Being deeply loved by someone gives you strength, while loving someone deeply gives you courage.

Lao Tzu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 835 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ác giả: Tôi là người mù chữ
CHƯƠNG 17
Bạch phu nhân bắt cô phải về nhà, lý do vô cùng đơn giản: Con gái lâu ngày không chịu về trình diện bố mẹ… Σ( ̄。 ̄ノ)ノ
Không phải chính bố mẹ đã đá đít cô ra khỏi nhà sao? Bà còn nói vé máy bay đã gửi qua đường bưu điện cho cô, nhưng cuối cùng lại bị trả lại do sai địa chỉ, vậy nên mẹ cô bảo đã gửi đến công ty của cô nhờ chuyển giúp.
Đúng rồi nhỉ? Chung cư cũ bị cô phóng hỏa cháy thành tro rồi còn đâu… ♪ (((*°▽°*)八(*°▽°*)))♪
Bạch Thiên Di thở dài, nói vậy là cô phải nghỉ việc gấp sao? Nói vậy tiền lương của cô sẽ phải nhận ít lại sao?!! Á! Quên mất vẫn còn ngày nghỉ phép năm chưa nghỉ bao giờ kia mà. Bỗng dưng lại nẩy ra ý tưởng, khi về nhà cô sẽ đòi bố mẹ ít tiền bồi thường về vấn đề này. Còn chưa kể đến việc trốn việc Hà Tử Phàm vài hôm nữa, xem ra chuyến này về nhà cũng có chút ích lợi rồi (✪㉨✪)
Nhìn đồng hồ mới có 5 giờ 51 phút, mẹ cô không phải gọi điện thoại quá sớm sao…cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn đây.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Bạch Thiên Di đến công ty rồi nhanh chóng về nhà. Lúc về còn không quên ghé phòng bảo vệ lấy vé máy bay của mẹ gửi, nhân tiện gửi đơn xin nghỉ phép dài hạn cho trưởng phòng, tổng cộng hết tất cả những ngày phép Bạch Thiên Di cũng được hơn 1 tuần nghỉ xả hơi.
Sau đó Bạch Thiên Di về nhà chuẩn bị ít đồ đạc rồi chờ Hà Tử Phàm về ăn cơm thôi. Nhưng ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy anh ta về nhà. Vậy nên Bạch Thiên Di tự gọi ình một chiếc pizza cỡ lớn rồi vui vẻ thưởng thức những giây phút ở nhà một mình tuyệt vời ông mặt trời này.
Đương lúc tâm trạng rất tốt, thì mọi thứ xung quanh bỗng nhiên tối om lại.
Cúp điện.
Xung quanh tất cả đều tối om. Bạch Thiên Di đang nằm trên giường đọc truyện kinh dị, đang đến đoạn trong phòng như có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm lấy nữ chính. Bạch Thiên Di bắt đầu tưởng tượng. Người cô càng ngày càng co lại. Bạch Thiên Di vớ lấy cái chăn trùm kín cả người, chỉ duy chừa mỗi cặp mắt ra ngoài. Cô mò mẫm tìm điện thoại. Vừa bật màn hình lên thì tim Bạch Thiên Di cũng giật thót, trong gương bỗng xuất hiện 1 cô gái tóc tai bù xù mặt mày tái nhợt đang nhìn chằm chằm vào cô. Cũng may Bạch Thiên Di là người bình tĩnh, cô nhanh chóng nhận ra vấn đề, chỉ là hình phản chiếu của mình trong gương mà thôi. Cơ mà cũng thật đáng sợ: (
Gọi cho Hà Tử Phàm, người ở bên kia bắt máy rất nhanh. Không chờ anh lên tiếng, cô vào thẳng vấn đề chính luôn.
“Hà Tử Phàm, nhà anh rộng thế này, chẳng lẽ một cái máy phát điện cũng không có sao? Anh có biết trong khi anh hai tay hai cô, à không, là hai tay một đám phụ nữ vây quanh thì tôi đang phải chịu cảnh nóng như cái lò thiêu đây!”
Hà Tử Phàm ở đầu dây bên kia nhíu mày, chỗ đó có phải nhà anh đâu mà phải mua máy phát điện? Trường hợp mất điện anh chưa từng gặp phải bao giờ vì anh rất ít khi nào ở căn nhà đó, một mình anh ở căn nhà to như thế để làm gì?
“Tôi không biết, cô đi hỏi chủ nhà ấy.” Hà Tử Phàm lơ đễnh đáp
Bạch Thiên Di trố mắt, nói vậy nhà này không phải của anh ta à? Thế là nhà của ai kia chứ?
“Không phải chứ, không phải nhà anh thì còn là nhà của ai nữa, chẳng lẽ anh lại đi thuê ==!” Ngoài Hà Tử Phàm ra thì ai lại biến thái đến mức ở một mình mà xây căn biệt thự to thế này…còn có cả hồ bơi với vườn phượng uyển nữa chứ…Đúng là biết hưởng thụ quá mà!
“Ừm, giá thuê là mười triệu tháng tháng thôi, tiền điện nước tự trả, các chi phi khác cũng thế, cô có muốn thuê không?”
o.O có nhầm không, nhà to thế này mà mười triệu một tháng à, như thể cho ở không ấy. Chắc chắn anh ta lại trêu cô rồi. Như thể dụ dỗ cô đóng thêm tiền cho anh ta ấy…
“Anh đừng có đánh trống lảng, tôi muốn máy phát điện!” Bạch Thiên Di như muốn hét lên, cô còn muốn cả máy rửa bát nữa cơ.
“Tôi đã bảo tôi không phải chủ nhà rồi mà.” Hà Tử Phàm cau mày, tư duy cô gái này sao cứ nhảy vọt liên tục thế.
“Thế thì là ai? Không phải của anh thì của tôi chắc? Anh lừa con nít à?”
“Của bố mẹ tôi!”
“…”
Ách, hình như vừa nãy cô vừa bảo bố mẹ Hà Tử Phàm biến thái thì phải...?
“Anh nghĩ tôi mặt dày đến mức gọi điện cho bố mẹ anh để đòi máy phát điện à?” Bạch Thiên Di cằn nhằn.
“Được rồi, vậy cô muốn như thế nào?” Hà Tử Phàm đỡ trán hỏi.
“Tôi muốn máy phát điện, tôi muốn cả máy rửa bát, tốt nhất là đời mới nhất, tôi biết bố mẹ anh là người tốt, vậy nên mua thêm vài thứ cho căn nhà thêm tiện nghi để con trai mình ở thoải mái hơn không phải rất tốt sao? Dù hai bác không ở đây nhưng biết đâu một ngày đẹp trời lại hứng thú sang đây ở cũng sẽ cảm thấy tiện lợi hơn đúng không?”
Bạch Thiên Di nói luôn nguyên một tràng, mỗi lần rửa bát đều rất chán, vậy nên nếu có một cái máy thay mình làm công việc nhàm chán đó thì còn gì hơn nữa không. Thật đáng tiếc là không có máy phơi đồ, không thì cô cũng yêu cầu Hà Tử Phàm mua luôn một cái cho tiện. Đang bận suy nghĩ xem còn thứ gì để mua nữa không, nhân lúc tâm trạng Hà Tử Phàm có vẻ tốt thì cô phải tranh thủ chứ.
Ai ngờ đầu bên kia lại vang lên tiếng cười, người đó nói:
“Được rồi, ta sẽ mua cái máy phát điện và cái máy rửa bát cho cháu, dạo này ta cũng đang băn khoăn về việc để bà xã rửa bát nhiều quá thì da tay sẽ hư mất.”
Bạch Thiên Di suýt nữa thì ngất…Người đang nói chuyện với cô không phải là…bố của Hà Tử Phàm đó chứ? Để chắc chắn, Bạch Thiên Di liền hỏi:
“Dạ?” Cô hơi run rồi đây.
Hình như nhìn thấy được sự bối rối không nói nên lời của cô, người bên kia cười đáp:
“Ta là ba của Tử Phàm, nó có làm phiền cháu không?”
“…” Bạch Thiên Di ngất thật rồi…
“Không…không ạ!” Mà ngược lại là cô làm phiền Hà Tử Phàm mới đúng chứ >”
“Tốt, vậy ngày mai ta sẽ có người mang đến.”
“Vâng…vâng ạ!”
Sau một đống lời căn dặn từ bố Hà Tử Phàm, Bạch Thiên Di từ đầu đến cuối chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Cúp máy, cuối cùng cô mới như bừng tỉnh, bố anh ta thật sự…rất đáng sợ. щ(ಥДಥщ)
Lại còn xem cô như osin trung thành tận tâm của Hà Tử Phàm nữa chứ…
Vì quá nóng nên Bạch Thiên Di đàng leo lên sân thượng ngồi hóng gió. Gió thổi hiu hiu khiến cô cảm thấy mi mắt sắp sụp xuống mất rồi. Bạch Thiên Di đốt một cây nến to mà cô vừa tìm được dưới bếp sau một hồi mò mẫm, Bạch Thiên Di tiếp tục đọc cuốn sách dang dở của mình.
Sợ thì sợ thật, nhưng vẫn cứ phải đọc, càng đọc càng gương mặt của con ma nữ trong truyện càng hiện rõ trong đầu Bạch Thiên Di. Càng đọc càng thấy sợ, nhưng Bạch Thiên Di gan lì vẫn luôn nghĩ rằng muốn không sợ nữa thì phải đọc tiếp, vốn dĩ là lấy độc trị độc mà. Bạch Thiên Di bình thường luôn tỏ ra là người rất can đảm, không sợ trời không sợ đất, dũng cảm xông pha mọi mặt trận chiến tuyến, ma quỷ chỉ là phù du mà thôi. Nhưng mỗi lúc ở mội mình, Bạch Thiên Di thường rất hay tưởng tượng linh tinh, đâm ra lại sợ =”=. Từ khi Lạc Hân mất, nỗi sợ này lại tăng lên một chút. Chính cô cũng tự thấy bản thân mình khó hiểu, trước mặt người khác thì chẳng bao giờ sợ gì cả, khi một mình thì lại cảm thấy sợ…
Người ta thường nói chỗ nào vừa vắng vừa tối thì thường có những thứ không hiện hữu vào ban ngày, Bạch Thiên Di bỗng thấy lạnh sống lưng, cô rùng mình một cái. Bức hình cưới ma trong quyển truyện chợt rơi ra ngoài, cô liền cúi xuống nhặt lên. Không ngờ bức ảnh màu sắc ảm đạm được tặng kèm này buổi sáng thì nhìn có vẻ bình thường, nhưng lúc để nó dưới ánh sáng mờ ảo của nến thì trong cũng thật ghê rợn. Bạch Thiên Di nhìn chăm chăm vào cô gái, chợt nhớ ra một câu mà tác giả cuốn truyện có viết:
[Nếu bạn nhìn vào tấm ảnh thật lâu mà thấy cô dâu đã chết trong tấm ảnh từ từ mở mắt ra tức là bạn sắp chết.]
Bạch Thiên Di một lần nữa rùng mình. Ngay lập tức cô kẹp ngay tấm ảnh vào quyển sách rồi vứt nó sang một bên, tự mình mở điện thoại đọc truyện cười.
Truyện cười luôn là giải pháp tốt nhất trong những lúc tâm trạng không vui hoặc để đánh trống lảng đều tốt cả.
Hà Tử Phàm lúc này đang ngồi đối diện bố mẹ của mình trong nhà hàng Pháp, tay nâng ly rượu vang đỏ, nhìn mẹ anh mỉm cười quay sang ông Hà:
“Ông bao nhiêu tuổi rồi còn dọa cho con nhà người ta sợ chết khiếp thế? Không sợ con trai ông sẽ giận ông à?” Bà Hà vừa lấy khăn lau tay vừa nói.
Ông Hà lúc này tâm trạng có vẻ rất vui. Ông nhìn con trai mình:
“Con trai lớn rồi không lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt ấy lại giận người đã nuôi nó từ bé sao? Vả lại ta cũng chỉ căn dặn cô bé kia vài điều nhằm vun đắp tình cảm của hai đứa tốt hơn thôi mà!”
Tình cảm tốt hơn? Vậy mà [cô bé kia] lại nghĩ rằng ông Hà muốn cô phục vụ cậu chủ thật tận tình và chu đáo…
“Người nuôi con từ nhỏ là vú em. Còn việc bắt nạt cô ấy thì chỉ có con mới có quyền đó thôi.” Hà Tử Phàm từ tốn nhấp một ngụm rượu vang, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như thường.
“Bà xã! Em xem con trai em giờ đủ lông đủ cánh rồi thì dám hăm dọa cả bố nó kìa!” (゚ノД`゚)゚
Bà Hà nhìn chồng mình với vẻ mặt đầy ấm ức kia cũng chịu thua. Chồng mình chưa bao giờ có khái niệm tuổi sao?
“Cũng trễ rồi, con đưa bố mẹ về nhà hai người.” Hà Tử Phàm gọi phục vụ rồi đứng dậy.
“Ơ, không đưa bố mẹ đến căn nhà kia à? Bố muốn gặp cô gái kia!” Ông Hà nhìn Hà Tử Phàm vẻ tiếc nuối.
“Năm mươi triệu một ngày, chỉ áp dụng ình bố.” Hà Tử Phàm nhìn ông Hà, mỉm cười. Đúng là lúc trước chỗ đó là nhà bố mẹ anh, chính bố anh đã cho anh thuê với giá đó, nhưng gần đây bố anh vì một lý do nào đó mà phải gán nhà cho anh. Ra tay độc ác với con cái thì bây giờ anh trả lại gấp năm lần. Với tính cách trẻ con như thế chính Hà Tử Phàm cũng không hiểu tại sao bố anh lại có thể gầy dựng lên một gia nghiệp lớn thế này.
“Bà nó ơi! Con bà ăn hiếp tôi!!!!” Ông Hà ôm chằm lấy bà xã mình như đứa trẻ. Hà Tử Phàm thở dài, anh thật muốn nói rằng đừng ai nói ông ta là bố anh.
Về nhà, Hà Tử Phàm chẳng thấy Bạch Thiên Di đâu, anh nghĩ có lẽ cô đã đi ngủ rồi, lúc này đã có điện lại, tivi vẫn còn đang bật, đèn sáng trưng cả căn nhà. Hà Tử Phàm nghĩ một lát, rồi lấy điện thoại gọi cho Bạch Thiên Di, nhưng người trả lời lại là giọng nói khô khốc của tổng đài, cô tắt cả điện thoại rồi. Hà Tử Phàm tắt hết đèn rồi lên phòng đóng cửa lại.
Buổi sáng, Bạch Thiên Di lười biếng thức dậy, cô vẫn gọi Hà Tử Phàm dậy như mọi ngày, chỉ khác là sau khi anh vừa ra khỏi cửa, cô liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc lên đường trở về ngôi nhà thân yêu.
Bắt xe buýt ra sân bay, rồi tựa đầu vào ghế ngồi ngủ ngon lành. Nhà cô ở thành phố S, công ty ở thành phố T ngay bên cạnh, cô luôn nghĩ đi máy bay là quá phung phí, lại còn gây ô nhiễm, nhưng mà vé máy bay đã cầm trên tay rồi, tất nhiên là phải đi thôi.
Xuống sân bay, Bạch Thiên Di tay kéo hành lý, tay xách cái chuồng đựng Alexander. Cũng may nó còn nhỏ, vẫn có thể mang đi khắp nơi được, loài kỳ nhông Nam Mỹ này khi trưởng thành sẽ có thể dài đến 1m 8, thế thì mang đi thế nào được o.O. Cô gọi một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ nhà, nhưng mà, số nhà cô là số mấy nhỉ? Bạch Thiên Di suy nghĩ một hồi, rồi lấy điện thoại ra gọi ẹ:
“Mẹ, số nhà mình là số bao nhiêu?”
“Nằm ở Khu xxx đường xxx, có như thế cũng không nhớ!”
Nói rồi bà Bạch cúp luôn điện thoại. Bạch Thiên Di nói địa chỉ với bác tài, rồi lục trong ba lô ít nho cho Alexander ăn. Xem cái mặt của nó kìa, ngu ngu ngơ ngơ trong đáng yêu muốn chết.
Đúng trước cửa nhà, Bạch Thiên Di vẫn khỏi thở dài. Căn nhà của gia đình cô không phải là quá nổi bật sao? Nếu không phải cô ở nhà này thì chắc đã tưởng đây là nhà của một ông người Nhật nào đó yêu nước…
Bạch Thiên Di để đồ đạt xuống đất, cô nhấn chuông cửa, rất nhanh sao đó có một anh thanh niên mặc mày sáng sủa chạy ra mở cổng, trông rất lạ, hình như cô chưa nhìn thấy anh ta bao giờ, anh ta hỏi:
“Cô tìm ai?”
“…” Cảm giác này thật lạ, đứng trước cổng nhà mình, nhấn chuông, có một người trong nhà bước ra hỏi: “Cô là ai?” Cảm giác thật mới mẻ, cô chỉ mới đi có mấy tháng, sao lại giống như là mấy năm vậy nè >”<
“Tôi muốn vào trong…”
Anh chàng kia nhìn cô từ trên xuống dưới, mắt dừng lại ở đóng hành lý bên cạnh cô, anh ta liền ra vẻ như đã hiểu ra, ánh mắt khinh bỉ nhìn Bạch Thiên Di nói:
“Ở đây không phải là khách sạn, cô tìm nơi khác cho.”
“…”. Người này đang muốn làm cô ức chết mà!
“Này anh kia, anh biết tôi là ai không?” Tôi là Bạch Thiên Di - Bạch Tiểu Thư của nhà này đấy!!
“Cô là ai? Tôi quan tâm à? Chỗ này là nhà riêng, không phải chỗ để cô muốn vào thì vào!” Anh chàng kia nói đoạn định đóng cửa lại, Bạch Thiên Di liền nhanh chóng dùng tay chặn cửa lại.
“Cô lại muốn gì nữa?” Anh chàng kia nhăn mặt hỏi cô.
“Này anh, trong mặt anh có vẻ sáng sủa thế mà lại chẳng biết gì cả sao? Tôi là Bạch Thiên Di là con lớn của nhà họ Bạch đó anh biết không?” Bạch Thiên Di chỉ tay vào mặt mình.
Anh chàng kia nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi nói:
“Xin lỗi, nhà này chỉ có mình Bạch Thiên Ngôn là con thôi, cô lấy tư cách gì mà bảo là người nhà họ Bạch? Nhìn cô còn nhỏ hơn cậu Thiên Ngôn, con lớn cái gì chứ”
Bạch Thiên Di suýt nữa thì ức chết. Bạch Thiên Ngôn và cô là sinh đôi đó! Là sinh đôi! Cô chui ra bụng mẹ trước anh đó! Cô sắp nôn ra máu rồi đây, phải làm sao thì anh ta mới cho cô vào chứ?
“Anh mới đến đây làm?” Bạch Thiên Di vuốt giận.
“Được một tháng rồi!” Anh chàng kia thật thà.
“…” Ách, vậy hỏi sao anh ta không biết cô là ai…Nhưng mà chẳng lẽ suốt bao nhiêu lâu ấy mà chẳng ai nhắc đến cô một lần sao TT____TT.
“Tránh ra!!! Tôi muốn vào trong!!!” Bạch Thiên Di lần này không nhân nhượng nữa, cô đẩy cửa xông vào. (ノಠ益ಠ)ノ
“Này! Cô làm gì thế?!!” Anh chàng kia thấy Bạch Thiên Di đẩy cửa vào liền trụ chân ôm lấy cánh cửa không cho cô xông vào. Đương lúc giằng co qua lại, thì đã có một chiếc xe dừng trước cổng.
“Có chuyện gì thế?” Người trong xe xoay cửa kính xuống.
Vừa nhìn thấy người kia, anh chàng nọ liền vui như thấy vàng:
“A, cậu Hà, cậu đến chơi.”
“Ừm, hai người đang làm gì vậy?” Hà Tử Phàm liếc mắt nhìn Bạch Thiên Di và anh chàng kia đang ôm nhau trước cổng ( thực chất là đang đánh nhau). Anh chàng kia nghe anh hỏi vậy liền ngay lập tức tố cáo Bạch Thiên Di:
“Anh xem, cô gái này tự nhiên lại đòi vào nhà, lại còn bảo là con lớn của nhà họ Bạch hay gì gì ấy, tôi nào có biết, từ khi làm ở đây tới giờ có ai bảo nhà họ Bạch có con gái đâu!” Anh chàng này rất thật thà, nói tuốt tuồng tuột cho Hà Tử Phàm nghe.
Bạch Thiên Di lúc này vẫn đang trố mắt nhìn Hà Tử Phàm đang ngồi trong xe, không phải sáng nay anh ta đi làm à? Anh ta đến đây làm gì? Sao anh ta lại biết nhà cô ở đây? Người làm trong nhà biết anh lại không biết cô? What the con heo chuyện gì thế này @@ thời thế đảo ngược rồi à?
Hà Tử Phàm hình như đã hiểu ra vấn đề, anh nói:
“Mở cổng đi, chúng tôi vào trong.”
“Chúng tôi” ở đây chính là chỉ hai người, anh chàng kia rất tinh ý, liền hiểu ngay chuyện, liền mở cổng cho Hà Tử Phàm, mặc dù anh không muốn cô gái kia vào cùng, nhưng mà cậu Hà đã nói thế thì anh cũng phải mở cổng thôi.
Bạch Thiên Di bực mình xách vali và balo vào trong, anh liền chạy xe vào.
“Hay lắm, anh muốn cười thì cười đi, cười cho chết luôn đi, chết tiệt, đời nào có ai lại bị người làm chặn cửa không cho vào nhà mình không??” Bạch Thiên Di nổi nóng, cô lườm Hà Tử Phàm khóe miệng cười cười nãy tới giờ, rõ ràng anh rất muốn cười mà.
Hà Tử Phàm không thèm chấp cô, anh mở cửa xe, tiện tay cầm lấy chiếc vali và cái lồng của Alexander rồi tỉnh bơ đi thẳng vào nhà.
“Này, anh đến đây làm gì? Sao anh biết nhà của tôi? Anh theo dõi tôi?” Người nhà cũng biết, anh ta chắc đã đến đây rất nhiều lần rồi.
“Ba tôi và chú Bạch là chỗ quen biết.” Hà Tử Phàm không dài dòng, anh chỉ nói ngắn ngọn một câu.
“Ồ, ra anh đến bàn công việc, trùng hợp thật nhỉ!” Bạch Thiên Di không nghĩ nhiều, nhanh chân rảo bước vào trong nhà.
Nhà cô tử cổng vào cách nhà một khoảng sân lớn, có hồ cá chép, có cầu gỗ nhỏ bắt qua, có cả cây xum xuê nữa, đường đi còn được lát đá…
Chẳng khác nào căn nhà biến thái của Hà Tử Phàm.
Phòng khách vắng tanh chẳng có ai cả, Hà Tử Phàm mang đồ của Bạch Thiên Di lên phòng cô rồi biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu, Bạch Thiên Di cũng không thèm tìm anh làm gì, việc đầu tiên cô muốn làm là đi tìm bà nội.
“Nội ơi con về rồi!” Cô chạy sang phòng của bà nội mình, ôm chằm lấy bà nội đang ngồi xem tivi, bà nội là người thương cô nhất nhà.
“Tiểu Di, cháu về rồi à?” Bà nội nhìn cô mỉm cười.
“Vâng ạ.” Cô cười toe toét với bà mình, bà cô dù đã già nhưng vẫn còn đẹp, trông bà có nét sang trọng không thể xóa mờ được.
“Vé máy bay bà gửi cháu đi có thoải mái không?” Bà nội cô hỏi, tay vuốt tóc cháu gái mình.
“Vé máy bay bà gửi?” Thì ra là bà nội bỏ tiền ra mua, vậy mà cô tưởng mẹ cô tốt bụng mua vé máy bay gửi cho cô chứ.
“Thoải mái lắm bà ạ…À thôi cháu đi tìm mẹ đây!”
Bạch Thiên Di đứng lên đi ra gian trước, chỗ phòng khách lúc này mẹ cô đã ngồi sẵn ở đó, bà đang vừa ăn đào, vừa xem tivi.
“Mẹ!” Cô gọi.
“Ồ con gái, đến đây…” Bà Bạch vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình, vui vẻ tươi cười. Sao cô lại có cảm giác không tốt cho lắm nhỉ?
“Con gái sống có thoải mái không?” Bà Bạch vuốt tóc cô, hỏi.
“Dạ, có!” Không! Tất nhiên là không rồi! Sao có thể thoải mái được khi ngày nào cũng phải nhìn thấy mặt của Hà Tử Phàm cơ chứ!
“Vậy thì tốt, nhân tiện gọi con về, mẹ muốn nói với con vài chuyện…”
Vài chuyện? Bạch Thiên Di kéo dĩa đào về phía mình, cắn một miếng.
“Con gái! Kết hôn nhé!”
Bạch Thiên Di sút nữa thì phun cả hột đào ra ngoài, mẹ cô muốn cô kết hôn á?!
“Hả?! Mẹ đùa à?” Cô trợn mắt nhìn mẹ, mẹ cô cũng bị Hà Tử Phàm lây xấu rồi >”<
“Con gái lớn, không gả đi chứ làm gì?” Mẹ cô cười.
Ăn bám hưởng thụ cuộc sống tự do chứ gì ạ! Bạch Thiên Di hôm nay đã chịu quá nhiều đả kích щ(゜ロ゜щ)
“Với ai?” Bạch Thiên Di hỏi, kết hôn không phải là chuyện quá đáng sợ, việc đáng sợ là phải kết hôn với ai. (×_×)
“Với con trai của đối tác ba con, con đừng lo, mẹ đã xem kĩ rồi, rất được!” Ách, thứ lỗi cho cô nghĩ bậy, mẹ ơi nói vậy rất dễ gây hiểu lầm đấy >”<
“Con trai của đối tác ba con?” Câu này quen nhỉ, hình như cô đã nghe ai nói rồi thì phải.
“Mẹ, đừng nói tên anh ta là…”.Bạch Thiên Di nuốt nước bọt, mặt tái mét, tay cầm đào bắt đầu run.
“À, tên là Tử Phàm.” Mẹ cô giành lấy quả đào cuối cùng trên bàn, miệng cười tươi như hoa.
Rầm! (゜◇゜)
Một trái bom nguyên tử đã đáp xuống đầu Bạch Thiên Di. Tổ quốc ơi, tự do ơi, chúng ta chia tay từ đây, cuộc sống thần tiên ơi, I will miss you
Hà Tử Phàm! Sao anh cứ ám tôi hoài thế! Chướng khí, oan hồn không tan! Nghiệp chướng mà! (ノдヽ) ヽ(゚Д゚)ノ
Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo - Tôi Là Người Mù Chữ