You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thiên Nga
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5394 / 158
Cập nhật: 2017-04-18 13:32:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ột ngày đáng yêu làm sao... dành riêng cho bọn mình” Diana nói. “Dù vậy nhưng tớ e là hôm nay trời quá nóng ẩm đến mức lũ chó cũng phải tru lên... mai sẽ có mưa đấy.”
“Đừng lo. Hôm nay bọn mình sẽ uống lấy vẻ đẹp của nó, dù ngày mai nắng không còn nữa. Hôm nay mình sẽ vui vầy tình bạn với nhau cho dù mai phải chia xa. Nhìn dãy đồi dài màu xanh rêu kia xem... nhìn những thung lũng sương lam kia xem. Chúng là của chúng mình, Diana ạ. Tớ chẳng cần biết ngọn đồi tít tắp kia có ghi tên Abner Sloan trên ấy không... hôm nay nó là của chúng mình. Có gió Tây đang thổi... bao giờ có gió Tây thổi tớ cũng cảm thấy muốn phiêu lưu... rồi bọn mình sẽ có một buổi nhàn du tuyệt hảo.”
Quả vậy. Mọi chốn thân yêu ngày xưa đều được viếng thăm: đường Tình Nhân, rừng Ma ám, Vùng Đất Hoang Lười Nhác, thung lũng Tím, lối Bạch Dương, hồ Pha Lê.
Một số thứ đã đổi khác. Vòng cây bạch dương bé xíu ở Vùng Đất Hoang Lười Nhác thuở nào họ từng dựng một nhà chơi đã thành cây cao lớn, lối Bạch Dương, đã lâu không dấu chân người, bện thành thảm dương xỉ diều hâu; hồ Pha Lê biến đâu mất tăm, chỉ để lại một vùng lòng chảo rêu phong ẩm ướt. Nhưng thung lũng Tím thì tím biếc sắc hoa viola còn cây táo non Gilbert có lần tìm thấy tận sau vùng rừng rậm đã là cây cao lớn điểm những nụ hoa ti ti có một chấm đỏ tươi.
Họ để đầu trần mà đi. Tóc Anne vẫn óng ánh như gỗ gụ sáng bóng trong nắng còn tóc Diana vẫn đen óng ả. Họ cứ liếc nhìn nhau vui tươi và cảm thông, nồng ấm và thân tình.
Khi thì họ lặng lẽ bước... Anne vẫn nói hai người đồng cảm như cô với Diana luôn cảm nhận được ý nghĩ của nhau. Lúc lại điểm vào cuộc trò chuyện những cụm từ cậu - còn - nhớ. “Cậu còn nhớ hôm cậu rơi xuống chuồng vịt nhà Cobb ở đường Tory không?”... “Cậu còn nhớ lúc bọn mình nhảy xồ ra hù dì Josephine không?”... “Cậu còn nhớ Câu lạc bộ Kể chuyện của bọn mình không?”... “Cậu còn nhớ bà Morgan đến chơi khi cậu bôi đỏ đầy mũi không?”... “Cậu còn nhớ bọn mình dùng nến ra hiệu cho nhau từ cửa sổ không?”... “Cậu còn nhớ bọn mình vui biết chừng nào ở cưới cô Lavender và mấy cái nơ màu xanh của Charlotta không?”... “Cậu còn nhớ Hội Cải tạo không?” Họ dường như còn nghe được những chuỗi cười của mình ngày xưa vang vọng về suốt bao năm.
Dường như Hội Cải tạo Làng Avomea đã không còn hoạt động nữa. Không lâu sau đám cưới của Anne thì nó lụi tàn dần.
“Họ không duy trì được nó, Anne ạ. Thanh niên ở Avomea bây giờ không như thời mình.”
“Đừng nói như thể ‘thời mình’ đã qua rồi, Diana. Bọn mình chỉ mới mười lăm và là bạn tâm giao. Không khí không chỉ đầy ánh sáng... nó chính là ánh sáng. Tớ chắc mình vừa mọc cánh rồi.”
“Tớ cũng cảm thấy vậy đấy,” Diana nói, quên là ban sáng cô vừa cân được bảy chục ký. “Tớ thường cảm thấy thích được biến thành chim trong chốc lát. Được bay chắc là tuyệt vời lắm.”
Cái đẹp ở khắp xung quanh họ. Những sắc độ ẩn kín le lói trong vương quốc âm u của rừng rồi rõ ràng trong những lối nhỏ gọi mời. Nắng xuân lọc qua những vòm lá xanh non. Tiếng chim hót líu lo vui tươi khắp nơi nơi. Có những vùng lòng chảo nhỏ khiến ta cảm thấy như mình đang tắm trong một hồ vàng sóng sánh. Đến đâu cũng thoang thoảng hương xuân tươi mới phả vào mặt... dương xỉ thơm nhựa thơm linh sam... mùi trong lành của những cánh đồng mới cày xới. Một lối mòn nhỏ thả rèm hoa anh đào một đồng cỏ thân quen đầy những thân vân sam còn non nhỏ xíu trông như những chú bé tí hon ngồi xổm giữa cỏ... những con suối vẫn chưa “rộng quá không nhảy qua được”... hoa mồ hôi dưới gốc cây linh sam... từng thảm dương xỉ non lá cong cong... cây bạch dương bị kẻ phá hoại nào đó tước mất lớp vỏ da trắng ở nhiều chỗ, để lộ những sắc màu của vỏ cây bên dưới. Anne nhìn nó lâu đến mức Diana lấy làm lạ. Cô không thấy cái Anne thấy... những sắc độ đi từ trắng kem nguyên chất nhất, đến những sắc thái vàng óng tuyệt mỹ, đậm dần cho đến khi lớp trong cùng khoe màu nâu thắm nhất như thể để nói rằng mọi cây bạch dương, nhìn bên ngoài thì trông rất ư trinh nguyên lạnh lùng, vẫn có những cảm xúc nồng ấm.
“Trong lòng chúng là ngọn lửa ban sơ của lòng đất,” Anne thì thầm.
Rồi cuối cùng, khi đã băng qua một thung lũng hẹp đầy nấm dù, họ tìm ra vườn nhà Hester Gray. Không đổi thay là mấy. Khu vườn vẫn thật ngọt ngào những loài hoa thân thương. Vẫn còn nhiều hoa loa kèn tháng Sáu, đó là cái tên Diana gọi hoa thủy tiên. Hàng anh đào đã già hơn trước nhưng trổ hoa thành một vạt trắng như tuyết. Ta vẫn tìm được lối đi hoa hồng chính giữa, và cái rãnh ngày xưa giờ trắng xóa hoa dâu tây, tím biếc màu viola, xanh thắm sắc dương xỉ non. Họ ăn bữa tối dã ngoại ở một góc vườn ngồi trên mấy phiến đá ngày xưa phủ đầy rêu, sau lưng là một cây tử đinh hương tung cờ tím lên mặt trời đang lặn. Cả hai đều đói và cả hai đều biết thưởng thức tài nấu nướng khéo léo của chính mình.
“Ở ngoài trời cái gì cũng ngon lành quá!” Diana thở dài khoan khoái. “Ổ bánh sô cô la của cậu ấy, Anne... chà, tớ không biết diễn tả ra làm sao, nhưng tớ phải xin công thức thôi. Fred sẽ thán phục cho xem. Anh ấy thì ăn gì cũng được mà vẫn cứ gầy. Tớ vẫn nói sẽ không ăn thêm miếng bánh nào nữa... vì mỗi năm mỗi béo lên đây. Tớ rất sợ thành như bà dì Sarah... bà béo đến độ ngồi xuống rồi thì bao giờ cũng phải có người kéo lên. Nhưng khi tớ thấy ổ bánh như thế... và đêm qua tại tiệc chiêu đãi... chà, tớ mà không ăn thì mọi người sẽ phật lòng.”
“Cậu có được vui không?”
“Ồ, có chứ, ở một mặt nào đó. Nhưng tớ rơi vào tay chị họ Henrietta của Fred... chị ta sướng rơn được kể nào là mấy cuộc phẫu thuật, nào là cảm giác ly kỳ khi được phẫu thuật, rồi nào là nếu chị ta không cho mổ thì ruột thừa sẽ sớm toét ra thôi. ‘Chị phải khâu mười lăm mũi. Ô, Diana, chị chịu đựng đau đớn khủng khiếp’ Tớ càng không thích thì chị ta càng thích thú. Nếu đã phải chịu đựng đau đớn thật thì sao giờ chị ta không được nhắc lại cho sướng chứ? Jim thì nhộn lắm... tớ không biết Mary Alice có hoàn toàn thích chuyện đó không... thôi được, chỉ một miếng nhỏ xíu xíu thôi đấy tớ nghĩ chắc là đã trót thì phải trét... chỉ một lát bánh thôi thì cũng chẳng sao... Cậu ấy có nói chuyện này... là ngay đêm trước đám cưới cậu ấy đã sợ đến độ đã định đón tàu cao chạy xa bay. Cậu ấy nói nếu thật lòng thì chú rể nào cũng cảm thấy vậy. Cậu có nghĩ Gilbert và Fred cảm thấy thế không, Anne?”
“Tớ tin chắc là họ không thấy vậy đâu.”
“Khi tớ hỏi thì Fred cũng nói vậy đấy. Anh ấy nói anh ấy chỉ sợ mỗi một điều là tớ sẽ đổi ý vào phút chót như Rose Spencer. Nhưng ta chẳng bao giờ biết đàn ông thật lòng nghĩ gì đâu. Thôi, giờ mà bận tâm chuyện đó cũng chẳng ích gì. Chiều nay bọn mình có một khoảng thời gian thú vị quá đi mất! Bọn mình cứ như vừa sống lại biết bao niềm vui cũ. Tớ ước gì mai cậu không phải đi, Anne ơi.”
“Hè này cậu không thu xếp được lúc nào xuống Bên ánh Lửa chơi được sao, Diana? Trước khi... à thì, trước khi tớ không đón khách được một thời gian.”
“Tớ thích chứ. Nhưng mùa hè thì dường như không thể nào dứt ra khỏi nhà được. Lúc nào cũng có biết bao chuyện phải làm.”
“Cuối cùng thì Rebecca Dew cũng sắp đến rồi đấy, tớ mừng lắm... nhưng tớ sợ bà cô Mary Maria cũng đến nữa. Bà ấy có bóng gió như thế với Gilbert. Anh ấy cũng không muốn đón tiếp bà ấy gì hơn tớ... nhưng bà ấy là ‘ruột thịt’ nên anh ấy bao giờ cũng phải mở cửa cho bà ấy.”
“Có lẽ mùa đông tớ sẽ xuống. Tớ rất muốn được thấy lại Bên ánh Lửa. Cậu có ngôi nhà đáng yêu quá, Anne... một gia đình đáng yêu nữa.”
“Bên ánh Lửa quả là rất tuyệt... và giờ tớ yêu nó thật rồi. Tớ đã từng nghĩ sẽ không bao giờ yêu được nó. Ngày bọn tớ mới đến tớ ghét nó lắm... ghét vì chờ những cái hay của nó. Chúng xúc phạm đến Ngôi Nhà Mơ Uớc thân yêu của tớ. Tớ còn nhớ khi bọn tớ ra đi tớ đã nói thật thảm thương với Gilbert, ‘Ở đây mình đã rất hạnh phúc. Mình sẽ không bao giờ được hạnh phúc ở đâu nữa cả.’ Tớ mặc sức nhớ nhà một thời gian.”
“Thế rồi... tớ thấy những cái rễ con trìu mến dành cho Bên ánh Lửa chớm nhú. Tớ cưỡng lại quả là tớ đã làm thế... nhưng rồi cuối cùng tớ phải chịu thua và thú nhận là tớ yêu nó mất rồi. Rồi từ đó mỗi năm tớ lại càng yêu nó hơn. Nó không phải ngôi nhà lâu đời quá, nhà lâu đời quá thì buồn lắm. Nó cũng không mới quá... nhà mới quá thì còn non trẻ. Nó chỉ chín chắn.”
“Tớ thích từng căn phòng ở đó. Mỗi phòng đều có một khiếm khuyết cũng như một ưu điểm nào đó... một nét gì đó làm nó khác biệt hẳn với với phòng khác... cho nó một tính cách. Tớ yêu hết những thân cây hùng vĩ trên bãi cỏ ấy. Tớ không biết ai đã trồng nhưng mỗi khi lên lầu tớ đều dừng ở đầu cầu thang... cậu biết ô cửa sổ là lạ trên đầu cầu thang có bậu cửa sâu và rộng ấy rồi đấy... rồi ngồi đó nhìn ra một lát mà nói, ‘Cầu Chúa ban phúc cho người đã trồng mấy cây ấy dù anh ta có đang ở đâu.’ Bọn tớ có nhiều cây quanh nhà lắm nhưng không đời nào bỏ đi một cây nào đâu.”
“Vậy thì cũng giống Fred. Anh ấy tôn thờ cây dương liễu to ở phía Nam nhà. Nó làm hỏng mất tầm nhìn từ cửa sổ phòng khách, bao nhiêu lần tớ đã than phiền với anh ấy thế nhưng anh ấy chỉ nói, ‘Em sẽ đốn một thứ đẹp đẽ như vậy chỉ vì nó chắn mất tầm nhìn sao?’ Thế là cây liễu còn đó mà nó đáng yêu thật. Vì vậy mà bọn tớ gọi nhà mình là Trang Trại Dương Liễu Đơn Côi. Tớ thích cái tên Bên ánh Lửa. Tên ấy đẹp đẽ và thân thương quá.”
“Gilbert cũng nói vậy. Bọn tớ mất một thời gian mới quyết định được cái tên. Bọn tớ thử vài tên nhưng có vẻ như đều không phải. Nhưng khi nghĩ ra Bên ánh Lửa thì bọn tớ biết ngay đúng là nó rồi. Tớ mừng vì có một ngôi nhà lớn xinh đẹp nhiều phòng... chúng tớ cần một ngôi nhà như vậy cho gia đình của mình. Bọn trẻ cũng thích, dù phòng rất nhỏ.”
“Bọn nhóc đáng yêu quá.” Diana bẽn lẽn cắt cho mình một “lát” bánh sô cô la nữa. “Tớ nghĩ con mình cũng khá xinh... nhưng mấy đứa nhà cậu thật sự có cái gì đó... còn cặp song sinh của cậu nữa chứ. Chuyện đó thì tớ thật tình ganh tị với cậu đấy. Tớ vẫn luôn muốn có con sinh đôi mà.”
“Ồ tớ không thoát được mấy cặp song sinh... đó là định mệnh của tớ. Nhưng tớ khá thất vọng vì con tớ trông không giống nhau... chẳng giống nhau tí nào. Mặc dù Nan rất xinh, tóc và mắt nâu, nước da lại đẹp. Di là cục cưng của bố, vì con bé có mắt màu xanh lá và tóc đỏ... tóc đỏ có cái xoáy Shirley là báu vật của Susan... Sau khi sinh tớ bị ốm một thời gian dài nên bà ấy chăm sóc thằng bé cho đến khi tớ thật bụng tin rằng bà ấy nghĩ thằng bé là con mình. Bà gọi thằng bé là ‘cậu bé da nâu’ của bà và làm hư nó thật đáng xấu hổ.”
“Cu cậu còn bé đến mức cậu còn được lẻn vào xem nó có đá hất chăn mền đi không rồi đắp lại,” Diana nói ganh tị. “Cậu biết không, Jack mới lên chín mà giờ đã không muốn tớ làm vậy. Nó nói nó lớn quá rồi. Mà tớ thì thích làm thế quá! Ôi, tớ ước gì trẻ con không lớn nhanh quá như thế.”
“Con tớ thì vẫn chưa đứa nào đến giai đoạn ấy... dù tớ để ý thấy là từ khi đi học Jem không còn muốn nắm tay tớ đi qua làng nữa,” Anne thở dài nói. Nhưng nó với Walter và Shirley đều muốn tớ dém chăn cho. Nhiều lúc Walter xem chuyện đó như một nghi thức vậy.”
“Cậu cũng chưa phải lo nghĩ chúng sẽ trở thành người như thế nào. Này, Jack mê lớn lên thành quân nhân lắm... quân nhân cơ đấy! Đúng là viển vông!”
“Tớ sẽ không lo chuyện đó đâu. Khi có một ý thích khác xâm chiếm thì nó sẽ quên cả thôi. Chiến tranh đã là quá khứ rồi. Jem tưởng tượng mình sẽ là thủy thủ... như thuyền trưởng Jim... còn Walter thì là thi sĩ. Thằng bé không giống mấy đứa khác. Nhưng đứa nào cũng yêu cây cối và đứa nào cũng thích chơi trọn Vùng Lòng Chảo - một thung lũng nhỏ ngay dưới Bên ánh Lửa có những lối đi thần tiên và một con suối. Một chỗ rất bình thường... với người khác thì chỉ là Vùng Lòng Chảo nhưng với chúng là xứ thần tiên. Đứa nào cũng có lỗi lầm cả... nhưng không phải là bọn nhóc hư lắm... và may là bao giờ cũng có đủ tình thương để chia đều cho tất cả. Ôi, tớ mừng khi nghĩ rằng giờ này đêm mai tớ đã về lại Bên ánh Lửa, kể chuyện cho bọn nhỏ trước lúc ngủ và thưởng cho mấy cây huyền sâm và dương xỉ của Susan vài lời ca tụng. Susan ‘mát tay’ trồng dương xỉ lắm đấy. Chẳng ai trồng được như bà ấy. Tớ khen dương xỉ của bà ấy thật lòng thì được, nhưng còn mấy cây huyền sâm, Diana! Tớ thấy chúng trông chẳng giống hoa gì cả. Nhưng tớ chưa từng nói vậy để Susan phải tự ái. Không hiểu sao bao giờ tớ cũng có cách lảng tránh nói ra sự thật. Cẩn tắc vô áy náy”.
“Susan đúng là đáng yêu... tớ chẳng hình dung nổi mình sẽ ra sao nếu không có bà ấy. Vậy mà tớ nhớ có lần đã gọi bà là ‘người ngoài’. Phải, nghĩ đến về nhà thì thích thật đấy nhưng tớ cũng buồn khi rời xa Chái Nhà Xanh. Ở đây tuyệt vời quá có bác Maria... và cậu. Tình bạn của bọn mình luôn là điều đẹp đẽ vô cùng, Diana ạ.”
“Phải... và bọn mình vẫn luôn... tớ muốn nói là... tớ không bao giờ diễn đạt được những thứ như cậu, Anne... nhưng bọn mình vẫn giữ lời hẹn thề long trọng ngày xưa mà, đúng không?”
“Luôn luôn... và sẽ mãi là như vậy.”
Bàn tay Anne lẳng lặng để vào bàn tay Diana. Họ ngồi một lúc lâu im lặng êm đềm đến không cần nói thành lời. Bóng chiều dài, tĩnh mịch đổ trên cỏ hoa rồi những vạt cỏ xanh xa hơn. Mặt trời lặn... những sắc xám hồng trên bầu trời thẫm lại rồi mờ đi sau những thân cây trầm ngâm... hoàng hôn mùa xuân đã chiếm lấy khu vườn Hester Gray mà giờ đây không còn ai dạo bước. Bầy chim cổ đỏ rắc những tiếng hót véo von vào không khí buổi chiều. Một vì sao rực rỡ hiện lên trên những ngọn anh đào trắng xóa.
“Ngôi sao đầu tiên xuất hiện bao giờ cũng là phép lạ” Anne mơ màng nói.
“Tớ ngồi đây mãi cũng được,” Diana nói. “Tớ ghét cái ý nghĩ là mình sắp phải chia tay nó.”
“Tớ cũng thế... nhưng suy cho cùng bọn mình chỉ vờ như đang tuổi mười lăm thôi. Bọn mình phải nhớ đến những lo toan cho gia đình. Bụi tử đinh hương đằng kia thơm quá! Diana này, có bao giờ cậu chợt nghĩ mùi hương của hoa tử đinh hương có gì đó không hẳn... trinh bạch không? Gilbert cười nhạo cái ý nghĩ ấy... anh ấy thích chúng lắm... nhưng bao giờ tớ cũng thấy dường như chúng luôn gợi nhớ tới một điều bí mật quá đỗi ngọt ngào nào đó.”
“Tớ vẫn nghĩ nếu trồng trong nhà thì chúng ngào ngạt quá,” Diana nói. Cô cầm cái đĩa còn phần bánh sô cô la... nhìn khao khát... lắc đầu rồi gói lại trong giỏ với vẻ mặt quý phái và khước từ cao cả.
“Diana, nếu giờ về bọn mình gặp lại mình ngày xưa đang chạy dọc đường Tình Nhân thì chắc là vui lắm nhỉ?”
Diana thoáng rùng mình.
“Khônggg, tớ không thấy vậy vui đâu, Anne. Tớ không để ý là trời tối quá rồi. Mơ mộng giữa ban ngày thì được thôi, còn...”
Họ cùng lặng lẽ, im lìm, trìu mến bước về nhà, ánh hoàng hôn cháy rực trên những ngọn đồi già đằng sau và tình yêu không quên cháy bỏng trong lòng.
Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa - Lucy Maud Montgomery Anne Dưới Mái Nhà Bên Ánh Lửa