Bất hạnh là liều thuốc thử phẩm chất của con người.

Seneca

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 835 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 6
Vừa vào nhà, cô đã nhìn thấy Hà Tử Phàm từ trên lầu đi xuống, anh ta đã thay bộ đồ mặc ở nhà, trông đẹp trai đến phát bực.
Hà Tử Phàm thấy cô đứng trước cửa, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ căm thù. Anh cũng chẳng thèm để tâm đến cô, cứ thế ngồi xuống sofa bật tivi lên, thuận miệng: “Tôi đói rồi.”
“Liên quan gì đến tôi?”. Cô bực mình tháo giày.
“Cô ở đây là để gán nợ!”.
“…” Bạch Thiên Di đã không còn đường chối cãi. Cô đặt Alexander xuống đất rồi nhăn nhó bước vào bếp. Vừa mới nãy còn bỏ rơi cô giữa đường, giờ lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra, đã thế còn bắt cô nấu cơm. Anh ta đúng là tư sản mà.
Nhưng chưa kịp mặc cái tạp dề bông hoa lá hẹ kia vào thì lời vàng ngọc của anh đã kéo ngược cô lại.
“Tôi không bảo cô nấu!”
“Chính anh bảo muốn ăn cơm kia mà.” - Cô ngạc nhiên.
“Tôi bảo đói, không bảo cô nấu.” Anh đang cầm điều khiển tivi chuyển kênh.
“Tôi không nấu thì anh lấy cái gì mà no?”. Cô bực mình rồi đấy.
“Gọi nhà hàng.” Anh uể oải ngáp một cái.
Bạch Thiên Di vừa nghe hai chữ «nhà hàng» mắt đã sáng rực lên. Là nhà hàng, chính là nhà hàng đó!
Lập tức vứt cái tạp dề gớm ghiếc kia ra, bay đến ôm chặt lấy điện thoại bàn. Nhưng vừa cầm điện thoại lên bấm số, cô lại cảm thấy có gì không đúng.
"Thật không?”. Cô hỏi lại với vẻ nghi ngờ, sao anh ta lại tốt bụng đến mức cho cô ăn nhà hàng chứ.
“Ừm.” Anh đang chăm chú xem ti vi.
“Ừm là thế nào?”. Cô hỏi.
“Là đúng vậy!”. Anh vẫn không quay đầu lại.
“Tôi gọi đấy?”
“Ừm.”
“Tôi gọi anh không được hối hận đấy!”. Cô cao giọng.
“Ừm.”. Anh vẫn tiếp tục xem thời sự.
“Tôi gọi thật đấy?”. Cô lại nghi ngờ…
“Rốt cuộc cô có gọi không?”. Hà Tử Phàm gằn giọng.
Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi:
“Anh muốn ăn gì?”
“Tùy cô! ”. Mắt anh vẫn không rời màn hình.
“Thế tùy tôi vậy.”
“Ừm.” Anh có vẻ hơi bực mình.
Nhấc điện thoại lên bấm số. Mà hình như, cô quên mất cái gì đó, cô gọi anh: “Này Hà Tử Phàm!”
“Lại chuyện gì nữa?”. Anh trừng mắt nhìn cô, lộ rõ vẻ bực tức.
“Tôi không biết số điện thoại của nhà hàng.”
“…”
Sau khi nhận được một áp lực vô hình cực kì to lớn. Bạch Thiên Di rụng rời cũng được ăn cơm, tất nhiên là Hà Tử Phàm gọi. Trong lúc ăn, Hà Tử Phàm chẳng bao giờ nói tiếng nào, nếu là lúc trước thì có lẽ cô đã không chịu nổi mà biến đi chỗ khác. Nhưng bây giờ thì khác, những ngày ở nước ngoài một mình đã khiến cô cảm giác sự im lặng này đã quá quen thuộc, dù muốn hay không, thì cũng chỉ một mình. Bạch Thiên Di cũng im lặng ngồi ăn đối diện anh.
Nhưng không ngờ Hà Tử Phàm lại bắt chuyện với cô trước: “Tôi nhớ không lầm thì trước đây có bao giờ cô ngồi trên bàn ăn mà im lặng thế này?”. Cô hơi bất ngờ. Có lẽ anh cũng tự cảm thấy câu hỏi của mình hơi lạc đề: “Ý tôi là, thấy cô im lặng như thế quả thật khó mà chấp nhận được.”
Nếu là bình thường có lẽ cô đã đốp chát lại với anh, nhưng câu hỏi của anh gợi lại cho cô cảm giác rất kì lạ. Cô chọc chọc đôi đũa vào bát cơm, cúi đầu cười tủm tỉm.
“Một số chuyện nên thay đổi thì sẽ tốt hơn.”
Anh cau mày.
“Một số chuyện không nên thay đổi thì sẽ tốt hơn!”
Lần này cô thật sự bất ngờ. Cô không nghĩ anh sẽ nói thế.
“Vậy ý anh là…” Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
“Ăn cơm đi!”. Anh buông mi, từ tốn ăn cơm.
“...”
Anh không muốn trả lời câu hỏi của cô. Cô cũng không muốn hỏi nhiều, cô chỉ biết là, trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác là lạ, một sự vui sướng đến kì lạ.
“Sao hôm nay lại nổi hứng gọi cơm nhà hàng thế?“. Cô đang rất vui...
“Vì tôi không muốn ăn đồ cô nấu!“. Anh thực sự rất phũ… == Ngay lập tức dập tắt niềm vui sướng của Bạch Thiên Di.
“Tôi nấu cơm khó ăn đến thế sao?“. Cô đập bàn chỉ thẳng vào mặt anh, tức giận.
Người nào đó lại rất ung dung, ăn xong miếng cá cuối cùng trong bát thì đứng dậy đi mất, chẳng thèm nhìn mặt cô một cái.
“Tôi chỉ không muốn nửa đêm phải vào bệnh viện truyền nước biển.”
“…”
Ra anh biết đêm đó cô đã phải vào bệnh viện nghe thuyết giáo về thực đơn ăn uống…Nhưng cái tên đáng ghét này nếu đã biết cô đánh nhau một trận quyết liệt với Tào Tháo như thế lại chẳng nhỏ lòng thương chở cô vào bệnh viện, để cô gào khản cả cổ vẫn không nghe tiếng anh ta trả lời. Quả thật là đồ độc ác kia mà >==<
Vừa đến giờ nghỉ trưa, Bạch Thiên Di nhanh chóng đăng nhập vào trò game online cô thường chơi. Cô rất ít khi chơi game online, nhưng vì quản thời gian một mình ở Mỹ quá chán nên cô đành phải giết thời gian bằng game.
Vừa đăng nhập vào game, đã có tiếng khung chat nhảy vào:
[PentiumEnergy]: 2222222222222!!!!
[AgaveFranzosinii]: 33333333333333333!!!!
[PentiumEnergy]: 44444444444!!!
[AgaveFranzosinii]: …
[PentiumEnergy]: …………
Vậy là một đoạn đối thoại vô nghĩa xuất hiện…
[PentiumEnergy]: Honey, sao em lại lạnh lùng với anh như vậy chứ??
[AgaveFranzosinii]: Em lạnh lùng với anh khi nào chứ? Là anh bắt đầu trước kia mà.
Cô đã rất nhiệt tình đáp trả còn gì.
[PentiumEnergy]: Em không thể « moe » hơn được chút nào sao?! LOL.
[AgaveFranzosinii]: em đã rất « moe » rồi ạ!
[PentiumEnergy]: …
[PentiumEnergy]: Em đi đâu mà biệt tích cả tháng nay thế? LOL bỏ anh bơ vơ giữa đám lang sói đực rựa này kìa.
[AgaveFranzosinii]: Liên quan gì đến em? Em rất bận.
Cô đúng là rất bận vì cái tên Hà Tử Phàm kia!
[PentiumEnergy]: Ôi ôi em lại lạnh lùng thế rồi! LOL anh cũng rất bận nhưng vẫn onl hằng ngày chờ em đấy thôi.
[AgaveFranzosinii]: Do anh tự nguyện thôi, em còn phải đi làm kiếm cơm.
[PentiumEnergy]: Em làm anh buồn quá:((
[AgaveFranzosinii]: Vậy cuối cùng anh có đi làm nhiệm vụ không?
[PentiumEnergy]: Đi! Tất nhiên là phải đi rồi. Em yêu muốn gì cũng được:-*
[AgaveFranzosinii]: …
[PentiumEnergy] là một người bạn cô quen trong game. Anh ta chơi game rất cừ nên tất nhiên có thể cưu mang một đứa dốt game như Bạch Thiên Di. Cũng chính nhờ anh ta mà giờ cô đã có thể chơi game một cách thuần thục…
Tên thật của anh ta là Chân Thụ Nhân. Nhiều lúc Bạch Thiên Di cũng tự nghĩ sao tên anh ta không phải là Thụ Game mà lại là Thụ Nhân…Anh ta thì trồng được ai? Game thì còn có thể.
Chân Thụ Nhân là người duy nhất cô nói chuyện suốt mấy năm ở Mỹ. Tất cả mọi chuyện vui buồn của cô đều đem nói với anh. Thực ra, cô luôn xem Chân Thụ Nhân là một cái xô để trút bầu tâm sự.
Chân Thụ Nhân tính tình dù có hơi biến thái một chút nhưng tuyệt đối là người có thể tin tưởng được. Anh ta luôn đưa cho cô những lời khuyên vô cũng chính xác khi cô cần thiết. Đến cả sinh nhật của Bạch Thiên Di anh cũng gửi quà sang cho cô. Đối với cô, Chân Thụ Nhân như một người anh trai, dù cả hai chưa từng gặp mặt.
Đang lúc đánh quái vui vẻ, Bạch Thiên Di chợt nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
[AgaveFranzosinii]: Này Tiểu Thụ! Em quên nói với anh một điều vô cùng quan trọng.
[PentiumEnergy]: Ấy ấy, đã bảo đừng gọi anh Tiểu Thụ cơ mà, nhìn anh trai đây không giống thể loại đó đâu, chuẩn men 100% đấy!
[AgaveFranzosinii]: Nhưng em thích gọi thế, ai bảo tên anh có chữ Thụ?
[PentiumEnergy]: Anh trai đây phong lưu ngời ngời, đẹp trai đến bao nhiêu cô gái xếp hàng theo đuổi còn không kịp, như vậy sao có thể gọi là Tiểu Thụ.
[AgaveFranzosinii]: Em quan tâm à?
[PentiumEnergy]: …
[PentiumEnergy]: Mới mấy tháng không gặp, miệng lưỡi của em quả thật có tiến bộ đấy!
Uầy, không muốn tiến cũng không thể lùi được. Cũng vì ở chung với cái người kia mà cô đã trở nên xấu xa đến thế rồi…Nhưng cảm giác bắt nạt người khác quả thật…rất thoải mái…: 3
[AgaveFranzosinii]: Vậy cuối cùng anh có nghe em nói không??
[PentiumEnergy]: Vâng vâng, nghe đây nghe đây...
[AgaveFranzosinii]: Thật ra em đã về nước rồi!
[PentiumEnergy]: Cái gì??!!!!!!!!!!
[PentiumEnergy]: Vậy tại sao đến giờ em mới nói cho anh biết?
[PentiumEnergy]: Em không xem anh là honey của em nữa sao?
[AgaveFranzosinii]: Anh là honey của em lúc nào cơ chứ?
[PentiumEnergy]: …
[PentiumEnergy]: Nhưng dù sao cũng phải báo cho anh một tiếng chứ...
[AgaveFranzosinii ]: Em đã báo rồi đấy thôi!
[PentiumEnergy]: …
Bạch Thiên Di phấn khích cười toe toét như bị động kinh. Cô quả thực cảm thấy làm người khác bất ngờ thật vô cùng thú vị.
[PentiumEnergy]: Em ở đâu?
[AgaveFranzosinii]: Thành phố A.
[PentiumEnergy]: Vừa hay anh cũng ở đó, nếu em đã về rồi thì chúng ta hẹn ra gặp nhau đi.
[AgaveFranzosinii]: Gặp nhau?
Cô thấy hơi bất ngờ, vì trước giờ cô có bao giờ gặp bạn trên mạng đâu. Nhưng dù sao quen biết với Chân Thụ Nhân cũng đã lâu, xét về tình thì anh ta quả có công rất lớn, vậy nên cô cũng không suy nghĩ nhiều mà gật đầu luôn.
[AgaveFranzosinii]: Được.
[PentiumEnergy]: Khi nào em rảnh?
[AgaveFranzosinii]: Thứ 7 tuần này nhé?
[PentiumEnergy]: Vậy số điện thoại của anh là 09xxxx, gặp nhau lúc 5 giờ ở hồ nước quảng trường nhé!
[AgaveFranzosinii]: Của em là 01xxxxx, ok!
Nhìn đồng hồ đã hết giờ giải lao, cô liền chào tạm biệt Chân Thụ Nhân, out game rồi lại tiếp tục trò chuyện với các con số…
Được một lúc sau, Bạch Thiên Di liền không chịu được mà bắt đầu mở MSN và một số web game để giết thời gian. Dù sao công việc về nhà vẫn có thể làm xong kia mà. Cô đứng dậy, vươn người một cái, vào phòng pha cà phê rót một cốc, cho thêm ba viên đường, rồi về chỗ tiếp tục chơi game.
Đang tận hưởng cảm giác vui sướng, bỗng có một nick lạ hiện lên:
[L655]: Cô dám chơi game trong giờ làm việc?
Là nick lạ. Cô hơi bực bội.
[AgaveFranzosinii]: Ai vậy?
[L655]: Cô đang chơi game trong giờ làm việc.
Bạch Thiên Di cảm thấy vô cùng bực mình, người này cô chẳng biết, vừa vào đã tố cáo cô chơi game trong giờ làm việc (nhưng sự thật đúng là như vậy), đã thế còn ngông cuồng không trả lời câu hỏi của cô. Nhưng sao lại biết cô chơi game trong giờ làm việc? Cô đảo mắt nhìn một vòng xung quanh văn phòng, chẳng ai đăng nhập MSN cả.
Bạch Thiên Di liền kéo kéo tay áo của Hiểu Lập chỉ vào cái nick lạ, thì thầm: “Cậu có biết tài khoản này của ai không?”
Hiểu Lập liền lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Vậy nên Bạch Thiên Di khí thế phừng phừng.
[AgaveFranzosinii]: Tôi chơi game trong giờ làm việc thì liên quan gì đến bạn?
[L655]: Cô không biết tôi?
Bạch Thiên Di đã thực sự tức giận...
[AgaveFranzosinii]: Bạn là ai thì làm sao mà tôi biết được?! Bố bạn không dạy bạn biết lịch sự khi giao tiếp à? Vừa vào đã móc họng người khác như thế? Trình độ bạn là tiểu học à? Có cần tôi phụ đạo giúp bạn một khóa học lịch sự khi giao tiếp hay không? Tất nhiên, miễn phí!
Bạch Thiên Di gõ bàn phím đùng đùng, enter một cái rõ to để tỏ rõ chí khí.
[L655]: Ồ, cũng không tệ.
Sặc, cái gì mà cũng không tệ kia chứ? Bạch Thiên Di phun cả ngụm cà phê lên màn hình. Cái người này không biết đang bị cô trêu ư? Hay là mặt dày quá thể rồi?
Vừa lau màn hình, cô vừa trả lời trong sự tức giận.
[AgaveFranzosinii]: Được. Tôi ở thành phố A, khi nào rảnh rỗi tôi sẽ phụ đạo cho bạn miễn phí.
[L655 ]: Tôi đến chỗ cô hay cô đến chỗ của tôi?
…Quả là mặt dày bá đạo, chẳng nhẽ cô đã tốn nước miếng còn phải đi đến tận nhà người ta sao?
[AgaveFranzosinii]: Tất nhiên là anh đến chỗ tôi rồi.
[L655]: Được.
Mười phút sau, điện thoại của cô bỗng reo lên, màn hình hiển thị “Bạc hà”. Bạch Thiên Di trong lòng đang vô cùng không vui, lại nhận được điện thoại của Hà Tử Phàm, tất nhiên là càng không vui hơn. Vậy là cô ấn nút nghe, câu “Có chuyện gì?” chưa kịp thốt ra cô đã phải nuốt lại.
“Tôi có việc đột xuất, không thể xuống đó được, vậy nên cô lên đây đi!”.
Hà Tử Phàm nói luôn một lượt rồi cúp máy.
Bạch Thiên Di vẻ mặt đờ đẫn.
Hình như cô đã làm một việc vô cùng ngu ngốc.
…..
Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo - Tôi Là Người Mù Chữ