"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Phong
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 572 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 115: Khi Chúng Ta Biến Thành Phú Ông
hững thứ này đều là…”
Đầy mắt đỏ đỏ xanh xanh, trang sức lóng lánh, còn mang theo mùi thơm xông vào mũi.
Hương son phấn sáp bôi tóc tinh dầu.
Phượng Nghi quăng ra lại là những thứ này? Cũng may một ít tơ lụa gì gì đó rơi xuống đất trước, sau đó đám vụn vặt này mới đổ ra, nếu không cái hộp cái bình sứ, sò nho nhỏ kia thế nào cũng bị nát bấy rồi.
“A, vàng bạc tiền tài!” Chu Anh Hùng và con tê tê cùng kêu lên.
Con nhím đang ngủ mơ bỗng nhiên xoay người ngồi dậy: “Tiền tài? Ta muốn!” Hô xong nằm bùm xuống ngủ tiếp.
Ta trợn mắt há hốc mồm.
“Mấy thứ này…”
Chiếu ta xem cũng không là cái gì đáng giá mà. Ngón tay ta hơi cong, một chiếc hoa cài đầu nhảy vào trong tay ta.
“Hoa bạc bọc vàng à…” Cũng không phải vàng ròng, không đáng giá.
Tỉ lệ đá khảm phía trên cũng rất bình thường.
Tay áo Phượng Nghi trống rỗng, dưới đất cũng đã chất đầy, dưới chân chúng ta tất cả đều là những thứ đó, chôn cả chân mình.
Chu Anh Hùng xé một mảnh vải quấn lên người, đó là cuộn sa tanh đỏ thẫm rắc vàng, làm nền cho cái mặt heo đen của hắn, vậy hiệu quả… lực sát thương quá mạnh mẽ! Con tê tê còn mò châu báu từ dưới đất choàng lên người hắn: “Lão đại, cái này! Lão đại, còn có cái này!”
Nào là trân châu dây chuyền mã não treo một đầu một thân hắn, Chu Anh Hùng nhất thời lắc mình một cái thành một cái bóng đèn hào quang bắn ra bốn phía.
Ta cười ha ha, Phượng Nghi cũng không khỏi mỉm cười.
Nụ cười của hắn… rất ôn hòa, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua, phất trên mặt người, vén từng sợi tóc người ta lên…
Ta ngẩn ngơ một lát, vội vàng hoàn hồn.
Ảo giác, khẳng định là ảo giác! Ta cũng không phải chưa từng thấy Phượng Nghi cười, trước kia hắn cũng từng cười, mỗi lần nhìn đến. Ờ, ta bản năng phản ứng rất muốn nâng tay che kín mắt! Oa, đây cũng quá chói mắt! Giống như mặt trời nhỏ!
Thế nhưng hiện tại, có lẽ là bởi vì tướng mạo của hắn đã thay đổi, cho nên thoạt nhìn không có lực sát thương như trước đây. Do đó ngay cả nụ cười khẽ cũng từ nắng gắt ngày hè biến thành gió nhẹ ngày xuân… Khác biệt này cũng không nhỏ đâu.
“Ngươi thích hay không?” Hắn hỏi ta.
Ta lắc đầu: “Những thứ này, ta cũng có rất nhiều. Hôi Đại Mao thích tích đồ, những thứ này cũng tích không ít. Bất quá ta không thích thứ rườm rườm rà rà, đeo một đầu những thứ cài móc này vừa nặng lại không tiện hoạt động.” Ta nhớ tới có lần nhìn thấy một nhà giàu dạy con gái, cô gái kia đáng thương, đi đường trên thân phải không lắc không lư, đầu đội sách với mâm nhỏ luyện, chính là vì về sau nếu như chải búi tóc cao mang đầy đầu đồ trang sức cũng không lắc lư không rơi. Trên váy còn đeo ngọc, khi bước đi cũng không thể để cho ngọc lắc lư. Bước đi phải nhỏ nhẹ… Phụ nữ sống đến mức độ này, thật sự là chịu tội.
“Ừ, đơn giản thanh lịch cũng tốt.” Phượng Nghi nói.
Ta sửng sốt, sau đó nghĩ… hắn là đang khen ta sao? Là đang khen ta sao?
Ta phải làm bộ dạng khiêm tốn, hay là thẹn thùng, hay là coi như không có gì?
Nhưng trên thực tế ta chỉ nghĩ những thứ vớ vẩn này, nghĩ cũng không ngắn… Phản ứng của ta mà Phượng Nghi nhìn thấy, nhất định là bộ dạng ngẩn người.
“Đúng rồi, chẳng lẽ những người đó không phát hiện rương của bọn họ rỗng sao?”
Phượng Nghi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta nhét không ít cát bùn vào, tám phần sẽ không nhẹ, ngược lại sẽ nặng.”
Ờ, ngươi giỏi…
Xuất môn với Phượng Nghi không thể nghi ngờ là một chuyện rất… {f, dùng rất ít sức, hắn thực vạn năng. Ăn mặc ở đi lại đều không phải lo lắng — Được rồi, vốn chúng ta cũng đều không là phàm nhân, không cần phí tâm tư vì chút chuyện vặt này. Thế nhưng, ta hình dung không được, có lẽ là tâm tính không giống đi? Có chỗ dựa, có nơi cậy nhờ, có cảm giác an toàn… giống như Chu Anh Hùng bọn họ, là có thể gào khóc kêu to đi đánh cướp, tuy rằng mất mặt mũi. Thế nhưng lại thu hoạch lớp vải lót dày như thế…
Hự, ta sao lại cảm thấy loại cảm giác này của ta có thể dùng bốn chữ để hình dung — Cáo mượn oai hùm…
Đây là mượn oai phượng, so với oai hùm còn lợi hại hơn.
Đến chiều mưa rơi nhỏ hơn một chút. Tùy tiện ăn chút lương khô, Chu Anh Hùng và con tê tê còn có con nhím tỉnh lại sau đó chia của chia đến vui quên trời đất. Mỗi người bao hai cái bọc lớn, nhưng dưới đất vẫn còn đồ đầy đất.
“Quên đi, không dùng đến, lại chuyển về cho bọn hắn là được.” Ta vẫn tương đối có lương tâm, đây coi là trộm hay là cướp đây? Dù sao trong lòng ta rất bất an.
Phượng Nghi không nói cái gì, vung tay áo, những thứ đó lại trống rỗng toàn bộ không thấy nữa.
Chu Anh Hùng ba người bọn họ thất vọng mất mát, ôm thật chặt gói đồ trong tay mình không buông. Xem ra dường như sợ hãi Phượng Nghi phất tay một cái, sẽ biến thứ trong tay bọn họ không còn.
Sáng sớm hôm sau trời trong, mặc dù trời ở ma vực này vẫn là âm u, bất quá không có mưa chung quy vẫn cảm thấy trong lòng khoan khoái hơn chút.
Những người đó lên đường trước, chúng ta sau đó cũng lên đường.
Ưm, đám người đáng thương này, không biết sau khi bọn họ phát hiện thiếu đồ… sẽ thế nào.
Ta rất nhanh ném vấn đề này sau ót, sức chân của Chu Anh Hùng không tồi, thế nhưng con tê tê Tiểu Tam nhi và con nhím Tiểu Tứ không tốt, vì thế, lấy điều kiện tiên quyết là không bại lộ thân phận và năng lực chúng ta, Phượng Nghi đề nghị để ta và hắn cưỡi một con ngựa, con kia cho con nhím và con tê tê cùng cưỡi, Chu Anh Hùng vẫn là chạy đi.
Phản ứng bản năng của ta chính là không tốt, há mồm nói: “Không được!”
Bốn ánh mắt đồng loạt liếc về phía ta.
Hự… Ta cảm thấy trong nháy mắt phía sau lưng ta liền đầy mồ hôi lạnh.
Chủ yếu là ánh mắt kia của Phượng Nghi, rất có sức uy hiếp…
Thế nhưng cùng cưỡi một con ngựa với hắn?? Đấy là khái niệm gì? Đánh chết ta ta cũng không thể đồng ý!
Đánh chết… Không thể đồng ý…
Từ một phương diện khác giải thích, chính là, đánh không chết, là có thể đồng ý…
Phượng Nghi không làm khác, chính là một ngón tay điểm về phía ta, ta lập tức hóa thân đầu gỗ, khẽ động cũng động không được, nói cũng không nói được.
Sau đó hai ngón tay hắn xách ta lên ngựa, con nhím và con tê tê cũng vội vàng leo lên lưng con ngựa còn lại, đoàn người tiếp tục tiến lên!
Thân thể giống đầu gỗ dường như không thể động, thế nhưng không có nghĩa là cảm giác của thân thể cũng giống đầu gỗ không có chút cảm giác nào.
Trên thực tế, từ lúc Phượng Nghi ngồi ổn, ngựa bắt đầu đi về phía trước, mặt của ta liền nóng, một cách đáng ngờ.
Hơi nóng.
Nóng bỏng.
Nóng rực.
Ta không chút nghi ngờ bây giờ nếu như hắt chậu nước lạnh về phía ta, ta nhất định sẽ giống như cái que hàn phát ra tiếng vang “xèo xèo”, thuận tiện toát ra luồng khói trắng lớn nồng đậm.
Phía sau chính là thân thể của Phượng Nghi, trước ngực hắn dán phía sau lưng ta.
Rõ ràng chúng ta đều mặc không chỉ một tầng y phục. Thế nhưng vì sao nhiệt độ của hắn rõ ràng tinh tường xuyên thấu qua vải vóc truyền lên trên người ta như thế? Còn nữa, mùi trên người hắn, là một mùi tươi mát vô cùng dễ chịu nói không ra, một tay hắn giữ dây cương, cánh tay kia vòng qua hông ta. Ta cảm thấy… Ta cảm thấy… Ta sắp hôn mê…
Rõ ràng không có thái dương, thế nhưng ta vẫn nóng mồ hôi đầm đìa, choáng đầu hoa mắt.
Phượng Nghi… Tên ác bá này!
Chẳng trách nhiều năm như vậy độc thân không cưới được vợ! Hừ, chỉ cái loại tác phong heo đất này của hắn, có thể lấy được mới là lạ!
Những nữ tiên nữ yêu mê luyến hắn tất cả đều là mắt bị dán đầy ghèn rồi!
Ta một mặt nóng lên phát nhiệt, một mặt tức giận lo lắng.
Đi được nửa ngày, phía trước có một thành trấn rất lớn, ta nhìn lướt qua chỗ cửa thành, trên cửa viết “Tam Đầu thành”.
Tên này là lạ, bất quá trong thành phồn hoa hơn nhiều so với cái thành lần trước chúng ta ngủ trọ kia.
Chu Anh Hùng nhỏ giọng giải thích với chúng ta: “Tam Đầu thành này, là bởi vì… phía nam thành có một cái mộ ba đầu, trong mộ có một thi vương ba đầu, cho nên thành này mới lấy tên ấy.”
Thì ra là thế.
Chúng ta đi qua cửa một tửu lâu, Chu Anh Hùng ba người bọn họ nhất thời giống như bị người nào kéo lấy, cước bộ di không động, còn liên tiếp quay đầu nhìn vào trong.
Phượng Nghi lần này cũng hiểu biết ý người ngừng lại, nói: “Đi vào dùng cơm đi.”
Ba người bọn họ khẽ hoan hô một tiếng, vội vàng dẫn ngựa dẫn ngựa xách bọc đồ xách bọc đồ. Ta còn đơ ra tại đó, mắng Phượng Nghi cẩu huyết lâm đầu trong bụng, dù sao hắn cũng nghe không được, hắn cũng không biết đọc tâm, ta mắng một lúc trong lòng thoải mái hơn một chút.
Hắn lại chỉ một cái về phía ta, tay chân ta dường như cởi xuống trói buộc, toàn bộ mềm nhũn ra.
“Ngươi ngươi ngươi!” Ta chỉ vào mũi hắn. Vừa rồi mắng hắn nhiều như vậy trong bụng, thế nhưng bây giờ có thể lên tiếng, lại chỉ ngươi ngươi ngươi, lời phía dưới đều không nói ra được!
Hắn một tay cầm lấy ta ngón tay ta chỉ vào hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không đói bụng sao? Điền đầy bụng đã rồi hẵng nói!”
“Hừ!” Ta hất tay hắn ra, bước vào trong tửu lâu. Thật ra ta một nửa là bực, nửa khác là vì cái nóng toàn thân ta kia, cũng có thể làm chảo rán bánh rồi!
Chu Anh Hùng bọn họ chiếm cái bàn ở giữa sảnh, gào thét vỗ mặt bàn: “Chưởng quầy! Tiểu nhị! Có rượu tốt thức ăn ngon nào đều mau chóng bưng lên! Mau mau mau!”
Mấy tên này… thật sự là không biết tỏ vẻ khiêm tốn.
Ta đi qua. Chu Anh Hùng ân cần lấy tay áo lau ghế lại lau bàn, cười cho ta ngồi, có lẽ sắc mặt của ta thật sự khó coi, vì thế khuôn mặt tươi cười của Chu Anh Hùng hết sức nịnh nọt.
Tiểu nhị lười biếng xách theo ấm trà qua đây, ngông nghênh hỏi: “Chúng ta đây chính là tửu lâu số một toàn thành đấy. Các vị muốn rượu tốt thức ăn ngon không khó, chỉ sợ… Hì hì…”
Chu Anh Hùng vỗ bàn cái “bộp”: “Ngươi sợ chúng ta không trả nổi tiền sao?”
Tiểu nhị kia vẫn là giọng điệu khó gần ấy: “Ô, đây là khách quan ngài tự mình nói, ta cũng không có nói như vậy. Bất quá cái bàn này cũng vỗ nhẹ thôi, đây chính là cái bàn mới sơn thượng hạng, vỗ hư chuyện nhỏ, rung hỏng tay khách quan ngài… Hì hì…”
Nụ cười cuối cùng của tiểu nhị này thật là có nghệ thuật, không có ý tốt cực kỳ xấu xa, điển hình ngoài cười nhưng trong không cười.
Chu Anh Hùng bị kích thích!
Hắn run rẩy, hắn tức giận, hắn mất khống chế!
Sau đó hắn xốc bọc đồ của mình lên, vừa gỡ nút buộc, ào ào đổ thứ bên trong ra đầy bàn!
Nhất thời trong đại sảnh tràn đầy mùi rượu thịt, đột nhiên trang sức lấp lánh kim quang lập lòe!
Hỏng bét…
Ta lấy tay che mắt xoay đầu đi…
Chu Anh Hùng đồ ngốc này, con heo ngốc này!
Hắn chưa từng nghe một câu, gọi là tiền thì không được để lộ sao?
Huống chi những thứ này là của trộm cướp mà!
Điếm tiểu nhị ngây người, chưởng quầy vốn đang uể oải gảy hạt châu bàn tính trong quầy ngây người, khách nhân khác trong tửu lâu cũng ngây người!
Chu Anh Hùng muốn chính là hiệu quả này!
Hắn khí phách kia nha, hưng phấn kia nha! Một chân hắn giẫm lên trên ghế, hai ngón tay nhón lấy một thỏi vàng nặng chừng hai lượng, quơ quơ trước mặt tiểu nhị kia: “Nhìn thấy không? Gia có tiền! Mắt chó của ngươi mù! Mau nhận lỗi với gia! Bằng không gia phá cái quán rách của ngươi!” Hắn gào to ra vẻ xong, còn không quên học ngữ khí vừa rồi của điếm tiểu nhị kia, lại: “Hì hì.” cười hai tiếng.
Mẹ ta ôi…
Chu Anh Hùng ngươi sao cái tốt không học, cái ngoài cười nhưng trong không cười này học lại nhanh. Ngươi là muốn làm buồn nôn tiểu nhị kia hay là buồn nôn ta chứ hả.
Phượng Nghi đứng bên cạnh ta, không nói lời nào, mặt như nước sâu nhìn màn kịch hài này.
Hợ… Ta quay đầu nhìn hắn.
Được rồi, ta không muốn thừa nhận cũng vẫn phải thừa nhận, hắn vừa đứng bên cạnh ta, trong lòng ta cũng không có gì lo lắng nữa.
Bàn Ti Động 38 Hào Bàn Ti Động 38 Hào - Vệ Phong