Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 835 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 18
Lời từ miệng mẹ cô nói ra giống như sét đánh ngang tai khiến Bạch Thiên Di hồn tiêu phách tán. Thấy con gái mình bỗng nhiên đơ ra, bà Bạch liền vuốt tóc cô:
“Tiểu Di à, con không cần phải lo lắng, bố mẹ đã bàn hết cả rồi!”
Cái gì mà lo hết rồi kia chứ???!! Đây là thời buổi nào mà bố mẹ còn quyết định thay con cái chứ ლ(ಠ益ಠ)ლ
“Mẹ à…” Bạch Thiên Di đau khổ nhìn mẹ cô đang vui vẻ gặm đào xem tivi.
“Con đừng lo, cậu ta rất tốt.” Mẹ cô an ủi, thực chất mắt vẫn dính vào ti vi. = =
“Không! Ý con là…”
“Mẹ hiểu mà, người mẹ tin tưởng chắc chắn tốt!”
“Không phải…” Hà Tử Phàm mà tốt thì bọn lưu manh là tiên rồi ヽ(#゚Д゚)ノ
“Chậc, con yên tâm đi, cậu ta không có đào hoa đâu, mẹ điều tra kĩ rồi…”
щ(ಠ益ಠщ)
“A a a a a a a a a a!!!” Bạch Thiên Di tức giận ôm cái gối tựa trên ghế hét lên, khiến bà Bạch kinh ngạc.
“Con bị sao thế? Sốt à?” Bà Bạch nhìn con gái mình như đang bị động kinh, sợ giật cả mình.
“Mẹ! Con còn không biết mặt mũi anh ta, sao mẹ lại có thể nhẫn tâm đẩy con gái mẹ đi như vậy??!” Thứ lỗi, cô đành phải giở chiêu ra thôi (。-_-。 )人( 。-_-。)
Vừa lúc đó cửa thư phòng của ông Bạch bỗng mở ra. Hai người đàn ông cùng bước ra ngoài, một già một trẻ, một trước một sau. Cả hai đều sững người nhìn cô ( hai người gồm bố và mẹ), chỉ có Hà Tử Phàm là mặt mày vẫn tỉnh bơ như biết trước điều cô sẽ nói vậy.
“A! Thật ra có một chuyện bố mẹ vẫn chưa kể cho con nghe…”
…..
…….
Bữa cơm gia đình diễn ra rất xôm tụ, tất cả mọi người đều tươi cười rất vui vẻ, chỉ duy có mình Bạch Thiên Di là như người mất hồn, một mình ôm khúc xương gà đã trơ thịt mãi không chịu buông.
“Con định gặm đến mức nào nữa, khúc xương sắp tan trong miệng con rồi kìa!” Bà Bạch lên tiếng, sau đó quay sang Hà Tử Phàm nói:
“Tiểu Phàm, cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng ngại.”
“Vâng.” Hà Tử Phàm mỉm cười.
Anh ta là ai thế? ⊙△⊙
“Khi nào rước dâu thì được?” Bà Bạch lên mỉm cười, Bạch Thiên Di sặc thịt…
“Chuyện này cháu nghĩ nên để người lớn quyết định.” Hà Tử Phàm sờ mũi, rồi lại mỉm cười.
Giả tạo! Này thì lật bàn!
Mẹ cô liên tục hỏi Hà Tử Phàm đủ thứ chuyện, từ gia đình cho đến công việc, ngay đến cả chuyện hằng ngày tắm bao nhiêu lần cũng muốn lôi ra nói luôn. Cô thật không chịu nổi mà!!!
Bạch Thiên Di sắp bị ức mà chết rồi >”
“Con nên cám ơn Tử Phàm một tiếng đi. Nhờ cậu ta con mới được làm ở công ty tốt như thế đấy!”
Bạch Thiên Di suýt chút nữa cắn đứt cả lưỡi. Cô tròn mắt…nói vậy Hà Tử Phàm…chính là hậu thuẫn của cô sao?! Không ngờ…nói ra vậy anh ta đã biết cô sẽ làm ở đó trước cả cô sao @@
Bạch Thiên Di dù có ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ giả vờ tỏ ra điềm nhiên không thèm quan tâm.
“Thật cám ơn anh rất nhiều!”
Bạch Thiên Di nói, cúi đầu một góc 90 độ, giọng nói vô cùng thành kính. Cám ơn anh đã mang đến cho cô món nợ mười năm trả góp. Xin chân thành cảm ơn!
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Hà Tử Phàm mà Bạch Thiên Di cứ muốn giẫm lên. Thì ra anh ta đã biết trước rồi, vậy mà còn lừa cô vào tròng…
“Cô…”
“Anh không cần phải nói, ân huệ này của anh tôi nhận không hết.” Bạch Thiên Di cầm đũa huơ huơ ra hiệu không cần giải thích, cô ngắt lời Hà Tử Phàm.
“À…” Hà Tử Phàm vừa mở lời, lại bị Bạch Thiên Di chặn lại.
“Tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn để không phụ lòng mong mỏi của anh.” Cô gắp một cái đùi khác, dùng móng vuốt cáu xé nó.
“Ý của tôi…”
“Anh không cần phải đối xử đặc biệt với tôi đâu. Cứ đối xử với tôi như mọi người trong công ty là được rồi!” Bạch Thiên Di ra sức gặm đùi gà, đầu hơi cúi xuống.
Lúc này Hà Tử Phàm không nhịn được, nói luôn:
“Tôi muốn nói tóc cô dính hết nước canh rồi kìa!”
“…”
Bạch Thiên Di giờ mới để ý, vì cúi đầu thấp quá, nên lúc không để ý cả phần đuôi tóc đã nằm trong tô canh rồi…
Bạch Thiên Di mặt đen sì, đứng lên nói:
“Con no rồi, con đi tắm đây!”
“Hôm nay con bị bệnh à?” Bà Bạch không nhịn được hỏi, ăn ít thế đâu phải tác phong của con gái bà.
Lườm Hà Tử Phàm một cái, cô đi thẳng về phòng, trông y hệt như các vị tiểu thư đỏng đảnh trên phim truyền hình. Ngay sau đó Bạch Thiên Di liền cảm thấy hối hận, Bạch Thiên Di không thể nào là tiểu thư đỏng đảnh được, như vậy sẽ là mất đi uy danh của cô mất.
Bạch Thiên Di vào nhà tắm gội đầu, ngâm mình cho thật thoải mái mới hài lòng đi ra. Lúc này mọi người chắc cũng đã ăn uống xong xuôi, Hà Tử Phàm ăn xong tất nhiên là phải về nhà rồi, anh ta không thể mặt dày ở lại đây mãi được. Vừa đi qua phòng khách, Bạch Thiên Di liền nghe thấy tiếng cười khúc khích của mẹ và một người nữa, nghe rất quen. Cô liền dừng lại ngó vào trong.
“Bác ngày càng đẹp ra đấy ạ…”
“Cháu quá khen rồi, ta già rồi đấy thôi!”
“Cháu nói thật mà, trong số những người mẫu lớn tuổi cháu chụp ảnh chẳng ai đẹp như bác cả, vậy nên đa phần cháu chỉ chụp phong cảnh thôi.”
“Tìm được người mẫu hợp ý rất khó.”
Hai người nói chuyện có vẻ rất ăn ý. Hôm nay là ngày vui sao mà khách đến nhà cô đông vui thế nhỉ? Nhìn vào trong, thì ra là người quen.
“Hey đầu lợn, long time no see huh?” Thư Di Nhiên vui vẻ chào nói.
“Di Nhiên?! Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đi chụp ảnh ngoại cảnh khắp nơi sao?” Bạch Thiên Di có phần ngạc nhiên hỏi, đã bao lâu rồi cô không gặp Thư Di Nhiên kia chứ?
Thư Di Nhiên chớp chớp mắt, ngón trỏ chỉ vào mình nói:
“Thì tớ cũng mới về tuần trước, không lẻ cứ phải đi bụi khắp nơi thế sao? Hôm qua mẹ cậu gọi cho tớ nói hôm nay cậu về, nên bảo tớ sang chơi, mà lúc này bận quá, nên mãi đến giờ mới sang đây được.”
Bạch Thiên Di lườm mẹ một cái, rõ ràng mẹ cô chẳng nói gì về việc Thư Di Nhiên cả. Hừ, có còn cô là con gái mình nữa không vậy?!
Không nhiều lời, Bạch Thiên Di ngay lập tức kéo Thư Di Nhiên sang phòng mình với tốc độ ánh sáng, đóng cửa lại, hỏi luôn:
“Tiểu Nhiên, cậu là chị em tốt từ nhỏ của tớ đúng không?” Bạch Thiên Di vịn vai Thư Di Nhiên, làm vẻ mặt vô cùng nghiêm túc khiến Thư Di Nhiên có phần sững sờ. Cô máy móc gật gật đầu.
Bạch Thiên Di thấy bạn gật đầu, liền hài lòng hỏi tiếp:
“Trả lời thật với mình, cậu có biết ai tên là Hà Tử Phàm không?”
Nếu lúc nhỏ cô chẳng nhớ gì cả, mà Thư Di Nhiên lại chính là chị em tốt từ nhỏ của cô, vậy thì cô ấy tất nhiên phải biết những điều đó chứ.
Thư Di Nhiên suy nghĩ một chốc lát, chớp chớp mắt thành thực trả lời: “Không!”
“Vậy thì lúc nhỏ bọn mình có từng chơi với thằng nhóc nào mặt mũi láu cá lớn hơn bọn mình một tuổi không?” Hai tay đặt trên vai Thư Di Nhiên của Bạch Thiên Di hơi run…
Thư Di Nhiên suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Có, hồi nhỏ có một đứa con trai, lớn hơn một tuổi, ngày nào cậu cũng lẽo đẽo theo anh ta, rồi còn luôn cho rằng anh ta rất ngầu nữa chứ! Hình như tên Bradley thì phải?”
“Bradley? Tên cậu bé ấy là Bradley ư?”
“Đúng!” Thư Di Nhiên vô cùng chắc chắn.
“Sao đến giờ mới nhớ ra chuyện đó kia chứ? À mà cũng nhân tiện nói luôn, nếu tớ nhớ không lầm thì hồi bé cậu bị té đến khùng khùng điên điên cũng tại vì thằng nhóc ấy đấy!”
“…”
Bạch Thiên Di không còn gì để nói nữa…
Hôm nay cô đã được bố mẹ mình tiết lộ một bí mật động trời. Thì ra lúc nhỏ cô đã từng nghịch phá trèo cây sau đó té từ trên cây té xuống đến nỗi quên mất bố mẹ mình là ai…Bố Bạch có kể rằng lúc đó cả nhà sợ muốn chết, phải mất mấy tháng điều trị cô mới trở lại bình thường, nhưng chắc cũng đã quên mất đi một số kí ức. Thế nên cô mới không biết Hà Tử Phàm là ai!
Theo những lời Thư Di Nhiên và bố mẹ cô kể, đem sắp xếp lại với nhau thì quả thật cô có quen biết Hà Tử Phàm, anh ta từ bé sống ở nước ngoài, vì hai gia đình có quen biết với nhau nên mỗi khi về nước đều ghé nhà cô chơi. Hai gia đình lúc đó cảm thấy tình cảm giữa hai đứa nhỏ rất tốt nên đã ngầm quyết định hôn ước, vậy nên mới có cớ sự ngày hôm nay. Cơ mà Thư Di Nhiên đã nói chính anh là người đã làm cô té từ trên cây té xuống kia mà! (ノಠ益ಠ)ノ
Hôm đó Thư Di Nhiên ở lại nhà Bạch Thiên Di. Thư Di Nhiên kể cho cô nghe những chuyện lúc bé của mình. Thật ra sau khi nghe Thư Di Nhiên kể cô mới nhận ra rằng trong kí ức của cô tất cả đều rất mờ nhạt, ngoài việc ngày nhỏ cô nhớ mình rất nghịch ra thì tất cả đều rất mờ nhạt.
Haiz…Thì ra anh ta đã biết cô từ lâu rồi, còn cô thì mù lòa chẳng biết gì cả…
Bạch Thiên Di ở nhà đúng một tuần, nhưng từ lần sau đó cô chẳng bao giờ nhìn thấy anh qua lại nhà cô nữa. Điều đó khiến Bạch Thiên Di rất vui, như vậy thì cô đỡ đau đầu tìm cách tránh mặt anh.
Mới mấy hôm trước quan hệ vẫn còn là chủ tớ. Hôm nay đã là vợ chồng tương lai. Sao cô có thể chịu được sự đả kích này cơ chứ!
Tất nhiên là Bạch Thiên Di luôn tìm cách dụ dỗ bố mẹ đổi ý, nhưng hoàn toàn thất bại. Cô cũng đã sử dụng đến chiêu thức cuối cùng:
“Hôm nhân của con là do con tự quyết định, hạnh phúc của con bố mẹ có thể tìm giùm được sao?”
Câu này Bạch Thiên Di đã phải đúc kết mấy ngày liền từ mấy bộ phim truyền hình nội cô thường xem. Thường có xác suất thành công đến 90%. Nhưng trong trường hợp này mẹ cô lại trả lời:
“Được rồi! Bố mẹ không ép con, nhưng còn phải xem Hà Tử Phàm có ép con không đã…”
Cô suýt chút nữa thì ngất.
Thư Di Nhiên thì ngày nào cũng chạy sang chơi với cô, nên cũng thường trở thành vật tế của Bạch Thiên Di.
“Nhiên Nhiên, cậu xem, tại sao Hà Tử Phàm lại đồng ý hôn sự này chứ? Không phải nó rất nhảm nhí sao?” Bạch Thiên Di chất vấn. Thư Di Nhiên mắt đang dán vào màn hình máy tính, tay nhấp chuột lia lịa. Dạo này cô nàng đang rất mê trò chơi League of Lengend, suốt ngày cứ lập đội đánh nhau, còn kéo cả cô chơi cùng nữa.
“Sao lại hỏi tớ, tớ đâu phải Hà Tử Phàm? Hay là anh ta cũng thích cậu?”
Bạch Thiên Di bên này đang ra sức đánh quái, bỗng hét lên:
“Cẩn thận, địch sau lưng!”
Trên màn hình máy tính nhân vật của Thư Di Nhiên liền núp vào lùm và biến về thành, Bạch Thiên Di thở hắc ra một tiếng, lại tiếp:
“Làm gì có chuyện đó chứ, anh ta thời đại học thì ngày nào cũng tìm cách làm tớ mất mặt, ở nhà thì toàn sai tớ làm mấy chuyện vặt, còn gài bẫy tớ nữa chứ!” Bạch Thiên Di bức xúc kể.
“Uhum, vậy thì chắc anh ta muốn hợp tác lâu dài với công ty nhà cậu, cuộc hôn nhân này nếu thành công cũng rất có lợi cho gia đình hai bên. Ở nhà…Khoan?! Ở nhà?! Hai người ở cùng nhà?!” Thư Di Nhiên trợn mắt, quay sang nhìn Bạch Thiên Di đang ra sức click chuột.
“Cẩn thận, khiêu khích kìa!” Bạch Thiên Di bỗng hét lên. Ngay lập tức Thư Di Nhiên bắn ra một cái lưới bay ngược về sau, thoát thân.
“Chuyện kể ra rất dài…”
“…”
Bạch Thiên Di vừa chơi game vừa kể chuyện mình bị mắc mưu Hà Tử Phàm cho Thư Di Nhiên nghe. Cô cũng tỏ ra rất thông cảm cho bạn mình. Lúc Bạch Thiên Di ngừng kể, Thư Di Nhiên suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Thật ra nguy cơ không phải là không có.”
“Nguy cơ gì cơ?” Bạch Thiên Di hỏi.
“Cậu thích Hà Tử Phàm!”
“Ách…” Không kìm được bức xúc, Bạch Thiên Di quay cả người lại trợn mắt nhìn Thư Di Nhiên.
“Cậu nói nhảm gì đấy?!” Bạch Thiên Di giận dữ.
“Không phải sao?” Thư Di Nhiên vẫn đang chăm chú vào màn hình máy tính, ngón tay linh hoạt như nhảy múa trên bàn phím.
“Tất nhiên là không rồi! Nhảm nhí!” Cô quát.
“Ờ.” Thư Di Nhiên đáp.
Bạch Thiên Di “Xì!” một tiếng không thèm cãi nhau với Thư Di Nhiên làm gì, tiếp tục chơi game. Đã được nửa trận đấu, hai bên giằng co rất quyết liệt. Lúc này Bạch Thiên Di liền nghe giọng Thư Di Nhiên lẩm bẩm:
“Nhắc người ta hoài mà còn làm bộ!”
“Cậu nói cái gì!???” Bạch Thiên Di một lần nữa quay lại trừng mắt với Thư Di Nhiên.
“Á! Cẩn thận, bat kìa!” Thư Di Nhiên la lên chỉ vào màn hình. Bạch Thiên Di vội vàng quay đầu lại nhìn, giao tranh giữa hai đội đã diễn ra, nhân vật Bạch Thiên Di đang chơi là tướng phép thuật chính của đội, cũng may là phản ứng kịp thời. Đội cô phối hợp rất tốt làm được một pha quét sạch đối phương, đánh sập hết trụ nhà lính rồi đánh thẳng vào nhà chính. Đội của cả hai cuối cùng cũng giành chiến thắng.
Bạch Thiên Di thở phù nhẹ nhõm, cô mạnh thế, nếu thua sẽ rất tức, trang bị đã đầy ô chứa hết cả rồi.
Buổi tối, Bạch Thiên Di sau khi ăn cơm liền dắt Alexander ra vườn ngồi, vì sáng nay cô ngủ quên không dắt nó ra phơi nắng được nên buổi tối đành dắt Alex ra hóng gió bù vậy.
Alexander ngồi trên cái ghế, đầu ngẩng cao trong vô cùng oai phong, mấy cái gai trên người nó đều tỏ vẻ hưng phấn. Bạch Thiên Di chợt nhớ lại những lời lúc ban chiều Thư Di Nhiên nói. Cô thì làm sao thích Hà Tử Phàm được chứ! Từ hồi Lăng Minh Dực đến bây giờ cô vẫn chưa có một lần rung động trước ai cả.
Hồi đi học, cô rất không ưa Hà Tử Phàm, cảm thấy anh ta rất khó ưa, suốt ngày tìm chuyện trêu cô, anh ta mọi thứ đều hơn người khác, khiến ai mà chẳng gato ( ghen ăn tức ở) cho được chứ.
Hồi đó cô còn tưởng anh ta thích Lăng Minh Dực nữa chứ, bao nhiêu cô gái tỏ tình với anh ta đều thất bại cả. Suốt ngày chỉ lủi thủi một mình, hoặc đi với nam sinh khác. Cô còn nhớ vào một buổi tối nọ, cô nhìn thấy Hà Tử Phàm ngồi một mình dưới bóng cây cổ thụ, trong anh vẫn điềm nhiên và thờ ơ như mọi ngày. Đôi mắt không hỉ không nộ, đen thăm thẳm giữa bầu trời đêm khiến người ta có chút thương cảm. Lúc đó Bạch Thiên Di cảm thấy xung quanh Hà Tử Phàm như tỏa ra một bầu không khí kì lạ, trước mắt cô như bức tranh kì dị, đẹp mà không đẹp, thê lương mà không thê lương. Cô cứ như người bị trúng tà, chỉ đứng từ xa nhìn anh chăm chăm…
Hà Tử Phàm hình như cũng cảm thấy có người nhìn mình, anh xoay người lại thấy cô đang nhìn. Hà Tử Phàm lạnh lùng liếc cô rồi đứng dậy bỏ đi. Trong khoảnh khắc đó, cả người Bạch Thiên Di hình như run lên, ánh mắt anh dù chỉ lướt qua người cô nhưng cô lại có cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua mặt mình. Bạch Thiên Di ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh, cô không biết có phải mình bị hoa mắt hay không mà lại nhìn thấy Hà Tử Phàm lạnh lùng như tảng băng ngàn năm kia lại đầy tâm sự như thế.
Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất chính là vì sao cô lại cảm thấy đau lòng đến thế.
Giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy tim mình nhói lên. Bạch Thiên Di cảm thấy nóng ran, cô bị người ngoài hành tinh xâm chiếm mất rồi >”< Sao tự nhiên lại đau lòng vì anh ta chứ! Rõ ràng là đang nhìn Alexander mà lại nhớ tới Hà Tử Phàm?! Bộ não này không phải của cô nữa rồi.
Bạch Thiên Di cảm thấy hơi choáng, cô dắt Alexander vào trong nhà. Cầm điện thoại trên bắt đầu bấm linh tinh giết thời gian.
Cô kéo xuống xem danh bạ, tên Bạc Hà bỗng lướt qua. Cô nhìn dưới tên anh là một dãy số, bỗng nhiên lại nhớ đến vì sao cô lại đặt anh là Bạc Hà. Hà Tử Phàm là một người ưa sạch sẽ, nhưng cũng không phải là loại người sạch sẽ quá mức. Ấn tượng của cô về anh là mặt lạnh như tiền. Người lúc nào cũng tỏa ra hương bạc hà thoang thoảng, rất dễ chịu. Ách! Sao lại là dễ chịu kia chứ?! Phải là rất khó ngửi mới phải >”<
Nghĩ lung tung một hồi, không biết trời xui đất khiến thế nào cô lại bấm gọi. Bạch Thiên Di hoảng hồn nhìn cái điện thoại, vừa định bấm phím tắt đi thì giọng Hà Tử Phàm đã ôn tồn vang lên.
“Đầu Cải Thảo?”
“A…à!...Hà…Ý tôi là Bạc Hà, anh vẫn…chưa ngủ sao?” Bạch Thiên Di ngắc ngứ, cô biết nói gì bây giờ >”<
“Bây giờ là tám giờ, tôi còn chưa ăn tối!” Giọng anh vẫn lạnh lùng có chút châm biếm.
Bạch Thiên Di bên đây vò đầu bức tóc, cô biết phải nói gì nữa bây giờ >”<
“Cô gọi tôi có chuyện gì?” Hà Tử Phàm hỏi.
“Không…không có gì! Tôi chỉ gọi hỏi anh mọi chuyện ở nhà thế nào thôi!” Bạch Thiên Di lúng túng
“Ổn cả, tốt hơn lúc cô còn ở đây.” Anh rất thành thật.
“Ách…” Bạch Thiên Di bỗng nhiên cảm thấy mình bị xúc phạm, trong lòng có chút buồn.
“Nhớ tôi à?” Hà Tử Phàm vừa lật tài liệu vừa nói, anh chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
“Gì cơ? Tôi không có, chỉ là Alexander nhớ anh nên tôi mới gọi điện cho anh thôi, nói xong rồi, tôi cúp máy đây, tạm biệt!” Bạch Thiên Di nói luôn một tràng, không hiểu vì sao cô lại tìm ra được một lý do ngớ ngẩn như vậy nữa không biết {{|└(>o< )┘|}}
Hà Tử Phàm bên đây có vẻ hơi bất ngờ, không ngờ Bạch Thiên Di lại phản ứng mạnh đến thế, khóe môi anh bỗng nhếch thành một nụ cười đầy ý vị. (*Φ -- Φ*)
Lạ quá, tim đập thình thịch, mặt nóng rang, đây không phải là cảm giác say nắng trong truyền thuyết sao?? (」゜ロ゜)」Không thể nào! (>д<)Không thể là với Hà Tử Phàm được, lúc nói chuyện điện thoại anh ta còn trêu cô thế mà (>д<) Nhưng mà nhớ lại, giọng anh ta cũng hay thế nhỉ? Ách! Hay cái gì mà hay, dở tệ, nghe như tiếng vịt kêu ấyヽ(#'Д´)ノKhông thể chấp nhận được, Bạch Thiên Di vùi đầu vào gối ôm lăn qua lăn lại, ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm cô tỉnh dậy. Bạch Thiên Di tóc tai rối bù đứng trước gương hồi tưởng về đêm qua.
Tối qua cô nằm mơ thấy Hà Tử Phàm…hai người đang…
A a a a a a a a!! Thôi rồi xác định cmnr Σ( 'Д´) Như vậy những lời Thư Di Nhiên nói là đúng rồi sao (@O@). Rằng cô…A A A A A A A!
Bạch Thiên Di đứng trong nhà vệ sinh ôm nhảy tưng tưng như người mắc bệnh động kinh. Ai cũng được, tại sao lại là anh ta chứ!!!? >”<
Bỗng nhiên lại có tiếng nhạc ở phòng khách vọng ra.
Em muốn lắm, muốn anh ở ngay đây…
Muốn là người dậy sớm, để chuẩn bị bữa sáng khi anh tỉnh dậy
Nhưng tất cả chỉ là ước muốn
Cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn
Biết bao nhiêu tổn thương phải ôm trọn vào lòng vì đêm của anh giờ đang có hơi thở khác lấp đầy…
Bạch Thiên Di suýt ngất, sáng sớm ai lại mở cái bài hát thê lương thế này không biết nữa. Giọng cô ca sĩ nhẹ nhàng như chứa đầy tâm sự, thê lương ảo não. Bạch Thiên Di tức tối từ trong nhà vệ sinh ló đầu ra hét lên:
“Mẹ! Sáng sớm đừng có mở mấy bài hát kiểu này chứ!”
Sau đó là tiếng hét lại của mẹ cô:
“Con gái con phải biết thưởng thức âm nhạc chứ!”
Ặc…sáng sớm nghe mấy bài hát kiểu thê thảm thế này không phải rất mất hứng sao?! Trong khi đó tâm trạng cô đang…hình như là màu hồng hả? (。>/////////
Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo - Tôi Là Người Mù Chữ