A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ạo đó thời tiết oi bức, trên lưng Cường đại ca nổi cái mụn độc to tướng, gã sốt đùng đùng đến nỗi có lúc mê man, còn cắn răng khẩn thiết van nài muốn tự sát. “Quỷ ngáng chân” ngày nào cũng đến thay thuốc đắp, máu mủ dính đầy hai tay. Một thân phụ nữ mà cứ ra ra vào vào giữa chốn rặt đàn ông mình trần trùng trục, đi đi lại lại dưới những chiếc quần đùi đàn ông phơi phóng, đứng ở ngay trước hố xí rõ ràng đang có người ngồi xổm bên trên để mở vòi lấy nước, chị cũng không hề sợ. Dù nhìn thấy đũng quần của kẻ nào đó bỗng dựng lều hay dưới đũng quần cướp cò, chị thường lờ như không thấy, nếu quả thật trông chướng mắt quá, sẽ có một chiếc giày đột ngột bay đi, đánh rất chính xác, cảnh cáo đối phương tự kiểm điểm. “Này này, lịch sự một chút! Đồ của mình thì tự mình giữ nhé!” Có lúc chị ta sẽ hét to một câu, đến mức ai nấy đều tự hiểu.
Chị dẫn bác sĩ đến tiêm cho Cường, không ngờ kẻ sát nhân này từng giết người nhưng lại sợ tiêm nhất. Vừa kêu vừa hét, gã ghì chặt lấy quần nhất quyết không chịu cởi. “Quỷ ngáng chân” nổi nóng, không thèm nói nữa, soạt một tiếng kéo tụt quần, vỗ đét một cái vào nửa mông trên lộ ra của gã, ý rằng Mắt lác nên thật thà một chút. Rốt cuộc, chị đã khiến đối phương phải hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Có một tên đầu trọc cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay tròn lẳn, lại còn bộ ngực đồ sộ núng nính của người nữ cảnh sát, hắn cứ lân la xung quanh cặp mông chị, và không ngừng ngưỡng mộ Cường đại ca, kèo nhèo rằng mình cũng bị bệnh, nhức đầu, đau bụng, không tiêm không được. Chưa đợi bác sĩ khám bệnh, hắn đã vội vàng tụt quần. Đáng lẽ chỉ cần để lộ một góc mông, thì thoắt cái hắn lại kéo cạp quần xuống gần tận đầu gối. “Quỷ ngáng chân” vỗ vỗ vào trán đối phương, nói hắn đúng là có bệnh, mà còn là bệnh nặng nữa, miệng nói chị rút luôn cây kim tiêm từ tay bác sĩ, không bơm thuốc, cũng không tiệt trùng, nhằm thẳng cái mông trắng hếu đâm phập một nhát, mặt đối phương méo xệch, rú lên thảm thiết. “Ngày mai lại tiêm cho cậu!” “Quỷ ngáng chân” nói lịch trình chữa trị này phải tiêm đủ năm mũi, tên đầu trọc sợ quá trong vòng năm ngày không dám ló mặt, nghe thấy tiếng chân của chị Phùng liền trốn ngay vào xó cuối phòng giam, tay giữ chặt khóa quần.
Chỉ có điều chị ta hơi đãng trí, không giống một phụ nữ lắm. Có lúc mở cửa vào phòng chúng tôi tìm người, tìm đi tìm lại mà không thấy, ngạc nhiên quá, mới phát hiện nhìn nhầm số phòng, cứ nghĩ là một phòng khác. Có lần đến thay thuốc cho Cường đại ca, chị ta làm rơi điện thoại di động, bị tôi nhặt được. Lúc trả lại tôi nói:
“Nếu tôi dùng điện thoại này gọi 119, gọi xe cứu hỏa của thành phố chạy cả đến đây, chị làm thế nào?”
“Chúng ta không thù không oán, chắc cậu sẽ không làm thế chứ?”
“Thế nhỡ tôi giấu luôn thì sao?”
“Tôi xóa số đi, cậu có giữ cũng đếch dùng được.” Đột nhiên chị sẵng giọng.
“Lúc nãy tôi có nhận một cuộc gọi của chị, là ông xã nhà chị gọi đấy.” Tôi lừa chị.
“Thật không?”
“Anh ấy vừa nghe là tiếng đàn ông nhận điện thoại đã tưởng chị xảy ra chuyện gì rồi, chà chà!”
“Phét lác gì thế? Tôi cho cậu một trận!” Chị ta trợn mắt.
“Hề hề, đùa chị một tí thôi mà. Xin lỗi, xin lỗi.”
“Thế cậu không thông báo tên tuổi cho ông ấy à? Tôi còn nhắc tới cậu với ông ấy đấy.” Chị thong thả nói.
“... Nhắc đến tôi?”
“Ừ, nhắc đấy. Tôi kể cậu hát giọng con gái giống y như thật, đến tôi còn bị lừa, nghe hay hơn cả Tống Tổ Anh, hôm nào lên đài phát thanh đi lừa người. Cậu không biết à, ông nhà tôi là bí thư Đảng ủy đài phát thanh, cũng có chút uy phong. Ông ấy bảo tôi không hiểu âm nhạc, làm như chỉ có ông ấy mới hiểu. Hừ, tôi sẽ dẫn cậu đến cho ông ta xem. Đừng có tưởng trại giam chúng ta không có nhân tài. Chỗ ông ấy mới toàn lũ tôm ế cá ươn.”
Tim tôi bỗng đập mạnh.
Chị ta không để ý mặt tôi, nói tiếp:
“Sau này chắc chắn cậu sẽ ra tù mà, đúng không? Đến lúc đó nếu cậu không tìm được việc làm, không chừng tôi đúng là phải xắn tay vào...”
Chị ta cầm lại máy gọi điện thoại, mặc tôi đứng bên, không có thời gian để ý đến tôi nữa.
Từ đó, tôi không gọi chị là “Quỷ ngáng chân” nữa, chỉ gọi là quản giáo Phùng, chị Phùng, chị cả Phùng. Cường đại ca từ khi khỏi nhọt thì ngoan ngoãn hơn trước rất nhiều, chỉ cần là chị Phùng tới giáo huấn, dù có nói khó nghe đến đâu gã cũng không xị dài mặt nữa. Ngày trước gã hoàn toàn không muốn kháng cáo, bây giờ cũng định gặp luật sư rồi.
Báo Cáo Chính Phủ Báo Cáo Chính Phủ - Hàn Thiếu Công Báo Cáo Chính Phủ