá luôn nhé?
- Chở mình về trường, mình còn để xe ở đó.
Hồng Huệ gật đầu:
- Vậy cũng được.
Chẳng nói thêm lời nào, hai cô gái đưa nhau về trường. Xuống xe, chẳng đợi Linh Đan nói lời cám ơn, Hồng Huệ đã phóng đi thẳng.
Linh Đan một mình đạp xe về ký túc xá. Nhất Bảo đón cô ở cổng, cô mỉm cười với anh rồi đi vào cất xe. Vừa trở ra Nhất Bảo đã hỏi:
- Sao đến giờ em mới về?
- Em có công chuyện chút xíu.
Nhất Bảo giục:
- Lên xe đi em.
Linh Đan lưỡng lự:
- Bộ dạng em thế này làm sao đi được.
Nhất Bảo cười xòa:
- Đâu có nhất thiết như thế, có em bên anh là đủ rồi. Thôi, lên xe đi em.
Nhất Bảo đón chiếc túi xách từ tay Linh Đan, để lên đằng trước rồi mới cho xe chạy. Anh nói:
- Chúng mình đi ăn trước em nhé.
Linh Đan đồng tình:
- Đúng rồi, em cũng đang đói. Đi ăn phở nha anh?
- Cũng được.
Nhất Bảo cho xe chạy đến quán phở "2000" nằm bên hông chơ. Bến Thành. Bước vào quán, anh hỏi:
- Em định ăn mấy tô?
Linh Đan kênh kiệu:
- Anh ăn hết mấy tô, em sẽ ăn hết chừng đó.
Nhất Bảo cười:
- Chắc chắn em thua anh rồi.
Cả hai cùng cười vui vẻ, ngồi vào bàn. Chưa kịp gọi, Nhất Bảo gặp ngay ánh mắt của Phương Nhi, cô ta ngồi ăn cùng một cô gái nào đó. Như muốn minh chứng cho tình yêu của mình, anh tỏ ra thân mật hơn với Linh Đan. Anh ân cần buộc lại mái tóc cho người yêu làm Linh Đan ngượng ngùng bảo:
- Người ta đang nhìn chúng mình kìa.
- Chẳng việc gì đâu em ạ.
Nhất Bảo vờ chẳng để ý đến Phương Nhi, anh bảo Linh Đan:
- Em phải ăn nhiều vô mới có sức khỏe nhé.
Linh Đan mỉm cười, cô ăn một cách chậm rãi.
Như vô tình, Phương Nhi đi ngang bàn Nhất Bảo, cô ngã chúi, va vào tay Linh Đan, hất tô phở đổ xuống người Linh Đan. Nhất Bảo hốt hoảng:
- Linh Đan! Có sao không?
- Nóng lắm anh ạ.
Phương Nhi đứng lên vờ nói:
- Tôi xin lỗi cô, tôi không cố ý.
Nhất Bảo quắc tia mắt giận dữ về phía Phượng Nhi, trong anh bừng bừng tức giận. Đặt tờ năm chục ngăn lên bàn, anh kéo Linh Đan ra khỏi quán. Phóng xe ra shop quần áo, anh dừng xe và bảo Linh Đan:
- Em ở đây chờ anh một chút.
Chẳng cần Linh Đan đồng ý, anh chạy vào shop, lúc trở ra trên tay là túi quần áo.
Chơ? Linh Đan về nhà, anh dắt xe vào, vội mở khóa. Đưa đồ cho Linh Đan, anh nói:
- Em vào buồng tắm thay đồ đi.
Linh Đan e dè nhìn anh, Nhất Bảo hiểu ý, nói:
- Có đầy đủ cả, em đừng ngại.
Linh Đan ngoan ngoãn đi xuống phòng tắm. Nhất Bảo nằm dài ra giường.
Linh Đan trở ra trong bộ đồ áo váy màu hồng phấn duyên dáng. Nhất Bảo ngồi bật dậy, anh trầm trồ khen:
- Linh Đan, em đẹp quá đi mất.
Linh Đan ngượng nghịu ngồi khép nép một bên:
- Anh à, em không quen.
Nhất Bảo ân cần hỏi:
- Có sao không em?
Linh Đan lắc đầu:
- Không sao anh ạ.
Nhất Bảo không kể cho Linh Đan nghe về Phương Nhi. Anh đứng lên lấy chồng sách, đưa cho Linh Đan:
- Em xem mấy tài liệu này đã đủ chưa?
Lấy từng cuốn sách ra xem, Linh Đan hỏi:
- Anh định thi vào ngành gì?
- Anh cũng chưa biết được, trước mắt là học em ạ. Thời gian đối với anh không còn nhiều.
Linh Đan đứng dậy, cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm:
- Mickey, anh là tình yêu của em.
Nhất Bảo ôm eo người yêu, nói:
- Còn em, em là nàng công chúa đã đánh thức tình yêu của anh. Này, em hứa với anh một điều nhé.
Linh Đan tròn mắt hỏi:
- Điều gì hả anh?
Nhất Bảo hôn lên má người yêu rồi nói:
- Nếu anh đậu đại học, em phải đồng ý ra mắt gia đình anh nhé?
Linh Đan vùi đầu vào ngực anh, cười khúc khích:
- Có thể má anh cũng ra điều kiện, em xin đồng ý.
Nhất Bảo siết chặt người yêu vào lòng. Tình yêu hạnh phúc đang trông chờ vào sự phấn đấu của anh, Linh Đan áp tai vào ngực anh và nói:
- Anh ơi, em nghe con tim anh nói...
- Nói gì hả em?
- Nói rằng hãy đưa em về, khuya rồi.
Nhất Bảo mỉm cười, búng nhẹ vào mũi người yêu:
- Em nói sai rồi. Nó bảo, đêm nay em hãy ở lại với anh.
Linh Đan đẩy anh ra, cô ra cửa, xỏ giầy vào chân và trách:
- Anh là kẻ chuyên ăn gian em.
Nhất Bảo khóa cửa lại, anh thở dài:
- Biết đến bao giờ anh mới cưới được em.
Linh Đan nhún vai:
- Tùy anh.
Nhất Bảo khoác tay qua vai người yêu, chỉ tay lên bầu trời:
- Linh Đan, em xem kìa.
- Cái gì hả anh?
- Em thấy không? Ngôi sao lớn là anh, ngôi sao nhỏ là em, chúng mình phải luôn ở bên nhau như vậy.
Linh Đan phì cười, cô cảm thấy anh đáng yêu vô cùng.
Mỗi sáng sớm, Nhất Bảo đã nghe Hồng Huệ gọi om sòm ngoài cửa, anh dụi mắt, hỏi vọng ra:
- Có chuyện gì đó, cứ đẩy cửa vào.
Hồng Huệ vào phòng anh trai, cô ghé sát tai anh, nói:
- Anh Hai! Mẹ nói sáng nay anh ở nhà, gia đình mình mời gia đình chi. Phương Nhi đến dùng cơm.
Nhất Bảo giật nẩy người:
- Không được. Anh phải đi công chuyện.
Hồng Huệ nghi ngờ:
- Anh Hai, dạo này anh đi đâu mà đi cả ngày, đến khuya mới về.
Nhất Bảo hươ tay:
- Chuyện của anh, em tham dự làm gì, lo tìm cách giúp anh thoát khỏi mẹ đi.
- Bộ anh có cô nào rồi hả?
Nhìn Hồng Huệ dò xét, anh chậm rãi gật đầu. Hồng Huệ nói tiếp:
- Chị ấy có đẹp, có hiền không anh?
Nhất Bảo vui vẻ nói:
- Tất nhiên rồi.
Hồng Huệ cười nói:
- Anh mau dẫn về ra mắt mẹ, kẻo bị bắt cưới Phương Nhi thì anh hết đường chối cãi.
- Thì cũng phải từ từ để cô ấy chuẩn bị tinh thần đã.
Hồng Huệ hồn nhiên nắm tay anh, kể:
- Anh biết không? Em có một nhỏ bạn đẹp cực kỳ, tính tình cũng dễ thương hết ý, em định làm mai cho anh, nhưng bây giờ thì muộn rồi.
- Tại sao?
- Tại vì nó và anh, ai cũng có người yêu cả rồi. Hôm trước, nó tiễn anh bạn đi nước ngoài mà trong lòng ray rứt mãi.
- Cô ấy không nỡ xa anh ấy à?
Hồng Huệ lắc đầu:
- Không phải. Anh chàng này rất yêu nó, còn nó thì lại rất yêu một chàng trai khác. Nó ân hận vì...
- Vì sao hả em?
- Vì anh chàng đó không kìm lòng nên đã ôm hôn con bé, nó sợ người yêu nó ghen.
Nhất Bảo mỉm cười:
- Tốt hơn em bảo bạn em đừng để bạn trai cô ấy biết. Nếu là anh, anh cũng ghen dữ lắm đó.
Hồng Huệ rút vai lại:
- Rất may em không làm mai nó cho một kẻ ghen tương như anh.
Nhất Bảo phì cười, đi vào nhà vệ sinh.
Hồng Huệ về phòng, ôm cặp đi học.
Nhất Bảo ăn sáng qua loa rồi thay quần áo chỉnh tề đi đến nhà riêng học bài. Vừa ra cổng, anh bị bà Hồng Loan gọi lại:
- Nhất Bảo, con đi đâu đó?
Nhất Bảo miễn cưỡng nói:
- Con phải đi công chuyện.
- Không đi đâu hết, con phải ở nhà. Hôm nay mẹ mời gia đình Phương Nhi đến dùng cơm, nhiệm vụ của con là làm vui lòng Phương Nhi.
Mẹ thấy con bé đó rất thích con, gia đình nó cũng khá giả, lại là đứa con gái đẹp nữa, nên hơi kiêu căng một chút, con phải hiểu nó chứ, từ từ con sẽ quen.
Nhất Bảo nhăn nhó:
- Mẹ buông tha cho con, được không? Con không thích cô ấy, còn mẹ thích là quyền của mẹ. Mẹ xử sự gì thì tùy mẹ, đừng kéo con vào, dạo này con không rảnh.
Bà Hồng Loan tròn mắt tức tối:
- Con chỉ biết chơi bời, chứ làm được gì mà rảnh với không rảnh. Mẹ nói rồi, con không được bước chân ra khỏi nhà. Mẹ chỉ muốn tốt cho con, Phương Nhi là đứa con gái mẹ chọn cho con, con không được làm mất mặt mẹ.
Nhất Bảo bất mãn hết sức. Anh về phòng khóa chặt cửa lại vùi đầu trong những ý tưởng, mặc kệ cho bà Hồng Loan lăng xăng dọn nhà cửa.
Mười giờ trưa, tiếng xe con dừng lại trước cửa, bà Hồng Loan đon đã mời cha me. Phương Nhi vào nhà. Bà Kiều Oanh hỏi:
- Ủa, anh nhà và cháu Bảo đi đâu hả chị?
Bà Hồng Loan cười xởi lởi:
- Ông ấy suốt ngày ở công ty, còn thằng Bảo, sáng nay nó hơi mệt nên nằm trên phòng.
Phương Nhi tỏ ra lo lắng:
- Anh Bảo bị đau sao hả bác?
Bà Hồng Loan chỉ tay lên lầu:
- Phòng ở trên đó, con lên xem nó thế nào.
Phương Nhi sốt sắng:
- Dạ, con xin phép ba má và bác.
Bà Hồng Loan nhìn theo dáng Phương Nhi đi lên lầu, bà mỉm cười hài lòng.
Phương Nhi đứng gõ cửa hồi lâu, Nhất Bảo mới ra mở. Anh chẳng thèm nói câu nào, bỏ vô nằm dài trên giường. Phương Nhi đi theo vào, cô ngắm nghía khắp căn phòng rồi nói:
- Anh sống cũng sạch sẽ hơn những tên đàn ông khác.
-...
- Anh bị bệnh à?
Phương Nhi ngồi xuống bên cạnh, cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh.
Nhất Bảo khó chịu ngồi nhỏm dậy, anh gắt gỏng:
- Sao cô lỳ lợm quá vậy. Cô đi cho, cô ở đây giờ nào là tôi tức giờ ấy. Chuyện hôm trước, tôi chưa xử cô là may lắm rồi.
Phương Nhi cười nhếch mép:
- À, thì ra là vậy, anh yêu em nhỏ đó à?
Nhất Bảo ngước mắt lên, thách thức:
- Thì sao?
- Anh sẽ chẳng bao giờ lấy được con nhỏ đó đâu.
Nhất Bảo cười khinh bạc:
- Cô lại dọa tôi nữa à? Cô nên nhớ nhé, cô mà đụng vào cô gái đó, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Nhìn ánh mắt tóe lửa của Nhất Bảo, Phương Nhi biết anh không nói đùa, cô hơi lạnh xương sống.
Bà Hồng Loan dưới nhà gọi:
- Hai đứa xong chưa?
Nhất Bảo miễn cưỡng đứng lên, anh nhăn nhó:
- Lần sau, cô không được làm phiền tôi nữa nhe. Lần này, tôi nể mẹ tôi thôi.
Phương Nhi bỏ đi xuống lầu trước. Dù trong lòng tức Nhất Bảo vô hạn, nhưng vừa thấy bà Hồng Loan, cô đã nhoẻn miệng cười lấy lòng. Bà Kiều Oanh hỏi con gái:
- Nhất Bảo đâu hả con?
Phương Nhi vờ như không có chuyện gì, cô nói:
- Anh ấy xuống sau, mẹ ạ.
Nhất Bảo khoác áo vào, mang bộ mặt ngầu ngầu đi xuống nhà, anh cúi chào cha me. Phương Nhi. Bà Hồng Loan bảo:
- Nhất Bảo, con gọi điện đến công ty mời ba con về dùng cơm với hai bác.
Nhất Bảo không nỡ làm mất lòng mẹ, anh miễn cưỡng bấm máy. Ba anh bận tiếp khách không thể về được. Anh mừng thầm trong bụng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Quay sang mẹ, anh nói:
- Ba bận nên về không được.
Bà Hồng Loan càu nhàu:
- Ông này lúc nào cũng bận rộn, con cái chẳng bao giờ quan tâm.
Bà xởi lởi nói với ba me. Phương Nhi:
- Anh chị thông cảm cho. Thôi, mời anh chị và cháu sang bên dùng bữa.
Ở phòng ăn, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, chị giúp việc đứng khép nép một bên, chờ đợi sai khiến.
Ngồi vào bàn, ong Đức Toàn mới nói:
- Chị chu đáo quá.
Bà Hồng Loan cười xòa:
- Có gì đâu, xin anh chị và cháu cứ tự nhiên như nhà của mình.
Nhất Bảo miễn cưỡng nói:
- Mời mẹ, hai bác và Phương Nhi dùng cơm.
Bà Kiều Oanh quan tâm hỏi:
- Cháu cảm thấy đã đỡ chưa?
- Đỡ rồi ạ. - Nhất Bảo trả lời lấy lệ.
Trong lúc ăn, bà Hồng Loan nhắc con trai:
- Nhất Bảo, con gắp thức ăn cho Phương Nhi nhé.
Nhất Bảo lầm lì chẳng ừ hử gì. Ông Đức Toàn đỡ lời:
- Không sao. Con Nhi nó tự làm được, chị cứ để nó tự nhiên.
Ăn xong, lúc qua bàn uống trà, bà Kiều Oanh hỏi:
- Cháu Bảo nhà này được bao nhiêu tuổi hả chị?
- Nó sanh năm Sửu, năm nay cũng 28 tuổi rồi.
- Con bé nhà tôi sanh năm Tỵ, coi như hai đứa rất xứng đôi. - Bà quay sang phía Nhất Bảo hỏi - Ý cháu thế nào, cháu không chê con gái bác chứ?
Nhất Bảo lễ phép nói:
- Dạ cháu đâu dám. Chỉ vì bây giờ cháu chưa nghĩ đến chuyện lấy vợ. Tương lai còn ở phía trước, hiện tại cháu chưa có bất cứ thứ gì để chuẩn bị cho tương lai đó, làm sao cháu có thể cưới vợ được.
Nghe Nhất Bảo nói, ông Đức Toàn bật cười:
- Có chí khí. Nhưng cháu không phải lo, mọi thứ đã được sắp đặt sẵn. Muốn làm chuyện gì cũng phải ổn định gia đình trước, cháu ạ.
Bà Hồng Loan gật đầu tán thành:
- Anh nói phải lắm. - Bà nói với Phương Nhi - Còn cháu, cháu thấy thế nào?
Phương Nhi dịu dàng nói:
- Thế nào là sao ạ? Ba mẹ cháu định thế nào, cháu xin nghe theo.
- Đúng là con gái ngoan có khác.
Nhất Bảo tức sôi ruột trước những lời nói giả tạo của Phương Nhi. Anh muốn tát vào bộ mặt kiều diễm mà trân tráo đó. Anh đứng lên bỏ đi ra ngoài.
Đợi gia đình Phương Nhi ra về, Nhất Bảo trở vô, vẻ đầy giận dữ. Bà Hồng Loan mắng xả vào Nhất Bảo:
- Nhất Bảo, mày cũng vừa phải thôi chứ, tao nuôi mày lớn chừng ấy để mày làm mất mặt tao. Học hành không chịu, làm việc cũng không, đến lấy vợ cũng để tao hối thúc, cuối cùng, mày chẳng chịu lấy ai. Bây giờ tao kiếm cho mày cũng từ chối. Con ơi là con, mày muốn gì?
Nhất Bảo trả lời dứt khoát:
- Con muốn được yên. Lần này vì mẹ, con phải tiếp họ, lần sau thì con không bao giờ.
Nói xong, Nhất Bảo bỏ đi ra ngoài lấy xe phóng đi thẳng, mặc kệ cho bà Hồng Loan tru tréo.
Hồng Huệ dựng xe trước cổng nhà trọ của Mike. Cô phải đứngđợi hơi lâu mới thấy anh ra mở cửa với cái khăn tắm quàn ngang lưng. Hồng Huệ nũng nịu:
- Em mỏi cả chân rồi.
- Để anh đền cho nhé.
Nói xong, anh bế thốc bổng Hồng Huệ vào nhà. Cô ngoan ngoãn nằm gọn trên tay anh. Mike rót vào tai cô:
- Anh nhớ em muốn điên lên được. Cả ngày hôm qua không gặp em, anh cứ thờ thẫn suốt.
Hồng Huệ quàng tay qua cổ anh vờ hờn dỗi:
- Anh làm gì nhớ đến em chứ.
- Thật mà.
Mike ghì chặt lấy cô, anh hôn như mưa lên gương mặt bướng bỉnh và dừng lại thật lâu trên đôi môi người yêu.
Đặt người yêu xuống giường, Mike nói:
- Em tuyệt vời lắm, Huệ ạ. Chúng mình cưới nhau em nhé. Anh không thể chờ đợi được.
Hồng Huệ lưỡng lự:
- Nhưng em chưa nói với ba mẹ.
Mike tỏ ý thất vọng, anh đứng lên rót ly nước uống ực một hồi, và lại gần Hồng Huệ, nói:
- Hồng Huệ, hay em chưa tin anh?
Hồng Huệ im lặng. Mike cúi xuống hôn lên chóp mũi cô, rồi đi đến mở tủ lấy một chiếc hộp. Anh trở lại ngồi xuống bên cạnh cô và mở hộp lấy một phong thư trao cho cô.
Hồng Huệ nghi ngờ nhìn anh, Mike dịu dàng nói:
- Em đọc đi.
Hồng Huệ mở ra, một bức thư tiếng Anh dài cả trang giấy. Càng đọc, gương mặt cô càng có vẻ xúc động. Gấp bức thư lại, cô hỏi:
- Anh đã nói tất cả cho ba mẹ anh rồi sao?
Mike gật đầu:
- Ba mẹ anh rất vui khi biết tin này. Hồng Huệ, còn đây là món quà của mẹ anh dành cho em.
Mike lấy ra một chuỗi hạt khá dài đeo vào cổ cô. Hồng Huệ run run nắm tay anh:
- Mike ơi, không phải em không tin anh, nhưng em chưa chuẩn bị gì cả. Chúng mình chưa hiểu nhau lắm, em chưa biết gì nhiều về anh cả.
Mik nằm xuống bên cạnh, kéo cô vào lòng:
- Anh yêu em, anh cần em, chúng mình sẽ hiểu nhau nhiều hơn bằng tình yêu của chính con tim. Huệ Ơi, anh sắp phải về nước, nhưng anh không muốn mất em.
- Em sợ ba mẹ em lắm, chúng mình cần có thời gian, anh ạ.
Mike cúi sát xuống gương mặt người yêu:
- Đừng bắt anh chờ đợi lâu quá.
Anh đặt nụ hôn mãnh liệt lên môi người yêu.
Bất ngờ Hồng Huệ hỏi:
- Mike, từ trước giờ anh đã từng yêu ai chưa?
Mike nhìn sâu vào mắt người yêu, nói:
- Có em ạ, những cũng qua lâu rồi.
- Anh kể em nghe đi.
Mike buồn, anh tựa người hơi cao vào tường hỏi lại:
- Em thật sự muốn nghe chứ?
Hồng Huệ trườn lên ngước nhìn anh, thì thầm:
- Đó là một câu chuyện buồn phải không anh?
Mike vuốt mái tóc người yêu rồi chậm rãi kể:
- Anh và Ann yêu nhau thời trung học, cách đây cũng gần 10 năm rồi, cô ấy là con của một luật sư nổi tiếng. Anh và cô ấy sống với nhau như vợ chồng, và cô ấy có thai. Em biết ngày đó anh vui sướng thế nào không? Anh cứ tưởng rằng sẽ có một đám cưới thật lớn và chẳng có ai có thể chia cắt anh và cô ấy được. Nhưng.. - Giọng Mike chùng xuống - Đêm số mạng lại đến, anh đưa cô ấy đi sắm áo cưới, trên đường về đã xảy ra tai nạn và... Mike nghẹn ngào không thể nói tiếp, dòng nước mắt lăn trên gò má anh. Hồng Huệ lau những dòng nước mắt, cô ân hận khi đã gợi chuyện buồn trong anh:
- Mike ơi, em xin lỗi.
- Em không có lỗi gì cả. Anh yêu em. Ann bây giờ chỉ còn là quá khứ. Còn em, anh dành cho em tình yêu nguyên vẹn, đêm nay anh muốn ra mắt gia đình em, được không?
Hồng Huệ hôn lên chiếc mũi cao của ng yêu:
- Từ từ được không anh, em sẽ nói.. - Hồng Huệ nũng nịu - Em muốn biết, anh yêu như thế nào?
Mike ghì cô vào lòng, con tim anh đang đập vội:
- Anh yêu em bằng cả trái tim mình và anh sẽ chẳng bao giờ thả cho em đi mất.
Hồng Huệ muốn nghẹt thở vì nụ hôn quá say đắm, cô ngây ngất trong vòng tay anh người yêu ngoại quốc.
Linh Đan đặc cốc sữa lên bàn, ngước nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm rịn trên trán Nhất Bảo. Cô thương anh vô hạn, anh đã vì cô mà học tập hết mình. Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, cô hỏi:
- Tìm ra chưa hả anh?
Nhất Bảo ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười:
- Chỉ còn đáp số nữa thôi, em ạ.
Linh Đan cũng nheo mắt cười, nói:
- Tất cả đều có đáp số.
Nhất Bảo phì cười:
- Anh hiểu rồi, nàng công chúa của anh. Anh sẽ tìm tất cả mọi đáp số, trừ em.
Linh Đan vờ hỏi:
- Tại sao?
Nhất Bảo kéo cô ngồi bên đùi mình, hôn nhẹ lên môi cô và nói:
- Đối với anh, em lúc nào cũng mới mẻ, chẳng có hàng số xác định nào ngoài tình yêu.
Linh Đan chun mũi lại kêu lên:
- Ôi anh dã bị nhiễm các con số rồi.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Anh chỉ nhiễm tình yêu của em thôi.
Linh Đan nhắc:
- Anh uống sữa đi kẻo nguội. Trông anh gầy đi, em xót xa lắm.
- Anh còn đủ khỏe để nhấc bổng em lên đấy.
Chẳng để cho anh thực hiện lời nói, cô đã thoát khỏi vòng tay của anh.
Nhất Bảo bưng ly sữa uống cạn. Đặt ly sữa xuống bàn,anh hỏi:
- Lind Đan, em đã nghỉ hè rồi, phải không?
Linh Đan gật đầu:
- Em nghỉ đã hơn một tuần rồi. Có gì không anh?
Nhất Bảo không trả lời vội, anh đứng dậy đi đến bên người yêu, khẽ nói:
- Đến đây ở với anh em nhé?
Vuốt má anh, cô lắc đầu:
- Đừng bắt em làm điều em không muốn, chúng mình còn nhiều thời gian có nhau mà anh. Chỉ còn một tuần nữa là anh thi rồi, đừng bận tâm đến em, anh hãy dành thời gian cho nó. Em mong mau chóng được nhìn thấy sự thành công nơi anh, đó cũng là lời nguyện ước của chúng mình.
Nhất Bảo nói đùa:
- Em không còn ngây thơ nữa rồi.
Linh Đan hơi đỏ mặt, cô đẩy anh lại bàn và ấn anh ngồi xuống ghế:
- Em phải phạt anh mới được. Bắt đầu từ ngày mai trở đi, đến ngày anh thi xong mới được gặp em, hiểu chưa. Cấm anh gọi điện, cấm anh lên phòng em... anh phải lo học bài.
Nhất Bảo rụt cổ lại:
- Sao em ác với anh quá vậy?
Linh Đan lườm anh:
- Anh là phải thế mới được. Thôi em về nhe.
Nhất Bảo sốt sắng:
- Anh đưa em về.
Linh Đan lắc đầu:
- Em tự đón xe về được.
Nhất Bảo nhăn nhó, anh đứng lên đi lại gần Linh Đan và bất ngờ bế thốc cô lên. Linh Đan kêu lên:
- Nhất Bảo, thả em ra. Anh làm gì kỳ vậy?
Nhất Bảo kèo nài:
- Linh Đan ở lại thêm với anh đi em.
Linh Đan chưa kịp nói đã bị đôi môi anh khóa chặt. Linh Đan ôm lấy cổ anh, như không muốn buông nụ hôn ra. Ngừng lại, Nhất Bảo nói:
- Có người đàn ông nào đã từng hôn em như thế chưa, Linh Đan?
Nằm trên tay anh, cô lắc đầu:
- Em chưa từng hôn một người đàn ông nào cả.
Nói xong, Linh Đan cảm thấy hơi ngường ngượng, cô che giấu bằng cách hôn lên môi anh. Nụ hôn "thiếu lửa" của cô không qua được một kẻ sành điệu như Nhất Bảo, nhưng anh chỉ im lặng đặt cô xuống và nói:
- Nếu có người đàn ông nào khác hôn em chắc anh điên lên mất.
Linh Đan tự tin nói:
- Chẳng bao giờ có chuyện đó đâu anh ạ. Thôi, em về đây.
Lần này, Nhất Bảo không giữ cô lại nữa, anh đứng lên, mặc áo vào, dắt xe ra. Chẳng nói thêm lời nào nài nỉ, anh nói như ra lệnh:
- Lên xe đi em.
Linh Đan lên xe, trên suốt đoạn đường cả hai không nói thêm lời nào.
Đưa Linh Đan về, Nhất Bảo không trở lại nhà trọ mà về thẳng nhà.
Ở phòng khách, ba mẹ anh đang nói chuyện với Mike, Hồng Huệ bẽn lẽn ngồi bên cạnh. Nhất Bảo chào mọi người rồi đi về phòng mình. Anh thả mình xuống giường, nằm suy nghĩ về những gì Linh Đan nói, trong lòng thoáng chút ghen tương, rồi anh bật cười với những suy nghĩ vô căn cứ của mình.
Đến khuya, Hồng Huệ gõ cửa phòng anh, Nhất Bảo mở cửa cho cô. Lúc này, anh cũng đang cần người để tâm sự. Vừa trông thấy vẻ mệt mỏi bơ phờ của anh, Hồng Huệ hỏi:
- Anh Hai, anh bệnh hay sao mà xuống sắc quá vậy?
Nhất Bảo vui vẻ:
- Không sao cả. Thế nào, định nghỉ học để lấy chồng hả?
Hồng Huệ thăm dò ý anh trai:
- Anh Hai thấy Mike thế nào?
Nhất Bảo lắc đầu:
- Hỏi anh để làm gì, miễn anh ta yêu em là được rồi. Anh chưa từng tiếp xúc với anh ta, nhưng trông cũng đứng đắn, bảnh bao lắm.
Hồng Huệ hỏi:
- Còn anh, sao không dẫn chị ấy về ra mắt mẹ, hay là nói gì với mẹ. Hàng ngày nghe mẹ nhắc tên Phương Nhi nghe phát ngán.
Nhất Bảo chép miệng:
- Sao cô ta dai thế không biết?
Hồng Huệ trêu:
- Tại vì anh đẹp trai, lại giàu có.
- Chẳng ai chọn chồng như thế bao giờ, chả bù lại, bạn gái anh, anh muốn cưới bây giờ cũng không chịu.
Hồng Huệ vô tình nói:
- Sao giống con nhỏ bạn lớp em thế, nó không chịu ra mắt g/đ người yêu, chỉ vì một lý do chính là đợi anh ta thành danh gì đó.
- Có phải cô bạn em tính làm mai cho anh không?
Hồng Huệ gật đầu:
- Dạ, hôm tổ chức lễ cưới thế nào nó cũng phải đến, nhìn thấy nó, chắc anh bỏ người yêu anh mất.
Nhất Bảo nhún vai:
- Anh không thích người nói dối người yêu như bạn em.
Hồng Huệ cau mày chưa hiểu:
- Về chuyện gì?
- Chuyện những nụ hôn ấy.
Hồng Huệ bật cười:
- Chuyện của người ta, sao anh nhớ dai thế?
- Nhớ để đề phòng chứ. A, bao giờ em cưới?
- Em chưa biết chính xác, nhưng có lẽ trong vòng một tháng nữa.
Nhất Bảo nói đùa:
- Nếu ai cũng như em thì bọn đàn ông đỡ khổ vì phải chờ đợi.
Hồng Huệ đỏ mặt:
- Anh chỉ biết ghẹo em.
Chợt có chuông điện thoại, Hồng Huệ nhắc:
- Chắc là chị ấy rồi.
Nhất Bảo vừa mở điện thoại, vừa nói:
- Chắc chắn là không phải, anh đang bị "cấm vận" hơn một tuần nữa.
Hồng Huệ đứng lên, trước khi ra khỏi phòng cô buông một câu:
- Người yêu anh dữ quá.
Nhất Bảo mỉm cười, anh đưa ống nghe lên:
- Alo
- Anh Bảo ơi, cứu em với, em sợ...
Một giọng nói hỗn hễn của con gái vang lên, Nhất Bảo nhận ra giọng của Thu Hương, anh vội nói:
- Thu Hương, có chuyện gì vậy?
Thu Hương thúc giục:
- Đến ngay với em đi anh, em đang cần anh.
Sau một thoáng chần chừ, cuối cùng anh cũng đồng ý:
- Được, anh sẽ đến.
Cúp máy, Nhất Bảo khoác áo vào, anh phóng xe như bay dưới ánh đèn đêm.
Căn nhà Thu Hương ở nằm khuất trong một con hẻm, nơi anh có một thời thường xuyên lui tới.
Cánh cửa khép hờ, Nhất Bảo đẩy cửa bước vào. Thu Hương đang ngồi co ro trên giường, gương mặt đầm đìa nước mắt, dưới ánh sáng mờ mờ.
Nhất Bảo đến bên cạnh, đặt tay lên vai cô, hỏi nhỏ:
- Chuyện gì đã xảy ra hả em?
Thu Hương ôm chầm lấy anh, mếu máo:
- Có người muốn hại em. Nhất Bảo, hãy ở lại đây với em đêm nay.
Nhìn gương mặt khổ não của người anh đã từng ôm ấp, Nhất Bảo cảm thấy xót xa, anh gật đầu đồng ý.
Thu Hương luồn bàn tay mềm mại vào lớp áo anh như ngày nào, khiến Nhất Bảo có cảm giác ngây dại, nỗi khao khát ái ân lại trỗi dậy trong anh. Anh cúi xuống hôn lên đôi môi của người con gái một thời đã phục tùng anh.
Anh vùi đầu vào bộ ngực quá cỡ của cô, miệng thầm gọi:
- Linh Đan... Linh Đan.. Anh yêu em.
Thu Hương thỏa mãn với những gì anh đem lại, cô rên lên khe khẽ...
Cả hai ngã lăn ra, vùi sâu vào giấc ngủ, sau cơn no say tình ái.
Nụ hôn nhẹ trên môi anh khiến anh giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, anh kêu lên:
- Phương Nhi! Sao cô ở đây?
Nhìn cơ thể trần truồng như nhộng của cô, anh nhớ ra tất cả. Đây là nhà của Thu Hương mà, cô ấy đâu rồi? Sao lại là Phương Nhi cùng với anh trên giường này? Anh trừng mắt nhìn cô:
- Cô tạo nên cảnh này à? Thật bỉ ổi.
Phương Nhi nhếch mép cười:
- Hừ, chưa biết ai chung tình như vậy à, khi có người yêu còn ăn nằm với một phụ nữ khác.
- Hừ, chẳng có gì lay chuyển được tình yêu trong tôi đâu.
- Để rồi xem.
Nhất Bảo mặc đồ vào, anh phóng xe như bay về hướng ký túc xá, chỉ mong gặp Linh Đan nói lời tạ lỗi.
Mở cửa cho anh là Linh Đan. Nhìn bộ dáng bờm xờm của anh vào buổi sáng tinh mơ này, cô không khỏi ngạc nhiên:
- Mickey, sao anh thế này? Em đã nói rồi. Từ nay không được đến tìm em mà.
Nhất Bảo khổ sở:
- Anh chỉ cần em hứa với anh một điều.
Linh Đan hỏi:
- Anh vừa nghĩ ra chuyện gì mới à?
Nhất Bảo nghiêm giọng:
- Linh Đan, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng bỏ anh, em nhé.
Linh Đan vô tư nói:
- Với điều kiện anh phải thi đậu đại học.
Nhất Bảo gật đầu:
- Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn em không bỏ anh.
Linh Đan phì cười:
- Tưởng chuyện gì quan trọng, thôi anh về đi, không em lại gia hạn nữa bây giờ.
Nhất Bảo thở phào:
- Em ác với anh quá.
Linh Đan dọa:
- Anh mà không thi đậu, em sẽ không đợi anh đâu.
- Anh sẽ cố gắng.
Chần chừ một hồi, Nhất Bảo mới chịu ra về. Anh yêu Linh Đan hơn bao giờ hết, tình yêu đã tiếp thêm cho anh nghị lực.
Rồi ngày thi cũng đến, Nhất Bảo hơi ngượng ngùng khi ngồi vào bàn trong một giảng đường đại học rộng lớn ở trường đại học Bách khoa, anh có cảm giác háo hức, lo âu như một cậu học trò nhỏ bước vào mùa thi.
Linh Đan lo cho anh như chính cô là người trong cuộc. Cô giữ lời dặn của chính mình là không gặp anh, nhưng cô cũng lén lén đứng từ xa chờ đợi, mong nhìn nét mặt của anh sau mỗi buổi thi. Đến hôm thi môn cuối cùng, Linh Đan đứng chờ anh trước cổng. Vừa dắt xe ra cổng, anh không nén nỗi vui mừng kêu lên:
- Linh Đan, anh đậu rồi.
Linh Đan nói đùa:
- Anh dựa vào đâu mà nói chắc chắn thế, em không tin đâu.
- Tin mới đúng chứ, đó là kết quả của tình yêu đem đến cho anh.
Linh Đan vòi vĩnh:
- Anh phải thưởng công cho em đó nhe.
Nhất Bảo vui vẻ:
- Tất nhiên rồi, lên xe đi em.
Trên đường về nhà trọ, Nhất Bảo nói:
- Linh Đan ơi, sắp tới là lễ cưới của em gái anh, em phải đến đấy nhé.
Linh Đan lo lắng:
- Em không quen đâu, em sợ.
Nhất Bảo cười nịnh:
- Thì anh sẽ dẫn em về giới thiệu với ba mẹ anh.
Linh Đan kèo nài:
- Từ từ đã, em chưa chịu đâu, em muốn đợi có kết quả thi của anh.
Nhất Bảo thất vọng thở dài:
- Còn bao lâu nữa đây.
Linh Đan vuốt dọc sống lưng anh:
- Thôi mà, đừng có nôn nóng như vậy.
Cô tựa đầu vào lưng anh, niềm vui xâm chiếm khắp tâm hồn. Nhất Bảo dừng xe lại.
- Tới nơi rồi, thưa công chúa.
Nhất Bảo đưa chìa khóa cho Linh Đan:
- Em mở cửa giúp anh.
Linh Đan hơi ngạc nhiên với sự thay đổi này, cô hỏi:
- Tại sao?
- Tại vì... anh muốn được em điều khiển trái tim anh.
Linh Đan vừa mở khóa vừa nói:
- Rồi anh sẽ ân hận.
Linh Đan hỏi Nhất Bảo khi đi vào nhà:
- Em gái của anh sẽ tổ chức vào ngày mấy?
- Ngày 29 tháng bảy này.
Linh Đan hơi cau mày:
- Ngày đó trúng với ngày cưới của nhỏ bạn thân em, em mà không đến nó sẽ giận em cả tháng.
Nhất Bảo im lặng, ngắm Linh Đan. Càng lúc anh càng phát hiện ra ở cô những nét quyến rũ kỳ lạ. Nhận ra ánh mắt khác thường của anh, Linh Đan mặt đỏ ửng, cô lúng túng hỏi:
- Bộ hôm này em lạ lắm hay sao?
Nhất Bảo ôm eo Linh Đan, thì thào:
- Linh Đan, mỗi lúc anh lại thấy em đẹp thêm, em là một cô gái đặc biệt.
- Đặc biệt ở điểm nào?
Nhất Bảo hôn lên tóc người yêu và nói:
- Nếu dưới mắt một người đàn ông bình thường thì em chỉ là một cô gái duyên dáng và quyến rũ. Còn anh, anh còn nhận ra ở em nhiều điểm đáng yêu khác. Trên gương mặt của em có nét hớn hở vui tươi của đứa trẻ, thêm vào đó vẻ băn khoăn e lệ của tuổi hoa niên và sự thông minh, sắc sảo của một cô gái. Anh không thể mất em, anh không thể. Em là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Linh Đan xoay người qua nhìn anh, nũng nịu:
- Anh nói đấy nhé.
Nhất Bảo cúi xuống hôn nhẹ lên môi Linh Đan, anh liền bị cô đẩy ra. Linh Đan nhăn mũi:
- Mickey, anh hút thuốc hả?
Nhất Bảo mân mê vành tai cô:
- Chỉ một chút thôi mà, khứu giác em sao mà thính quá vậy?
- Thế mới là con gái chứ. Nè, anh mà hút thuốc, em sẽ nghỉ chơi với anh luôn.
Nhất Bảo trách móc:
- Chỉ tại em không chịu ở bên anh, thật buồn khi phải ngồi một mình trong căn phòng trống vắng như thế này. Linh Đan, em thích ăn món gì, chúng mình đi ăn, em nhé?
Linh Đan rời anh ra, cô ngồi xuống ghế:
- Em muốn tự tay làm một bữa ăn cho chúng mình.
Nhất Bảo cười trêu:
- Em mà cũng biết nấu ăn à?
Linh Đan vênh mặt:
- Anh đừng khi dễ em à nghen. Em đâu phải cô tiểu thư con nhà giàu chứ.
Nhất Bảo ngồi xuống bên cạnh, anh bẹo má cô:
- Biết rồi, cô vợ ngoan hiền của anh. Em ngồi đây nhé, đợi anh đi chợ.
Linh Đan trêu lại:
- Anh có biết mua không đó.
Nhất Bảo nói:
- Dễ ợt. Lấy cái gì trả tiền cái ấy, có gì khó.
Linh Đan bậm môi:
- Anh đúng là chẳng biết gì về bếp núc, chợ búa cả, đó là dấu hiệu của kẻ lắm tiền nhiều của. Đi chợ đó là cả một nghệ thuật đấy.
Nhất Bảo cười xòa:
- Nghệ thuật thế nào, em nói thử xem.
Linh Đan giải thích:
- Khi đi chợ, anh phải tính nên mua cái gì, mua loại nào ngon, đoán giá cả để khỏi mua lầm, cách trả giá nữa chứ...
Nhất Bảo rụt cổ lại:
- Eo ơi, từ nay trở đi đã có em lo rồi. Vợ của tôi có tài thế này, mà tôi không biết. Thôi, anh xin làm tài xế đưa em đi chợ vậy.
Linh Đan ngước lên nhìn anh, hờn dỗi:
- Ai thèm làm vợ anh chứ.
Nhất Bảo mân mê bộ vai ng yêu:
- Em làm khổ anh quá, công chúa của anh ạ. Chẳng có người con gái nào như em cả, có lẽ vì vậy mà anh càng không thể xa em. Không có em, anh chỉ còn là một thằng bé ngốc nghếch.
Linh Đan quàng tay qua cổ anh, cô hôn lên chót mũi anh. Thừa cơ hội, Nhất Bảo ôm siết lấy cô, anh không muốn buông cô ra, như sợ nụ hôn hiếm hoi của cô sẽ biến mất. Linh Đan đẩy anh ra và nói:
- Anh ăn gian quá.
- Em chưa từng hôn anh như thế này, đúng không? Và khi được em hôn thì anh không muốn mất đi nụ hôn đó, anh muốn nó kéo dài mãi mãi.
Linh Đan đấm vào lưng anh:
- Anh khôn quá. Lần sau, em chẳng thèm hôn anh nữa.
- Em không hôn anh thì anh hôn em vậy.
Vừa dứt lời, môi anh đã khép chặt môi cô. Nụ hôn kéo dài vô tận.
Nhất Bảo vừa đưa Linh Đan về đến cửa phòng thì nghe Thảo Nguyên nói vọng ra:
- Linh Đan, anh Nam gửi thư cho em kìa.
Như không thấy Nhất Bảo, Thảo Nguyên nói tiếp:
- Đi nước ngoài mà vẫn còn nhớ đến người yêu, quả là hiếm.
Linh Đan ngây thơ hỏi:
- Sao chị biết anh đi nước ngoài?
- Thì ở ngoài phong bì đó.
Nhất Bảo sa sầm nét mặt. Từ ngày quen Linh Đan đến giờ, anh chưa từng nghe cô nhắc đến người đàn ông nào có tên là Nam cả. Nhất Bảo cố kìm cơn ghen xuống. Anh muốn kéo Linh Đan đi để hỏi cho ra lẽ, nhưng hoàn toàn bất tiện vào lúc này. Linh Đan quay lại nói:
- Về đi anh.
Nhất Bảo nhìn cô chẳng nói chẳng cười, anh lặng lẽ quay đi. Linh Đan khép cửa lại.
Ngồi trong quán nước, đầu óc Nhất Bảo rối tung với những mối ghen tương. Anh không thể nào chờ đợi được nữa, quay trở lại phòng Linh Đan, quyết hỏi cho rõ mọi chuyện.
Cánh của phòng khép lại, tiếng nói từ trong phòng vọng ra rõ mồn một tiếng một cô gái đang hạch hỏi Linh Đan:
- Linh Đan, sao anh Nam đi định cư ở nước ngoài, mà em chẳng chịu nói cho ai biết?
Linh Đan ấp úng:
- Tại anh ấy dặn thế.
Ngọc Hà chen vào:
- Con nho? Linh Đan này sướng thật. Không có anh này thì có anh khác. Chả bù cho tao, chẳng có anh nào..
Thảo Nguyên không chịu buông tha:
- Linh Đan, em còn đòi hỏi gì ở anh Nam nữa. Theo chị, một người đàn ông như thế là đủ lắm rồi, đẹp trai, có địa vị xã hội, bây giờ lại thành Việt kiều nữa. Chị nói thật nhe, anh chàng em đang cặp bây giờ chẳng bằng nửa anh Nam. Em nên suy nghĩ cho kỹ.
Nhất Bảo nghe bủn rủn cả chân tay. Anh không thể nghe tiếp được nữa, con tim anh chết lặng.
Đã năm ngày, Nhất Bảo không đến với Linh Đan, khiến cô lo lắng, đứng ngồi không yên. Đang nằm rũ trên giường thì nghe tiếng nói của Hồng Huệ. Linh Đan ngồi bật dậy, cười nhẹ, hỏi:
- Bạn lên bao giờ vậy?
- Mới thôi, ngủ gì lắm thế?
Linh Đan buồn rầu:
- Buồn quá Huệ Ơi, mấy ngày nay, không biết có chuyện gì không, mà anh ấy không đến, cả việc gọi điện cũng không, mình lo quá.
Hồng Huệ an ủi:
- Chắc anh ấy bận gì đó. Đừng có ủ rũ như thế, trông xấu lắm. Dự đám cưới của mình mà như thế này thì mình chẳng vui tí nào cả. À, anh ấy tên gì?
Linh Đan lắc đầu:
- Mình không biết. Mình đặt cho anh ấy tên là Mickey.
Hồng Huệ phì cười:
- Công nhận bạn lãng mạn thật, yêu ng ta mà chẳng cần biết tên. Thôi, thay đồ rồi đến phụ mình một tay. Hay là bạn quên anh chàng không tên đó đi, về làm chị dâu mình cho rồi.
Linh Đan đỏ mặt:
- Chỉ được việc nói xàm.
Linh Đan rửa mặt, thay đồ xong, trông cô tươi tỉnh hơn rất nhiều. Hai cô gái sánh vai đi xuống cầu thang. Chiếc Spacy trắng đưa hai cô gái ra khỏi ký túc xá.
Hồng Huệ dừng xe trước căn biệt thự sang trọng, cô nói:
- Linh Đan đừng ngại gì hết nhé. Đây là nhà mình, nên ai cũng vui vẻ, kể cả ông anh mình.
Vừa đi vào, cô nói tiếp:
- Mấy ngày nay, ổng như người thất tình nên say xỉn suốt ngày. Đến tối mới về, bạn đừng lo.
Linh Đan bật cười:
- Mình không sợ đâu.
Vô nhà, Linh Đan cúi đầu chào ba me. Hồng Huệ. Hồng Huệ giới thiệu:
- Ba mẹ Ơi, đây là Linh Đan, bạn học cùng lớp với con và là bạn thân nhất của con.
Bà Hồng Loan vui vẻ nói:
- Chào cháu. Cháu đẹp quá. Con Huệ nhà bác khen cháu suốt.
Linh Đan đỏ mặt:
- Bác đừng tin nó, nó chỉ hay ghẹo cháu thôi.
Hồng Huệ nhanh nhẩu:
- Mẹ, con định làm mai Linh Đan cho anh Hai, nhưng con sợ nó chê anh Bảo nhà mình.
Bà Hồng Loan tối mặt:
- Con đừng nhắc cái thằng đó nữa, suốt ngày chẳng biết lo gì cả, chỉ biết say xỉn, chơi bời.
Hồng Huệ bênh anh:
- Mẹ chỉ biết la rầy anh thôi. Anh là con trai, mẹ phải để anh tự do.
Bà Hồng Loan thở dài. Linh Đan khều bạn:
- Huệ, bây giờ mình phải làm gì?
Hồng Huệ kéo Linh Đan về phòng mình và nói:
- Bây giờ bạn ở nhà ủi giúp mình đống quần áo đó. Còn mình và mẹ phải đi chợ, khi mình về rồi hãy phụ làm bếp núc.
Linh Đan đùa:
- Chuẩn bi cưới chồng rồi, nôn dữ hả.
Hồng Huệ cũng không vừa:
- Rồi bạn cũng vậy thôi.
Đợi Hồng Huệ đi rồi, cô mới bắt tay vào công việc. Mấy bộ quần áo đắt tiền cô có thích cũng không thể có, giờ nằm trước mặt cô như trêu ngươi. Cô cẩn thận làm từng cái. Chỉ một loáng là xong, cô treo cẩn thận lên móc. Chẳng còn việc gì làm, cô với tay lấy cuốn truyện trên kệ xuống đọc say sưa, chẳng hay biết gì. Có tiếng chân trước cửa phòng và giọng nói ngái ngủ:
- Út ơi, giúp anh tí...
Linh Đan quay lại, đôi ánh mắt giao nhau.
- Mickey, sao anh ở đây?
- Linh Đan, sao em ở đây?
Linh Đan ôm chầm lấy anh, cô hôn như mưa lên trên gương mặt người yêu.
Trên gương mặt gầy sọp lại của Nhất Bảo như đanh lại, cơn ghen trong anh như sôi sục. Đẩy Linh Đan ra, anh khóa chặt cửa phòng lại, trong anh luôn thôi thúc một điều là phải hỏi cho ra mọi chuyện.
Sự lạnh lùng của Nhất Bảo khiến Linh Đan sững sờ, cô hỏi:
- Mickey, anh làm sao vậy?
Nhất Bảo trừng trừng nhìn cô:
- Tôi hỏi em, người đàn ông tên Nam là ai?
Linh Đan hiểu ra chuyện:
- Thì ra anh ghen. Mickey, đó là một người bạn tốt.
Nhất Bảo gằn giọng:
- Không đúng. Em cũng yêu anh ta như là em yêu tôi. Em đã lừa dối tôi. Tại sao khi đến với tôi, em vờ như là một cô gái ngây thơ trong sáng, em hôn tôi vụng về như lần đầu tiên được hôn, và với anh ta, em cũng làm như với tôi. Tại sao em tàn nhẫn đến như vậy?
Linh Đan run rẩy:
- Không. Không phải vậy. Anh phải tin em, anh ấy chỉ là một ng bạn bình thường.
Nhất Bảo khinh khỉnh:
- Bình thường hay không, chỉ cô mới biết.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, ngắm gương mặt đẫm nước mắt:
- Gương mặt xinh đẹp và ngây thơ mà quá ư ma manh. Tôi thật sự sai lầm khi chọn cô làm ng yêu của mình. Cô đi đi.
Nhất Bảo ngồi phịch xuống ghế, ôm đầu rên rỉ. Linh Đan gục đầu vào gối anh, lay gọi:
- Mickey, không phải vậy. Anh đừng tàn nhẫn với em, đừng làm em sợ.
Nhất Bảo thét lên:
- Cô đi đi. Tôi không cần cô.
Linh Đan im lặng một hồi rồi nói:
- Được. Em sẽ đi, nhưng trước khi đi, em muốn nghe anh nói một câu. Hãy nhìn thẳng vào mặt em và anh nói rằng: anh không yêu em nữa.
Nhất Bảo tức giận:
- Tôi không nói gì hết. Cô đi đi.
Vừa lúc đó, Hồng Huệ về đến. Cô gọi:
- Linh Đan, mở cửa cho mình.
-...
Bất ngờ, Nhất Bảo bế thốc Linh Đan lên, anh như con thú dữ, khóa tiếng của cô bằng môi mình.
Tiếng Hồng Huệ reo càng to. Nhất Bảo lùi về phía cửa, nhẹ nhàng bật khóa và tiếp tục ý định hạ nhục Linh Đan. Anh ghì chặt cô vào lòng, từng chiếc cúc áo bung ra. Linh Đan không thể kêu lên được, cô vùng vẫy loạn xạ.
Nghe có âm thanh bất thường, Hống Huệ lại đưa tay đập cửa và cánh cửa bật ra. Cảnh tượng Nhất Bảo ôm hôn Linh Đan giữa phòng cô càng làm cho cô tức giận. Cô hét lên:
- Mấy người đang làm trò gì trong phòng tôi thế này?
Nhất Bảo buông Linh Đan ra và cười một cách đểu cáng:
- Cô bạn của em quả là có sức quyến rũ kỳ lạ.
Linh Đan không khóc, cô trừng mắt nhìn anh:
- Tôi căm thù anh.
Hồng Huệ nhìn bộ dáng thảm hại của Linh Đan, cô không biết mình nên giận hay phải làm gì đó. Linh Đan ngước đôi mắt ướt lệ nhìn bạn:
- Hồng Huệ, không phải lỗi tại tôi...
Đang tức giận, Hồng Huệ chẳng màng tới lời Linh Đan. Cô giữ lời:
- Linh Đan, tôi không ngờ bạn lại tệ hại như vậy. Ngày tiễn anh Nam lên đường đi định cư, bạn lưu luyến như thế nào. Sau đó nhanh chóng quên đi để đến với người khác và bây giờ lại là anh tôi trong một thời gian quá ngắn, bạn có còn là bạn tôi không?
Linh Đan hét lên:
- Không. Không phải thế. Tất cả chỉ là sự hiểu lầm. - Cô nhìn Nhất Bảo, van lơn - Sao anh không nói gì cả?
Nhất Bảo nhún vai:
- Vì đó là sự thật.
Linh Đan không cam chịu được nữa, cô đứng lên, quay mặt đi chỗ khác, cài lại khuy áo rồi đi ngang qua anh và một cái tát cô dành cho anh. Nhất Bảo đứng yên lặng nhìn theo Linh Đan bỏ chạy xuống cầu thang và lao thẳng ra cổng.
Hồng Huệ không thể tin nơi sự diễn ra trước mắt, cô hỏi:
- Thế này là thế nào hả anh Hai?
- Là như những gì em thấy. - Nhất Bảo trả lời.
Hồng Huệ nghi ngờ:
- Có phải Linh Đan là cô gái anh yêu không?
Sau hồi im lặng, Nhất Bảo mới gật đầu và chua chát nói:
- Linh Đan là cô gái anh yêu nhất, nhưng không ngờ chính cô ấy lại lừa dối anh. Trong tim cô ấy, ngoài anh ra còn có một ng đàn ông khác.
Hồng Huệ có vẻ ân hận, cô nói:
- Mọi thứ đều có thể, nhưng với Linh Đan, em nghĩ là không. Em rất tiếc đã hiểu lầm về nó, em phải đi xin lỗi nó.
Nhất Bảo giữ em gái lại:
- Em lo cho đám cưới sắp tới của em đi. Còn Linh Đan hãy để anh.
Hồng Huệ tỏ ra hiểu bạn:
- Sự sai lầm của anh hôm nay khó được nó tha thứ. Nó bị tổn thương rồi, anh ạ.
Nhất Bảo trở về phòng. Trong lòng anh mang cảm giac' yêu thương, hờn ghen và hối tiếc. Anh nằm vật ra giường tìm sự tĩnh lặng trong hồn.
Linh Đan tưởng chừng như không thở nổi. Mọi thứ quá bất ngờ, quá lạnh lẽo, tình yêu hay hờn ghen đều làm cho con tim cô tan vỡ. Cô không hiểu nổi hành động của Nhất Bảo đã làm. Người cô yêu lại xử tệ như thế này ư? Cô không thể chịu đựng nổi, vơ vội mấy bộ đồ nhét vào túi, cô nói với Ly Sa:
- Chi. Sa, em về quê mấy hôm, nhờ chị trông đồ giùm. Nếu có ai hỏi, chị nói là không biết em đi đâu cả.
Ly Sa đùa:
- Cả anh chàng của em nữa à?
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc