Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: Mai Xuân Hiển
Upload bìa: admin
Số chương: 944
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2771 / 37
Cập nhật: 2016-08-05 00:22:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 403: Có Một Loại Biển
Đoan Mộc thả chậm hơi thở, thân thể gã đứng yên một chỗ không chút động đậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, gã liền phát hiện ra có gì đó không hợp lí, bởi vì xung quanh bỗng trở lên vô cùng yên tĩnh.
Trong lòng gã bỗng sinh ra báo động, đàn sói cơ quan đang tuần tra cách đó không xa bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người, sau đó những ánh mắt mầu lam sáng loáng nhìn chằm chằm vào gã.
Không tốt!
Trái tim trong lồng ngực Đoan Mộc chợt nhảy, đối phương đã sớm phát hiện ra gã lẻn vào!
Tứ chi đám sói cơ quan gần như cùng phát lực một lúc, lao về phía gã với tốc độ kinh người. Đoan Mộc thấy mình đã bị bại lộ cho lên chẳng ẩn núp nữa làm gì, hán không hề có ý định né tránh, chủ động phóng về phía đám sói cơ quan đang lao về phía gã.
Chẳng biết từ lúc nào, trên tay gã đã xuất hiện một cây ngân mâu.
Một phát đâm bất ngờ đầy tiêu chuẩn, ngân mâu bung ra một chùm ngân vũ, tạo thành một hình tam giác đầy hoàn mỹ đem toàn bộ sói cơ quan bao phủ lại.
Ngân mâu trong tay gã chính là Tam Giác Vũ Mâu, bí bảo của Bắc Thiên tam giác tọa và một chiêu này chính là sát chiêu Tam Giác Vũ.
Đầu sói cơ quan đầu tiên đâm vào trong Tam giác mâu vũ.
Leng keng đinh!
Những tiếng kêu thanh thúy vang lên như mưa, trên thân đám sói cơ quan liên tục tóe lên hoa lửa. Bọn chúng bị lực đánh mạnh vào thân khiến cả người run lên kịch liệt, sau đó oanh một cái bay ngược ra ngoài.
Có hai hai con sói cơ quan không chịu nổi lực trùng kích quá mạnh, lập tức nổ tung giữa không trung.
Còn lại mấy con sói cơ quan còn lại bay ngược về sau cũng ở trong tình trạng nguyên khí đại thương.
Nhưng lòng Đoan Mộc trầm xuống, chiêu thức gã vừa xuất ra chính là sát chiêu của gã, mục đích chính là đem toàn bộ đám sói cơ quan giết sạch. Vậy mà không ngờ chỉ hủy diệt được có hai con sói cơ quan, chiến quả như vậy quả thật còn xa so với dự tính của gã.
Đám sói cơ quan cứng rắn hơn so với dự tính của gã, không ngờ lại có thể chống chịu được lực công kích cường đại như vậy!
Quả nhiên không hổ là cơ quan đại sư!
Đoan Mộc biết rõ lúc này đã không chiếm được ưu thế nữa rồi, vì thế trong lòng gã không chút ham chiến, sau khi đem đám sói cơ quan đẩy lùi, thân hình gã liền gập lại, nhanh chóng bay về phía ngoài thành.
Bỗng dưng con ngươi trong mắt gã co lại, trong tầm mắt bỗng xuất hiện vô số chiếc ô đồng thau dày đặc chi chít.
Rầm rầm!
Thanh âm cơ quan phát động cùng lúc vang lên, đám ô đồng thau đang yên tĩnh phập phù cũng xoay tròn với tốc độ cao.
Xuy xuy xuy!
Chỉ thấy vô số sợi tơ nhỏ từ trong nan dù của cái ô đồng thau bắn về phía gã với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, những sợi tơ này đã đan vào với nhau dệt thành một tấm lưới kín không kẽ hở ngay trước mặt gã!
Lúc này Đoan Mộc mới hiểu ra, đối phương đã sớm phát hiện ra gã, những chiếc ô đồng thau này bay ra ngoài, mục đích chính là phòng ngừa gã bỏ trốn. Nhưng gã vẫn không thể nào hiểu nổi, tại sao đối phương có thể phát hiện ra gã, nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ đến điều này.
Thân thể gã đang ở giữa không trung bỗng gập lại một cách đầy quỷ dị, dán sát vào thành tường muốn trượt xuống, nhưng đúng lúc này con ngươi trong mắt gã lại co lại một lần nữa.
Không biết từ lúc nào phía bên dưới tường thành đã xuất hiện một dòng sông đen sì.
Nhãn lực của gã rất tốt, cho dù giữa đêm tối gã vẫn có thể nhìn rõ từng chi tiết một, tuy gã là kẻ có tâm thần cực kỳ cứng cỏi, nhưng vẫn không thể nào chặn nổi cảm giác sởn cả tóc gáy dậy lên. Bởi bên trong cái dòng sông dưới chân này không ngờ lại đầy những cái kéo mầu đen!
Những cái kéo này chỉ nhỏ cỡ bàn tay, nhưng tốc độ khép mở cực nhanh, liên tục kêu răng rắc tựa như một đám côn trùng đang sắp chết đói, rục rịch muốn động.
Đáng chết!
Một hơi lúc nãy của Đoan Mộc đã hết, nhưng phản ứng của gã cũng cực nhanh, lập tức rót toàn bộ chân lực còn sót lại vào ngân mâu, phốc, gã trở tay đem ngân mâu cắm vào tường thành, lập tức thế rơi của gã bị giảm chậm lại.
Mấy trăm cái kéo đồng thời nhảy lên cao ngất, một loạt những âm thanh rắc rắc đầy chói tai vang lên, khí lưu do miệng kéo khép mở tạo ra chỉ cách bàn chân gã không đến nửa thước!
Đoan Mộc như một con hầu tử đầy nhanh nhẹn, thân hình hơi rung động, giống như đu dây, nhẩy lên tường thành một lần nữa.
Vù vù vù!
Mấy con sói cơ quan còn lại nhanh chóng công kích ngay trước mặt, chỉ trong nháy mắt có mấy chục đạo đao mang hình bán nguyệt xuất hiện ngay trước mặt gã.
Đoan Mộc bất chấp tất cả, đầu ngón chân khẽ điểm, thân thể giống như tên rời dây nhảy vào bên trong căn cứ!
Oanh!
Trên tường thành truyền đến tiếng nổ tung dầy đặc, nhưng những mảnh vụn nhỏ sinh ra từ vụ nổ không hề bị văng ra mà toàn bộ bị tơ nhện đang vây kín bao lại. Cái đoạn tường thành hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp tơ mịn màng, trong lòng Đoan Mộc vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nếu như vừa rồi gã mà chậm nửa nhịp thì chắc chắn lúc này đã bị quấn thành cái bánh trưng rồi!
Toàn bộ tổ ô đều phân tán ra ngoài tường thành ngược lại lại làm bên trong quang đãng hơn nhiều.
Đoan Mộc cũng hiểu đối phưng đã phòng ngừa mình chạy trốn chứng tỏ đối phương cực kỳ tin tưởng và đã bố trí đầy đủ hết rồi. Nếu đổi lại là võ giả bình thường nào đó thì chắc chắn lúc này tâm tình đã đại loạn rồi, thế nhưng Đoan Mộc lại bình tĩnh dị thường.
Đối phương bố trí nghiêm mật điều này sẽ làm bọn họ cảm thấy ngạo mạn, đối với gã đó chính là một cơ hội.
Đoan Mộc đang ở giữa không trung lập tức khống chế thân thể, chân lực tích súc chờ phát động, gã giống như một chiếc lá cây, chậm rãi bay xuống.
Vù vù vù!
Tiếng xé gió gấp gáp bén nhọn từ bốn phương tám hướng vang lên, kình tiễn như mưa, không có bất cứ một góc chết nào!
Đoan Mộc hít sâu một hơi, không biết từ lúc nào trên tay gã bỗng xuất hiện một cái đại thuẫn ngân sắc.
Cái tấm thuẫn bài này có thể tích kinh người, đạt tới ba thước, độ rộng hơn nửa thước, so với thân thể của Đoan Mộc thì lớn hơn rất nhiều.
Man Ngưu trọng thuẫn, bạch ngân bí bảo của Thuẫn bài tọa!
Chân lực liên tục tràn vào trong tay gã, hai tay gã lập tức bành trướng, trên miệng gã phát ra thanh âm thở dốc, vung trọng thuẫn trong tay lên giống như một cái quạt gió, mang theo tàn ảnh với tần suất kinh người.
Đó chính là chiêu thức dành riêng cho cái trọng thuẫn này, 【 Đại phong xa 】!
Ba ba ba!
Vô số mũi tên đồng thau vừa bắn lên mặt thuẫn lập tức bị đánh lệch đi, bay loạn xạ ra khắp nơi, kêu lenh keng giống như cơn mưa.
"Thật mạnh!" Mặc Tử Ngư nhìn thấy, con mắt thiếu chút nữa thì rớt xuống đất, trong lòng thầm sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực: "Ôi uy má ơi, thật là hung mãnh, may mà có đại tỷ đầu áp chế, tới tới tới, mọi người bắt đầu đặt cược đi, nhanh tay đặt cược, không đặt là thiệt đây!"
Từ khi đảm đương vi trí tổ trưởng, tính tình của hắn cũng trở nên sống động hòa hợp hơn rất nhiều, cứ như đã biến thành một con người hoàn toàn khác vậy. Nhưng thật ra cũng không có biện pháp nào, cái tổ này của hắn người có tuổi đặc biệt nhiều, nếu không hòa mình với mọi người thì căn bản chẳng có ai nghe hắn. Hắn không giống như Mặc Vô Úy có thân phận cao quý trong tộc, lên đành phải bỏ tư thái xuống, hòa trộn vào với mọi người.
Tất cả thói quen của đám già đời, hắn đều biết rõ từng cái một.
Lập tức hai mắt của mọi người tỏa sáng, một học viên nổi danh hưng phấn hỏi lại: "Lão đại, đánh cuộc thắng thua ra sao?"
"Van ngươi, có một chút đầu óc có được không?" Mặc Tử Ngư giở giọng đầy khinh bỉ: "Đương nhiên là đánh cuộc xem dưới tàn phá không chút thương tiếc của đại tỷ đầu hắn có thể chống đỡ được mấy hiệp! Đại tỷ đầu thật là uy mãnh, có người nào mà nàng không trị được cơ chứ?"
"Lão đại ngươi đúng là pháp nhãn như đuốc!"
"Ngươi đang nói kháy con mắt ta lớn sao?" Mặc Tử Ngư nháy nháy đôi mắt nhỏ hỏi.
"Ta cá mười hiệp!" Tên học viên thức thời nói lảng sang chuyện khác.
"Ta cá bảy hiệp!"
"Con mắt ta đúng là rất lớn sao?"
...
"Cường!" Ở một tiểu tổ khác, Mặc Vô Úy nhìn chằm chằm vào quang mạc cả nửa ngày.
"Liệu chúng ta có phải giúp bọn họ hay không?" Một gã học viên yếu ớt hỏi.
Thân hình cứng đờ như cơ quan của Mặc Vô Úy khẽ chuyển động cái cổ, trên mặt không chút biểu tình: "Ngươi muốn đổi tổ?"
Học viên bị tổ trưởng đại nhân đáng sợ soi làm sắc mặt hắn sợ đến trắng bệch nói năng lộn xộn: "Ta ta ta... "
Mặc Vô Úy cứng nhắc giống như bức tượng cơ quan đem cái cổ quay đi, một lát sau, vuốt cằm, lẩm bẩm: "Làm thế nào mới có thể so với bọn họ nhỉ?"
Nghe đến tổ trưởng đại nhân không chút che lấp vẻ đằng đằng sát khí trong lời nói, cả nhóm cực kỳ nhu thuận không dám nói một lời.
"Xem ra phải để ta tới thu thập tàn cục. " Mặc Vô Úy vuốt cằm lẩm bẩm, đầu cũng chẳng thèm quay lại nói: "Tất cả chẩn bị chiến đấu cho tốt đi. "
Da đầu đám đồng bọn lập tức tê dại, nhưng chẳng ai dám phản đối, tất cả cùng đồng thanh: "Vâng!"
Nhìn thấy Đoan Mộc lợi hại như vậy, Tái Lôi không những không hề cảm thấy tức giận, mà trái lại còn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, một chân đạp lên ghế, rướn cổ họng hét: "Bá Vương Cung đâu rồi? Ác ác ác! Chúng ta phải cho hắn biết Bá vương ngạnh thương cung là như thế nào!"
Bá vương cung là vũ khí đại hình cơ quan nỏ có uy lực nhất trong cứ điểm, nó có uy lực cực kỳ kinh người, khuyết điểm duy nhất là thời gian chuẩn bị tương đối lâu, hơn nữa tốc độ bắn cũng rất chậm.
Ca ca ca!
Trên cái bá vương cung có thể tích kinh người có khảm chín khỏa tinh thần thạch thất giai tỏa ra quang mang chói lòa, dây cung được kéo ra từng chút từng chút một, hai cánh nỏ thô tô dần cong lại phát ra những thanh âm khiến người ta rợn cả tóc gáy, nỗ tiễn còn to lớn hơn cánh tay, phía đầu mũi tên lấp lánh hàn quang làm người ta phải khiếp đảm.
Băng!
Tiếng dây cung trầm thấp vang lên, ba đạo quang mang khiến người ta sợ hãi bắn nhanh về phía Đoan Mộc đang vung vẩy thuẫn bài!
Đoan Mộc nghe thấy thanh âm vang lên cũng biết lợi hại bên trong, thân thể bất giác bắn nhanh sang một bên.
Hai đạo nỗ tiễn lướt sát qua thân thể gã, trên thân nỏ tiễn mang theo khí lưu khiến toàn thân gã tê dại, còn cây nỏ tiễn còn lại bắn trúng lên thuẫn bài trên tay gã.
Oanh!
Đại thuẫn lóe lên quang mang sáng chói mắt rồi ầm ầm tan vỡ, nổ tung thành mười mấy khối bay loạn xa khắp nơi.
Đoan Mộc kêu lên đau đớn, hổ khẩu máu tươi đầm đìa, lực lượng cực lớn đánh vào khiến thân thể gã bay chéo sang một bên.
Yếu tắc nỏ ( nỏ phòng thủ cứ điểm )!
Không ngờ cái căn cứ này lại có thứ đồ vật đáng sợ như Yếu tắc nỏ!
Lúc này khả năng xuất sắc về nhiều mặt của gã đã thể hiện ra một cách rõ ràng, trong tình trạng chân lực hỗn loạn gã vẫn có thể duy trì sự ổn định của thân thể, chỉ thấy thân hình gã giống như một con chim lớn lướt đi giữa không trung.
Ầm ầm!
Động tĩnh dưới mặt đất khiến trái tim trong lồng ngực Đoan Mộc đập mạnh, gã vội vàng cúi đầu nhìn lại.
Nhưng thứ nhìn thấy lại khiến toàn thân gã cứng đờ.
Chỉ thấy phía dưới có một khối bằng dâng lên, phía trên có chín đồng nhân xuất hiện.
Rầm rập.
Sàn đất liên tục lật tựa như sóng cuộn, chỉ trong nháy mắt, có một trăm lẻ tám đồng nhân xếp thành một phương trận chỉnh tề đang nhìn chằm chằm về phía gã!
Gã dám khẳng định trăm phần trăm, đây chắc chắn không phải ảo giác của gã, những đồng nhần này cùng ngẩng cao cái đầu hết sức chỉnh tề nhìn vào gã.
Da đầu Đoan Mộc tê lên.
Ba ba ba!
Gã hoàn toàn không thể nào hình dung ra được cái cảnh tượng một trăm lẻ tám đồng nhân cùng lao về phía gã sẽ ra sao.
Tuy gã là kẻ lãnh tĩnh nhưng lúc này da đầu như muốn nổ tung!
Trên tay gã có thêm một thanh kiếm, kiếm xuất ra nhanh như gió, kiếm mang sắc bén nhẹ nhàng đem đội hình đồng nhân phía trước xẻ làm hai, nhưng gã không hề cảm thấy chút vui mừng nào, một cây đồng côn bên trái mang theo tiếng gió kinh người đập lại, phía bên phải cũng có một thương một đao một kiếm đánh tới.
Mũi kiếm của gã khẽ điểm lên thân đồng côn, chỉ trong nháy mắt thân kiếm vốn đang ở trạng thái gấp khúc với biên độ lớn bỗng thẳng căng, gã nương theo cổ lực lượng này đột nhiên gia tốc, xông thẳng vào ba đồng nhân phái bên phải, kiếm quang như điện, ba cơ quan đồng nhân thì có quá nửa bị thương nặng.
Nhưng dư lực của đồng côn cũng khiến Đoan Mộc cảm thấy khí huyết bốc lên trong lồng ngực, nhưng lúc này gã đã không còn thời gian để đổi hơi.
Gã biết lúc này không phải lúc do dự, cố gắng vận dụng số chân lực còn lại, lập tức kiếm quang trong tay tăng vọt.
Tiếng kiếm ngân như tiếng rồng rống, một đạo kiếm quang kinh diễm sáng chói mắt, như rồng vờn quanh, đất bằng dựng dậy!
Vô song kiếm pháp Thiên Long Ngâm!
Kiếm quang sắc bén kinh người đánh đâu thắng đó, lập tức hơn hai mươi đồng nhân bên cạnh Đoan Mộc đồng thời bị xoắn nát.
Hơi thở của Đoan Mộc cũng trở lên nặng nhọc, sát chiêu kiếm pháp này, nếu là lúc bình thường xuất ra thì chẳng có vấn đề gì, nhưng lúc này gã đã trải qua quá trình liên tục bị đả kích, khiến gã không những bị thụ thương mà tiết tấu lẫn khí tức cũng bị rối loạn toàn bộ, cố gắng gượng dậy khiến kinh mạch trong cơ thể bị tổn thương.
"Lợi hại!"
Tái Lôi tán thán không thôi, sau đó búng ngón tay ba một cái.
"Đi nào, để chúng ta nói cho hắn biết có một loại hải... "
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười mỉm đầy mê người, cặp môi kiều diễm vô cùng gợi cảm nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
"Là Đồng nhân hải. " ( biển đồng nhân )
Ba ba ba ba!
Sàn nhà xung quanh Đoan Mộc liên tục lật chuyển từng khối từng khối một, giống như một cơn sóng cuộn tản ra bốn phía.
Chỉ trong nháy mắt, Đoan Mộc đã bị đồng nhân dày đặc chi chít vây quanh, lâm vào hoàn cảnh cô lập không có trợ giúp.
Bất Bại Chiến Thần Bất Bại Chiến Thần - Phương Tưởng Bất Bại Chiến Thần