Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
nne cắt một bình đầy loa kèn tháng Sáu cho phòng mình và một bình mẫu đơn Susan trồng cho bàn làm việc của Gilbert trong thư viện... những bông mẫu đơn màu trắng sữa có đốm đỏ như máu ở chính giữa, như nụ hôn của một vị thần. Không khí tươi tỉnh lên sau ngày tháng Sáu nóng bất thường và người ta khó mà nói được vịnh cảng có màu bạc hay màu vàng.
“Tối nay hoàng hôn sẽ tuyệt vời lắm đấy Susan,” cô nói khi đi ngang nhìn vào cửa sổ bếp.
“Chưa rửa xong bát đĩa thì tôi chẳng ngắm hoàng hôn được đâu, cô bác sĩ yêu dấu,” Susan phản đối.
“Đến lúc đó thì đã hết rồi, Susan. Nhìn đám mây trắng khổng lồ chất ngất trên Vùng Lòng Chảo kìa, có cái chóp màu hồng ấy. Cô không thích bay lên đậu trên ấy sao?”
Susan mường tượng mình đang bay lên trên thung lũng hẹp đến đám mây ấy, tay cầm khăn lau chén. Chuyện đó chẳng hấp dẫn được bà. Nhưng lúc này thì phải nghĩ cho cô bác sĩ.
“Mới có một loài bọ hiểm ác ăn mấy bụi hoa hồng đấy” Anne nói tiếp. “Mai cháu phải phun thuốc cho hoa thôi. Cháu muốn làm tối nay lắm... những buổi chiều tối như thế này cháu luôn thích được làm vườn. Tối nay mọi thứ sẽ mọc. Cháu hy vọng trên thiên đường có vườn tược cô Susan à... ý cháu là vườn để ta chăm sóc ấy, giúp cho mọi thứ sinh sôi nảy nở.”
“Nhưng dứt khoát không được có lũ bọ,” Susan phản đối.
“Khônggg, chắc là không có đâu. Nhưng vườn đã hoàn bích rồi thì còn gì là thú vị hả Susan. Tự ta phải làm lụng trong vườn, nếu không sẽ không cảm nhận được ý nghĩa của nó. Cháu muốn giẫy cỏ, cuốc xới, cấy ghép, thay đổi, sắp đặt, tỉa cành. Cháu còn muốn trên thiên đường có những thứ hoa mình yêu... cháu thích hoa păng xê hơn hoa lan nhật quang, Susan ạ.”
“Cô thích làm gì chiều tối nay thì cứ tùy ý thôi, có vấn đề gì sao?” Susan ngắt lời, nghĩ rằng cô bác sĩ đang mơ mộng hơi viển vông.
“Vì bác sĩ muốn cháu đi cùng. Anh ấy định đi thăm bà cụ John Paxton tội nghiệp. Cụ đang hấp hối... anh ấy chẳng thể làm gì cho bà cụ nữa rồi... anh ấy đã làm hết khả năng... nhưng bà cụ lại thích anh ấy ghé thăm.”
“Ồ, thì đấy, cô bác sĩ xem, ta đều biết chẳng có ai qua đời hay chào đời mà không có cậu ấy ở bên, mà chiều nay đánh xe đi một vòng thì tuyệt đấy. Chắc là tôi sẽ xuống làng mua thêm đồ ăn dự trữ, sau khi đã cho hai đứa sinh đôi với Shirley đi ngủ rồi bón phân cho bà hoa hồng Aaron Ward. Bà ấy chẳng ra hoa như đáng lẽ phải thế. Bà già Blythe vừa mới lên nhà trên, mỗi bước mỗi thở dài, nói bà ta lại sắp bị nhức đầu, vậy nên ít ra tối nay cũng được chút bình yên tĩnh lặng.”
“Cô trông chừng cho Jem đi ngủ đúng giờ nhé, Susan?” Anne nói khi quay đi, bước qua buổi chiều chẳng khác nào một chén hương thơm vừa đổ tràn lai láng. “Quả thật nó mệt hơn nó tưởng đấy. Mà nó chẳng chịu đi ngủ gì cả. Walter thì tối nay không về nhà đâu, Leslie đã xin phép cha thằng bé ở lại đằng ấy.”
Jem ngồi trên mấy bậc thềm bên cửa hông, một bàn chân trần ngoéo trên đầu gối, sau có hằn học với mọi thứ nói chung và mặt trăng khổng lồ đằng sau chóp nhà thờ Glen nói riêng. Jem không thích mặt trăng to tướng như thế.
“Coi chừng đừng để mặt tê liệt như thế,” bà cô Mary Maria nói khi đi ngang cậu mà vào nhà.
Jem còn cau có u ám hơn bao giờ hết. Cậu không cần biết mặt cậu có tê liệt thật không. Cậu mong là vậy. “Đi đi đừng có lẽo đẽo theo tao mãi thế,” cậu nói với cô bé Nan vừa lẻn ra với cậu khi bố mẹ đánh xe đi rồi.
“Đồ cấm cảu!” Nan nói. Nhưng trước khi lon ton chạy đi cô bé để xuống bậc thềm bên cạnh cây kẹo sư tử đỏ đã cầm ra cho cậu.
Jem lờ nó đi. Cậu cảm thấy bị sỉ nhục hơn bao giờ hết. Cậu không được đối xử đúng đắn. Ai cũng không tốt với cậu. Chẳng phải ban sáng Nan đã nói, “Anh không ra đời ở Bên ánh Lửa như mấy đứa bọn em.” Gần trưa Di ăn mất con thỏ sô cô la của cậu dù biết đó là thỏ của cậu. Đến Walter mà cũng bỏ rơi cậu, đi đào giếng trong cát với Ken và Persis Ford. Vui dữ! Mà cậu thì rất muốn cùng Benie đi xem xăm hình. Jem tin chắc trong đời mình chưa bao giờ muốn gì khủng khiếp như thế. Cậu muốn xem con tàu tuyệt vời dọc ngang cột buồm mà Benie nói vẫn luôn đứng trên bệ lò sưởi nhà thuyền truởng Bill. Thật là tủi nhục, đích thị là vậy.
Susan đem ra cho cậu một khoanh bánh phủ lớp kem nhựa thích lẫn với quả hạch, nhưng, “Không, cám ơn” Jem lạnh lùng dửng dưng nói. Sao bà không để dành chút bánh gừng với kem cho cậu? Hay là mấy đứa kia ăn sạch bách cả rồi. Lũ heo! Cậu lại lao sâu hơn nữa xuống một vực thẳm âm u. Giờ này thì cả bọn đang trên đường xuống Cửa Vịnh rồi. Nghĩ mà cậu không chịu nổi. Cậu phải làm cái gì đó cho sòng phẳng với người nhà. Hay là cậu chẻ toác con hươu cao cổ bằng mùn của Di trên thảm phòng khách? Chuyện đó sẽ làm cho bà Susan già nổi điên... Susan biết cậu ghét quả hạch trộn trong lớp kem mà vẫn làm. Hay cậu đi vẽ ria mép lên hình tiểu thiên sứ trên lịch trong phòng bà? Cậu vẫn luôn ghét tiểu thiên sứ mũm mĩm, hồng hào, tươi cười đó vì nó trông hệt như con Sissy Flagg, con bé ấy đã rêu rao khắp trường là Jem Blythe theo đuổi nó. Nó cơ đấy! Sissy Flagg! Nhưng Susan lại thấy tiểu thiên sứ ấy dễ thương.
Hay là cậu lột trọc lóc đầu con búp bê của Nan ra?
Hay cậu đánh cho bay mũi của Gog hay Magog đi... hay cả hai? Biết đâu vậy sẽ làm mẹ thấy là cậu không còn như em bé nữa. Cứ chờ đến mùa xuân sang năm xem! Bao năm nay rồi cậu vẫn hái hoa táo gai về cho mẹ... từ ngày cậu lên bốn cơ... nhưng mùa xuân sau cậu sẽ không hái nữa.
Không, chắc chắn là không!
Hay là cậu ăn thật nhiều táo xanh trên cây non rồi bị bệnh thật là bệnh? Biết đâu chuyện đó sẽ làm họ hoảng kinh. Giả sử cậu không bao giờ kỳ cọ sau tai nữa? Hay là Chủ nhật tới cậu nhăn mặt làm trò với mọi người trong nhà thờ? Hay là cậu bỏ một con sâu róm lên người bà cô Mary Maria... một con sâu róm to thật to, lông lá vằn vện? Hay cậu bỏ trốn xuống cảng nấp trên tàu của thuyền trưởng David Reese rồi sáng ra dong buồm sang Nam Mỹ?
Bấy giờ họ có hối tiếc không? Hay là cậu không bao giờ về nữa? Hay là cậu đi săn báo đốm ở Brazil? Lúc ấy họ có hối hận không? Không đâu, cậu cá là không đâu. Chẳng ai yêu thương cậu cả. Túi quần dài của cậu bị thủng một lỗ. Chẳng ai khâu lại. Thôi được, cậu chẳng cần. Cậu sẽ trưng cái lỗ ấy ra cho khắp Glen thấy rồi để thiên hạ xem cậu bị bỏ bê thế nào. Những điều sai quấy dâng lên rồi xâm chiếm cậu.
Cái đồng hồ cũ của ông nội Blythe được đem về Bên ánh Lửa sau khi ông qua đời cứ tích tắc tích tắc tích tắc trong hành lang... một cái đồng hồ già nua, đủng đỉnh có từ thời có một thứ gọi là thời gian. Mọi ngày Jem vẫn thích nó... giờ thì cậu ghét nó. Nó có vẻ đang cười cợt cậu. “Ha, ha, đến giờ đi ngủ rồi. Mấy đứa kia được xuống Cửa Vịnh còn cậu thì đi ngủ. Ha, ha... ha, ha... ha, ha!”
Tại sao đêm nào cậu cũng phải đi ngủ? Phải rồi, tại sao chứ?
Susan chuẩn bị xuống làng Glen, bà bước ra, trìu mến nhìn dáng người bé bỏng, bất trị.
“Để khi bà về rồi cháu đi ngủ cũng được, bé Jem nhé!” bà nói giọng nuông chiều.
“Tối nay cháu không đi ngủ đâu!” Jem dữ dằn nói. “Cháu sẽ bỏ trốn, cháu định làm thế đấy, già Susan Baker ạ. Cháu sẽ đi nhảy xuống ao, già Susan Baker ạ.”
Susan không thích bị gọi là già, ngay cả khi người gọi là bé Jem. Bà lầm lì hiên ngang bỏ đi. Đúng là phải kỷ luật nó một chút mới được.
Tôm, theo bà ra ngoài, cảm thấy khát khao được bầu bạn, bèn ngồi bệt xuống trước mặt Jem trên hai chân sau đen mượt, nhưng chỉ được đền đáp bằng một ánh mắt trừng trừng. “Tránh ra! Ngồi mà nhìn chằm chằm như bà cô Mary Maria. Cút đi! Ồ, mày không đi hả, không chịu đi hả? Vậy thì này nhé!”
Tiện tay Jem ném chiếc xe cút kít bằng thiếc bé tí của Shirley nằm bên cạnh, thế là Tôm ngao lên một tiếng ai oán chạy đến nấp trong hàng rào tầm xuân.
Nhìn đấy! Đến con mèo của cả nhà cũng ghét cậu. Tiếp tục sống để làm gì nữa?
Cậu nhặt cái kẹo sư tử lên. Nan đã ăn mất phần đuôi và gần hết thân sau nhưng cũng còn gần giống một con sư tử. Thôi thì ăn quách cho rồi. Biết đâu đó là con sư tử cuối cùng cậu ăn. Đến khi Jem ăn hết con sư tử và liếm ngón tay thì cậu đã quyết ý mình sẽ làm gì. Đó là thứ duy nhất một gã có thể làm khi gã ấy không được phép làm gì cả.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa