I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hằng bé sẽ có nhiều bạn bè lắm... nó không lẻ loi đâu... bốn đứa nhà chúng tôi... cháu trai cháu gái của tôi từ Montreal sắp đến chơi nữa. Đứa này mà không nghĩ ra thì đứa khác nghĩ ra.”
Bà bác sĩ Parker vui tính, cao lớn, núng nính nhoẻn miệng cười toét với Walter... còn cậu cười đáp lại có hơi xa cách. Cậu không chắc là mình thích bà Parker dù bà tươi cười và vui vẻ. Không hiểu sao cậu thấy bà hơi thái quá.
Bác sĩ Parker thì cậu thích. “Còn về bốn đứa nhà chúng tôi” và cháu trai cháu gái từ Montreal, Walter chưa từng gặp đứa nào. Lowbridge, nơi nhà Parker sống, cách Glen cả chục cây số mà Walter thì chưa từng đến đó, dù ông bà bác sĩ Parker và ông bà bác sĩ Blythe thường xuyên qua lại thăm nhau. Bác sĩ Parker và bố cậu là bạn thân, dù đôi lúc Walter có cảm giác như không có bà Parker thì mẹ vẫn vui vẻ thôi. Như Anne nhận thấy thì dù mới lên sáu nhưng Walter đã nhìn ra được nhữmg thứ mà trẻ khác không thấy.
Walter cũng không chắc là cậu thích đi Lowbridge.
Một vài chuyến đi chơi thật tuyệt. Một chuyến đến Avonlea chẳng hạn... a, có trò vui cho ta! Và ngủ một đêm với Keuneth Ford ở Ngôi Nhà Mơ Ước cũ thì còn vui hơn nữa... mặc dù không hẳn có thể gọi vậy là đến chơi, vì đối với bọn trẻ Bên ánh Lửa thì Ngôi Nhà Mơ Ước luôn có vẻ như ngôi nhà thứ hai. Nhưng còn đến Lowbridge những hai tuần, giữa những người xa lạ, thì lại là chuyện khác xa. Tuy vậy, có vẻ như việc đã quyết. Vì một lý do nào đó mà Walter cảm thấy nhưng không hiểu được, bố mẹ hài lòng về sắp xếp này. Phải chăng bố mẹ muốn tống khứ cả bầy con đi, Walter tự hỏi, lòng khá buồn bã và lo lắng. Jem cũng đi, cậu được đưa đến Avonlea hai hôm trước, Walter còn nghe Susan nói nhũng câu bí hiểm kiểu như “đến lúc đó thì gửi hai đứa sinh đôi đến chỗ bà Marshall Elliott”.
“Lúc nào? Bà cô Mary Maria có vẻ rất ủ dột vì chuyện gì đó và nghe đâu đã nói bà ước gì mọi chuyện xong xuôi cả”.
Cái bà muốn xong xuôi cả là gì vậy? Walter không biết.
Nhưng có gì đó kỳ lạ trong bầu không khí ở Bên ánh Lửa.
“Mai tôi sẽ đưa cháu nó đến,” Gilbert nói.
“Bọn trẻ sẽ mong lắm đấy,” bà Parker nói.
“Chị tử tế quá,” Anne nói.
“Chắc chắn vậy là tốt hơn cả,” Susan sa sầm nói với Tôm trong bếp.
“Cái dù Parker ấy thật sốt sắng lấy Walter của ta đi, Anne,” bà cô Mary Maria nói khi vợ chồng Parker đi rồi.
“Chị ta bảo cô là chị ta thích nó lắm. Sao thiên hạ cứ có cái kiểu thích lạ lùng quá thể? Thôi, có lẽ giờ thì cô cũng có ít nhất hai tuần được vào nhà tắm mà không phải giẫm trúng cá chết.”
“Cá chết ư thưa cô! Cô không muốn nói...”
“Cô nghĩ sao thì nói vậy, Anne. Bao giờ cũng thế. Một con cá chết! Cháu đã bao giờ giẫm chân trần trúng cá chết chưa?”
“Chưaaa... nhưng làm sao mà...”
“Tối qua Walter bắt được một con cá hồi rồi bỏ vào chậu tắm cho nó sống, cô bác sĩ thân yêu ạ,” Susan ung dung nói. “Nó mà còn ở đó thì đã ổn rồi, nhưng chẳng hiểu sao nó quẫy ra ngoài rồi chết trong đêm. Dĩ nhiên, nếu người ta thích đi chân không trong nhà...”
“Tôi có nguyên tắc là không bao giờ cãi cọ với ai cả,” bà cô Mary Maria nói, đoạn đứng lên đi khỏi phòng.
“Tôi đã hạ quyết tâm là bà ta sẽ không làm tôi bực được nữa, cô bác sĩ thân yêu ơi,” Susan nói.
“Ồ, Susan đúng là cô ấy cũng làm cháu bực một chút... nhưng dĩ nhiên cháu sẽ không để tâm gì lắm khi mọi chuyện này xong xuôi... nhưng giẫm phải cá chết thì hẳn là khiếp lắm...”
“Cá chết không đỡ hơn cá sống sao, mẹ? Cá chết thì không quẫy được nữa,” Di nói.
Vì bằng mọi giá phải nói thật nên phải thừa nhận rằng cả cô chủ lẫn người giúp việc ở Bên ánh Lửa đều cười khúc khích.
Vậy là thế đấy. Nhưng tối hôm ấy Anne băn khoăn với Gilbert không biết ở Lowbridge Walter có được vui không “Nó mới nhạy cảm và có trí tưởng tượng phong phú làm sao,” cô đăm chiêu nói.
“Hơi quá nhạy cảm,” Gilbert nói, anh đã mệt sau khi sinh được ba em bé hôm ấy - trích nguyên văn lời Susan.
“Chao ôi, Anne, anh tin rằng thằng bé sợ lên lầu trong bóng tối. Qua ở với bọn trẻ nhà Parker vài ngày sẽ tốt cho nó nhiều lắm. Về nhà nó sẽ thành một người khác.”
Anne không nói gì thêm. Rõ ràng Gilbert hoàn toàn đúng. Walter thui thủi khi không có Jem; và xét theo chuyện xảy ra khi sinh Shirley thì cũng nên cho Susan được rảnh tay đôi chút ngoài loay hoay việc nhà và chịu đựng bà cô Mary Maria... mà hai tuần của bà đã kéo ra thành bốn.
Walter nằm thao thức trên giường, cố thoát khỏi cái ý nghĩ ám ảnh là hôm sau cậu sẽ phải đi xa bằng cách để mặc cho trí tưởng tượng bay bổng. Walter có trí tưởng tượng rất sống động. Trí tưởng tượng đối với cậu như một con ngựa chiến trắng cao lớn, như con trong bức tranh trên tường, mà cậu có thể cưỡi phi nước đại đi đi về về trong không gian và thời gian. Thần Đêm đang xuống...
Đêm, như một thiên thần cao lêu đêu, đen kịt, có đôi cánh dơi sống trong rừng của ông Andrew Taylor ở ngọn đồi phía Nam. Khi thì Walter chào đón bà... lúc cậu lại tưởng tượng ra bà sống động tới nỗi đâm ra sợ bà. Walter kịch tính hóa và nhân cách hóa mọi thứ trong thế giới nhỏ bé của mình... thần Gió đêm đêm vẫn kể chuyện cho cậu nghe... thần Giá Rét ngắt hoa trong vườn... thần Sương rơi trong veo và êm ái biết bao... thần Trăng mà cậu đinh ninh sẽ bắt được nếu cậu trèo lên tới đỉnh đồi tím xa xa ấy... thần Sương Mù từ biển vào... chính thần Biển bao la luôn biến đổi mà không bao giờ đổi khác... thần Thủy Triều âm u bí ẩn. Với Walter thì tất cả đều là những thực thể. Bên ánh Lửa và Vùng Lòng Chảo, cụm rừng thích rồi Đầm Lầy và bờ biển vịnh cảng đầy người tí hon rồi thủy thần rồi thần rừng rồi người cá rồi yêu tinh. Con mèo đen bằng thạch cao trên bệ lò sưởi trong thư viện là mụ phù thủy xinh đẹp như tiên. Đêm đến nó hiện hình rồi lảng vảng khắp nhà, vươn mình lên cao lớn khổng lồ. Walter vùi đầu dưới chăn run cầm cập. Lúc nào cậu cũng làm mình sợ vì những tưởng tượng của chính mình.
Có lẽ bà cô Mary Maria đúng khi nói rằng cậu “quá ư nhút nhát và dễ xúc động”, dù Susan sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta vì nói như thế. Có lẽ bà dì Kitty MacGregor ở Bắc Glen mà người ta đồn là có “linh cảm” đã đúng khi nhìn sâu vào đôi mắt xám khói, hàng mi dài của Walter rồi nói là cậu “có một tâm hồn già dặn trong một cơ thể non nớt”. Có lẽ tâm hồn già dặn biết quá nhiều thứ mà một đầu óc non nớt không phải lúc nào cũng hiểu được.
Hồi sáng mọi người nói với Walter rằng ăn xong bố sẽ dẫn cậu đi Lowbridge. Cậu không nói gì, nhưng suốt bữa ăn một cảm giác nghẹn ngào cứ choàng lấy cậu, cậu nhẹ làng cúi xuống để giấu một màn nước mắt nhòa nhạt bất ngờ. Song cũng không đủ nhanh.
“Cháu sắp khóc đấy hả Walter?” bà cô Mary Maria nói, như thể một đứa bé sáu tuổi đầu mà khóc thì sẽ nhục nhã suốt đời. “Nếu có thứ gì mà bà ta lòng coi khinh thì đó là con nít khóc nhè. Mà cháu cũng chưa ăn phần thịt của cháu nữa kìa.”
“Toàn mỡ thôi,” Walter nói, kiên cường chớp chớp đôi mắt nhưng vẫn chưa dám ngước lên. “Cháu không thích mỡ.”
“Hồi bà còn bé,” bà cô Mary Maria nói, “bà không được phép thích với chả không thích. Thôi, chắc cái vị bác sĩ Parker kia sẽ làm cháu chừa đi vài thói tật. Chị ta họ thới con gái là Winter thì phải... hay là Clark?... không, hẳn dù ta phải là Campbell. Nhưng nhà Winter với nhà Campbell đều một giuộc cả, họ không chịu nổi chuyện vớ vẩn nào đâu.”
“Ồ, xin cô Mary Maria đừng làm Walter hoảng về chuyện đến Lowbridge chơi,” Anne nói, sâu trong đáy mắt ánh lên một tia lửa.
“Cô xin lỗi, Anne,” bà cô Mary Maria nói vô cùng khiêm tốn. “Tất nhiên cô phải nhớ rằng cô không có quyền cố dạy bảo con cái của cháu điều gì cả.”
“Chết tiệt,” Susan lầm bầm khi đi ra lấy món tráng miệng... món bánh pudding Nữ Hoàng mà Walter thích nhất.
Anne cảm thấy có lỗi vô cùng. Gilbert đã ném cho cô cái nhìn trách móc như thể ngụ ý rằng đáng ra cô phải nhẫn nại hơn với một bà lớn tuổi một thân một mình tội nghiệp.
Chính Gilbert cũng cảm thấy hơi khó chịu. Thật ra, như ai cũng biết, cả mùa hè anh đã làm việc quá sức; và có lẽ bà cô Mary Maria đã tạo ra nhiều căng thẳng hơn là anh chịu thừa nhận. Anne đã quyết ý là đến mùa thu, nếu mọi chuyện suôn sẻ, cô sẽ thu xếp hành lý cho anh đi bắn chim dế giun cả tháng ở Nova Scotia, cho dù anh có muốn hay không.
“Trà của cô thế nào?” cô ăn năn hỏi bà cô Mary Maria.
Bà cô Mary Maria bĩu môi.
“Nhạt thếch. Nhưng mà chẳng sao. Ai cần biết một bà già tội nghiệp có trà như ý mình thích hay không? Tuy nhiên, một số người sẽ nghĩ cô là một vị khách quá ư tử tế.”
Bất kể mối liên quan giữa hai câu bà cô Mary Maria nói là gì thì Anne cũng cảm thấy mình không thể dò ra ngay lúc đó. Bà đâm rất nhợt nhạt.
“Cô nghĩ cô lên lầu nằm đây,” bà nói, hơi uể oải khi đứng dậy rời khỏi bàn ăn. “Gilbert này, cô còn nghĩ... có lẽ cháu không nên ở lại Lowbridge lâu... chắc cháu cũng nên gọi cho cô Carson một tiếng.”
Bà hôn tạm biệt Walter khá vội vàng qua quýt... rất giống như thể bà không nghĩ gì đến cậu cả. “Walter sẽ không khóc đâu.” Bà cô Mary Maria hôn lên trán cậu...
Walter ghét bị hôn ướt nhoẹt trên trán... rồi bà nói:
“Ở Lowbridge cháu để ý cư xử bên bàn ăn đấy nhé, Walter. Nhớ đừng tham ăn. Nếu cháu ăn tham, một ông Ba Bị sẽ đến xách theo một cái bị đen to tướng để vứt trẻ hư vào.”
May là Gilbert đã ra ngoài thắng yên cho Tom Xám nên không nghe thấy. Anh và Anne luôn để ý không làm con mình hoảng sợ vì những ý nghĩ như vậy hay để bất kỳ ai làm thế. Khi dọn bàn thì Susan nghe thấy âm thanh gì đó và bà cô Mary Maria không hề biết suýt tí nữa thì mình đã lãnh cái bát đựng nước xốt cùng những gì trong đó liệng vào đầu.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa