Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
ứa bé hy vọng lại chào đời quá sớm. Người ta gọi cho Gilbert lúc chín giờ tối thứ Hai. Anne khóc đến ngủ thiếp đi rồi thức dậy lúc ba giờ. Chuyện giữa đêm thức giấc đã từng rất thú vị với cô... nằm nhìn qua cửa sổ thấy cái duyên dáng yêu kiều của đêm đang diễn ra... nghe tiếng Gilbert thở đều bên cạnh... nghĩ về bọn trẻ bên kia hành lang và ngày mới đẹp tươi sắp đến. Nhưng giờ ư! Anne vẫn còn thức khi bình minh, trong xanh như ngọc, đã ló dạng nơi bầu trời đằng Đông và cuối cùng Gilbert cũng về. “Sinh đôi,” anh nói thẫn thờ rồi ném mình vào giường thiếp đi ngay. Sinh đôi, đúng là! Bình minh kỷ niệm mười lăm năm ngày cưới của ta mà chồng chỉ nói với ta được có hai chữ “sinh đôi”. Anh còn không nhớ hôm nay là ngày kỷ niệm.
Lúc mười một giờ xuống nhà dường như Gilbert cũng không nhớ được gì hơn. Lần đầu tiên anh không nhắc đến; lần đầu tiên anh không có quà cho cô. Được thôi, anh cũng sẽ không có quà. Cô chuẩn bị sẵn nhiều tuần nay rồi... một con dao bỏ túi cán bạc, một bên khắc ngày tháng còn bên kia khắc mấy chữ cái viết tắt tên anh. Dĩ nhiên anh phải mua lại của cô bằng một xu, nếu không nó sẽ chia cắt tình yêu của họ. Nhưng vì anh đã quên nên cô cũng sẽ quên, để trả thù.
Cả ngày Gilbert có vẻ như mất hồn. Hầu như anh không nói gì với ai mà cứ thẫn thờ trong thư viện. Phải chăng anh đang mải háo hức say sưa được gặp lại Christine? Có lẽ bấy nhiêu năm nay trong thâm tâm anh vẫn ao ước cô ta. Anne thừa biết ý nghĩ này hoàn toàn vô lý nhưng ghen tuông thì có bao giờ có lý? Cố thản nhiên cũng vô ích thôi. Thái độ thản Cả ngày Gilbert có vẻ như mất hồn. Hầu như anh không nói gì với ai và cứ nhiên không tạo được ảnh hưởng nào đến tâm trạng cô.
Họ sẽ lên thị trấn bằng chuyến tàu năm giờ. “Bọn con vào xem mẹ sửa soạn được không mẹ ơi?”, Rilla hỏi.
“Ồ, nếu con muốn,” Anne nói... rồi tức khắc ghìm mình lại. Sao vậy, giọng cô đang trở nên cáu kỉnh. “Lại đây, con yêu” cô ăn năn nói thêm.
Rilla thích nhất là được xem mẹ sửa soạn xiêm y. Nhưng tối ấy ngay cả Rilla cũng nghĩ mẹ không thấy thích thú.
Anne đắn đo đôi chút không biết nên mặc chiếc váy nào. Mà cô mặc gì thì cũng có quan trọng đâu, cô chua chát thầm nhủ. Giờ đây Gilbert chẳng hề để ý thấy nữa. Tấm gương không còn là bạn cô nữa... cô trông xanh xao mệt mỏi... và thừa. Nhưng trước mặt Christine cô không được trông quá quê kệch lỗi thời. (“Mình sẽ không để cô ta thấy ái ngại cho mình.”) Chiếc váy mới có lớp lưới màu táo xanh bên ngoài lớp lót có nụ hồng? Hay voan màu kem cùng áo chẽn Eton có ren của Cluny? Cô mặc thử cả hai rồi chọn chiếc váy lưới xanh. Cô thử vài kiểu tóc rồi kết luận là kiểu tóc hoàng hậu Pompadour buông thõng trông rất hợp thời.
“Ôi mẹ, trông mẹ đẹp quá!” Rilla tròn xoe mắt há miệng trầm trồ.
Chà, trẻ con và kẻ khờ luôn nói thật. Chẳng phải Rebecca Dew từng nói cô “khá đẹp” là gì? Còn về Gilbert, ngày trước anh vẫn khen ngợi cô nhưng mấy tháng qua anh khen được một chữ là khi nào? Anne chẳng nhớ được chữ nào.
Gilbert đi ngang để đến tủ áo mà không nói tiếng nào về chiếc váy mới của cô. Anne đứng một lát bừng bừng phẫn hận; rồi cô hờn dỗi cởi váy ném qua giường. Cô sẽ mặc chiếc váy đen cũ... một thứ tẻ nhạt được xem là cực kỳ “thanh nhã” trong các giới ở Bốn Làn Gió nhưng Gilbert chưa bao giờ thích. Cô nên đeo gì ở cổ đây? Chuỗi hạt của Jem, dù được nâng niu gìn giữ nhiều năm, đã đứt bung từ lâu. Quả thật cô không có sợi dây chuyền nào cho tử tế. Thôi được. cô lấy chiếc hộp nhỏ đựng trái tim tráng men hồng Gilbert tặng cô ở Redmond. Chẳng mấy khi cô đeo nó... suy cho cùng, màu hồng không hợp với mái tóc đỏ của cô lắm... nhưng tối nay sẽ đeo. Gilbert có để ý thấy không? Đấy, cô sẵn sàng rồi. Sao Gilbert vẫn chưa xong? Cái gì làm anh lâu thế? Ồ, chắc chắn là anh đang cạo râu thật là kỹ lưỡng! Cô đập cửa.
“Gilbert, anh không nhanh lên thì ta sẽ trễ tàu đấy.”
“Em nói cứ như cô giáo ấy,” Gilbert nói, bước ra. “Xương bàn chân của em có gì bất ổn không?”
Ồ, anh đùa vậy được sao? Cô không để mình nghĩ anh mặc áo đuôi tôm này trông đẹp đẽ thế nào đâu. Suy cho cùng, thời trang ăn mặc của đàn ông hiện đại thật lố bịch. Không có chút quyến rũ nào. “Những ngày thênh thang thời nữ hoàng Elizabeth” hẳn đã lộng lẫy biết bao khi đàn ông mặc áo chẽn xa tanh trắng với áo choàng nhung đỏ cùng cơ ren xếp nếp! Vậy mà trông họ đâu có yếu đuối nhu nhược. Họ là những người đàn ông tuyệt vời và phiêu lưu nhất thế giới từng được thấy.
“Thôi được, nếu em vội thế thì đi nào,” Gilbert lơ đãng nói. Giờ đây lúc nào nói với cô anh cũng lơ đãng. Cô chỉ là một phần trong những đồ đạc bàn ghế... phải rồi, chỉ là một cái bàn cái ghế thôi mà!
Jem chở họ tới ga. Susan và cô Comelia... đến để hỏi họ có nhờ Susan làm món khoai tây sò cho bữa ăn của nhà thờ như mọi khi được không... trầm trồ nhìn theo.
“Anne giữ dáng đẹp quá,” cô Comelia nói.
“Đúng thế,” Susan đồng tình, “dù mấy tuần qua đôi lúc tôi nghĩ cô ấy cần hăng hái lên một tí. Nhưng cô ấy giữ dáng tốt. Còn cậu bác sĩ thì bụng vẫn phẳng như mọi khi.”
“Một cặp lý tưởng,” cô Comelia nói.
Cặp lý tưởng không nói gì thú vị lắm suốt quãng đường lên thị trấn. Dĩ nhiên Gilbert vô cùng bồi hồi trước viễn cảnh được gặp lại tình cũ quá đâu còn trò chuyện với vợ được! Anne hắt hơi. Cô đâm sợ mình bị nhức đầu sổ mũi. Suốt bữa ăn mà cứ sịt mũi trước mắt bà Andrew Dawson, nhũ danh Christine Stuart thì khủng khiếp thế nào! Trên môi cô có một đốm ran rát... có lẽ vết rộp khủng khiếp đang xuất hiện. Nàng Juliet có bao giờ hắt hơi không? Tưởng tượng Portia bị phát cước xem. Hay Argive Helen nấc cụt! Hay Cleopatra có cục chai!
Ở nhà Barrett Fowler, khi xuống lầu Anne vấp phải đầu con gấu trên thảm trong hành lang, loạng choạng qua cửa phòng khách rồi băng qua đủ thứ lộn xộn bàn ghế nhồi căng cứng và những thứ phi lý mạ vàng mà bà Barrett Fowler gọi là phòng khách, rồi ngồi phịch xuống trường kỷ, may là đổ nghiêng qua phải. Cô thất kinh nhìn quanh tìm Christine, rồi mừng khi nhận ra Christine vẫn chưa xuất hiện. Nếu cô ta ngồi đó khoái trá nhìn vợ Gilbert Blythe bước vào mà như say rượu vậy thì khủng khiếp biết bao! Gilbert thậm chí cũng chẳng hỏi cô có đau không. Anh mải mê trò chuyện với bác sĩ Fowler và một bác sĩ Murray nào không rõ, từ New Brunswick tới và là tác giả của một chuyên khảo đáng chú ý về các bệnh nhiệt đới đang gây xôn xao trong giới y khoa. Nhưng Anne để ý thấy là khi Christine bước xuống, với một thoáng hương nước hoa cây vòi voi báo trước, chuyên khảo nhanh chóng bị lãng quên. Gilbert đứng lên mắt long lanh hứng thú thấy rõ.
Christine đứng thật ấn tượng bên ô cửa một lúc. Cô ta thì không có chuyện vấp vào cái đầu gấu. Christine, Anne nhớ, ngày xưa có thói quen rừng lại bên cửa để khoe mình. Mà rõ ràng cô ta xem đây là một dịp tuyệt hảo để cho Gilbert thấy anh đã đánh mất cái gì.
Cô ta mặc chiếc váy nhung tím có tay áo dài tha thướt viền vàng, và đuôi cá dài lướt thướt viền hai hàng ren vàng. Một băng đô vàng viền quanh mái tóc vẫn còn đen. Một sợi dây chuyền vàng dài, mỏng, sáng rực kim cương, thòng xuống nơi cổ. Anne tức thì cảm thấy mình lôi thôi, tỉnh lẻ thô kệch, sơ sài, và lỗi mốt đến sáu tháng. Cô ước mình đã không đeo trái tim tráng men ngu ngốc đó.
Rõ ràng Christine vẫn xinh đẹp như mọi khi. Hơi quá bóng bẩy và trông chải chuốt, có lẽ... phải rồi, đẫy đà ra đáng kể. Mũi chắc chắn là không ngắn đi chút nào còn cằm nhất định là đã độ trung niên. Vì cô ta đứng bên ô cửa như thế, ta sẽ thấy hai bàn chân cô ta... chắc nịch. Và chẳng phải cái vẻ khác biệt của cô ta đang phai tàn một chút sao? Nhưng hai má vẫn bóng như ngà còn đôi mắt to xanh sẫm vẫn rực rỡ nhìn ra từ dưới nếp nhăn song song thú vị từng được xem là hấp dẫn biết mấy ngày còn ở Redmond. Phải, bà Andrew Dawson là người đàn bà vô cùng xinh đẹp... và không cho cái ấn tượng là trái tim bà đã chôn kín dưới nấm mộ của Andrew Dawson.
Christine thu hút cả phòng ngay phút giây bước vào. Anne cảm thấy như mình hoàn toàn không có mặt trong khung cảnh này. Nhưng cô ngồi thẳng người lên. Christine không được thấy chút sút kém tuổi trung niên nào. Cô sẽ giương cao cờ bước vào trận đấu. Đôi mắt xám của cô ngả sang xanh lục sẫm và bầu má ửng hồng. (“Nhớ là mình có mũi nữa nhé!”) Bác sĩ Murray, trước đó không để ý gì đặc biệt đến cô, hơi ngạc nhiên nghĩ rằng Blythe có cô vợ trông hết sức khác biệt. Bên cạnh cô thì dáng điệu đó của bà Dawson rõ ràng là trông quá ư bình thường.
“Ơ, kìa, Gilbert Blythe, anh vẫn điển trai như xưa,” Christine nói tinh quái... Christine tinh quái!... “Thật vui vì thấy anh không khác gì cả.”
(“Cô ta vẫn nói cái giọng kéo ra như trước. Sao mình ghét cái giọng mượt mà của cô ta quá!”)
“Khi anh nhìn em,” Gilbert nói, “thời gian không còn ý nghĩa gì nữa. Em học đâu được cái bí quyết trẻ mãi không già thế?”
Christine cười.
(“Chẳng phải tiếng cười của cô ta có hơi the thé sao?”)
“Anh thì bao giờ cũng biết ca tụng gớm, Gilbert. Các vị biết không”... tinh quái liếc một vòng mọi người... “Bác sĩ Blythe là tình cũ của tôi vào cái thời mà anh ấy đang giả vờ nghĩ là hôm qua. Còn Anne Shirley kìa! Chị đâu có khác nhiều như tôi nghe đồn... dù tôi nghĩ nếu ta chỉ tình cờ gặp ngoài đường thì chắc tôi không nhận ra đâu. Tóc chị sẫm màu hơn xưa một chút xíu, nhỉ? Gặp lại thế này không phải tuyệt trần sao? Tôi đã rất sợ chị đau lưng không tới được.”
“Tôi đau lưng ư!”
“Sao, phải rồi; không à? Tôi tưởng chị đau lưng...”
“Chắc là tôi nghe nhầm rồi,” bà Fowler nói ra điều xin lỗi. Có người nói với tôi là sức khỏe chị kém đi vì chứng đau lưng trầm trọng lắm...”
“Đấy là phu nhân bác sĩ Parker ở Lowbridge. Tôi chưa bị đau lưng bao giờ cả,” Anne nói giọng dứt khoát.
“Vậy thì tốt quá rồi,” Christine nói, giọng điệu có phần hơi xấc xược. “Cái chứng ấy thật là khốn khổ. Tôi có bà dì đúng là bị nó hành hạ khổ sở.”
Cô ta có cái vẻ như muốn hạ bệ Anne xuống thế hệ các bà dì. Anne cũng ráng nhoẻn cười bằng môi, không phải bằng mắt. Giá mà cô nghĩ ra được cái gì thông minh để đối đáp! Cô biết chắc ba giờ đêm đó mình sẽ nghĩ ra một câu thông minh nhưng lúc này thì chuyện đó chẳng giúp gì được cô.
“Tôi nghe anh chị có bảy đứa con,” Christine nói với Anne mà nhìn Girbert.
“Chỉ có sáu đứa còn sống,” Anne nói, nhăn mặt. Cô vẫn chưa thôi đau lòng mỗi khi nghĩ đến Joyce nõn nà bé bỏng.
“Đúng là một gia đình!” Christine nói.
Có một gia đình đông đúc tức thì cứ như điều nhục nhã lố bịch. “Tôi thấy chị thì lại không có bé nào cả,” Anne nói.
“Tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện con cái,chị biết đấy.” Christine nhún đôi vai rất đẹp, nhưng giọng thì hơi cứng rắn. “Tôi e mình không phải mẫu phụ nữ làm mẹ. Thật tình tôi chưa bao giờ nghĩ sứ mệnh duy nhất của đàn bà là đưa trẻ con vào một thế giới vốn đã đông đúc lắm rồi.”
Rồi họ vào phòng để ăn tối. Gilbert dìu Christine bác sĩ Murray dìu bà Fowler, còn bác sĩ Fowler, một ông nhỏ nhắn tròn trịa, chẳng nói chuyện với ai khác nếu đó không phải một bác sĩ khác, dìu Anne.
Anne cảm thấy căn phòng khá ngột ngạt. Có một thứ mùi khó hiểu làm ta nôn nao. Có lẽ bà Fowler đang đốt nhang. Thực đơn thì ngon nhưng Anne cứ đều đều những động tác ăn mà không thấy ngon miệng và mỉm cười cho đến khi cô cảm thấy mình đâm trông giống mèo Cheshire. Cô không làm sao rời mắt khỏi Christine, cô ta cứ mỉm cười với Gilbert. Hàm răng cô ta đẹp... gần như quá đẹp nữa. Trông như quảng cáo kem đánh răng. Christine vừa trò chuyện vừa khoát tay rất ấn tượng. Hai bàn tay đẹp... mặc dù khá to.
Cô ta đang nói với Gilbert về tốc độ sống nhịp nhàng. Cô ta muốn nói cái quái gì vậy? Chính cô ta có biết không? Rồi họ chuyển sang nói về vở kịch. Nỗi khổ hình của Chúa.
“Chị đã đến Oberammergau bao giờ chưa?” Christine hỏi Anne.
Mà cô ta thừa biết Anne chưa đến! Tại sao cứ Christine hỏi thì câu giản dị nhất nghe cũng xấc xược?
“Tất nhiên là gia đình trói buộc ta khủng khiếp lắm,” Christine nói. “Ồ, chị nghĩ hồi tháng rồi ở Halifax tôi gặp ai nào? Cô bạn nhỏ của chị ấy... cưới ông mục sư xấu xí...anh ta tên gì ấy nhỉ?”
“Jonas Blake,” Anne nói. “Philippa Gordon cưới anh ấy. Tôi cũng chưa từng nghĩ anh ấy xấu xí.”
“Không sao? Tất nhiên là sở thích khác nhau mà. Thôi được dù sao thì tôi có gặp họ. Tội nghiệp Philippa!”
Christine dùng từ “tội nghiệp” rất ấn tượng.
“Sao lại tội nghiệp?” Anne hỏi. “Tôi nghĩ cô ấy và Jonas rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc ư! Ôi trời, giá mà chị! thấy nơi họ sống. Một làng chài nhỏ thảm hại, lợn mà chạy vào vườn thì đúng là chuyện sôi động! Tôi nghe nói anh Jonas có nhà thờ tử tế ở Kingsport nhưng từ bỏ vì nghĩ phận sự của mình là đến với những người dân chài ‘cần’ mình. Tôi không ưa mấy kiểu cuồng tín như thế. ‘Sao chị lại sống nổi’ ở một nơi cách biệt, hẻo lánh thế này? tôi hỏi Philippa. Chị biết cô ta nói sao không?”
Christine vung hai bàn tay đeo nhẫn ra thật diễn cảm.
“Có lẽ cũng như tôi sẽ nói về Glen St. Mary,” Anne trả lời. Rằng đó là nơi duy nhất trên thế giới ta muốn sống.”
“Lạ là chị mãn nguyện ở đó,” Christine mỉm cười. (“Cái miệng đầy răng kinh khủng đó!”) “Có thật chị không bao giờ cảm thấy mình muốn một đời sống rộng lớn hơn? Nếu tôi nhớ đúng thì chị từng có khá nhiều hoài bão. Chẳng phải hồi ở Redmond chị viết vài thứ khá thông thái sao? Tất nhiên là hơi kỳ quặc viển vông, nhưng mà...”
“Tôi viết cho những ai còn tin có xứ thần tiên. Lạ là họ vẫn còn rất nhiều, chị biết không, và họ thích nhận được tin từ xứ ấy”
“Vậy chị chưa bỏ hẳn à?”
“Không hẳn... nhưng giờ thì tôi viết thư sống,” Anne nói, nghĩ đến Jem và bọn nhỏ.
Christine nhìn ngây, không nhận ra câu trích dẫn. Anne Shirley có ý gì? Nhưng tất nhiên, nghĩ lại thì ở Redmond cô ta đã nổi tiếng là có những câu bí ẩn rồi. Cô ta giữ dáng thật đáng ngạc nhiên nhưng chắc cô ta là kiểu đàn bà lấy chồng rồi thì thôi không còn nghĩ ngợi gì nữa. Tội nghiệp Gilbert! Cô ta câu anh từ trước khi tới Redmond. Anh chưa bao giờ có dịp thoát khỏi tay cô ta.
“Thời này còn ai ăn hạt có hai nhân nữa không vậy?” bác sĩ Murray hỏi, ông vừa tách một quả hạnh đôi. Christine quay qua Gilbert.
“Anh còn nhớ cái hạt hai nhân có lần mình ăn không?” cô ta hỏi.
(“Có phải họ vừa trao nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa?”)
“Em nghĩ anh quên được sao?” Gilbert hỏi. Họ bắt đầu nhắc không biết bao nhiêu là những “anh-có-còn-nhớ-không” trong khi Anne ngây nhìn bức tranh con cá và mấy quả cam treo bên trên tủ búp phê. Chưa bao giờ cô nghĩ Gilbert và Christine lại có chung nhiều hồi ức như thế. “Anh có nhớ lần mình đi dã ngoại trên Arm không?... Anh có nhớ đêm mình đi nhà thờ của người da đen không?... Anh có nhớ đêm mình đi dự hội hóa trang không?... Em là quý cô Tây Ban Nha mặc váy nhung đen quàng tấm khăn ren vuông và tay cầm quạt.”
Dường như Gilbert nhớ tất cả mọi thứ đến từng chi tiết. Mà anh vừa quên kỷ niệm ngày cưới của mình.
Khi họ quay lại phòng khách thì Christine liếc ra cửa sổ nhìn bầu trời đằng Đông khoe ánh bạc xam xám sau những cây dương âm u.
“Gilbert ơi, mình đi dạo trong vườn đi. Em muốn biết lại ý nghĩa của trăng lên tháng Chín.”
(“Trăng lên tháng Chín thì có ý nghĩa gì khác với tháng nào khác? Cô ta nói lại là có ý gì. Trước đây cô ta đã từng như vậy với anh ư?”)
Vậy là họ ra vườn. Anne cảm thấy mình bị gạt qua một bên rất khéo léo và tử tế. Cô ngồi xuống ghế có tầm nhìn rõ khu vườn... cô chẳng chịu thú nhận ngay với chính mình rằng cô chọn nó vì lý do đó. Cô thấy được Christine và Gilbert đang bước dọc lối đi. Họ đang nói gì với nhau vậy? Có vẻ như Christine đang nói nhiều hơn. Có lẽ Gilbert lặng người vì xúc động quá không nói nên lời. Ngoài ấy anh có đang mỉm cười về những kỷ niệm mà cô không được chia sẻ? Cô nhớ lại những đêm cô cùng Gilbert đi dạo trong vườn trăng ở Avonlea. Anh đã quên rồi sao?
Christine ngước lên nhìn bầu trời. Dĩ nhiên cô biết cô ta đang khoe ngấn cổ trắng đầy đặn thanh tú khi nghếch mặt lên như thế. Đã bao giờ trăng lên chậm đến thế chưa?
Mấy người khách kia, cuối cùng cũng đã quay lại, vào ngồi cùng. Có tiếng nói chuyện, tiếng cười, tiếng nhạc. Christine hát... rất hay. Cô ta vẫn luôn có “máu nhạc.” Cô ta hát cho Gilbert... “những ngày dấu yêu đã tàn phai không tìm đâu thấy nữa.” Girbert ngồi dựa ra ghế bành và đang im lặng khác thường. Phải chăng anh đang bâng khuâng hồi tưởng những ngày dấu yêu đã phai tàn đó? Phải chăng anh đang hình dung đời mình sẽ thế nào nếu anh cưới Christine? (“Mình vẫn luôn biết Gilbert nghĩ gì về ngày trước mà. Đầu mình bắt đầu nhức rồi. Nếu hai đứa không bỏ về sớm thì mình sẽ hét toáng lên mất. Nhờ trời tàu mình chạy sớm.”)
Khi Anne xuống nhà dưới thì thấy Christine đang đứng trên hiên với Gilbert. Cô ta với tay nhặt chiếc lá trên vai anh, cử chỉ rất âu yếm.
“Anh có khỏe thật không đấy, Gilbert? Trông anh mệt mỏi kinh khủng. Em biết anh đang làm việc quá sức.”
Annie bỗng bàng hoàng kinh hoảng. Gilbert trông mệt mỏi thật... mệt kinh khủng... đến khi Christine chỉ ra rồi cô mới thấy! Không bao giờ cô quên được nỗi nhục của giây phút đó, (“Mình đã quá mặc nhiên nhìn nhận Gilbert mà lại trách anh như vậy.”)
Christine quay qua cô.
“Thật vui được gặp lại chị đấy, Anne. Khá giống như ngày xưa.”
“Vâng,” Anne nói.
“Nhưng tôi vừa nói với Gilbert là trông anh hơi mệt mỏi. Chị nên chăm sóc anh ấy kỹ hơn, Anne. Chị biết không, có thời tôi thật lòng thích anh chồng này của chị đấy. Tôi tin anh đúng là bạn trai tử tế nhất tôi từng có. Nhưng chị phải tha thứ cho tôi vì đã không cướp mất anh ấy của chị.”
Anne lại chết trân.
“Có lẽ anh ấy đang thương thân vì chị không làm thế” cô nói, với cái “lối làm kiêu” nào đó mà ngày còn ở Redmond Christine không phải là không nhận thấy, khi bước vào xe của bác sĩ Fowler để ra ga.
“Chị ngộ quá!” Christine nói, nhún đôi vai xinh đẹp. Cô ta nhìn theo như thể họ là cái gì đã làm mình buồn cười vô cùng.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa