Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Yên
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Việt Thông
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1517 / 13
Cập nhật: 2015-10-06 21:43:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hào cô bé, hôm nay cô vui chứ?
Tôi quay lại và nhận ra chú Sỹ. Tôi khẽ nghiêng đầu chào:
- Uyên cũng vui như những đóa hoa của chú vậy.
Và dựa người vào hàng giậu, tôi kể cho chú Sỹ nghe những điều mình nghĩ. Người làm vườn thỉnh thoảng gật đầu như để chứng tỏ ông ta đang nghe tôi nói. Tôi đặt câu hỏi nửa quan trọng nửa tinh nghịch:
- Chú Sỹ, chú có biết Uyên đang định làm gì không?
Người đàn ông lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc biếng chải bồng bềnh phủ một phần xuống chiếc trán rộng.
- Cô định làm gì nào cô bé?
Tôi liến thoắng:
- Uyên sẽ không bao giờ còn buồn chán nữa chú Sỹ ạ, Uyên sắp có chuyện để làm. À! Hay là chú thử đoán xem nào!
Nhưng thật nhanh, tôi cảm thấy thương hại người đàn ông, vì chú Sỹ làm sao biết được tôi sắp làm gì để trả lời câu hỏi như thế. Tôi vội nói:
- Thôi, không cần chú đoán nữa. Uyên muốn nói là Uyên sắp trở thành một nữ văn sĩ.
Tôi thấy rõ người đàn ông đứng bất động sau câu nói của mình. “Ông ta hẳn phục mình ghê lắm”, tôi nghĩ và lấy làm hãnh diện. Tôi nghe tiếng chú Sỹ thoảng bên tai:
- Cô sắp trở thành…
- Vâng, nhưng mà tôi chưa hề viết. Đó chỉ là một dự định. Tôi giả thử rằng có thể học hỏi được điều đó ở những người đi trước.
- Vậy ra cô đã làm được điều gì rồi sao?
Tôi nhìn chú Sỹ và nhận thấy một nụ cười là lạ trên môi ông. Tôi hỏi nhanh:
- Chú nói cái gì vậy?
- Không, tôi không nói gì cả, tôi nghe cô đấy chứ!
- Uyên nghĩ rằng đã có những trường học để học cái nghề viết văn như bất cứ một nghề nào khác.
- Cô có thể kể cho tôi nghe những diễn tiến để trở nên một nhà văn của cô không?
Tôi nói:
- Uyên đã thử viết thư đến một tuần báo và hy vọng là họ sẽ trả lời nay mai. Được những lời khuyên vô cùng hữu ích, chú có nghĩ như thế không chú Sỹ?
- Ồ có chứ! chắc chắn là người ta phải trả lời cho cô rồi. Thế nào cô cũng cho tôi biết về lá thư ấy nhé!
- Dĩ nhiên, chú sẽ là người đầu tiên Uyên nói điều đó.
Chú Sỹ gật gù rồi bỏ bình tưới trên tay xuống. Ông ta lấy điếu thuốc lá trong túi và đánh diêm châm hút. Tôi thấy cần phải tâm sự với ông ta nhiều hơn:
- Uyên làm thơ hồi 12 tuổi, những bài thơ thật ngô nghê, nhưng giờ thì khá hơn rồi. Tuần trước Uyên đã làm được một bài… Chú có muốn nghe Uyên đọc không?
Chú Sỹ sốt sắng:
- Có chứ! Đâu cô đọc đi nào!
Một chút khó khăn khi mở đầu, rồi tôi khẽ ngâm:
Tôi thu hẹp niềm mơ trong mắt biếc
Nghe tâm hồn bàng bạc giữa ngàn sao
Đời con gái nên nhận nhiều thua thiệt
Tiễn người đi tôi cúi mặt nghẹn ngào…
Chú Sỹ mỉm cười:
- Cô làm thơ hay lắm Uyên ạ.
Tôi sáng rỡ đôi mắt:
- Thật chứ chú? Chú không dối Uyên phải không?
- Không, tôi nói thật.
- Chú có biết làm thơ không? Chú có thích viết văn không?
Trong mắt chú Sỹ, một vẻ khác lạ mà tôi không nhận ra. Chú lắc đầu:
- Tôi không có khiếu về văn chương cô bé ạ!
Tôi cảm thấy hãnh diện về mình:
- Chú Sỹ biết không, Uyên mê văn chương vì văn chương là một cái gì thật cao đẹp, thật tuyệt vời. Uyên cảm thấy nó là một phần lẽ sống của mình.
Vừa lúc đó, tiếng vú già vọng sang:
- Uyên ơi, con có thư đây!
Tôi rối rít:
- Ồ, thư của Uyên. Chú Sỹ, chắc nhà báo họ trả lời. Thôi để Uyên về xem thử nhé chú!
Tôi chạy đi bỏ lại sau lưng người đàn ông làm vườn với cái lắc đầu nhè nhẹ và ánh mắt đầy khoan dung.
Bức thư trong tay vú già thật quyến rũ đối với tôi lúc đó. Tôi cười với vú già và nhanh nhẹn xé phong bì.
“Cô thân mến,
Chúng tôi rất sung sướng nếu có thể giúp cô hoàn thành những dự định tốt đẹp của cô. Mặt khác, với lời văn trong sáng và thật dễ thương trong thư cô khuyến khích chúng tôi nghĩ rằng nên có những lời khuyên để giúp cô đạt được thành công.
Điều đầu tiên mà tôi nhận thấy sau khi đọc đoạn tùy bút của cô là một lối bố cục rời rạc, và những sơ hở nặng nề về kỹ thuật…
Không cần đọc hết bức thư, tôi bậm môi xé nát. Tôi cắn hai hàm răng vào nhau để khỏi trào nước mắt. Tính nóng nảy khiến tôi muốn bốc thành lửa. Tôi dằn mạnh tay lên bàn. Những lời cay độc trong bức thư được ký tên là Quốc Sơn, một tên đáng ghét nào đó trong tờ báo mà tôi đã gửi bài tùy bút đã khiến tôi chán nản. Tôi cảm thấy bứt rứt nghĩ đến chuyện báo thù. Mình phải làm cho hắn ta biết mặt, hắn sẽ thấy rằng mình có tài, và có một ngày nào đó, nếu tờ báo của hắn mời mình cộng tác, mình sẽ không thèm nhận lời cho coi.
Quanh quẩn hoài trong những ý nghĩ thù hận trẻ con đó, đến buổi cơm trưa, tôi vẫn không nuốt nổi hai chén cơm. Chợt tôi nhớ đến chú Sỹ và lời hứa sẽ cho chú biết về bức thư, nhưng… bức thư đã khiến mình bực tức và xấu hổ làm sao mà khoe với chú Sỹ được? Rồi tôi lại nghĩ, biết đâu người đàn ông trầm tĩnh đó lại không cho mình những lời khuyên hữu ích?
Buổi chiều tôi thờ thẫn dạo trong vườn, ngắt những cọng cỏ úa và nhận thấy những chồi non đã trở thành những bông hoa tuyệt đẹp. Tôi chợt giật mình nghe hai tiếng “Chào cô” và quay đầu nhìn lại. Tôi reo lên:
- Chú Sỹ!
Nhưng mắt tôi đã lại trĩu xuống, sa sầm khi nhớ đến những giòng chữ không dễ thương chút nào. Tôi buồn bã:
- Chú Sỹ ạ! Người ta đã trả lời Uyên về bức thư và bài tùy bút đó.
- Sao? Thành công chứ?
Giọng tôi càng chậm và nhỏ hơn:
- Không… chỉ là những giòng chữ kỳ quái mà Uyên không thể ngờ… Có lẽ ông ta đã viết trong lúc không bình thường.
Chú Sỹ bật cười:
- Cô bé nóng nảy quá! Cô nên biết rằng bước đầu bao giờ cũng khó khăn.
- Nhưng người ta làm Uyên nản chí. Họ phải biết là không nên làm cho một người trẻ tuổi phải mất tin tưởng.
- Với tất cả những người khác, họ cũng làm như vậy.
Tôi im lặng. Tôi thấy chú Sỹ có lý. Nhưng tôi quyết không chịu thua. Tôi hậm hực:
- Rồi họ biết tay tôi khi tôi đã gặp được bà Mai Văn!
- Ai vậy?
Ánh mắt tôi nhìn người đàn ông đầy vẻ thương hại. Trời ơi! Bà Mai Văn mà chú cũng không biết nữa! Một nữ văn sĩ nổi tiếng, hầu hết trên các báo đều có tiểu thuyết của bà ta. Và tôi trả lời chú Sỹ với một chút kiêu hãnh vì sự hiểu biết của mình:
- Chú không biết bà Mai Văn? Bộ chú không xem báo sao? Bà ấy là một nữ tiểu thuyết gia nổi tiếng…
Chú Sỹ gật gù, nhưng không nói gì. Chú xới đất cẩn thận, nhát cuốc bé nhỏ làm tung lên một con vật bé nhỏ. Tôi kêu lên:
- Kìa, con trùng đất.
Chú Sỹ nhặt lấy con vật bỏ vào cái giỏ bên cạnh đường đi. Tôi tiếp tục câu chuyện văn chương của mình:
- Chú nghĩ sao về ý định của Uyên hở chú Sỹ?
Nhưng tôi đã nôn nóng nói tiếp không đợi người đàn ông trả lời:
- Uyên sẽ đi Saigon ngày mai để gặp bà Mai Văn.
Bên Hàng Giậu Bên Hàng Giậu - Ý Yên Bên Hàng Giậu