Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
uổi chiều, Nhã Yên từ trường về, thấy mẹ còn ngồi bên chiếc máy may, cô tỏ ý không hài lòng:
- Tối rồi, mẹ chưa nghỉ sao?
- Còn một cái áo nữa mẹ đạp xong, ngày mai giao luôn! - À chuyện Hoàng Vũ đến đâu rồi con?
Nhã Yên thở dài, cô biết trả lời với mẹ thế nào đây. Phúc cho biết tối qua khi từ ở nhà Nhã Yên về Hoàng Vũ bị nhốt, buộc phải ngủ ngoài hiên. Tội nghiệp thằng bé, cứ nghĩ đến cảnh nó nằm co ro mặc tình cho muỗi đốt là Nhã Yên không chịu nổi.
- Hôm nay Vũ không đến lớp mẹ à!
- Vậy chắc là có chuyện gì xảy ra cho thằng nhỏ rồi! - Bà Huệ Thu đoán.
- Con cũng nghĩ như mẹ nhưng khi đến nhà Hoàng Vũ thì chẳng gặp ai cả. Nếu hết tuần này mà Vũ tiếp tục vắng thì con sẽ tìm cách khác.
- Tội nghiệp thằng bé. Ai đời con đang đi học lại bắt nghỉ ở nhà buôn bán. Phải chi gia đình chật vật không nói làm chi...
- Thôi bỏ qua chuyện đó đi mẹ - Nhã Yên chủ động lảng sang chuyện khác - Ủa, còn Thế Hùng đâu sao con không thấy?
Bà Huệ Thu vẫn còn ấm ức chuyện của Hoàng Vũ nhưng buộc lòng phải trả lời Nhã Yên:
- Thế Hùng nói với mẹ là nó đi mượn sách vở gì ở nhà bạn. À, hôm nay con có định đến nhà Hạo Thiên không đó?
- Ý chết, nếu mẹ không nhắc suýt nữa con quên mất. Con sẽ gọi điện cho Hạo Thiên ngay bây giờ đây.
Nhã Yên đến bên máy điện thoại, một lúc sau cô quay lại cười nói:
- Xong rồi mẹ, khoảng một giờ nữa Hạo Thiên sẽ đến đón.
Cứ nghĩ đến chuyện tí nữa sẽ được nhìn thấy, nghe nói và được đi bên cạnh Hạo Thiên là Nhã Yên thấy lòng vui lên và gần như quên hết mọi chuyện phiền muộn. Chỉ hai ngày không gặp nhau mà cô đã thấy nhớ anh không chịu nổi. May mà nhờ có công việc lấp đi hầu hết thời gian trong ngày. Nếu không, Nhã Yên cũng chẳng biết mình sẽ ra sao nữa, chắc biến thành con ma nhớ mất. Thế mới biết khi yêu ai đó, người ta khó lòng giừ kín những tình cảm của mình. Rồi không dưng Nhã Yên lại mỉm cười một mình.
- Sao không đi tắm rửa mà còn ở đó cười ruồi hoài vậy cô nương?
Xấu hổ vì bị bắt quả tang, Nhã Yên ôm vai mẹ nũng nịu:
- Mẹ kỳ!
Khoảng nửa giờ sau, Nhã Yên trở ra với bộ đầm màu tím cà có viền kim tuyến. Tóc xỏa dài tự nhiên, mặt trang điểm nhẹ nhưng trông Nhã Yên thật duyên dáng. Nhã Yên xoay một vòng trước mặt mẹ, mắt lóng lánh cười:
- Mẹ thấy con mặc bộ này được không ạ?
Bà Huệ Thu bỏ kính xuống ngắm con gái, nụ cười ánh lên trong mắt:
- Không được!
Biết mẹ đùa, Nhã Yên kề môi sát mặt bà nói nhỏ:
- Vậy con mặc bà ba, chắc mẹ vui?
Tiện tay bà Huệ Thu cốc vào đầu con gái mắt yêu:
- Cha mày!
Nhã Yên đang cười khúc khích thì có tiếng gõ cửa. Cô im bặt và reo lên nho nhỏ: "Tới rồi mẹ Ơi!". Nhưng cánh cửa vừa mở ra cả hai mẹ con đều tròn mắt ngạc nhiên:
- Ủa... Huy Tùng! Vậy mà em tưởng... À, thôi vào nhà đi anh.
Huy Tùng dường như không chú ý mấy đến thái độ của bà Huệ Thu và Nhã Yên, anh cười nói tự nhiên:
- Cháu chào bác. Lâu nay bác có khỏe không ạ?
- À, bác cũng khỏe. Ngồi đi Huy Tùng.
Dù Huy Tùng đến không đúng lúc nhưng vốn đã dành cho anh một tình cảm đặc biệt quý mến nên khi Nhã Yên vào trong làm nước uống thì bà Huệ Thu ngồi tiếp chuyện Huy Tùng một cách ân cần và lịch sự.
- Anh chị bên nhà thế nào Huy Tùng?
- Cảm ơn bác, ba mẹ cháu vẫn bình thường ạ!
- Bác nghe Nhã Yên nói gia đình cháu sắp đi nước ngoài phải không?
Mất Huy Tùng thoáng một chút buồn buồn:
- Hai tuần nữa cháu lên máy bay rồi bác!
- Nhanh vậy sao?
- Dạ!
Vừa lúc ấy Nhã Yên mang nước ra đặt ngay ngắn trên bàn:
- Mẹ và anh Huy Tùng uống nước nghe!
Bà Huệ Thu khoát tay:
- Các con cứ tự nhiên đi. Ngày mai có đoàn khiểm tra về trường, mẹ phải xem lại hồ sơ sổ sách một chút.
Huy Tùng gật đầu thay cho câu trả lời. Giờ anh mới quay lại nhìn kỹ Nhã Yên. Cô bạn của anh ngồi đó nổi bật lên bởi màu tím của áo và tím của hoa thạch thảo. Nhã Yên đẹp quá!
- Vậy là hai tuần nữa anh sẽ rời khỏi Sài Gòn?
Huy Tùng lại trở về với nỗi buồn của mình, giọng anh chùn xuống:
- Cái gì đến nó đến Nhã Yên à! Như thế có lẽ tốt hơn cho anh. Anh sẽ mãi mãi đoạn tuyệt với dĩ vãng và chắc chắn nơi anh sắp đến không có những kỷ niệm buồn làm vương vất bước chân.
- Anh không có ý trách em đó chứ?
Huy Tùng lắc đầu, cười chua chát:
- Có trách em thế nào đi nữa thì cũng chẳng làm thay đổi được gì. Giờ thì anh chỉ còn trông chờ vào thời gian và mỗi ngày phải niệm thần chú vài chục lần câu: Hãy quên đi!
Nhã Yên ngồi im. Trong phút giây cô thấy lòng mình thoáng xúc động. Nhưng cô vẫn im lặng.
- Hình như em định đi đâu phải không?
Nhã Yên cười tránh cái nhìn sâu thăm thẳm của Huy Tùng:
- Em định đến nhà một người bạn.
- Cho anh tháp tùng được không?
- Xin sẵn lòng - Biết Huy Tùng đùa, Nhã Yên cũng đùa lại.
Huy Tùng lắc đầu:
- Lúc này trông em thay đổi nhiều quá.
- Thật ư? Hình như anh cũng vậy?
- Hoàn cảnh buộc phải như thế!
Nhã Yên gật gù, cô hiểu Huy Tùng muốn nói gì rồi. Nhã Yên lái câu chuyện theo hướng khác:
- Trong thời gian này chắc anh không còn đến trường nữa chứ Huy Tùng?
- Không, anh vẫn đến. Có lẽ cuối tuần sau mới nghỉ. Em biết không ở nhà buồn lắm anh không chịu được - nhưng lại vài giây Huy Tùng tiếp - Nhã Yên nè, trước khi đi anh định tổ chức buổi liên hoan nhẹ để chia tay bạn bè. Em đến nhé?
- Tất nhiên rồi! - Nhã Yên trả lời không chút ngập ngừng.
Huy Tùng hớp một ngụm nước đề nghị tiếp:
- Như em biết đấy anh có rất ít người thân. Vì vậy những ngày còn lại anh muốn được đến đây thăm em thường xuyên hơn. Em thấy có gì bất tiện không?
Nhã Yên khẽ cau đôi mày thanh tú:
- Anh không nên khách sáo như vậy. Cứ tự nhiên như trước đây, dù sao chúng ta cũng là bạn bè kia mà!
Huy Tùng mỉm cười rời khỏi ghế, nhìn thật lâu vào mắt Nhã Yên để thấy lòng ấm lại. Đối với anh như thế đã quá đủ. Anh biết mình không có quyền đòi hỏi gì hơn.
- Cảm ơn em về tất cả! Giờ thì... tạm biệt.
Huy Tùng về rồi Nhã Yên bồi hồi ngồi lại xuống ghế. Sự xuất hiện cùng những đề nghị của Huy Tùng làm Nhã Yên cảm thấy khó xử. Những lúc thế này cô cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Nhã Yên không có thời gian để suy nghĩ và chọn lựa giữa đồng ý và chối từ. Cô không muốn Huy Tùng buồn và cũng không muốn Hạo Thiên hiểu lầm. Huy Tùng không còn có mặt ở đây bao lâu nữa vậy có cần thiết phải giải thích với Hạo Thiên mối quan hệ giữa mình và Huy Tùng không? Chẳng lẽ yêu Hạo Thiên rồi mình lại tự tước bỏ đi cả cái quyền có bạn bè? Không, trong tình yêu phải có lòng tin lẫn nhau, chính Hạo Thiên đã nói điều đó và anh ấy không có quyền nghi ngờ...
Trong lúc Nhã Yên đang nghĩ ngợi mông lung thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa. Nhã Yên vẫn ngồi im chống tay lên cằm vở như không nghe thấy. Một phút sau cánh cửa xịch mở. Hạo Thiên xuất hiện với nụ cười "không giống ai" đã thủ sẵn trên môi từ lúc nào.
- Chờ anh lâu không?
- Gần một thế kỷ lẻ vài năm! - Nhã Yên dấm dăng.
- Sao tóc em chưa bạc?
Hạo Thiên nhắc lại câu nói hôm qua làm Nhã Yên quay mặt nơi khác để giấu nụ cười. Hạo Thiên bao giờ cũng thế, nhạy bén trong cách ứng xử làm Nhã Yên không thể giận lâu được. Cơ hội ngàn vàng đã đến Hạo Thiên tranh thủ nắm bàn tay nhỏ nhẵn của Nhã Yên xiết nhẹ:
- Em xinh đẹp quá chừng Nhã Yên!
Nhã Yên đỏ mặt vì thẹn, cô gỡ tay Hạo Thiên ra và đứng dậy:
- Anh cần đi khám mắt lại! - Rồi vốn thích tự mình lo lấy mọi việc Nhã Yên nhắc:
- Nào, có định mang em về nhà nữa không?
Hạo Thiên nheo mắt:
- Em sẽ luôn luôn độc lập như vậy chăng?
- Luôn luôn. Bây giờ thì anh vào xin phép mẹ...
- Em thật không chịu được! - Hạo Thiên nói, nhưng chính vì điểm đó mà anh luôn bị Nhã Yên thu hút. Anh không thể chịu được tính Nhã Yên, và anh mê điểm đó.
Xe dừng lại trước nhà Hạo Thiên rồi Nhã Yên mới cảm thấy lo lo. Cô nắm tay Hạo Thiên thỏ thẻ:
- Em bị bệnh yếu tim đó nghe! Ba mẹ mà trắc nghiệm nhiều quá là em xỉu không thương tiếc đó!
Hạo Thiên vuốt nhẹ chót mũi người yêu:
- Đừng lo nếu thấy "nguy" anh sẽ giấu "bửu bối" của mẹ là xong.
- Lỡ mẹ chấm em dưới trung bình thì sao?
- Thì... chờ vài tháng sau mình thi lại.
Cả hai cùng cười. Hạo Thiên nắm tay Nhã Yên đi vào nhà. Trong phòng khách lúc này chỉ có ông bà Trần Vĩnh.
Dù đã được Hạo Thiên trấn an nhưng khi đối diện với hai bậc sinh thành Nhã Yên không khỏi hồi hộp. Riêng ông bà Trần Vĩnh vừa trông thấy cô đã đưa mắt nhìn nhau ngẩn ra. Cuối cùng ông Vĩnh buông một câu:
- Quả là Hạo Thiên đã dành cho chúng ta một món quà bất ngờ.
Bà Vân Anh gật gù, nắm tay Nhã Yên ngắm nghía một cách hài lòng.
- Anh thấy không, Nhã Yên có dáng dấp đẹp, lại thông minh, có trình độ. Em tin rằng chúng nó sẽ hạnh phúc. Không ngờ chúng ta lại sắp có một cô con dâu như thế. Hạo Thiên thật có phúc.
- Mẹ này - Hạo Thiên nói - chưa chi mẹ đã đề cao Nhã Yên như vậy! Con cũng đâu đến nỗi tệ đâu. Nhã Yên mà lên mặt thì mệt cho con đó.
- Con nghe này - Bà Vân Anh nói - Con làm như con hiền lắm không bằng. Làm gì có ai ức hiếp được con chứ?
Quay sang Nhã Yên bà tiếp.
- Nhã Yên con đừng sợ. Hạo Thiên có làm gì thì con cứ nói lại với mẹ. Mẹ sẽ cho nó biết tay.
- Vậy thì nguy rồi - Hạo Thiên ngồi phịch xuống ghế - Phen này cuộc đời tôi xem như kể bỏ.
Nhã Yên gỡ rối.
- Bác à, Hạo Thiên sẽ không làm gì được con đâu vì bên cạnh con còn có chị Hải Yến nữa kia mà.
Bà Vân Anh chỉnh ngay:
- Từ nay con phải thay đổi cách xưng hô chứ. Ai lại gọi em gái của Hạo Thiên bằng chị bao giờ.
Nhã Yên đỏ mặt. May thay ông Vĩnh kịp thời chuyển đề tài:
- Lâu nay con có thường gặp Huy Tùng không Nhã Yên?
- Dạ, thỉnh thoảng anh ấy có đến nhà con!
- Cậu ấy vẫn còn đi dạy chứ?
- Dạ, vẫn còn ạ!
Hạo Thiên hơi nhíu mày, chợt anh nắm tay Nhã Yên nói:
- Xin lỗi cha mẹ, con có chuyện riêng cần nói với Nhã Yên một chút.
Bà Vân Anh cười nói với ông Vĩnh:
- Anh thấy không, chưa chi chúng nó đã muốn cho mình ra rìa rồi đó!
Hạo Thiên không để ý đến lời trách yêu của mẹ. Anh kéo Nhã Yên lên phòng mình. Nhã Yên có vẻ bất mãn.
- Anh kỳ quá, người ta đang nói chuyện vui vẻ, anh lại kéo em lân đây làm gì?
- Anh có chuyện muốn thẩm vấn em.
- Thẩm vấn em? - Nhã Yên tròn mắt - Nhưng em có tội tình gì? Vả lại đây đâu phải là phiên tòa. Em nghĩ, trước đây nếu anh học luật hẳn sẽ hay hơn.
Hạo Thiên nhún vai:
- Thôi được rồi - Hạo Thiên nhìn vào mắt Nhã Yên - Cách đây không lâu, em có cho anh biết rằng em có hẹn, mà người có hẹn với em bấy giờ là Huy Tùng. Vậy thì bây giờ em hãy giải thích đi, cái tên Huy Tùng hôm ấy với tên Huy Tùng mà cha anh vừa nhắc có phải là một không?
- Đúng!
- Như vậy có nghĩa là thế nào?
Nhã Yên ngập ngừng:
- Anh đừng hung dữ nữa em mới nói.
- Anh mà hung dữ?
- Chứ sao? - Nhã Yên nói - Anh vừa hung dữ vừa cay nghiệt. Anh nói chuyện với em mà như hỏi cung kẻ thù ấy. Em không thích lối nói chuyện như vậy.
Hạo Thiên trừng mắt:
- Đừng đuối lý rồi quay sang buộc tội anh.
- Chứ anh nghĩ xem cái gì anh thắc mắc em cũng giải thích hết. Vậy thì bây giờ em hỏi anh nhé? - Nhã Yên ngẫm nghĩ - Cách đây ít lâu em nói với anh là em có cái hẹn với Huy Tùng. Hôm ấy xe em hư, Huy Tùng lại đi dạy ngang trường, và anh ấy cho em quá giang về nhà đúng không?
- Ừm!
- Cái chữ hẹn đó anh hiểu theo nghĩa nào. Anh có quyền hẹn với bạn bè, người thân anh phải không? Đâu nhất thiết phải là người tình?
- À!
- Huy Tùng là bạn thân từ thời sinh viên của em. Em quý trọng và xem anh ấy như một người anh trong gia đình, thì tình cảm đó, cái hẹn đó không phải tự nhiên lắm ư?
- Ồ!
- Và nếu là bạn bè thì đi cùng một xe, trên cùng một đoạn đường có gì là sai trái?
- Đúng!
- Lúc đó anh mời em đi ăn trưa mà nói với giọng hách dịch, ra lệnh thì làm sao em bằng lòng được.
- Thật ư?
- Chính vì thế nên em đem chuyện Huy Tùng ra một là để chọc quê anh, hai là vì em không thể nhận lời đi ăn với anh mà quên đi cái hẹn đã có từ trước. Chẳng lẽ em mê ăn đến quên chữ tín sao?
- Ừ!
- Vậy thì anh có gì bất mãn em?
- Có!
- Cái gì?
Hạo Thiên kéo Nhã Yên vào lòng nhìn cô tha thiết:
- Em vừa hung dữ lại vừa cay nghiệt. Em nói mà không cho anh suy nghĩ. Em thẩm vấn anh như thẩm vấn kẻ thù. Anh ghét thái độ đó.
Nhã Yên chợt thấy buồn cười. Cũng may là giữa cô và Huy Tùng không có gì. Nếu không chắc là cô sẽ không khỏi bứt rứt...
- Anh cần cảnh giác em một việc - Hạo Thiên đột ngột nói.
- Việc gì?
- Từ đây về sau em không được chắt vấn anh nữa.
- Nhưng điều đó là do em học được ở anh kia mà?
- Bây giờ không cho học nữa.
Nhã Yên nhún vai, giả vờ:
- Có một chuyện không biết anh đã biết chưa?
- Chuyện gì?
- Anh là một người đàn ông ích kỷ, cao ngạo hay ra lệnh và cố chấp!
- Khoan!
- Sao vậy?
- Em vừa nói là có một chuyện mà nãy giờ em đã bày ra những bốn chuyện.
- Ồ! - Nhã Yên không nhịn được hét lên - Thật không chịu nổi ông... Ông là... - Nhã Yên chợt lúng túng khi chưa kịp nghĩ ra từ nào đó thật chính xác để nói thì Hạo Thiên tiếp:
- Ông là một người đàn ông dề thương quá phải không?
- Ồ, nói mà không biết mắc cỡ...
Hạo Thiên ôm lấy Nhã Yên đặt lên môi cô một nụ hôn đằm thắm.
- Nhã Yên, em có biết rằng em đáng yêu lắm không? Anh sẽ chết mất nếu sống mà không có em bên cạnh! - Hạo Thiên xúc động nói tiếp - Anh biết anh có rất nhiều khuyết điểm: ích kỷ, cao ngạo, cố chấp... Anh sẽ sửa đổi.
- Không cần đâu - Nhã Yên lắc đầu nói - Em thấy chúng đều đẹp.
- Cái gì đẹp?
- Những khuyết điểm của anh ấy. Người ta bảo rằng: Khi yêu nhau người ta yêu cả khuyết điểm của người mình yêu.
- Thật không?
- Thật!
Hạo Thiên lại cúi xuống. Hai ánh mắt nhìn nhau đằm thắm. Hạnh phúc như vây chặt lấy họ.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím