This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 18869 / 53
Cập nhật: 2015-07-21 18:44:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
à Tịnh Huyên bước vào phòng trước sự ngỡ ngàng của Hà Anh và Lương Sơn. Cô vội chạy ra cửa đón bà:
- Chào bà chủ.
- Ồi. Cậu Tuấn Anh đó à? Trông cậu gầy hơn hôm trước phải không?
- Tuấn Anh vẫn bình thường cảm ơn bà chủ đã quan tâm.
Lương Sơn bước đến cúi chào bà:
- Bà Chủ. Chào bà. Sao bà chủ không chờ chúng tôi đi rước bà lại đến quá bất ngờ.
Anh bảo Hà Anh rót nước mời bà uống khi mọi người yên vị trong phòng khách sang trọng của tòa biêt thự trong công ty.
Bà Tịnh Huyên phẩy tay:
- Tôi đã có người đưa đến đây, làm phiền các cậu làm gì.
- Nhưng đó là nhiệm vụ của chúng tôi thưa bà chủ.
- Tôi biết, nhưng các cậu đang quản lý công ty tôi không thể vì việc riêng làm phiền các cậu được.
- Giám đốc dặn chúng tôi lo cho bà chủ. Đường xa mệt nhọc, bà chử nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ gọi cậu Tuấn Anh đây.
Bà Tịnh Huyên vừa người, nước da ngăm ngăm, gương mặt tròn phúc hậu, cánh mũi đầy đặn suôn thẳng làm nổi bật khuôn mặt vẫn còn vẻ trẻ trung, xinh đẹp thuở thiếu thời. Hà Anh ngước nhìn bà Tịnh Huyên rồi so sánh ngầm. Cô nghĩ Quốc Tuấn có lẽ rất giống mẹ cái xinh đẹp ấy.
Câu hỏi của bà Tịnh Huyên làm Hà Anh giật mình.
- Thế nào Tuấn Anh cậu báo cáo công việc cho tôi nghe đi. Cậu đang làm nhưng gì khi giám đốc vắng mặt.
Vẻ mặt nghiêm nghị của bà làm cho Hà Anh có cảm giác đang ngồi trước mặt khi bà phỏng vấn hôm nào. Cô nhanh nhẹn trả lời.
- Tất cả các đơn thư hành chánh cháu đều giải quyết xong cả.
- Không có trường hợp thắc mắc nào cả sao?
Lương Sơn xen vào.
- Cậu Tuấn Anh rất có tài ăn nói, mọi người đều hài lòng khi đến mua bán, trao đổi mọi vấn đề có liên quan đến công ty. Tuấn Anh giải quyết nhanh gọn, khách hàng không ký được hợp đồng vẫn nở nụ cưới trên môi khi ra về đấy bà chủ ạ.
Bà Tịnh Huyên nheo mắt cưới:
- Cậu Lương Sơn có khen cậu quá lời không vậy Tuấn Anh.
Hà Anh lắc đầu bảo:
- Đó là cái nhìn chủ quan của anh ấy. Còn công việc thì đúng là cháu làm theo chuyên môn nhanh gọn, tự tin và quyết thành công là phương châm cháu tự đặt ra và buộc mình phải đạt mỗi ngày.
Bà Tịnh Huyên gật gù, bà đưa mắt nhìn quanh phòng:
- Ta sẽ xem xét mọi thứ. Nhớ để hồ sơ cho ta kiểm tra. Còn nhìn sơ bộ ta thấy có lẽ mình chọn không lầm người rồi. Các cậu làm việc tốt lắm, Quốc Tuấn có những trợ lý đắc lực vì ở đây con trai ta chưa quen việc.
- Không, cậu chủ lãnh đạo tốt lắm bà chủ ạ. Công ty vừa chiết xuất mấy sản phẩm nước hoa mùi hương quý phái dành cho đàn ông sắp tung ra thị trường.
- Nước hoa loại nào? Sao tôi không nghe Quốc Tuấn báo cáo việc này nhỉ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau:
- Có lẽ giám đốc muốn dành cho mẹ mình sự bất ngờ.
- Ta củng mong như vậy. Quốc Tuấn và các cháu là thế hệ trẻ luôn luôn sáng tạo đổi mới bên cạnh những sản phẩm đã thành truyền thống. Các cháu nắm bắt thời cơ kịp thời. Hãy giúp cho Quốc Tuấn nghe các cháu.
- Dạ.
- Cậu kể cho tôi nghe vài sản phẩm mới xem.
Lương Sơn nhẩm tính:
- Có mười hai loại được chiết xuất từ hoa lá Hồng cúc, dạ hương, gỗ thông, trắc\..\. nước hoa kể cả keo xịt tóc bán khá chạy trên thị trường.
- Đây là tin vui đúng không? Công ty Hào Hoa phát triển nhờ các cháu đấy ta rất cảm ơn.
Hà Anh mỉm cười. Cô góp thêm chuyện cho vui, bà Tịnh Huyên rất hài lòng và khen ngơi trợ lý giám đốc Tuấn Anh có năng lực:
- Cậu Tuấn Anh mới làm trợ lý đã tỏ rõ cái tài năng của mình Quốc Tuấn có hai người bên cạnh giúp đỡ đắc lực tôi đỡ lo rồi.
- Dạ, công Việc ở đây đã có cháu và Lương Sơn làm mỗi ngày, bà chủ cứ nghỉ ngơi.
- Tôi phải ra Đà Lạt xem công việc của công ty thế nào trong những ngày Quốc Tuấn vắng mặt. Đây là chi nhánh riêng của con trai tôi nhưng nó là chi nhánh của công ty mẹ vì vậy tôi phải theo dõi mọi hoạt động.
- Thưa bà chủ trước khi đi giám đốc Quốc Tuấn đã phân công giao việc rất rõ ràng.
- Tôi biết,., hai cậu đã gíup Quốc Tuấn rất tốt trong những ngày con trai tôi đi vắng, xem như ổn rồi tôi rất yên tâm.
- Thưa bà chủ, giám đốc chỉ đạo cho chúng tôi lo cho bà chủ, Tuấn Anh lo việc này đi.
Bà Tịnh Huyên mỉm cười hài lòng:
- Thật ra không khí Đà Lạt rất hợp với tuổi già, tôi ra đây tịnh dưởng là chính, xem xét công việc chỉ là việc phụ. Tôi tin hai cậu sẽ làm tốt mọi thứ nên giao việc này cho các cậu Nhất là Tuấn Anh, cậu lo cho công ty đi tôi nghỉ dưỡng sức ở khách sạn khỏi làm phiền các cậu tới lui.
Lương Sơn không đồng ý:
- Bà chủ cần người giúp, không ai tin cậy và tất hơn Tuấn Anh đâu. Đây là ý của giám đốc chúng tôi không dám trái lệnh.
Bà Tịnh Huyên nhìn Lương Sơn cười dễ dãi:
- Cậu giỏi tài tuân lệnh cậu chủ thôi. Lệnh tôi không có hiệu lực hả?
Lương Sơn cúi đầu:
- Dạ, cháu khóng dám. Chỉ vì lo sức khỏe cho bà chủ thôi nên cháu không thể không thực hiện theo yêu cầu của giám đốc.
- Nhưng tôi đi chơi, Tuấn Anh đi theo ai giải quyết công việc ở đây.
- Cháu ạ, xin bà chủ tin tưởng.
- Được rồi, thật ra khi tiếp xúc với hai cậu tôi rất yên tâm. Các cậu còn phải giúp cho giám đốc khá nhiều trong thời gian tới nữa đó. Có thể cả tháng giám đốc vắng mặt.
- Tuấn Anh cậu giỏi chuyên môn và giao tiếp tết trực tiếp giúp giám đốc việc này nhé.
Hà Anh lắng nghe chỉ đạo của bà Tịnh Huyên, cô ngạc nhiên hỏi:
- Giám đốc hứa với cháu vài ngày nữa sẽ về. Sao bà chủ bảo\..\.
Bà Tịnh Huyên nhấp ngụm trà nóng từ tốn nói:
- Tôi chỉ có một mình Quốc Tuấn là đứa con trai duy nhất, Sắp tới tôi sẽ cưới vợ cho Quốc Tuấn. Quốc Tuấn cứ lo làm ăn hẹn lần hẹn nữa mãi. Tôi rất lo lắng chuyện gia đình cho con trai mình. Nhưng hình như Quốc Tuấn không mấy quan tâm đến.
Lương Sơn gật dầu:
- Cậu chủ mãi lo làm ăn nên chưa nghĩ đến. Sự nghiệp là trên hết mà bà chủ.
- Biết vậy là tốt, nhưng mãi lo kiếm tiền để làm gì? Phải có gia đình con cái chứ, mai mốt già ai lo.
- Bà chủ nói đúng, chuyện hôn nhân đời người rất quan trong ạ. Cháu nghĩ giám đốc rất cẩn thận khi chọn bạn đời, Hà Anh xen vào. Không hiểu sao bà Tịnh Huyên lại khen cô:
Câu nói thật hợp ý tôi. Vì vậy khi nghe Quốc Tuấn nhận lời đi du lịch với người yêu của nó các cậu biết tôi vui cỡ nào không?
Hà Anh đưa mắt nhìn Lương Sơn, không hiểu sao cô mím chặt môi lại vẻ mãt ưu tư.
- Cô Mỹ Mỹ phải không ạ?
Đặt ly nước xuống bàn ngả người ra tựa vào thành salon bà Tịnh Huyên có vẻ rất hài lòng:
- Các cậu biết Mỹ Mỹ chứ!
- Dạ có biết, cô ấy đến đây tuần trước.
- Giọng bà Tịnh Huyền sôi nổi.
- Tuấn Anh cháu thấy Mỹ Mỹ thế nào? Rất hợp với giám đốc của cháu chứ?
Bà Tịnh Huyên hỏi nhưng như để khẳng định thêm ý bà. Hà Anh tìm cách trả lời:
- Cô ấy rất đẹp. Hình như giám đốc và cô ấy cãi nhau, họ không đồng quan điểm.
- Cháu thấy thế à? Có lẽ Mỹ Mỹ hay vòi vĩnh mà Quốc Tuấn không thích chiều nó.
Hai cậu biết không, trong số bạn của Quốc Tuấn ta chưa thấy cô nào vừa đẹp người lại đẹp nết như Mỹ Mỹ cả.
Lương Sơn vẫn im lặng xoay xoay tách trà uống cạn trên tay. Anh không dám nói thật sợ bà chủ phiền Hà Anh đành nói:
- Cháu chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, sau đó giám đốc đã nhận lời đi chơi, có lẽ họ lại vui vẻ bên nhau rồi.
- Ta hi vọng lắm nên vừa điện cho Mỹ Mỹ, nếu cần cứ giữ Quốc Tuấn lại đi chơi thêm vài hôm nữa. Dễ gì Quốc Tuấn đi chơi thoải mái nếu không nhờ hai cậu giúp ở công ty.
Bà Tịnh Huyên nói một hơi không cần suy nghĩ. Hà Anh cảm thấy mệt mỏi khi nghe bà nói, cô lên tiếng:
- Bà chủ đi nghỉ, trưa rồi ạ.
Bà cười đưa tay ra bảo:
- Tôi mới đến có phiền hai cậu nghỉ trưa không?
- Dạ không ạ.
- Tôi thích ở đây trò chuyện với hai cậu một chút. Ta có nhờ quản lý khách sạn gần đây đặt một bàn tiệc. Lát nữa chúng ta cùng đi ăn cho vui.
- Dạ bà chủ thật chu đáo.
- Đừng khen ta. Ta chỉ chu đáo khi cưới vợ xong cho Quốc Tuấn. Hiện nay ta đang lo đây.
- Lo Việc gì thưa bà chủ? Chúng tôi có thể giúp ba không?
- Dĩ nhiên là có thể cho nên ta mới tâm sự với hai người.
Hà Anh và Lương Sơn chờ đợi. Vẻ mặt bà rất quan trọng, bà Tịnh Huyên tuyên bố:
- Sau tuần lễ đi Singapo về tôi sẽ tổ chức lễ cưới cho Quốc Tuấn ngay không cần lễ đính hôn.
Lương Sơn giật mình ngăn:
- Thưa bà chủ, liệu cậu chủ có bằng lòng không, vì cậu ấy đang tìm hiểu cô Mỹ Mỹ ạ.
Bà uống hết ngụm nước rồi đứng lên:
- Các cậu phải khuyên giám đốc điều này. Tôi quyết không để vuột mất cơ hội vì Mỹ Mỹ là cô gái tốt. Cô ấy rất yêu thương và chìu chuộng tôi, cô ấy con gia đình giàu có lại có tài Quốc Tuấn không lý do gì mà từ chối.
- Cháu nghĩ cậu chủ là giám đốc thì đám cưới sẽ phải long trọng, làm nhanh như thế sợ giám đốc phán đối.
- Các cậu nghĩ như thế à, nhưng tôi muốn Quốc Tuấn không có thời gian suy nghĩ nữa. Cưới vợ và sự nghiệp đi đôi sẽ ổn định hơn. Tôi đã quyết định rồi. Quốc Tuấn sẽ vâng lời.
- Có lẽ phải như vậy thôi.
Tự nhiên Lương Sơn buông lời theo ý bà Tịnh Huyền. Hà Anh nghe ý bà đã quyết, cô biết Quốc Tuấn khó mà cưỡng lại. Vả lại anh đã có người yêu, Mỹ Mỹ rất đẹp, một người đẹp như thế là mơ ước của bao chàng trai. Họ đang tay trong tay đi dạo trên những đường phố tuyệt đẹp ở Singapo. Họ trao nhau những nụ hôn say đắm. Họ âu yếm cuồng nhiệt bên nhau.
Không hiểu sao khi nghe tin này Hà Anh chợt như kẻ mất hồn.
° ° °
Quốc Tuấn bườc vào công ty với túi xách khá nặng trên tay. Anh mở cửa văn phòng với nụ cười tươi tắn.
Chợt anh sững lại khi thấy bà Tịnh Huyên có mặt nơi đây bên cạnh hai trợ lý của mình. Hình như bà đang bàn bạc với họ chuyện gì. Anh hắng giọng:
- Mẹ, mẹ khỏe không?
- Ồ sao về sớm vậy con. Mẹ nghe Mỹ Mỹ xin với mẹ cho con đi sang Thái Lan vài hôm rồi trở về kia mà.
Quốc Tuấn có vẽ mệt mỏi sau chuyến đi dài. Hai trợ lý của anh chỉ gật đầu chào anh rồi quay lại bàn làm việc không làm phiền họ.
- Con đi chơi nhiều ngày bỏ công việc cho ai hả mẹ?
Bà Tịnh Huyên nhìn anh vẻ dò xét:
- Con về đây còn Mỹ Mỹ đâu không cùng về?
- Cô ấy ở lại Thái Lan du lịch với mấy người bạn. Công việc biểu diễn của cô ấy mẹ không hiểu đâu?
- Sao lại không hiểu. Con và Mỹ Mỹ lại buồn gì à?
- Sao mẹ biết?
- Mẹ là mẹ của con mà. Mỹ Mỹ nói với mẹ con không chịu chìu ý nó, con kỳ quá Quốc Tuấn.
Anh cười dịu dàng nhìn mẹ:
- Chuyện của con và Mỹ Mỹ để con lo, mẹ đừng nghe lời cô ấy không có gì nghiêm trọng cả. Chúng con vẫn vui vẻ mà.
Bà Tịnh Huyên nhìn anh lạ lầm:
- Con nói nghiêm túc cho mẹ nghe chuyện của con và Mỹ Mỹ để mẹ tính cho.
Quốc Tuấn nhìn mẹ cất giọng ân cần:
- Mẹ lo sức khỏe của mình trước con biết mẹ không được khỏe nên ra Đà Lạt tịnh dưỡng. Hai ngày nay mẹ thấy thế nào?
Bà Tịnh Huyên cười cho anh yên tâm:
- Mẹ rất khỏe con ạ. Và mẹ vui vì có hai trợ lý của con giúp đỡ, Tuấn Anh và Lương Sơn rất gỉoi. Con nhớ ưu ái hai người này.
- Mẹ khỏi lo, nhân viên của con mà.
- Ừ mẹ nhắc như thế vì mẹ nhờ họ giúp con trong những ngày con vắng mặt ở công ty.
- Sao ạ, mẹ nói gì con không hiểu?
Bà Tịnh Huyên nhìn con đăm đăm:
- Mẹ muốn con chuẩn bị đi là vừa.
- Chuẩn bị? Việc gì vậy mẹ?
- Hôm qua Mỹ Mỹ hứa với mẹ sẽ cùng về với con để bàn chuyện quan trọng.
- Mỹ Mỹ hay quên lắm mẹ ạ.
- Mẹ không tin vì Mỹ Mỹ rất quý mẹ.
- Nó rất muốn cùng con xây dựng tương lai.
Quốc Tuấn cười to:
- Cô ấy cũng từng muốn như thế. Nhưng hình như Mỹ Mỹ chỉ nói cho vui, cô ấy không quan trọng vấn đề hôn nhân như mẹ.
Bà Tịnh Huyên cất giọng lạnh băng:
- Mẹ nghĩ con nói thêm cho Mỹ Mỹ, có phải con không thích Mỹ Mỹ đúng không?
- Đã quen nhau mấy năm con không có điều kiện gần cô ấy, con muốn tìm hiểu kỹ khi thật sự đến với nhau mẹ ạ, con không muốn sau hôn nhân là bãi chiến trường.
- Con nói quá, Mỹ Mỹ rất dễ thương.
- Cô ấy sẽ là nàng dâu tốt.
- Mẹ ơi, mẹ nôn nao chuyện ấy làm gì, con hẹn mẹ để chúng con tìm hiểu một thời gian nữa. Con sẽ báo cho mẹ tin vui.
Quốc Tuấn định nói đùa cho qua chuyện. Nào ngờ bà Tịnh Huyên nhìn anh với vẻ giận hờn. Bà nghiêm giọng:
- Con nghe đây một tuần nữa mẹ sẽ tổ chức lễ cưới cho con và Mỹ Mỹ, Quốc Tuấn không lạ gì tính mẹ anh.
- Mẹ à, Đâu cần gấp như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm bọn con quan hệ không trong sáng.
- Tôi không cần biết, cậu đừng cãi nữa.
- Nhưng chúng con chưa đính hôn.
Bà Tịnh Huyên lắc đầu:
- Con không được từ chối nếu con thương mẹ hiểu chưa.
Nói rồi bà nhẹ nhàng đứng lên Quốc Tuấn nhẹ nhàng tìm kế hoãn Tuấn nhẹ nhàng tìm kế hoãn binh:
- Mẹ à, con thật sự muốn làm nên sự nghiệp trước khi lập gia đình riêng. Công việc của công ty rất cần con. Con xin hẹn mẹ vài tháng nữa lúc đó me yên chí, con sẽ thực hiện ý định của mẹ.
Bà Tịnh Huyên đi về phía cầu thang Quốc Tuấn giữ mẹ lại:
- Mẹ nghe con trình bày đi, bắt buộc con cưới vợ trong khi con chưa chuẩn bị tư tưỡng gì cả con nghĩ mình không hạnh phúc.
Bà trừng mắt:
- Con đừng lý luận nữa nếu con không muốn mẹ tức chết vì con.
- Con\..\.
Quốc Tuấn biết tính của mẹ nên anh cố thuyết phục:
- Mẹ không thương con sao?
- Chính con mới không biết thương mẹ. Mẹ muốn xây dựng tương lai bền vững cho con, Vậy mà con cứ chùng chình mãi là thế nào?
- Con muốn sự nghiệp đi đầu. Con chỉ yêu cầu mẹ cho con được quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình.
Bà Tịnh Huyên cười gằn:
- Mẹ đã thư thả cho con ba năm rồi. Bây giờ không chờ đợi một ngày nào nữa. Mẹ quyết định cả rồi.
Quốc Tuấn cảm thấy muốn nghẹt thở khi nghe mẹ tuyên bố:
- Mẹ quyết định điều gì? Sao không hỏi ý kiến con.
- Hỏi con để con từ chối à?
- Như vậy mẹ không hề tôn trọng con.
- Không phải mẹ không tôn trọng nhưng có hỏi con cũng hẹn mãi cho nên mẹ đã báo với mọi người ngày cưới của con rồi
- Sao mẹ làm vậy được chứ. Con không thể.
- Con nói sao? Con muốn mẹ tức chết hả Quốc Tuấn. Người mẹ cưới cho con là người yêu của con. Hai người lại đang đi chơi với nhau. Như vậy còn gì mà giữ kẽ nữa. Chỉ tổ chức đám cưới để hợp thức hóa cuộc sống.
Có gì khác đâu. Con và Mỹ Mỹ yêu nhau mẹ đâu có ý kiến gì, giờ cưới nhau con lại không đồng ý. Thật ra con định làm gì vậy Quốc Tuấn?
- Con và Mỹ Mỹ là bạn thân. Đi chơi với nhau là chuyện bình thường còn chuyện hôn nhân có nhiều ràng buộc, con muốn mẹ thư thả một chút, sao mẹ lại bắt buộc con vô lý như vậy.
- Bảo con cưới vợ là vô lý à. Sao con không biết suy nghĩ.
Bà Tịnh Huyên định bước đi bỗng khuôn mặt bà xầm đi vì giận giữ:
- Không được cãi, nói tóm lại một tuần nữa sẽ tổ chức đám cưới cho con và Mỹ Mỹ đó. Mẹ không muốn nghe một ý kiến nào nữa.
Biết mẹ mình đã quyết định khó mà cãi lời. Tự nhiên anh nhớ đến chuyện của Hà Anh liền cứng rắn bảo:
- Mẹ, con biết mẹ muốn tốt cho con nhưng con lớn rồi con xin tự quyết định cuộc hôn nhân của mình.
Giận dữ bà Tịnh Huyên gằn từng tiếng một:
- Không nói gì nữa tôi đã cho in thiệp, đặt tiệc cả rồi. Cậu không đồng ý không đươc đâu.
- Tại sao mẹ lại làm vậy? Anh kêu lên thất vọng.
- Mẹ không thể ép con được.
- Cậu dám cãi hả?
- Con sẽ bỏ đi cho mẹ xem.
- Cậu dám. Cậu là đồ bất... hiếu.
Vừa hét giận dữ, bà định bước đi, khuôn mặt bà Tịnh Huyên bỗng từ từ trắng bệch như không còn sức sống. Quốc Tuấn đang giận anh bỗng hét lên điếng người khi thấy mẹ như thế. Anh bước nhanh lại chỗ bà Tịnh Huyên đỡ lấy mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ sao thế này?
- Mẹ anh rụt người lại:
- Đừng\..\.
Bà thở mệt nhọc lắc đầu:
- Mẹ muốn thấy con có hạnh phúc trước khi mẹ nhắm mắt:
Quốc Tuấn kêu lên:
- Mẹ... cho con xin lỗi. Mẹ hãy lo cho mình rồi tính chuyện con sau. Tuấn Anh, Lương Sơn mau gọi xe cấp cứu.
Quốc Tuấn ôm lấy mẹ, bà suýt ngất trên tay anh. Hơi thở mệt nhọc. Tay vịnh vào thành ghế dáng vẻ đau khổ tột cùng, thầm lặng. Khi thấy Quốc Tuấn phản ứng mạnh, bà Tịnh Huyên rất hiểu con mình. Quốc Tuấn rất cứng rắn. Cả hai mẹ con giống nhau về tính tình và hiểu rõ ý nhau. Vì vậy khi anh không đồng ý tức là mọi hi vong của bà đã tiêu tan thành mây khói. Mọi cố gắng của bà khi thu xếp tổ chức đám cưới bị Quốc Tuấn đảo lộn không thương tiếc.
Bà Tịnh Huyên bị hụt hẫng nên trở bệnh đau tim phải đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm Đà Lạt. Hai vị trợ lý chứng kiến nhưng không dám lên tiếng khuyên hai người. Bởi vì ai cũng có lý lẽ riêng. Hà Anh thấy Quốc Tuấn thật đáng thương hơn đáng giận. Nhưng cô cũng lấy làm lạ tại sao Quốc Tuấn lại từ chối Mỹ Mỹ. Cô ấy là người yêu của anh kia mà. Cuộc sống không đơn giản chút nào. Cô và Lương Sơn giúp Quốc Tuấn đưa bà Tịnh Huyên vào bệnh viện. Ai cũng lo sợ cho sự an nguy của bà chủ không dám nói gì thêm.
° ° °
Bà Tịnh Huyên mở mắt ra rlhìn xung quanh bà toàn là một màu trắng toát. Bà chợt nhận ra tay mình đanh bị truyền dịch. Bà định ngồi dậy nhưng không được. Chuyện gì xảy ra với bà như thế. Bà Tịnh Huyên lờ mờ nhớ ra. Quốc Tuấn làm trái ý bà. Bà không chịu nổi, biết ăn nói làm sao với mọi người khi bà tuyên bố đám cưới con trai. Tất cả đã định sẵn theo ý của bà. Quốc Tuấn làm trái tim vốn yếu đuối của bà đau từng cơn. Đau đến nỗi bả không gương nổi chắc Quốc Tuấn đưa bà vào đây. Bà nhìn quanh không thấy bóng dáng con trai.
Quốc Tuấn đứng tựa lan can nhìn mông lung ra quãng trời cao rộng của xứ Đà Lạt sương mù. Phía xa đồi núi chập chùng, ngàn thông reo vi vu. Không hiểu sao một tuần du lịch ở Singapo anh và Mỹ Mỹ không có tiến triển gì hơn. Cô thật sự làm anh thất vọng chử không thể yêu. Sự bốc đồng đòi chia tay, giận hờn rồi năn nỉ của cô làm cho Quốc Tuấn chán ngán hơn khi đối diện với Mỹ Mỹ. Vì vậy anh không thể nào cười gấp Mỹ Mỹ theo lệnh của mẹ. Sao bà lại cố chấp như thế?
Hà Anh ngồi trong phòng canh giấc ngủ cho bà Tịnh Huyên. Giật mình dậy nãy giờ bà nhìn người có dáng quen quen nhưng đó là một cô gái. Bà có biết cô gái nào khác Mỹ Mỹ. Bà cất tiếng hỏi.
- Cô à, tôi đang ở đâu đây?
Hà Anh giật mình quay lại, cất tiếng nhỏ nhẹ:
- Kìa bà chủ đã tỉnh. Bà thấy khỏe chưa?
- Khỏe, nhưng cô là ai? Sao tôi trông quen quen và gọi tôi là bà chủ?
- Dạ... cháu là Hà Anh ạ. Quốc Tuấn nhờ cháu chăm sóc bác.
- Quốc Tuấn đâu?
Bà Tịnh Huyên bắt đầu thấy nản bà hỏi giọng không vui. Hà Anh nhỏen miệng cười:
- Anh ấy canh bác cả ngày hôm qua rất may bác sĩ bảo bác không sao nên Quốc Tuấn nhờ cháu chăm sóc bác. Anh ấy về công ty sắp xếp công việc rồi trở vào với bác.
- Cô à, sao tôi trông cô quen quen mà nghĩ mãi không ra.
Hà Anh bật cười, cô thấy lúc này mình mới thật sự sống đúng bản chất của mình.
- Cô liệu lời nói với bà Tịnh Huyên:
- Bác đừng suy nghĩ nhiều mệt lắm. Cháu sẽ giúp bác khỏe lại mà.
- Cô tốt quá Quốc Tuấn này giỏi lắm tìm cho mẹ người tâm sự nhưng cô là ai?
Bà lại thắc mắc lần nưa Hà Anh chỉ cười.
- Cháu là em gái của Tuấn Anh.
- A, hèn gì bác biết quen quen cứ nhìn mãi mà không dám nói.
- Dạ, bác rất tinh ý.
- Tôi có trí nhớ khá tốt. Cô không có việc gì làm sao lại đến đây chăm sóc cho tôi.
- Cực khổ lắm đó, người già khó tính con cái bỏ đi cả.
Bà Tịnh Huyên chớp nhẹ đôi mắt.
- Anh Quốc Tuấn rất có hiếu với bác, đâu có ai bỏ đi mà bác sợ.
- Cô còn nhỏ chưa hiểu hết lòng mẹ thương con. Mình thương nó mà nó cãi mãi nên bác mới sinh bệnh đó cháu.
Hà Anh thật lòng khuyên bà:
- Bác đừng lo nghĩ nhiều. Việc gì của anh ấy, anh ấy tự lo Anh ấy lớn rồi.
- Bác biết Quốc Tuấn có thể tự lập nhưng việc hôn nhân ít ra cũng cho bác có ý kiến. Con cái dù lớn vẫn có cha mẹ chứ.
Hà Anh tìm cách an ủi bà:
- Bác ơi việc hôn nhân là việc hệ trọng của một đời người. Anh ấy không bằng lòng Mỹ Mỹ, có lẽ có điều gì chưa ổn đối với họ, cháu nghĩ bác ép họ cưới gấp sau này không hay lỡ lảng thì sao?
Bà Tịnh Huyên như thấu hiểu lời Hà Anh. Cô gái nhỏ nhắn có gương mặt thanh tú này ăn nói rất thanh thoát thật giống Tuấn Anh. Cô nói năng khéo léo làm cho bà Tịnh Huyên nguôi nguôi trong lòng:
- Sao chuyện của bác cái gì cháu cũng biết vậy Hà Anh. Cháu quen Quốc Tuấn bao giờ?
- Không ạ, cháu đâu có quen với Quốc Tuấn. Cháu biết chuyện bác là vì... Tuấn Anh nhờ cháu chăm sóc bác. Cháu hỏi và anh Quốc Tuấn kể cho cháu nghe.
Bà Tịnh Huyên gật gù:
- Vậy Hà? Vậy mà bác cứ nghĩ cháu và Quốc Tuấn quen nhau chứ?
- Không ạ. Bác yên tâm đi.
Hình như Hà Anh hiểu rõ lời bà Tịnh Huyên nói. Bà lo sợ Quốc Tuấn có người yêu khác bỏ Mỹ Mỹ.
- Bác làm sao yên tâm khi Quốc Tuấn làm bác bẽ mặt với mọi người.
Hà Anh thở dài cô nói với bà như nói với mẹ mình:
- Có những điều mà mẹ cha và con cái không hiểu nhau. Có lẽ người được thì có người phải chịu mất bác ạ. Chuyện hôn nhân con trẻ bây giờ khác xưa rồi bác ạ. Yêu nhau nhưng chưa thể lấy nhau. Hãy để tình yêu đến với họ một cách tự nhiên. Khi họ thấy sống cần nhau, không thể thiếu nhau thì họ sẽ tính đến chuyện hôn nhân bác ạ. Con bác không có ế đâu bác lo.
Câu nói cuối cùng của cô làm bà Tịnh Huyên phì cười. Bà lắc đầu thỡ dài:
Bọn trẻ các người bây giờ thật khó hiểu, bác không làm gì được. Cháu khuyên Quốc Tuấn giùm bác, ơn này bác không quên đâu.
Hà Anh đỡ bà ngồi dậy:
- Bác đã khỏe chưa? Bác ăn một chút nha. Ngày qua bác chưa ăn gì cả.
- Ai nấu thức ăn vậy Hà Anh?
- Thưa cháu ạ, bác ăn xem có ngon không?
- Bà Tịnh Huyên cảm thấy đói và hơi mệt bà dùng món súp dơ Hà Anh nấu rất ngon, bà khen:
- Hà Anh giỏi quá. Cháu nấu ăn ngon lắm. Phải chi bác có đứa con như cháu, Quốc Tuấn bất hiếu còn có con gái an ủi cũng hạnh phúc.
Hà Anh cười nhẹ nhàng ngồi xuống lau mặt cho bà, không hiểu sao cô thấy thương bà như mẹ của mình. Nhưng mẹ cô chưa hề gần gũi và nói lời ngọt ngào với cô lần nào.
Cô khao khát một người mẹ hiền hậu như bà Tịnh Huyên.
- Chắc ở nhà cô có hiếu với mẹ lắm phải không Hà Anh?
Thoáng giật mình, Hà Anh lí nhí đáp:
- Cháu không biết ạ.
- Ba mẹ cháu ở đâu?
- Dạ ở thành phố ạ.
- Cháu ở đây với bác chứ?
- Dạ lúc đầu anh Quốc Tuấn nhờ cháu chăm sóc giùm bác vài ngày. Có lẽ..
- Cháu bận Việc sao?
- Dạ, cũng bận ạ.
- Cháu làm Việc ở đâu.
- Ở công ty.
Suýt chút nữa Hà Anh để lộ thân phận mình cô trở đi khi bà Tịnh Huyên hỏi dồn:
- Vậy cháu nghĩ lâu người ta đuổi việc làm sao?
- Không ạ, trước kia cháu làm ở công ty thu mua hoa bây giờ định chuyển nơi khác. Cháu tình nguyện chăm sóc bác đến khi lành bệnh, bác bằng lòng không?
Bà Tỉnh Huyên hài lòng bà cảm thấy dễ chiu khi cô chăm sóc bà tận tình. Cô xoa bóp cho bà, nấu ăn rất ngon và rất dịu dàng lúc nào cũng khuyên nhủ, lựa lời ngon ngọt dễ nghe nói với bà. Bà Tịnh Huyên rất có cảm tình và hết lời khen ngợi cô.
Quốc Tuấn đứng bên ngoài, qua ô cửa kính anh thấy bà Tịnh Huyên rất vui. Hình như Hà Anh rất hợp ý bà. Anh để cho họ tự do nói chuyện. Nhìn mẹ vui vẻ ăn uống bình thường. Quốc Tuấn bước vào:
- Mẹ, mẹ khỏe không?
Bà Tịnh Huyên đưa mắt nhìn Quốc Tuấn. Gương mặt đầy đặn của anh hơi hóp vào, bà bỗng đau lòng hơn là giận anh:
Con đó Hà Tuấn? Sao con không lo chuyện công ty đi. Ở đây mẹ có Hà Anh rồi.
- Mẹ ăn uống gì chưa con lo.
- Khỏi, có Hà Anh chăm sóc cho mẹ rồi.
- Mỹ Mỹ đâu không thấy đến thăm mẹ.
- Con đã điện cho cô ấy nhưng chựa thấy đến.
- Có lẽ nó bận nhiều việc nên chưa đến, nó rất thương mẹ và quan tâm đến mẹ như Hà Anh.
- Hà Anh cô giúp mẹ tôi nha.
Hà Anh gật đầu, Nghe bà Tịnh Huyên so sánh Mỹ Mỹ với Hà Anh bất giác anh trộm nhìn cô. Hà Anh thật tuyệt vời hơn anh tưởng. Với mái tóc giả ngang vai cô rất nữ tính, dễ thương lạ, Phải nói Hà Anh rất đẹp, cái đẹp dịu dàng thùy mị, rất duyên dáng. Anh thích nhìn cô ngay giây phút đầu tiên gặp gỡ Hình ảnh một cô gải có đôi mắt đẹp làn mi cong vút khiến hồn anh ngây ngất, một thoáng quên cả đất trời. Đôi mắt như thu hồn anh làm anh ngơ ngẩn giục anh lái xe chạy đuổi theo. Giọng cười, cái lêu lêu và đôi mắt tinh nghịch có lúc giận dữ đều đẹp rất ấn tượng theo anh làm tim anh chao đi mấy nhịp, dù anh đã có Mỹ. Mỹ sắc nước hương trời, nhưng Mỹ Mỹ dễ làm cho con người ta chán khi lâu ngày gần gũi cô. Còn Hà Anh càng làm cho người ta thích thú vì không những cô đẹp cái đẹp ngầm, cô ăn nói địu dàng, duyên dáng, cô còn có tài, giỏi công việc và biết yêu thương, chìu chuộng người khác, Mỹ Mỹ không thể có cái đức tính ấy. Thương người ư? Cô đi làm nhân đạo chẳng qua là để đánh bóng thêm tiếng tăm cho mình. Mục đích vì bản thân giàu có, quẳng tiền bố thí cho người khác. Một cô gái như thế làm sao có thể nào trở thành người vợ tốt được, Quốc Tuấn suy nghĩ mấy ngày liền vì anh sợ mẹ buồn sinh bệnh nặng thì khổ.
Hình ảnh Mỹ Mỹ xô mấy đứa trẻ khi chúng đến nhận quà làm anh thấy khó chịu, cô nói với anh giọng tức giận:
- Anh muốn em cho chúng bao nhiêu em cũng sẵn sàng. Có điều gần mấy đứa nhỏ gớm ghiếc ấy em tởm quá, chủng xấu xí, dơ bẩn đáng ghét.
- Ôi trời lòng nhân đạo của cô ở đâu chứ. Chúng đáng thương sao mà đáng sợ chứ.
Bà Tịnh Huyên thấy con trai ngồi thừ ra không nói gì liền hỏi:
- Con đang buồn mẹ à?
Anh giật mình như tỉnh giấc mơ dài liền bảo:
- Con lo cho mẹ, mẹ à Mỹ Mỹ rất khó chịu, cô ấy ngại đến bệnh viện.
- Sao con biết nó không đến đây được. Bệnh viện ai lại không kỵ nhưng mẹ vào đây nó phải vào thăm chứ. Mẹ tin Mỹ Mỹ không bỏ mẹ đâu.
Quốc Tuấn thở dài:
- Bây giờ con nói gì về Mỹ Mỹ mẹ cũng không tin. Sau này mẹ sẽ biết Mỹ Mỹ đòi chia tay con mãi. Hết chia tay lại giận hờn, đang vui vẻ lại đòi hỏi thứ này thứ nọ, con không thể nào chịu nổi tính khí quá trẻ con của cô ấy.
Sao lúc trườc con lạỉ yêu cô ấy đến độ mất ăn mất ngủ, bây giờ lại chê. Có phải con đã yêu cô gái khác không?
Quốc Tuấn ngồi yên mắt hướng về phía Hà Anh, cô đang xếp gọn đồ đạc trong phòng. Hình như không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai mẹ con họ.
Bà Tịnh Huyên lập lại:
- Con yêu ai cứ nói mẹ sê cưới cho con.
- Con bỏ Mỹ Mỹ là điều không thể tưởng.
- Sợ mẹ giận lại xúc động anh từ tốn:
- Mẹ ơi, mẹ không hiểu lòng con đâu.
- Con có ai ngoài Mỹ Mỹ. Có điều Mỹ Mỹ và con chưa đồng ý thì làm sao mà cưới. Mẹ không tin con không sao cả nhưng mẹ tin Mỹ Mỹ chứ. Mẹ cứ gọi và hỏi cô ấy xem.
- Con không nói thêm đâu.
- Có phải con từ chối hay xúc phạm gì đó làm Mỹ Mỹ giận nên nói lẫy.
- Không có, mẹ chỉ nên hiểu rằng chuyện này không phải do con làm ra đâu.
Bà Tịnh Huyên nghiêm giọng:
- Thôi việc lỡ rồi mẹ không đươc khỏe để lo cho con. Nhưng mẹ sẽ gọi Mỹ Mỹ về.
- Cả hai phải hứa với mẹ.
- Được, mẹ cứ gọi Mỹ Mỹ về. Con tin rằng Mỹ Mỹ không bao giờ bước đến đây.
- Nếu mẹ bệnh hoạn người chăm sóc mẹ không phải là Mỹ Mỹ.
- Sao con lại nói thế? Mỹ Mỹ hứa với mẹ Mỹ Mỹ rất thương mẹ.
Quốc Tuấn quạt nhè nhẹ cho bà:
- Đúng ra Mỹ Mỹ thương cái gia tài của mẹ, còn thương yêu thực sự trong lòng cô ấy trống không mẹ ạ. Để con tìm một người khác an ủi mẹ, chăm sóc cho mẹ tốt hơn.
- Hà Anh chăm sóc mẹ rất tốt. Mỹ Mỹ là con nhà giàu ai lại bắt nó chăm sóc mẹ chỉ cần nó đến đây thăm là mẹ vui rồi.
Quốc Tuấn nói như van:
- Con tìm cho mẹ một người rồi đó Hà Anh sẽ ở đây với mẹ. Mẹ đừng quá kỳ vọng vào Mỹ Mỹ nếu mẹ không muốn thất vọng, đau khổ sau này. Con thương mẹ nên nói trước.
- Thưa bác đã đến giờ uống thuốc ạ.
- Vất vả cho cô quá Hà Anh?
- Có gì đâu. Hà Anh thấy việc này rất đơn giản. Bác cần yên tĩnh anh nên chìu ý người bệnh một chút đừng làm bác xúc động.
Quốc Tuấn nhìn cô rồi cười:
- Nhưng mẹ tôi cố chấp, tôi sợ mai mốt mẹ tôi chịu không nổi khi đối diện với sự thật.
Cô xua tay:
- Anh đừng nói nữa bác ấy không chịu được đâu Từ từ bác ấy hiểu mà.
- Hà Anh xem ra hiểu ý mẹ hơn con đó Quốc Tuấn.
Anh mỉm cưới hạ giọng:
- Mẹ thật lạ thích khen người khác không bao giờ khen con trai mình.
Bà Tịnh Huyên thấy con trai mình nhận xét đúng liền bảo:
- Mẹ định khen con đây. Chưa kịp thì con đã trách.
- Khen con việc gì?
- Con tìm đâu ra một người giúp việc hiền hậu, nết na và siêng năng giỏi dắn nữa. Mẹ rất thích Hà Anh, con để cô ấy ở lại đây với mẹ được rồì, Con yên tâm lo cho công ty đi.
Anh đưa mắt nhìn Hà Anh kín đáo nở nụ cười. Bà Tịnh Huyên gọi Hà Anh đến bên cạnh rồi bảo với Quốc Tuấn:
- Con thử hỏi ý kiến của Tuấn Anh xem sao?
- Chuyện gì ạ?- cả hai đồng thanh.
- Mẹ muốn Hà Anh theo mẹ về Sài Gòn với mẹ. Cô ấy có thể chăm sóc sức khỏe cho mẹ dài hạn. Có được không con?
- Việc này.
Hà Anh hơi bối rối. Thế là cô phải xa Quốc Tuấn sao? Tự nhiên nghĩ đến điều đó mắt cô buồn sụp cụp xuống yên lặng Quốc Tuấn hơi bất ngờ trước đề nghị của bà Tịnh Huyên anh nói:
- Việc này chúng con sẽ bàn lại với Tuấn Anh mẹ ạ. Tuấn Anh là\..\.
- Mẹ biết rồi. Nhưng Tuấn Anh, Hà Anh đêu ở thành phố ra. Trở về Sài Gòn đâu có khó khăn gì. Vả lại sống và làm việc ở đâu cũng vậy. Nếu Tuấn Anh lo cho em gái thì mẹ đưa cậu ta trở về công ty trong Sài gòn cho cậu yên tâm cho Hà Anh ở lại với mẹ.
- Vấn đề Tuấn Anh không có gì chỉ ngại..
Quốc Tuấn lấp lửng bà Tịnh Huyên nói tiếp:
- Tuấn Anh là trợ lý giỏi của con. Mẹ nghĩ có cậu ấy con đỡ phải lo mọi Việc. Đem Tuấn Anh đi mất cánh tay đắc lực đó Quốc Tuấn.
- Dạ\..\. Mặt anh rõ ràng lộ vẻ bối rối. Hà Anh đã tình nguyện ở lại đây chăm sóc bà nên có không ngại. Tránh đổ bể việc cô và khó xử cho anh Hà Anh vội nói:
- Thưa bác cháu sẽ về với bác. Không có việc gì đâu ạ.
Vui mừng bà Tịnh Huyên gật đầu:
- Đó con thấy chưa Hà Anh rất chu đáo.
- Anh em họ rất giống nhau ở tính quyết đoán và dứt khoát. Con nhớ chăm sóc và nâng đỡ cho Tuấn Anh nha. Mẹ tin tưởng cậu ấy lắm. Một người tài trong công việc đấy.
Quốc Tuấn giấu tiếng thở dài anh đứng lên:
- Con xin phép mẹ trở về công ty đây, công Việc quá nhiều.
Không ngờ bà Tịnh Huyên ngăn lại:
- Không có con Tuấn Anh và Lương Sơn giải quyết rất tốt. Con cứ lo chuyện của mình đi giao việc cho họ làm bớt phải tin những người cộng sự mình chứ con.
Hà Anh biết Quốc Tuấn cũng như cô ruột rối tơ vò. Cả hai vô tình gạt bà nhất là cô. Và cả hai đang rơi vào tình thế nan giải, nếu không thông minh tỉnh táo khó mà giải quyết.
Bà Tịnh Huyên biết cô giả trai gạt bà chắc bà xỉu ngay. Bà không chịu nổi cú sốc người khác gạt mình đâu.
Hà Anh tin là mình đang làm đúng.
- Mẹ gọi con ở lại làm gì?
Mẹ muốn con đưa Hà Anh đi sắm sửa vài thứ cho mẹ được không?
- Được ạ Mẹ cứ nói với cô ấy, con đợi ở dưới xe.
- Đi ngay bây giờ hả bác?
- Ừ cháu lấy giấy ghi đi. Bác muốn mua nhiều thứ.
Bà Tịnh Huyên bảo cô mua quần áo cho mình, mua đồ dùng cá nhân cho Hà Anh, những thứ dùng để trở về thành phố rồi bảo cô đi cùng Quốc Tuấn. Anh ấy sẽ biết mua mọi thứ gì cho bà.. Có thể vài hôm nữa bà xin về Sài Gòn cùng cô. Nghe đến dây tự nhiên Hà Anh cảm thấy buồn. Một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm lấy hồn cô. Hà Anh bước đi những bước chân vô hồn ra khỏi bệnh viện với bao ý nghĩ lộn xộn thoáng qua đầu. Trông dáng cô giống như người bị mộng du.
Ánh Mắt Dịu Dàng Ánh Mắt Dịu Dàng - Hoàng Thu Dung Ánh Mắt Dịu Dàng