Love is one long sweet dream, and marriage is the alarm clock.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ồng Huệ đi rồi, còn một mình, Nhất Bảo nằm dài trên đi văng. Anh suy nghĩ mông lung, hình ảnh Linh Đan thoáng ẩn thoáng hiện. Cả tuần rồi, anh chờ đợi cú điện thoại của cô, nhưng vẫn bặt âm. Lẽ nào những bông hoa của anh không khiến cô cảm động, lẽ nào câu chuyện đó cô không tha thứ cho anh. Nếu quả thật cô đang giận anh thì chắc chắn anh cũng có một chỗ đứng trong tim cô. Còn không... Nhất Bảo không dám nghĩ tiếp. Anh ngồi bật dậy, với tay lấy áo, định đi đâu đó, chợt có chuông điện thoại reo.
- Alô.
- Có phải anh Nhất Bảo khong ạ?
Một giọng con gái trong trẻo, đặc sệt âm sắc Sài Gòn vang lên.
Nhất Bảo gằn giọng:
- Cô là ai mà biết tôi?
Cô gái vui vẻ nói:
- Em là Phượng Nhi. Nghe mẹ anh kể về anh, em rất muốn làm quen với anh.
Nhất Bảo nhếch mép cười thành tiếng:
- Cô biết gì về tôi mà cô muốn làm quen?
Phương Nhi tự tin nói:
- Em biết nhiều về anh lắm nhé. Thứ nhất là đẹp trai như tài tư? Hàn Quốc, có nhiều bạn gái, thích nhảy, trang phục thời trang.
Nhất Bảo tam duong:
- Cô khá lắm. Chưa biết tôi, nhưng cô cũng khéo tưởng tượng. Vậy cô thích tôi ở điểm nào?
Phương Nhi trả lời, chẳng cần suy nghĩ:
- Em rất thích diễn viên Hàn Quốc, nên em rất thích anh.
Nhất Bảo phá lên cười:
- Tôi không phải là người như cô nghĩ đâu. Tôi là một thằng đàn ông thôi và cô coi chừng đấy.
Phương Nhi khiêu khích:
- Thế à? Bây giờ anh định đi đâu vậy?
Nhất Bảo hơi cau mày khó hiểu:
- Ủa, mà tại sao cô biết?
Phương Nhi trả lời:
- Anh thử nhìn ra cửa xem.
Nhất Bảo đưa ống nghe xuống, quay đầu nhìn ra phía cửa. Trước mặt anh là một cô gái với mái tóc ngang vai nhuộm màu nâu, trong bộ váy liền khá duyên dáng và quí phái. Nhất Bảo vừa ngạc nhiên, vừa thích thú. Anh đặt ống nghe xuống, đi ra cửa, khoanh tay đứng trước cô gái và nói:
- Xem ra cô cũng biết đùa đấy.
Phương Nhi mỉm cười:
- Lần đầu tiên gặp nhau như thế này, anh không thấy thú vị sao?
Nhất Bảo nhìn cô gái một lần nữa:
- Có thể là rất thú vị đối với cô, nhưng tôi thì không hẳn là vậy.
Phương Nhi nhún chân, cau có:
- Anh không mời tôi vô nhà sao?
Nhất Bảo đắc ý:
- Tôi không mời cô đến thì việc vào nhà cũng không có nghĩa tôi phải mời cô ngồi.
Phương Nhi ngúng nguẩy đi vào nhà, vừa đi, vừa nói:
- Tôi chưa thấy ai bất lịch sự như anh.
Nhất Bảo đi theo sau:
- Chắc làm cô thất vọng lắm hả? Vậy cô có muốn làm quen với tôi nữa không?
Phương Nhi lừ mắt nhìn anh, chẳng thèm nói, mà im lặng ngắm nghía phòng khách. Quả thực, trong lòng cô không nghĩ gia đình bà Hồng Loan lại sang trọng như vậy. Nghĩ lại, cô thấy mình không nên từ chối lời ngõ của me. Nhất Bảo. Cô tin vào nhan sắc của mình, đó chính là vũ khí làm mềm lòng bất cứ gã đàn ông nào. Trong ánh mắt cô lộ ra nét ranh mãnh, Phương Nhi dịu giọng hỏi:
- Anh Bảo ở nhà có một mình à?
Nhất Bảo tựa người trên ghế, gật đầu đáp:
- Điều đó chắc cô biết rõ hơn tôi.
Tuy hơi bị chạm tự ái, nhưng Phương Nhi không màng quan tâm, cô mơ màng nhìn anh. Nhất Bảo như bị mê hoặc bởi ánh mắt đó, anh buột miệng khen:
- Phương Nhi! Quả thật cô rất đẹp.
Phương Nhi ưỡn ngực về phía trước đầy tự hào:
- Tất cả đàn ông đều nói như vậy, mà em tin điều anh vừa nói. Mẹ anh đã nói không sai về anh. Chúng mình chắc chắn sẽ là một cặp rất xứng. Nhất Bảo, anh đã có người yêu chưa?
Nhất Bảo nhún vai:
- Cô hỏi làm gì khi cô đã biết câu trả lời.
Phương Nhi mạnh dạn nói:
- Em muốn làm vợ anh, dù anh có người yêu cũng chẳng quan trọng gì.
- Quả thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói chuyện này. Vậy cô muốn cưới tôi vì chuyện gì chứ?
Phương Nhi nhỏ nhẹ nói:
- Anh không biết đó thôi, chứ hai gia đình chúng ta đã định cả rồi. Bây giờ, chúng mình không yêu nhau thì sau này tình yêu sẽ nãy sinh và chúng mình sẽ có một cuộc sống đàng hoàng như những đôi vợ chồng khác.
Nhất Bảo quá quen với những cô gái có tình cảm lạt thếch như thế này. Anh lim dim mắt cố tình như không nghe thấy, hay đúng hơn là không muốn tiếp chuyện với cô gái này nữa.
Chợt Phương Nhi run run nói:
- Anh đừng lạnh lùng như vậy. Quả thật, em rất yêu anh, em biết anh từ lâu, nhưng em chưa có dịp làm quen với anh. Mỗi đêm, anh đến với Thu Hương là lòng em đau nhói. Nó là người yêu, là tình nhân gì của anh, mặc kệ, em chỉ muốn đến với anh. Nhất Bảo! Em yêu anh mà. Em biết chắc chắn mẹ anh sẽ đồng ý.
Nhất Bảo chồm về phía trước:
- Sao cô biết Thu Hương?
- Tại sao biết không quan trọng, em chỉ cần có anh là đủ rồi. Nhất Bảo, hãy đến với em, anh nhé.
Phương Nhi đứng lên, cô duyên dáng đi đến bên anh. Thân hình hấp dẫn của cô ôm gọn trong chiếc váy liền bó sát. Cô cúi xuống thành ghế, vuốt nhẹ mái tóc anh, thì thầm:
- Nhất Bảo, anh thật đáng yêu.
Nhất Bảo nắm lấy tay Phương Nhi, một lâu sau anh nói:
- Chuyện tình cảm không thể đùa cợt được, Phương Nhi à.
Phương Nhi cười lạt:
- Nhưng em thích như vậy.
Bàn tay mân mê dịu dàng của cô gái đã thôi thúc bản năng đàn ông trong anh. Anh kéo hẳn cô gái vào lòng, đôi môi họ gắn chặt vào nhau, hai cơ thể ngã dài trên đi văng.
Tiếng điện thoại di động vang lên từ túi quần của Nhất Bảo, Phương Nhi thò tay lấy, nhưng bi. Nhất Bảo chận lại, nó đưa anh trở về thực tại. Đẩy nhẹ cô gái ra, anh quay sang một bên nghe, rồi mừng rỡ kêu lên:
- Mickey đây, anh sẽ đến liền.
Nhất Bảo ngồi bật dậy, anh thản nhiên nói:
- Xin lỗi nhe.
Phương Nhi tròn mắt:
- Chúng mình không tiếp tục nữa sao?
Nhất Bảo sửa lại áo và nói:
- Cô rất hấp dẫn và rất điêu luyện, nhưng với tôi, là một thằng đàn ông, tôi luôn muốn mình làm chủ thế trận. Có lẽ chúng ta không hợp nhau. Nếu cô chưa muố'n về thì ngồi đây đợi mẹ tôi về để tiếp tục nói chuyện với bà. Tôi đi đây.
Phương Nhi tức giận, đôi mắt cô long lên:
- Anh là đồ đểu cáng. Tôi không tha cho anh đâu.
Nhất Bảo nheo mắt nhìn cô, thách thức:
- Cứ thử xem.
Nhất Bảo phóng xe đi thẳng ra cổng, bỏ lại mình Phương Nhi giữa căn nhà xa lạ, vắng tênh, vô tình cô trở thành kẻ giữ nhà. Vuốt lại mái tóc, cô đứng lên đi quanh phòng.
Chẳng còn gì vui hơn khi nhận được điện thoại của Linh Đan, Nhất Bảo rồ ga cho xe phóng nhanh về hướng ký túc xá. Anh tưởng tượng đến gương mặt dễ thương dịu dàng của Linh Đan đang thấp thõm chờ anh. Và anh chợt ân hận với những trò ăn chơi quá lố của mình, liệu Linh Đan có tha thứ cho anh không.
Anh đứng trước mặt Linh Đan, cô gái anh yêu bình dị và kín đáo trong quần Jean và áo sơ mi trắng. Nhất Bảo hỏi:
- Em chờ anh có lâu không?
Linh Đan lắc đầu không nói.
Nhất Bảo giục:
- Lên xe đi em.
Linh Đan lên xe, cô dịu dàng, e ấp hơn bao giờ hết, càng khiến Nhất Bảo yêu cô hơn.
Nhất Bảo cho xe chạy chầm chậm, anh nắm tay Linh Đan, thì thầm trách móc:
- Sao đến giờ em mới gọi điện cho anh?
Linh Đan ngập ngừng:
- Em sợ...
- Linh Đan! Cho anh xin lỗi nhe. Anh xử tệ với em quá phải không?
Linh Đan dịu dàng nói, nhưng lời cô chẳng khác nào hờn dỗi:
- Em là cô gái quê mùa, có xứng gì để anh nhớ.
Nhất Bảo cho xe dừng lại trước quán nước bên đường, gọi hai ly cocktail, vừa khuấy ly nước cho Linh Đan, Nhất Bảo vừa nói:
- Này, Linh Đan. Em có yêu anh không?
Linh Đan ngước mắt nhìn anh, cô trả lời đượm vẻ buồn:
- Em yêu anh hay không, anh không cảm nhận được ư?
Sơ. Linh Đan hiểu lầm, Nhất Bảo giải thích:
- Ý anh không phải thế, anh chỉ sợ em chê anh. - Ngừng lại trong chốc lát, anh nói tiép - Anh là kẻ ăn chơi sa đọa, không học hành không nghề nghiệp, không có tất cả.. anh sợ sẽ làm khổ em, nên anh không dám tìm em, không dám ngõ lời yêu em, anh...
Linh Đan cắt ngang dòng suy nghĩ đầy mặc cảm của Nhất Bảo:
- Đừng nói nữa anh, em biết tất cả, em yêu anh đó là sự thật. Đối với em anh là tất cả, anh sẽ làm được mọi thứ nhưng tình yêu thì chỉ có một lần. Vì em, vì tình yêu của chúng mình anh hãy sống tốt hơn.
Nhất Bảo vuốt nhẹ mái tóc người yêu, thành thật nói:
- Em là người con gái duy nhất đã làm thay đổi đời anh, anh sẽ cố hết sức, nhưng em phải hứa với anh một chuyện.
Linh Đan tròn mắt hỏi:
- Chuyện gì hả anh?
Nhất Bảo nắm lấy tay cô:
- Ở mãi mãi bên cạnh anh em nhé.
Linh Đan rụt người lại:
- Eo ơi, em không dám đâu, anh đáng ghét thật.
Nhất Bảo kéo cô vào lòng, Linh Đan vội đẩy anh ra, cô đỏ mặt:
- Người ta đang nhìn kìa.
Nhất Bảo bướng bỉnh:
- Mặc kệ, anh muốn tất cả mọi người biết em là người yêu của anh.
Linh Đan uống thêm ngụm nước và nói:
- Còn em thì ngược lại, em muốn thế giới này chỉ có anh và em. Người ngoài biết thì chẳng có gì thú vị cả.
- Anh hiểu em. Giá như cưới nhau, em nhỉ?
Linh Đan đỏ mặt, cô phụng phịu:
Ôi, anh chàng hoang tưởng, khuya rồi em muốn về.
Nhất Bảo nài nỉ:
- Chúng mình đi dạo một vòng nữa, em nhé. Anh chẳng muốn xa em tí nào cả. Vả lại, hôm nay là lần đầu tiên chúng mình đến với nhau, anh không muốn...
Linh Đan cương quyết:
- Em chẳng muốn diễn lại màn kịch lần trước nữa đâu, anh đừng có tham lam, rồi có ngày anh chán em không chừng.
Nhất Bảo đưa tay lên trời:
- Không bao giờ có chuyện đó, anh xin thề.
Trên môi Linh Đan chúm chím cười.
Ra khỏi cửa, Nhất Bảo thoáng thấy bóng Hồng Huệ và Mike đi vào, anh vội quay sang phía Linh Đan, khoát tay lên vai cô đi ra xe. Qúa bất ngờ, Linh Đan chẳng hiểu gì cả, cô cảm thấy quá ngột ngạt, cơ thể to cao của anh che khuất lấy cô.
Nhất Bảo vừa nới lỏng tay đã bi. Linh Đan đẩy mạnh anh ra. Cô nghiêm nghị nói:
- Anh Mickey, em không thích hành động của anh. Em không phải đứa con gái anh thích làm gì thì làm.
Nhất Bảo xoay người cô lại và nói:
- Anh xin lỗi, anh chỉ đùa với em một chút thôi mà.
Linh Đan dịu giọng:
- Anh có biết bàn tay anh cứng thế nào không? Lại còn nắm chặt lấy vai em nữa.
Nhất Bảo đùa:
- Anh sẽ mát- Xa cho em nhé?
Linh Đan đấm vào người anh:
- Em không đùa đâu.
Nhất Bảo dắt xe ra. Đợi Linh Đan yên vị, anh quàng tay ra sau nắm hai tay người yêu, đặt qua eo mình rồi cười nói:
- Em không được rút tay lại nhe, nếu không anh sẽ lái xe đi chệch hướng đấy.
Linh Đan hơi run run. Cô chưa từng làm như thế này bao giờ. Ghé sát tai anh,,cô nói:
- Chỉ có anh thôi.
Nhất Bảo cho xe vọt đi, một tay anh giữ tay Linh Đan. Dọc đường về, Linh Đan hỏi:
- Anh tên gì vậy?
Nhất Bảo hỏi lại:
- Em biết để làm gì?
Linh Đan lắc đầu:
- Chẳng lẽ em không có quyền biết tên anh hay sao, vậy em đang yêu ai cơ chứ?
Nhất Bảo tiếp tục đùa:
- Em đang yêu anh, một người bằng xương bằng thịt, lại đang ở bên cạnh em đây.
- Anh thật đáng ghét, để rồi xem anh sẽ chẳng giấu em lâu đâu.
Nhất Bảo bật cười và giải thích:
- Không phải anh giấu em, anh chỉ muốn dành cho em những gì của riêng anh thôi, anh thích cái tên Mickey do em đặt lắm. Quả thật, anh rất thú vị đấy.
Đến trước cổng ký túc xá, Linh Đan giục:
- Mickey, cho em xuống đây thôi.
Nhất Bảo dừng xe xuống và nói:
- Anh đưa em lên phòng nhe.
Linh Đan lắc đầu:
- Không cần đâu anh à, em tự lên được.
Nhất Bảo nài nỉ:
- Đưa em lên đến phòng là anh về liền.
Linh Đan cương quyết:
- Không được, anh về đi, ngày mai chúng mình sẽ gặp lại.
Nhất Bảo buồn xo, xụ mặt nhìn Linh Đan. Cô đưa tay vẫy anh và đi thẳng lên cầu thang.
Nhất Bảo đứng lặng một hồi rồi quay xe phóng thẳng về nhà. Đêm nay, anh sẽ vạch cho mình kế hoạch thay đổi cuộc sống.
Đi vào nhà, anh khựng lại khi thấy mẹ anh đang trò chuyện thân mật với Phương Nhi. Anh định đi về phòng, nhưng mẹ anh gọi lại:
- Nhất Bảo! Con lại đây. Tại sao con lại đê? Phương Nhi ở nhà một mình, con có là đàn ông nữa không?
Nhất Bảo ngán ngẫm, anh chỉ nói:
- Mẹ cứ tiếp tục nói chuyện với cô ấy, con phải về phòng đây, con còn nhiều thứ phải làm.
Bà Hồng Loan vẫn không buông tha:
- Có chuyện gì thì để bữa khác làm. Bây giờ con ở lại nói chuyện với Phương Nhi, chắc chắn con sẽ rất thú vị. - Bà quay sang Phương Nhi - Con cứ coi đây như nhà của mình. Hai đứa trò chuyện vui vẻ nhé.
Bà Hồng Loan bỏ đi vào phòng ngủ. Nhất Bảo miễn cưỡng đi lại ghế, thả người xuống ghế, anh châm điếu thuốc lim dim thả khói lên trần nhà và từ từ nói:
- Phương Nhi, tốt hơn hết, cô nên về đi. Cô đừng gắng sức vô ích, chẳng có gì lay chuyển được tôi đâu.
Phương Nhi đứng lên, cô lấy điếu thuốc đang hút trên tay Nhất Bảo, đưa lên môi:
- Anh đừng quá lạnh lùng như vậy, em có đủ kiên nhẫn để chờ mà.
Cô đưa tay vuốt nhẹ trên gương mặt anh:
- Anh cũng bị mê hoặc bởi sắc đẹp của em, đúng không? Lấy em, anh sẽ được thỏa mãn, em sẽ là một người vợ đáp ứng mọi yêu cầu của chồng. Anh đồng ý chứ?
Nhất Bảo ngồi thẳng người dậy:
- Đã đến lúc cô phải về rồi đấy, và từ nay trở đi, cô đừng bao giờ nhắc đến chuyện này nữa nhé. Khi tôi nổi nóng thì chẳng tha cho ai đâu.
Phương Nhi cười khinh bạc:
- Anh là thằng đàn ông tồi. Nhưng tôi nói thật, anh không lấy tôi chẳng để cho anh lấy bất cứ cô gái nào khác.
Nhất Bảo nhún vai, anh đứng lên mở cửa và nói:
- Cô quả có óc khôi hài. Tôi yêu ai, lấy ai là quyền của tôi. Xin cô về cho, con gái đi đường khuya một mình không tốt đâu.
Phương Nhi ra đến cổng, chạm mặt Hồng Huệ, hai người nhìn nhau một hồi rồi bỏ đi thẳng, không một lời chào hỏi.
Vô nhà, Hồng Huệ gặp phải bộ mặt giận dữ của anh trai, cô hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy anh?
Nhất Bảo thở dài hỏi:
- Em thấy cô ta thế nào?
Hồng Huệ tròn mắt:
- Đó là cô gái anh chọn làm chị dâu của em à? Xem ra cũng đẹp đấy chứ.
- Vậy à? Có lẽ tốt hơn để mẹ cưới cô ta. Còn anh, anh có người của mình.
Hồng Huệ hỏi:
- Anh chê cô ta ở điểm nào chứ?
Nhất Bảo khoác vai em gái, đi lên lầu và nói:
- Trong chuyện tình cảm, anh chẳng cần ai phải can thiệp cả. À, còn em, em đi chơi vui vẻ chứ?
Hồng Huệ gật đầu xác nhận:
- Một buổi tối tuyệt vời anh ạ. Còn anh?
- Anh cũng có giây phút tuyệt vời như vậy. Thôi, em ngủ ngon nhe.
Hồng Huệ chẳng nghi ngờ gì về thái độ của anh trai, cô đi về phòng mình.
Nhất Bảo vắt tay lên trán, anh mơ màng nhớ về Linh Đan. Ngày mai, anh quyết định thay đổi cuộc sống mình, anh sẽ kiếm việc làm, và đi học nữa. Anh muốn làm vui lòng Linh Đan, tình yêu đã làm cho con người anh trở nên hưng phấn và có nghi lực.
Sáng nay, Linh Đan dậy thật sớm. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô leo lên giường, ngồi trước gương chải lại mái tóc. Cô ngắm mình thật lâu, như chưa bao giờ cô được ngắm một người con gái đẹp như vậy. Cô cố tìm xem trên gương mặt mình có khiếm khuyết gì không và nhoẻn miệng cười với chính mình.
Cô giở trang vở ra, say sưa xem lại bài, trong miệng lảm nhảm vài câu hát. Từ giường bên cạnh, Ly Sa mắt nhắm mắt mở, lầu bầu hỏi:
- Linh Đan, mới sáng ra đã có chuyện gì vui, mà nghêu ngao vậy?
Linh Đan chối:
- Dạ, không có. Sáng nay, em cảm thấy trong người thư thái nên hát thôi.
Ngọc Hà đang làm bữa sáng cũng xía vào:
- Đêm qua, đi chơi với anh chàng tặng hoa, đạt kết quả mỹ mãn chứ hả?
Linh Đan lại chối:
- Đâu có gì, em chỉ đi uống nước với anh ấy thôi.
Ngọc Hà giả vờ than thở:
- Kể ra em út tiến bộ hơn chị nó nhiều, đúng là "tuổi trẻ tài cao".
Khánh Vân từ trong mùng ló đầu ra:
- Lão già kìa! Có im cho tui ngủ không, mới sớm ra mà đã lao xao.
Ngọc Hà nhìn đồng hồ nói:
- Gần 6g sáng, ngủ gì mà lắm thế. Sắp có chồng đến nơi rồi, bộ muốn về nhà chồng để bị ba mẹ chồng xách chổi gọi dậy hả?
Tuệ Mẫn ngồi trong giường học bài, nghe mấy đứa tranh nhau, cô hơi khó chịu, nhưng im lặng tiếp tục công việc của mình.
Thảo Nguyên thức dậy, cô vén mùng, chải lại mái tóc rối vọt lẹ vô toa- Let. Ngọc Hà nhìn hành động của Thảo Nguyên, lẩm bẩm:
- Con nhỏ này lẹ thật, trong phòng này chỉ có nó là đi trước thời đại.
Chợt nhớ ra điều gì, Ngọc Hà leo lên giường Linh Đan, cô thì thầm:
- Linh Đan! Chị nói nghe nè.
Linh Đan ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì không chị?
Ngọc Hà đưa tay lên môi, ra hiệu cho Linh Đan nói nhỏ lại, cô khẽ nói:
- Hôm nay là sinh nhật chi. Tuệ Mẫn, em xem phòng mình nên tổ chức bữa tiệc gì cho chị ấy chứ?
Linh Đan giật mình:
- Chị không nhắc là em cũng quên mất. Chút xíu nữa, cả phòng mình bàn xem.
Ngọc Hà nói nhỏ lại:
- Mấy ngày nay, trông chị ấy buồn lắm, chị ấy như đang mong đợi một điều gì đó. Nhìn chi. Tuệ Mẫn lặng lẽ một mình, chị cũng buồn lắm. Người đàn ông của chị ấy là ai ấy nhỉ?
Linh Đan lắc đầu:
- Em không biết nữa. Chúng ta phải cố làm cho chị ấy vui, còn mấy tháng nữa chị ấy ra trường rồi còn gì.
Hai cô gái nhìn nhau lặng lẽ.
Thảo Nguyên từ trong toilet đi ra, mái tóc rối bù, cô xuýt xoa:
- Eo ơi, lạnh quá!
Cô đi ra cửa, tắt quạt trần, chậm rãi lau khô tóc và khoe với Linh Đan:
- Này, Linh Đan! Hôm qua chị mới nhận được mối dạy kèm Anh Văn, học trò của chị là một cô bé học lớp 10 rất dễ thương. Đặc biệt, nó có một ông anh trai rất tuyệt vời, kỹ sư điện lạnh hẵn hòi. Anh ta rất ân cần với chị, khi ra về còn dắt xe cho chị ra tận cổng. Ai mà làm người yêu của anh ta thì thật tuyệt vời.
Ly Sa lồm cồm nhảy ra khỏi giường, cô trề môi một cái thật dài:
- Đừng có tưởng bở, cô em ạ. Anh nào lúc đầu cũng hào phóng như nhau cả, đến khi yêu được rồi thì lật ngược tình thế.
Khánh Vân cũng lên tiếng tham gia:
- Cái bà Thảo Nguyên này, ai bà cũng ô- Kê hết. Đừng có tham lam quá, coi chừng mất trắng hết bây giờ. Thôi, bà làm mai cho tui anh ta đi, tui đang cô đơn đây.
Ngọc Hà cũng chen vô tranh giành:
- Con Vân này nhiều chuyện quá. Anh chàng trí thức mày định vứt à? - Cô xum xoe lại gần Thảo Nguyên nói nhỏ - Bà mai ơi, kết anh ta cho tôi nhé?
Thảo Nguyên hươ tay:
- Đúng là tụi bây khùng hết trơn rồi. Có một ông thôi, mà bao nhiêu nàng bu lại, biểu sao họ không làm cao. Thôi được rồi. Để từ từ tui xây dựng mối quan hệ tốt đẹp rồi tui sẽ dẫn hắn đến diện kiến mấy bà, chịu chưa?
Cô nheo mắt nhìn Linh Đan:
- Em không tham gia hả?
Linh Đan le lưỡi:
- Eo ơi, em không dám đâu.
Căn phòng trở nên náo nhiệt quá mức, Tuệ Mẫn không sao học bài được, cô thay quần áo và nói với Linh Đan:
- Chị đi thư viện học bài, có ai kiếm thì nói tối chị về nhe.
- Dạ.
Tuệ Mẫn vừa khuất khỏi cửa, Ngọc Hà đã hét toáng lên:
- Thông báo, thông báo, tất cả tập trung.
Cả bọn quây quần bên cô, nhao nhao:
- Chuyện gì vậy?
Hà gằn giọng trịch thượng, nói:
- Hôm nay, tôi xin trân trọng báo cho quí vị biết, ngày 20 tháng 12, là sinh nhật của Miss Mẫn, rất mong quý vị nhiệt tình hưởng ứng.
Cả bọn đồng thanh hưởng ứng.
Ngọc Hà nói tiếp:
- Nếu vậy thì nghe đây. Đầu tiên là tiền đâu, mỗi đứa đóng 20 ngàn, cộng với tiền quỹ phòng đầu năm nữa được gần 200 ngàn. Tui tính thế này, mấy bà nghe được không nhe. Thứ nhất, mua một ổ bánh kem khoảng 60 ngàn, thứ hai mua 30 ngàn trái cây, thứ ba mua hai ký thịt nạc, hai ký bún và một it' gia vị về làm bún chả giò, lâu rồi tui chưa được ăn món này.
Ly Sa bĩu môi:
- Nhắc đến bà là nhắc đến tâm hồn ăn uống. Hèn gì bà nôn tổ chức s/n dữ. - Cô quay sang Thảo Nguyên - Này, tỷ phú có tiền không cho kẻ này vay một ít coi, bữa nay cuối tháng tui khô cháy túi rồi.
Khánh Vân cũng nói:
- Cho tao mượn nữa nghen Nguyên.
Thảo Nguyên xua tay:
- Thôi, thôi. Để tao chi cho rồi đầu tháng nhớ trả là được.
Cả bọn chia nhau, mỗi người một việc.
Linh Đan được ưu tiên hơn cả là chỉ viết thiệp sinh nhật. Cô ngồi bó gối trên giường mình suy nghĩ, đắn đo. Không biết có nên báo tin cho Tú Nam hay không? Cô biết trong lòng Tuệ Mẫn rất buồn, Tuệ Mẫn đang nuôi niềm hy vọng qua mỏng manh về một tình yêu đơn phương, và cô đang chờ đợi có một ngày, người đàn ông đó sẽ đến và sẽ ngõ lời. Linh Đan hiểu tất cả, cô thật sự muốn nối kết cho tình cảm giữa Tuệ Mẫn và Tú Nam, nhưng.. khi con tim yêu không bắt đầu từ hai phía thì mọi việc chẳng dễ dàng tí nào.
Linh Đan đi nhanh xuống cầu thang, cô xin gọi nhờ điện thoại, bấm số xong, tim cô đập mạnh. Vừa nghe tiếng Tú Nam, cô đã vội nói:
- Anh Nam, chiều nay 3g, em đợi anh trước cổng ký túc xá nhé.
Tú Nam mừng rỡ:
- Anh sẽ đến.
Cô dạ nhỏ rồi đặt máy xuống, đi về phòng. Cô rối bời những suy nghĩ, cô đang cố tìm cách xử sự đúng mức nhất, vừa không gây tổn thương cho t/c Tuệ Mẫn, vừa không xúc phạm tự ái với Tú Nam.
- Linh Đan ơi, có người tìm. - Ly Sa đập vào chân cô và nói nhỏ. - Cái anh chàng thường tặng hoa cho em đó.
Linh Đan ngồi bật dậy, chải lại mái tóc rồi ra mở cửa. Nhất Bảo nở nụ cười rất tươi, trao cho cô bó hồng to tướng. Linh Đan đón lấy và kêu lên:
- Mickey! Sao anh đến vào giờ này?
Nhất Bảo vui vẻ nói:
- Anh không thể chờ đợi lâu hơn nữa, anh muốn báo cho em một tin vui.
Linh Đan hỏi:
- Tin gì hả anh?
Nhất Bảo đưa tay lên môi nói:
- Chưa thể nói ra được. Nào, em vô thay đồ đi với anh, anh mới nói.
Linh Đan nhìn đồng hồ, ái ngại nói:
- Chỉ 30 phút thôi nhe.
Nhất Bảo cau mày nhăn nhó:
- Sao ít quá vậy, hôm nay là chủ nhật mà.
Linh Đan thành thật:
- Em có một cuộc hẹn vào lúc 3g, hay là để tối anh ha.
Nhất Bảo lắc đầu:
- Không được. Anh muốn em đi với anh ngay bây giờ, hoặc là nói cho anh biết em sẽ gặp ai.
Linh Đan trở nên khó chịu:
- Đây là chuyện riêng của em, anh không nên can dự vào. Em không thích nghe câu nói vừa rồi của anh.
Sự thẳng thắn của Linh Đan làm cho anh dịu giọng:
- Anh xin lỗi đã làm xúc phạm em, thôi nửa tiếng cũng được, nhưng phải bù lỗ cho anh đấy nhé.
Linh Đan lườm anh và bỏ đi vào phòng. Năm phút sau cô trở ra với chiếc quần Jean và áo thun màu đỏ, cô nói với Ly Sa:
- Em đi một chút xíu, chị nhé.
Hai người sánh vai nhau đi xuống cầu thang thì gặp Thảo Nguyên và Ngọc Hà khệ nệ xách hai giỏ đồ. Ngọc Hà chào hai người rất vui vẻ, riêng Thảo Nguyen, cô nhìn Nhất Bảo với ánh mắt khó ưa.
Đi qua khỏi, Nhất Bảo mới nói với Linh Đan:
- Anh không hiểu tại sao, cô bạn cùng phòng của em có thành kiến với anh đến như vậy?
Linh Đan cười nhẹ và trả lời mơ hồ:
- Anh không biết nhưng em biết.
Nhất Bảo tròn mắt hỏi:
- Thế em biết tại sao?
Linh Đan lại trả lời mơ hồ:
- Tại anh yêu em.
Nhất Bảo dắt xe ra, đợi cô ngồi lên anh cho xe phóng đi. Linh Đan hỏi:
- Anh định đưa em đi đâu?
Nhất Bảo không trả lời, anh cho xe chạy nhanh trên đường Cách Mạng Tháng Tám. Rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh dừng xe lại anh nói:
- Tới rồi, mời cô nương xuống xe.
Linh Đan bước xuống, trong lòng cô thầm nghĩ. Không lẽ lại đi coi nhà. Bất giác cô mỉm cười một mình.
Nhất Bảo mở cổng dắt xe vào và nói:
- Linh Đan! Em vào nhà đi chứ?
Linh Đan ngoan ngoãn vào nhà. Cô chậm rãi ngắm căn nhà, tuy không sang trọng nhưng rất ấm cúng, cô hỏi:
- Anh định sống riêng à?
Nhất Bảo kéo Linh Đan ngồi xuống bên cạnh rồi từ từ kể:
- Đêm qua, anh suy nghĩ rất nhiều em ạ. Anh muốn thay đổi cuộc sống của mình, nên sáng nay anh quyết định thuê căn nhà này, để làm nơi học tập và để tiếp em nữa chứ. Hàng ngày em phải đến giúp anh nhé. Anh sẽ cố gắng hết sức để sau này làm một người chồng tốt, anh cũng chưa già lắm, phải không em?
Linh Đan cảm thấy yêu anh hơn bao giờ hết, cô biết anh nói rất thật lòng mình. Làm sao anh có thể tự tin yêu cô, khi anh còn mặc cảm trong lòng. Cô nghĩ, cô sẽ cố gắng giúp anh đạt được nguyện ước. Cô ngước lên nhìn sâu vào mắt anh, khẽ hỏi:
- Anh định thế nào?
Nhất Bảo đứng lên lấy tờ giấy trên đầu tủ, đưa cho Linh Đan:
- Em xem đi.
Linh Đan xem xong, cô gấp tờ giấy lại để trên bàn, gục đầu lên vai anh, thì thầm:
- Vì hạnh phúc của chúng mình, cố lên anh nhé.
Nhất Bảo vuốt nhẹ mái tóc người yêu và nói:
- Anh sẽ làm tất cả để có được em.
Chợt Linh Đan ngước lên hỏi:
- Gia đình anh biết chưa?
Nhất Bảo lắc đầu:
- Anh không muốn ai biết, ngoài em.
Linh Đan giận dỗi:
- Chắc anh giấu em với gia đình nữa.
Nhất Bảo với giải thích:
- Đâu có, chỉ là chưa phải lúc thôi.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc