A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Dịch giả: Anh Viêṭ
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
Chương 23
“Cứu tôi! Ai đó cứu chúng tôi với!”
Tiếng hét đó bám riết bọn tôi suốt dọc lối xuống thang. Giờ đây, bọn tôi đã ở đủ gần để nhận ra khuôn mặt người đã phát ra tiếng hét thất thanh. Tiếng hét đó đâm xoạc trái tim tôi.
Cầu thép thứ hai chính là trạm nhập. Các xác mượn bị lôi sềnh sệch ra khỏi những chiếc lồng để bọn Yeerk chui trở lại vào đầu. Quả là một quy trình đơn giản. Chúng tóm lấy cái xác mượn, dù là người hay Hork-Bajir, rồi đè gí đầu họ xuống cái vũng. Các xác mượn đôi khi chống trả và la hét, đôi khi chỉ khóc ri rỉ. Nhưng họ bao giờ cũng thua. Khi đầu họ ngoi lên khỏi vũng, bọn tôi thấy những con sên nhớp nhúa vẫn còn đang len lỏi chui rúc vào lỗ tai họ.
Sau vài phút, họ dịu dần xuống, dấu hiệu bọn Mượn xác đã nắm lại quyền kiểm soát. Khi trở ra, họ lại một lần nữa trở thành nô lệ của bọn Yeerk.
Từ cầu xả, qua những chiếc lồng, đến cầu nhập, đó quả là một dây chuyền lắp ráp khủng khiếp. Những nạn nhân đáng thương bị đẩy qua dây chuyền này với một tốc độ kinh dị.
Nhưng hãy còn một khu vực mà giờ bọn tôi mới nhìn thấy. Ở đó có những con người và những tên Hork-Bajir đang ngồi đợi thoải mái trên những chiếc ghế êm ả. Họ nhẩn nha uống nước và xem ti-vi. Bọn Taxxon xúm xít xung quanh như những con dòi có gai khổng lồ.
Tôi nghe loáng thoáng âm thanh ti-vi. Tôi dám cá còn nghe thấy cả những giọng người cười. Họ đang xem một chương trình nào đó và thích chí cười vang.
“Đó là những kẻ tình nguyện cho mượn xác,” Tobias nói. “những kẻ Hợp Tác.”
“Cậu nói cái quái quỷ gì thế?” tôi ngỡ ngàng.
“Các cậu có nhớ ông hoàng Andalite nói gì không?” Tobias giải thích. “Nhiều con người và nhiều dân Hork-Bajir đã tình nguyện cho mượn xác. Bọn Yeerk đã thuyết phục họ cho chúng chui vào đầu.”
“Tớ không tin,” Rachel lên tiếng.“Ai ngu gì chấp nhận chuyện đó? Ai ngu gì để người khác kiểm soát chính bản thân mình?”
“Một số kẻ đầu có váng như thế đấy, Rachel ạ,” Marco nói. “Xin lỗi đã làm cậu mất hứng!”
“Bọn Yeerk dụ họ rằng nếu nhận một tên Yeerk vào đầu thì mọi rắc rối của họ sẽ được giải quyết. Tớ nghĩ toàn bộ nhóm Chia Sẻ đều như thế. Các thành viên tin rằng bằng cách biến thành một cái gì khác thì toàn bộ những nỗi khổ của họ sẽ tan biến.”
“Giống như làm diều hâu mãn kiếp vậy mà,” Marco móc lò.
Tobias ngọng luôn. Nó xoãi cánh bay ra xa.
“Tobias! Trở lại đây!” tôi gọi với theo.
“Đi thôi,” Rachel nói. “Bọn mình đứng đây nhìn quá lâu rồi.” Nó lườm thằng Marco. “Đừng chọc quê Tobias nữa, có được không? Lúc này tụi mình phải đoàn kết lại chứ!”
Tobias chợt sà xuống. “Cassie,” nó xuống quýt nói. “Cassie bị đưa ra cầu rồi. Cái cầu nhập á. Chúng đang chuẩn bị biến nó thành một kẻ Bị mượn xác.”
Bằng mắt người, tôi không thể nhìn rõ chuyện đó dưới ánh sáng mờ ảo màu huyết dụ. Tôi chỉ thấy thấp thoáng bộ đồng phục cảnh sát kè kè bên một thân hình nhỏ nhắn.
“Cậu có thấy Tom không?” tôi hỏi Tobias.
Thay câu trả lời, nó vỗ vỗ đôi cánh khỏe, bay vút lên cao tít ở phía trên vũng. Rồi nó bay ngược về, đâm nhào trở xuống.
“Thấy rồi,” nó nói.
Tôi lưỡng lự, không biết có nên hỏi tiếp không... và cũng không biết mình có thực sự muốn biết câu trả lời hay không. “Ảnh có ở trong lồng không? Hay ảnh là... dân tình nguyện.”
“Ảnh ở trong lồng” Tobias đáp. “Ảnh đang chửi tên gác Hork-Bajir như điên.”
“Tuyệt!” Tôi đã biết Tom không phải là một kẻ tình nguyện. Hẳn bọn chúng phải đấm đá dữ lắm mới chiếm được cơ thể anh.
“Cassie sắp tới cuối cầu rồi,” Tobias báo động. “Chúng ta chỉ còn vài phút trước khi bọn Yeerk chui vào đầu nó.”
Đến lúc rồi! Bọn tôi đã ở dưới chân thang.
Cả bọn chạy nấp sau một nhà kho. Marco đẩy tôi ra một góc, kéo sát đầu tôi lại để tôi nghe thật rõ tiếng thì thào của nó. “Nghe tớ nè, trước khi hành động, có một điều này, Jake ạ, tớ muốn cậu hứa với tớ.”
Tôi biết nó định nói gì.
“Nếu tớ chết thì chẳng sao. Nhưng đừng để chúng bắt tớ. Đừng để chúng nhét cái thứ tởm lợm ấy vào đầu tớ.”
“Yên tâm đi...”
“Ê!” một giọng người la lớn.“Hai thằng kia. Chúng mày là ai?”
Tôi quay phắt lại. Một gã đàn ông. Chỉ có một người. Nhưng ngay sát một bên hắn là một tên Hork-Bajir to bự đang đưa cái nhìn ngờ vực. Bên kia là một tên Taxxon.
Chẳng hiểu vì cớ gì hắn không thấy Rachel. Nó chỉ ở đâu đây quanh ngôi nhà. Nhưng hắn đã thấy tôi và Marco đang nói chuyện. Chắc hắn thấy hai đứa tôi khả nghi.
“Hả?” Marco hỏi lại. “Chúng tôi là ai à? Ê nè, còn ông là ai?”
“Bắt lấy chúng,” gã đàn ông ra lệnh.
Tên Hork-Bajir lao tới hai đứa tôi. Tên Taxxon trườn tới trước trên mấy chục cái cẳng lởm chởm gai bén như dao. Những con mắt bạch tuộc đỏ ngầu của hắn nhìn láo liên. Trong khi cái miệng bự thì ngáp ngáp, vẻ thèm thuồng.
Tôi hiểu mình phải biến hình ngay. Nhưng tôi lại sợ đến cứng người.
Và rồi tôi thấy Rachel. Nó đã đi bọc ra phía sau bọn Mượn xác.
Và nó đang mỗi lúc một bự ra.
Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng - K. A. Applegate Animorphs - Tâp̣ 1: Cuôc̣ Xâm Lăng