Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Candy Rùa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: An Vũ Nga
Upload bìa: An Vũ Nga
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1254 / 3
Cập nhật: 2016-11-22 01:33:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 : Gặp Gỡ Coolboy
oon là cảnh sát tại sở cảnh sát thành phố đã mấy năm rồi, với khuôn mặt non nớt, tính cách trẻ con cậu luôn là đứa trẻ bị mọi người trêu chọc. Ở sở cảnh sát này con gái thì hiếm, nên ai cũng mặc định Moon là tiểu dâu tây, nữ vướng của sở cảnh sát. Với khuôn mặt tròn đáng yêu, má phúng phính, làn da trắng, đôi mắt to mọng nước, vóc người nhỏ bé nhìn như quả dâu tây, ai cũng muốn đến gần ôm và cắn cậu một cái.
Moon là một người đơn giản, người khác nói gì cũng tin, bảo gì cũng nghe. Có thể nói đây là một đứa trẻ đơn thuần, sống trong một xã hội đầy lừa gạt và mưu toan nhưng tính cách của Moon rất lạc quan, cậu luôn cho rằng không ai là xấu cả, nếu có ai phạn lỗi thì chỉ cho họ để họ đi đúng đường là được rồi, vì vậy cậu đã chọn làm cảnh sát.
---
Ở một nơi khác
- Cậu chủ tối nay chuyến hàng của chúng ta sẽ cập cảng- một người trung niên cầm cuốn sổ cung kính nói với chàng trai đang ngồi trên ghế giám đốc. Hai mắt anh nhắm lại, lông mi cong vút, người anh toát ra vẻ đẹp yêu mị, rất đẹp nhưng khí chất đó làm cho người khác không dám lại gần.
- Tôi nghĩ ông biết phải làm gì- anh cất tiếng nói, giọng nói êm ái đến đáng sợ, mắt anh vẫn không mở ra, hai tay vẫn đan trước bàn.
Anh chính là người đứng đầu hắc bang, thế giới bóng tối - Sky. Từ lúc sinh ra vận mệnh anh đã được định sẵn là vua của bóng tối. Độc ác, khát máu đó chính là bản chất của anh.
Sau khi người người đàn ông trung niên bước ra khỏi phòng, đôi mắt màu bạc chợt mở ra. Đôi mắt đó chứa đựng tất cả các vì tinh tú của bầu trời đêm, một đôi mắt đầy quyến rũ và huyền bí, nhưng đó là đôi mắt của ác quỷ.
----------------------- tôi là đường phân cách dễ thương -----------------------------------
- Đi tuần đêm, đi tuần đêm, lại đi tuần đêm....
Người con trai vừa đi vừa ngó nghiêng, ngó dọc không ai khác đó chính là Moon - bé dâu tây của sở cảnh sát. Hôm nay đến ngày tuần tra của cậu, đang đi trên đường vui vẻ, bỗng cậu nhìn thấy nhóm người mặc đồ đen đang đi rất nhanh, hình như vận chuyển một cái gì đó.
Có vẻ mờ ám, hai mắt của Moon sáng lên, cậu nhanh chóng lấp vào chỗ gần đó. Kinh nghiệm nghề nghiệp của cậu cho biết, mấy người đó chắc đang làm việc gì không tốt.
Đi theo họ đến một tòa nhà ờ gần ngoại ô thành phố, một căn nhà cổ kính đáng sợ, cậu nhìn vào bên trong phân vân, có lên theo họ vào trong đấy không. Nếu họ làm gì phi pháp thì sao, cậu là cảnh sát phải đảm bảo an ninh của khu vực này, nhưng xâm nhập vào nhà của người khác mà chưa có lệnh là không đúng. Tính tò mò trên người cậu lại được khơi dậy, Moon quyết định đột nhập vào trong đó. Vận dụng tất cả những điều được học ở sở cảnh sát cuối cùng cậu cũng vào được bên trong.
Bên trong không âm u như cậu tưởng tất cả đèn điện đều được thắp sáng, nguy nga như một cung điện. Không thấy ai cả, có phải bị ăn thịt hết rồi không, Moon lắc đầu xua đi ý nghĩ đáng sợ của mình. Cậu chạy khắp hành lang, tìm các căn phòng nhưng cũng không thấy ai cả. Một cảm giác rét run người, như có ai đang nhìn mình làm cậu chột dạ. Cậu chợt nghĩ ' con vẫn chưa có muốn chết, con mới có 25 tuổi, chưa có bạn gái, ba mẹ còn sống con không muốn kết thúc cuộc đời của mình ở đây đây, chúa ơi '.
Cuối dãy hành lang có ánh sáng, cậu đi đến, từ từ nhìn vào bên trong. Đám người vừa nãy đang áp đảo một chàng trai, cậu ta bị bắt đến đây, trên người cậu đều bẩn hết có vẻ cậu vừa bị tra tấn, đánh đập. Moon muốn xông ra đó cứu cậu ta, nhưng nếu như thế cả cậu cũng bị bắt mất, nên làm như thế nào đấy, một ý nghĩ lóe lên. Bỗng cậu kêu to.
- Cảnh sát đến, cảnh sát đến đó mau chạy đi. – bọn đánh người có vẻ bất ngờ, rồi hoảng loạn.
- Cảnh sát đến, chạy nhanh.
- cảnh sát, cảnh sát...
Đám người vừa nãy còn hùng hổ đánh người, giờ bỏ chạy toán loạn ra ngoài. Khi thấy đám người chạy ra khỏi phòng Moon nghĩ ' đánh người cũng mạnh, mà chạy cũng nhanh thật', cậu vào phòng dìu nhóc bị đánh ra ngoài. Cẩn thận hết sức để không bị phát hiện. Cậu biết bọn kia khi biết mình bị lừa sẽ quay lại nhanh thôi. Nhưng biệt tài của cậu là lẩn trốn và đào tẩu, cậu mà đã nghiên túc muốn làm gì, thì cậu sẽ làm cho bằng được.
Đúng như cậu nghĩ bọn kia đã quay lại, nếu một mình mình thì cậu có thể dễ dàng trốn khỏi đây. Nhưng hiện giờ cậu đang mang theo một người nữa, bất tiện và khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng cậu là cảnh sát, thấy người bị nạn quyết không thể bỏ mặc.
Dìu cậu ta đi gần ra đến cửa, vừa đi vừa phải tránh bọn áo đen lùng sục, tốc độ của cậu có thể nói là, chậm đến thảm thương. Bỗng cậu thấy một bóng người đi gần tới chỗ cậu đang lấp. Gần ra rồi mà bị phát hiện thật không thể chấp nhận được.
Đứng trong chỗ lấp, Moon không dám thở mạnh...
Ngay khi cậu nhìn thấy người kia, trong đầu cậu nghĩ " thấy người ngoài hành tinh thật rồi, người trái đất sao lại đẹp như vậy chứ". Cậu đứng đơ ở đó, không biết làm gì.
Anh ta đã nhìn thấy cậu, tim Moon nhảy lên, cậu có cảm giác tim mình sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi, anh ta sẽ lật tẩy và bắt cậu sao, trông anh ta không giống những người trong gian phòng vừa nãy, anh ta mặc một cái áo phông trắng quần tây.
Moon thấy anh ta không phải người xấu, tuy vẻ ngoài anh ta trông rất lạnh lùng, tạo cho ai nhìn thấy anh cũng có áp lực đến nghẹn thở, nhưng cậukhông hiểu sao cậu rất muốn chạm vào anh ta, thật sự rất muốn.
Sky đã nhìn thấy Moon, những người trước đây không phải thuộc hạ của anh, khi nhìn thấy anh, chắc chắn kết cục không tốt đẹp gì. Nhưng khi thấy vẻ mặt thất thần và ngây ngô của cậu ta anh cũng không thấy phản cảm gì. Nhìn người được Moon dìu anh không nói gì chỉ nhíu mày và quay đi.
Không hiểu sao Moon thật sự không muốn anh ta đi, bị anh ta bơ cảm giác rất khó chịu.
- Anh gì ơi – cậu rụt rè hỏi, thấy người kia vẫn không phản ứng cậu chạy đến kéo kéo ống tay áo anh ta.
Sky không thích có người lạ chạm vào người mình, hất tay cậu ra. Anh không thèm nhìn cậu mở cửa căn phòng cạnh cậu đang đứng và bước vào. Khi Sky định đóng cửa phòng Moon đã nhanh chóng lách người vào, thân hình cậu rất dẻo dai và nhanh nhẹn. Sky cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Đi ra – ngữ khí không quá nặng nhưng tạo cho người ta cảm giác vô cùng nghẹt thở. Moon hơi rùng mình, cảm giác như mình vừa nghe thấy tiếng nói từ địa ngục vậy. Nhưng cậu là ai cơ chứ, chỉ ưa mềm không ưa cứng nha.
- Cho tôi ở đây lánh nhờ một chút.
Moon nghĩ ' nếu anh ta không bắt cậu chắc anh ta là người tốt rồi'.
Bộ mặt non nớt, ngây thơ, đôi mắt to ngập nước luôn làm cho mọi người không nỡ từ chối bất cứ điều gì cậu đưa ra. Nhưng cậu đã lầm, Sky là ai cơ chứ, cậu ta là ác quỷ, không biết đến lời cầu xin của người khác.
Sky sách cổ Moon lém ra khỏi phòng, hôm nay coi như Moon may mắn nếu như là người khác bước vào phòng của Sky là đã được cho ăn một viên đan rồi.
Bị ném ra ngoài, đứng trước cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt Moon đầy bất mãn, sao có người lãnh đạm như vậy chứ.( em nó quên mình đang đột nhập vào nhà người ta à:3)
--- rất lâu sau đó nhắc lại sự việc lần đầu tiên gặp nhau, Moon vẻ mặt phụng phịu, hờn dỗi. Sky chỉ biết kéo cậu lại ôm vào lòng và nói. " Anh đâu biết, người bị anh đuổi ra khỏi phòng khi đó sau này sẽ là chủ nhân trái tim anh "-----
Thật thất bại mà, khuôn mặt Moon tràn đầy bất mãn, cậu dìu cậu nhóc bị thường cùng trèo qua ban công rồi chuồn êm ra ngoài.
khuôn mặt của người đàn ông gặp ở ngôi biệt thự cứ hiện lên trong đầu của Moon, không chỉ vì anh ta quá đẹp mà ở anh ta có một sự cuốn hút mà không ai có thể cưỡng lại được. Moon biết anh ta không phải người có lai lịch bình thường, nhưng cậu không biết tại sao minh cứ muốn nghĩ về anh ta. Anh ta ở trong ngôi nhà mà cậu nhóc này bị bắt cóc, anh ta có liên quan gì đến vụ này. Phải đợi cậu nhóc này bình phục rồi hỏi rõ mọi chuyện mới rõ được. Moon nhanh chóng dìu cậu nhóc về trụ sở.
----
Trong căn phòng chỉ có ánh sáng của ánh trăng yếu ớt tỏa ra, mọi vật trở lên hết sức mờ ảo và yêu mị.
Người đàn ông trung niên quỳ dưới đất, mặt không dám nhìn lên.
- Thưa cậu chủ, tôi biết sai rồi, toàn bộ trách nhiệm tôi sẽ gánh hết. – ông ta giọng run run
- Ông sai, sai chỗ nào – giọng nói phát ra từ người đằng sau chiếc ghế da, mặt anh hướng về phía ban công nơi ánh trăng trải nhiều nhất, không ai thấy được biểu hiện cảm anh bây giờ, lạnh đến thấu xương.
- Thưa cậu chủ, tôi đã tự ý hành động bắt con trai của tập đoàn Môn thị, để trả thù họ không hợp tác với chúng ta ở bến tàu. Đã hành động không cẩn thận để cảnh sát đột nhập vào mang cậu ta đi, hành động không cẩn thận, xin cậu chủ sử phạt.
Từ đầu đến cuối ông ta vẫn chung thủy cúi đầu.
Sky cười khẩy một tiếng rồi nói.
- Ông sai vì đào tạo ra một lũ phế vật.
Anh biết toàn bộ sự việc Moon đã dẫn người của ông ta đi thế nào, chỉ một cảnh sát nhỏ mà đã có thể làm cho đám thuộc hạ của tay sai mình chạy toán loạn, thật đúng là đáng bỏ đi.
Từ đầu mấy thủ đoạn bắt người không phải phong cách của anh, người của anh làm việc anh tuyệt đối không được xảy ra lỗi nào, hôm nay Moon đã cho anh thấy, đám người dưới tay ông trợ thủ của anh đáng bỏ đi, anh đã tha cho cậu một mạng, thả cậu và thằng nhóc kia đi. Lần này anh cũng không muốn bắt cậu nhóc kia, lúc trước cha cậu ta đã từng giúp anh, Sky là người có ơn sẽ báo. Không ngờ ông già trợ thủ của anh lại dùng cách hèn hạ để làm việc như vậy, anh muốn thả cậu ta đi nên mới qua đây, nào ngờ cậu cảnh sát đó đã mang cậu ta ra rồi. Vậy cũng tốt, đỡ anh phải đích thân ra tay.
Ác quỷ sống trong bóng tối, anh thích bóng tối, ở đó dù làm cái gì thì chỉ có ánh trăng biết. Ánh trăng rất lạnh, không ấm ám như ánh mặt trời. Nó huyền bí và cuốn hút chết người. Có lẽ anh nên tẩy rửa lại đàn em của mình rồi.
Bánh Kem Và Dâu Tây Bánh Kem Và Dâu Tây - Candy Rùa Bánh Kem Và Dâu Tây