Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5411 / 19
Cập nhật: 2016-05-15 03:49:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
uốt đêm, Hạo Thiên không ngủ được. Ngồi trong phòng ngủ, anh như đắm mình trong suy nghĩ. Đối diện với Hạo Thiên là khung cửa sổ làm bằng kính, ở đó anh có thể nhìn thấy thành phố Đà Lạt chìm trong màn sương mỏng. Lần đầu tiên sau ngày Thảo Nguyên ra đi, Hạo Thiên mới có dịp nhìn lại, phân tích tình cảm của bản thân mình. Mấy năm rồi ngỡ như "lửa lòng đã tắt" nhưng không, ngọn lửa ấy vẫn âm ỉ cháy trong anh và chỉ cần một ngọn gió lành thổi qua thì nó sẽ bùng lên làm sống lại mọi cảm giác. Mười mấy năm lăn lội trên đường đời, Hạo Thiên có mọi điều kiện để thuyết phục, hấp dẫn người khác và ít có cô gái nào thoát khỏi sự lôi cuốn của Hạo Thiên, tự anh, anh cũng biết cái sở trường đó của mình. Phóng khoáng, khẳng khái, hoạt bát, giàu có, những yếu tố hấp dẫn của đàn ông anh đều có đủ, làm sao các cô lại không chết mê, chết mệt cho được. Nhưng những bước người bước qua đời anh họ thuộc những hạng người nào? Đột nhiên Hạo Thiên lại nghĩ đến Nhã Yên, một đóa hoa trinh trắng dễ thương, một cảm giác ngẩn ngơ kỳ lạ, anh không tin rằng trên đời này lại có một cô bé dễ thương đến như vậy, cô như một sinh vật không có thật trên thế gian, mấy lần Hạo Thiên định đưa tay bắt lấy nhưng anh lại rụt tay về vì sợ nó biến mất. Phải chăng vì mấy năm qua ta quen sống hưởng thụ vật chất, thiếu đi tình cảm, thiếu đi những nét rung động thật sự. Hay là ta chưa tìm được đối tượng để yêu? Anh chợt nhớ đến câu của Nhã Yên hôm nào: "Mặc dù tôi nhỏ nhoi, nghèo khổ nhưng tôi không muốn ai khinh rẻ mình". Bên ngoài vẻ mảnh mai yếu đuối là một Nhã Yên bản lĩnh, tự trọng, thông minh. Cô bé giống như một cánh hạc bay cao không muốn bụi trần, Hạo Thiên lại nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên, những lời đối thoại nhạy bén là ấn tượng đầu tiên mà anh có được khi tiếp xúc với Nhã Yên. Một cô bé đặt biệt, Hạo Thiên ngồi đấy suy nghĩ, khuôn mặt Nhã Yên như hiện dần ra trước mắt: thái độ, phong cách, dáng đi, lời nói... ta bị chinh phục bởi vẻ ngoài tinh khiết của cô bé rồi ư? Hạo Thiên đốt thêm một điếu thuốc, nhả khói và nhìn mà khói tỏa rộng. Một cảm giác bứt rứt ngự chiếm lòng anh. Hành động không suy nghĩ tối qua đã khiến cho Nhã Yên hoảng sợ. Vì tự ái, tự trọng của nàng đã bị tổn thương. Trừ phi Hạo Thiên chấp nhận một điều, đó là đích thân đến nhà Nhã Yên nói rõ cho cô bé biết tình cảm của mình. Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu làm tim Hạo Thiên giật thót. Bao nhiêu năm sống quen cảnh độc thân, nay đây mai đó, không bị ràng buộc bởi hai chữ "gia đình". Tự do đi lại với bao người mà không phải ngại ngùng. Bây giờ cuộc sống mà ta đã ngán lên đến tận cổ ấy đã kết thúc rồi ư?
Nhã Yên! Một cô giáo trẻ - một giáo viên trung học bình thường. Nếp sống của cả hai khác hẳn, thời gian quen nhau không lâu. Vậy thì... quyết định như vậy có vội vã lắm không?
Hạo Thiên lại đốt thêm môt điếu thuốc khác. Chiếc gạt tàn trên bàn đầy ắp đầu thuốc lá. Hạo Thiên đứng lên đi đi lại lại trong phòng, lòng vẫn không dứt khoát phải thế nào!
- Mấy giờ rồi Hạo Thiên? - Nam hỏi giọng ngái ngủ.
Hạo Thiên đưa tay mở đèn, nhìn đồng hồ nói:
- Năm giờ sáng!
Nam vội vàng tốc mền ngồi dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh. Một lúc sau Nam trở ra mặt mày tươi tỉnh hẳn. Nam vừa chải đầu vừa nhìn Hạo Thiên cho từng muống cà phê vào phin hỏi:
- Không ngủ được à?
- Không!
- Tại sao?
- Nhớ Sài Gòn!
Nam bắt đầu thấy nóng, anh mở "đài" một cách trơn tru:
- Chà, lãng mạn dữ! Thế trong mắt mi Sài Gòn hẳn đẹp hơn Đà Lạt nhiều?
Hạo Thiên lắc đầu:
- Không thể so sánh như vậy được vì mỗi nơi có một vẻ đẹp khác nhau. Vả lại "đẹp" ở đây có rất nhiều nghĩa, nó không chỉ đơn thuần là cây cảnh, sự lộng lẫy của các ngôi nhà cao tầng mà còn có con người ở đó nữa.
Nam phá lên cười:
- Hiểu rồi! Câu nói của mày làm tao nhớ đến câu danh ngôn đã đọc ở đâu đó: "Nếu có ai hỏi nơi nào đẹp nhất thì xin thưa xứ người yêu tôi đang ở", đúng không?
Hạo Thiên cười không nói. Được dịp Nam tấn công tiếp:
- Thú nhận đi, cô nàng nào được may mắn ngự trị trong trái tim có hình núi lửa đang phun của mày vậy?
Tự dưng Hạo Thiên thấy buồn cười bởi cái vẻ ngoài ba phần nghiêm trang, bảy phần hài hước của bạn. Anh đáp gọn:
- Bạch Tuyết!
- Bạch Tuyết ư? - Nam gật gù vẻ hiểu biết - Tên đẹp đấy! Hẳn cô nàng phải có điều gì đó rất đặc biệt để mảnh lòng đầy bụi bám nhện giăng của mày phải rung chứ hả?
Hạo Thiên cố nén tiếng cười:
- Cô bé đẹp lắm, đẹp như tiên giáng trần, đẹp nhất nước mà!
- Thế à? - Nam vuốt mũi liền ba cái - Thông cảm thôi vì khi yêu người ta rất dễ dàng lầm tưởng phù thủy là nàng tiên. Thế Bạch Tuyết ở đâu?
- Ở... trong truyện cổ tích ấy!
Bạch Tuyết! Bạch Tuyết! Nam lẩm bẩm rồi tự vỗ vào đầu mình mấy cái - Bạch Tuyết trong truyện cổ tích - À, thì ra nãy giờ hắn kể chuyện "Bạch Tuyết và bảy chú lùn" cho mình nghe. Vậy mà mình hết tưởng tượng rồi tự duy, cố hình dung ra một nàng da trắng, mắt đen, tóc dài nào đó. Rõ ngốc! Nam thẹn đỏ mặt xông vào vật ngã Hạo Thiên xuống giường rồi buông lời mắng mỏ:
- Mi đúng là đồ vô liêm sĩ!
Cả hai cười vang.
Có Nam bên cạnh Hạo Thiên thấy mình vui lên đôi chút, yêu đời hơn. Nam bao giờ cũng vậy anh đi đến đâu là nơi ấy tràn ngập tiếng cười.
Hạo Thiên hớp một ngụm cà phê nhìn ra ngoài trời lúc này đang sáng dần:
- Nam này, tao nghĩ là đã đến lúc mày cần có một mái ấm gia đình!
- Còn mày?
- Tao khác!
Nam thoáng trầm ngâm, mắt anh gợn một tí buồn:
- Mỗi đứa mỗi cảnh mày à! Nếu ở vào trường hợp của tao mày cũng chẳng khác được đâu. Thầy bói nói ba mẹ tao thuộc vào cái số: đặng hảo con mất hảo của. Vì thế mà tao nghĩ mình phải có trách nhiệm với mấy đứa em. Trước hết tao cố gắng lo cho lũ em học hành đến nơi đến chốn. Sau đó sẽ nghĩ đến mình - Nam trở lại với bản tính vui vẻ cổ hữu của mình - Mày nên nhớ đồ cổ là đồ qúy. Con người càng già thì...
- Thì càng mau hội ngộ với Diêm Vương! - Hạo Thiên tiếp lời bạn - Bạn bè tao hỏi thật mày nghe, đã có cô nàng nào chú ý đến mày chưa?
Nam lại vuốt mũi cười ruồi, mặt tếu không chịu được:
- Ê, tao không may mắn được cái bề ngoài hào hoa như mày. Nhưng tao có cái miệng, cái miệng đôi khi cũng là "vũ khí" lợi hại chứ bộ à?
- Cái miệng để... cắn người ta à?
- Bậy - Nam giãy nảy - Cái miệng duyên dáng cũng có thể làm cho khối các cô nàng thông minh mê mệt đó chứ! Nhưng điều đó không quan trọng, vấn đề là tao muốn tiếp tục treo giá mà... không bán.
- Để dành biếu không?
- Đúng!
Rồi như sực nhớ ra điều gì, Nam ra hiệu cho Hạo Thiên tiếp tục uống cà phê còn mình thì nhảy liền ba bậc xuống cầu thang. Mới đó đã nghe tiếng Nam trò chuyện rầm ran. Hạo Thiên có cảm giác Nam quen tất cả những người trong thành phố Đà Lạt này. Nam đi đâu cũng có bạn. Buổi chiều vừa đến đây đã có vài người kéo đến hỏi thăm. Họ thích nhìn thấy Nam và nghe anh kể chuyện. Có lẽ ở Nam có một cái gì đó rất gần gũi và rất tình người.
Hạo Thiên tựa người bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Thành phố Đà Lạt buổi sáng đẹp một cách yên ả, nhưng không hiểu sao Hạo Thiên vẫn hững hờ với nó. Anh đang dỏi mắt về Sài Gòn nơi đang "giam giữ" cô bé trong tranh của anh. Nhã Yên sẽ nghĩ gì khi đột nhiên anh biến mất? Thanh thản và nhẹ nhõm vì không bị quấy rày hay vẫn còn ấm ức khi cho rằng mình đang bị mang ra đùa cợt? Nhã Yên ơi! Ta muốn bay ngay về Sài Gòn để nói với em rằng ta luôn nghĩ đến em. Nhưng còn Hải Yến, hẳn con bé sẽ tức điên lên được khi biết ta bỏ lên đây! Ta sợ nó ư? Không! Ta muốn tránh cho Nhã Yên những điều phiền toái.
Đúng lúc ấy Nam giống như cơn gió ùa vào, vừa chạy vừa nói:
- Vào đây, vào đây tôi sẽ giới thiệu hai người với nhau...
Hạo Thiên quay lại, trước mặt anh là một cô gái dong dỏng cao, tóc cắt ngắn, trên người bận bộ veston mày nho chín. Hạo Thiên chăm chú nhìn cô gái, gương mặt trông quen quá...
- Mai Phương phải không?
- Còn anh là Hạo Thiên!
Rồi không ai bảo ai, họ Ôm chầm lấy nhau, xúc động! Khá lâu sau Mai Phương đẩy Hạo Thiên ra ngắm nghía:
- Trông anh có vẻ phong trần và già đi nhiều quá.
- Còn em thì thay đổi thấy rõ: mập và đẹp ra rất nhiều, không còn là Phương "cây sậy" của thuở nào nữa.
Cả ba cùng cười vang.
Nam đề nghị:
- Hai quý vị ngồi đây nha, tôi phải đi kiếm cái gì ăn mừng sự kiện này mới được.
Không ai phản đối, Hạo Thiên kéo tay Mai Phương cùng ngồi xuống ghế:
- Thật tình anh không tưởng tượng nổi là sẽ có ngày gặp lại Mai Phương.
Mai Phương cười phô cái lúm đồng tiền ở một bên má:
- Có lúc người ta đồn rằng em đã chết ngoài biển đúng không? Đúng là số em còn may anh Thiên à! Tàu em bị hết nguyên liệu nửa chừng phải dạt vào một hòn đảo và được người ta cứu thoát.
Hạo Thiên trợn mắt:
- Nhiều chuyện về em như vậy mà Nam kín bưng, có nói gì cho anh biết đâu!
- Anh Nam muốn dành cho anh sự bất ngờ mà! Hôm về nước em có "phôn" cho anh ấy nói rõ ý Phương muốn gặp cả hai ở phi trường. Nhưng Nam cứ bảo chờ đấy, chờ đấy! Tiếc là em chẳng biết số điện thoại nhà anh, nếu không chẳng cần anh ấy! Đến nửa đêm hôm qua Nam mới điện thoại đến khách sạn chỗ em ở, nói thật lúc ấy em chỉ muốn bay ngay đến đây nhưng Nam lại lần lựa không cho biết mình đang ở đâu và bảo rằng chờ đến sáng. Làm đêm qua em có ngủ được gì đâu, hồi hộp dễ sợ, tưởng tượng hàng chục tình huống ly kỳ hấp dẫn... Lúc nãy gặp anh suýt nữa em đã té xỉu.
Hạo Thiên mỉm cười nghe niềm vui dâng tràn ngập lên mắt, lên môi, lên tóc. Họ là bộ ba thân nhau từ thời còn đi học. Mai Phương là một cô gái khá tự nhiên, rộng rãi, không có cái õng ẹo thường tình, cái làm dáng tầm thường của những cô gái khác. Ở cô luôn toát ra một cái gì đó cao quý và kiêu kỳ. Hạo Thiên và Hoài Nam luôn thương yêu và chăm sóc Mai Phương như cô em gái nhỏ. Ngược lại Mai Phương là quân sự tài tình của họ trên lĩnh vực ngoại giao về tình cảm. Nhờ Mai Phương mà Hạo Thiên có Thảo Nguyên và cũng nhờ Mai Phương mà Nam có đàn em ngoan ngoãn. Rồi chuyện tình tan vỡ Hạo Thiên du học, Mai Phương sang Pháp. Giờ gặp lại sau mười năm xa cách, cứ ngỡ như mới hôm qua.
- Em sống thế nào, Mai Phương?
Mai Phương lại cười, đó là đặc tính đáng yêu nhất ở cô:
- Biết nói với anh thế nào nhỉ, nói chung là đủ ăn, đủ xài, thỉnh thoảng gởi về cho mẹ em một ít. Em và "ông xã" đều đi làm, ông ấy người Pháp - Mai Phương lại cười - Chúng em đã có với nhau hai cháu đều là gái.
Hạo Thiên càng nghe càng trố mắt ngạc nhiên:
- Ừ sự kiện quan trọng như vậy mà anh nào có biết. Xin chúc mừng em!
- Khoan, khoan chờ tớ khui bia đã, ai lại chúc mừng tay không bao giờ!
Nam về thật kịp lúc. Cuộc nói chuyện giòn tan hơn. Họ uống bia cùng với thịt nguội và chocolatte.
- Em vẫn không bỏ thói quen thích ăn kẹo? - Nam hỏi khi vừa hớp xong một ngụm bia.
- Những năm xa quê hương em biết rằng mình không dễ dàng quên các anh một phần nhờ vào thói quen của mỗi người. Ví dụ như Nam hay táy máy vuốt mũi này, còn Hạo Thiên thì hay vuốt má trêu mỗi khi em giận dỗi này. Vậy thì việc gì em phải bỏ đi thói quen của mình mà đã có lúc các anh muốn điên đầu vì lỡ... hết tiền.
- Đúng rồi - Nam vỗ tay thật kêu - Mỗi người phải có một cái gì đó thật riêng để không lẫn lộn ai?
Họ lại cười. Câu chuyện chuyển sang đề tài khác. Hạo Thiên hỏi:
- Em về nước được bao lâu Mai Phương?
- Dạ khoảng một tháng. Em nghĩ ở đây một tuần, sau đó sẽ trở vào Sài Gòn.
- Vậy là chúng ta sẽ đi cùng! - Nam reo lên.
- Kỳ này về Sài Gòn em đinh xây cho má một căn nhà. Mai Phương định nhờ hai anh tìm giúp em một người có tay nghề trang trí kha khá...
- Cái gì? Trang trí nội thất hả? Khỏi phải đi đâu xa. Sư tổ ngồi trước mặt mà em không thấy sao? Hạo Thiên nè, nó đang thất nghiệp trầm trọng đó!
Mai Phương nghi ngờ:
- Hoàng Nam, anh không đùa chứ? Sao lúc trước anh bảo với em là hai người cùng học Mỹ thuật mà?
- Nhưng sở trường của hắn khác anh, cô bé à! May mà em nói sớm, nếu không Hạo Thiên nó đi làm ăn xa rồi còn gì!
- Làm ăn xa ở đâu?
- Chí Hòa!
Nói xong Nam phá lên cười làm Mai Phương càng ngạc nhiên hơn. Nãy giờ ngồi im nghe Nam vẽ. Giờ Hạo Thiên mới giơ nắm đấm lên dọa bạn, đoạn giải thích với Mai Phương:
- Hắn trù anh bị bắt đó mà!
Vỡ lẽ, Mai Phương cũng cười theo...
- Chuyện em xem như xong, giờ đến các anh. Bao giờ cho Mai Phương uống rượu mừng đây?
Nghe hỏi, Nam vội để ly bia xuống bàn:
- À, cái khâu này thì em khỏi lo. Bọn anh đã cá với nhau nếu ai có người yêu trước phải đãi người còn lại một chầu tùy thích và một điều kiện nữa sẽ được kèm theo sau đó.
- Nhưng phải có giới hạn thời gian chứ?
Hoàng Nam và Hạo Thiên cùng nhìn nhau. Trước đây họ không quy định thời gian vì chỉ có hai người, giờ có thêm Mai Phương thì nhất định phải có thay đổi.
- Từ bây giờ cho đến hè! - Nam đề nghị.
- Vậy thì dài quá, từ đây đến Noel nha, hy vọng giáng sinh năm nay gia đình em sẽ trở về đây!
Nam tán thành cả hai tay:
- Ý kiến của Mai Phương hay lắm, bọn anh cử em làm trọng tài luôn. Mà khỏi cá anh cũng đoán biết Hạo Thiên thua bọn mình rồi.
- Trong chuyện này, người thua cuộc lại là người hạnh phúc.
- Đúng luôn!
Mai Phương quay sang Hạo Thiên, thấy mặt anh buồn buồn, mắt nhìn mông lung ra cửa. Cô đoán:
- Hình như Hải Yến vẫn chưa buông tha anh? Có cần em giúp đỡ gì không?
- Cả anh nữa chứ! - Nam góp vào.
- Chúng ta sẽ không bỏ Hạo Thiên!
Hạo Thiên từ từ quay lại. Anh biết mình cần phải làm gì rồi. Vì trong cuộc chơi này hai người bạn thân nhất đời anh đều muốn anh là người thua cuộc, xếp giáo quy hàng theo mệnh lệnh của con tim. Nụ cười vụt nở trên môi họ, ngoài kia nắng đã tắt từ lúc nào.
Bâng Khuâng Chiều Tím Bâng Khuâng Chiều Tím - Minh Hương Bâng Khuâng Chiều Tím