You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kidnapped
Dịch giả: Đỗ Minh Đạo
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hiep Manh Nguyen
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 410 / 19
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29 - Tôi Về Vương Quốc Của Mình
lan phải đập mạnh vào cửa một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy gì ngoài tiếng vọng của các cú đập của anh mãi tới khi anh thấy một cánh cửa sổ được mở thận trọng và chắc bác tôi đã rình ở đó. Hình của Alan chắc đã được nhận ra như một bóng đen trên bậc cửa. Ba người làm chứng chúng tôi thì ngoài tầm mắt của ông ta. Không có gì để người sống hợp pháp phải sợ ở ngay nhà mình. Dù vậy ông Ebenezer đã quan sát người khách đêm rất lâu, khi bắt đầu nói, giọng ông ta run run, lo lắng.
— Cái gì vậy? – Ông ta hỏi to – Ai mà còn loanh quanh vào giờ này thế? Những người đứng đắn và tôi cũng vậy, không muốn có chuyện gì với những người sợ ánh sáng. Anh cần gì tôi? Anh hãy cẩn thận, tôi có khẩu súng trường đã nạp đạn đó.
— Chính ngài là ngài Balfour? – Alan hỏi.
Ông ta lùi lại một bước, quan sát trong bóng tối, sau đó nói tiếp:
— Ngài hãy lưu ý đến viên đạn súng trường. Thật là không thoải mái nếu điều đó xảy ra. ngài tìm gì ở đây và ngài là ai? – Bác tôi giận dữ quát.
— Tôi không có ý định gào to, tên tôi ở đây liên quan đến ngài nhiều hơn tôi. Nếu ngài cần biết, tôi có thể chuyển nó thành thơ và nhạc và hát cho ngài nghe.
— Liên quan đến cái gì vậy? – Bác tôi hỏi càng lo lắng hơn.
— Đến David.– Alan nói.
— Ngài nói gì vậy?– Bác tôi hỏi, giọng đã hoàn toàn thay đổi.
— Tôi có cần nói họ tên đầy đủ cho ngài không? – Alan nói.
Một phút im lặng, sau đó chúng tôi nghe thấy Ebenezer nói ngập ngừng:
— Tôi nghĩ là tôi để ngài vào nhà.
— Tôi cũng nghĩ vậy. – Alan đáp – Vấn đề là tôi chỉ theo đúng yêu cầu của ngài. Tôi muốn nói với ngài một chút. Theo ý tôi chúng ta nên nói chuyện ở bậc cửa này. Tôi sẽ nói với ngài ở đây hoặc là không bao giờ! Tốt nhất ngài nên biết tôi cũng cứng cổ như bgài và ngoài ra, bgài đang làm việc với một quý tộc Scot.
Cái giọng tự tin đó làm Ebenezer hoàn toàn lúng túng. Phải một lúc lâu ông ta mới trấn tĩnh được. Sau một lúc im lặng như vô tận, ông ta nói:
— Được rồi, ngài sẽ được như ý muốn.
Cửa sổ được đóng lại không một tiếng động. Nhưng phải một lúc lâu ông ta mới xuống được phía dưới và cần một lúc lâu hơn để tháo chốt mở cửa ra vào. Có thể ông ta đã hối hận về sự sốt sắng của mình và nỗi lo cứ tăng lên mỗi lần tháo chốt và thanh chắn ngang, cuối cùng chúng tôi nghe thấy cửa mở, bác tôi lách ra ngoài và vì thấy Alan đã lùi lại một hoặc hai bước, ông ta súng cầm tay, đã chiếm chỗ ở bậc cửa.
— Một sự chào đón lịch sự. – Alan nói – Người ta phải nói như vậy.
— Đúng. – bác tôi đáp – Câu chuyện đối với tôi quá nguy hiểm. Tôi phải đề phòng tất cả. Còn bây giờ hình như chúng ta đã hiểu nhau. Ngài hãy nói thăng, ngài muốn gì?
— Với thái độ thẳng thừng của ngài, – Alan châm biếm – Chắc ngài thừa biết tôi là người cao nguyên. Nơi bạn bè tôi ở nằm không xa dao Mull chắc ngài đã nghe đến cái tên này cách đây ít lâu.
Như người ta nói, trên bờ biển đảo Mull có một con tầu buồm bị mắc cạn và một ngày sau, người họ hàng của tôi tìm được một cậu bé thoát khỏi chết đuối. Người họ hàng tôi cứu cậu ta, làm cậu bé đang ngất xỉu tỉnh lại, sau đó cùng một người nữa đem cậu bé phụ thuyền này đến một lâu đài đổ nát. Cậu ta sống ở đó bằng tiền của bạn bè tôi. Các bạn tôi tuy là những người hoang dã, không quan tâm lắm đến luật pháp như những người khác, nhưng khi phát hiện ra cậu bé xuất thân từ một gia đình giàu có. Tên của cháu ngài là Balfour. Họ đã cử tôi đến đây để đàm phán với ngài. Tôi có thể nói ngay, nếu chúng ta không thỏa thuận được một cách tốt đẹp thì chắc ngài không gặp lại được cậu bé vì bạn bè tôi không phải là những người giàu có.
Bác tôi thở dài:
— Chuyện này có liên quan gì đến tôi? – Ông ta nói – Thằng bé đã hành động tồi. Tôi không thấy có lý do để can thiệp vào.
— Ôi chao! – Alan nói – Tôi thấy ngay ngài muốn gì. Ngài làm như thể câu chuyện không liên quan chỉ là muốn giảm tiền chuộc xuống thôi.
— Không – bác tôi nói – Càu chuyện không liên quan đến tôi và tôi không nghĩ mình sẽ trả tiền chuộc David. Ngài có thể hứa với nó những lâu đài ở Tây Ban Nha nếu ngài muốn.
— Buồn cười thật. – Alan đáp lại – Ngài biết rằng một giọt máu đào hơn ao nước lã. Ma quỷ ạ. Ngài có thể mặc kệ con trai của em ruột mình, thật là một điều sỉ nhục. Nếu ngài làm như vậy và nói loanh quanh, tiếng tăm của ngài thật là bị bôi nhọ.
— Ở đây tôi không được yêu mến lắm. – Bác tôi đáp – Tôi cũng không biết người ta đồn đại cái gì cả, cả tôi lẫn các bạn của ngài. Đó đúng là một sự nhảm nhí, anh bạn ạ.
— Được rồi, thế thì để David gợi ý cho người ta đồn đại.
— Thế là thế nào?– Bác tôi vội vã hỏi.
— Hừm, tôi nghĩ thế này. – Alan nói – Bạn tôi sẽ giữ cậu ta ở đó cho tới khi thấy có thể kiếm được cái gì. Khi biết là không ăn thua, họ sẽ thả cậu ta đi đâu thì đi và không quan tâm chút nào đến cậu ta nữa.
— Với tôi cũng vậy thôi.
— Tôi cũng nghĩ vậy. – Alan nói.
— Sao ngài tin như vậy?– Ebenezer hởi.
— Thế này, thưa ông Balfour. Theo kinh nghiệm của tôi, câu chuyện có hai mặt của nó: Hoặc là ông yêu David và bỏ chút ít tiền chuộc lại, và như vậy Ngài cũng phải chỉ tiền để cậu ta ở nguyên chỗ cậu ta bị giam hiện nay. Vì ở đây có vẻ không là trường hợp thứ nhất thì chắc sẽ là trường hợp thứ hai. Tôi rất sung sướng biết được điều này vì tôi và bạn bè tôi rất cần tiền.
— Tôi không hiểu Ngài nói gì cả.– Bác tôi nói.
— Không hiểu? – Alan hỏi – Thế thì ngài hãy nghe kỹ đây: Ngài không muốn cậu bé quay lại? Thế thì giải quyết cậu ta thế nào? Ngài muốn trả bao nhiêu?
Bác tôi không trả lời, ông ta bắt đầu trên thềm nhà.
— Hãy nghe đây. – Alan nói nhỏ – Ngài biết rõ đang đứng trước một người quý tộc vùng cao nguyên chứ? Tôi mang họ của Hoàng đế và không muốn đứng lâu trên thềm nhà của ngài. Hãy trả lời tôi một cách đứng đắn và trả lời ngay, hoặc là tôi thề với ngọn núi Glancoe, sẽ cho ngài một nhát kiếm.
— Trời ạ! – Ebenezer kêu lên và phải cố gắng để đứng cho vứng – Hãy chờ một chút! Ngài làm gì vậy? Tôi là một người già không phải chuyên gia nhảy múa và đã cố gắng tìm cách nói chuyện lịch sự với ngài. Hãy bỏ cách nói thô bạo đi! Đâm thanh kiếm vào người tôi… Ngài quên là tôi có súng à?
— Thuốc đạn chì trong tay Ngài so với thanh kiếm trong tay Alan cũng giống như cuộc thi giữa rùa và thỏ – Người bạn dũng cảm của tôi nói lớn – Trước khi ngón tay run rẩy của ngài chạm được vào cò súng, thì thanh gươm của tôi đã ngậm đến cán trong ngực ngài.
— Điều đó có thể tin được. – Bác tôi thừa nhận, giọng lí nhí – Không tranh cãi về chuyện đó. Bây giờ ngài hãy nói ngài muốn gì? Ngài sẽ được thỏa mãn ý muốn của mình. Tôi không muốn kích động ngài, chúng ta sẽ thỏa thuận được mà.
— Ông bạn, hãy nói rõ ràng: Ông muốn thằng bé sống hay chết?
— Lạy trời. – Ebenezer kêu lên – ông nói gì vậy?
— Cậu ta cần chết hay sống? – Alan nhắc lại.
— Sống, sống. – Lão già luống cuống – Đừng có đổ máu, tôi xin ngài.
— Được rồi. – Nếu Ngài muốn vậy sẽ đắt hơn đấy.
— Đắt hơn! – Ebenezer kêu to – Ngài muốn bàn tay nhúng vào tội ác à?
— Nhảm nhí! – Alan gầm lên – Cả hai đều là tội ác – Nhưng giết cậu ta thì dễ hơn và an toàn hơn. Giờ cậu ta sống sẽ khó hơn, rất khó. Một câu chuyện buồn cười thật.
— Nhưng tôi muốn nó sống. – Bác tôi đáp lại – Tôi chưa làm điều gì tồi tệ. – Ông ta nói dối
— Và tôi muốn bắt đầu từ cách đó để làm vừa lòng một người cao nguyên hoang dã.
— Ngài có một tâm hồn dễ xúc cảm. – Alan châm chiếm.
— Tôi có những nguyên tắc của tôi. – Ebenezer đáp – Nếu cần chỉ tiền thì chi. Ngoài ra ông đừng quên thằng bé là con trai của em tôi.
— Được rồi. – Alan nói – Bây giờ nói vài lời về giá cả. Tôi rất khó xác định về giá cả. Đầu tiên tôi muốn có vài câu hỏi phụ. Thí dụ: Tôi rất muốn biết khi đó Hoseason đã nhận của ngài bao nhiêu?
— Hoseason? – Bác tôi sợ hãi kêu lên – Ông ta cần nhận được gì và cho cái gì?
— Cho việc bắt cóc David. – Alan đáp.
— Đó là sự dối trá, một sự dối trá trắng trợn. David chưa bao giờ bị bắt cóc trong đời. Ai nói với ngài điều đó là một kẻ nói dối bẩn thỉu.
— Rằng chuyện đó không thành, không phải là lỗi của tôi, của ngài hoặc của Hoseason nếu ta tin được ông ta. – Alan nói.
— Ngài muốn nói gì vậy? – Ebenezer kêu to – Hoseason kể cho ngài nghe à?
— Lão già lố bịch ơi, tại sao tôi biết chuyện này? Hoseason và tôi cùng băng làm ăn với nhau. Chúng tôi cùng một băng và chia đôi mỗi đứa một nửa. Bây giờ thì ngài cũng thấy là không có cơ sở gì để nói dối nữa. – Alan nói thêm – Tôi phải nói thật với ngài: Ngài xử sự quá tồi, đã để tay thủy thủ đó lấn sâu quá vào công việc của gia đình mình. Nhưng bây giờ đã quá muộn. Bây giờ ngài phải đổ vỏ thôi. Điều quan trọng nhất là Hosoason đã nhận bao nhiêu?
— Chính Ngài nói chuyện với ông ta à? – Bác tôi muốn biết rõ.
— Đó là chuyện của tôi. – Alan lạnh lùng đáp.
— Được rồi. – Ebenezer nói – Tôi không quan tâm đến chuyện ông ta đã nói gì với Ngài. Đó là điều bịa đặt. Sự thật chỉ là: Tôi đã trả ông ta hai mươi bảng, ông ta cần đưa thằng bé đến Carolina và bán cho các đôn điền ở đó. Tiền thu được Hoseason có thể giữ lấy, đó không phải là tiền từ túi tôi.
— Tôi cảm ơn, ngài Thomson. – Người biện hộ bước ra và nói – Thế đủ rồi! – Và ông nói tiếp vô cùng lịch sự: xin chào buổi tối tốt lành, thưa Ngài Balfour.
— Chào bác Ebenezer. – Tôi nói.
— Thật là một đêm đẹp trời. – Torrance chen vào câu chuyện.
Bác tôi không nói được một lời. Ông ta ngồi trên thềm nhà nhìn chúng tôi, toàn thân bất động như hóa đá.
Alan rất nhẹ nhàng gỡ súng khỏi tay ông ta. Ngài biện hộ giúp ông ta đứng dậy và dìu vào trong bếp. Chúng tôi vào theo. Ông Rankeillor đặt Ebenezer ngồi trên ghế nệm của mình cạnh lò sưởi, người ông ta ngả xuống ghế! Lửa đã tắt, than còn chưa tàn làm sáng lên một chút.
Chúng tôi đứng xung quanh lão già và yên lặng nhìn ông ta. Kế hoạch của chúng tôi đạt quá mức mong đợi và chúng tôi tự hào về kết quả đó, nhưng đồng thời cũng ái ngại cho sự sỉ nhục của người đàn ông già cả này.
— Ngài Ebenezer, – Ngài biện hộ nói – Ngài không nên sụp đổ quá như vậy. Chúng tôi không buộc tội ngài nặng quá dâu. Hãy đưa cho tôi chìa khóa hầm nhà để Torrance xuống lấy một chai rượu vang từ hồi bố ngài còn sống để liên hoan nhân dịp này.
Sau đó ông quay sang tôi, cầm tay tôi và nói:
— Ngài David. Tôi chúc anh hạnh phúc và thành công vì tôi nghĩ anh xứng đáng như vậy.
Quay sang Alan, ông nói vui:
— Còn ngài, thưa ngài Thomson, người đồng liêu của tôi. Ngài đóng vai của mình thật tuyệt vời. Chỉ có một lần tôi nghe không rõ. Tên ngài là gì nhỉ? James, Chiles hay Geogy?
— Tại sao lại phải một trong ba tên đó? – Alan kêu lên và giận dữ đứng dậy như là anh bị xúc phạm vậy.
— Ồ, thưa ngài, ngài đã nhắc đến một tên họ hoàng đế. – Ông Rankeillor đáp – nhưng tôi biết thì chưa có bao giờ tên họ hoàng đế là Thomson cả. Thậm chí cả tiếng tăm của ông cũng chưa đến tai tôi cho nên tôi cho rằng có lẽ nó là tên của ngài.
Với Alan thì đó là một sự xúc phạm tế nhị và tôi thấy anh ta không chấp nhận. Anh không trả lời ông biện hộ lời nào mà lùi về góc nhà bếp và hút thuốc. Chỉ khi tôi đi tới, chìa tay và cảm ơn anh – người tham gia chính vào thắng lợi của chúng tôi – anh mới mỉm cười và chịu quay lại chỗ chúng tôi.
Trong lúc đó, lửa trong lò sưởi đã được thổi lên, nút chai vang đã được mở, từ các kho trong chiếc làn Torrance xách theo, một bữa ăn tối ngon lành được dọn ra. Người thư ký, Alan và tôi ngồi xuống ăn uống, trong lúc ngài Rankeillor và bác tôi sang phòng bên để đảm phán. Họ ở đó suốt cả giờ, cuối cùng đã đạt được sự nhất trí vừa lòng và bác tôi cùng tôi ký vào hiệp ước hai bên.
Ông bác Ebenezer có trách nhiệm chuyến cho tôi hai phần ba lợi tức hàng năm của trang trại của chúng tôi. Đó, một kẻ ăn mày, như trong chuyện cổ tích, đã trở về vương quốc của mình như vậy. Tôi ngả người trên nóc tủ trong bếp để ngủ – một người hành phúc, giàu sang, có tước vị trên đất nước của mình.
Alan, ông Rankeillor và Torrance nằm đâu đó trên giường gỗ, ngủ rất nhanh và ngáy to.
Còn tôi, sau bao đêm ngủ ngon lành ngoài trời trên mặt đất trơ trọi hoặc đá cứng với cái dạ dày lép kẹp và nỗi lo sợ trong tim, bước ngoặt hạnh phúc này của số phận đã xâm lấn tôi mạnh hơn những kỷ niệm đau buồn nhất. Tôi nằm thổn thức tới sáng nhìn ánh lửa nhảy múa trên trần nhà và dự tính kế hoạch tương lai.
Bắt Cóc Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson Bắt Cóc