People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khải Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Phan Chi Mai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2295 / 21
Cập nhật: 2015-02-07 16:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5-2
ười giờ tối, Liên Dật Linh lái xe về nhà, trong đầu tràn ngập chuyện mang thai, quyết định đợi thêm vài ngày nữa, nếu kinh nguyệt vẫn không thấy thì sẽ đi khám khoa sản xem sao.
Thật tình cờ, ngay trước cửa nhà cô chạm phải em chồng. Phó Quế Dung hồng hộc thở chạy như ma đuổi cho kịp giờ giới nghiêm, nhìn thấy chị dâu liền cười trêu. « Eo ơi, chị cũng có giờ giới nghiêm cơ à? »
« Đúng vậy, chị sợ anh trai em thành Hòn vọng thê, nên không dám để anh ấy chờ lâu. » Từ sau khi trở thành vợ chồng thực sự, Liên Dật Linh có cảm giác chồng mình càng lúc càng bám dính lấy cô, về nhà cũng càng ngày càng sớm hơn.
Phó Quế Dung ôm cánh tay chị dâu thân thiết làm nũng. « Thứ năm này chị không phải đi làm, nhớ dành thời gian cho em nha! »
« Em muốn đi đâu? Nói sớm để chị lên kế hoạch. » Hai chị em đã đi nào là Cửu Phân, Tam Hạp, Oanh Ca, Cơ Long, chỉ cần có thể tới đó ban ngày, muốn đi thế nào cũng không thành vấn đề.
« Lần này ngay trong thành phố thôi, em chỉ muốn nhờ chị nhìn giúp em một người xem có phải là một gã tốt hay không. »
« Em nghĩ chị có mắt thần à? Được rồi, chúng ta cùng đi nhìn xem sao. » Liên Dật Linh vỗ vai em chồng, cố tình đánh mắt sang trêu chọc. « Có điều rốt cuộc em có mấy ‘gã’ hở? Có cần chị giúp em lên danh sách, đặng còn chu đáo sắp xếp thời gian? »
« Nhân khi tuổi còn trẻ thì nhìn nhìn nhiều một chút thôi, chị không phải không biết, tìm được người cỡ anh hai em rất khó nha! »
Hai chị em vừa tán gẫu vừa bước vào nhà, ngẩng đầu lên đập vào mắt là cảnh Phó Lập Đường ngồi trên ghế xa lông. Chú thím Thái đều đã xong việc về nhà, hóa ra đêm nay anh chàng phải ở nhà một mình, thật hiếm có khó tìm nha.
Phó Lập Đường nhìn đồng hồ đeo tay, tuyên bố như quan tòa nghiêm khắc. « Mười giờ hai phút, hai chị em đi đâu giờ mới về? »
« Không nói cho anh! » Phó Quế Dung lè lưỡi trêu anh hai. Dù sao có chị dâu ở đây, nàng sợ gì chứ! Cười hì hì mấy cái, nàng chạy tót vào phòng, nàng có một cú điện thoại quan trọng cần gọi mà.
Phó Lập Đường phát hiện uy phong của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng, nhưng chẳng biết làm thế nào chỉ có thể quay sang phía vợ đón lấy đống đồ mua sắm trong tay cô. « Hai chị em đi cùng nhau về à? »
« Không phải, tình cờ gặp ở cửa thôi, thứ năm bọn em mới hẹn đi cùng nhau. »
« Hai người định đi đâu thế? » Sao anh có cảm giác như một chú cún bị bỏ rơi thế nhỉ?
« Bí mật giữa phụ nữ với nhau, sao lại phải báo với anh? Đừng lo, em sẽ không để Quế Dung gặp vấn đề gì đâu, có điều quả thật anh không tiện đi cùng. » Dật Linh quay người vào phòng ngủ, chồng cô lững thững sau lưng bám đuôi đi vào cùng như con cún nhỏ vậy.
Lập Đường khóa cửa phòng lại, quay sang ‘hỏi cung’. « Hôm nay em đi đâu thế? »
Haizzzz, nếu không trả lời tử tế, đảm bảo anh ấy sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, thế nên cô ngoan ngoãn trả lời. « Báo cáo thày hiệu trưởng, em hẹn cô bạn đồng nghiệp cũ Chu Vân An ăn cơm trưa, chiều vào siêu thị mua mấy thứ, tôi về nhà cha mẹ em ăn cơm. Anh nhìn, em mua ga trải giường với áo ngủ mới rồi này. »
Cô lôi các loại chiến lợi phẩm hôm nay vừa mua ra, lại hoàn toàn ‘quên’ nhắc tới vụ gặp gỡ chồng chưa cưới cũ. Cái loại chuyện ngu xuẩn này có nói hay không cũng thế. (Haizzz, khổ rồi!)
« Ga giường dĩ nhiên là phải mua nhiều một chút, nhưng váy ngủ thì không cần dùng. » Nói xong anh liền động thủ ra tay cởi quần áo cô. Ai da, ai bảo bộ váy ngắn màu hồng này cô mặc vào khiến anh cảm thấy ngon miệng bất thường chứ?
« Anh nghịch quá đi! » Cô nhéo yêu một cái vào tay anh. « Để em đi tắm đã. »
« Anh tắm rồi, hay là vầy đi, để anh cùng em tắm lại một lần. » Phòng tắm thiết kế ngay bên trong phòng ngủ, anh ôm cô bước vào, mở nước nóng giúp cô.
« Sao hôm nay anh cứ dính lấy em không rời thế hả? » Cô trừng mắt nhìn anh, không hiểu vì sao hôm nay nhìn anh có vẻ là lạ?
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ thủ thỉ thì thầm thổ lộ. « Hôm nay em không đi làm, nên anh cảm thấy rất nhàm chán. »
« Anh… không phải anh bận bịu nhiều việc sao? » Cô gần như không tin vào tai mình. Trước kia là cô kêu ca nhàm chán không có việc gì làm, sao giờ lại đổi thành anh rồi?
« Việc thì đúng là nhiều, nhưng mà… anh nhớ em quá. » Nói ra lời thật xấu hổ, nhưng không nói ra còn khổ tâm hơn. Lúc trưa anh phải ăn cơm một mình, tự dưng như bị bệnh tương tư ấy, mãi tới giờ này mới có thể ôm vợ ở một chỗ với vợ, khiến anh cả ngày cứ thấy người khó chịu làm sao ấy.
Ông trời thân yêu ơi, đây là kỳ tích hay là trong mơ thế? Ông chồng luôn trầm tĩnh, nghiêm túc của cô giờ lại đang làm nũng nhõng nhẽo với cô sao? Nhìn đôi mắt buồn buồn đáng thương, vẻ mặt xấu hổ, cô còn có thể làm gì khác ngoài dỗ dành nựng nịu anh chứ? Thế là cô khẽ vuốt ve gương mặt anh dỗ ngọt. « Được rồi, chúng ta tắm chung, anh muốn thế nào thì làm thế ấy. » (Các loại người đọc nhỏ nước miếng tong tỏng, cơ mà cửa phòng đóng lại rồi! *xùy xùy* Vô duyên, cho vợ chồng người ta tâm sự coi!)
Nhìn gương mặt anh tràn đầy tươi cười vui vẻ, cô hiểu ra, hai người thật sự đang trong thời kỳ mật ngọt âu yếm nhất của ái tình.
Vừa là vợ chồng, lại vừa là tình nhân, Lập Đường như đang bay bổng trong hạnh phúc trào dâng, như một gã thiếu niên mới yêu lần đầu vậy, lúc nào cũng có thể tự dưng mỉm cười. Hóa ra lúc tình yêu đến, phàm là người thường đều không thể chống lại nổi, chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện.
Đảo mắt một cái lại tới thứ ba, Dật Linh lại không tới làm việc khiến anh chỉ có thể lầm lũi ăn trưa một mình. Nhưng cũng không sao, về nhà họ sẽ lại vui vẻ hạnh phúc bên nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, anh cũng thích có những màn tình thú như thế. (Má ơi, mới xa nhau có 8 tiếng anh đã coi là tiểu biệt rồi cơ đấy…)
Điện thoại vang lên, là Liên thư ký gọi vào. « Hiệu trưởng, tổ trưởng tổ hành chính tổng hợp tìm anh. » (nhớ ai không, cái lão ba chấm nhiều chuyện nói lén sau lưng Linh tỷ hôm nọ ấy!)
« Được. » Lập Đường thu dọn thức ăn trên bàn, đồng thời cũng trấn định lại tinh thần, cố không tiếp tục mỉm cười một cách ngớ ngẩn nữa.
Tạ tổ trưởng tổ Hành chính tổng hợp hơn năm mươi tuổi, cá tính nghiêm túc, vừa vào cửa liền nghiêm chỉnh thốt. « Hiệu trưởng, tôi có việc muốn báo cáo với anh. » (Nghiêm túc gì mà đi mách lẻo, hừ hừ!)
Lập Đường cũng đứng lên, nghiêm chỉnh đáp lại. « Tạ tổ trưởng, anh cứ nói. »
« Chính là vì hôm nay phu nhân không tới tôi mới dám nói. »
« Rốt cuộc là có chuyện gì? » Vợ anh chưa bao giờ can thiệp công việc giáo vụ trong trường, chỉ là giúp anh mấy việc văn thư nho nhỏ, anh thật không hiểu Tạ tổ trưởng sao lại nói thế.
Tạ tổ trưởng cầm theo một cái túi giấy màu trắng, thận trọng đặt lên bàn. « Tôi sợ tôi nói miệng anh không tin, nên trước tiên mời anh xem những bức ảnh này đã. »
Lại là ảnh chụp, Phó Lập Đường chợt nhớ tới chuyện em gái mình khi trước, không lẽ lần này lại là một quả bom nữa? Vừa mở túi lấy ra tấm ảnh thứ nhất, trong đầu anh đột ngột trống rỗng, không thể tin vào hình ảnh mình nhìn thấy, chính là vợ anh cùng chồng chưa cưới cũ!
Tấm ảnh thứ nhất, Lô Chí Phàm đang quỳ xuống hướng về phía Dật Linh, cô đang vuốt ve đầu anh ta, chung quanh là một quán cà phê.
Tấm ảnh thứ hai, hắn ta đã đứng lên, vẻ mặt cô rất dịu dàng, không biết đang nói gì.
Tấm ảnh thứ ba, hắn ta vươn tay ôm lấy cô ấy, còn cô vòng tay vuốt ve lưng hắn ta.
Phó Lập Đường quả thật không nhìn nổi nữa, chỉ ba tấm ảnh chụp, lại hoàn toàn phá hủy hạnh phúc cùng niềm vui của anh. Anh nhớ rõ bộ váy ngắn màu hồng này, cũng nhớ rõ họ nói gì tối hôm đó. Vợ anh chỉ kể đi ăn trưa với bạn gái, đi siêu thị mua sắm, cùng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, nhưng lại hoàn toàn không nhắc tới chuyện này. Cô ấy vì sao lại cố tình giấu diếm anh? Không lẽ vì quả thật có thứ không dám cho ai biết?
« Ảnh là tôi dùng điện thoại chụp lại. Hôm đó tôi xin phép nghỉ đi dự đám tang, khi về ghé qua siêu thị mua vài ba thứ. Đúng lúc hai vợ chồng tôi đi ngang qua quán cà phê thấy rất đông người xúm quanh nhìn nên mới chú ý tới. » Tạ tổ trưởng quả thật cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh như thế, may mắn điện thoại của vợ ông ta là kiểu dáng mới nhất, chụp ảnh không gây tiếng động, hình ảnh lại rõ nét vô cùng.
Phó Lập Đường không nói nên lời, cú chấn động này quá lớn khiến anh hoàn toàn á khẩu. Tòa thành lòng tin vào vợ mình trong anh dần dần rơi rụng từng viên gạch, ảnh chụp rõ ràng như thế, còn mạnh mẽ hơn bất cứ vũ khí hủy diệt nào.
« Hiệu trưởng, tôi có nghe nói về quá trình kết hôn của hai người, đương nhiên đây không phải chuyện tôi nên xen vào, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới vì sao cô ấy lại vội vã muốn kết hôn với anh như thế không? Có phải cô ta muốn trả thù vì Phó tiểu thư cướp đoạt chồng chưa cưới của mình không? » Tạ tổ trưởng lo nghĩ vài ngày mới quyết định nói ra. Ông ta rất kính trọng vị hiệu trưởng này, nên không muốn nhìn anh bị vợ cắm sừng.
Phó Lập Đường hít một hơi sâu. « Tôi nghĩ hẳn là không… » Quả thật vợ anh ban đầu đòi anh ‘bồi thường’, nhưng giữa họ khi đó đã có cảm giác với nhau, kết hôn xong cũng vô cùng hòa hợp, gần đây lại gắn bó tựa keo sơn, tuyệt đối không có khả năng ăn vụng bên ngoài. Nhưng… những tấm ảnh này giải thích ra sao đây?
« Có khi nào cô ta có bầu trước khi cưới nên mới tìm anh làm cha đứa bé? Đàn bà muốn giấu diếm này nọ, cái gì cũng có thể làm. » Tạ tổ trưởng thậm chí còn tìm vợ mình thảo luận, dù sao suy nghĩ của phụ nữ và nam giới rất khác nhau, mà phụ nữ thông minh hơn đàn ông rất nhiều.
« Đủ rồi, xin đừng nói nữa. » Ý tưởng này quá đỗi âm trầm mưu toan, anh không muốn tin vợ mình lại tâm cơ mưu toan tới thế.
« Anh quen cô ta đủ lâu sao? Hiểu biết về cô ta đủ nhiều chứ? »
Phó Lập Đường không thể trả lời hai câu hỏi này, chỉ có thể nói. « Tôi sẽ tự giải quyết việc này, mong anh đưa hết ảnh và phim cho tôi, chuyện này xin hãy giữ bí mật đừng để người khác biết »
« Tôi hiểu, tôi sẽ giữ bí mật, chỉ hi vọng chuyện này không xảy ra với anh. » Trong túi giấy ngoài ảnh chụp còn có một cái thẻ nhớ. Tạ tổ trưởng khẽ gật đầu chào rồi quay người rời đi. Ông tin hiệu trưởng sẽ có quyết định đúng. (AAAAAAAAAAAAAAAA, ta mún đạp lão già đáng ghét này!)
Trong phòng hiệu trưởng, Phó Lập Đường như lâm vào một trận gió lốc quay cuồng, trong lòng khó mà bình tĩnh nổi nữa. Trong ảnh, tại sao vợ anh lại dịu dàng với gã đàn ông kia tới thế? Không lẽ sự dịu dàng của cô không chỉ dành cho anh mà cũng dành cho chồng chưa cưới cũ sao? Lòng ghen tị cứ thế đâm chồi nảy lộc không gì ngăn cản nổi, nếu lúc đó anh có mặt ở đấy, đảm bảo anh sẽ đấm thẳng vào mặt gã đàn ông kia, không cho phép hắn ta chạm vào vợ của anh, người đàn bà của anh!
Còn về phần vợ mình, anh sẽ phản ứng ra sao đây? Từ ngày đầu tiên quen cô, tới nay mới hơn bốn tháng, anh quả thật hiểu biết rất ít về vợ mình, rốt cuộc cô suy nghĩ điều gì? Cô muốn điều gì? Anh càng lúc càng mơ hồ…
Sáu giờ tối hôm đó, Phó Lập Đường mở cửa bước vào nhà. Chú Thái đang lau cửa sổ lập tức khựng lại đầy vui vẻ. « Tiên sinh, hôm nay ông về sớm thế? »
« Vâng. »
« Hai người từ từ ăn cơm, chúng tôi về trước. » Thím Thái tháo tạp dề ra, khẽ huých vai chồng. Hai người liền về trước, trả lại không gian cho cặp vợ chồng son này. Từ sau khi kết hôn tiên sinh ngày càng về nhà sớm hơn. Hiển nhiên sức hấp dẫn của phu nhân thật đủ lớn, căn nhà này hẳn sẽ sớm truyền ra tin vui thôi!
« Vâng, mai gặp lại. »
« Lập Đường, anh đói chưa? Em lấy cơm cho anh nhé. » Liên Dật Linh cầm bát xới cơm mời chồng, hôm nay là cơm gạo lức, vì sức khỏe mọi người, gia đình họ thường đổi các loại ngũ cốc hoặc ăn cơm gạo lức. Các món ngon trên bàn trừ chú thím Thái làm phần lớn, cô cũng tự tay vào bếp làm hai món ăn. Hôm nay tâm trạng cô rất vui vẻ, thật muốn dùng thức ăn chia sẻ niềm vui với chồng.
Phó Lập Đường ngồi đối diện với vợ, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, quả thật tìm không ra chút dấu hiệu ngoại tình nào. Cô đang thật lòng thể hiện ra, hay là đang diễn kịch quá hoàn hảo? Đàn bà quả thật khó lòng hiểu hết, cũng như cô em gái anh vốn tưởng là một cô gái hoàn toàn thiện lương đơn thuần, nào ai biết con bé là một cao thủ tình trường chứ. Liệu có phải anh cũng đã nhầm về vợ mình hay không?
« Quế Dung có hoạt động ngoại khóa chắc phải tối muộn mới về. Anh biết không, con bé ấy vậy mà lại tham gia đoàn Hướng đạo sinh, thật là đáng yêu mà. » Thật không ngờ cô tiểu thư nhõng nhẽo kia lại có thể tham gia đoàn hướng đạo và học cấp cứu này nọ, người quả nhiên cũng có lúc biến đổi.
« Ừhm. » Nhìn gương mặt tươi tắn trong trẻo của cô, anh không nhịn được bèn hỏi. « Hôm nay em đi đâu? »
« Em với mẹ ra ngoài có việc, em có tin này muốn nói với anh. » Hôm nay thứ ba cô không phải đi làm, liền nhờ mẹ đi cùng tới khoa phụ sản kiểm tra, quả nhiên chứng nhận cô đang mang thai! Do đó trong lòng cô vô cùng vui sướng, nét cười chưa từng buông lơi trên mặt.
« Tin gì cơ? » Cô ấy muốn thú nhận việc kia sao?
« Anh nghe xong đừng quá ngạc nhiên, ngay cả em cũng choáng váng mà. Hôm nay em đi khám ở khoa phụ sản, bác sĩ nói… em mang thai rồi! » Cô không nhịn nổi nữa, nhanh chóng tiết lộ tin vui kia. Vừa rồi bắt cô gạt chú thím Thái, cô đã đủ khó chịu lắm rồi, nhưng cô muốn chia sẻ với chồng đầu tiên, cô tin anh sẽ hạnh phúc cao hứng như cô, thậm chí nhảy lên gào thét cũng không có gì là lạ, dù gì cũng là kết tinh tình yêu của họ nha!
Nhưng mà những gì cô tưởng tượng lại không hề xảy ra, chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn nghiêm trọng như cũ. Sao thế, anh không có vấn đề đột ngột về thính giác chứ?
Im lặng vài phút sau, Phó Lập Đường mới mở miệng thốt. « Có phải con của tôi không? »
Cô thật sự nghi ngại, hình như chính mình mới có vấn đề về thính giác. Rõ ràng anh đang nói tiếng Trung mà tại sao cô lại có cảm giác như tiếng hành tinh khác thế này? « Ý anh là gì? » Làm ơn đi, kiểu nói đùa này thật sự rất đáng sợ nha, không buồn cười chút nào hết!
« Tôi đã biết, em với Lô Chí Phàm gặp nhau, không phải hai người vẫn giữ liên lạc chứ? » Nếu chỉ là vô tình gặp nhau, tại sao lại có màn quỳ xuống, tại sao lại ôm nhau, tại sao lại vuốt tóc ôm lưng? Toàn bộ sự việc khiến anh vô cùng nản lòng, và cũng nảy lòng nghi ngờ rốt cuộc vợ mình là người đàn bà như thế nào.
« Sao anh biết được chuyện này? Anh tìm người điều tra em ư? Em chỉ gặp lại anh ta có một lần, nhưng em không hề phản bội anh. » Nghe thấy tên chồng chưa cưới cũ, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt. Mặc kệ thế nào, đó cũng là chuyện của quá khứ, có liên quan gì tới hiện tại và tương lai của hai người chứ?
« Vậy còn những tấm ảnh này em giải thích thế nào? » Anh lấy cái túi ảnh trong cặp táp ra, bên trong có phim cùng ba tấm ảnh chụp. Ban đầu anh ghen tị tới mức chỉ muốn đốt sạch chúng, nhưng chứng cớ phải lưu lại đặng còn đối chất cho tốt.
Nhìn đến ‘bằng chứng rõ ràng’ này, cả người cô lạnh toát run rẩy. « Anh thật sự tìm người điều tra em? Anh không tin tưởng em tới vậy sao? »
Khi trước cô tìm thám tử điều tra Lô Chí Phàm, là vì anh ta ngày càng lãnh đạm với cô, thường thường biến mất không tìm thấy khiến cô không thể không nghi ngờ. Nhưng giờ tình huống hoàn toàn khác mà, cô tự nhận mình đã làm đủ phận của người vợ tốt, hơn nữa hai vợ chồng đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, thật cô không nghĩ ra lý do nào khiến anh làm thế.
« Điều đó không quan trọng, tôi muốn em trả lời về mấy tấm ảnh! » Phó Lập Đường không tiện nói ra chuyện Tạ tổ trưởng, ông ta cũng là có ý tốt. Nếu chuyện này lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ càng phiền phức lớn.
Trời ơi… nỗi lo lắng sâu thẳm nhất trong lòng cô rốt cục thành sự thật. Cuối cùng cũng có một ngày anh dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn cô. Anh không quát to, không mắng mỏ, nhưng đấy mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất, bởi vì anh ấy thế nhưng không tin vào cô! Từ bao nhiêu ngày nay cô dùng tấm chân tình đối xử với anh, cái giá là anh hoàn toàn không để vào mắt, mà chỉ bằng mấy tấm ảnh chụp lập tức nhận định cô là kẻ có tội.
« Ảnh chụp là thật, em quả thật có đụng phải anh ta trên đường. Anh ta muốn quay lại từ đầu, nhưng em không đồng ý. Em chỉ an ủi anh ta mong anh ta tiếp tục sống cho tốt. » Cô thật sự hi vọng tất cả vẫn còn có thể vãn hồi, chồng cô hẳn sẽ tin lời cô chứ không phải mấy bức ảnh này.
« Thật sao? Tôi giờ quả thật không biết nên tin gì nữa rồi… » Anh lắc đầu, khẽ bóp bóp trán, hy vọng đầu mình thôi không rối loạn lên nữa. « Hồi trước em vội vã lấy tôi, rốt cuộc vì lý do gì? »
Cô giật mình hiểu ra, cả người lảo đảo như bị ai đó hung hăng tát cho một cái, cảm giác nhục nhã và đau đớn tràn ngập đầu óc. « Không lẽ… không lẽ anh nghĩ rằng em có thai trước khi cưới nên muốn tìm anh để đổ vỏ thay? Hóa ra… hóa ra trong lòng anh em chỉ là người như thế sao? »
Mang thai đáng ra phải là niềm vui sướng, giờ bỗng trở nên đau buồn. Cha của đứa bé không chắc mình có phải là cha hay không. Đứa bé còn chưa chào đời đã chịu sự khuất nhục như thế, bảo làm mẹ như cô làm sao có thể không đau đớn bi thương?
Phó Lập Đường không phủ nhận cũng không thừa nhận. « Trước kia chúng ta kết hôn quả thật rất vội vàng, đáng ra phải tìm hiểu kỹ hơn rồi hẵng làm quyết định. »
Được lắm, tuyệt lắm! Tất cả nguyên nhân có thể đều đựơc xâu chuỗi với nhau, Liên Dật Linh thật sự bội phục chuyện của mình thật quá đầy đủ tình tiết ly kỳ: do lúc đó cô đã mang thai, nên vội vã tìm một người đàn ông kết hôn, lại đúng lúc anh ta muốn bồi thường cô, nên đương nhiên trở thành kẻ đổ vỏ thay người ăn ốc. Kết hôn xong cô lại vẫn dây dưa với Lô Chí Phàm, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cuối cùng bị thám tử điều tra phát hiện ra. Hiệu trưởng đại nhân quả thật đáng thương, quả thật bi lụy a!
Trái tim như bị xé nát, đáng ra cô phải khóc, nhưng chỉ có thể cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm. « Đúng thế! Giống như tôi với Lô Chí Phàm yêu nhau ba năm mới phát hiện mình bị bỏ rơi vậy. Thật ra quen nhau bao lâu cũng thế cả, không thể tin tưởng vào bất cứ ai, chỉ có ảnh chụp là chân thật nhất. Lần trước tôi cũng mang ảnh chụp tới tìm anh bắt đền, giờ lại có người đem ảnh chụp tới đưa anh tố cáo. Giờ là thời đại mọi người ai cũng có thể đòi hỏi chân lý, nhưng tôi nói thật, ảnh chụp là thật hay giả, chỉ phụ thuộc và việc anh nghĩ thế nào mà thôi. »
« Tôi muốn ra ngoài thư giãn một chút. » Giờ anh không thể suy nghĩ, cũng không thể bình tĩnh được. Tình huống này không khác gì hình phạt tra tấn anh. Có lẽ anh nên ra ngoài một chút để suy nghĩ cho thấu đáo.
« Khoan đã! » Cô gọi giật anh lại, cảm xúc hoàn toàn lên tới đỉnh điểm. « Căn nhà này của anh, hiện giờ chỉ có tôi với anh trong nhà, nếu anh cảm thấy khó thở, nhất định là lỗi của tôi. Nên anh không cần đi đâu hết, người cần đi là tôi! »
Không chờ anh trả lời, cô vào phòng lấy áo khoác và túi xách, lập tức quay ra cửa chính. Cô vốn hi vọng chồng sẽ ngăn cản không để cô đi, nhưng không hề! Anh vẫn đứng sững đó như tượng gỗ. Có đôi khi sự trầm mặc im lặng cũng rất có thể khiến người ta bị thương, bởi vì nó thể hiện, anh không cần cô nữa.
Cô mở cửa, rồi bỗng quay lại lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho anh. « Đây là chìa khóa tủ, tôi đã sắp xếp thu dọn cẩn thận, anh có thể kiểm tra cho kỹ xem có thiếu sót cái gì không? Nếu thiếu cái gì, tôi làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ bồi thường đủ cho anh. »
Nói xong, cô không nhìn lại lần nào, cứ thế quay đầu rời đi. Phó Lập Đường rất muốn mở miệng gọi tên cô, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng không thốt nên lời. Là anh hiểu nhầm vợ ư? Nhưng các tấm ảnh là thế nào? Hôm nay cô báo tin có thai, là trùng hợp hay là đã có mưu đồ sẵn? Cô từng yêu Lô Chí Phàm ba năm, lại từng đính hôn, thật có thể nói buông là buông sao? Tại sao lại chọn một người hoàn toàn xa lạ là anh? Tại sao lại kiên trì đòi kết hôn ngay lập tức? Lòng dạ đàn bà quả như kim đáy biển, khó mà mò thấy được.
Căn nhà trống rỗng, anh ăn vài miếng thức ăn trên bàn, cơm canh vẫn nóng sốt, mà sao trái tim anh lại lạnh tới cực độ rồi.
Vài lời:
+ Đấy, mọi người tha hồ đâm chém đạp cấu véo rủa xả anh Đường đi nhá! LV vô can, hia hia hia…
+ Cả nhà cuối tuần vui vẻ ^^
+ Xì poi chap sau, đề nghị tiếp tục chuẩn bị tinh thần chửi Mr Đường!“Giờ tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Anh đã không thể tin tưởng tôi hoàn toàn, vậy chúng ta ly hôn cho rồi!”
“Dật Linh, chúng ta sắp có con, hai chữ ly hôn không thể tùy tiện nói ra thế được!”
“Anh đâu có chắc đứa bé này của anh!”
“Là anh sai rồi, anh nói quá lời!”
“Chả trách… Cưới nhau lâu như thế anh mới chịu ngủ với tôi, là vì sợ tôi mang thai của người khác cố ý bắt anh đổ vỏ phải không? Thật vất vả cho anh quá!”
“Không, không phải mà!”
Bắt Đền Anh Yêu Bắt Đền Anh Yêu - Khải Ly Bắt Đền Anh Yêu