Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 18869 / 53
Cập nhật: 2015-07-21 18:44:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
à Anh ăn mặc trang phục của nam vào cô ngắm mình trong gương rồi tự tin bước ra ngoài. Giờ này bà Anh Thư đang chơi bài với mấy bà bạn hay tán gẫu gì đỏ. Có lẽ bà không còn thì giờ để tâm đến cô, Điều này Hà Anh càng yên tâm hơn khi thực hiện kế hoạch của mình.
Mái tóc tém ngắn gọn, chiếc áo thun moden rộng phùng phình chiếc quần jean rất bụi trông cô giống một chàng trai. Hà Anh huýt sáo một bản nhạc khiến máy cô gái đi đường trố mắt nhìn, cô càng thích thú với ý nghĩ vừa xảy ra trong đầu. Cô cười tủm tỉm bước ra phố.
Hà Anh gõ cừa nhà Vân Vi:
- Vân Vi ơi có nhà không?
- Chị giúp việc nhà Vân Vi chạy ra hơi ngạc nhiên.
- Cậu. ơ cô tìm ai vậy?
Hà Anh suýt cười to. Cô che miệng báo:
- Tôi là bạn của Vân Vi, Cô ấy có nhà không chị?
- Có để tôi gọi cô ấy nhưng mà...
- Thế nào hả? Sao chị ngập ngừng.
- Dạ bà chủ không cho cô Vân Vi đi chơi với bạn bè xin cô thông cảm.
- Cái gì? Mẹ Vân Vi đâu có khó khăn như thế.
Chị giúp vlệc lắc đầu:
- Hôm qua có người mách mẹ cô ấy.
Hà Anh tròn mắt ngạc nhiên: - Chuyện gì vậy?
- Cô ấy có bồ! Họ đèo nhau đi chơi. Vì sợ con hư nên mẹ cô ấy không cho ra khỏi nhà.
- Có chuyện ấy sao tôi không biết kìa. Chuyện gì mà Vân Vi không kể cho tôi nghe nhỉ?
- Tôi không biết, chắc cô là bạn thân của... của cô chủ tôi.
- Ừ! Cô mau gọi Vân Vi bảo tôi đợi.
Chị giúp việc chần chừ:
- Nhưng tôi sợ bà chủ.
- Chị cứ tả tôi bà chủ không giận đâu.
- Vậy hả? Để tôi vào xem.
Hà Anh đứng chờ ở cửa, cô ngẫm nghĩ. Con nhỏ Vân Vi hiền thục này dễ sợ thiệt. Chuyện nó bảo có người yêu là có thực rồi. Nó tiến bộ hơn mình nhiều. Hà Anh cảm thấy tội nghiệp cho Vân Vi quá. Người muốn yêu lại bị gia đình nghiêm cấm, còn cô không yêu lại bị cha mẹ ép gả. Thật ngược đời!
Hà Anh tựa vào cánh cổng thẩn thờ Vân Vi hé cứa gọi:
- Ê! Là mi đó hả Hà Anh?
- Chứ ai! Không lẽ là người yêu của mi.
Vân Vi kéo tay Hà Anh vào nhà:
- Làm gì mà ăn mặc giống con trai vậy. Chị Hà vào bảo có cậu nào tìm ta. Mi hại chết ta hả?
Hà Anh tròn mắt:
- Gì mà hại, ta không hiểu?
- Còn giả vờ nữa! Mau vào đây nói cho mẹ ta biết đi.
- Nhưng chuyện gì mới được. Ta định rủ mi đi chơi.
- Đi đâu? Mẹ ta cấm cửa rồi.
Hà Anh cười to:
- Đáng đời, ai biểu mi có người yêu còn giấu mọi người lám gì, bác ấy lo là phải.
Đến lượt Hà Anh lên lớp Vân Vi. Cô tức đỏ mặt:
- Người yêu nào? Quỉ thì có.
- Sao... chị giúp việc bảo mi đi chơi rồi ôm nhau trên xe nên bị cấm cửa.
Vân Vi xỉ vào trán Hà Anh:
- Trời ơi! Chính mi hại ta đó. Có thằng nào ngoài mi. Ngày hôm qua đi siêu thị khi chạy ngang qua nhà cậu út, bé Bảo trông gà hóa cuốc nhìn mi giống thằng con trai hắn mách mẹ! Suýt chút nữa là ta ăn đòn vì mi rồi. Mau vào trình diện đi!
- Ôi! Thật chứ Vân Vi?
- Ai nói dối mi làm gì. Lúc nãy chị bếp cũng nói. À! Có bé Bảo ở đây vào nhanh lên.
Hà Anh chạy theo bàn tay nắm chặt kéo lôi của Vân Vi vào nhà. Mọi người đều cười to khi thấy Hà Anh quá thay đổi. Mẹ Vân Vi cười:
- Sao cháu lại cắt tóc ngắn làm bác tưởng Vân Vi nhà bác dám.
Hà Anh ngắt lời:
- Dám có người yêu hả bác?
- Ừ? Thôi cháu ngồi chơi nghe. Nhớ giữ Vân Vi giùm bác. Ở đây có chị có em.
Hà Anh cười to nhìn Vân Vi:
- Bác ơi cho Vân Vi đi chơi với cháu nha.
- Ờ được.
Vân Vi lại lắc đầu từ chối:
- Mẹ không thấy lạ sao? Con mà đi với Hà Anh mãi có ngày con ế cho coi.
Bà mẹ nhìn con gái bảo?
- Con đi với Hà Anh mẹ yên tâm. Sao con nghĩ kỳ vậy?
Vân Vi mỉm cười khúc khích:
- Hà Anh giống con trai mẹ không thấy. Thấy! À Hà Anh sao cháu cắt mái tóc dài uổng quá. Bác thấy cháu mạnh mẽ nhưng không còn nữ tính.
Hà Anh không thích nghe, cô đứng lên nói với Vân Vi:
- Bây giờ đi không? Nếu bận ta đi một mình.
- Sao hả mẹ?
Vân Vi đưn mắt nhìn mẹ. bà dề dãi:
- Hai đứa cứ tự nhiên mẹ không có ý kiến gì cả.
Vân Vi nháy mắt:
- Mi định rủ ta đi đâu vậy?
Hà Anh rủ rê.
- Chúng ta đi cắt tóc nha.
- Cắt tóc hả? Mi định cạo trọc ư. Tóc còn đâu mà cắt.
Hà Anh phủi nhẹ mái tóc cắt ngắn:
- Ta vẫn có cảm giác còn dài. Hy sinh mái tóc còn hơn cả tấm thân.
Vân Vi không hiểu, cô đờ mặt ra thắc mắc:
- Thế nào? Mi nói gì ta không hiểu.
Hà Anh nhăn nhó, trông cô thật đáng thương:
- Ngày mốt là tiệc ra mắt Hoàng Hinh, ta muốn hắn thất vọng ngay từ đầu.
Sao nhanh thế! Làm sao bây giờ? Cắt ngắn sẽ xấu lắm đó.
- Mặc, ta muốn xấu... càng xấu càng khó ưa, càng tốt, có lợi cho ta thêm.
- Mi thật lòng không chịu Hoàng Hinh. Bị hỏi bất ngờ, Hà Anh đâm quạu quọ:
- Không lẽ ta đùa với mi, chán ghê không giúp mình được một lời, bạn thân như mi uổng ghê.
Vân Vi hếch mũi lên cười:
- Ai nói ta không giúp. Có điều chưa biết giúp mi bằng cách nào, ta đang lo lắng.
- Không lẽ trải lòng dạ ra cho mi xem, lúc nào ta cũng vì bạn, suýt bị đòn, vậy mà người ta còn trách.
Vuốt nhẹ mũi bạn Hà Anh cười to:
- Vậy đi nha!
Hình như Vân Vi tần ngần không muốn bước. Đọc được ý nghĩ của bạn Hà Anh giận dỗi:
- Ta không cần mi nữa. Ta đi đây!
Nói xong Hà Anh bước nhanh ra cổng, không thèm ngoái nhìn lại. Vân Vi vội vàng đội nhanh chiếc nón kết lên đầu kêu lớn:
- Hà Anh chờ ta với, Hà Anh!
Không kịp nữa rồi Vân Vi chỉ còn kịp nhìn thấy làn khói mỏng tang phả trên đường, Hà Anh hòa vào dòng người mất hút, Vân Vi thụng mặt trở vào nhà. Tự nhiên lúc này Hà Anh rất cứng rắn, dễ nóng nảy, ăn nói cộc cằn, Vân Vi lo lắng cho Hà Anh nhưng cô không biết mình phải làm gì. Vân Vi thở dài ngao ngán.
Bà Anh Thư sửa soạn thật đẹp đi tới, đi lui đốc thúc mọi người trong nhà chuẩn bị bữa tiệc tối nay thật long trọng.
Mấy ngày qua nghe tin Hoàng Hinh về nước, bà Anh Thư mê rể Việt ktều nên rất nôn nao. Bà muốn Hà Anh và Hoàng Hinh có một lời hứa chính thức nên quyết định mở tiệc đón Hoàng Hinh trên sân thượng của ngôi biệt thự.
Chiều hôm đó, không thấy Hà Anh bà Anh Thư cho người gọi cô đến. Hà Anh hay tin này cô đóng cửa phòng suất cả ngày, trăn trở với bao ý nght trong đầu Nghe tiếng gõ cửa Hà Anh ngóc đầu lên hỏi:
- Ai vậy?
- Mẹ đây, làm gì đóng cửa im lìm vậy con.
- Cửa không khóa mẹ cứ tự nhiên.
Bà Anh Thư đẩy cửa bước vào. Bà muốn lùi lại khi thấy cái đầu hớt cao của cô.
Bà tức tối:
- Con làm gì vậy, mau sửa soạn cho đàng hoàng. Bảy giờ Hoàng Hinh đến. Con làm chuyện khó coi, mất mặt mẹ, coi chừng Hà Anh biết khó cãi lời mẹ lúc này, cô uể oải đứng lên:
- Mẹ lo chuyện của mẹ đi, chuyện con con lo, một lát là xong ngay.
Thây Hà Anh không phản đối bà Anh Thư rất mừng, bà dụ ngọt:
- Con gái ngoan giúp cha mẹ vượt qua gian khổ này con thật có hiếu ba mẹ biết ơn con lắm.
Hà Anh lắc đầu. Cô thấy thương mẹ hơn là trách. Thật tình mẹ cô cũng muốn tốt cho cô nên tính chỗ dựa vững chắc cho con gái Hà Anh khó mà trách cha mẹ. Nhưng như thế cô sẽ khổ cả đời. Lòng Hà Anh ngổn ngang bề bộn cô không muốn trang điểm chứ nào.
Thấy Hà Anh tần ngần, suy nghĩ mông lung bà Anh Thư lên tiếng:
- Mẹ cho gọi người đến trang điểm cho con rồi. Mau xuống kẻo người ta chờ đợi.
- Mẹ xuống trước, con xuống ngay.
Bà Anh thư chẳng chút yên lòng vì cô con gái rượu nhưng rất bướng bỉnh ngầm của mình. Nán lại bà Anh Thư lo lắng:
- Hay là con vẫn còn giận mẹ vễ chuyện hôm trước cho mẹ xin lỗi nha!
Dịp may hiếm thấy mẹ xin lỗi con Hà Anh lắc đầu cất giọng chán nản:
- Mẹ à, con với Hoàng Hinh không hợp đâu Thật ra...
Nghe Hà Anh mở lời bà Anh Thư giận quát ngay:
- Thế nào là không hợp. Con đã biết Hoàng Hinh chưa mà vội chê người ta, giàu nứt đố đổ vách như hắn trên thế gian này đất đuốc tìm chưa ra.
Hà Anh im lặng. Tự nhiên cô thấy buồn lạ. Nói với mẹ lúc này chỉ bằng thừa. Hoàng Hinh giàu có điều này làm bà Anh Thư lóa mắt, ý kiến của cô chỉ làm mẹ cô tức tối thêm.
- Ôi! Hà Anh chỉ muốn mẹ cho cô một chút tự do, làm sao thay đổi được ý định của bà bây giờ. Cô lại ngồi phịch xuống giường ôm đầu:
- Mày chê hắn già xấu hả? Già hơn con năm ba tuổi chuyện bình thường. Còn xấu... cũng xấu gì cho cam.
- Mẹ đừng nói nữa, thiên nga sống với vịt trời làm sao con chịu được.
Hà Anh kêu lên khiến bà Anh Thư bật cười:
- Thiên nga nhưng chỗ ở của nó bấp bênh. Hãy theo đàn vịt trời có khỏe hơn không. Con có được gia tài sự nghiệp của hắn một cách bất ngờ còn hơn cả giấc mơ, đổi đời nhanh chóng con ạ. Mẹ không ngờ vừa đưa la tấm ảnh con Hoàng Hinh đã mê ngay. Đâu phải ai cung có cơ hội ấy. Cơ hội ngàn vàng mẹ không để vuột khỏi tầm tay đâu.
Biết mẹ mình khó tính, bà đã quyết khó mà đổi dời, Hà Anh không muốn khóc chút nào dù lòng cô đang bão tố. Hoàng Hinh giàu có nhờ buôn bán mặc anh ta. Chỉ qua tấm ảnh cô đã không chút cảm tình rồi. Vậy mà mẹ cô đã hứa hẹn với anh ta quá nhiều. Hà Anh quyết làm cho anh ta t hất vọng ngaytừ đầu.
Thấy cô nằm dài ra nệm mở tivi, bà Anh Thư giận bảo:
- Con xem lời mẹ không ra gì hả? Hay là tao bỏ nhà này cho mày ở tao đi luôn.
- Con cái gì... số tôi vô phúc quá mà!
Bà rơm rớm nước mắt kể lể khiến Hà Anh bực mình. Cô tắt tivi đứng lên đi ra khối phòng. Hà Anh ước gì lúc này mình biến thành một con thiên nga thật sự, cô sẽ bay vút lên bầu trời xanh thẫm đang chuyển dần màu xám kia sống cuộc đời ung dung tự tại.
Hoàng hôn đang dần buông xuống khắp trần gian. Mọi người trong khu biệt thự đang náo nức chuẩn bị bữa tiệc. Chỉ có Hà Anh đang dửng dưng tất cả. Tại sao vậy? Cô không hiểu nổi. Có lẽ lòng mình không thích thì mọi sự vui vẻ kia cũng chỉ vô nghĩa mà thôi. Cô lần bước xuống lầu, Bà Anh Thư lật đật nối bước theo bà gọi lớn.
- Bảo chị Hai đến chuẩn bị cho cô chủ đi Lan.
Tiếng con Lan dạ lớn ở hành lang Hà Anh dừng lại, cô định nói với mẹ điều gì đó rồi lại thôi, bà Anh Thư ngọt ngào:
- Con xuống phòng khách đí mọi người đang chờ. Nhớ đội tóc giả vào cho yểu điệu thục nữ một chút, tự nhiên hớt mái tóc giống con trai quá. Con thật là...
Cô nhường bước cho mẹ nól nhẹ nhàng:
- Mẹ xuống trước, con sẽ đi sau.
- Không được, bảy giờ khách khứa đến, con biết mấy giờ chưa?
Cô buông gọn:
- Dạ mới năm giờ. Còn hai tiếng nữa làm gì nhiều vậy.
- Hai tiếng làm sao trang điểm cho kịp.
- Mẹ muốn con thật lộng lẫy trong đêm nay, mẹ tự hào về con gái, đừng để mẹ thất vọng nha!
Hà Anh giấu vẻ tuyệt vọng trong lòng, cô cười nhếch môi:
- Bình thường thế nào cứ để như vậy, màu mè làm gì chứ.
Bước tới bên con bà Anh Thư vuất ve:
- Mẹ biết con không hài lòng Hoàng Hinh nhưng biết đâu gặp mặt, con sẽ có cảm tình với hắn. Cứ trang điểm thật đẹp đi con! Dù con không bằng lòng, người ta cũng có ấn tượng đẹp về gia đình mình. Con hiểu ý mẹ nói chứ.
Hà Anh hơi đắn đo:
- Mẹ cho con quyết định chứ!
Bất giác bà Anh Thư gật đầu:
- Ừ, sau bữa tiệc rồi tính con ạ. Thật ra mẹ không ép uổng gì con. Mẹ chỉ muốn tốt cho con và gia đình mình sau này. Nếu con biết thương cha mẹ vất vả thì con nghe lời mẹ. Mẹ chỉ mong có thế?
Hà Anh bỗng thấy thương mẹ vô cùng, nước mắt viền mi, cô nhẹ gật đầu.
- Con xin lỗi đã hiểu lầm mẹ. Con sẽ đi ngay đây. Mẹ đừng lo lắng nữa.
Bà Anh Thư quẹt ngang mắt vui mừng khi thấy Hà Anh chợt ngoan như con mèo, bà vuốt tóc con gái nói khẽ:
- Nhớ đội tóc giả vào nghe chưa. Mẹ không thích mái tóc này chút nào. Gia đình Hoàng Hinh cổ xưa lắm đứng làm họ thất vọng nghe con.
- Dạ!
- Thôi mẹ lo chuyện của mẹ đây. Chút nữa mẹ con mình gặp nhau.
Hà Anh được bà Anh Thư cho mời chuyên viên trang điểm đến. Họ là những người nổi tiếng về khoa trang điểm cô đâu. Hà Anh được họ chăm chút thật kỹ và thật nổi. Dù không muốn cô cũng thấy mình rực rở vô cùng. Hà Anh vừa hài lòng, vừa thất vọng về mình. Cô để mặc cho mọi người làm gì thì làm.
Cuối cùng cũng hoàn thành. Một mái tóc giả rất cầu kỳ quí phái ôm lấy khuôn mặt thanh tú trắng hồng, Hà Anh giống một con búp bê xinh đẹp. Mọi người trầm trồ cô đẹp như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Còn cô thấy mình giống bức tượng sáp được nhàu nặn khá cầu kỳ tính xảo, thật ra chẳng có sự sinh động chút nào.
Đúng bảy giờ, biệt thự Hà Anh rực rỡ ánh đèn kết hoa, tiếng nhạc sôi nổi vọng ra ngoài. Mấy chiếc du lịch bóng láng nối đuôi nhau vào khu biệt thự. Ông Khiết Văn vừa về tới. Đón ông với vẻ mặt nhiệt tình bà Anh Thư hỏi:
Sao ông về trễ quá, hôm nay có khách khứa đến. Tôi thấy ông không lo gì cả.
Ông Khiết Văn mệt mỏi:
- Chuyện ở công ty bao nhiêu là việc tôi bỏ được sao, ở nhà bà lo cho con được rồi.
- À, nói vậy chứ tôi không trách ông. Công việc là trên hết nhưng nếu ta được chàng rể Việt Kiều ông sẽ đỡ lo hơn.
Ông Khiết Văn hình như không chú tâm lắm, ông cười bảo:
- Ý của Hà Anh thế nào, nó bằng lòng thì tốt, không bằng lòng thì thôi không ép.
Nói xong ông bỏ đi vào trong, bà Anh Thư bực mình:
- Ông đi đâu đó, thiệt là cha nào con này. Chỉ có mình tôi lo chuyện này không xong đâu. Tôi muốn ông nói một tiếng với Hà Anh. Nó nghe lời ông lắm.
- Hóa ra bà ép Hà Anh à? Tội nghiệp con nhỏ.
Bà Anh Thư nghe hai là tai nóng bừng lên vì giận con, giờ lại giận chồng. Mọi chi xuất trong gia đình đều do bà lo. Mấy lúc gần đây công ty làm án sa sút, bà lo lắng vô cùng, Hình như ông Khiết Văn và Hà Anh vẫn vô tư xem như không có chuyện gì xảy ra. Thử hỏi bà không lo lắng sao được. Đã vậy bà còn bị họ xem thường, ép uổng duyên con vì mê tiền. Bà giận nói không ra lời muốn bỏ mặc.
- Thưa ông bà, cậu Hoàng Hinh đến ạ.
Bà Anh Thư đưa mắt nhìn chồng:
- Tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, chờ ông và con quyêt định.
Ông Khiết Văn tươi cười dễ dãi:
- Được bà đón tiếp họ, tôi thay đồ đạc rồi lên ngay Hà Anh đâu sửa soạn gì chưa?
Xong cả rồi chỉ chờ ông về, Người đàn ông tháp bé, Khuôn mặt đầu đặn không có gì đặc biệt bước vào, Bộ Veston màu xám trông anh ta chững chạc hơn. Đi bên cạnh anh rất nhiều người sang trọng. Họ rất vui vẻ khỉ gặp bà Anh Thư.
Bà Anh Thư đưa họ lên phòng khách trên sân thượng của biệt thự Hoàng Hinh khen:
- Bác chu đáo quá? Cháu không ngờ gia đình ta giàu có thế này.
Bà Anh Thư cười to:
- Chỉ có bề ngoài thôi cháu ạ. Còn việc làm ăn ngày nay gặp khó khăn lắm. Như cháu có công việc ổn định mới giàu có nhất là ở nước ngoài.
Hoàng Hinh tươi cười lịch lãm.
- Dạ, cháu về nước lần nảy cưới vợ gấp.
- Nếu được cháu xin phép bác rước cô ấy đi luôn. Công việc của cháu bên ấy nhiều lắm, thủ tục cháu đã làm nhanh gọn càng tốt, chủ yếu là mình có tiền.
- Bác cũng nghĩ như cháu!
Hoàng Hinh nôn nao:
- Sao cô Hà Anh đâu hả bác?
Cha mẹ anh ta cũng thắc mắc:
- Chúng tôi muốn xem mặt cô dâu chị gọi cháu ra đi.
Ông Khiết Văn trịnh trọng mời họ dùng bánh trước.
- Được rồi chúng ta cứ bàn trước dự bữa tiệc rượu với chúng tôi, cháu Hà Anh sẽ ra ngay Bà gọi Hà Anh giùm đi.
- Dạ? Trước sau gì cháu Hà Anh cũng thuộc về gia đình ông bà mà.
Hoàng Hinh nheo nhao mắt thích thú:
- Cháu rất thích cô ấy nên hôm nay cháu quyết định luôn khi cha mẹ cháu gặp mặt Hà Anh.
Bà Hoàng Lan khen con trai mình:
- Cái thằng khó tính lắm nhưng từ khi xem ảnh Hà Anh nó giục chúng tôi mãi.
Hoàng Hinh đứng lên trịnh trọng nói:
- Cháu mang đến mấy chai Champal biếu hai bác. Nếu Hà Anh đồng ý thì...
Hà Anh Thư vui thích với những món quà tặng của gia đình Việt Kiều toàn hàng đắt giá.
- Còn đây quà chúng tôi biếu anh chị. Một cây gấm thượng hải, trà sâm quí nhiều thứ dược thảo cần cho người già.
- Ôi cảm ơn anh chị quá.
Bà Anh Thư lóa mắt trước những món quà Ông Khiết Văn thấy vậy liền giục bà:
- Mau gọi Hà Anh ra đây đi bà.
- Dạ... dạ để tôi đi.
Hà Anh xuất hiện rực rỡ trong bộ váy màu xanh ngọc bích, trông cô đẹp như thiên thần. Hoàng Hinh sung sướng quay nhìn cô ngơ ngẩn. Trái lại Hà Anh thật u buồn, cô cười không nổi.
- Con chào anh đi con. Đây là Hoàng Hinh. Còn đây là cha mẹ cậu ấy.
Hà Anh cúi đầu chào như cái máy:
- Dạ chào hai bác, chào anh.
- Chà cô gái xinh đẹp quá hở ông thật xứng với Hoàng Hinh.
Bà Hoàng Lan hài lòng nói với chồng:
- Cháu lại đây vớí bác đi Hả Anh.
- Dạ.
Hà Anh ngại ngùng bước đến gần bà Hoàng Lan. Bà thân mật nắm tay cô rồi hỏi Hoàng Hinh:
- Con mau hỏi ý kiến Hà Anh đi. Ba mẹ nôn có cháu ắm bồng rồi đó.
Mọi người trong bàn tiệc vỗ tay cười vang ủng hộ ý kiến của bà Hoàng Lan. Chỉ có Hà Anh cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Họ đã chấm cô 99 điểm rồi. Phen này khó thoát. Mặt cô cau lại không nở nụ cười Hoàng Hinh đứng lên nói với mọi người:
- Mọi người đừng ép Hà Anh trả lời, làm sao cô ấy dám bảo điều gì, Riêng cháu rất ái mộ cô ấy, xin phép hai bác nha!
Hoàng Hinh đứng lên rời chỗ ngồi, anh ta tiến về phía Hà Anh với nụ cười ngọt lịm tay anh cầm hộp nữ trang vừa bật nắp:
- Xin lỗi Hà Anh đây là món quà xin tặng em buổi sơ giao.
Hà Anh giật mình thảng thốt, lắc đầu lia:
- Hà Anh không thích nhận quà của người khác.
Bà Anh Tư vội đứng lên đến sát bên con gái vì sợ cô làm mất mặt Hoàng Hinh:
- Sao con không nhận anh Hoàng Hinh buồn đấy.
- Nhận đi Hà Anh, bác gái nói phải đó.
Nhưng Hà Anh vần lắc đầu:
- Từ từ... Hà Anh không quen.
- Rồi sẽ quen thôi cháu ạ. Quà của Hoàng Hinh chỉ là chiếc nhẫn hột xoàn thôi. Có thể không hợp ý cháu cho lắm. Sau này Hoàng Hinh sẽ đưa cháu đi sắm, bác chắc cháu hài lòng hơn.
- Ồ nhẫn hột xoàn đẹp quá, chị ạ, có lẽ Hà Anh không thích kiểu này con nhỏ khó tính lắm.
Bà Hoàng Lan cười:
- Không sao vì chúng tôi đâu biết y Hà Anh nên.
- Dạ cháu đâu có chê khen gì, có điều cháu ngại khi nhận đồ người khác.
- Không có gì vì đây là quà anh tặng Hà Anh, anh sẽ tặng thêm nếu biết em thích món nữ trang nào?
Hà Anh bất ngờ hỏi:
- Ngay cả món đắt giá nhất?
Hoàng Hinh nhìn cô say đắm, anh gật đầu:
- Anh rất sẵn sàng, chấp nhận anh em sẽ thành một nữ hoàng. Em cầm lấy cho anh vui.
Trước mắt mọi người, ai cũng khích lệ cô nhận lấy. Hà Anh bối rối không biết làm gì, Hoàng Hinh đã trao tận tay cô và anh bước về chỗ ngồi của mình một cách tự nhiên với vẻ hài lòng.
Cuối bữa tiệc, Hà Anh mong bữa tiệc chóng tàn. Cô quá mệt mỏi khi phải chào mời những người không thích và nhất là họ đón nhận cô quá niềm nở, ưu ái càng làm cho Hà Anh khó xứ vô cùng. Bà Anh Thư đã nhận quá nhiều quà, nữ trang đắt tiền do Hoàng Hinh tặng.
Hoang Hinh thật biết cách lấy lòng gia đình cô.
Tiệc tàn, Hà Anh thỡ phào nhẹ nhõm. Chờ cho khách về cô sẽ được giải thoát khỏi những lễ nghi trói buộc. Cô đưa mắt nhìn mẹ.
- Con về phòng nha!
- Không được, chờ chút đi cháu.
Bà Hoàng Lan đưa tay ngăn lại:
- Chúng tôi muốn bàn chuyện này cho xong cho rồi.
Hà Anh tròn mắt ngạc nhiên:
- Thưa bác chuyện gì ạ.
Bà Anh Thư khoát tay ra hiệu cô đến gần bên mình ngồi xuống. Cô buộc phải lắng tai nghe một cách hờ hững. Ông Hoàng Lan tiếng:
- Bữa tiệc hôm nay ông bà thật chu đáo quá chúng tôi rất cảm kích. Chúng tôi thật sự muốn kết thông gia với gia đình ta. Mong anh chị và cháu suy nghĩ và trả lời gấp cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ tổ chức lễ đính hôn ngay trong tuần sau, Anh chị thế nào?
- Lễ đính hôn? Sao gấp quá vậy mẹ.
Hà Anh giật mình kêu lên khiến mọi người cùng quay lại nhìn cô vẻ kinh ngạc:
- Đâu có gì gấp đâu cháu. Sao mẹ cháu bảo bao giờ cũng được.
Bà Anh Thư bị lóa mắt bởi số nữ trang nên không thể từ chối, bà khuyên Hà Anh:
- Sớm muộn gì cũng có chồng con ạ. Con chìu Hoàng Hinh con sẽ có tất cả.
Hà Anh im lặng, cắm cúi nghĩ ngợi, cô cắn chặt môi mình muốn bật máu. Ba Hà Anh vốn là ông giáo về hưu rất hiền lành bị vợ lấn lướt nên lúc nào cũng im lặng không nói gì. Cái công ty mua bán kinh doanh bà Anh Thư giao lại cho ông thật ra rỗng tuếch chẳng còn chút vốn liếng gì. May ra nhờ chàng rể Việt kiều này bà sẽ khá giả hơn nhiều.
- Thế nào hả chị Anh Thư?
- Tốt thôi. Anh chị có lòng chiếu cố. Hà Anh tôi xin giao cho anh chị, có điều Hà Anh rất dở nhiều thứ, mong anh chị thông c ảm, dạy do giùm.
Ông Khiết Văn thấy Hà Anh buồn ông lên tiếng:
- Con có ý ilến gì không Hà Anh? Mẹ con và gia Đình Hoàng Hinh tính như thế con có bằng lòng chứ?
Hà Anh định lên tiếng:
- Con.. con...
Bà Ann Thư vội cướp lời cha con ông.
- DĨ nhiên là nó bàng lòng rồi. Anh chị và cháu Hoàng Hinh yên trí cho gái tốt rất ngoan. Tôi sẽ sắp xếp cháu không dám cãi.
Mọi người trong gia đình Hoàng Hinh rất hài lòng Họ ra về trong niềm vui phơi phới.
Hoàng Hinh đưa cái nhìn đăm đắm về phía Hà Anh, anh chào cô bằng câu hứa hen:
- Ngày mai, anh đưa Hà Anh đi sắm đồ nha! Nhớ sữa soạn cho thật đẹp.
Hà Anh lùi lại tránh cái nhìn ấy, cô chờ cho mọi ngươi rời khỏi bàn tiệc xuống lầu, Hà Anh không tiễn họ mà cô lao về phòng liêng khóc sưng cả mắt. Không lẽ cô thất bại thật sự rồi ư? Kể từ đây cô sẽ mất tự do, cô phải theo chồng về nơi xứ xa? Nơi ấy không bạn bè, họ hàng thân thuộc và quan trọng hơn là có một người hiểu mình. Nhưng Hoàng Hinh làm gì hiểu nổi cô. Hình như anh ta chỉ biết có tiền, cả mẹ cô cũng vậy. Hai người ấy rất giống nhau.
Hà Anh khóc không ra tiếng, cô để luôn cả áo quần dự tiệc nằm dài ớp mặt trên gối, lệ ướt đẫm bờ mi. Phải chi giờ này có Vân Vi cô cũng đỡ buồn. Vân Vi đang nghĩ ở Đà Lạt có lẽ nửa tháng mới về. Hà Anh suy nghĩ, trằn trọc mãi về lời tuyên bố đính hôn của hai gia đình trong bữa tiệc tối nay. Quả là quá bất ngờ, nó như cú sét ngang trời, Hà Anh không thể nào chấp nhận.
Gần một đêm thức trắng trăn trở. Hà Anh đi đến một quyết định táo bạo. Tiếng xe chạy ì ầm ngoài phố báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Hà Anh cũng hoàn thành một bức thư ngắn gởi lại cho cha mẹ.
Hà Anh lón rén xách chiếc vali nhỏ ra khỏi biệt thự khi đèn đường chưa kịp tắt. Biệt thự Hà Anh vẫn ngủ say trong giấc điệp êm đềm.
Sáng hôm sau bà Anh Thư ngồi nhâm nhi tách trà sâm bốc khói thơm lừng. Mùi hương tỏa ra trong gian phòng thật dễ chịu vô cùng. Ông Khiết Văn nhìn vợ thắc măc.
- Sao hơn tám giờ rồi không thấy Hà Anh xuống dùng điểm tâm.
Thủng thẳng bưng tách trà đưa lên môi bà Anh Thư nhấp một ngụm rồi bảo.
- Ông uống thử xem trà nhân sâm hảo hạng có khác cửa chàng rễ quí ông tặng đấy.
Ông Khiết Vẫn nâng chén uống thử:
- Cũng được.
- Sao cũng được, phải nói là quí phái giàu sang mới dùng những thứ này. Cả đời nhà giáo của ông chưa một được mấy lạng.
- Bà nói vay không đúng đâu. Cuộc sống nhà giáo thanh bạch, không có gì hối hận.
- Hừ, chỉ là văn chương lý thuyết, tôi thích thực tế hơn. Điều tôi ao ước đã thành sự thật, chỉ ngại một điều.
- Điều gì?
- Con Hà Anh nói không nghe, bướng gàn ngầm, nó giống tính ông thích uống nước lã nói chuyện văn chương, Tôi mệt mấy người quá.
- Tôi thấy nó nghe lời bà đó, con nhỏ buồn, hình như nó không thích Hoàng Hinh hay là đừng ép nó.
- Đặt mạnh chén nước xuống bàn bà Anh Thư kêu lên:
- Ông định phá cho hư bột hư đường ông mới chịu hả? Nói vào không nói lại nói ra. Theo tôi Hà Anh chưa bằng lòng Hoàng Hinh. Ông phảt thuyết phục nó, tôi hết cách rồi.
Ông Khiết Văn suy nghĨ rồi nói chậm rãi:
- Bà giỏi lắm mà người ta bảo ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên. Bà ép Hà Anh quá tôi thấy việc này...
Bà Anh Thư cong đôi mày tô đậm lên nói to:
- Ông mau gọi nó xuống rồi thuyết phục giùm tôi, đừng bàn ra nữa. Mất mối này tôi và ông ra chợ trời mả ớ đó.
Nghe vợ không tán thành, ông Khiết Văn lại im lặng, Tánh ông vốn quen như thế ít cãi lại bà. Ông gọi con Lan:
- Lan à, mau gọi cô chủ xuống ông biểu.
- Dạ.
- Cô chủ chưa dậy sao?
- Dạ con không thấy.
- Mau lên phòng xem. Con gái gì trưa trời trưa trật còn mê ngủ thiệt là...
Bà Anh Thư không ngớt cằn nhằn. Ông Khiết Văn nhẹ nhàng hảo:
- Hà Anh đãi tiệc đến khuya phải mệt chứ sao. Bà này, cha con tôi không chịu nổi bà. Mai mốt nó lấy chồng còn mình tôi, bà hành chắc chết.
- Hừ, ông làm như tôi nanh ác lắm không bằng.
Con Lan chạy từ trên lầu xuống, mặt mày tái mét gọi rối rít:
- Ông bà ơi, không xong rồi.
- Cả hai cùng bật đứng dậy ngạc nhiên:
- Cái gì vậy Lan?
- Cô chủ... cô chủ...
- Làm sao?
- Dạ cô ấy bỏ đi mất tiêu rồi ạ.
- Sao hả? Mày vừa nói gì?
Bà Anh Thư buông rơi cái chén trà vỡ tan tành hói dồn, Lan lặp lại như cái máy, tay nó cầm bức thư:
- Sao con biết cô Hai bỏ đi hả Lan.. Đầu đuôi thế nào?
Lan vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Dạ con lên phòng cô Hai gợi cửa mấy lần không nghe lên tiếng. Con đẩy thử cửa không khóa.
- Rồi sao nữa?
- Dạ căn phòng mọi thứ y nguyên chỉ có mất vali và một số quần áo.
- Mày có biết cô chủ đi đâu không?
- Không ạ. Con cũng như ông bà đâu thấy cô ấy.
- Mày cầm cái gì vậy hả Lan?
Lan giật mình nhìn bức thư trên tay:
- Í con quên, đây là thư cô hai để lại trong phòng gởi lại cho ông bà đó.
Bà Anh Thư vội giật lấy mở ra xem.
- Giọng bà lên rĩ:
- Trời ơi, con bất hiếu hạI mẹ rồi con ơi.
- Bà đọc thử xem Hà Anh nói gì?
- Nè ông đọc đi. Tôi.. tôi chết vì nó mất.
Bà bình tĩnh nghe tôi đọc đây.
“Ba mẹ kính mến!''
Sau gần một đêm thức trắng, con đã quyết định một viêc hệ trọng của đời con. Con không chấp nhận đám cưới với Hoàng Hinh vì anh ta không phải là mẫu người mà con yêu thích. Tình yêu phải đến từ trái tim không phải từ bạc vàng. Ba mẹ hãy tự chăm sóc mình, đừng lo lắng cho con. Từ nay Hà Anh sẽ sống tự lập và quyết định chuyện tình cảm của mình mong ba mẹ thứ lỗi. Một ngàn lần xin ba mẹ quên buồn phiên mà tha thứ cho đứa con bất hiếu này.
Hà Anh của ba mẹ”.
- Trời ơi! Hà Anh ơi là Hà Anh nó hại chết tôi rồi ông ơi. Tại sao vậy chứ? Nếu không bằng lòng thì thôi việc gì phải bỏ đi.
- Biết ăn nói với Hoàng Hinh làm sao bây giờ?
Ông Khiết Văn buồn bã đứng lên:
- Bà cứ liệu mà nói với họ. Chính bà hứa thì bà cũng biết cách từ chối. Tôi nghĩ bà rất hiểu con bà nhưng vì mê tiền mà bà đánh liều, giờ trách ai đây hả?
Bà Anh Thư ngồi ủ rũ một mình. Tiếng còi xe của Hoàng Hinh ''tuyn tuyn" trước của làm bà điếng người hơn. Bà giận Hà Anh đã làm bà mất danh đự với mọi người. Cô mà về đây bà sẽ từ luôn. Bà Anh Thư giận sôi người bóp nát lá thư của Hà Anh trong tay. Kể từ đây bà chẳng có đứa con nào cả.
Hà Anh quả là bất hiếu, cô đang làm nát cả lòng bà.
Công ty mỹ phẩm Hào Hoa chuyên sản xuất các loại mỹ phẩm dành riêng cho đàn ông có tiếng trong và ngoài nước ngày càng ăn nên làm ra. Bà Tịnh Huyên mẹ của giám đốc Quốc Tuấn đang ngồi trên lầu chăm chú quan sát thật kỹ chiếc camera đang quay hình ảnh của các chàng trai trẻ đến xin việc ở bên dưới tầng trệt.
Trợ lý Lương Sơn đang tuyển thêm nhân viên quảng cáo tiếp thị cho công ty mỹ phẩm.
Họ là những chàng trai trẻ, khỏe đẹp, cao ráo. Có nghĩa là phải đủ tiêu chuẩn công ty đặt ra. nhiều người bị loại.
Chợt có một chàng trai nho nhã ánh mắt sáng rực, làn mi cong dài như con gái nhưng tầm vóc hơi,nhỏ bé vào. Lương Sơn phỏng vấn:
- Anh tên gì?
- Hà Tuấn Anh.
- Bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi.
- Có gia đình chưa?
- Dạ chưa.
- Anh đến đây xin việc nhằm mục đích gì.
- Tìm việc làm và yêu thích là chính.
- Anh có nghĩ là mình sẽ đóng góp cho công ty tốt.
- Có thể và cố gắng hết mình.
Chàng trai trẻ trả lời phỏng vấn rất nhanh và rất hay Bà Tịnh Huyên hơi nhỏm dậy mỉm cười. Lương Sơn bảo anh chàng nhỏ con đến cân đo. Bà Tỉnh Huyên thấy Lương Sơn lắc đầu nói với chảng trai.
- Xin lỗi anh Anh không đủ tiêu chuẩn của công ty. Chúng tôi thành thật cáo lỗi, lấy làm tiếc.
Tuấn Anh có ý chần chừ hỏi?
- Tôi không đủ tiêu chuẩn gì ạ.
Cậu có chiều cao một mét sau hai,chúng tôi tuyễn thấp nhất một mét sáu tám. rất tiếc cho cậu.
- Nhưng tiếp thị, quảng cáo tôi chỉ là nhân viên không có trường hợp cá biệt sao?
- Tôi rất thích công việc ở đây.
Lương Sơn thật lòng nói:
- Tuấn Anh cậu có đầy đủ các tiêu chuẩn nhưng chỉ chiều cao khiêm tốn, tôi muốn tuyển cậu lắm, nhưng vì qui định của giám đốc Quốc Tuấn mới từ Pari về tôi không dám cãi.
Tuấn Anh buồn buồn cầm lại xấp hồ sơ từ tay trơ lý Lương Sơn:
- Cậu nên tìm việc ở những chỗ khác tôi nghĩ dáng người của cậu ai cũng yêu mến đó. Cố gắng nha!
- Cảm ơn anh!
Tuấn Anh định quay lưng bước la ngoài.
- Chợt bà Tịnh Huyên từ trên lầu xuống gọi Tuấn Anh lại:
- Cậu là Tuấn Anh phải không không?
Thoáng ngạc nhiên, Tuấn Anh lễ phép gật đầu chào người đàn bà có gương mặt phúc hậu đang nhìn mình chằm chằm:
- Thưa bà gọi tôi ạ!
- Cậu ngồi xuống đi, tôi muốn hỏi thêm.
Tuấn Anh ngồi xuống ghế nhìn thẳng bà Tịnh Huyên lắng nghe bà hỏi:
- Cậu biết tiếng Anh không?
- Dạ, tôi nói thành thạo có thể giao tiếp với khách nước ngoài.
- Tốt. Còn vi tính.
- Sử dụng rành vi tính.
- Nếu có người nhờ cậu hướng dẫn các loại mỹ phẩm dành riêng cho đàn ông cậu làm thế nào?
- Tôi sẽ hướng dẫn họ sử dụng mỹ phẩm và nước hoa của Hào Hoa.
Bà Tịnh Huyên thấy chàng trai trẻ có gương mặt đễ mến, rành Anh Văn vi tính và ăn nói rất lưu loát, bà chuyển sang đề. Cậu có người yêu chưa?
- Dạ chưa ạ.
- Gia đình cậu ở đâu?
- Dạ ở thành phố này.
- Là con thứ mấy trong gia đình?
Tuấn Anh hơi ngập ngừng:
- Dạ, anh lớn của ba đứa em nhỏ.
- Tiền lương có được cậu làm gì?
- Nuôi gia đình, phụ giúp ba mẹ.
- Được rồi.
Tuấn Anh ngạc nhiên.
- Sao ạ? Cháu lại về nhà ư?
Bà Tịnh Huyên tươl cười.
- Cậu rát thông minh mà trả tời lưu loát các câu hỏi tôt đặt ra. Tôt quyết định nhận cậu vào công ty.
Tuấn Anh ngỡ ngàng trước quyết định của bà Tịnh Huyên:
- Bà nhận tôi thật à?
- Tôi chưa bao giờ biết đùa với ai?
- Thưa bà chủ nhưng cậu Quốc Tuấn rất khó tính, con sợ.
Lương Sơn ngần ngừ trước ý kiến của bà Tịnh Huyên, bà đưa tay ra:
- Coi như ta nhận hồ sơ của Tuấn Anh, Quốc Tuấn có hỏi cứ nói là người của ta, cậu hiểu chưa?
Trợ lý Lương Sơn chìa tay ra bắt tay Tuấn Anh. Bàn tay chàng trai trẻ lạnh ngắt. Lương Sơn lấy làm lạ, anh nghi có lẽ Tuấn Anh xúc động nên như thế, ành ta cười cười:
- Bàn tay cậu mềm như con gái chắc ít làm việc lắm hả? Chúc mừng cậu.
Tuấn Anh hơi quê nhưng anh giữ vẻ điềm tĩnh ngay. Bà Tịnh Huyên vẫn chưa đi, Tuấn Anh ấp úng:
- Thưa bà chủ, bao giờ thì... thì cháu nhận việc ạ. Công việc cụ thể của cháu là gì?
- Tôi thấy bước đầu cậu là người có trách nhiệm nên cậu phải đến chi nhánh mới của công ty Hào Hoa mới khai trương ở Đà Lạt. Nơi đây có việc cho cậu làm đấy.
Tuấn Anh vô cùng mừng rỡ khi được bà Tịnh Huyên chiếu cố. Anh xúc động:
- Tôi phải lên Đà Lạt ư?
- Cậu gặp khó khăn hả? Nếu không đi được thì đề nghị tôi giải quyết cho.
Sợ phiền bà chủ tốt bụng, Tuấn Anh lắc đầu:
- Không ạ, cháu rất mừng khi được đến Đà Lạt làm công việc mà mình yêu thích, cháu hứa không phụ lòng bà chủ.
Bà Tịnh Huyên khoát tay.
- Tôi tin tưởng cậu, nhớ làm tốt công việc được giao. Thỉnh thoảng tôi mới lên trên ấy. Nhưng cậu nhớ cậu là người của tôi đừng làm mất mặt tôi trước con trai tôi đó.
- Dạ cháu sẽ cố gắng.
Nhớ hai ngày sau phải có mặt ở Đà Lạt nghe chưa. Đây là địa chỉ của công ty, có gì thay đổi cứ liên lạc với số điện thoại có ghi sẵn trên carvisite.
- Dạ, cháu hiểu, không có gì thay đổi đâu ạ.
- Ta tin tưởng và hy vọng nhiều ở cậu.
- Được rồi cậu về đi!
- Chào bà, chào anh.
Tuấn Anh cúi đầu chào bà Tịnh Huyên và Lương Sơn. Anh không ngờ hôm nay mình gặp hên Tuấn Anh ra về trong niềm vui bất tận. Tư nhiên anh thấy lòng mình phơi phới một mềm tin mới. Có thề ở nơi làm việc mới anh sẽ tìm ra niềm vui cho mình. Tuấn Anh bước vội ra ngoài với nụ cười tủm tỉm luôn nở trên môi.
Tuấn Anh rất mong ngày mai đến sớm, anh bườc sải dài trên đường phố, trong ánh nng ban mai vàng rực rỡ phả trên mặt đường bóng loáng. Bóng Tuấn Anh đổ dài.
Ánh Mắt Dịu Dàng Ánh Mắt Dịu Dàng - Hoàng Thu Dung Ánh Mắt Dịu Dàng