Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Minh Sang
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5751 / 7
Cập nhật: 2015-11-26 22:43:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
inh Đan ở trong phòng, có sáu người, cô là em út, Tuệ Mẫn là chi. Hai. Chủ nhật, mọi người đều ở nhà, chi. Hai khởi xướng:
- Từ lúc vào đến nay, cả phòng chưa họp mặt. Hôm nay chủ nhật, ở nhà đông đủ, tụi mình tổ chức nấu ăn, gọi là gì gì đó.
Cả lũ nhao nhao hưởng ứng. Vân Khánh nằm trên giường trên phản công:
- Bây giờ chi. Tuệ Mẫn soạn thực đơn. Con Sa gom chén đũa, nồi niêu lại xem có đủ không. Thảo Nguyên và nho? Hà nấu. Bé út Linh Đan đi chợ. Còn tao dọn dẹp sau bữa ăn, chịu chưa?
Thảo Nguyên trong toa- Let nói vọng ra:
- Con Khanh phân chia không đồng đều. Còn bé Linh Đan mới đến đường xa, giá cả chưa thông thạo, mày bắt nó đi một mình, theo tao việc này chi. Tuệ Mẫn làm là đúng nhất.
Ngọc Hà vén mùng, ló đầu ra nhăn nhó:
- Mới sáng ra tụi bây làm gì ầm ỉ quá vậy, để yên cho tao ngủ chút coi.
Ly Sa ngồi ở giường bên cạnh, cô đang chải tóc, nghe Ngọc Hà léo nhéo giọng mớ ngủ, cô nắm lấy chân nó, giật mạnh:
- Dậy đi bà "sáu cô đơn", sắp đến anh Lam Trường của bà rồi.
Ngọc Hà vốn mê ca sĩ Lam Trường, nên vừa nghe nhắc đến, cô ngồi bật dậy, hỏi Linh Đan:
- Linh Đan, em mau mở "Làn sóng xanh" cho chị, PhM 99,9 đài thành phố.
- Chị Ơi, hết rồi. Bây giờ đã tám giờ hai mươi.
Ngọc Hà quay sang càu nhàu Ly Sa:
- Sao mày không kêu tao dậy sớm?
Ly Sa thở dài ngao ngán:
- Tui chưa thấy ai như bà, kêu dậy cũng bị càu nhàu, không kêu dậy cũng bị càu nhàu. Thôi dậy luôn đi bà, còn nằm đó cãi nổi gì nữa.
Ngọc Hà ngồi dậy, cô chải tóc và hỏi Linh Đan:
- Ai trong toa- Let vậy em?
- Dạ, chi. Thảo Nguyên.
Tuệ Mẫn ngồi viết trên bàn để vào:
- Con nhỏ này, mở mắt ra là hỏi toa- Let, chắc hai chữ đó in đậm trong đầu nó nhất.
Không nói với Tuệ Mẫn, Ngọc Hà réo:
- Nguyên ơi, mày xong chưa, cho tao vô giải quyết "nỗi buồn" với.
- Mày ráng chút nữa đi, hai phút thôi.
Vân Khánh bỏ cuốn sách xuống, cô nói với Ngọc Hà:
- Hà, mày với Thảo Nguyên nấu ăn, hôm nay phòng mình ăn cơm chung.
Ngọc Hà giật nẩy:
- Tao có nghe lầm không, tụi bây tính tao nấu ăn một tháng luôn hả?
Linh Đan tròn mắt không hiểu:
- Nghĩa là sao vậy?
Ngọc Hà giải thích:
- Từ nhỏ đến giờ chỉ chưa từng nấu ăn bao giờ cả, nếu cho chỉ nấu chẳng khác nào là "chặt to kho mặn".
Linh Đan nhận thay:
- Vậy chỉ đi chợ thay em, để em ở nhà nấu ăn cho, em thích nấu nướng lắm.
Ngọc Hà mừng rỡ:
- Em nhớ giúp chị nhe.
Thảo Nguyên từ toa- Let đi ra:
- Này "sáu cô đơn"! Tui mời ba dời "gót sen" vô trong này.
Thảo Nguyên leo lên giường, bật quạt, ngồi giũ tóc. Cô hỏi Vân Khánh:
- Mọi người tính tới đâu rồi?
- Chưa đâu vào đâu cả, đợi bà "sáu" ra rồi tính luôn, bà này leng eng quá.
Mỗi đứa cố về khu vực của mình, đứa thì ăn sáng, đứa thì trang điểm, đứa thì đọc sách.
Ngọc Hà từ toa let bước ra, hét lên:
- Tắm buổi sáng đã quá. Nếu sau này có nhà riêng, tao sẽ xây một hồ bơi.
Vân Khánh ra lệnh:
- Mày không được viễn vông nữa. Tập trung cả lại.
Sáu đứa ngồi vòng tròn dưới đất. Ly Sa có ý kiến:
- Để không tranh giành hay thoái thác công việc. Tụi mình chơi trò trắng đen, ai ra nhứt thì dọn ăn, ai ra nhì đi chợ, ai ra ba, tự nấu ăn, còn hai người cuối cùng chịu khâu cuối, chịu chưa.
- Đồng ý. - Cả bọn thét lên.
Cộc... cộc... cộc...
Có tiếng gõ cửa, Tuệ Mẫn bảo Linh Đan:
- Em ra xem ai mới sớm đã diện kiến phòng mình. Nếu anh chàng của người nào thì bắt hai người đó đãi luôn.
Linh Đan mở cửa, cô bắt gặp ngay ánh mắt nồng nàn của Tú Nam.
- Ồ, Linh Đan! Phòng em hôm nay có gì vui, cho anh tham gia với.
Linh Đan chưa kịp trả lời, cả bọn đã ùa ra, kéo anh vô.
- Anh Tú Nam tham gia với bọn em cho vui.
Tuệ Mẫn nói:
- Hôm nay, phòng em tổ chức ăn uống, anh dám chơi với bọn này không?
Tú Nam cao hứng:
- Dám chứ sao không. Mấy em đã chuẩn bị được gì rồi?
- Chẳng có gì cả, em định cho em út Linh Đan đi chợ.
Tú Nam hươ tay:
- Thôi khỏi. Anh với Linh Đan sẽ đi mua thức ăn, bọn em đừng nấu chi cho mệt.
Thảo Nguyên chọc:
- Em biết anh Nam quá mà. Anh định dụ để rước em út của tụi này, phải không? Đừng tưởng bở nhé.
Tú Nam cười:
- Đâu dám. Anh chỉ mượn Linh Đan thôi, nếu anh lấy thì lấy con tim, đúng không Linh Đan?
Linh Đan đỏ mặt im lặng.
Ly Sa quỳ xuống chân Tú Nam, làm trò:
- Con lạy ông tha cho em con.
Tú Nam nhập vai:
- Con đừng làm ta mũi lòng. Tất cả đó là do sự sắp đặt của đấng tối cao, người cho phép ta yêu nàng, chắc nàng cũng yêu ta. Người có nói, nếu các con không chấp nhận cho Linh Đan làm vợ ta, thì tất cả các người sẽ làm vợ ta.
Tuệ Mẫn ngồi trên giường, khó chịu:
- Thôi, thôi. Dẹp cái trò kịch nghệ đi. Anh Tú Nam có tham gia hay không?
Tú Nam giơ tay lên:
- Dĩ nhiên là có rồi. Tuệ Mẫn làm gì mà cau có với anh vậy? Vui vẻ lên, kẻo thành bà cụ non đấy.
Tuệ Mẫn lườm anh. Cả bọn dường như không để ý đến điều đó. Ngọc Hà tiếp tục:
- Anh Nam mau dẫn Linh Đan đi mua đồ ăn, tụi em đói lắm rồi.
Tú Nam quay lại nói với Linh Đan:
- Đi nào cô bé! Anh cũng hơi đói rồi.
Nhìn hai người sánh vai nhau ra cửa, Vân Khánh khen:
- Trông họ cũng đẹp đôi đấy chứ. Con bé đó coi vậy mà tốt số.
Ly Sa tiếp tục:
- Đàn ông quả là những người có đôi mắt tinh đời, nhìn đâu là trúng đích đó. Con nho? Linh Đan vừa dễ thương, hiền thục, vừa giỏi giang nữa.
- Ông Nam phải theo nó như điếu đổ cho xem. Con gái miền Tây nổi tiếng biết chiều chồng, biết quyến rũ đàn ông. - Thảo Nguyên nói.
Thấy Tuệ Mẫn im lặng, Ngọc Hà gợi chuyện:
- Chi. Mẫn, hồi ở nhà, anh Nam đã có người yêu chưa?
Tuệ Mẫn gượng cười:
- Chị làm sao biết được, em đi mà hỏi ảnh.
Ly Sa gật đầu có vẻ hiểu ra:
- Anh chàng này cũng kén chọn thật, suốt thời sinh viên cũng chưa có ai, con nho? Linh Đan mà lấy được anh ta coi như có phước.
Tuệ Mẫn bực bội:
- Thôi, thôi. Tụi bây có im đi cho người khác nhờ không? Tao nhức đầu quá rồi.
Cả bọn im re, tròn mắt nhìn nhau khó hiểu.
Dẫn xe ra khỏi cổng ký túc xá, Tú Nam cho xe lướt nhẹ dưới ánh nắng buổi sáng Sài Gòn vàng như rót mật ong. Linh Đan im lặng ngồi sau xe. Tú Nam ngắm cô qua kính chiếu hậu, gương mặt đoan trang, hiền thục của cô đã chiếm ngự con tim anh. Người con gái anh cất công tìm kiếm, đến bây giờ mới gặp. Cô ngồi bên cạnh anh mà dường như xa xăm, anh không dám chạm vào. Linh Đan còn quá ngây thơ, đôi mắt buồn của cô sẽ hớp hồn bất cứ chàng trai nào.
Tú Nam gọi nhỏ:
- Linh Đan đang nghĩ gì vậy?
Linh Đan trả lời vô tư:
- Em đang nghĩ đến bữa ăn trưa nay. Hồi nãy, chi. Tuệ Mẫn chưa kể thực đơn, nên em lo chưa biết mua những gì.
Tú Nam mỉm cười:
- Em lo xa quá đấy, bé ạ. Sinh viên thì cái gì cũng phải đơn giản. Linh Đan này, sáng nay anh tính xuống cho em đi dạo thành phố cho biết, nhưng xui xẻo quá. Em đừng buồn nghen.
- Dạ, không sao đâu, chúng ta họp mặt cả phòng cũng vui rồi. Vả lại, em còn ở đây tới bốn năm lận mà.
Tú Nam nói vu vơ:
- Giá như anh được ở đây bốn năm như em thì vui biết mấy.
Linh Đan cau mày:
- Có chuyện gì không anh?
Tú Nam lắc đầu:
- Chỉ là công việc thôi, em à. Khi nào rảnh, anh em mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.
Tú Nam đổi giọng vui vẻ:
- Anh em mình đi siêu thị "Nhật Nam" nhe, ở đó thức ăn làm sẵn cũng nhiều. Em đã đi siêu thị lần nào chưa?
Linh Đan lắc đầu:
- Chưa. Mấy chỗ này sang trọng quá...
Tú Nam ngắt lời cô:
- Đừng ngốc nghếch quá, cô bé. Làm gì có nơi sang trọng, hôm nào anh sẽ đưa em vào những nơi mà người lắm của nhiều tiền hay vào, xem có hơn gì ở những nơi bình dân hay không.
Linh Đan giật nẩy người:
- Dĩ nhiên là khác rồi, em không dám đâu.
- Thôi nào cô bé. Hãy tự tin lên một chút. Những người thành công là những người luôn tự tin.
- Em không biết nữa.
Tú Nam dẫn xe vào bãi gởi, Linh Đan đứng đợi anh trước cửa siêu thị. Siêu thi. Nhật Nam mới được xây dựng nên rất hiện đại với dãy cầu thang cuốn, các từng lầu và từng gian trong rất đẹp mắt.
Hôm nay là chủ nhật nên khách hàng rất đông, họ đến chủ yếu để xem hàng hóa.
Trước khi vào siêu thị, Tú Nam đưa cho Linh Đan một xấp hai chục ngàn.
- Em cầm lấy và mua những gì em đã tính.
Linh Đan bối rối:
- Nhiều quá, em hổng dám...
- Em lại thế rồi, đừng khách sáo với anh.
Hai người sánh vai đi vào, Tú Nam nói:
- Chúng mình đi lên lầu trên trước, rồi hãy xuống dưới này sau.
Linh Đan ngoan ngoãn đi theo anh. Bước một chân lên cầu thang cuốn, cô chới với nắm cánh tay chìa sẵn của Tú Nam. Anh nhắc:
- Cẩn thận em à.
Linh Đan rụt tay lại, cô thẹn đỏ mặt:
- Em xin lỗi.
Tú Nam đưa Linh Đan vào gian quần áo, anh thừa biết con gái ai cũng thích thời trang. Anh hỏi:
- Đẹp không em?
- Đẹp lắm anh à. Dưới quê em, có mơ cũng không thấy được.
- Em thích cái nào, anh tặng em cái đó.
Linh Đan lắc đầu:
- Thôi anh, mình đi qua kia đi.
Linh Đan đi đến gian hàng gia dụng. Cô hỏi một cách hồn nhiên:
- Anh Nam biết em thích cái gì nhất không?
- Cái gì hả em?
- Em thích nhất là những thứ này.
Cô chỉ tay vào dãy hàng chén dĩa, bình ly, nồi niêu. Tú Nam cốc nhẹ vào đầu cô:
- Chẳng có cô gái nào như em cả, Linh Đan ạ.
Tú Nam cúi xuống cầm một chiếc ly thủy tinh kiểu khá đẹp, anh trao cho Linh Đan:
- Anh tặng em.
- Anh Nam đừng làm thế. Em...
- Từ lâu anh nghĩ rằng mình nên có cái gì đó để tặng em, biết đâu... và bây giờ mới tìm ra được. Lãng mạn quá, phải không em? Anh vốn không phải như vậy, nhưng đối với một người như em thì mọi thứ đều có thể. Nếu nó còn bên em ngày nào thì có anh...
Chẳng thể từ chối được, Linh Đan đưa tay đón nhận và lý nhí cám ơn anh:
- Anh Nam, chúng ta về thôi.
- Khoan đã, em quên phải mua thức ăn rồi à?
Tầng trệt là hàng thực phẩm, Linh Đan còn đứng lưỡng lự. Tú Nam đã lấy bỏ vào giỏ khá nhiều, nào là chả giò, bánh bao nướng, tôm cá làm sẵn... đến nỗi Linh Đan phải thốt lên:
- Anh Nam mua chi dữ vậy?
- Liên hoan mà em. Linh Đan lại đằng kia lấy ít trái cây với mấy tụm bánh nữa là đủ rồi. À, còn bánh phòng tôm nữa.
Tú Nam đẩy giỏ đi phía sau, Linh Đan lấy hàng cho vào giỏ, ai đi ngang qua cũng liếc nhìn họ, ra đến cửa, anh bảo vệ còn khen:
- Hai người hạnh phúc quá.
Tú Nam dẫn xe ra khỏi bãi, anh bảo với Linh Đan:
- Em đứng đây trông xe, đợi anh chút xíu, anh vào mua thêm cái này.
Linh Đan chưa kịp gật đầu, Tú Nam đã mất hút, cô đứng lại với hai giỏ đồ và chiếc xe máy.
Tú Nam quay trở ra, trên tay hai lon sữa bột. Anh đưa cho Linh Đan:
- Cho em nè.
Linh Đan giật nẩy người:
- Anh Nam đừng làm thế. Em không nhận đâu.
Tú Nam làm vẻ mặt giận:
- Em xem anh là người nào chứ, đây chỉ là một chút để em bồi dưỡng. Trông em kìa, ốm nhom như que tăm.
- Em cám ơn tình cảm anh dành cho em, nhưng anh nhớ, lần sau còn như thế này, em nghỉ chơi với anh luôn.
Tú Nam giơ tay lên trời:
- Anh xin thề.
- Hừ! Anh là người khéo ăn nói, em chịu thua anh thôi.
- Còn em, cô bé này dễ làm người khác xiêu lòng.
Linh Đan chẳng muốn tranh luận nữa, cô hỏi anh:
- Trưa rồi, về thôi anh.
Chiếc super dream của Tú Nam chất đầy đồ, anh cho một túi lên giỏ xe đằng trước, còn một túi mang qua tay lái một bên, còn hai hộp sữa, Linh Đan ngồi cầm phía sau.
Đi được một đoạn Linh Đan thắc mắc hỏi:
- Anh Nam, anh làm nghề gì vậy?
- Anh chẳng làm gì cả. Bây giờ anh muốn làm một nghề, nhưng anh sợ không được.
Linh Đan ngạc nhiên:
- Nghề gì mà khó quá vậy anh?
Tú Nam bướng bỉnh:
- Làm vệ sĩ.
Linh Đan tưởng thật, cô nói:
- Em nghe nói nghề này nguy hiểm lắm, người nào làm nghề này phải có võ thuật cao cường. Anh Nam có học võ không?
- Dĩ nhiên là có rồi, anh tính xin làm không công, mà sợ người ta không cho.
Linh Đan góp ý:
- Anh học mấy năm để làm một việc không công? Nếu là em, em nghỉ quách cho rồi.
- Nhưng anh không thể.
Linh Đan tò mò:
- Vì sao?
- Bởi vì người đó đã giữ trái tim anh rồi, nếu phải xa người đó, anh chết mất.
Tú Nam bỗng mạnh dạn hơn:
- Linh Đan nè, anh xin làm vệ sĩ cho em nhé.
Linh Đan lúng túng:
- Anh Nam, em không xứng đáng đâu. Anh... đừng làm em sợ.
- Anh xin lỗi, em không giận anh chứ?
Linh Đan im lặng, cô không hiểu nổi tình cảm của mình. Tú Nam tốt với cô quá, nhưng tình yêu thì cô cảm thấy quá sớm. Cô chưa biết phải xử sự như thế nào cho hợp lẽ, bởi vì trước mặt cô là một người đàn ông đang yêu và người yêu của anh hóa ra lại là cô.
Linh Đan khẽ thở dài.
Tìm đâu cho thấy bình minh trong nắng vàng... Tìm đâu cho thấy...
- Ê Hà! Em Thảo Nguyên hình như trúng số độc đắc, chưa về đến nhà đã hót líu lo rồi.
Thảo Nguyên uốn éo đi vào:
- Là... la.. la.. lá... la.. la. Hôm nay tao vui quá, tụi bây ơi.
Tuệ Mẫn ngồi trên giường, hỏi vọng xuống:
- Người ta nhận em rồi hả?
- Yes, thưa Madam.
Cả bọn nhao nhao:
- Mày làm gì cho tao làm với.
- Nhà hàng Sao Mai. Tụi bây biết không? Tao vừa chìa thẻ sinh viên là họ chịu nhận ngay, tao nhận đứng bán ở quầy, từ 5g đến 9g, lương một tháng 800.
Linh Đan tròn mắt:
- Tám trăm lận. Biết bao giờ em mới làm được ngần ấy tiền. Chị Ơi, đi làm ở đó, chắc vui lắm chị hả?
Tuệ Mẫn gằn giọng:
- Ừ. Vui lắm. Ở đó toàn là bọn đàn ông.
Thảo Nguyên vênh mặt lên cãi:
- Chị không biết thì thôi, ở đó nam nữ đủ cả, họ lịch sự đàng hoàng, chứ không như chị nghĩ.
Thảo Nguyên quay sang Linh Đan:
- Linh Đan, em đi làm với chị không? Ở đó còn một chỗ nữa, em đừng tin lời mấy người ở đây, chị đảm bảo với em, chẳng có gì xảy ra cả.
- Em...
Ly Sa thêm vào:
- Nghe cũng hấp dẫn đó, Linh Đan. Em đừng suy nghĩ nhiều, nên quyết định đi. Chị mà không bận với công ty tiếp thị kia thì chị cũng đi rồi.
Dường như trong phòng, ai cũng nhận ra Tuệ Mẫn có thành kiến với Linh Đan. Như muốn chọc tức Tuệ Mẫn, cả bọn đều ủng hô. Linh Đan nhận công việc mới.
Linh Đan thoái thác:
- Mấy chị để em suy nghĩ đã.
Khánh Vân ghẹo:
- Hay là em muốn hỏi ý kiến Tú Nam? Chị chưa thấy có người yêu nào ngoan ngoãn như em.
Trở lại đề tài tình yêu của Linh Đan, ai ai cũng quan tâm. Ly Sa thỏ thẻ bên tai:
- Này, Linh Đan! Chị thấy anh Nam là số một rồi đó. Con trai miền Trung là chúa khó tính, em mà lọt mắt xanh người ta thì cũng nên bằng lòng đi.
Ngọc Hà ủng hộ:
- Ừ, phải đó. Anh ấy ít nhất cũng đã 28 tuổi rồi, suy nghĩ nhất định là rất chín chắn. Em còn chần chừ gì nữa, gật đầu cho người ta nhờ đi.
Linh Đan lắc đầu:
- Em.. em chưa yêu đâu.
Cả phòng bật cười nắc nẻ. Ly Sa vươn người đứng lên, giơ hai tay lên trời, thẫn thờ:
- Anh Nam ơi, sao anh không yêu em. Em đang chờ đợi anh suốt mấy năm trời mòn mỏi.
Từng lời nói của Ly Sa như từng mũi kim châm vào tim Tuệ Mẫn, cô kéo mùng nằm im thiêm thiếp.
Đêm khuya, cả phòng ngủ say, Linh Đan không sao ngủ được, cô ngồi dậy bật đèn đọc sách. Thỉnh thoảng, giường cô hơi rung rung, và tiếng nấc nhè nhẹ, nghèn nghẹn phát ra từ giường Tuệ Mẫn.
Linh Đan rón rén đến giường Tuệ Mẫn, cô khẽ gọi:
- Chi. Mẫn, chị có làm sao không?
Không có tiếng trả lời, Linh Đan biết Tuệ Mẫn còn thức nên cố kiên trì ngồi xuống bên cạnh. Đã nhiều lần, cô muốn nói tất cả với Tuệ Mẫn, nhưng chưa thể được.
Linh Đan vén mùng lên và lay vai Tuệ Mẫn:
- Chi. Mẫn ơi, đừng khóc nữa. Có gì, chị hãy tâm sự với em.
Tuệ Mẫn ngồi dậy, cô ôm lấy vai Linh Đan, khóc nức nở:
- Linh Đan ơi, chị khổ quá.
Linh Đan trấn an, vỗ về:
- Đừng khóc nữa chị, tất cả đau buồn rồi cũng qua đi.
Tuệ Mẫn kể lể:
- Làm sao qua được hả em? Đã bao nhiêu năm rồi, nỗi đau ngày càng chồng chất, từ ngày có em, nỗi đau của chị đã biến thành nỗi lo sợ, chị sợ mất anh ấy. Tú Nam là người đàn ông duy nhất có trong tâm chị, chị yêu ảnh ngay từ khi còn là cô nữ sinh 12. Anh ấy thông minh hoạt bát và rất hiểu chị, chị nghĩ như vậy. Chẳng có người đàn ông nào thay thế được Tú Nam.
Linh Đan nắm lấy tay Tuệ Mẫn, cô như muốn san sẻ bớt nỗi đau tình yêu của người chị:
- Chi. Mẫn, em hiểu chị và em thông cảm với chị, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu ra.
- Đan ơi, chị phải làm gì bây giờ hả em?
- Em không biết, hay là chị...
Thấy Linh Đan ngập ngừng, Tuệ Mẫn hỏi dồn:
- Là gì hả em?
- Chị.. chị.. nói rõ tình cảm của mình với anh ấy.
Tuệ Mẫn lắc đầu:
- Chị không đủ can đảm em ạ.
Sau một hồi im lặng, chợt Tuệ Mẫn hỏi:
- Linh Đan, em có yêu Tú Nam không?
Linh Đan không trả lời, cô hỏi lại:
- Tại sao chị lại hỏi em?
- Vì chị biết Tú Nam có tình cảm với em.
- Anh ấy là một người tốt, em xem anh ấy như anh trai của mình.
Tuệ Mẫn nhớ lại:
- Hồi trước, chị cũng nghĩ như em. Anh ấy tốt với chị lắm, mỗi lần chị đau ốm là luôn có anh ấy bên cạnh săn sóc cho, mỗi lần thiếu tự tin, chị nhìn vào mắt anh ấy là chị nhận được cả những lời khích lệ vô giá. Chị thấy mình như con chiên ngoan đạo, còn anh ấy là một đấng tối cao, chị có với cũng không sao tới được. Nhiều khi chị nhận ra rằng, chị là người ngu ngốc, chạy theo tiếng gọi vô vọng của con tim, nhưng chị không sao thoát khỏi nó.
- Cuộc đời không như người ta nghĩ, có những điều mình ước mà chẳng bao giờ thực hiện được. Em biết chị không còn ở cái tuổi bồng bột như em, nên chị đã nhận ra được đâu là tình yêu, đâu là lòng cảm mến, em không có kinh nghiệm để khuyên chị, nhưng em tự hứa với lòng mình, khi em đã yêu người nào thì em sẽ giữ trọn tình yêu với người đó.
Linh Đan tựa người vào vách và nói tiếp:
- Chị hãy nói thẳng với anh ấy. Biết đâu... sự nhút nhát sẽ đánh mất tình yêu nơi chị. Chị đừng nghĩ em là đối tượng của anh ấy. Em chẳng muốn tham gia vào những chuyện yêu đương, công việc của em bây giờ là học.
Tuệ Mẫn mừng rỡ:
- Em nói thật chứ?
Linh Đan khẽ gật đầu, cô ngã đầu vào vai Tuệ Mẫn:
- Đêm nay em ngủ với chị nhé?
Tuệ Mẫn tiếp tục thì thầm:
- Linh Đan, em tốt với chị quá. Lẽ ra họ không nên làm như vậy, nhưng xin em hiểu cho chị đang lo sợ có ai đó đoạt mất anh ấy.
- Và chủ yếu là chị lo em chứ gì? Em hứa với chị rồi mà, chị nên yên tâm, đừng để vướng bận, đang học năm cuối mà.
- Chị cám ơn em.
Hai cô gái nằm xuống, không gian trở nên tỉnh lặng. Linh Đan chẳng biết mình làm đúng hay sai, nhưng cô vui vì đã làm yên lòng người khác. Rồi ngày mai cô sẽ nói gì với Tú Nam? Cô thầm nghĩ, cô chẳng bao giờ cho anh ấy cơ hội bày tỏ tình yêu.
Và cô cũng quyết định chiều mai sẽ đi làm cùng với Thảo Nguyên. Cô muốn đi làm để hạn chế thời gian gặp Tú Nam. Cô nói với Tuệ Mẫn:
- Chi. Mẫn, ngày mai em sẽ đi làm.
- Em đã quyết định kỹ chưa?
- Em nghĩ lại rồi. Ở quê, gia đình em không đến nỗi nào, nhưng kiếm tiền ở quê khó lắm, bây giờ có việc làm, em cũng nên thử một chuyến giúp đỡ gia đình được chút nào hay chút ấy.
- Đó là môi trường dễ lôi cuốn người khác, em phải cẩn thận.
- Em biết rồi, chị đừng lo.
Ngừng lại một chút, cô tiếp:
- Chị hứa với em một điều này, được không?
- Chuyện gì hả em?
- Chị đừng nói với anh Tú Nam là em đi làm ở nhà hàng nhe. Nếu anh ấy biết chắc...
- Chị hiểu rồi. Thôi, em ngủ đi.
Hai cô gái ôm nhau ngủ, trên trần nhà, tiếng thạch sùng chặc lưỡi liên hồi. Ánh đèn điện ngoài bến cảng chiếu qua ô cửa sổ và đậu lốm đốm trên tường nhà. Tiếng xe cộ thưa thớt dần, thỉnh thoảng, tiếng chó sủa vang lên ngoài xa xa.
Linh Đan khẽ cựa mình, bàn tay Tuệ Mẫn còn vẫn ôm vai cô, cô cảm thấy ấm áp. Nhắm mắt lại, Linh Đan ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cô thấy Tú Nam đang nhìn cô mỉm cười.
Bên Nhau Hạnh Phúc Bên Nhau Hạnh Phúc - Thảo Nhi Bên Nhau Hạnh Phúc