There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Shinkai Makoto
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4827 / 593
Cập nhật: 2016-10-11 05:09:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần 3: 5Cm/s
hương 1
Tối hôm đó, cô có một giấc mơ.
Giấc mơ về một thời xa xưa, khi cô và cậu ấy còn nhỏ. Một đêm yên tĩnh, tuyết lặng lẽ phủ trắng mặt đất, vài ánh đèn lác đác phía xa, và trên lớp tuyết non hãy còn in mới dấu chân hai người.
Nơi ấy sừng sững một cây anh đào lớn. Chỗ cây đứng tối hơn cả màn đêm xung quanh, như thể có một chiếc hố sâu bất thần xuất hiện. Khi hai người bọn họ đứng ngắm tuyết rơi xuyên qua tán lá, cô nghĩ về tương lai đang chờ đợi phía trước.
Cô đành chấp nhận sự thật rằng, chàng trai cô thầm yêu, người luôn ủng hộ cô suốt thời gian qua, sắp sửa đi thật xa. Vài tuần trước, cô nhận được một bức thư thông báo rằng anh sẽ chuyển trường, làm cô trăn trở suốt từ dạo đó.
Nỗi cô đơn, lo lắng vây bọc lấy cô, như đang nhìn thẳng vào một hố đen không đáy, khi nghĩ rằng mình sẽ không nhận được sự quan tâm ân cần của chàng trai bên cạnh nữa. Những tưởng tình cảm với anh đã nguôi ngoai từ lâu, nay cô lại tiếp tục mơ mộng. Cảm xúc giờ vẫn tươi mới như ngày hôm qua. Ước gì những bông tuyết đang rơi kia bỗng hóa thành hoa anh đào.
Ước gì đông qua, xuân lại đến. Ước gì ta được sống cùng thị trấn, cùng ngắm hoa anh đào dọc đường về nhà. Ước gì những mong ước ấy đều trở thành hiện thực.
Một buổi tối, anh ngồi đọc sách trong phòng.
Trằn trọc mãi trên giường không ngủ được, anh quyết định với lấy một cuốn trên giá sách để đọc và uống kèm một lon bia.
Đêm lạnh và tĩnh. Thay vì bật nhạc, anh bật vô tuyến với âm lượng nhỏ. Một bộ phim phương Tây đang chiếu muộn. Rèm cửa để mở non nửa và vô số ánh đèn hiện ra trong làn tuyết rơi. Tuyết bắt đầu rơi sau giờ ăn trưa, rồi sau đó, trời mưa, sau cùng lại chuyển sang tuyết. Sau khi mặt trời lặn, tuyết nặng hạt dần và rơi đến tận bây giờ.
Anh tắt vô tuyến như thể bị nó làm phân tâm. Không gian tĩnh lặng quá. Chuyến tàu cuối cùng đã dừng, không còn tiếng ô tô hay tàu nào ngoài đường nữa. Ngồi trong nhà, anh vẫn thấu cảm được tuyết lạnh giá nhường nào bên ngoài bức tường kia.
Một xúc cảm bâng khuâng ấm áp chợt ập đến, vỗ về tâm hồn anh. Anh tự hỏi cảm giác ấy xuất phát từ đâu và hồi tưởng về lần cuối đứng ngắm một cái cây trong mùa đông, vốn đã xảy ra cách đây rất lâu.
…Bao lâu rồi nhỉ? Năm đầu cấp hai, vị chi là mười lăm năm trước.
Anh gấp sách lại, vẫn chưa buồn ngủ và uống cạn nốt lon bia.
Ba tuần trước, anh xin nghỉ ở công ty sau gần năm năm công tác và ngừng kiếm việc làm, loanh quanh ở nhà hết ngày này qua ngày khác. Cuối cùng, anh cũng thấy thanh thản sau nhiều năm.
…Mình sao vậy nhỉ? Anh thầm nghĩ khi đứng dậy khỏi lò sưởi, tim đập nhanh. Anh với lấy áo khoác treo trên tường (bộ đồ đi làm vẫn treo bên cạnh), đi giày và cầm lấy chiếc ô nhựa cạnh cửa ra vào. Tuyết rơi nhè nhẹ lên ô khi anh bước chậm rãi về cửa hàng tạp hóa cách đó năm phút.
Lát sau, anh đặt giỏ đựng đồ gia dụng và sữa xuống sàn. Anh hơi ngần ngừ trước khi cầm tờ Tạp chí Khoa học trên sạp báo. Đây là tạp chí anh ưa thích hồi cấp hai, nhiều năm rồi mới đọc lại. Số này đăng bài về hiện tượng băng tan chảy ở Nam Cực, cách thức trọng lực bị tác động giữa các thiên hà, phát hiện các loại hạt mới và về lợi ích của công nghệ nano[1] với môi trường. Đọc lướt tờ báo, anh hơi ngạc nhiên khi biết thế giới ngày nay vẫn đầy phát minh và các chuyến thám hiểm mới.
Linh tính mách bảo rằng trước đây anh đã từng có suy nghĩ giống như vậy. Hít nhanh một hơi, anh chợt chú ý tới bài nhạc đang chơi ở cửa hàng.
Có vẻ là một bản nhạc nổi tiếng anh đã từng nghe hồi học phổ thông. Vừa lắng nghe giai điệu quen thuộc, anh vừa lượm lặt thông tin mới về thế giới từ tờ tạp chí. Niềm đam mê tưởng đã lãng quên từ lâu bỗng bừng lên trong anh.
Rời cửa hàng, lòng anh vẫn chưa hết khấp khởi. Lâu lắm rồi trái tim anh mới tràn đầy hào hứng như thế.
Một mùa hoa anh đào nở sắp đến, anh thầm nghĩ khi ngước lên nhìn trời tuyết bao la.
[1] Ngành công nghệ liên quan đến việc thiết kế, phân tích, chế tạo và ứng dụng các cấu trúc, thiết bị và hệ thống bằng việc điều khiển hình dáng, kích thước trên quy mô nanomet (nm, 1 nm = 10−9 m) (Theo Wikipedia).
Chương 2
Sau khi Takaki Tohno tốt nghiệp phổ thông ở Tanegashima, anh quay về Tokyo học đại học. Anh thuê một căn hộ nhỏ cách ga Ikebukuro ba mươi phút đi bộ cho tiện việc đi lại. Mặc dù sống ở Tokyo từ năm tám đến mười ba tuổi, tất cả những gì về thành phố này trong trí nhớ anh chỉ gói gọn trong vùng Setagaya. Phần còn lại của Tokyo thật lạ lẫm. Người dân Tokyo có vẻ thờ ơ, thô lỗ, nói tục nhiều hơn hòn đảo anh ở thời niên thiếu. Trên vỉa hè, người ta khạc nhổ, hút thuốc, vứt rác bừa bãi. Anh không hiểu nổi tại sao đủ loại đồ, từ vỏ chai nhựa, túi giấy báo đến hộp cơm trưa vương vãi khắp nơi. Tokyo trong ký ức của anh đẹp và thanh lịch hơn.
Sao cũng được.
Dù gì đây sẽ là nơi mình sống kể từ bây giờ, anh tự nhủ. Anh đã chuyển trường hai lần và học được cách thích nghi với môi trường mới. Và anh không còn là một đứa trẻ yếu đuối nữa. Anh còn nhớ rõ tâm trạng lo lắng lần đầu theo bố chuyển công tác từ Nagano đến Tokyo. Cảnh vật quen thuộc anh từng thấy ngày nào, lúc còn phải bám tay bố mẹ đi từ Oomiya đến Shinjuku, giờ trông thật khác lạ, không có vẻ gì giống nơi anh từng sống. Đến tận giờ, thi thoảng anh vẫn có cảm giác lạc lõng như lần chuyển trường từ Tokyo về Tanegashima. Sau khi máy bay trực thăng đáp cả nhà xuống sân bay, từ trên xe bố, ngắm nhìn những trang trại và đồng cỏ xung quanh, lòng anh nhớ Tokyo da diết.
Đó là cảm xúc chung mỗi lần anh chuyển đến chỗ mới. Nhưng lần này là do tự mình quyết định, anh tự nhủ khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài căn hộ nhỏ đang chất đầy hộp các-tông.
Bốn năm đại học của tôi không có gì nhiều để nói. Tôi khá bận rộn với các lớp Vật lý, nghĩa là tôi dành nhiều thời gian học nhưng chỉ khi thực sự cần đến lớp, thời gian còn lại tôi dành để làm việc, xem phim một mình hoặc đi lang thang trong thành phố. Ngay trong những ngày phải đến trường, thỉnh thoảng tôi vẫn tạt qua công viên nhỏ đối diện ga Ikebukuro ngồi đọc sách nếu có thể. Thoạt tiên, tôi chưa quen với mật độ người đi qua đi lại ở đó, một thời gian ngắn sau, tôi đã thích nghi được. Tôi kết bạn với một số người ở chỗ làm và đại học, nhưng như đa số mọi người, tình bạn của chúng tôi nhạt dần theo thời gian, chỉ còn một số ít trở thành bạn thân. Hai, ba người chúng tôi hay tụ tập tại nhà, nay người này, mai người kia, thâu đêm suốt sáng, vừa nói đủ chuyện trên đời, vừa uống bia loại rẻ tiền và hút thuốc. Qua bốn năm, một số nguyên tắc của tôi thay đổi, số khác lại được củng cố thêm.
Mùa thu năm nhất đại học, Takaki có bạn gái. Hai người quen nhau ở chỗ làm. Cả hai trạc tuổi nhau, cô ấy sống ở Yokohama.
Thời gian đó, anh đang phụ giúp trường bán cơm hộp vào giờ nghỉ trưa. Tuy muốn kiếm việc làm ngoài trường nhưng do quá bận với việc học, anh nghĩ tranh thủ làm việc buổi trưa và kiếm thu nhập từ các cửa hàng trong trường sẽ thuận tiện hơn. Sau khi tiết hai kết thúc lúc 12h10, anh chạy ngay đến nhà ăn của trường và đẩy xe cơm hộp đi bán. Mười lăm phút trước khi tiết ba bắt đầu, anh ngồi ăn cùng cô ấy và nhanh chóng kết thúc bữa trưa. Hai người làm chung công việc đó trong ba tháng.
Cô ấy là người con gái đầu tiên anh chính thức hẹn hò. Cô dạy anh biết nhiều điều. Trong những ngày tháng bên nhau, anh được trải nghiệm những cảm xúc vui buồn chưa từng có trước đây. Cô cũng là người đầu tiên làm tình với anh. Chỉ đến khi yêu cô, anh mới học được rằng, cuộc sống hàng ngày luôn tràn đầy cảm xúc – cả những điều có thể và không thể kiểm soát – nhiều hơn yêu thương và ghen tuông đơn thuần.
Tình yêu của họ kéo dài thêm sáu tháng nữa và chấm dứt khi một chàng trai anh không quen tỏ tình với cô ấy.
“Em rất yêu anh, Tohno-kun nhưng em không nghĩ tình cảm của anh nhiều như em mong mỏi. Giờ em mới nhận ra điều ấy và em không thể chịu đựng thêm được nữa.” Cô nói và khóc òa trong vòng tay anh. Anh muốn nói với cô rằng đó không phải là sự thật, rồi lại thôi trong khi tự nhiếc móc bản thân đã khiến cô suy nghĩ như thế. Anh buông tay cô ấy. Đó là lần đầu tiên anh nhức đầu và đau đớn khắp người đến thế.
Đến bây giờ, những ký ức về cô vẫn còn in đậm trong tâm trí anh. Anh nhớ những lúc hẹn hò, hai người ngồi kề bên nhau, tranh thủ ăn vội bữa trưa sau khi xong việc. Anh mua cơm ngay tại chỗ còn cô mang theo cơm hộp làm sẵn ở nhà. Cô ăn uống từ tốn trong khi vẫn mặc tạp dề, và không để thừa hột cơm nào. Mặc dù hộp cơm của cô chỉ bằng một nửa so với anh, cô luôn kết thúc sau. Anh hay trêu cô về chuyện ấy, còn cô giận dỗi đáp lại, “Anh ăn chậm thôi, Takaki-kun. Ăn nhanh quá không thấy ngon đâu.”
Một thời gian rất lâu sau anh mới nhận ra, cô không muốn thời gian buổi trưa họ dành cho nhau trôi đi quá nhanh.
Người bạn gái tiếp theo anh cũng quen ở chỗ làm. Năm ba, anh làm trợ lý ở một trường dự bị đại học. Bốn ngày một tuần, sau khi tan học, anh chạy ngay ra ga Ikebukuro, bắt tàu đến Takadanobaba theo tuyến Yamanote rồi chuyển sang tuyến Tousai đến Khu đồi Kamiraku. Trường có một giáo viên toán, một giáo viên tiếng Anh và năm trợ giảng tính cả phần anh. Thầy giáo dạy toán, tuổi ngoài ba mươi, được nhiều học sinh yêu mến. Thầy đã có gia đình, vợ thầy sống trong nội thành. Trên lớp, dù nghiêm khắc nhưng thầy lại có điểm khác cuốn hút học sinh. Thầy biên soạn các câu hỏi ôn thi đại học rất hiệu quả và dùng phương pháp truyền tải khéo léo khiến việc học toán với học trò trở nên thật vui nhộn. Làm trợ lý cho thầy giúp Takaki hiểu về môn thống kê ở đại học ở một tầm khác. Không rõ vì lý do gì nhưng thầy có vẻ ưu ái Takaki, nên thay vì bảo anh làm mấy việc vặt như ghi danh học viên hay đánh dấu tài liệu, thầy giao anh nhiệm vụ phân tích câu hỏi và chuẩn bị tài liệu nháp. Tất nhiên, Takaki luôn cố gắng làm hết sức mình. Đó là một công việc xứng đáng và thu nhập không tồi.
Cô ấy là một trong những trợ giảng khác và là sinh viên ở Wasada. Nhan sắc của cô nổi trội hơn tất thảy những cô gái khác với mái tóc suôn dài, mắt to tròn ngây thơ, dù không cao nhưng biết cách làm dáng. Takaki nghĩ cô giống một sinh vật tuyệt đẹp hơn là một cô gái. Đại loại như một chú nai dũng cảm hay một chú chim tung cánh bay cao giữa bầu trời.
Một cách tự nhiên, cô được nhiều người mến mộ. Trong khi cả giảng viên lẫn trợ giảng đều tìm cách bắt chuyện với cô ấy, Takaki lại lảng tránh (trông cô ấy rất hấp dẫn, nhưng cũng chính vẻ đẹp ấy khiến người khác ngại nói chuyện). Nhìn từ xa, anh có cảm giác cô hơi giống một ai đó. Một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Mỗi khi có người tiến tới nói chuyện, cô luôn mỉm cười đáp lại thật tươi nhưng bình thường, cô không chủ động nói chuyện với người khác. Không ai để ý đến sự cô đơn ấy và những tưởng rằng cô ấy rất hòa đồng.
Takaki thấy lạ khi mọi người xung quanh thường khen, “Cô ấy thật xinh đẹp, thùy mị, lại còn tốt bụng nữa”, nhưng anh không bao giờ nói ra điều mình để ý hoặc hỏi lý do mọi người nhận định sai lầm về cô. Nếu thực sự không muốn hòa đồng với mọi người, cô ấy nên dừng lại. Thế giới này có đủ loại người và mỗi người đều có giới hạn trong việc tỏ ra khác biệt. Nghĩ vậy nhưng anh im lặng vì không muốn gây rắc rối.
Cuối cùng, một ngày nọ, anh đành nói chuyện với cô, vì tình thế không cho anh sự lựa chọn nào khác. Đó là một ngày tháng mười hai rất lạnh ngay trước Giáng Sinh, thầy giáo toán về nhà sớm vì có việc khẩn, chỉ còn Takaki và cô ở lại soạn tài liệu. Một tiếng sau anh mới nhận ra điều khác lạ. Đang tập trung làm việc, anh ngước lên nhìn cô. Cô ngồi phía đối diện, đầu cúi gằm, người run rẩy. Mắt cô mở to, nhìn chằm chằm xuống tờ giấy trên tay, nhưng không có vẻ gì đang nghiên cứu tài liệu cả. Trán cô ướt đẫm mồ hôi. Lo lắng, Takaki gọi nhưng cô không đáp lại, anh bèn đứng dậy và lay nhẹ vai cô gái.
“Này, Sakaguchi-san! Cô sao thế? Cô có ổn không?”
“Thuốc…”
“Sao cơ?”
“Tôi cần uống thuốc. Cho tôi xin ít nước.” Giọng cô lạc hẳn đi. Takaki chạy vội ra khỏi phòng, mua một lon trà ở máy bán hàng tự động dọc hành lang và quay lại, mở nắp đưa cho cô. Tay run lẩy bẩy, cô lấy từ chiếc túi dưới chân một bọc thuốc và nói, “Tôi cần ba viên.” Takaki lấy ra ba viên thuốc màu vàng đưa vào miệng cô, đồng thời giúp cô uống trà. Cảm giác lúc chạm vào đôi môi mềm mại ấy thật nóng bỏng biết bao.
Họ yêu nhau ba tháng rồi chia tay. Dù chỉ là một mối quan hệ ngắn ngủi, cô ấy ra đi và để lại một vết thương hằn sâu trong tim mà anh không bao giờ quên được. Có lẽ cô ấy cũng ôm theo mình những tổn thương như thế. Đó là lần đầu anh yêu một người đường đột và rồi, chuyển sang căm ghét người đó sâu đậm đến vậy. Hai tháng đầu, mỗi người cố gắng đến mệt mỏi để yêu người kia nhiều hơn và tháng còn lại, họ liên tục tìm cách làm tổn thương lẫn nhau. Giữa họ, có những ngày hạnh phúc, cuồng si không tả xiết, cũng có những ngày đau khổ, không dám thổ lộ cùng ai, trĩu nặng trong lòng trách móc về nhau.
…Thật lạ nhưng rốt cuộc, kể cả sau những gì đã trải qua, anh vẫn nhớ cái ngày tháng mười hai định mệnh đó, trước khi họ chính thức hẹn hò.
Ngày mùa đông ấy, cô dần lấy lại thần sắc sau khi uống thuốc. Một khoảng khắc hiếm hoi ngắm nhìn cô ấy khiến tim anh như ngừng đập, cảm giác như đang chiêm ngưỡng một đóa hoa chưa ai từng trông thấy, đột nhiên bừng nở. Một ý nghĩ lóe lên trong anh, anh không thể để tuột mất cô ấy. Anh còn không bận tâm đến việc cô ấy từng có quan hệ tình cảm với thầy giáo dạy toán.
***
Takaki bắt đầu tìm việc làm vào mùa hè năm thứ tư đại học. Mất ba tháng sau khi chia tay bạn gái cũ, anh mới dám gặp mặt mọi người. Một phần nhờ vào thầy giáo cố vấn tốt bụng và đầy nhiệt huyết, anh đã quyết định nên theo đuổi nghề nghiệp nào trước mùa thu. Anh không rõ đó thực sự là nghề anh muốn làm hay nên làm, nhưng anh cảm thấy mình cần làm việc. Anh muốn thử khám phá một thế giới khác thay vì suốt ngày cắm đầu nghiên cứu ở trường đại học.
Sau lễ tốt nghiệp, anh trở về nhà và đóng gói tất cả vào hộp các-tông. Ngoài ô cửa sổ nhỏ phía đông của phòng bếp là một căn nhà gỗ cũ kỹ đang tắm mình trong ánh hoàng hôn. Bên ngoài cửa sổ phía nam, anh thấy một nhóm cao ốc Shinjuku xen giữa những khu căn hộ nhỏ bé xung quanh. Những tòa nhà cao hơn hai trăm mét này trông rất khác nhau tùy thuộc vào khoảng thời gian và thời tiết. Khi mặt trời buổi sớm mọc cao ngang đỉnh núi, tòa nhà sáng lung linh trong ánh nắng phản chiếu, và giống như vách đá dựng đứng sát bờ biển, hình ảnh những ngôi nhà mờ đi trong hơi ẩm mỗi khi trời mưa. Anh đã quan sát những tòa nhà này suốt bốn năm với vô vàn suy tư khác nhau.
Lát sau, ngoài trời, màn đêm bắt đầu buông xuống và vô số ánh đèn trong thành phố được bật lên. Takaki với lấy gạt tàn, đặt lên nắp thùng các-tông, rút một điếu thuốc trong túi và châm lửa. Anh ngồi khoanh chân, vừa hút vừa ngắm nhìn ánh điện nhấp nháy ngoài cửa sổ.
Mình sẽ tiếp tục sống ở thành phố này, anh thầm nghĩ.
Chương 3
Takaki nhanh chóng tìm được việc làm tại một công ty phát triển phần mềm cỡ trung ở Mikata với vị trí Kỹ sư phần mềm. Anh được phân về phòng phát triển giải pháp phần mềm di động, với đối tượng khách hàng chủ yếu là những nhà cung cấp thông tin liên lạc hay sản xuất thiết bị đầu cuối[1]. Anh thuộc đội phát triển phần mềm di động.
Anh sớm phát hiện ra mình rất hợp với nghề lập trình. Một công việc cô đơn, đòi hỏi nhiều kiên nhẫn và sự tập trung, nhưng không bao giờ phản lại công sức bạn bỏ ra. Khi đoạn mã bạn viết không hoạt động đúng như dự định, chắc chắn rằng chỉ do bạn làm sai ở đâu đó. Mọi ý tưởng có thể được chuyển hóa thành hàng ngàn dòng lệnh. Điều đó khiến anh cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Công việc khá bận, anh luôn về nhà muộn và may mắn lắm mới có năm ngày nghỉ một tháng nhưng kể cả như vậy, bao nhiêu thời gian ngồi trước máy tính với anh vẫn không đủ. Văn phòng của anh sạch sẽ với sơn tường màu trắng, chia thành từng ô nhỏ, và tại góc làm việc của mình, Takaki cặm cụi gõ máy tính hết ngày này qua ngày khác.
Có thể do đặc trưng trong lĩnh vực công nghệ thông tin, cũng có thể là văn hóa của riêng công ty này, Takaki để ý thấy đồng nghiệp ở đây không bao giờ nói chuyện với nhau, ngoại trừ liên quan đến công việc. Không ai trong nhóm rủ nhau đi uống nước sau khi hết giờ, mỗi người tự mua cơm trưa ở nhà ăn công ty và ăn ngay tại bàn làm việc, không ai chào hỏi nhau khi đến cơ quan hay về nhà, và mọi cuộc gặp gỡ đều được tối thiểu hóa – phần lớn trao đổi bằng thư điện tử. Trong căn phòng rộng lớn với hơn một trăm nhân viên, chỉ vang mỗi tiếng bàn phím gõ lạch cạch, cảm giác về sự tồn tại của con người hầu như không có. Việc giao tiếp không kém phần gượng gạo hơn lúc mới vào đại học là bao, nhưng hồi đó, Takaki còn có thể tán dóc về bất cứ chuyện gì, và rủ nhau đi uống nước mà không cần lý do. Giờ anh đã quen với môi trường mới chuộng sự yên tĩnh. Anh vốn không phải kiểu người thích nói nhiều.
Cuối ngày, anh bắt tàu ở ga Mikata, gần như là trạm dừng cuối cùng của tuyến Trung tâm, xuống Shinjuku và quay về căn hộ ở Nakanosakaue. Khi quá mệt, anh thường bắt tắc-xi thay vì đi bộ ba mươi phút như thường lệ. Anh chuyển về đây sau khi tốt nghiệp đại học. Tiền nhà ở Mikata nơi công ty anh thuê rẻ hơn, nhưng anh không muốn sống quá gần nơi làm việc. Quan trọng hơn, trong anh có một niềm thôi thúc sống ở nơi có tầm nhìn giống Ikebukuro, nghĩa là được ngắm nhìn những tòa cao ốc sầm uất phía Tây Shinjuku.
Có thể đó là lý do anh chuyển đến nơi này. Khoảnh khắc ưa thích của anh hàng ngày là lúc tàu đi qua gần Ogikubo, được ngắm nhìn những tòa nhà cao chót vót phía Tây Shinjuku, khi khoảng cách giữa chúng mỗi lúc một thưa dần. Anh ngồi trong con tàu gần như trống rỗng, vắng ngang chuyến tàu cuối trở về Tokyo, trùm lên mình bộ vét công sở cùng bao mệt mỏi dồn tụ trong ngày – một cảm giác khá nhẹ nhõm. Anh thường lảng ánh nhìn ra xa khi các tòa cao ốc dần dần che khuất nhau, hòa cùng nhịp lắc lư của con tàu. Nền trời đêm Tokyo sáng lạ lùng, làm nổi bật những bóng đen của các tòa nhà trong thành phố. Một vài ô cửa nhỏ sáng đèn báo hiệu còn người thức làm việc đến tận giờ này. Ánh đèn hiệu nhấp nháy màu đỏ của những chiếc phi cơ trên cao trông như đang phập phồng thở. Đến bây giờ, trong anh vẫn thường trực cảm giác muốn dõi theo, muốn vươn tới một điều gì đó, đẹp đẽ mà xa vời. Trái tim anh bất giác xao động quá.
Một sáng ở cơ quan, Takaki mua cà phê tại máy bán hàng tự động ở cạnh cửa ra vào, quẹt thẻ chấm công, rồi quay về chỗ ngồi và khởi động máy tính. Anh dùng chuột mở các chương trình cần thiết và ấn nút “Home” trên bàn phím. Anh kiểm tra, đánh giá thuật toán, chạy vài Giao diện Lập trình Ứng dụng [2] (API) và kết hợp các đoạn mã để chuẩn bị làm việc. Chạy trong nền các API cấp cao là các hệ điều hành, trong nữa là các phần mềm cấp thấp và trong cùng là ổ cứng ảo, phần làm anh phát điên.
Đam mê với phần cứng dạy anh cách trân trọng máy tính, nhờ đó, anh dần thành thạo trong công tác lập trình. Anh chỉ biết một chút kiến thức Vật lý Lượng tử[3] đằng sau cấu trúc của chất bán dẫn[4], nhưng vẫn không tài nào kềm được hứng khởi với chu trình công việc hàng ngày, thứ cho anh cơ hội kiểm soát một công cụ vô cùng phức tạp. Thật thần kỳ. Công cụ ấy là biểu trưng cho sự thống nhất giữa các định luật của Thuyết tương đối[5], lý thuyết vật lý lượng tử ở quy mô nanomet, và hầu hết các Lý thuyết dây[6]. Anh tin máy tính là chìa khóa giải đáp bí ẩn của thế giới, bí ẩn đưa anh về những ước mơ cùng xúc cảm ngày xưa, về chốn cũ dấu yêu, về bản nhạc ưa thích hồi còn đi học, và về lời hứa còn bỏ ngỏ với người con gái đặc biệt ấy. Dù không có gì đảm bảo những điều đó sẽ thành hiện thực, anh vẫn nghĩ suy như thế. Anh lại vùi đầu vào công việc, như người nghệ sĩ cô đơn cứ miên man độc thoại với nhạc cụ của mình.
Cứ thế, năm tháng anh hòa mình vào dòng đời trôi vùn vụt trong chớp mắt. Đã khá lâu rồi kể từ khi anh ngồi suy ngẫm về những thành quả đạt được. Anh hồi tưởng về thời học cấp hai, còn trẻ dại và hay đau ốm. Anh tự hào khi cơ thể ngày một cường tráng và suy nghĩ chín chắn dần lên. Khi kỹ năng sử dụng máy tính “lên tay”, cảm giác nôn nao tương tự cũng xuất hiện trong anh. Anh được đồng nghiệp xung quanh tin tưởng và được tăng lương. Mỗi mùa đến, anh sắm một bộ vét mới. Trong ngày nghỉ, anh dọn dẹp căn hộ và đọc sách, và khoảng nửa năm một lần, anh mời bạn bè đi uống nước, tâm sự. Số bạn bè anh có không hề thay đổi.
Hàng ngày, anh rời nhà lúc tám rưỡi sáng và quay về khi đã hơn một giờ sáng.
Vòng lặp cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Những tòa cao ốc phía Tây Shinjuku vẫn đẹp hớp hồn người bất kể trong tiết trời nào, thậm chí còn tráng lệ hơn mỗi năm qua đi.
Thỉnh thoảng, vẻ đẹp ấy nhen nhóm trong lòng anh một điều gì đó, một điều khó mà mường tượng cụ thể.
***
Lâu rồi mới có người gọi tên anh “Tohno-san”, trong một sáng mưa chủ nhật nọ, tại một sân ga phía Tây Shinjuku. Giọng nói cất lên từ một cô gái đeo kính, mang theo một chiếc ô màu be. Trong thoáng chốc, anh không nhớ ra cô là ai, chỉ ngờ ngợ đã gặp ở đâu rồi. Đương lúc đang lưỡng lự không biết nên đáp lại thế nào, anh chợt nhận ra khi cô nói, “…Tôi làm việc trong đội bảo trì hệ thống.”
“À …cô làm ở bộ phận của Yoshimura-san.”
“Tôi tên là Mizuno. Thật mừng là anh còn nhớ.”
“Tôi xin lỗi. Tại cô mặc đồ công sở khi ta gặp lần đầu…”
“Ồ, chắc tại chiếc mũ tôi đội hôm nay. Vừa thấy anh, tôi nhận ra ngay. Trông anh có vẻ thư sinh khi mặc đồ bình thường.”
Thư sinh? Cô ấy không có ý xấu đâu, anh nghĩ. Họ cùng sóng bước xuôi xuống cầu thang. Cô gái cũng có dáng dấp như sinh viên với đôi xăng-đan màu nâu và bộ móng chân bóng màu hồng phớt được chăm sóc cẩn thận. Cô ấy vừa nói tên mình là gì ấy nhỉ… À, đúng rồi, Mizuno. Họ biết nhau khi anh sang đưa báo cáo cuối tháng cho khách hàng bên đó, vừa đúng lúc cô ấy đang làm việc. Kể từ đó, họ chưa gặp lại nhau lần nào. Họ từng trao đổi danh thiếp và giọng nói nghiêm túc, rõ ràng của cô đã làm anh ấn tượng.
Giờ anh nhớ cả rồi. Tên cô gái đầy đủ là Risa Mizuno. Anh nhớ kiểu chữ trên danh thiếp khớp hoàn toàn với tính cách của cô. Họ cùng đi xuống cầu thang và rẽ phải.
“Cô cũng đi về cổng phía Đông à, Mizuno-san?”
“Ừm, không hẳn vậy.”
“Không hẳn?”
“Ừm, thật tình giờ tôi khá rảnh. Mưa vừa dứt nên tôi đang tính sẽ đi mua sắm, tranh thủ trời đang đẹp,” cô mỉm cười nói. Anh cũng tươi cười đáp lại.
“Vô tình tôi cũng không bận gì. Hay ta kiếm quán cà phê nào ngồi nói chuyện hoặc đến chỗ nào khác cô muốn cũng được?”
Mizuno có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng tươi cười đồng ý.
Ngày hôm đó, họ ngồi uống cà phê ở một quán nhỏ gần cửa Đông, trò chuyện độ hai tiếng, trao đổi số điện thoại rồi ra về.
Khi Tohno ghé vào một tiệm sách, anh chợt nhận ra mình đang khát khô cổ. Đã một thời gian dài, anh mới nói chuyện thoải mái với một người đến độ quên hết mọi thứ xung quanh. Anh nhận ra cả hai rất hợp cạ, như thể hai tiếng là quá ngắn, mặc dù anh và Mizuno mới quen. Họ buôn đủ chuyện về công ty, về nơi mình sống và hồi còn đi học. Không có gì đặc biệt, nhưng anh cảm thấy thư thái khi ở cạnh cô ấy. Một cảm giác ấm áp tưởng đã lãng quên từ lâu, hôm nay lại nhen nhóm lên trong anh.
Một tuần sau, anh gửi thư mời cô ấy ăn tối. Anh kết thúc công việc sớm, hẹn cô ấy ăn tối ở Kichijouji và tạm biệt nhau lúc hơn 10h tối. Tuần tiếp theo, đến phiên cô mời anh dùng bữa tối và tuần sau nữa, hai người gặp mặt mà vui như hội. Họ dành cả ngày xem phim cùng nhau. Dần dần, quan hệ giữa họ ngày càng thắm thiết hơn.
Mizuno là kiểu phụ nữ càng quen thân lại càng thêm mến. Cặp kính cùng mái tóc đen dài khiến cô thoạt nhìn không có gì nổi bật, nhưng nếu nhìn kĩ, khuôn mặt cô trông khá sáng sủa và thông minh. Cô ấy hay mặc đồ kín đáo, dễ mắc cỡ và không muốn thu hút sự chú ý của đám đông. Cô trẻ hơn anh hai tuổi, chân thành và thật thà. Cô không bao giờ nói to, mà ngược lại, nhẹ nhàng và từ tốn. Mỗi khi bên nhau, anh luôn cảm thấy bình yên.
Căn hộ của cô ấy nằm ở Nishikokubuji và do cô thường đi làm trên tuyến Trung tâm, hai người hay hẹn gặp nhau đâu đó dọc tuyến. Anh có thể cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh khi họ tựa vào vai nhau trên tàu, ngồi ăn cùng nhau hay cùng đi bên nhau. Chắc chắn nếu một trong hai người thổ lộ, người còn lại sẽ không từ chối. Tuy vậy, anh vẫn do dự đã nên tiến tới hay chưa.
Takaki đưa mắt dõi mãi bước chân cô về phía đối diện ga Kikujouji. Anh thường rất cuồng nhiệt khi mới thích một cô gái. Chẳng bao lâu sau, anh nhanh chóng thấy chán và để tuột mất người quan trọng ấy. Anh không muốn điều ấy lặp lại một lần nữa.
***
Năm đó, trong một chiều mưa ờ nhà, vô tuyến đưa tin tên lửa H2A vừa được phóng thành công.
Ngày hôm đó, trời ẩm kinh khủng đến nỗi anh phải đóng chặt cửa sổ và bật điều hòa trong nhà. Bên ngoài vọng vào tiếng mưa sầm sập như trút và tiếng ô tô lao vùn vụt trên mặt đường sũng nước. Màn hình hiện lên hình ảnh tại Trung tâm Không gian Tanegashima quen thuộc, phía đuôi tên lửa H2A bùng nổ với một đám lửa lớn. Kế đó, ti vi chuyển sang góc quay tầm xa, cho thấy quả tên lửa bay lên cao dần, xuyên qua các tầng mây. Cuối cùng, vô tuyến chuyển sang máy quay gắn bên sườn hỏa tiễn, chiếu thẳng xuống Trái Đất. Toàn cảnh đảo Tanegashima hiện ra bên dưới, trông rõ mồn một trường cấp ba Tanegashima anh từng học và vùng bờ biển dọc Nakatane.
Một cơn rùng mình bất giác chạy dọc sống lưng anh.
Cảm xúc của Takaki trước cảnh tượng trên màn hình thật khó tả. Nhà anh không còn ở Tanegashima nữa. Bố mẹ anh đã quay lại Nagano từ lâu và nhiều khả năng sẽ sống trọn phần đời còn lại ở đó. Tanegashima chỉ còn là một chốn hoài niệm trong anh.
Anh uống một ngụm bia ấm, cảm nhận vị đắng từ từ chảy xuống ruột. Cô nữ phóng viên, mặt vô cảm, cho hay vừa rồi là một vệ tinh quan trắc địa lý. Nói cách khác, điều đó có phần nào liên quan tới anh, hay nói đúng hơn, nó khiến anh hồi tưởng về một nơi chốn xa xưa.
Lần đầu xem phóng hỏa tiễn, anh mười bảy tuổi. Một cô gái cùng trường đứng cạnh anh. Dù khác lớp nhưng họ khá thân nhau. Thực ra, cô ấy thường chủ động hơn anh. Tên cô ấy là Kanae Sumida, thích lướt sóng, một cô bé dễ thương, năng động, có làn da rám nắng.
Gần mười năm trôi qua, thời gian dần chôn vùi những rung cảm ngày ấy, nhưng giờ nghĩ lại, tim anh chợt đau nhói. Cơ thể, mùi mồ hôi, giọng nói, nụ cười, gương mặt, tất cả ấn tượng về cô ấy đổ về lòng anh như thác lũ, những cảm xúc thời niên thiếu ở Tanegashima bỗng trở lại đầy tươi mới. Dù tiếc nuối nhưng anh biết, đó là điều duy nhất mình có thể làm với Sumida khi ấy. Mọi thứ đều rõ như ban ngày, từ cách cô ấy si mê anh, những lần cô ấy cố gắng thổ lộ tình cảm với anh, đến những lần anh ngăn cô lại và thái độ của cô ấy sau khi từ bỏ. Anh nhớ mọi điều như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng anh biết, mình không thể làm gì hơn được.
Lúc anh chuẩn bị đến Tokyo học đại học, Sumida là người duy nhất anh thông báo về chuyến bay. Đó là một ngày tháng ba đầy nắng và gió. Tại bãi đỗ xe sân bay bé như một bến phà nhỏ, họ trao đổi vài lời trước khi tạm biệt. Cô ấy vừa nói vừa thút thít suốt, nhưng ngay trước khi anh đi, cô ấy vẫn cố cười thật tươi. Cô ấy hẳn trưởng thành và mạnh mẽ hơn anh lúc đó nhiều.
Anh không nhớ mình có mỉm cười đáp lại không. Anh không thể nhớ nổi.
0h20 đêm.
Anh phải ngủ để sáng mai còn đi làm. Bản tin đã kết thúc, nhường chỗ cho mục quảng cáo đêm khuya.
Takaki tắt vô tuyến, đánh răng, hẹn giờ điều hòa tự động tắt sau một tiếng, tắt đèn và trèo lên giường. Đèn điện thoại đang sạc nhấp nháy, báo hiệu có tin nhắn mới. Anh mở điện thoại lên, ánh sáng trắng từ màn hình khiến căn phòng hửng sáng. Mizuno mời anh ăn tối. Anh nằm nghiêng sang một bên và nhắm mắt lại một lát.
Đủ mọi hình dạng xuất hiện trước mắt anh. Anh từng nghe nói áp lực của mí mắt lên con ngươi sẽ kiểm soát bao nhiêu ánh sáng mà thần kinh thị giác có thể nhìn, nên con người không bao giờ nhìn thấy bóng tối đích thực. Anh tự hỏi người nào đã nói cho anh biết điều đó.
Giờ ngẫm lại, anh nhớ mình từng có thói quen soạn thư điện tử trong di động nhưng không gửi cho ai cả. Thoạt tiên, anh viết cho một cô gái mặc dù không biết địa chỉ thư điện tử của cô. Họ đã mất liên lạc từ rất lâu. Kể cả sau đó, anh vẫn tiếp tục viết, những mong bộc bạch với cô tình cảm chất chứa trong lòng. Lần nào soạn xong, anh đều xóa đi. Việc đó, như một bước chuẩn bị, một bước chạy thử trước khi anh đơn độc bước vào cuộc đời.
Ít lâu sau, khi những bức thư đó chẳng còn hướng đến một người cụ thể nào và chuyển sang độc thoại nội tâm, thói quen tự soạn tin nhắn biến mất. Đó là khi anh sẵn sàng cho cuộc hành trình lớn.
Anh không gửi lá thư nào cho “cô ấy” nữa.
Anh biết mình sẽ không nhận được thư nào từ “cô ấy” đâu. Nghĩ đến đấy, đau khổ và thất vọng lại dâng đầy trong anh. Anh ngạc nhiên vì những xúc cảm ấy vẫn tồn tại đến tận giờ và chợt nhận ra, anh chưa hề thay đổi chút nào. Anh vẫn là con người thiếu hiểu biết, ngạo mạn, độc ác lúc đó. Mắt anh nhắm nghiền. Không… ít nhất giờ anh biết rõ ai là người quan trọng với anh từ nay về sau.
Có lẽ, anh đã yêu Mizuno.
Lần tới gặp mặt, anh sẽ thổ lộ tình cảm với cô ấy. Tâm niệm điều đó trong đầu, anh liền hồi âm. Anh sẽ đối mặt với cảm xúc dành cho cô ấy. Như Sumida đã làm trong ngày cuối họ gặp nhau.
Ngày đó, tại sân bay.
Gió thổi phần phật, cả đồng phục, dây điện, lá cây xung quanh, và mái tóc của Sumida. Dù vẫn còn thút thít, cô cố nở nụ cười nhìn anh.
“Em yêu anh, Tohno-kun. Cám ơn anh vì tất cả.”
[1] Là những thiết bị như: Máy điện thoại, máy tính, máy fax..., có nhiệm vụ giải mã những tín hiệu và mã do tổng đài hoặc trung tâm chuyển mạch chuyển đến. Xem thêm http://vi.wikipedia.org/wiki/Thiết_bị_đầu_cuối
[2] Application Programming Interface là một giao diện mà một hệ thống máy tính hay ứng dụng cho phép các yêu cầu dịch vụ có thể được tạo ra từ các chương trình máy tính khác, và/hoặc cho phép dữ liệu có thể được trao đổi qua lại giữa chúng. Đây là phần mềm hệ thống cung cấp đầy đủ các chức năng và các tài nguyên mà các lập trình viên có thể rút ra từ đó để tạo nên các tính năng giao tiếp người- máy như: các trình đơn kéo xuống, tên lệnh, hộp hội thoại, lệnh bàn phím và các cửa sổ. Xem thêm vi.wikipedia.org/wiki/Giao_diện_lập_trình_ứng_dụng.
[3] Quantum Physics là chuyên ngành vật lý giải thích các hiện tượng ở quy mô nguyên tử hay nhỏ hơn.
[4] Semi-conductor là vật liệu trung gian giữa chất dẫn điện và chất cách điện, hoạt động như một chất cách điện ở nhiệt độ thấp và có tính dẫn điện ở nhiệt độ phòng. Gọi là "bán dẫn" nghĩa là có thể dẫn điện ở một điều kiện nào đó, hoặc ở một điều kiện khác sẽ không dẫn điện. Xem thêm vi.wikipedia.org/wiki/Chất_bán_dẫn.
[5] Theory of relativity của Albert Einstein bao gồm 2 lý thuyết vật lý: thuyết tương đối hẹp và thuyết tương đối rộng. Ý tưởng cơ bản trong hai lý thuyết để giải thích hiện tượng trên là: khi hai người chuyển động tương đối với nhau, họ sẽ đo được những khoảng thời gian và khoảng cách khác nhau giữa cùng những sự kiện, tuy nhiên các định luật vật lý vẫn hiện ra giống nhau đối với cả hai người. Xem thêm vi.wikipedia.org/wiki/Thuyết_tương_đối
[6] Superstring Theory là một thuyết hấp dẫn lượng tử, được xây dựng với mục đích thống nhất tất cả các hạt cơ bản cùng các lực cơ bản của tự nhiên, ngay cả lực hấp dẫn. Các nhà vật lý lý thuyết hiện đại đặt rất nhiều hy vọng vào lý thuyết này vì nó có thể giải quyết được những câu hỏi như tính đối xứng của tự nhiên, hiệu ứng lượng tử tại các lỗ đen, cũng như tại các điểm kỳ dị, sự tồn tại và phá vỡ siêu đối xứng... Xem thêm vi.wikipedia.org/ wiki/Lý_thuyết_dây.
Chương 4
Năm thứ ba làm việc ở công ty, đội của anh có một sự thay đổi.
Một trong các dự án dài hạn của họ mất định hướng, năng suất sụt giảm và công ty ra quyết định từ bỏ dự án đó. Takaki được trưởng nhóm yêu cầu phải cứu mọi mã có thể tái sử dụng để tối thiểu hóa thiệt hại. Trưởng nhóm dù biết năng lực của anh nhưng vẫn bắt anh làm việc vất vả một cách vô lý.
Thoạt tiên, Takaki làm việc chăm chỉ theo yêu cầu. Không lâu sau, anh nhận ra việc này làm mã thêm phức tạp và tình hình tồi tệ hơn. Anh trao đổi nhận định với trưởng nhóm nhưng không được thông qua và phải làm thêm giờ liên tục trong hơn một tháng. Tháng đó, một mặt làm theo lệnh của trưởng nhóm, một mặt anh âm thầm xử lý tình huống theo hướng mình cho là tốt nhất. Với anh, việc dọn dẹp dự án sẽ không bao giờ kết thúc nếu cả đội không đi theo hướng của anh. Khi cố thuyết phục trưởng nhóm, không những bị khiển trách, anh còn bị kỷ luật nặng và cấm không được hành động ích kỷ như vậy nữa.
Khi hỏi ý kiến đồng nghiệp, anh rất băn khoăn vì ai cũng mù quáng lao theo lệnh cấp trên. Dự án không tài nào kết thúc được. Do tiêu chí dự án bị sai từ đầu, những gì họ đang làm chỉ khiến mọi thứ rối tung lên, trừ phi xử lý tận gốc vấn đề. Không những thế, thời điểm họ nên bàn bạc để tìm ra định hướng khác đã qua lâu. Anh tự hỏi liệu có phải nhóm của anh đã quá bó chặt với dự án theo cung cách công ty muốn.
Sau một thời gian lưỡng lự, anh quyết định đến gặp quản lý cấp cao của bộ phận để trao đổi thẳng thắn quan điểm. Quản lý kiên nhẫn lắng nghe anh trình bày nhưng rồi rốt cuộc, ông ta vẫn khuyên anh nên làm theo lệnh trưởng nhóm để kết thúc dự án. Đề xuất của anh là hoàn toàn bất khả thi.
Suốt ba tháng ròng, dự án tiếp tục không hiệu quả. Anh thừa hiểu trưởng nhóm mong dự án kết thúc đến mức nào, nhưng anh không thể nhắm mắt làm ngơ, nhìn tất cả lao đầu xuống vực. Anh một mực làm theo cách của mình mặc cho trưởng nhóm khiển trách nhiều lần. Người quản lý cấp cao không bênh vực anh chút nào. Đồng nghiệp hàng ngày còn liên tục gây khó dễ. Anh bắt đầu hút thuốc và uống bia nhiều hơn khi về nhà.
Một ngày nọ, anh không thể chịu đựng thêm nữa. Anh đến gặp ban giám đốc và xin thuyên chuyển sang bộ phận khác, hoặc ít nhất, hãy nói chuyện lại với trưởng nhóm. Nếu không, anh sẽ nghỉ việc.
Cuối cùng, một trưởng nhóm mới được bổ nhiệm. Người này đã từng điều hành nhiều dự án và có thái độ lạnh lùng với nhân viên, nhưng ít nhất, anh ta biết ra quyết định đúng đắn.
Rốt cuộc, dự án đã đi theo hướng đúng. Khối lượng công việc nặng thêm, cảm giác cô đơn ở văn phòng nhiều thêm, nhưng anh vẫn làm việc chăm chỉ. Đó là tất cả những gì anh có thể làm. Anh luôn cố gắng hết sức mình.
Cũng trong thời gian đó, anh dành nhiều thời gian bên Risa Mizuno hơn và ngày càng trân trọng những phút giây ấy.
Mỗi tuần hoặc nửa tháng, dọc đường về nhà, anh đến khu ga Nishikokubuji chỗ nhà Mizuno. Họ thường gặp nhau lúc 9h30 và đôi khi, anh mua tặng cô một bó hoa. Cửa hàng hoa gần công ty chỉ mở đến 8h nên anh thưởng lẻn ra ngoài lúc 7h, mua hoa rồi cất vào tủ đồ cá nhân trước khi quay lại làm việc đến 8h30. Cứ bí bí mật mật vậy lại hóa hay. Tan làm, anh đi tuyến tàu Trung tâm tấp nập về chỗ Mizuno, giữ cẩn thận để hoa không bị nát.
Vào các tối thứ bảy, họ hay ngủ qua đêm ở nhà nhau. Anh hay ngủ lại nhà Mizuno hơn là ngược lại. Nhà người nào cũng chuẩn bị sẵn hai bàn chải đánh răng. Một vài chiếc quần ngủ của anh bị bỏ quên ở nhà Mizuno, trong khi tại chỗ anh, thể nào cũng có vài dụng cụ nấu nướng và gia vị cô bỏ lại. Khi phát hiện ra tập tạp chí của cô chất chồng ở góc nhà mà thường ngày anh không hề để ý, một cảm giác ấm áp chợt nảy nở trong lòng anh.
Người phụ trách bữa tối thường là Mizuno. Khi Takaki làm việc bên máy tính xách tay trong lúc chờ bữa tối, căn phòng vang đều tiếng quạt thông gió quay, tiếng dao thái thức ăn, cùng với mùi mì đang sôi và mùi cá nướng. Anh được làm việc một cách hoàn toàn thư thái. Căn hộ ấy, nơi tiếng bàn phím gõ lạch cạch cùng với tiếng loạt xoạt chuẩn bị đồ ăn ở khu bếp, là chốn nghỉ ngơi tuyệt vời nhất của anh.
Ở bên Mizuno mang đến cho anh nhiều kỷ niệm mới. Ví dụ như bữa tối tuyệt vời do chính tay cô ấy đạo diễn. Cô có thể lọc hoàn toàn xương khỏi miếng cá thu như một đầu bếp chuyên nghiệp, và biết cách ăn mỳ Ý dùng thìa và dĩa một cách duyên dáng. Cũng dễ thương vậy, là nước sơn móng tay màu hoa anh đào khi cô khép tay ôm lấy cốc cà phê nóng hổi, là làn da ẩm mịn trên gò má, là những đầu ngón tay mát lạnh, là hương thơm của mái tóc, là nước da mượt mà tươi tắn, là bàn tay đầy mồ hôi, là làn khói tỏa mờ trước môi, hay những hơi thở thật sâu.
Khi đèn tắt trong căn hộ gần đường tàu của Mizuno và hai người chui vào chăn với nhau, anh thường ngắm nhìn bầu trời xa xa ngoài cửa sổ. Sao trời sáng rõ như đêm mùa đông. Bên ngoài, có thể trời đang lạnh cóng nhưng trong nhà, nhiệt độ không lạnh đến độ nhìn thấy hơi thở của chính mình. Chỗ Mizuno gối đầu vào vai anh thật ấm. Tiếng tàu chạy leng keng trên đường ray nghe như một âm thanh huyền bí nào đó. Anh chợt có cảm giác tựa hồ như đang ở một nơi khác, mà phải chăng, là nơi trái tim anh hằng ngóng trông.
Ở bên Mizuno làm anh nhận ra mình đã mệt mỏi và cô đơn đến mức nào.
***
Và khi chia tay với Mizuno, có cảm tưởng như bóng tối bủa vây, choáng ngợp cả tâm hồn anh.
Suốt ba năm trời, hai người dành cho nhau rất nhiều tình cảm và làm mọi thứ có thể để xây đắp mối quan hệ. Rốt cuộc, chuyện của họ vẫn đứt gánh giữa đường. Cảm giác mệt mỏi, rã rời tột bậc đè nặng trong lòng khi anh nghĩ đến việc lại một mình cô đơn giữa đường đời.
Không có điều gì thực sự to tát xảy ra chia rẽ họ. Kể cả vậy, cảm xúc con người sẽ dần nhạt nhòa đi theo thời gian.
Đêm muộn, lắng nghe tiếng ô tô ngoài căn hộ, đầu óc anh chìm trong tuyệt vọng. Anh cố kết nối các sự kiện, gom góp những mảnh vụn kí ức và ngẫm nghĩ về sai lầm của bản thân.
Vô ích vẫn hoàn vô ích. Cuối cùng, bất kể anh cố gắng thế nào, hai người bọn họ cũng không thể ở bên nhau nữa. Cứ thế, con người trở nên quen dần với mất mát.
Có thể nói, đó cũng là lý do khiến anh trở nên như ngày hôm nay.
***
Có lẽ anh nghỉ việc gần như cùng lúc chia tay với Mizuno.
Nếu bạn hỏi hai sự việc có liên quan đến nhau không, chính anh cũng không chắc chắn. Có thể là không. Nhiều lần căng thẳng, anh trút lên Mizuno, có lần thì không. Chẳng lần nào nghiêm trọng cả. Có những cảm xúc nửa vời anh không tài nào diễn tả nổi. Có những xúc cảm mơ hồ cứ bứt rứt trong anh. Nhưng thực sự nó là gì?
Anh không biết.
Anh hơi lơ mơ buồn ngủ khi nhớ về quãng thời gian hai năm trước thời điểm xin nghỉ việc.
Không quá lâu trước khi anh nhận ra sự thay mùa quen thuộc, những sự kiện xảy ra hôm nay cũng tương tự như ngày hôm qua, và dự đoán được những điều mình sẽ làm trong ngày kế tiếp. Nhịp độ công việc vẫn bận rộn thế, nhưng đều nằm trong khuôn khổ một vòng lặp nhàm chán. Anh có thể tự động lập ra kế hoạch sơ lược và khung thời gian hoàn thành dự án như một cái máy. Mọi việc diễn ra như thể anh ngồi trên một chuyến tàu chạy liên tục với vận tốc không đổi, chỉ tạm ngừng trước tín hiệu đèn giao thông. Anh không cần kiểm soát tốc độ hay suy nghĩ nên làm thế nào. Anh cũng không tâm sự chuyện này với ai.
Và rồi, lập trình, máy tính hay công nghệ không còn làm anh ham mê ngây ngất như ngày nào. Cũng tự nhiên thôi. Đến như bầu trời đầy sao anh hằng ngắm say sưa khi còn nhỏ, giờ cũng trở thành điều hiển nhiên không cần bàn cãi.
Mặt khác, uy tín anh ở công ty ngày một lớn. Qua các lần đánh giá, anh được tăng lương và nhận được nhiều phúc lợi hơn người khác. Anh không có cuộc sống giàu sang, vương giả vì không có thời gian tiêu xài tiền mình kiếm được. Thực tế, số tiền tiết kiệm đó nhiều đến mức chính anh còn phải ngạc nhiên.
Ngồi trong văn phòng chỉ vang lạch cạch tiếng bàn phim, anh ngồi trên ghế, nhâm nhi một tách cà phê ấm và chờ chương trình báo kết quả. Lạ thật, anh tự nhủ. Anh không nghĩ ra nên đầu tư vào đâu, chỉ chăm chăm tích góp tiền bạc.
Thỉnh thoảng, anh bông đùa vài câu với Mizuno về những suy nghĩ này, và cô ấy chỉ cười nhẹ, mặt thoáng buồn. Nét mặt ấy khiến sâu thẳm trong anh rạn vỡ. Lòng anh bỗng chất đầy tâm sự.
Đầu thu, những ngọn gió mát lành lùa qua cửa khiến việc nằm trên sàn thật khoan khoái hết sức. Takaki mặc áo sơ mi xanh da trời đậm, đã tháo bỏ cà vạt, trong khi Mizuno mặc váy dài có túi sâu và áo len màu nâu. Anh lại thoáng buồn khi nhìn phần ngực đang phập phồng ẩn sau lớp áo len của Mizuno.
Lâu rồi anh mới ghé qua nhà cô sau giờ làm việc. Hồi trước, điều hòa thường bật sẵn khi anh đến… Phải, đã hai tháng trôi qua. Không hẳn họ quá bận rộn để gặp nhau. Cách đây ít lâu, hai người vẫn thường xuyên gặp gỡ. Chỉ là, họ không còn muốn cố gắng nữa.
“Nè, Takaki-kun. Anh muốn đạt được điều gì khi còn nhỏ?” Mizuno hỏi sau khi lắng nghe những phiền muộn của anh trong công việc. Anh nghĩ một lát rồi đáp.
“Anh không nghĩ mình có mong muốn nào như vậy.”
“Không gì hết sao?”
“Ừ. Sống qua ngày đã đủ vất vả lắm rồi.” Mizuno cười và bảo cô cũng vậy, đồng thời lấy một miếng lê trên đĩa, ăn ngon lành.
“Em cũng thế à?”
“Ừ. Em không biết trả lời ra sao mỗi khi có người hỏi câu này hồi còn đi học. Em nhẹ cả người khi tìm thấy công việc này, bởi em không phải băn khoăn về tương lai nữa.”
Anh gật đầu đồng tình và với lấy một miếng lê cô vừa cắt.
Anh muốn trở thành cái gì ư?
Anh luôn mệt mỏi kiếm tìm nơi mình thuộc về. Đến tận bây giờ, anh vẫn có cảm tưởng như chưa tìm thấy nơi chốn ấy. Như không theo đuổi điều gì cụ thể cả. Như không hề tìm kiếm “cái tôi đích thực”. Như đang ở lưng chừng một điều gì đó. Nhưng rốt cuộc, đó là cái gì?
Điện thoại Mizuno chợt reo. Cô xin lỗi, cầm điện thoại ra hành lang trả lời.
Anh nhìn theo cô đến khi khuất tầm mắt, châm một điếu thuốc lên miệng. Mizuno trả lời điện thoại một cách nhỏ nhẹ và thích thú. Chợt, một cảm giác ghen tuông đáng ngạc nhiên cuộn lên trong anh. Anh tưởng tượng ra gã đàn ông không quen biết ở đầu dây bên kia, luồn tay vào trong áo len, vuốt ve làn da trắng mịn của Mizuno. Anh tức muốn phát điên lên được.
Cô trò chuyện chừng năm phút và quay lại bảo, “Đồng nghiệp cấp dưới vừa hỏi em chút chuyện.” Anh giận mình đã ghen vô lý. Mizuno không làm gì sai. Tất nhiên là không. Anh gật đầu và dúi mạnh điếu thuốc vào gạt tàn như cố kìm chế cảm xúc của mình. Chuyện quái gì đang xảy ra với anh thế?
Buổi sáng hôm sau, anh ngồi ở bàn ăn chờ bữa sáng. Lâu lắm rồi, hai người mới ngồi ăn cùng nhau. Anh nhìn ra ngoài, thấy bầu trời phủ một màu xám xịt. Một sáng lạnh như băng. Bữa sáng chủ nhật hôm ấy là một dịp rất quan trọng với hai người. Chẳng mấy khi họ được nghỉ và kể cả khi được nghỉ, không quan trọng làm gì, miễn là thời gian được tận dụng hiệu quả – như khoảng đời người phía trước. Đồ ăn sáng của Mizuno lúc nào cũng ngon và làm anh hạnh phúc biết bao. Hoặc, chí ít đã từng như thế.
Nhìn Mizuno ăn nửa miếng bánh mì nướng kiểu Pháp kẹp trứng rán xắt nhỏ, linh tính chợt mách bảo anh đây là bữa sáng cuối cùng họ ngồi cùng nhau. Anh không biết tại sao mình có cảm giác đó. Anh không muốn đây là buổi cuối. Thực sự, anh muốn ngồi ăn sáng với cô tuần tới nữa.
Nhưng dự định đó không bao giờ xảy ra. Rốt cục, đó là bữa ăn sáng chung cuối cùng giữa hai người họ.
***
Anh thông báo cho công ty vào ba tháng cuối trước khi dự án hiện tại hoàn thành.
Anh nhận ra mình đã cân nhắc chuyện nghỉ việc từ rất lâu. Anh trao đổi qua với trưởng nhóm. Anh muốn kết thúc dự án hiện tại và dành tháng sau đó để hoàn tất mọi công tác hậu dự án rồi chính thức xin nghỉ vào tháng Hai nếu có thể. Trưởng nhóm hầu như không phản ứng gì và bảo anh nói chuyện trực tiếp với trưởng phòng.
Trưởng phòng cố gắng thuyết phục anh ở lại. Ông sẵn lòng giúp Takaki giải quyết bất kỳ bức xúc nào anh gặp phải. Ông không đành lòng để một nhân viên lâu năm bỏ đi như vậy. Ông khuyên Takaki nên kiên nhẫn. Dự án hiện tại có thể rất khó khăn nhưng một khi kết thúc, anh sẽ được khen thưởng rất nhiều và công việc sẽ thư giãn hơn hẳn.
Có thể. Có thể là thế nhưng đây là cách sống của tôi, Takaki thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
Anh lịch sự trả lời rằng mình không có bức xúc nào cả, công việc không hề vất vả. Anh xin nghỉ vì lý do cá nhân. Trưởng phòng từ chối đơn xin nghỉ của anh. Sao lại vậy? Chính Takaki cũng không thể thuyết phục được chính mình về chuyện nghỉ việc.
Sau một hồi thương lượng, anh được phép rời công ty vào cuối tháng Một.
Cuối thu, tiết trời ngày một lạnh thêm, Takaki làm việc cật lực cho công đoạn cuối cùng. Khi hạn chót gần kề, anh bận rộn hơn bao giờ hết, đến mức hầu như không nghỉ ngày nào. Anh ngủ say như chết những lúc ít ỏi tạt về nhà. Thiếu ngủ khiến người anh nặng trịch, nóng hừng hực như sốt và bị cơn buồn nôn hoành hành thường xuyên khi đi tàu. Bù lại, những ngày đó ngăn anh khỏi suy nghĩ nhiều và cho anh tận hưởng đôi chút bình yên.
Anh đã chuẩn bị tinh thần bị trách móc khi nộp đơn từ chức, nhưng hóa ra ngược lại. Trưởng nhóm cảm ơn anh vì những cố gắng quên mình, còn trưởng phòng thì hỏi han xem anh đã tìm được công việc mới chưa. Trưởng phòng nhân sự nói ông sẵn lòng viết thư giới thiệu nếu anh cần. Takaki đã từng nghĩ cứ làm việc thong dong đến lúc nghỉ, nhưng rồi anh nghĩ lại và quyết tâm làm việc đến nơi đến chốn.
Sau cơn bão cùng những cơn gió lạnh giá từ Kansai đã qua, Takaki thay áo vét thành áo khoác mùa đông. Chiếc áo anh lấy khỏi ngăn kéo vẫn đầy mùi thuốc tẩy. Anh quàng chiếc khăn Mizuno tặng trước đó rất lâu và vận đồ thật ấm cho hợp với tiết trời đông giá rét. Không còn ai chúc anh một ngày tốt lành khi rời nhà, nhưng anh không bận tâm nữa.
Hàng tuần, anh trao đổi thư điện tử với Mizuno một đến hai lần. Mỗi lần hồi âm của cô cách nhau rất xa, đủ để anh nghĩ cô đang rất bận. Có thể cả hai cùng quá bận. Anh nhận ra đã ba tháng từ khi họ ăn sáng cùng nhau và chưa hề gặp lại kể từ đó.
Một ngày, khi ngồi trên chuyến tàu cuối cùng của tuyến Trung tâm, anh bỗng thở dài thườn thượt.
Con tàu đêm muộn hướng về phía Tokyo trống hoác, vương đầy mùi rượu và mệt mỏi như thường lệ. Khi nhìn ánh sáng trên các tòa cao ốc phía Nakano, lắng nghe nhịp lắc lư của tàu, anh chợt có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chăm chú từ trên cao. Dãy đèn mờ mờ chiếu thẳng từ các tòa nhà cao tầng xuống mặt đất trông xa như những bia đá.
Một cơn gió mạnh chợt thốc đến khiến ánh đèn từ đô thị phía xa chao đảo như những vì sao đang nhấp nháy. Anh đắm chìm trong thứ ánh sáng đó, cảm giác tựa hồ như đang dạo bước trên bề mặt một hành tinh khổng lồ.
Tàu dừng ở ga Shinjuku và lúc đi xuống, anh không kìm được mong muốn ngoái lại nhìn chỗ mình vừa ngồi. Hình ảnh bản thân rã rời, mệt mỏi trong bộ đồ công sở ghim chặt trong tâm trí anh.
Đến tận giờ, anh vẫn chưa quen nổi Tokyo, với những băng ghế đá dọc nhà ga, hàng dài những máy bán vé tự động hay những toa tàu điện ngầm với hàng dãy người xếp hàng.
***
Một ngày tháng Mười hai, dự án kéo dài hai năm của anh chính thức đi đến hồi kết. Ngẫm lại, anh ngạc nhiên khi mình chẳng có cảm xúc gì cả. Chỉ mệt mỏi hơn ngày thường một chút. Anh tranh thủ nghỉ ngơi một lát, uống một cốc cà phê và chuẩn bị rời khỏi công ty. Rốt cuộc, đây là chuyến tàu cuối cùng anh bắt về nhà.
Anh xuống ga Shinjuku, băng qua quầy vé đến chỗ đậu tắc xi, nơi một hàng dài người đang đợi. Đúng rồi, giờ là tối thứ Sáu, anh nghĩ. Thêm nữa, hôm nay là Giáng Sinh. Bên trong khu liên hợp ga khổng lồ, giai điệu Jingle Bells thấp thoáng vang lên, lẫn trong đám đông ồn ã. Anh quyết định thôi đi tắc xi và chuyến sang đi bộ, băng qua ga tàu điện ngầm phía Tây Shinjuku, về phía những tòa cao ốc đang chờ đón anh ở cửa ra.
Chỗ này thường khá yên tĩnh vào lúc đêm muộn. Anh tản bộ dọc các tòa nhà, theo đúng lộ trình quen thuộc từ Shinjuku về nhà. Bỗng, điện thoại rung lên trong túi. Anh dừng lại, hít một hơi sâu và lấy điện thoại ra.
Mizuno gọi.
Anh không trả lời. Vì một lý do nào đó, anh không muốn. Tim anh đau nhói mà không rõ tại sao. Anh đứng ngây đó, chăm chăm nhìn chữ “Risa Mizuno” hiện trên màn hình tinh thể lỏng. Điện thoại rung thêm một lát rồi ngừng hẳn, lặng như tờ.
Takaki bỗng cảm thấy một sức nóng cuộn trào trong lồng ngực và ngước mắt lên trời đêm.
Những tòa nhà tối đen như mực cản một nửa tầm nhìn của anh. Vài cửa sổ còn leo lét sáng đèn, xa hơn nữa là đèn máy bay nhấp nháy và xa tận cùng là bầu trời đêm không một ánh sao. Thế rồi, những bông tuyết trắng bỗng thi nhau sà xuống.
Tuyết đang rơi.
Chỉ một câu thôi, anh thầm nhủ.
Mình chỉ muốn nghe câu nói đó. Chỉ duy nhất một câu mình muốn nghe lúc này. Sao không ai nói với tôi cả? Anh biết mình đang ích kỉ nhưng anh không thể sống mà không khao khát được nghe câu nói đó. Anh chợt nhận ra đó là điều anh hằng mong suốt suốt bấy lâu nay, như thể tuyết đã giật tung cánh cửa bị khóa chặt trong sâu thẳm trái tim anh.
Anh muốn nghe từng từ người con gái ấy nói với anh ngày đó.
“Mình chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn mà, Takaki-kun.”
Chương 5
Akari Shinohara đang thu dọn đồ đạc để chuyển nhà thì tìm thấy một lá thư rất cũ.
Bức thư được đặt tít gần dưới đáy một chiếc hộp bằng bìa các-tông. Hộp được dán kín với dòng chữ “Đồ cũ” ghi bên trên (tất nhiên do cô viết). Tò mò, cô bèn mở ra. Bên trong, có nhiều thứ cô sưu tầm suốt thời tiểu học và trung học cơ sở. Lưu bút ngày tốt nghiệp, đánh dấu sách mua trong các kỳ dã ngoại ở trường, một số tạp chí cho học sinh cấp một, vài cuộn băng cát xét không rõ lưu nội dung gì, một chiếc cặp sách và giày đi học đã bạc màu. Cô lần lượt lấy từng đồ vật khỏi hộp, bâng khuâng nhìn từng món và có thể, rất có thể vô tình nhìn thấy lá thư đó. Một lát sau, cô tìm thấy một hộp thiếc rỗng vốn để đựng bánh quy cất dưới đáy thùng. Đúng rồi. Cô cất lá thư viết trong đêm tốt nghiệp tiểu học vào chiếc hộp thiếc này. Bức thư ấy cô luôn cất kỹ trong cặp, không bao giờ bỏ ra ngoài, mang theo người đến bất cứ đâu, và chỉ cất đi với cái cớ đã tốt nghiệp cấp hai.
Cô bóc thư ra và tìm thấy một tờ giấy mỏng bên trong, lá thư tình đầu tiên của cô.
Gần mười lăm năm trước, cô viết lá thư này, những mong trao tận tay chàng trai cô hằng yêu. Cô hồi tưởng lại, một đêm yên tĩnh, tuyết giăng đầy trời. Lúc ấy, cô mới mười ba tuổi, và anh đã tìm mọi cách để đến với cô, bất chấp việc nhà hai người cách nhau tận ba tiếng đi tàu. Nhưng anh tới muộn vì bão tuyết. Muộn gần bốn tiếng đồng hồ. Cô đợi anh trong một căn gỗ nhỏ, trước chiếc lò sưởi ấm áp và nắn nót viết thư.
Cầm bức thư trong tay, cảm giác cô đơn, lo lắng ngày nào bồi hồi trở về trong cô. Tình cảm cô dành cho anh mười lăm về trước, mãnh liệt đến khó tin. Tình yêu anh nồng nàn và ước mong gặp lại anh đến cồn cào khi ấy ào ạt đổ về trong cô. Những rung động tươi mới tựa ban đầu ấy bất giác khiến cô nôn nao lạ.
Mình hẳn đã yêu anh ấy, yêu rất nhiều, cô thầm nghĩ. Trong lần hẹn họ đầu tiên, ta đã trao nhau chiếc hôn đầu. Thế giới dường như thay đổi hoàn toàn sau nụ hôn ấy. Thế nên, cô không thể đưa cho anh lá thư này được nữa. Kỷ niệm đổ về tâm trí Akari như thác lũ, như thể tất cả mới diễn ra ngày hôm qua. Có lẽ, thứ duy nhất minh chứng cho mười lăm năm đã qua là chiếc nhẫn nơi ngón áp út của cô.
***
Ngày hôm sau, khi Akari ra ga, tuyết đang rơi ở Iwafune. Mây trên trời mỏng tang, thỉnh thoảng lộ ra vài khoảnh trời xanh ngắt, khiến cô có cảm tưởng tuyết sẽ sớm ngưng. Ngày tuyết rơi tháng Mười hai năm ấy, đã trôi qua rất lâu rồi. Cơn bão tuyết lớn lịch sử như vậy chưa từng lặp lại.
“Mẹ mong con ở nhà đến dịp Năm Mới.” Mẹ Akari bảo. Akari đáp, con phải đi sớm vì còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.
“Con nói phải. Nhớ nấu nướng cho cậu ấy chu đáo nhé.” Bố cô nói. Akari gật đầu nhìn bố mẹ. Bố mẹ già cả rồi. Lẽ dĩ nhiên thôi, cả hai đều sắp đến tuổi về hưu. Còn mình cũng đã đến tuổi lập gia đình.
Cảnh ba người cùng đợi tàu đến Koyama có vẻ là lạ. Phải chăng, do đây là lần đầu họ ngồi đợi cùng nhau kể từ ngày mới chuyển đến đây.
Akari vẫn nhớ như in ngày cô và mẹ bắt tàu từ Tokyo về Iwafune. Bố cô đã đợi sẵn ở ga. Cô đã từng về Iwafune nhiều lần do đây là quê bố. Nơi này là một vùng quê thanh bình, yên ả. Nói vậy thôi, sống hẳn ở đây là chuyện khác. Cô sinh ra ở Uchinomiya, ít lâu sau chuyển đến Shizuoka và học từ lớp bốn đến lớp sáu ở Tokyo. Iwafune quá nhỏ so với những nơi đó. Cô thấy không hợp ở đây chút nào. Nỗi nhớ Tokyo khiến cô suýt khóc mấy lần.
“Có chuyện gì cứ gọi bố mẹ nhé.” Mẹ cô nói. Bà dặn đi dặn lại câu này suốt từ đêm qua. Đứng bên bố mẹ, thị trấn nhỏ bỗng trở nên thân thương quá đỗi. Nhưng hiện tại, cô muốn rời khỏi nơi đây. Cô mỉm cười chào hai người.
“Con sẽ ổn mà. Mình còn gặp lại nhau trong hôn lễ tháng tới, bố mẹ đừng lo. Ngoài này lạnh lắm, bố mẹ về nhà đi.” Vừa dứt câu, cô nghe thấy tiếng còi tàu từ xa vọng tới.
Cô là hành khách duy nhất trên chuyến tàu chiều muộn. Không tập trung nổi vào quyển tiểu thuyết trước mặt, cô chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ.
Những cánh đồng đã qua mùa thu hoạch trải dài trước mắt. Cô tưởng tượng ra tuyết đang rơi, phủ trắng mặt đất. Tưởng tượng rằng giờ đang là đêm muộn. Muộn đến mức trông thấy ánh đèn tít ngoài xa. Vô số hạt nước li ti đang đọng trên mặt cửa sổ.
Cảnh ấy, hẳn phải cô đơn lắm nhỉ, cô nghĩ. Cô băn khoăn tự hỏi “người ấy” trông thấy gì khi tàu dừng giữa mênh mông tuyết, bụng trống rỗng, lòng dạ như lửa đốt khi bắt một người con gái phải chờ đợi mình.
…Có thể lắm.
Có thể anh cầu mong mình đã trở về nhà an toàn. Anh ấy là một chàng trai tốt. Nhưng mình chẳng sợ. Mình muốn đợi bất kể anh mất bao nhiêu thời gian để đến bên mình chăng nữa. Mình chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh. Ước gì anh nghe được tâm sự của mình khi ấy.
Nếu, bằng một cách nào đó, lời của cô đến được với anh, cô sẽ nói. “Đừng lo, anh à. Tình yêu của anh vẫn đang chờ đợi anh.”
“Cô ấy biết anh sẽ đến. Cứ thư giãn đi. Nghĩ về niềm hân hoan khi hai người gặp lại nhau. Có thể là lần bên nhau cuối cùng thật đấy, nhưng hãy trân trọng từng giây phút quý báu đó trong tim anh nhé.”
Cô mỉm cười, ngạc nhiên vì mình nghĩ ngợi xa xôi thế. Mình sao vậy nhỉ? Mình không thể ngừng nhớ anh từ hôm qua đến giờ.
Có lẽ do lá thư tìm thấy tối qua. Lòng cô hơi có chút tội lỗi khi nhớ nhung người đàn ông khác trong ngày chuyển về sống với chồng chưa cưới. Nhưng cô chắc chắn chồng mình sẽ chẳng để ý. Chồng cô đang được thuyên chuyển từ Takasaki về Tokyo và quyết định đây là dịp tốt để cầu hôn. Anh là người hay kêu ca, phàn nàn nhưng cô yêu anh. Và có lẽ, mình cũng yêu “anh ấy” nữa. Những kỷ niệm ngày ta bên nhau là vô giá. Như đồ ăn thức uống hàng ngày, ký ức ấy như một phần máu thịt không thể tách rời trong trái tim em, cô thầm nhủ.
Nhìn cảnh vật trôi qua vùn vụt ngoài cửa sổ, cô thầm cầu trời cho Takaki-kun được bình an.
Chương 6
Cuộc sống này luôn vương đầy những nỗi đau.
Takaki Tohno cứ quẩn quanh với suy nghĩ đó khi bật đèn lên. Giống như những nơi bụi phủ dày từng lớp lúc nào chẳng hay, căn hộ của anh giờ tuyền một màu buồn bã.
Nhà tắm chỉ còn một chiếc bàn chải. Anh không cần sửa soạn ga giường cho ai đó nữa. Chẳng còn danh sách dài những cuộc gọi và tin nhắn trong điện thoại anh.
Anh trở về nhà trên chuyến tàu cuối ngày như thường lệ, tháo bỏ cà vạt và treo áo khoác lên. Có lẽ Mizuno còn bị tổn thương hơn nhiều, anh thầm nghĩ lúc lấy một lon bia khỏi tủ lạnh. Anh thường ngủ lại nhà Mizuno nhiều hơn là ngược lại vì nhà cô ấy ở Nishikokubuji nằm ngay trên tuyến đường tàu anh thường bắt tới cơ quan. Anh thực tình muốn xin lỗi cô. Anh không bao giờ muốn bỏ mặc cô trong đau khổ.
Khí lạnh ngoài trời và vị lạnh của bia trôi xuống dạ dày như muốn tước đoạt hơi ấm khỏi cơ thể anh.
Cuối tháng Một.
Ngày cuối cùng anh đến công ty. Anh mặc áo khoác, vào trong văn phòng, ngồi vào chiếc ghế gắn bó suốt năm năm, bật máy tính và uống cà phê trong lúc chờ khởi động và xem lại lịch làm việc. Dự án anh tham gia đã kết thúc, nhưng anh vẫn muốn tối thiểu hóa phần việc được chuyển sang bộ phận khác. Điều thú vị là, có vẻ anh có nhiều bạn hơn anh tưởng. Bạn đồng nghiệp đều lấy làm tiếc khi nghe tin anh sẽ rời đi và đề nghị tổ chức tiệc chia tay vào buổi tối nhưng anh lịch sự từ chối. “Rất cảm ơn thịnh tình của mọi người nhưng hôm nay, tôi vẫn muốn làm việc như ngày thường. Nhưng tôi còn nhiều thời gian rảnh, nên cứ tự nhiên mời tôi vào lúc khác.”
Tối đến, vị trưởng nhóm cũ đến gặp anh và cúi đầu xin lỗi. “Thành thật xin lỗi vì những bất đồng giữa hai ta.” Takaki hơi ngạc nhiên, rồi đáp. “Không sao đâu anh.” Đã một năm trôi qua kể từ câu cuối cùng họ nói với nhau, trước khi vị ấy bị chuyển vị trí.
Takaki quay lại bàn và tiếp tục làm việc, và nghĩ bụng, mình không phải quay lại đây nữa. Một cảm giác thật kỳ lạ.
“Đến bây giờ em vẫn yêu anh.” Mizuno viết trong thư điện tử cuối cùng gửi anh.
“Em nghĩ mình vẫn sẽ yêu anh như em đã từng yêu. Với em, anh luôn là mẫu đàn ông ân cần, chu đáo em tìm kiếm, dù rằng anh có chút gì đó hơi xa cách.”
“Ngày mới hẹn hò với anh, lần đầu tiên em nhận ra một người dễ bị hớp hồn bởi người khác thế nào. Mỗi ngày qua, em thêm yêu anh nhiều hơn. Từng từ anh viết trong mỗi bức thư đều khiến em, có khi hạnh phúc, có khi buồn đau. Em biết anh hay ghen và đau đầu với nhiều chuyện vụn vặt. Rất xin lỗi anh nhưng em nghĩ, cả hai ta đều đã mệt mỏi rồi.”
“Nửa năm trước, em muốn nói điều này với anh bằng nhiều cách nhưng lần nào thử, em cũng không thành công.”
“Em biết anh yêu em nhiều như anh luôn nói. Dù vậy, em nghĩ cách yêu của chúng ta khác nhau. Em bắt đầu thấy mình phải chịu đựng một chút từ những khác biệt ấy.”
Anh bắt chuyến tàu cuối từ công ty về nhà vào lúc đêm muộn. Đêm ấy đặc biệt lạnh, đến mức cửa sổ xe như bị phủ bởi một lớp băng mỏng và mờ đi vì hơi nước dày đặc. Anh ngước lên nhìn ánh đèn ở tít bên trên các tòa cao ốc đằng xa. Anh không hề có cảm giác được giải phóng, cũng như ham muốn gấp gáp tìm công việc mới. Anh không chắc mình cần nghĩ gì. Anh cười nhạt, nhận ra gần đây mình không chắc chắn về bất cứ điều gì cả.
Anh xuống tàu, đi khỏi ga tàu điện ngầm và ra cửa Tây Shinjuku. Không khí buổi đêm gần như lạnh buốt. Áo khoác và khăn quàng chẳng thấm vào đâu. Những tòa nhà cao tầng đen sì trước mặt trông như thể những công trình kiến trúc cổ xưa khổng lồ.
Anh bắt đầu đi chậm giữa các tòa nhà.
“…Mình ngu ngốc và ích kỷ thế sao?”
Suốt mười năm qua, hẳn anh đã làm nhiều người tổn thương chẳng vì lý do cụ thể nào và thường xuyên tự lừa dối chính mình rằng không còn cách nào khác, rồi chẳng làm gì để ngăn việc ấy không tái diễn nữa.
Sao anh không nghiêm túc hơn trong tình cảm? Sao anh không tìm lời tử tế hơn khi nói chuyện với người khác? Càng đi, sự nuối tiếc càng dâng trào trong tim anh.
Anh không thể ngăn nổi cảm xúc chỉ chực vỡ òa.
“Em bắt đầu thấy mình phải chịu đựng một chút,” Mizuno viết. “Một chút”. Hơn thế nhiều ấy chứ. “Tôi xin lỗi”, trưởng nhóm cũ nói. “Thật đáng tiếc”, một giọng khác nói. “Chẵng nhẽ chuyện chúng ta dừng ở đây sao?”, lời cô gái ở trường dự bị đại học. “Đừng ân cần với em thêm nữa”, Sumida nói vậy, và sau đó, “Cảm ơn anh,” khi họ chia tay. Anh còn nhớ, “Mình rất xin lỗi”, qua điện thoại trong đêm định mệnh năm lớp sáu ấy. Và quan trọng nhất là…
“Mình chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn cả mà, Takaki-kun.” Lời Akari từng nói.
Giọng nói của họ vang vọng khắp tâm trí anh như thể bất thình lình trỗi dậy từ đáy biển sâu thẳm. Đầu anh quay cuồng với đủ loại âm thanh. Tiếng gió rít qua các tòa nhà, tiếng xe máy, xe tải và nhiều phương tiện giao thông khác trộn lẫn với những thanh âm đô thị. Khi dứt được ra khỏi mớ hỗn độn cảm xúc đó, tai anh ù cả đi.
Nhưng một thứ anh vẫn nghe rất rõ, một tiếng khóc – của chính anh.
Có lẽ đây là lần đầu anh khóc kể từ dạo ấy, mười lăm năm trước tại ga xe lửa. Nước mắt anh tuôn rơi không ngừng, như thể có một khối băng khổng lồ bên trong vừa tan chảy. Giờ anh không thể làm gì để cứu vãn tình hình được nữa.
Tốt hơn hết, anh nên cô đơn một mình mãi mãi. Tại sao anh không thể mang lại hạnh phúc cho ai cả? Chỉ một chút thôi cũng được mà.
Anh ngước lên nhìn những ánh đèn đỏ nhấp nháy nơi tòa nhà cao hai trăm mét trước mặt. Linh hồn anh chẳng thể được cứu rỗi đơn giản vậy.
Chương 7
Đêm đó, cô ấy tìm thấy một phong thư cũ và se sẽ mở ra. Tờ giấy bên trong trông vẫn mới như vừa viết hôm qua. Nét chữ cô không thay đổi nhiều.
Cô đọc một đoạn rồi cất đi cẩn thận. Mình sẽ đọc lại khi lớn hơn, cô tự nhủ. Giờ hãy còn quá sớm.
***
Gửi Takaki-kun,
Cậu sao rồi?
Khi chúng mình chọn ngày hẹn, chẳng ai ngờ bão tuyết hôm nay lại lớn thế này nhỉ? Có vẻ tàu bị muộn rồi. Vậy nên mình sẽ viết lá thư này trong lúc đợi cậu.
Ở đây có lò sưởi nên ấm lắm. Mình hay giữ giấy viết thư trong cặp nên cần là dùng được ngay. Mình đang suy nghĩ có nên đưa cậu lá thư này không. Vì vậy, đừng đến quá sớm, không thì mình lúng túng lắm. Không phải vội, cứ thong thả thôi.
Lâu rồi mình mới được gặp nhau. Mười một tháng rồi cơ đấy. Giờ mình hơi hồi hộp một chút. Nếu gặp mà không nhận ra nhau thì sao nhỉ? Nhưng mà nơi này không rộng như Tokyo, nên mình không nghĩ chuyện đó có thể xảy ra. Dù rất cố gắng mường tượng ra cậu thế nào trong bộ đồng phục hay đồ thể thao, cảm giác của mình về cậu vẫn lạ lẫm ghê.
Vì thế, mình không muốn chuyển trường lần nữa và rời xa cậu. Mình luôn muốn vào chung trường cấp hai với cậu, cùng khôn lớn, trưởng thành bên nhau. Mình cũng quen với ngôi trường hiện tại (nên đừng lo lắng quá) nhưng hàng ngày, mình vẫn tự nhủ lòng, “Nếu Takaki-kun ở đây thì hay biết bao.”
Biết tin cậu sẽ chuyển đến một nơi xa thật xa, mình buồn lắm. Mặc dù hai chúng ta, một người ở Tokyo, một người ở Tochigi, nhưng mình luôn tâm niệm, “Takaki-kun ở ngay trong tầm với của mình thôi.” Lúc nào mình cũng có thể bắt tàu đến với cậu. Nhưng lần này, đến bên kia Kyushu thì hơi quá sức rồi.
Kể từ giờ, mình phải học cách sống tự dựa vào chính mình, mặc dù không tự tin lắm đâu. Nhưng mình phải làm được. Cả mình và cậu đều phải làm được.
Một điều nữa mình muốn thổ lộ với cậu. Nếu mình không thể làm được, lá thư này sẽ thay cho lời mình muốn nói.
Em yêu anh. Không biết tự khi nào, trái tim em đã thuộc về anh. Lần đầu gặp mặt, anh đã tỏ ra là một chàng trai mạnh mẽ và ân cần. Anh luôn che chở, bảo vệ em.
Takaki-kun, em chắc chắn rằng cuộc sống của anh sẽ luôn tốt đẹp. Bất kể chuyện gì xảy ra, em biết anh sẽ trở thành một người đàn ông trưởng thành và bản lĩnh. Bất kể sau này anh đi đến đâu, em vẫn sẽ yêu anh.
Hãy luôn nhớ lời em nói, anh nhé!
***
Một đêm, anh có một giấc mơ.
Anh đang viết một bức thư trong căn phòng đầy hộp bìa các-tông, sẵn sàng cho việc chuyển nhà sắp tới. Anh định đưa tận tay lá thư cho người con gái anh yêu trong cuộc hẹn đầu tiên. Rốt cuộc, anh không thể làm vậy do sơ ý làm thư bị gió cuốn bay mất.
Dù gì chăng nữa, anh vẫn muốn trao cô bức thư ấy. Anh biết mình phải viết kể cả không ai thèm đọc đi nữa.
Thế rồi, anh dậy mua ít đồ văn phòng phẩm và đặt bút viết.
***
Anh không biết khi nào một người được coi là trưởng thành. Nhưng một ngày kia, nếu vô tình gặp lại Akari, anh muốn mình là một người đàn ông đáng tự hào trong mắt em.
Anh hứa với em, Akari.
Anh luôn yêu em. Mãi mãi yêu em.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Tạm biệt em.
Chương 8
Tháng Tư. Đường phố Tokyo tràn ngập sắc hoa anh đào.
Takaki thức làm việc đến tảng sáng nên gần trưa mới dậy. Anh kéo rèm, đón nắng tuôn tràn vào trong phòng. Sương xuân hãy còn vấn vương trên nóc các tòa cao ốc, còn ánh nắng đang chiếu xuyên qua từng ô cửa nhỏ, trông thật thích mắt. Xen giữa các tòa nhà là một cây hoa anh đào đang khoe sắc. Anh nghĩ, Tokyo hẳn có nhiều hoa anh đào lắm.
Ba tháng trôi qua từ khi anh nghỉ việc. Anh mới đi làm lại từ đầu tháng này. Anh nhận nhiều việc khác nhau, từ thiết kế đến lập trình. Anh không chắc nên tiếp tục hành nghề tự do nếu có thể, hay tìm một công việc ổn định. Hứng thú với công việc lập trình bất giác trở lại khiến anh làm việc như “múa tay” trên bàn phím.
Anh ăn vài lát bánh mì nướng phết bơ và uống một tách cà phê sữa kiểu Pháp. Rửa bát xong xuôi, anh nghĩ nên tự thưởng cho mình một ngày nghỉ sau khi đã hoàn thành nhiều công việc.
Anh quyết định với lấy chiếc áo khoác mỏng và đi dạo một lát. Những cơn gió hiếm hoi mang theo hơi thở chiều tà lùa qua tóc anh. Hôm nay là một ngày đẹp trời. Kể từ lúc nghỉ việc, anh dần tinh tế hơn với những thay đổi của từng thời điểm trong ngày. Sáng sớm tinh mơ, anh như cảm nhận được bầu không khí vô hình của một ngày mới vừa choàng tỉnh, và khi bình minh đến, là không khí đặc trưng của ngày cũ đang được nhẹ nhàng gói lại. Bầu trời đầy sao hay những ngày mây giăng đầy trời cũng có phần hồn riêng. Tất cả đều giao hòa nhịp nhàng với con người và thành phố. Cứ ngỡ anh đã lãng quên hết những cảm xúc ấy.
Anh chậm rãi đi dọc những con đường hẹp giữa các khu dân cư và bất chợt cảm thấy khát, bèn mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động và đem vào công viên, vừa uống vừa ngắm nhìn lũ trẻ nô đùa trước cổng trường và vô số ô tô qua lại nườm nượp trên cầu. Lấp ló sau khu dân cư và nhiều căn nhà khác là khu cao ốc Shinjuku. Phía sau đó là bầu trời xanh ngắt tựa một bức tranh thủy mặc khổng lồ đương đắp lên mình từng lớp mây trắng.
Anh rảo bước về phía đường tàu. Nơi đó sừng sững một cây anh đào lớn, mặt đất xung quanh phủ đầy cánh hoa trắng muốt. Nhìn những cánh hoa lả lướt rơi, anh chợt nghĩ…
Năm centimet trên giây.
Chuông báo hiệu tàu đến reo vang, như báo hiệu sự bâng khuâng trở lại của mùa xuân.
Ngay sau đó, anh để ý thấy một người phụ nữ tiến đến gần. Tiếng đôi guốc trắng trên nền bê tông vang lên duyên dáng, khoan thai, nhưng bị tiếng chuông cảnh báo át đi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong anh. Họ tiếp tục đi về hai hướng ngược nhau nhưng linh tính mách bảo anh rằng, dù không có lý do gì rõ ràng, nếu anh quay lại, anh sẽ nhìn thấy cô ấy quay lại.
Anh dừng lại phía bên kia đường tàu, chầm chậm quay người về phía cô. Cô cũng thế, chầm chậm quay đầu lại nhìn anh. Ánh mắt họ chạm nhau.
Trái tim và ký ức trong anh chợt xao động ngay đúng lúc đoàn tàu tuyến Odakyu phóng vụt qua, cắt ngang tầm nhìn của họ.
Takaki nghĩ, “Liệu cô ấy vẫn đứng đó khi tàu đã đi qua?” trong lúc tàu vẫn đang chạy băng băng.
Không sao cả. Nếu đúng là cô ấy, cuộc gặp gỡ hôm nay đã quá đủ là một phép màu.
Anh quyết định rồi. Ngay khi đoàn tàu qua hết, anh sẽ bước tiếp về phía trước.
HẾT
5 Centimet Trên Giây 5 Centimet Trên Giây - Shinkai Makoto 5 Centimet Trên Giây