Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ấy ngày gần đây Nhã Yên thấy mình nghĩ ngợi, suy nghĩ nhiều hơn. Có nhiều chuyện đáng suy nghĩ: những suy nghĩ đó khiến người cô đôi lúc ngẩn ra. Nhã Yên biết rằng khi đã nhận món quà của Hạo Thiên có nghĩa là cô đã tha thứ và rồi việc gì sẽ xảy ra tiếp theo? Nhã Yên giật mình phát hiện ra sự thấp thỏm trong lòng. Ta chờ đợi chuyện gì xảy ra ư? Và rồi tối hôm ấy, vừa làm xong công việc của mình Nhã Yên định ra ngoài xem tivi thì chuông điện thoại reo.
- Alô, ai đấy?
Nhã Yên hỏi, ngỡ là Huy Tùng hoặc bạn bè ở trường gọi lại thì bên kia một giọng đàn ông vang lên:
- Nhã Yên phải không?
Tiếng của Hạo Thiên. Nhã Yên nghe tim mình đập mạnh:
- Dạ.
- Cô giáo khỏe chứ?
- Dạ.
Nhã Yên lại dạ. Một tiếng dạ rất ngọt ngào. Nhã Yên cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại yếu đuối như vậy.
- Em... em có bận gì không?
- Không!
Nhã Yên không hiểu Hạo Thiên định nói gì. Cô thành thật.
- Tôi biết có một quán cà phê không khí rất dễ chịu, phong cảnh lại hữu tình. Em có nhận lời mời của tôi đến đó uống cà phê không?
Nhã Yên chợt thấy buồn cười. Hôm nay Hạo Thiên có vẻ khiêm tốn quá. Không còn cái giọng ra lệnh như cũ. Một sự thay đổi đến lạ lùng.
Nhã Yên nói không suy nghĩ.
- Được rồi. Yên nhận lời.
- Vậy thì mười phút nữa tôi sẽ đến đón em nhé?
Hạo Thiên gác máy. Nhã Yên đứng yên mấy giây và chợt thấy lòng reo vui. Mười phút, chi có mười phút phải nhanh lên mới được.
Nhã Yên mở tủ quần áo. Mặc gì bây giờ? Áo dài ư? không, áo dài kín đáo dễ thương nhưng bây giờ chưa phải lúc. Thôi thì mặc lại bộ đồ hôm trước đi với Huy Tùng vậy.
Nhã Yên nhìn vào kiếng. Đôi mắt tròn mở to bên cạnh dáng dấp yếu đuối. Gần đây Nhã Yên thường thức khuya nước da có hơi xanh, nên thoa một tí son, phấn nhạt.
Bên ngoài đã có tiếng còi xe. Thế này thì không trang điểm kịp nữa rồi. Nhã Yên vơ vội chiếc ví định ra ngoài xin phép mẹ thì thấy mẹ đã ngồi đấy từ bao giờ:
- Con đi ra phố à?
- Dạ.
- Đi với Hạo Thiên?
- Dạ, có gì không mẹ?
- À không, thôi con đi đi!
Nhã Yên ngồi xuống cạnh bà Huệ Thu:
- Mẹ à, nếu mẹ không thích thì con sẽ không đi vậy?
- Đừng hiểu lầm ý mẹ. Con lớn rồi thì có quyền đi lại với bạn bè nhưng trong mọi hoàn cảnh phải biết kềm chế mình.
Nhã Yên nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nhã Yên chầm chậm tiến về phía Hạo Thiên. Thoáng thấy cô, mặt anh rạng rỡ hẳn lên. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt như hai ánh sao trời của Nhã Yên mà ngơ ngẩn
- Ta đi chứ?
Hạo Thiên giật mình, nụ cười của anh lúc này trông hóm hỉnh và trẻ con lạ.
Nhã Yên ngồi thu mình trên ghế như con mèo ốm, hai rèm mi nhìn xuống đường. Cô không muốn gợi chuyện trước.
- Hai mươi tháng mười một vui chứ cô bé?
Nhã Yên cảm thấy có một âm điệu âu yếm trong giọng nói của Hạo Thiên. Cô xoay lại ban cho anh nụ cười thật nhẹ:
- Vui lắm. Rất cảm ơn ông về món quà.
Hạo Thiên chưng hửng, thật lòng không phải anh muốn nhắc đến điều đó. Nhưng Nhã Yên đã nói như vậy anh đành hỏi luôn:
- Em thích chứ?
- Vâng, tôi rất thích vì đó có những bài hát thật nên thơ và rất quyến rủ.
Hạo Thiên mỉm cười, anh cảm thấy hài lòng với chính mình.
Xe dừng lại trước một quán cà phê có nhiều cây cảnh. Những chùm điện lấp lánh như những chuỗi hạt trân châu nhấp nháy, xe cộ ra vào không ngớt. Nhã Yên quay lại nhìn Hạo Thiên, anh có vẻ rất tự nhiên.
Ánh sáng trong phòng vừa đủ. Cách bài trí sang trọng. Có tiếng nhạc nhẹ vang lên. Bản nhạc khá quen thuộc nhưng Nhã Yên không biết tên. Để phá vỡ bầu không khí yên lặng, Nhã Yên hỏi:
- Bản nhạc gì thế?
Hạo Thiên không đáp, lấy bút ra viết vào lòng bàn tay "Em là duy nhất của tôi".
Nhã Yên thấy tim mình đập mạnh, ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mă"t có chút lôi cuốn đang nhìn cô rất lạ. Nhã Yên có cảm giác mặt mình đang đỏ lên vì ngượng.
Bồi bàn đã bước đến. Hạo Thiên hỏi:
- Nhã Yên dùng gì?
- Cho cà phê thôi!
Hạo Thiên gọi hai ly cà phê và nói:
- Đúng ra Nhã Yên nên gọi thêm món kem, vì kem ở đây khá nổi tiếng, nhất là món kem Pháp. Hay là thử cho biết nhé?
Nhã Yên gật đầu thế là Hạo Thiên gọi thêm món kem.
Chỉ một lúc sau mọi thứ được mang ra. Nhã Yên chẳng biết phải ăn món nào trước thì Hạo Thiên nói:
- Nhã Yên thấy đấy, ăn thế này rất tuyệt. Có nóng, có lạnh, có ngọt có đắng. Cùng một lúc ta nếm đủ hương vị cuộc đời.
Nhã Yên giật mình nhìn Hạo Thiên. Anh ta suy nghĩ gì mà nói như vậy? Cô lại cúi xuống nghĩ bâng quơ.
- Tôi lại nói sai gì nữa ư?
- Không có, chỉ tại câu nói của ông làm tôi suy nghĩ.
- Nhã Yên có biết là - Hạo Thiên đốt một điếu thuốc - Trước đây không bao giờ tôi ngại chuyện nói đùa trước mặt đàn bà, vậy mà không hiểu sao trước mặt Nhã Yên tôi lại cảm thấy dè dặt. Đôi khi mất cả tự tin và cảm thấy mình già đi rất nhiều...
- Ông nói thật đấy chứ? hay để nói cho vui?
- Tôi cần gì làm thế với Nhã Yên. Tôi nói thật đấy. Có lẽ vì tôi... yêu em!
Nhã Yên mở trừng mắt:
- Tại sao?
- Tại sao là sao?
- Ông thấy đấy, tôi không phải là một cô gái điển hình trong mắt ông. Tôi không có gì đặc biệt. Tôi bình thường hơn cả những người bình thường. Tôi... tôi thô kệch và ăn nói lung tung. Tôi chưa bao giờ dám đùa giỡn với tình yêu... - Nhã Yên nói một hơi.
- Nhã Yên nói xong chưa?
- Chưa!
- Chưa thì nói tiếp đi.
- Tôi biết ông là một người giàu có - Nhã Yên run giọng - Ông đủ điều kiện và thừa sức làm cho phái đẹp phải mềm lòng - giọng Nhã Yên run hơn - Xin ông đừng mang tôi ra làm trò đùa. Tôi sợ sẽ không ra lệnh được cho trái tim mình...
Nhã Yên nói tới đó bỗng Hạo Thiên đứng dậy kéo tay cô.
- Ông làm gì vậy?
- Ta ra sàn nhảy một chút đi?
- Nhưng tôi không biết nhiều lắm!
- Đừng lo, anh không bắt em phải nhảy biểu diễn đâu.
Hạo Thiên đã kéo được Nhã Yên ra ngoài. Anh ôm cô vào lòng và nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn, tha thiết:
- Anh muốn được gần em... gần em một chút. Anh cho em biết nhé, ngay hôm đầu tiên gặp em trong "Vườn Nhớ" anh đã bị hút bởi phản ứng rất ư là tự nhiên và có một chút trịch thượng của em. Rồi lần gặp thứ hai, anh đã ngồi thật lâu từ đằng xa để ngắm em mà em đâu có biết và rồi anh đã vẽ, vẽ chân dung một cô gái mà không cần người mẫu... Lúc nãy em bảo là em tầm thường, không có gì đặc biệt. Nếu em nghĩ như vậy thì không đúng đâu. Trong mắt anh, em rất đẹp tất nhiên là cả hình thức lẫn tâm hồn. Em yếu đuối nhưng tự trọng, em nhân hậu nhưng dữ dội, nhiều lúc đối diện với em, anh thấy mình quá tầm thường thô tục. Nhã Yên - Hạo Thiên tiếp tục giọng như van nài - Hãy bỏ hết những chiếc mặt nạ ngụy trang. Chúng ta hãy nhìn thẳng vào nhau. Thú thật với em trong đời này, anh chưa bao giờ cảm thấy thế này. Ngay cả lần đầu biết yêu, anh có thể nói thẳng như thế mà không hề sợ em tự ái vì anh biết em là một người trung thực. Chưa bao giờ anh gặp một cô gái nào như em. Anh đã tìm từ bao nhiêu năm nay rồi - Hạo Thiên ôm sát Nhã Yên vào lòng - Em chính là người mà anh cần tìm: bản lĩnh và thông minh. Có thể em không có những bộ áo quần sang trọng, không có những đồ trang sức đắt tiền nhưng cái chính là... em biết không - Hạo Thiên kề môi sát vào tai Nhã Yên - Anh yêu em!
Nhã Yên thấy như muốn ngạt thở, Nhã Yên tựa đầu vào vai Hạo Thiên. Nhã Yên không nói gì được cả vì mắt cô đã nhòe lệ rồi.
- Nhã Yên, bây giờ thì anh đã hiểu chính mình rồi, và anh biết là anh không thể sống thiếu em... Anh muốn biết em có cùng suy nghĩ với anh không?
Nhã Yên im lặng, tựa đầu vào vai Hạo Thiên.
- Em nói đi, sao em không trả lời gì cả?
Nhã Yên vẫn im lặng, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Hay em cho rằng anh không xứng với em. Anh già lắm phải không?
Nhã Yên lắc đầu.
- Vậy thì tại sao? Em không nỡ từ chối anh ư? - Hạo Thiên cắn nhẹ môi, cương quyết - Em đừng bao giờ tội nghiệp hay thương hại gì anh. Hãy nói thật lòng mình.
Nhã Yên không muốn Hạo Thiên tiếp tục hiểu lầm. Bây giờ thì cô đã biết tại sao đứng trước Huy Tùng cô không hề xúc động. Huy Tùng trẻ con và yếu đuối quá làm sao có thể giúp cô vượt qua những sóng gió của cuộc đời. Cô cần một người đàn ông chững chạc và nghị lực. Điều đó chỉ có ở Hạo Thiên, người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây. Hạo Thiên chính là nửa phần còn lại mà Nhã Yên đã cố công đi tìm. Có lẽ cô đã yêu anh từ lâu lắm.
- Anh... - Nhã Yên ấp úng - Anh nói thật chứ?
- Trời đất, chuyện quan trọng như vậy mà em nghĩ rằng anh có thể đùa được sao? Anh nói nghiêm túc đấy, nếu ngay bây giờ mà em bảo rằng em đã có người yêu khác có lẽ anh sẽ hóa điên mất.
Nhã Yên xúc động ôm sát Hạo Thiên vào lòng. Nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô.
- Anh không hối hận về điều mình vừa nói ra chứ?
- Tại sao lại phải hối hận chứ? - Hạo Thiên có vẻ sốt ruột - Không dài dòng nữa, em trả lời đi, đồng ý hay khước từ?
Nhã Yên cười vào mắt Hạo Thiên trêu:
- Khước từ.
Hạo Thiên hơi khựng lại nhưng khi đọc được tín hiệu "em yêu anh" từ mắt Nhã Yên, anh cười dọa:
- Nếu thế thì anh sẽ đeo dính và làm em điên đầu cho đến khi em bằng lòng mới thôi.
- Thật ư?
Hạo Thiên chỉ biết trả lời co cậu hỏi dễ thương ấy bằng nụ hôn cuồng nhiệt.
NHỮNG ngày sau đó Nhã Yên luôn sống trong cảm giác bay bổng. Cô thấy mọi người chung quanh đều đáng yêu. Căn nhà buồn tẻ lâu nay giờ lại vang tiếng cười trẻ trung. Chỉ có bà Huệ Thu là có vẻ trầm ngâm. Bà hiểu rằng đã đến lúc cần phải nói chuyện với Hạo Thiên. Phải làm sáng tỏ chuyện của Hạo Thiên với Nhã Yên nhưng bà chưa kịp nói gì thì Hạo Thiên tự đến.
Hôm ấy là một buổi tối. Nhã Yên cố tình lánh mặt để hai người nói chuyện tự nhiên với nhau. Nhã Yên sang "Vườn Nhớ" và gặp lại người đàn bà hôm nào.
- Cô cho tôi vào trong ấy được không? - bà ta đề nghị.
- Được chứ, mời bà theo tôi!
Vừa ngồi xuống ghế Nhã Yên hỏi ngay:
- Tôi có thể gọi bà là gì cho tiện?
- Tên tôi là Thanh.
Nhã Yên mỉm cười thân mật, cô thấy thích người đàn bà này.
- Dì Thanh thấy khu vườn này thế nào?
- Đẹp lắm, không như ngày xưa.
- Vậy là có lúc dì đã từng sống ở đây? - Nhã Yên nói nhanh.
- Không! Ngày xưa tôi thường đến đây chơi nên biết - Mắt bà Thanh xa xăm - Tôi vừa từ một nơi thật xa trở về đây. Người ta bảo với tôi rằng đã lâu lắm, hai mươi sáu năm!
Nhã Yên tròn mắt:
- Lâu như vậy sao? Thế hiện giờ gia đình dì ở đâu?
Dì Thanh lắc đầu:
- Tôi không có gia đình, người ta cho tôi ở nhờ...
- Còn con cái, bạn bè?
Dì Thanh ôm đầu, sụt sịt:
- Tôi không biết, tôi không nhớ gì cả! Người ta bảo rằng tôi đã bị mất trí, bị điên cô biết không?
Nhã Yên bàng hoàng xúc động, cô ôm đôi vai đang run lên của dì Thanh mà vỗ về:
- Dì Thanh, dì đừng tự hành hạ mình nữa. Dì đừng nôn nóng nhớ lại mọi chuyện. Dì cứ giữ cho lòng mình thanh thản. Con nghĩ là dì chưa mất hết trí nhớ đâu. Dì vẫn bình thường và khỏe mạnh mà, đúng không?
Dì Thanh ngước lên nhìn Nhã Yên, một chút hy vọng vừa lóe lên trong ánh mắt:
- Cô nói thật? Có đúng là tôi không điên như người ta nói chứ? Trời ơi, vậy mà tôi đi đến đâu cũng bị gọi là bà điên. Tôi buồn, tôi chỉ muốn chết!
Nhã Yên nghe nhói ở tim, đúng trước mặt cô bây giờ là một người đàn bà bất hạnh.
- Có lẽ thấy dì hiền nên người ta trêu chọc thế thôi. Dì đừng để ý đến những câu nói băng quơ đó nữa. Không việc gì phải buồn, phải chết cả. Từ đây về sau dì có thể đến thăm "Vườn Nhớ" bất cứ lúc nào và chúng ta sẽ nói chuyện với nhau. Dì đồng ý không?
Bà Thanh cười qua hai hàng nước mắt:
- Cô không khinh tôi chứ?
- Tại sao dì lại nói như vậy? Bộ dì không tin con sao? Dù sao dì cũng đã lớn tuổi rồi, con xem dì như mẹ... Vả lại hoàn cảnh của dì rất đáng thương. Trước mắt dì phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, như vậy bệnh dì sẽ hết dần và dì sẽ nhớ lại mọi chuyện. Biết đâu dì sẽ tìm được con cái của mình.
Gương mặt bà Thanh dần dần tươi tỉnh lại:
- Tôi sẽ hết bệnh, sẽ nhớ lại mọi chuyện. Lâu nay không ai nói với tôi điều đó cả.
Nhã Yên mỉm cười đứng dậy lảng sang chuyện khác:
- Dì đến đây với con đi!
Nhã Yên cùng dì Thanh ngồi xuống bên cây phù dung cạnh bờ tường:
- Dì nhớ đây là hoa gì không?
Bà Thanh trợn mắt:
- Phù dung chứ gì, bộ cô tính thử tôi sao?
Nhã Yên lắc đầu hỏi tiếp:
- Hình như trước đây nơi này chỉ toàn phù dung phải không dì?
- Đúng rồi - bà Thanh gật đầu - Ngày xưa, ở đây phù dung mọc đầy rẫy, dày đặc ngay cả chỗ chúng ta đang ngồi. Phù dung mọc ngay cả trên lối đi, nó giống như một khu vườn hoang. Phù dung nghe sao giống một cái tên. Tên ai nhỉ? - bà Thanh bóp trán - Phù dung tên ai sao tôi không nhớ kìa...?
Nhã Yên mừng thầm vì thấy bà Thanh đã bắt đầu nhớ ra, cô khích lệ:
- Dì cố nhớ lại xem! Hay đó là có thể là tên của bạn bè, người thân, hoặc... con cái - bỗng những câu lảm nhảm của dì Thanh hôm nào vụt qua trong trí Nhã Yên - Phù dung, đó có phải là con gái của dì không?
Bà Thanh giật mình, mắt mở to:
- Con gái tôi ư? Sao tôi không nhớ gì cả vậy? Thật tình tôi không nhớ, không biết.
- Thôi được rồi, dì không nhớ cũng chẳng sao! Giờ muộn rồi, dì về nghỉ nhé, hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
Mắt bà Thanh trở lại thất thần, bà từ từ đứng dậy cùng Nhã Yên ra khỏi vườn.
Nhã Yên về đến nhà thì Hạo Thiên không còn ở đó nữa. Có lẽ anh đã về từ sớm.
Nhã Yên nhẹ đẩy cửa bước vào, bà Huệ Thu vẫn còn ngồi ở phòng khách lưng xoay ra cửa nên chẳng nhìn thấy Nhã Yên. Tự dưng Nhã Yên thấy hồi hộp lạ. Hạo Thiên không lạ gì đối với gia đình Nhã Yên nhưng trước đây anh là người ngoài cuộc. Còn bây giờ nếu đem so sánh anh với Huy Tùng hẳn bà Huệ Thu dành cho Huy Tùng nhiều cảm mến hơn. Cuộc sống bao giờ cũng vậy, luôn có những điều trái ngược mà con người không thể lường. Không hiểu mẹ và Hạo Thiên nói gì với nhau. Nếu như mẹ có ý phản đối thì ta sẽ xử sự sao đây?
- Mẹ... - Nhã Yên rụt rè gọi.
- Con qua đây! - bà Huệ Thu chỉ chiếc ghế đối diện, thái độ của bà có vẻ trịnh trọng làm Nhã Yên lo lắng.
- Hẳn con biết Hạo Thiên đến đây để làm gì rồi chứ?
- Dạ, anh ấy bảo là đến thăm mẹ!
Bà Huệ Thu lắc đầu:
- Không phải chỉ đến thăm suông mà mục đích chính là cậu ta muốn đến để xin cưới con!
Nhã Yên tròn mắt, cô không ngờ Hạo Thiên dám đặt thẳng vấn đề như vậy. Nhã Yên chờ đợi phản ứng của bà Huệ Thu.
- Nhã Yên, mẹ hỏi thật nhé, con có yêu Hạo Thiên đến mức phải nhận lời làm vợ cậu ta không?
- Dạ... con...
Nhã Yên cúi nhìn xuống, hai má cô đỏ bừng vì gượng ngập. Cô không nói gì nhưng có lẽ đó là câu trả lời đầy đủ nhất.
- Thôi mẹ hiểu rồi!
- Mẹ không đồng ý à?
- Con nghĩ mẹ có thể từ chối được không khi Hạo Thiên là một chàng trai khá lôi cuốn và có cách thuyết phục rất hay. Lúc nãy mẹ có hơi khó chịu vì con không cho mẹ biết trước Hạo Thiên là con trai của ông bà Trần Vĩnh. Nhưng giờ đây mẹ thấy điều đó không còn quan trọng nữa vì hình như con đã yêu Hạo Thiên từ lúc chưa biết cậu ta là ai. Trước đây mặc dù con cố gắng giải thích với mẹ rằng con không yêu Huy Tùng nhưng thực lòng mà nói mẹ không muốn tin vào điều đó. Mẹ hy vọng rằng con sẽ nghĩ lại nhưng cuối cùng điều mẹ nghĩ đã không xảy ra. Giờ thì mẹ đã hiểu tại sao như thế! Vì rõ ràng ngoài Hạo Thiên ra sẽ không có người đàn ông nào hiểu và cảm hóa được sự ương ngạch, bướng bỉnh của con.
Nhã Yên nhìn bà Huệ Thu cảm động:
- Mẹ... Vậy là mẹ đồng ý rồi chứ?
Bà Huệ Thu cười thật hiền:
- Muốn không đồng ý cũng khó vì Hạo Thiên là một chàng trai độc lập, cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mà mình cho là đúng. Vả lại mẹ cũng không muốn mất con gái... Nhã Yên, quả thật mẹ không ngờ... mẹ lại có thể có một chàng rể như Hạo Thiên. Chỉ có điều cậu ta hơi lớn tuổi đúng không?
- Điều đó không cần thiết mẹ à!
- Mẹ cũng nghĩ rằng con sẽ nói thế. Thôi được rồi, con cũng không còn nhỏ nhắn gì, đã đến lúc con phải lập gia đình. Và mẹ cũng đã nói với Hạo Thiên rằng, con gái mẹ ngoài bàn tay và khối óc ra chẳng còn một khoản hồi môn nào nữa...
- Ôi, mẹ! Ai lại nói thế!
- Không đúng sao - bà Huệ Thu nhìn con gái trìu mến - Con của mẹ có nhiều ưu điểm về mặt tinh thần: hiếu thảo này, chịu cực chịu khổ lo cho gia đình hơn bản thân mình này...
Nhã Yên quỳ xuống ôm lấy chân mẹ, mắt nhòa lệ:
- Mẹ, nếu không có mẹ con sẽ chẳng bao giờ được như thế!
Bà Huệ Thu vuốt tóc con gái. Nhã Yên, con quả là đứa con đáng yêu. Mong rằng trời phật sẽ phù hộ, để con mãi mãi sống trong hạnh phúc.
Rồi tin quan trọng này cũng được Hạo Thiên thông báo cho gia đình anh ngay sáng hôm sau. Nghe xong bà Vân Anh không khỏi ngạc nhiên lẫn vui mừng:
- Con nói nghiêm túc chứ Hạo Thiên?
- Vâng, thưa mẹ! Con đã suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định việc này.
Nụ cười từ từ xuất hiện trên môi ông Vĩnh, ông xiết chặt tay Hạo Thiên nói:
- Chúc mừng con!
Mọi người đều cười. Riêng Hải Yến vẫn im lặng, mắt dán vào những bức tranh trên tường, nhưng chẳng ai để ý đến điều khác lạ đó.
- Thế cô bé ấy tên gì? - bà Vân Anh lại hỏi.
Hạo Thiên cười bí ẩn:
- Không lâu nữa đâu con sẽ đưa cô ấy về ra mắt cha mẹ. Chắc chắn cuộc gặp gỡ sẽ rất thú vị.
- Nhưng ít nhất con cũng phải giới thiệu sơ qua về gia đình, nghề nghiệp của cô ấy để chúng ta chuẩn bị đón tiếp chứ?
Ông Vĩnh cười lớn, điều rất ít thấy ở ông:
- Em định soạn ra một lô câu hỏi để trắc nghiệm cô bạn gái của Hạo Thiên chứ gì? Không cần đâu. Anh nghĩ con đã trưởng thành và có thể tin tưởng ở sự chọn lựa của nó. Cha nói như vậy con thấy thế nào, Hải Yến?
- Dạ... như vậy sẽ tốt hơn thưa cha! - Hải Yến luống cuống vì câu hỏi bất ngờ. Cô buộc phải nói một câu hoàn toàn ngược với suy nghĩ của mình.
- Thôi được, phen này đành chịu thua hai cha con nhà ông! - Bà Vân Anh quay sang Hạo Thiên - Chiều nay mẹ sẽ làm vài món để ăn mừng sự kiện này, con tranh thử về sớm nhé?
- Con không dám hứa nhưng sẽ cố gắng - Hạo Thiên đứng dậy - Cha và Hải Yến đi sau. Con tạm biệt mẹ!
Hạo Thiên vừa quay lưng thì Hải Yến cũng đứng dậy:
- Hôm nay con phải đến xí nghiệp sớm để sắp xếp một số giấy tờ.
Và nhanh như cắt tranh thủ lúc Hạo Thiên đang vuốt ve con Ốc, Hải Yến lên xe ngồi trước. Chờ Hạo Thiên vừa đến gần Hải Yến nói ngay:
- Em đi cùng với anh được chứ?
Hạo Thiên giật mình song anh cũng gật đầu cười gượng:
- Muốn không đồng ý cũng chẳng được vì em đã ngồi vào xe rồi còn gì?
Hải Yến chỉ nhoẻn cười rồi không nói gì. Xe chạy một đoạn ngắn, Hạo Thiên gợi chuyện:
- Lúc này công việc ở chỗ em thế nào?
- Cũng khá nhàn hạ vì bây giờ không mùa xây dựng.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím