Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hã Yên vừa ôm sách ra khỏi phòng học thì có một học sinh vào thưa:
- Thưa cô, cô có khách.
Nhã Yên giật mình tưởng là Huy Tùng. Huy Tùng hứa sẽ đón Nhã Yên về vì mấy hôm nay xe cô bị hư. Nhưng khi Nhã Yên ra, cô không khỏi ngỡ ngàng vì người đến tìm là Hải Yến.
Hôm nay Hải Yến trang điểm thật kỹ. Bên cạnh đó là chiếc robe đỏ bó sát người, cổ hở chỉ cài nút thứ ba nên để lộ bộ ngực no tròn đầy quyến rũ.
- Kìa Nhã Yên, cô không nhận ra tôi sao? - Hải Yến bước tới cười với Nhã Yên.
- À - Nhã Yên chăm chú nhìn - Chị lạ quá! Vả lại tôi cũng không ngờ là chị sẽ đến đây.
Hải Yến hếch mặt lên cười:
- Ở đâu mà tôi chẳng đến được khi đã muốn.
- Chị Hải Yến, xin hỏi thật, chị đến tìm tôi có việc gì? - Nhã Yên đi thẳng vào vấn đề làm Hải Yến thoáng lúng túng.
- À, à nhân tiện đi ngang qua đây tôi định ghé qua hỏi thăm cô một số việc vậy mà!
- Nhưng tôi biết gì ngoài trường lớp và học sinh?
- Có chứ, cô cố nhớ lại xem!
Họ đã ra đến cổng, Hải Yến tiếp:
- Chúng ta vào quán nước kìa đi, như vậy dễ nói chuyện hơn.
- Tôi - Nhã Yên còng đang do dự thì Hải Yến đã băng qua đường, biết không thể làm gì khác hơn, Nhã Yên đi theo.
Nhã Yên vừa ngồi xuống ghế, Hải Yến hỏi ngay:
- Cô có quen anh trai tôi trong trường hợp nào vậy?
Nhã Yên hiểu ra phần nào câu chuyện mà Hải Yến sắp nói với cô. Tuy Nhã Yên có hơi khóc chịu nhưng cô cố giữ giọng thật bình thản.
- Hạo Thiên đến "Vườn Nhớ" và tôi gặp ông ấy ở đó.
- Cô hoàn toàn không biết Hạo Thiên là ai?
- Không!
- Sau đó anh ấy đến thường xuyên chứ?
- Chỉ thỉnh thoảng.
- Và lần nào cũng gặp cô?
- Tôi không quan tâm đến điều đó.
Nhã Yên tỏ ra bực mình với cách nói chuyện như hỏi cung của Hải Yến.
- Hình như cô đang cố tình né tránh những câu hỏi của tôi? Nhưng tự tôi cũng có thể đoán được là hai người có quan hệ mật thiết với nhau trên mức bình thường.
- Không ai có thể cấm được những suy nghĩ trong đầu chị.
Hải Yến ngẩng lên, vẻ xác xược ánh lên trong đôi mắt cô ta:
- Tôi có cơ sở để chứng minh điều mình nói là đúng - Hải Yến thảy hai xấp tài liệu đã được dịch ra tiếng Việt: một xất viết tay và một đánh máy - Nào, cô nói đi, cái nào của cô và cái nào của Hạo Thiên?
Nhã Yên có hơi bất ngờ một chút. Song cô bình tĩnh lại ngay:
- Việc này chỉ có anh trai chị mới trả lời chính xác - Nhã Yên ngẩng lên, vừa kịp bắt gặp Huy Tùng đang từ bên kia đường bước qua - Nếu không còn gì nữa tôi xin phép về trước.
- Khoan đã - Hải Yến găn từng tiếng - Tôi tin là cô đủ thông minh để biết tôi muốn gì!
Nói xong Hải Yến hất mạnh hai ly đá chanh chưa kịp uống xuống đất, nước văng tung tóe. Hành động bất nhã ấy làm cho Nhã Yên giận tím cả mặt mày.
- Ta về thôi - Huy Tùng đến bên cạnh, anh nhìn Nhã Yên bằng cái nhìn dịu dàng, chia sẻ. Nhã Yên yên lặng vén vạt áo ngồi phía sau xe Huy Tùng. Xe chạy được một đoạn khá xa. Anh hỏi:
- Cô ta là ai vậy?
- Chị ấy là Hải Yến, con gái bác Vĩnh.
- Cô ta vừa nói gì với em?
- À, không có gì đâu anh, chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường - Nhã Yên nói nhanh.
- Đừng giấu anh Nhã Yên! Cô ta ỷ thế của cha rồi định làm khó em chứ gì? Nếu cần anh sẽ xin cho em làm thêm ở chỗ khác, bảo đảm thu nhập sẽ khá hơn.
Giọng Nhã Yên chúng xuống:
- Vấn đề không phải là chỗ tiền công, Huy Tùng à. Bác Vĩnh là một người rất tốt. Em muôn giúp đỡ bác ấy.
Nhung con gái ông ta là một người không biết điều thì em còn luyến tiếc làm gì.
- Không biết Hải Yến cần gì ở em. Nhưng thôi, bỏ qua chuyện đó đi anh! - Nhã Yên cố gượng cười - Huy Tùng nè, ngày mai anh khỏi phải đến đón em nghe.
- Sao vậy? Xe em sửa xong rồi à?
Nhã Yên lắc đầu:
- Làm phiền anh hoài em ngại quá:
- Em mà còn nói chuyện vậy nữa là anh cho rớt xuống đất đó nghe chưa? - Huy Tùng dọa.
- Thật không?
- Nếu em không tin thì anh sẽ thử ngay bây giờ.
- Thôi, thôi, cho em xin đi!
Giọng Huy Tùng buồn buồn:
- Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là mọi cái sẽ thay đổi. Sau này em có muốn anh đón đưa cũng không được đâu!
- Nhưng rồi anh cũng sẽ trở về đây mà, đúng không?
- Tất nhiên là vậy nhưng phải có thời gian. Biết đâu khi anh về em đã tay bế, tay bồng...
Huy Tùng còn nói nhiều nữa như hờn giận, trách móc nhưng Nhã Yên còn đầu óc đâu để nghĩ đến những chuyện xa vời đó khi những lời dọa của Hải Yến như còn văng vẳng bên tai.
Nhã Yên chia tay với Huy Tùng ở đầu con hẻm dẫn vào nhà mình. Đang đi đột nhiên Nhã Yên dừng lại. Trước cửa nhà cô có một chiếc Mercedes màu đen. Chuyện gì xảy ra thế? Gần đây bà Huệ Thu hay bị lên máu bất thường, xe đến để đưa đi bệnh viện ư? Nhưng nếu thế tại sao sử dụng xe Mercedes?
Cửa mở rộng, Nhã Yên lách mình vào bên trong. Không hiểu sao Nhã Yên thấy tim mình đập mạnh. Vào tới nhà Nhã Yên thấy bà Huệ Thu và bác Vĩnh đang ngồi nói chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm:
- Cháu chào bác!
- Nhã Yên đó à? Sao hôm nay cháu về muộn thế? - Nhã Yên chỉ mỉm cười, ông Vĩnh tiếp - Bác có mang đến những thứ này cho cháu đây, chắc chắn cháu sẽ thích lắm!
Bây giờ Nhã Yên mới để ý thấy sân mình đầy hoa: từ cúc, thược dược, tường vi và một số cây kiểng khác mà cô chưa biết tên. Tất cả đều được trồng trong chậu rất đẹp.
Nhã Yên xúc động cúi xuống bên các chậu hoa:
- Đẹp quá, cháu cảm ơn bác vô cùng!
Ông Vĩnh cười thật hiền, với tay lấy chiếc túi màu đen nãy giờ vẫn nằm yên trên bàn:
- Còn đây nữa, đây là chiếc điện thoại của Đức, bác tặng cho gia đình ta.
Trời đất. Nhã Yên ngẩn ra. Cả bà Huệ Thu cũng ngẩn ra. Nhã Yên nhìn chiếc điện thoại mới tinh trên tay ông Vĩnh mà không nói được lời nào.
- Bác biết lúc gần đây mẹ cháu thường hay bệnh hoạn. Do đó cần phải có một cái điện thoại trong nhà để tiện việc gọi bác sĩ.
- Cháu... - Nhã Yên định từ chối thì ông Vĩnh khoát tay.
- Hiện nay xí nghiệp bác có khá nhiều đơn đặt hàng từ nước ngoài. Vì vậy bắc điện thoại ở đây rất cần cho công việc của bác mỗi khi muốn gọi cháu đến. Giờ bác phải về - quay sang bà Huệ Thu - Xin phép chị.
Ông Vĩnh đã nói vậy Nhã Yên không lý do gì để từ chối nhưng thực lòng mà nói Nhã Yên chẳng thấy vui.
Cơm nước xong Nhã Yên lặng lẽ rút về phòng. Gần đây Nhã Yên ít nói ít cười. Cô biết mình đang tự phá đi những thói thường nhật của gia đình đó là những buổi tối xem phim, trò chuyện hoặc hát hò nghêu ngao. Nhã Yên muốn được ngồi một mình trong phòng. Cô vẫn biết làm như vậy là không đúng nhưng không tài nào bắt mình cười nổi.
Rồi chiều nay, ý nghĩ thôi hông làm việc ở chỗ Hải Yến vừa lóe lên trong đầu bỗng vụt tắt phụp bởi sự xuất hiện của bác Vĩnh. Nhã Yên muốn nổ tung đầu óc vì cùng một lúc phải tiếp xúc, đối phó với hai con người khác nhau hoàn toàn này. Bác Vĩnh hiền lành tốt bụng bao nhiêu thì Hải Yến càng cay nghiệt và phách lối bấy nhiêu và nếu như Hải Yến là ngọn lửa thì bác Vĩnh chính là ngọn gió thần. Nhã Yên có cảm giác Hải Yến càng lúc càng căm ghét cô ra mặt. Vì sao vậy? Thật tình chưa bao giờ Nhã Yên thấy rối rắm như lúc này!
Nhã Yên ngồi trên bàn, hai tay chống cằm nhìn sang cửa sổ. Trời tối dần, cảnh vật bên ngoài không còn trông thấy rõ. Một chút gió thu tràn vào xua đi trong Nhã Yên một phần buồn bực nhưng lại mang đến một nỗi gì đó như sự trống vắng, chơi vơi. Lâu lắm rồi - Nhã Yên có cảm giác như vậy - vì từ ngày cãi nhau với Hạo Thiên, Nhã Yên không thèm sang Vườn Nhớ nữa vì ngại sẽ... giật mình khi chạm trán. Nhưng oái oăm thay cứ mỗi chiều đi dạy về cô lại đứng cạnh cửa sổ và đưa mắt nhìn sang bên ấy. Chính Nhã Yên không hiểu vì sao như vậy, chỉ biết rằng mọi việc vẫn bình thường nhưng riêng cô thì cảm thấy như thiếu thiếu một cái gì đó...
- Con đi đâu vậy Nhã Yên?
- Ngột ngạt quá, con muốn sang "Vườn Nhớ" một chút mẹ à!
Bà Huệ Thu bỏ viết xuống bàn, chăm chú quan sát con gái:
- Hình như con đang gặp chuyện rắc rối?
- Ồ không! - Nhã Yên cười gượng - Tại sao mẹ lại nghĩ như thế?
- Mẹ không nghĩ mà chính thái độ, cử chỉ của con đã nói lên tất cả.
Nhã Yên lảng tránh cái nhìn của bà Huệ Thu và thú nhận:
- Đúng là con đã gặp một vài chuyện bực mình nhưng tất cả đã qua rồi mẹ à!
Thấy Nhã Yên đã chịu bộc bạch, bà Huệ Thu quyết định thăm dò theo suy nghĩ của mình.
- Được biết gần đây con và Huy Tùng rất thường gặp nhau. Vậy thì mẹ phải hiểu sao về chuyện này?
Nhã Yên tròn mắt:
- Kìa mẹ, mẹ nói gì lạ vậy? Tại sao lại có Huy Tùng dính dáng vào đây? Chẳng lẽ mẹ nghĩ tất cả những chuyện vui buồn của con đều do Huy Tùng mang đến sao? Còn chuyện Huy Tùng đón con mỗi buổi tan trường là vì anh ấy thấy con không có xe, thế thôi! Nhân đây con cũng xin nói cho mẹ yên tâm là dù Huy Tùng có đưa đón con hoặc đến nhà ta mỗi ngày mười lần đi nữa thì tình cảm của con đối với anh ấy vẫn không có gì thay đổi. Vấn đề là anh ấy sắp... à mà thôi, sau này mẹ sẽ hiểu. Con xin mẹ đừng nghĩ ngợi hoặc quá lo lắng cho con mà có hại đến sức khỏe.
- Con nói như vậy mà nghe được sao Nhã Yên? Con tách mình ra khỏi mọi người để tìm yên ổn cho bản thân mà không tự biết rằng chính điều đó đã làm cho những người thân lo lắng. Thôi được rồi, con cứ làm theo suy nghĩ của mình nếu thấy việc đó là cần thiết.
- Mẹ - Nhã Yên nhăn nhó - Mẹ lại hiểu lầm ý con rồi! Để hôm khác con sẽ nói chuyện nhiều với mẹ.
Nói rồi Nhã Yên bước thấp, bước cao ra khỏi nhà. Cô đi vòng sag cổng "Vườn Nhớ" theo thói quen nhiều hơn là sự chuẩn bị trước. Ý định muốn thăm lại khóm hoa thạch thảo lúc nãy còn thôi thúc cô bây giờ biến đâu mất. Nhã Yên muốn đi, đi mãi... nhưng ý nghĩ ấy cũng không ở lâu trong đầu Nhã Yên và quyết định cuối cùng của cô là khóa cổng vườn và trở về phòng mình. Nhưng cánh cổng vừa khép lại nửa chừng thì bỗng "ối" tiếng ai đó kêu lên đột ngột làm Nhã Yên giật mình buông thỏng hai tay. Phía bên trái cánh cổng một người đàn bà từ từ đứng dậy. Bà ta vận bộ đồ đen và trên đầu đội một chiếc khăn che gần hết một nửa bên mặt. Nhã Yên dụi mắt nhìn kỹ. Đó là người đàn bà kỳ lạ mà Nhã Yên đã có dịp nhìn thấy vài lần trước đây. Vậy là từ ngày ấy đến nay bà ta vẫn chưa ra khỏi chỗ này. Bà ta cần gì và muốn gặp ai? Hay đây chỉ là một hiện tượng tâm thần, Nhã Yên không muốn suy nghĩ, phân tích gì nữa, lần này cô quyết hỏi cho ra lẽ:
- Hình như bà thích khu vườn này? Nếu muốn tôi sẽ đưa bà vào trong ấy xem thử.
Người đàn bà ngước lên nhìn Nhã Yên. Tiếc là trăng non đêm mồng hai không giúp cô nhìn rõ đôi mắt của bà ta. Nhưng sau đó Nhã Yên chỉ nhận được tiếng thở dài và sự im lặng.
- Trong vườn có rất nhiều hoa đẹp. Tôi nghĩ bà nên vào đó một lần cho biết - Nhã Yên tiếp tục thuyết phục.
- Cô là ai?
Một giọng nói thật lạ cất lên nghe buồn buồn và nằng nặng như tiếng mưa trên lá làm Nhã Yên ngờ ngợ không muốn tin vào tai mình.
- Tôi chỉ là người chăm sóc khu vườn này.
Người đàn bà không giấu được vẻ thất vọng chậm chạp nhìn đi nơi khác kèm theo cả tiếng thở dài. Rồi không nói gì thêm, người đàn bà lách mình đi vào bên trong khu vườn. Người đàn bà bước từ tốn như cố thu hết cảnh vật vào tầm mắt mình. Nhã Yên cũng khép hờ cánh cửa bước theo, không hiểu sao cô cứ bị hút bởi gương mặt có nét buồn cổ kính kia. Nhã Yên nhìn mãi mà không hề biết chán. Chợt người đàn bà dừng lại đảo mắt nhìn quanh, như tìm kiếm gì đó, đoạn quay sang Nhã Yên hỏi giọng gần như lạc đi:
- Phù dung, phù dung đâu rồi?
Phù dung ư? Nhã Yến nhíu mày nghĩ ngợi. Đúng rồi, trước kia ở đây có rất nhiều phù dung nhưng ông Vĩnh không thích loại hoa này nên cho người nhổ bỏ. Nhưng tại sao người đàn bà này lại biết rõ điều đó? Hẳn lúc trước bà ta đã từng đến đây? Nhã Yên nhìn thật lâu vào đôi mắt người đối diện để tìm câu trả lời, nhưng không thấy gì cả ngoài một chút hụt hẫng. Chợt nhiên, đôi mắt ấy vụt sáng, người đàn bà đi như chạy đến gần ngôi biệt thự, thì ra cạnh bờ tường còn độc nhất một cây phù dung đang run rẩy trước gió. Người đàn bà từ từ khuyu xuống, hai tay nâng cánh hoa đã tàn áp vào ngực, đôi vai khẽ run lên theo từng tiếng nấc. Nhã Yên giữ thinh lặng thật lâu. Cô không muốn khuấy động giây phút rất riêng tưởng chừng chỉ dành cho người đàn bà trước mặt. Rồi bà ta vừa khóc vừa lảm nhảm điều gì đó rất lâu... mà Nhã Yên không tài nào hiểu nổi. Mãi sau, người đàn bà đứng dậy mặt thất thần, mắt dại đi, miệng vẫn không thôi lảm nhảm:
- Phù dung, con gái...
Nhã Yên tròn mắt nhìn hút theo dáng đi loạng choạng như người say rượu của người đàn bà, bỗng nghe tim mình nhói đau như bị ai bóp nghẹt. Nhã Yên ngoái lại nhìn cây phù dung ở cạnh bờ tường. Nó vẫn đứng đó tiếp tục nhận những trận gió liên tục quất vào thân. Chợt Nhã Yên rùng mình và bắt đầu láng máng nhận ra hình như có một điều bí ẩn bên trong ngôi biệt thự quanh năm đóng kín này!
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím