Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
êm ấy và mấy đêm sau nữa Anne nằm thao thức hàng giờ, nghĩ đến Alden và Stella. Cô có cảm giác Stella khao khát nghĩ về hôn nhân... một mái nhà... những đứa trẻ. Một đêm cô gái ấy đã nằn nì xin được tắm cho Rilla... “Tắm cho thân hình bé bỏng bụ bẫm của bé thì thích quá”... rồi lại bẽn lẽn, “Cô Blythe ơi, thấy hai cánh tay mịn màng bé nhỏ dễ thương chìa ra cho ta sao mà yêu quá. Em bé thật tuyệt vời đúng không?” Thật đáng tiếc nếu một người cha cáu kỉnh ngăn trở những hy vọng thầm kín này nảy nở.
Đó sẽ là một cuộc hôn nhân lý tưởng. Nhưng làm sao tác hợp được đây khi mà những ai có liên quan đều hơi cứng đầu và trái tính trái nết? Vì sự cứng đầu và trái tính trái nết không hẳn chỉ ở phía người lớn. Anne ngờ là Alden và Stella cũng phần nào như vậy. Chuyện này cần có một phương pháp khác hẳn bất cứ vụ nào trước đây. Đúng lúc đó Anne nhớ ra cha của Dovie.
Anne hất cằm lên rồi dốc tâm trí vào tiến hành. Alden và Stella, cô nghĩ, từ giờ phút ấy gần như đã cưới nhau rồi.
Chẳng còn thời gian đâu để lãng phí. Alden, sống dưới Cửa Vịnh và đi nhà thờ Anh giáo bên kia cảng, thậm chí còn chưa gặp Stella Chase... có lẽ còn chưa thấy. Đã mấy tháng rồi cậu ta chưa theo đuổi cô nào, nhưng cậu ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Bà Janet Swift ở Bắc Glen có một đứa cháu gái rất xinh đến ở chơi mà Alden thì hay theo đuổi những cô mới. Vậy thì, điều đầu tiên phải làm là để cho Alden và Stella gặp nhau. Phải dàn xếp chuyện này thế nào đây? Phải làm cho chuyện xảy ra thế nào mà nhìn bề ngoài hoàn toàn vô tình. Anne nặn óc nhưng cũng không nghĩ ra được gì độc đáo hơn là mở tiệc rồi mời cả hai đến. Cô không thích ý này cho lắm. Thời tiết lúc này mà tổ chức tiệc thì nóng nực quá... thanh niên Bốn Làn Gió lại rất thích nô đùa náo nhiệt. Anne biết Susan sẽ không bao giờ ưng thuận một buổi tiệc mà không lau chùi quét dọn Bên ánh Lửa gần như là từ gác mái xuống đến hầm rượu mà Susan thì đang nóng nực vì mùa hè. Nhưng chính nghĩa thì cần có hy sinh thôi. Cử nhân Jen Pringle viết rằng cô sẽ đến thăm Bên ánh Lửa như đã hứa từ lâu nên đó đúng là cái cớ để tổ chức. Dường như may mắn về phe với cô. Jen đến... thư mời gửi đi... Susan tân trang lại Bên ánh Lửa... bà và Anne sẽ tự tay lo nấu nướng cho bữa tiệc ngay giữa đợt nóng.
Đêm trước bữa tiệc Anne mệt ghê gớm. Nóng khủng khiếp... Jem bệnh nằm trên giường vì cơn đau mà Anne thầm lo là viêm ruột thừa dù Gilbert vô tư bác đi đó chỉ là do ăn táo xanh... còn Tôm bị bỏng gần chết vì Jen Pringle, trong khi cố giúp Susan, đánh đổ cả chảo nước nóng trên lò xuống người chú. Xương cốt toàn thân Anne đau nhức, đầu đau, hai bàn chân đau, mắt đau. Jen đã cùng một đám trẻ con đi xem hải đăng, dặn Anne phải đi nằm ngay; nhưng thay vì đi nằm cô ngồi trên hàng hiên trong không khí ẩm ướt theo sau sấm chớp buổi chiều mà nói chuyện với Alden Churchill, cậu đến để lấy thuốc chữa bệnh viêm cuống phổi cho mẹ nhưng không chịu vào nhà. Anne nghĩ đó là một dịp trời cho, vì cô rất muốn nói chuyện với cậu. Họ là bạn bè khá tốt của nhau, vì Alden thường ghé vì mục đích tương tự.
Alden ngồi trên bậc thềm, đầu để trần tựa vào cột. Anne vẫn nghĩ cậu là một anh chàng rất điển trai... cao và vai rộng, mặt trắng như đá cẩm thạch không bao giờ rám nắng, mắt xanh trong sáng, và mái tóc đen như mực chải thẳng đứng. Cậu có giọng cười và cung cách tử tế, cung kính mà đàn bà độ tuổi nào cũng thích. Cậu học ở Queen ba năm và đã tính đi Redmond, nhưng mẹ cậu không cho, viện những lý do trong Kinh Thánh, thế là Alden bằng lòng định cư ở trang trại. Cậu nói với Anne là thích trông coi trang trại; đó là công việc tự do, ngoài trời, độc lập: cậu có tài kiếm tiền của mẹ và tính cách hấp dẫn của cha. Thảo nào cậu được xem như một mẫu mực mơ ước để cưới hỏi.
“Alden, tôi muốn nhờ cậu việc này,” Anne nói với vẻ lấy lòng. “Cậu có làm giúp tôi không?”
“Chắc chắn rồi, bà Blythe,” cậu trả lời thật tình. “Cứ nói đi. Bà biết tôi sẽ làm tất cả vì bà mà.”
Alden thật lòng quý mến bà Blythe và sẽ thực sự làm nhiều điều vì cô.
“Tôi e chuyện này sẽ làm cậu chán,” Anne băn khoăn. “Nhưng chỉ là thế này... tôi muốn đêm mai cậu lo cho Stella Chase được vui vẻ trong buổi tiệc của tôi. Tôi rất sợ cô ấy không được vui. Cô ấy vẫn chưa quen biết nhiều thanh niên quanh đây... hầu hết đều trẻ hơn cô ấy... ít ra thì đám con trai đều còn trẻ cả. Hãy mời cô ấy nhảy và đừng để cô ấy một mình lạc lõng. Cô ấy nhút nhát với người lạ lắm. Tôi rất muốn cô ấy được vui.”
“Ồ, tôi sẽ làm hết sức,” Alden nói vẻ sẵn lòng.
“Nhưng cậu không được phải lòng cô ấy đâu, cậu biết đấy,” Anne báo trước, thận trọng cười.
“Xin hãy nhân từ chứ, bà Blythe. Sao lại không?”
“Thôi được,” tỏ vẻ bí mật, “tôi nghĩ cậu Paxton ở Lowbridge thích cô ấy lắm.”
“Cái cậu công tử bột trẻ hợm hĩnh ấy à?” Alden la lên, nhiệt tình thật bất ngờ.
Anne làm như quở trách nhẹ nhàng. “Sao vậy, Alden, tôi nghe cậu ta là thanh niên tử tế lắm mà. Đó là kiểu đàn ông duy nhất may ra có cơ hội với cha của Stella, cậu biết đấy.”
“Thế sao?” Alden nói, lại rơi vào thái độ hững hờ cũ.
“Phải... mà ngay cả cậu ta tôi cũng không chắc có được không nữa. Tôi được biết ông Chase cho rằng không ai là đủ tử tế cho Stella. Tôi e một nông dân quèn sẽ không có cơ may thành công được. Nên tôi không muốn cậu tự làm khổ mình vì đem lòng yêu một cô gái mà không bao giờ cậu có được. Chỗ bạn bè nên tôi báo trước thế. Tôi tin chắc mẹ cậu cũng sẽ nghĩ như tôi.”
“Ồ cám ơn... mà dù gì thì cô ấy là kiểu con gái thế nào? Trông có xinh không?”
“À, tôi thừa nhận cô ấy không phải mỹ nhân. Tôi rất thích Stella... nhưng cô ấy có hơi xanh xao và cách biệt. Không mạnh mẽ quá... nhưng tôi nghe nói cậu Paxton có tiền riêng. Tôi thì nghĩ đó là một đám lý tưởng nên tôi không muốn ai làm hỏng đâu.”
“Sao bà không mời anh Paxton đó đến bữa tiệc linh đình của bà rồi bảo anh ta lo cho Stella được vui?” Alden hỏi có phần hơi hung hăng.
“Cậu biết mục sư không tới tiệc có khiêu vũ mà, Alden. Thôi, đừng có gàn nữa... hãy lo sao cho Stella được vui vẻ nhé.”
“Ồ, tôi sẽ lo cho cô ấy được một bữa tưng bừng. Chào, bà Blythe.”
Alden đột ngột vụt đi. Còn lại một mình, Anne cười. “Nào, theo những gì mình hiểu về bản tính con người thì cậu ấy sẽ lao ngay vào cho thiên hạ thấy nếu muốn mình cũng có được Stella không cần đếm xỉa đến ai. Cậu ta cắn câu về chuyện ông mục sư ngay. Nhưng mình nghĩ mình sẽ có một đêm tồi tệ vì cơn đau đầu này đây.”
Cô trải qua một đêm tồi tệ, lại còn muôn phần tồi tệ hơn vì cơn đau mà Susan gọi là “vẹo cổ” rồi sáng ra thì cảm thấy u ám chẳng khác nào mảnh vai xám xịt, nhưng đến chiều lại là bà chủ tiệc vui tươi lịch sự. Buổi tiệc thật thành công. Dường như ai cũng được vui. Stella thì dứt khoát là vui rồi. Anne thấy Alden đã lo chuyện đó gần như quá kỹ trên mức xã giao lịch sự. Mới gặp mà sau bữa ăn tối Alden đã cắp riêng Stella ra một góc tối mờ ngoài hàng hiên rồi giữ cô lại đó cả giờ thì có hơi táo bạo. Nhưng nhìn chung thì Anne hài lòng khi sáng ra nghĩ lại mọi chuyện. Thật ra, thảm phòng ăn xem như đã hỏng vì hai đĩa kem đổ và một đĩa bánh rơi xuống sàn, giá nến bằng thủy tinh Bristol của bà nội Gilbert tan tành; ai đó đánh đổ bình đầy nước mưa trong phòng của khách làm trần thư viện ướt sũng và loang màu cả; mấy quả ngù nơi trường kỷ gần đứt, cây dương xỉ Boston cao lớn của Susan, niềm kiêu hãnh của lòng bà, hình như bị một người nào to lớn nặng nề ngồi lên. Nhưng cái được là nếu mọi dấu hiệu đều đúng thì Alden phải lòng Stella rồi. Anne nghĩ cán cân nghiêng về phía mình.
Trong vài tuần tiếp đó tiếng đồn trong vùng đã khẳng định ý nghĩ này. Càng lúc càng rõ là Alden đã cắn câu. Nhưng còn Stella thì sao? Anne nghĩ Stella không phải kiểu con gái quá dễ dãi rơi vào bàn tay mời gọi của bất cứ người đàn ông nào. Cô có chút “bất trị” của cha mà ở cô lại thành ra tính độc lập quyến rũ.
Một lần nữa may mắn lại mỉm cười với một bà mai đang băn khoăn. Một chiều nọ Stella đến thăm mấy cây phi yến ở Bên ánh Lửa rồi sau đó họ ngồi trên hiên trò chuyện. Stella Chase xanh xao và mảnh mai, khá e thẹn nhưng cực kỳ dễ thương. Cô có vầng tóc vàng nhạt mềm mại và đôi mắt nâu gỗ. Anne nghĩ chính hàng mi của cô làm nên chuyện, vì cô không hẳn xinh. Hàng mi dài không thể tưởng và khi cô ngước lên rồi cúi nhìn xuống thì nó làm xao xuyến trái tim phái nam. Cô có một sự khác biệt nhất định trong cung cách khi cô có vẻ già dặn hơn tuổi hai mươi bốn, còn cái mũi sau này nhất định sẽ cong như mũi diều hâu.
“Lâu nay tôi có nghe chuyện em, Stella ạ,” Anne nói, huơ huơ ngón tay. “Mà... tôi... không... biết... tôi... có... thích... không... nữa. Em tha lỗi cho nếu tôi thắc mắc không biết Alden Churchill có đúng là bạn trai thích hợp với em không?”
Stella giật mình quay mặt lại.
“Sao vậy... em tưởng bà mến Alden, bà Blythe.”
“Tôi mến cậu ấy chứ. Nhưng mà... à, em hiểu cho... cậu ấy có tiếng là hay thay đổi. Tôi nghe không cô nào giữ được cậu ấy lâu. Rất nhiều người đã thử... nhưng không được. Tôi không muốn thấy em bị bỏ rơi như thế nếu ý thích cậu ta lại xoay chiều.”
“Em nghĩ bà lầm về Alden rồi, bà Blythe,” Stella nói thong thả.
“Tôi mong là vậy, Stella ạ. Nếu em là một mẫu người khác... nhún nhảy và vui vẻ, như Eileen Swift...”
“Ồ, thôi... em phải về đây,” Stella nói mông lung. “Bố sẽ thấy lẻ loi.”
Khi cô đi rồi thì Anne lại cười.
“Mình đoán rằng Stella bỏ đi mà thề trong lòng là sẽ cho mấy người bạn nhiều chuyện thấy cô có thể giữ Alden và Eileen Swift sẽ không bao giờ tóm được cậu ấy. Cái lắc đầu nhẹ và hai má chợt ửng hồng cho mình thấy điều đó. Về phần bọn trẻ thì chỉ có vậy. Còn người lớn thì mình e sẽ khó chơi đây.”
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa