Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 193: Tro
gươi nhìn không ra nguyên thể của hắn là cái gì sao?”
Ta thành thật lắc đầu.
“Dục Phong ấy à… Hắn có lẽ là tiền bối của ta cũng nói không chừng, dù sao ta khi còn bé, cũng đã nghe về hắn.”
“Tôm thúc, ngươi còn chưa nói hắn vốn là gì đâu,” ta nghĩ nghĩ, hắn chắc chắn không phải rồng, nếu phải, tôm thúc sẽ không hỏi ta câu hỏi như thế. Vậy hắn là loài nào chi nào trong thủy tộc chứ? Có thể ngồi ngay trước Tử Hằng, hắn sao có thể không phải là rồng nhỉ?
“Tộc rồng, rất phức tạp.” Tôm thúc ngồi trên bậc thang, ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn lấy ra hai sợi cỏ bỏ và miệng nhai. Đây có lẽ không khác thói quen người trên mặt đất thích hút chút thuốc lá sợi thuốc lào.
“Có vảy, có sừng, có móng, có thể đi, có thể bay…” Tôm thúc bẻ ngón tay đếm: “Ngươi nghĩ là gì?”
Vẫn là rồng phải không? Có điều, cũng còn có những dị thú khác, cũng là có sừng có vảy có móng…
“Vị Dục Phong tiền bối kia, hắn là kỳ lân.”
“A!” Quả nhiên rất có lai lịch ha.
Cũng như Phượng Nghi là thần điểu trời sinh, kỳ lân cũng là thần thú trời sinh đấy!
“Vị Dục Phong tiền bối này ấy à, hắn cũng coi là nửa thủy tộc, có điều luôn luôn là thấy đầu không thấy đuôi, cực ít nhìn thấy hắn, đã mấy trăm năm cũng không nghe thấy tin tức tung tích của hắn, còn có người nói hắn đã ừm… Khụ, hậu bối bây giờ đều không biết hắn.”
Nói rất đúng, ta không biết.
“Thoạt nhìn hắn và tiểu Phượng, còn cả Tử Hằng, là bạn không phải địch, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.” Tôm thúc rất vui mừng lại bỏ hai sợi cỏ vào miệng. Nhai nhai nhai.
Ta cũng rất vui mừng, nhiều bằng hữu đương nhiên là chuyện tốt, có điều Phượng Nghi trước đây chưa từng nhắc tới bọn họ còn có một bạn tốt là kỳ lân.
Có người thỉnh giáo chuyện với tôm thúc, ta thì lấy danh nghĩa thu xếp, lật loạn đống cất giấu của Tử Hằng.
Nghe nói rồng phương tây rất biết giấu báu vật, phương đông cũng thế. Tử Hằng mặc dù rất đạm bạc, rất sống thanh bần đạo hạnh, nhưng hắn vẫn cất giữ không ít. Mặc dù phần lớn trong đó ta không biết dùng làm gì.
Kinh nghiệm nói cho ta biết, vàng bạc châu báu là thứ vô dụng nhất. Càng thoạt nhìn tầm thường, không có chỗ nào đặc biệt, ngược lại có lẽ là thứ không bình thường.
Tỷ như, vỏ ốc ta cầm trong tay này.
Hơi giống cái Tử Hằng lấy ra cho chúng ta vào qua đêm lần ấy.
Có lẽ đây cũng là một cái phòng vỏ ốc có thể mở ra trời đất một tấc vuông đấy, trở về đòi hắn một cái đi.
Ta bỏ cái này vào trong hộp.
Tử Hằng về sau sẽ ở lâu trong gian phòng này sao?
Có lẽ hắn sẽ dời đến phía chính điện Thủy Tinh cung mà ở, cũng có lẽ sẽ không.
Còn có ghi chép Tử Hằng viết.
Nét chữ của hắn ta quen không thể quen hơn, thật lâu trước kia mượn sách từ chỗ hắn, còn cả yếu quyết gì gì đó hắn viết lúc dạy ta công pháp, nhìn quả thực rất quen.
Ta cầm lên lật lật, không phải là tâm đắc luyện công gì, cũng không phải là ghi chép lữ hành.
Tựa hồ là… tùy bút tâm tình.
Ta vội vàng buông, cái này không được nhìn.
Thế nhưng ta xoay người đi sắp xếp cái khác, ánh mắt còn luôn nhìn lại.
Rất giống con chuột thèm ăn, nhớ nhung một cục đường.
Mặc dù biết đường kia không ăn được, song, tò mò một chút, hướng tới một chút, chung quy không thể nói là lỗi lầm chứ?
Lúc đi ra là một Phượng Nghi lý trí như thường, sau khi trở về là một con ma men!
Ta hết sức ân cần đối với tiền bối kỳ lân đưa Phượng Nghi trở về. Hai mắt tỏa sáng truy hỏi hắn là thế nào chuốc ngã Phượng Nghi! Học mấy chiêu như thế, sau này ta dứt khoát dùng được.
Vị tiền bối này cười không đáp, nhưng thoạt nhìn hắn uống cũng không ít.
“Phượng Nghi thành thân ta không thể đến, đây coi như là quà mừng đưa bù đi.” Hắn đưa cho ta một cái hộp gỗ nho nhỏ, cáo từ rời đi.
Cỗ nhiệt khí trên thân người này — ta nhớ tới viên thuộc tính lửa trong số bốn hạt châu Phượng Nghi cho ta.
Cho Phượng Nghi uống nước, hắn ngủ say. Ta đẩy miệng hắn ra, rót vào giống như cho dế uống.
Xem đại mỹ nam say rượu, cảm giác rất tốt. Ta cũng rất muốn một lần đóng vai nhân vật, giả dạng làm nữ sắc lang tắm tắm lột lột chiếm tiện nghi, có điều người bị hại đã hôn mê bất tỉnh, tiện nghi này ta cũng không phải là chưa từng chiếm…
Ta kê gối phía dưới đầu hắn, sau đó đắp mền cho hắn.
Khuôn mặt Phượng Nghi đỏ bừng, giống như bôi rất nhiều son phấn thơm lừng thượng hạng, lông mi thật dài, đôi môi đỏ hồng. Ta nằm sấp bên giường nhìn hắn, nhịn không được vươn tayn véo một cái trên mặt hắn.
Cảm giác rất tốt!
Ta hạnh phúc muốn rơi lệ, cảm giác bắt nạt hắn đùa giỡn hắn thực sự quá tuyệt vời!
Ta nhịn không được lại véo, lại véo, ta véo ta véo ta véo véo véo…
Ợ, không thể lại véo, cũng véo đỏ bừng rồi! Mặc dù ban nãy cũng rất đỏ…
Chiếu cách véo này của ta, hai cái nữa là véo thủng hắn luôn.
Ta ở trong phòng không dám cất tiếng cười to, nín mãi cho đến khi ra khỏi phòng, mới vịn cột nhà nhỏ giọng cười trộm.
Lúc ngẩng đầu, thoáng sửng sốt.
Cửa sổ của Tử Hằng vẫn sáng đèn.
Hắn còn chưa ngủ sao?
Làm một long vương mà hắn không thích, mỗi một ngày về sau, có lẽ cũng sẽ không hài lòng.
Ta từ từ đi qua, gõ cửa, thanh âm hắn có chút khàn, vẫn rất ôn hòa: “Vào đi.”
Ta cũng không biết ta tại sao muốn đi qua, Tử Hằng ngồi trước án thư, mỉm cười với ta: “Sao còn chưa ngủ?”
“Phượng Nghi uống rượu say.” Ta sờ sờ mũi, những lời này quả thực đáp râu ông nọ cắm cằm bà kia,
“Ngồi một lát đi, ta đây có trà ngon.”
Trong phòng có mùi gì đó, nói không ra, nhàn nhạt, thoáng cái lại không ngửi thấy nữa.
Trà rất ngon, ngửi cái loại mùi đó rất nhạt, thế nhưng dường như lại có thể thấu đến đáy lòng.
“Tử Hằng, ta không hiểu rõ.”
Ta nói không đầu không đuôi, Tử Hằng lại hoàn toàn hiểu.
“Trước hôm nay, ta cũng chưa từng nghĩ tới.”
“Vậy lão…” Ta lại sửa lời: “Bá phụ ngươi có phải hôm nay lại bức ngươi hay không?”
“A, vậy cũng không phải, hôm nay là hắn bị bức thảm, kéo tới hai chữ quyền thế, huynh đệ cũng không phải huynh đệ, phụ tử cũng không phải phụ tử. Có thể nói, ta có thể nhận được vị trí này, thực sự là, một sự trùng hợp. Vị trí kia của hắn rất nhiều người nhìn chằm chằm, trông ngóng, hôm nay lúc gõ chuông, hắn ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nói bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, mệt mỏi không còn một chút khí lực nào, cho dù không có hôm nay, cũng có ngày mai, cũng có ngày mốt, vĩnh viễn lo lắng có người bức đến trước mặt, ban đêm cũng không dám ngủ…”
Sau này cuộc sống như thế, sẽ trở thành cuộc sống của Tử Hằng.
Mỗi ngày, mỗi đêm, một tòa cung điện cô đơn trống trải như thế, hoa mỹ, giống như ngôi mộ.
“Tử Hằng, cuộc sống như thế không thích hợp với ngươi. Ngươi… ở tại chỗ này, sẽ vui vẻ sao?”
“Con đường của mỗi người đều không giống nhau, ta sẽ không giống như bá phụ ta. Có lẽ hắn lúc ban đầu, cũng không phải như bây giờ. Chẳng qua là — chúng ta đều dễ dàng lòng tham không đủ, sau đó, bị lạc hướng.”
Được rồi, tạm thời coi như hắn nói có lý. Tử Hằng đích xác sẽ không giống lão rồng háo sắc kia, tham lam háo sắc, nắm chặt quyền thế không buông, còn luôn muốn khống chế người khác, mưu cầu càng nhiều.
“Đúng rồi, ngươi có thuốc giải rượu không?”
“Có.”
Hắn đi tới đằng sau cái giá, ta có chút không yên lòng.
Không biết từ đâu bay tới một mảnh tro giấy vụn, nhẹ nhàng rơi trên chóp mũi ta.
Ta vươn tay lau một cái, đầu ngón tay bị bôi màu xám nhợt nhạt.
Cái loại mùi nhàn nhạt trong phòng đó, hẳn là khói.
Tử Hằng vừa đốt gì sao?
Ta thỉnh thoảng cũng sẽ đốt một số thư cũ chẳng hạn…
“Cái này sáng mai cho hắn uống đi. Thật ra có uống hay không cũng không quan trọng. Uống nhiều trà nóng một chút cũng được.”
Ta nhận lấy viên thuốc Tử Hằng đưa, bỗng nhiên cảm thấy xót xa.
Ta không phải muốn nói với hắn những thứ này, cũng không phải muốn thuốc giải rượu.
Thế nhưng ta… Ta cảm thấy mình thật ngốc.
Ta hi vọng có thể giúp đỡ hắn, có thể làm cho hắn thoải mái một chút, vui vẻ một chút.
Nhưng ta, luôn ngốc như thế.
Hắn tiễn ta đi ra, thanh âm ôn hòa: “Sớm đi ngủ.”
Ta gật đầu, đi về phía trước hai bước.
Lúc lại quay đầu nhìn, Tử Hằng vẫn đứng ở đằng kia, còn chưa đóng cửa lại.
Trong đình viện hoàn toàn yên tĩnh, tiếng thủy triều như có như không, mơ hồ mà sâu lắng.
Ta cảm thấy những thủy triều ấy, từ từ đẩy lại đây.
Ta cảm thấy ta đứng dưới mặt nước, có một loại cảm giác vô lực.
Không nhúc nhích được, không phát ra được thanh âm nào.
Tử Hằng thấp giọng nói câu ngủ ngon, sau đó, đóng cửa lại.
Chúng ta phải chờ sau ba ngày mới rời đi. Bởi vì Thủy Tinh cung phải tiễn cũ đón mới, người cũ đi, người mới đến. Tử Hằng là long vương, ba ngày sau sẽ có một buổi lễ mừng long trọng náo nhiệt.
Phồn hoa hôm lễ mừng khiến ta cảm thấy mắt mờ thần mê, vô số con cá mang ánh huỳnh quang xoay quanh trên đỉnh đầu, chúng nó tụ tập nhanh như bay, lại tản rarực rỡ, ánh sáng mỹ lệ giống như diễm hoa nở rộ, vô cùng óng ánh. Trên quảng trường lớn trước Thủy Tinh cung tụ tập cơ hồ tất cả các thủy tộc ta biết lẫn không biết, bọn họ múa hát tưng bừng.
Tử Hằng mặc áo long cổn nặng màu đậm, đội mũ miện xâu chuỗi hạt. Hắn thoạt nhìn, rất anh tuấn. Tuấn mỹ bị từng lớp áo rực rỡ nặng nề ấy bao quanh, lộ vẻ ngưng trọng vô cùng.
Tân khách nhiều vô kể, không biết đều là lai lịch gì, bọn họ thoạt nhìn có vẻ cung kính vui mừng, nhưng trong lòng nghĩ thế nào, không ai biết.
Tử Hằng bị vô số người vây quanh, những người đó lấy lòng, thuận theo hắn, bọn họ lấy lòng chính là tân long vương, thuận theo chính là quyền lực.
Ta cảm thấy nơi này hoang vắng như thế, thoạt nhìn càng có vẻ thịnh vượng, trên thực tế, lại càng cô đơn.
Dục Phong và Phượng Nghi ngồi trên vị trí quyền cao chức trọng, ta rời khỏi chính điện, theo cửa hông đi ra, hành lang này yên tĩnh hơn, ngoài mấy chục bước có thủ vệ đứng. Bọn họ đứng thẳng tắp, cao ngất giống như cột đá, không nhúc nhích.
Ta không biết nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng là một chuyện vui người khác khen ngợi, ta lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Mấy ngày nay, vẫn đều là như thế.
Trong chậu hoa lớn bên cạnh lan can có san hô đỏ rực, lóe ra màu sắc kỳ diệu, ta cúi người xuống, nắm một cát nhỏ màu trắng từ đáy chậu. Cát này không thể cầm, rất nhanh lại chảy xuống từ kẽ tay.
Có một số việc, ta cũng không phải hoàn toàn không rõ.
Thế nhưng ta lại không làm được cái gì.
Giống như cát ấy, không thể lưu lại trong lòng bàn tay.
Cho dù nắm chặt, cuối cùng lòng bàn tay vẫn cứ trống rỗng.
Ta nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi quay đầu lại.
“Tam Bát.” Người nọ dừng bước, gật đầu với ta.
Ta kinh ngạc nhìn người trước mắt này: “Ngươi vì sao, lại ở chỗ này?”
Ta cơ hồ đã quên toàn bộ những người ấy, những chuyện đã qua ấy.
Đột nhiên vào lúc này, tại nơi này, ký ức ngày trước thoáng cái sôi trào.
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong