There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3053 / 100
Cập nhật: 2017-12-26 15:46:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 06 - 07
hương 6: Mùa hè đầu tiên
#33
Trước khi trang trí nhà, mẹ dặn tôi vẽ hai bức tranh treo trong phòng khách, đỡ phải đi mua, phí tiền. Thế là tôi bắt đầu loay hoay vẽ tranh, nhưng có vấn đề mới nảy sinh: màu dính khô đặc, vải vẽ đã “xử lí” hết từ khi chuyển nhà nên hôm sau tôi đành lọ mọ đi chợ mua vật liệu. Đang mua thì em trai gọi điện đến, vừa nghe: “Where are you?”
Tôi nói đang mua sắm, nó lại hỏi tiếp: “When back?”
Tôi cảnh cáo: “Nói tiếng Trung đàng hoàng vào cho chị!”
Em trai ném điện thoại, “Ai đó nói tiếng Anh sao chị không mắng? Anh ta còn nói tiếng Đức nữa đấy! Quá bất công, quá vô lí, sao chị lại thiên vị như thế? Em là em trai chị cơ mà!”
Một tay xách bàn vẽ, một tay lỉnh kỉnh ôm màu nên tôi phải kẹp di động dưới tai, nghe vậy, cáu: “Thì sao hả, anh ấy là chồng chị!”
Bên kia im lặng vài giây, sau đó tôi nghe thấy giọng Từ Vi Vũ, “Ha ha, nhóc, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua, nhả tiền ra đây! Đấu với anh? Chú em còn gà lắm.”
Tôi...
#34
Ngày thứ hai về nhà, tôi thấy chữ ký trên QQ của em trai đổi thành: “Về nhà thật là chán quá đi! Còn chán hơn ở trường nữa.”
Lập tức, tôi chạy sang phòng, nhéo tai nó: “Còn chán không? Chán không?”
Em trai nhỏ gào oa oa thảm thương: “Chị gái dịu dàng là người xấu!” Sau đó gọi mẹ cứu mạng!
Tôi phản ứng vô thức: “Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu!”
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Từ Vi Vũ đang chình ình trước cửa, bình tĩnh hỏi: “Anh phải cứu ai?”
Tối đó, tôi bị Từ Vi Vũ kéo sang phòng, anh vừa tắm xong, nằm trên giường, vạt áo he hé mở, chớp mắt quyến rũ nói: “Thanh Khê, em cũng nói một câu 'Gào rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu' với anh đi.”
Thật là...
#35
Em trai cuối cùng không thể ngồi ở nhà thêm nữa, chưa được bao lâu đã ầm ĩ kêu sắp mốc lên rồi, muốn ra ngoài đi lại! Sau đó lôi tôi cùng lượn đường.
Nó ngó nghiêng đủ kiểu người đẹp, chân dài, mặc quần áo thời thượng tấp nập trên đường, quay sang nhìn tôi, sau đó nhìn người đẹp, rồi lại nhìn nhìn tôi, cuối cùng chân thành đặt một câu nghi vấn: “Sao Từ Vi Vũ có thể thích chị mình được nhỉ?”
“...”
#36
Một tối, đi xem phim với em trai và người yêu, em trai muốn xem “X”, người yêu phản đối: “Xem 'Y' có vẻ hay hơn.” Tôi đề nghị: “Vậy thì xem 'Z' nhé?” Cả hai đều đồng ý.
#37
Hồi ở nước ngoài, Từ Vi Vũ chơi game khá nhiều.
Tên nhân vật của anh là: Người đàn ông của Thanh Khê. Khi bắt gặp, tôi được dịp “đông cứng” một phen.
Có đôi lần em trai ầm ĩ đòi chơi game với anh, vì không giết được ngoài đời nên đành xả hận trong game!
“Chẳng qua vì... anh ta dùng tên chị nên em không giết được thôi, nhưng, mẹ kiếp, nhìn chữ 'người đàn ông' dính đằng sau em lại đặc biệt ngứa tay!” Mỗi khi chơi game xong, nó lại gào khóc y một câu như vậy. Cho đến một hôm, không nhịn được nữa, nó nổi bão: “Từ Vi Vũ, anh có phải đàn ông không hả?! Thuở đời lại đặt cái tên như thế, sửa ngay cho tôi!”
Vi Vũ thản nhiên nói: “Anh là đàn ông, ghi rõ rành rành ở tên tài khoản còn gì?”
Em trai: “Anh không đặt nổi cái tên nào bình thường được à!?”
Vi Vũ: “Ý em là tên 'Thanh Khê' không bình thường?”
Em trai: “Anh đừng có ngậm máu phun người! Tôi nói tên chị tôi không bình thường bao giờ! Aaaa tức chết, anh mới không bình thường! Cả nhà anh mới là không bình thường!”
Vi Vũ quay lại phía tôi nói: “Thanh Khê, em trai em nói nhà mình toàn người không bình thường, bây giờ anh là người của em, em xem có phải nó đang nói em không...”
Em trai hộc máu: “Anh, anh, anh... Chị kìa!!!!!”
Em trai đáng thương trước nay chưa bị ai bắt nạt bao giờ, nhưng hễ về nhà lại tức đến giơ chân vì Từ Vi Vũ, nó cứ thua là đánh, cứ đánh là thua. Tôi rất muốn nói với nó rằng, em không thắng được đâu, Vi Vũ là loại người có thể khen một bí thư thành phố rằng “Kiểu tóc được đấy” trong khi vị lãnh đạo kia đầu trọc lốc, nghe nói lúc đó cha Vi Vũ còn “phì” luôn tại chỗ.
#38
Thời gian em trai ở nhà trôi qua rất nhanh, lúc sắp đi nó mới bắt đầu thấy tiếc, ký tên trên QQ cũng đổi thành: “Không muốn đi.”
Nhưng không muốn cũng phải đi, ngày cuối, tôi tiễn nó lên máy bay, chàng trai cao hơn tôi hai cái đầu ôm chị gái thật chặt, mắt đỏ hoe: “Chị, em đi nhé, chị phải nhớ em đấy.”
Tôi hứa: “Sẽ nhớ.” Sau đó nhắc nhở: “Sang bên ấy đừng có đua đòi xăm trổ, uống rượu hút thuốc, trẻ con uống rượu người ta chỉ thấy học đòi người lớn thôi, chẳng tăng thêm phẩm vị của em đâu. Thích ai thì có thể theo đuổi, nhưng cấm có quan hệ nam nữ lung tung. Tóc dài phải đi cắt, sao cho người khác thấy mắt mình. Học hành cẩn thận, tự biết giữ gìn sức khoẻ.”
Em trai tủi thân: “Chị còn dài dòng hơn cả mẹ.”
Nhưng cả nó và tôi đều biết, ngoài nó ra, tôi có nói nhiều với ai bao giờ.
#39
Sau khi về trường, em trai gọi điện cho tôi, hỏi: “Chị, Từ Vi Vũ có ở đấy không?”
Tôi trả lời: “Tìm anh ấy à, đợi một chút.”
Nó vội vàng la toáng lên: “Ai thèm tìm anh ta! Em hỏi xem anh ta có ở đấy không để nói chuyện cho dễ thôi.”
Chẳng hiểu sao hai người này đặc biệt không hợp nhau, tôi đáp: “Sao thế? Chắc giờ anh ấy đang lên mạng trong phòng sách.”
Thế là nó lập tức bắn như súng liên thanh: “Chị, chị không thấy đính hôn như thế là sớm quá à? Mà chị không thấy Từ Vi Vũ giả nhân giả nghĩa sao? Chị ở cùng với anh ta, chắc chắn sau này sẽ chịu thiệt thòi!”
Tôi hỏi: “Giả nhân giả nghĩa thế nào?”
Em trai vội nói: “Chị đợi tý, em gửi cái này cho xem!”
Hai phút sau, có tiếng Từ Vi Vũ gọi tôi từ phòng sách, anh nói: “Thanh Khê, em vào đây một lát.”
Tôi vào phòng, nghi ngờ: “Sao thế?”
Từ Vi Vũ cười chỉ chỉ máy tính, trên QQ của tôi hiển thị ảnh chụp màn hình em trai gửi đến.
“Em trai: Nói cho anh biết, đừng tưởng rằng anh với chị tôi yêu nhau là tôi sẽ gọi anh bằng anh!
Từ Vi Vũ: Khỏi cần gọi anh, anh rể luôn đi.
Em trai:...Tôi dựa vào[1]!
Từ Vi Vũ: Dựa vào anh thà tự dựa vào chính em.
([1] Nguyên là 靠 (Kháo, KAO)
Từ không có nghĩa, được sử dụng nhiều trên mạng, đại ý thể hiện sự không hài lòng, ngạc nhiên hoặc không quan tâm. Gần như được dùng thay cho “Ngất”, “Mẹ kiếp”,...
Ngoài ra, ở một số khu vực phía Bắc, từ “kháo” đồng âm với “Thao (肏)”.)
Em trai: Tôi... Fuck[2]!
([2] Nguyên là 操 (Thao), được dùng tương đương “fuck”, “mẹ kiếp”, “chết tiệt”.)
Từ Vi Vũ: Em tự 'fuck' từ từ.”
“Chị, chị xem đi, anh ta nói chuyện lưu manh, lưu manh, quá lưu manh! Không phải quân tử, chắc chắn không phải quân tử! Em đã thử nghiệm ra giúp chị rồi!”
Tôi nghĩ thầm, em trai à, những lời còn lưu manh hơn thế chị nghe suốt rồi...
Sau đó tôi thấy Từ Vi Vũ nhắn lại một câu, “Anh chuyển lời đến chị em rồi, không cần cảm ơn đâu.”
“...”
Không biết đến mùa xuân nào hai người này mới hòa thuận được.
#40
Em trai kể nó đang học lái xe, cần hỏi tôi một số thứ, tôi nói: “Quy định bên này khác bên em.” Chợt nghĩ ra Từ Vi Vũ mới đầu cũng học lái xe ở nước ngoài nên hỏi nó: “Hay là em nhờ Từ Vi Vũ?”
Đầu dây bên kia trả lời rất kiên quyết: “NO!”
Tôi vừa buồn cười vừa tò mò, “Sao em không thích anh ấy?”
“Anh ta cũng có thích em đâu! Chị, chị không biết Từ Vi Vũ độc ác thế nào thôi! Anh ta dám bảo em là: nếu em không đạt học bổng thì đâm đầu vào đậu phụ chết đi cho lành! Anh ta làm như học bổng dễ lấy lắm không bằng, chưa thử sao biết!”
Tôi thật thà nói: “Năm nào anh ấy cũng có học bổng.”
Em trai sững sờ một lúc, “Anh ta không phải là người!”
Từ Vi Vũ vẫn luôn tựa vào vai tôi, bây giờ mới “a” một tiếng, nói: “Con nhà giàu.”
Tôi đẩy đẩy đầu anh, nhắc nhở: “Em là chị của con nhà giàu.”
Giọng em trai vang lên xen lẫn nghi ngờ, “Chị này, không phải anh ta đang ngồi cạnh chị đấy chứ?!”
“Ừ.”
“Họ Từ, anh quá tiểu nhân (bỉ ổi)! Nghe lén người ta nói chuyện mà là quân tử à?”
Từ Vi Vũ đưa tay nhận điện thoại, tôi vui vẻ nhẹ nhõm đi sang một bên, nghe anh thong thả nói: “Ông nói ông là quân tử lúc nào?”
“Vậy là tiểu nhân?!”
“À, đại hơn em.” (“À, lớn hơn em.”)
“... Đại gia anh!” (“... Lớn cái đầu bố nhà anh!”)
“Ồ, cái này nghe hay đấy, gọi thêm mấy tiếng đại gia nghe.”
Hẳn là bây giờ em trai đang tức giơ chân, còn nghe loáng thoáng tiếng gào từ bên kia: “Đưa điện thoại cho chị tôi! Tôi không muốn nói chuyện với anh!”
Không hiểu sao hai người này làm cho tôi nghĩ tới câu... “yêu nhau lắm cắn nhau đau”.
Chương 7: Lời ngon tiếng ngọt
#41
Hôm nọ vẽ màu nước, phác qua một bóng người, dùng màu xám chì nên nhìn có gì đó rất lạnh lẽo, thê lương. Tôi bỗng nổi hứng, đề vài dòng bên cạnh: “Anh không muốn nhìn em, vậy thì đời này kiếp này hãy để em được chết cùng anh, kiếp sau em sẽ không xuất hiện trước mặt anh, cũng không thể tìm anh được nữa, vì em, chưa từng luân hồi.” Viết xong tôi cũng thấy hơi “lạnh”.
Sau khi Từ Vi Vũ đọc được mấy dòng này, anh nhìn chằm chằm tờ giấy Tuyên Thành rồi lại nhìn tôi lâu thật lâu, cuối cùng thả một câu: “Vậy để anh đi tìm em.”
... Khả năng gây “đông cứng” của người này còn kinh khủng hơn tôi nhiều.
#42
Tôi đoán không biết có phải ở ngoài Từ Vi Vũ càng ngày càng lạnh lùng hay không mà trong nhà, anh càng ngày càng như đứa trẻ.
Sáng, anh đập bẹp dí một con muỗi, máu me be bét trên giường, lẩm bẩm, “Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh nhưng anh buộc lòng phải giết em. Anh đã có người yêu rồi.”
“...”
#43
Rất nhiều bạn bè của tôi thường hỏi Từ Vi Vũ các vấn đề về kinh tế, ngay cả giá thịt năm nay, lượng mưa năm sau cũng không tha.
Có lần, trưởng phòng ngủ thời đại học của tôi hỏi: “Từ thiếu, có thể bơi trong sông Hoàng Hà được không nhỉ?”
Vi Vũ trả lời: Mắt cậu có vấn đề gì à?
Trước kia, bạn cùng bàn của tôi là một cô gái rất dịu dàng, ít nói, giờ thì hoạt bát hơn nhiều, nó từng hỏi Vi Vũ: “Từ Vi Vũ, cậu ở Đức lâu thế chắc hiểu biết nhiều lắm nhỉ? Tốt nghiệp xong tớ muốn ra nước ngoài tiếp tục phát triển, Đức có hợp không?”
Vi Vũ giải đáp: “Ở đấy, nếu không có gì lo lắng thì không tệ. Nếu có thì thà sống trong tù còn hơn.”
#44
Từ Vi Vũ chơi game. Tôi ngồi xem TV bên ngoài, thỉnh thoảng qua phòng sách lấy đồ, tiện đứng sau anh ngó nghiêng một chút.
Thấy thế, anh ngẩng lên nhìn tôi nghiêm túc: “Thanh Khê, em có thể đứng xa anh ra không?”
Tôi nghĩ thầm, mình bị kỳ thị à? Rồi hỏi lại: “Bởi vì...?”
Anh thẹn thùng: “Nhiễu loạn lòng quân.”
“...”
#45
Từ Vi Vũ hay nghiên cứu “tình hình kinh tế” nên mỗi khi tụ tập cùng bạn bè, luôn có người hỏi anh: “Vi Vũ, mày nói xem nên đầu tư cổ phiếu gì thì an toàn nhất? Để cơm no áo ấm, hết ăn lại nằm, miệng ăn núi lở ấy.”
Dịp đó tôi cũng đi cùng Từ thiếu, anh chỉ vào tôi - người đang say sưa “thưởng thức” hoa quả: “Cưới vợ, đầu tư không lỗ tý nào.”
Hôm ấy tôi... chưa ăn sáng, đói gần chết, ăn không dừng miệng, trong khi ấy trên bàn toàn hoa quả, bánh kẹo, hạt dưa, nếu không thì cũng là đồ uống, mà uống nước nhiều thì chỉ tổ đói thêm.
Nhưng hôm ấy coi như tôi ăn đủ.
#46
Đám bạn của Từ Vi Vũ tự tổ chức đi du lịch, lần đó, sau khi tập trung, người dẫn đầu thông báo: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đồ dùng cần thiết của mình nào, chúng ta xuất phát!”
Từ Vi Vũ quay lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Đi nào, cô gái 'đồ dùng cần thiết'.”
#47
Thất Tịch. Từ Vi Vũ tặng cho tôi một chậu hoa, ngọt ngào: “Dù hoa hồng đẹp nhất trong một ngày, nhưng nó có thể sống tới một năm, rồi năm sau anh lại tặng cho em một chậu hoa nữa, em xem, thế là tình yêu của đôi ta lúc nào cũng tươi tắn, ngập tràn sức sống phải không.”
Có “lạnh gáy”, và tất nhiên cũng có cảm động.
Hôm sau, tôi thấy Từ Vi Vũ đứng lắc đầu nhìn chậu hoa nọ.
“Sao mới một ngày mày đã rụng lá rồi? Biết thế tao mua xương rồng cho xong!”
“...”
#48
Từ Vi Vũ khi nhắc đến tên tôi và tên anh.
Từ Vi Vũ: “Em nghe nhé, anh, Vi Vũ (mưa nhỏ), rơi xuống, từ từ chảy thành Thanh Khê (suối trong).”
Tôi sững sờ một lúc rồi nói: “Đừng giở trò lưu manh!”
Từ Vi Vũ: “...”
Đó là một lần nghiêm túc hiếm hoi, kèm theo lãng mạn hoàn hảo của anh.
Tôi...
#49
Tôi không cẩn thận tự làm mình bị thương là “chuyện thường ngày ở huyện”, hết chân sang tay, từ bé đến lớn chẳng tránh được bao giờ. Hôm trước tôi bị trẹo chân, không hiểu kiểu gì lại ảnh hưởng đến cả gân. Đi bệnh viện, bác sĩ bình tĩnh nhìn tôi, nói: “Cô gái trẻ, cháu trẹo chân hay đấy.”
“...”
Trong khi đó, Từ thiếu vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, lấy thuốc, trả tiền rồi ra đón tôi.
Thực ra tôi có thể đi lại được, nhưng nhìn Vi Vũ, tôi đành ngoan ngoãn leo lên lưng anh.
Vừa ra bệnh viện, người cõng tôi đã bắt đầu dạy dỗ: “Sao em lại không cẩn thận thế? Đi đường cũng bị trẹo chân, em mới lên ba à?...”
Tôi rất mệt, chân cũng rất đau, bám trên lưng anh, nói: “Vi Vũ, em buồn ngủ.” Anh ngẩn ra: “Vậy em ngủ đi, anh nói tiếp...”
Từ Vi Vũ không ít lần nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng nhiều khi, những câu “siêu ngốc” của anh lại đặc biệt dễ khiến tôi cảm động.
#50
Mấy hôm nay đi đứng bất tiện, phải dưỡng thương trong nhà, tối đi ngủ cũng rất khó chịu. Từ Vi Vũ nằm cạnh nói: “Hay là anh xoa bóp cho em nhé?”
Tôi nói: “Thôi đừng, càng xoa càng đau. Anh nói gì làm em không nghĩ đến nữa đi.”
Anh nghĩ ngợi một lúc, bắt đẩu kể chuyện: “Ngày xưa có cậu bé thích đi trước một cô bé theo hình chữ S, ai ngờ cô bé đó lại nghĩ rằng cậu đang khoe khoang.”
Tôi: “Phì.”
“Em đừng có cười, người thật việc thật đấy, tí nữa thể nào em cũng cảm động cho xem.” Sau đó anh nghiêm túc kể tiếp, “Một lần, nhà cô bé kia có chuyện, xin phép nghỉ học. Khi tan lớp cô giáo hỏi có ai ở gần nhà xxx không? - tức là nhà của cô bé kia í, mang bài tập về giúp bạn. Cậu bé thấy vậy vội vàng xung phong la toáng lên, em đi, để em đi! Cả lớp được trận cười ầm ĩ, ha ha...”
Tôi thắc mắc: “Nhà em với nhà anh một nam một bắc chứ?”
Từ Vi Vũ lườm tôi một cái: “Anh đang kể chuyện cơ mà.”
“Chậc... ừm, sau đó thì?”
Từ Vi Vũ tiếp tục: “Khi cậu bé đến gõ cửa nhà cô bé kia, người mở cửa là mẹ cô. Cậu bé rất hồi hộp, ‘Chào cô’, rồi nói ‘Cháu đến đưa bài tập cho xxx’, mẹ cô bé bảo cụ cô bị ốm, muốn gặp cháu gái nên cô bé phải về quê. Mẹ cô còn hỏi cậu có muốn vào ngồi chút không, chắc cô bé cũng sắp về rồi. Cậu hơi phân vân, vừa muốn gặp lại vừa xấu hổ. Cuối cùng cậu vẫn vào nhà, ngồi trong phòng khách. Mẹ cô còn rót cho cậu một cốc nước trái cây. Không biết có phải trùng hợp không mà bà lấy cho cậu cốc sứ có in tên cô bé, trên đó còn có hình chibi một cô nhóc, chắc đó là cốc của cô. Sau khi phát hiện ra, mặt cậu bé đỏ tới mang tai, cứ uống một ngụm mặt lại đỏ thêm một chút. Lát sau, cô bé về nhà. Cô được họ hàng đưa về, nhìn mặt rất buồn, cô không thấy cậu, hoặc là có thấy nhưng không muốn nghĩ nhiều, chẳng đả động gì lặng lẽ lên phòng. Cậu bé ngơ ngác đứng đó, mắt bị cô đơn lấp đầy như...”
Tôi xen vào: “Sao em không nhớ?”
“Em thì nhớ được cái gì!” Hình như ai đó cũng quên mất mình đang kể chuyện.
Tôi cười hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
Từ Vi Vũ căm hận nói: “Sau đó cậu bé lòng đau như cắt, nuốt nước mắt về nhà!”
Tôi hỏi: “Có thế thôi á?”
Anh nhảy dựng lên, “Em còn muốn thế nào? Với cậu bé thuần khiết trong trắng như tuyết, vết thương ấy mới tàn nhẫn biết bao...” Oán hận là chính, xin an ủi là phụ.
Tôi thấy hình như chân tôi càng đau thêm...
#51
Bạn bè gặp mặt, nói về quãng thời gian đẹp nhất của mình.
Đến lượt tôi, tôi nhớ lại: “Bốn năm đại học là thời gian khó quên nhất.”
Bạn thân: “Đúng mấy năm Từ thiếu không ở đây à?''
Tôi: “...”
Từ Vi Vũ - người đến ăn ké: “...”
Bạn thân: “...”
Mọi người cười ầm lên, “Anh Vũ thật đáng thương!”
Từ Vi Vũ trả lời gọn một chữ, “Biến!”
Đến Từ Vi Vũ, anh nói: “Mấy năm ở nước ngoài...”
Tôi nghĩ thầm, trả thù à?
Vi Vũ thêm vào vế sau: “Là những năm khó khăn nhất.”
...
Với anh từ không yêu, yêu đến yêu tha thiết là lẽ thường tình.
All In Love All In Love - Cổ Tây Tước All In Love