I love falling asleep to the sound of rain

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: admin
Số chương: 137
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8494 / 117
Cập nhật: 2015-11-21 21:14:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Ngưòi Đàn Bà Goá Chồng Ba Năm Đột Ngột Bị Cảm
oàng Anh hỏi tiếp:
- Anh còn nhớ vụ Filatov không?
Tôi vén quần lên cho mọi người xem và nói.
- Sao lại không? Chính tao cũng đã được cấy cho hai nhát, một ở đùi, một ở bắp tay. Nhát ở đùi thì kết quả, còn nhát ở tay thì lòi ra.
- Tại sao vậy?
- Không biết? Nó lòi ra tôi tiếc quá bèn nuốt luôn. Vô bụng nó sẽ tan ra và cũng kết quả như cấy thôi... Hồi đó ở quân y viện khu IX vui lắm. Ông Trương Công Trung, ông Thuận và ông Hòa phụ trách cái bệnh viện này. Ông Trung đào tạo một khóa y tá lấy tên là Juliot Curie ở đây.
Hoàng Anh nói:
- Tôi là học sinh khoá đó chớ ai. Nó kéo dài mười hai tháng. Sau khi tốt nghiệp tôi về 307 gặp ông ở đó.
Tôi tiếp:
- Vụ cấy phi-la-tốp được đồn đãi như một phép lạ học từ Liên Xô. Phái đoàn của Huỳnh Kim Trương, Lý Văn Sinh thuộc đảng dân chủ bị gạt cho đi hội nghị Thanh niên dân chủ thế giới ở Calcutta rồi đi không được, trở về bị hỏng giò, có ghé qua đây. Tôi đang đến để viết phóng sự cho tờ Kháng Địch về vụ Filatov này. Mắt được trông thấy cảnh vui vẻ như chợ Tết trên sông. Ghe xuồng các tỉnh tới đậu chật cả một bên kinh xáng Chắc Băng chờ đến lượt mình được cấy, có khi mất cả tháng trời.
Tiến hỏi:
- Phi-la-tốp là gì, chúng em không hiểu!
Bùi Khanh bảo.
- Hồi đó tụi bây còn là tinh trùng của tía bây mà làm sao hiểu được. Đó là cái nhau của đàn bà đẻ, cắt nhỏ ra bằng đầu mút đũa ăn, sấy khô rồi rạch da nhét vào. Trong một tuần nó sẽ tan và làm cho người ta khoẻ lên, ăn mạnh, uống đậm và chèo xuồng không biết mệt.
Mai Khanh bảo:
- Vậy thì dễ quá, mình có thể làm được. Thay vì mua thuốc bổ ở thành.
Hoàng Anh lắc đầu:
- Thôi đi bà chính trị viên tương lai! Nếu mà cấy như vậy thì Hậu Cần họ chửi mình tắt bếp.
- Tại sao?
- Vì họ không chạy gạo nổi cho bệnh nhân ăn chớ sao!
Bùi Khanh nói:
- Đúng ra thì cũng không có tác dụng như báo Kháng Địch tuyên truyền đâu! Tờ báo này hồi đó có đăng một bài tên là Rủ nhau đi cấy của ông phóng viên Anh Tài khuếch đại cái kết quả của Phi la tốp nên đồng bào tưởng thật.
Mai Khanh hỏi.
- Nói như vậy Phi la tốp chỉ là chính trị à?
- Bogomoletz, filatov, sữa trâu, cứt trâu đều là do báo Nhân Dân phết to ra thôi chớ không có tác dụng gì hết, nếu có thì cả miền Bắc sẽ không tìm thấy một người nào tóc bạc và toàn dân sẽ rủ nhau đi cấy thay vì trồng rau muống và ăn mắm cáy cà muối.
Bùi Khanh xua tay:
- Thôi bỏ đi tụi bây ơi, bới lại cái đống rác... cũ tao nghe thối quá đi. Đảng mình có truyền thống phóng đại tô màu, tụi bây còn lạ gì nữa. Hễ đạt được một thì đài loa ra một ngàn, còn thất bại thì giấu nhẹm luôn. Cái gì của Liên Xô cũng là số dách cả còn của đế quốc thì đều là rởm. Mẹ kiếp, B52 nó bỏ cho trọc đầu mà cứ ở đó đòi nắm thắt lưng thằng Mỹ mà đánh. Thôi dẹp đi. Đem thịt kỳ đà vô xào gừng trước lai rai ba hột để B52 tới mà mất ăn đấy.
Hoàng Anh cười khè khè:
- Ông anh sợ vậy cũng đúng, nhưng mà sách có câu Trời đánh tránh bữa ăn. Dù nó có tới mà nó thấy mình đang nhậu nó sẽ tha tào.
Tiến nói:
- Mấy anh lúc nào cũng nói tới B52, ăn cơm ăn nước, ngủ nghê không được.
Tôi hỏi:
- Vô bệnh xá mấy hôm rày chạy xịa được mấy lần?
Hùng đáp thay.
- Mới vài ba lần thôi. Bây giờ tụi em kinh nghiệm rồi. Khi nào nghe gió hú ào ào mới nhảy hầm.
Mai Khanh trề môi:
- Ở đó mà chờ gió hú.
Buổi tiệc dọn ra vào lúc mười giờ tối. Thực khách gồm trên mười người. Chén thì dùng toàn chén hứng mủ cao su được chủ đồn điền đế quốc bỏ lại, đũa thì chuốc bằng gốc le, rượu đựng trong bi đông chớ không có đồ pha lê chén kiểu mượn ở nhà ông Ngụy như bữa tiệc trên chòi sản xuất của Sáu Thiệt. Tuy vậy món ăn cũng không kém phần thơm tho sợ còn hơn ở Mậu dịch quốc doanh ăn số 1 Hà Nội đường Tràng Tiền, thời kỳ sau khi Mỹ tấn công Vinh, dân Thủ đô ăn toàn phở không người lái. Đang nhậu ngon lành, bỗng Hoàng Anh cao hứng đứng lên ôm vỏ chai rượu Anít làm đờn sô-lô bài của Thẩm Oánh, để thực hiện lời cấp trên: Tiếng hát át tiếng bom!!
Lá vàng bay theo gió. Hoa tàn rụng bên sông.
Ôi một chiều u buồn. Ôi một chiều nhớ nhung.
Giọng hắn ồm ồm như thùng thiếc bể, vang lên giữa rừng sâu gây một âm vang buồn não lạ lùng. Tôi cũng không hỏi hắn có vợ hay chưa? Nhưng nghe nó hát thì biết nó không vui. Chẳng cố ai vui. Ra Bắc tôi không gặp hắn lần nào. Có lẽ hắn cũng như thằng Tư Linh đã cấy một củ su hào và đã có vài thằng Cu, cái đĩ. Vợ nó được chiếu cố cho làm xưởng dệt 8-3 hay đi đổ thùng cầu, một chân xã viên làm phân xanh... Thằng Nam Bộ đã đi theo kháng chiến mà tập kết là chỉ có khổ thôi. Bị đày như con chó, không cởi áo lính đi phá rừng Lam Sơn, Lương Sơn Bạc thì đi cạo muối ở biển Thái Bình Trà Cổ. Đến chừng cần cái ngực của dân thành đồng thì đảng lại gọi. Tụi Nam Kỳ liều chết đạp Trường Sơn về nước, lớp bỏ xác lớp tới nơi là để từ bỏ cái xứ xã nghĩa chó đẻ chứ chẳng phải để giải phóng Miền Nam cái đếch gì. Về tới đây là họ đã thấy ngay rằng Miền Nam không cần mặt nào tài khôn giải phóng. Thằng nào về móc gia đình cũng được vợ, mẹ cho radio, đồng hồ, bút máy, xe đạp phủ phê, những thứ mà quân Bắc mãn đời cũng không rớ tới được. Một anh chàng thiếu tá như Bùi Khanh, ra đi từ Mùa Thu rồi, ngày hăm ba, theo tiếng kêu sơn hà nguy biến tới nay tóc đã bạc, toàn ăn cơm chậu uống nước thùng, muốn kiếm một bà vợ không kiếm được. Ba cá i thành đồng thành đất đem ra nhử đám Nam Kỳ hồi kháng chiến chống Pháp nay hết hiệu lực rồi, Trung ương đảng lại trương ra câu nói trơ trẻn: Miền Nam đi trước về sau. Đi trước để làm gì nếu không để cho ngực mình làm bia đỡ đạn cho bọn triều đình Bắc kỳ mũ cao áo rộng? Về sau? Hừ về sau thì chỉ gặm được ba cục xương.
Đấy, chồng bà Mai Khanh từ Bắc về Nam gặp vợ. Rồi được R phân công cho đánh đồn Bổ Túc để mở rộng khu giải phóng của ông Thọ. Súng phá tường không có, anh ta xung phong, lãnh nguyên trái đạn M79 tan xác trong lúc bà vợ đang có bầu. Bà ta lên thăm chồng và đã chứng kiến cái cảnh liệm chồng bằng cách bó ni lông buộc từng mận như bó củi. Nấm mộ nay đã bị mưa gió lũ lụt san bằng ai còn tìm ra được giữa rừng này? Một lần nhờ anh em dẫn ra thăm thì hởi ôi, cái mô đất đắp vội hôm nào đã bị heo rừng ủi tan hoang. Người đàn bà chỉ còn gào lên lạc giọng, nhưng cỏ cây vô tri nào có biết nghe. Biết nghe chăng là đứa con trong bụng. Bà đã về nhà sanh con. Sau khi cứng cát lại gởi con cho mẹ chồng rồi đi trở vào tìm cách khôi phục mộ chồng. Công việc cắm bia đắp nấm hoàn tất, bà định trở về thì cơ quan bảo khéo rằng bà nên ở lại nối chí chồng, nhưng thực sự là người ta nghi ngờ, sợ bà về thành làm lộ bí mật cơ quan. Bà biết vậy nhưng phải đành chịu. Bà nấn ná ở lại, được cấp trên tín nhiệm giao cho mọi thứ việc lặt vặt. Bà cũng vui lòng làm. Đến nay đã ba năm, mãn tang chồng. Một người đàn bà góa chồng lúc mới nửa chừng xuân, sống giữa một đám đàn ông đói tình, khát sinh lý, mà bà lại không mang tiếng gì với ai. Kể cũng là một thứ anh hùng mà không cần phải đánh Mỹ.
Bữa tiệc rừng hôm nay có rất nhiều ý nghĩa: Tiễn chân một người thân đi vào Củ Chi đất Thép, một nơi đi dễ khó về và ăn mừng cuộc chết hụt vì B52 vừa qua. Ai cũng thấm nhuần điều đó nên ăn uống rất thả giàn. Thức ăn có thừa cho hai chục miệng đói mà ở đây chỉ có mười cộng thêm thằng bé con. Tôi đã bảo lóc hai cái lường nấu cháo cho nó húp nước. Thấy người lớn cười vui, có lẽ nó cũng vui lây nên không ngủ. Tôi thấy mà tội nghiệp cho mẹ lẫn con. Mẹ nó cũng như đám thanh nữ thanh niên bị lùa vào cái lò sát sanh tên là Thanh niên xung phong. Một mớ bị lùa ra Bình Long, Phước Long, Bình Giả, Đồng Xoài làm mồi cho B52, một mớ bổ sung vào các cơ quan nấu cơm và làm trò xiếc với các thủ trưởng cơ quan. Đứa nào may lắm không bị chửa hoang, đi lén nạo thai thì có chồng đỏ con như con Huê hoặc quơ ẩu một anh táo Tàu rồi bất mãn như con Tiến.
Con Tiến bữa nay uống rượu bộn bàng và nói tiếng Tây văng mạng. Xít-trích-min, mẹc-cua-lôm-chôm, pê-nê-xi lin nói tiếng Tây xong lại khóc. Khóc xong lại dọa.
- Chắc em phải tự tử quá hà!
Bùi Khanh cười cười bảo.
- Ừ, nếu muốn tự tử thì bảo thằng thủ trưởng của mày nó tặng cho một trăm viên ký-nin xanh, mày nuốt năm chục viên thôi thì vi trùng sốt rét sẽ tiêu ra tro còn mày sẽ tan ra nước. Rồi thằng Quân nó về nó uống năm chục viên còn lại. Vậy là tụi bây tuyên bố ở dưới Thiên đàng.
Con Huê cự nự:
- Chú nói cái gì nghe ghê quá hà!
Buổi tiệc kết thúc vào lúc một giờ đêm, một đêm tiễn biệt và ăn mừng chết hụt. Đêm nay chắc cũng là đêm bác không ngủ đây. Bác đâu có ngủ trọn đêm nào. Bác lo cho nông dân, lo cho nhi đồng miền Bắc và bác soạn thảo kế hoạch vĩ đại nướng trọn dân Nam kỳ sớm đầu tối đánh này. Bác sẽ vào thành phố Sài gòn lúc đó đã đổi tên là thành phố Hồ Chí Minh, nhưng dân thành phố Hồ Chí Minh hoàn toàn là dân Bắc kỳ, còn dân Nam kỳ thì đã theo ông vãi hết cả không còn một móng. Chừng đó bác mới ngủ yên.
Bùi Khanh và phái đoàn của Hoàng Anh trở về bịnh xá. Tiến và Huê phải vào làm nhiệm vụ canh gác chiến thương. Mọi ngày thì Huê phải bồng con theo nhưng hôm nay có cậu Hai, nên bé được ở nhà với cậu Hai. Còn Mai Khanh thì kêu nhức đầu rồi lên cơn sốt từ lúc nửa tiệc. Bây giờ bà ở nhà với lý do chân chính. Bùi Khanh hứa sáng mai sẽ ra tiễn chân tôi.
Ngôi nhà trước đây dùng làm trạm thường trực cho bệnh xá tức là để cho thương binh tạm trú trong khi chờ đợi bệnh xá chuẩn bị hầm cho thương binh nằm, cho nên cũng khá rộng. Tôi mắc võng ở căn cuối cùng. Nam nữ thọ thọ bất thân mà ăn ở như thế này rõ thật bất tiện, nhưng mọi người đều cho rằng tôi và Mai Khanh lâu nay không có cảm tình gì với nhau, nên sự có mặt của tôi là vô nghĩa. Vã lại một người đang sốt...
Tôi nằm lim dim nửa say nửa tỉnh với ba cái đế bộn bàng trong máu. Bỗng tôi nghe tiếng Mai Khanh rên. Rồi một lúc sau nghe bước chân nàng đi xuống bếp. Sợ nàng mê sảng bò xuống bờ suối nên la:
- Chị đi đâu vậy?
- Đi nấu nồi xông.
- Lá lú đâu mà nấu?
- Còn ba cái lá sả nấu thịt kỳ đà còn dư lại đây!
- Sả không đủ. Phải có lá bưởi, lá ổi nữa chớ, nhưng ở đây tìm đâu ra. Chị sốt mà xông cái gì?
- Em cảm anh... ạ. Nấu lá sả rồi đổ một chai dầu Nhị Thiên Đường vào.
Nghe Mai Khanh nói tôi lật đật đi nhóm bếp nấu nồi xông. Nấu xong tôi bưng lên để trên giừơng cho nàng.
- Anh có vải dù không? Tôi cũng có nhưng mà nó hơi hẹp khổ sợ trùm không kín hơi ra hết.
Tôi đi lấy tấm vải dù của tôi đem đến:
- Lâu quá không giặt chắc hôi lắm.
- Không sao anh à. Anh trùm lên dùm em đi.
Mai Khanh xưng em với tôi lần đầu. Tôi phủ tấm rằn ri lên. Mai Khanh kêu: "Ấm quá! " rồi bảo:
- Anh lấy dùm em chiếc đũa để em khựi nắp vung lên.
Tôi đi lấy chiếc đũa lên, đưa vào. Mai Khanh cầm chiếc đũa nắm cả tay tôi và kêu:
- Tay anh ấm quá!
Tôi rút tay ra và bảo:
- Hé nấp vung từ từ, đừng giở luôn hơi bốc phỏng mặt!
- Em biết.
Tôi nghe tiếng nắp vung lụp cụp. Hơi sả và dầu hòa vào nhau bốc qua lớp chăn thơm phức. Có lẽ trong đó không thiếu hương tóc đàn bà, cái mùi lạ lạ tôi chưa nghe bao giờ. Tôi vừa quay lưng đi thì Mai Khanh bảo:
- Anh ở đó giúp em bưng nồi xuống bếp đun thêm, xông lần nữa thì mới hết.
Tôi đứng xơ rớ không biết ngồi vào đâu thì nàng bảo:
- Anh nằm trên võng đó. Võng của em.
Việc người này ngồi nằm trên võng người kia ở rừng là chuyện thường, nên tôi làm theo nàng bảo.
- Anh có nghe thiên hạ dư luận gì về em không?
- Sao chị kêu tôi bằng anh và xưng em với tôi vậy?
- Không xưng vậy thì xưng sao?
- Tôi nhỏ tuổi hơn chị mà.
- Nhỏ thì nhỏ chớ! Anh có nghe dư luận gì không?
- Không nghe gì hết.
- Anh mà không nghe. Anh nó dấu em đó nghe. Người ta bảo em sắp làm bà chánh ủy.
- Ừ, thì Mai Khanh làm chính trị viên của Bệnh xá giúp thằng bạn tôi một tay cũng tốt thôi.
- Bà Chánh ủy chớ không phải chính trị viên bệnh xá.
- Chánh ủy nào?
- Ở U này có mấy chánh ủy hở anh?
Tôi hiểu ra rồi. Lão già mắc dịch Đào Sơn Tây lại be be nữa rồi. Vụ Ái Mỗ do tôi thu vén cho vừa xong về Nam được lên lon đại tá mà không bị bắt tội, nay lại rơi vô cái ô này. Lão ta lẫm rẫm vậy mà hay bỏ món bất ngờ lắm. Nghe thế tôi biết rồi, nhưng làm bộ ngơ ngẩn:
- Muốn làm tới chánh ủy phải đảng viên thâm niên, nhất là Chánh ủy pháo binh thì phải có trình độ chuyên môn. Hai điều kiện đó phải song song, không thể thiếu...
- Xì anh giả đò hoài. Người ta bảo em gác máy bay ông già họ Đào. Xí... thằng cha già dê, cái mặt cóp như hộp lon bóp dẹp. Em không có cho đụng tới ngón tay em!
- Vậy sao có dư luận.
- Vì ông cứ tới bịnh xá hoài. Mỗi lần tới, ổng hỏi thăm chiến thương qua loa rồi kêu em tới hội ý cả giờ đồng hồ, ổng nói nhưng em đâu có nghe gì. Ổng là chánh ủy, bỏ đi ổng cảnh cáo thấy bà!
- Ổng nói chuyện công tác thì cố gắng nghe cho vững cái lập trường.
- Toàn chuyện tào lao bắc xế chớ công tác gì. Ổng hỏi em thích mặc áo tê-tô-rông, quần lãnh a không. Ba cái thứ đó đối với em là đồ bỏ mà ổng đem ra nhử em chớ. Ổng cho em đi thành mua thuốc Tây. Để có dịp về thăm con. Đi chuyến nào về ổng cũng rà rê. Em cũng đối đáp mập mờ và cười với ổng. Ổng tường em mê cái chức chánh ủy của ổng. Thèm vào! Em nói thiệt với anh là sở dĩ em còn ở đây vì mộ chồng em bị bỏ bê không ai chăm sóc, em về ngoải không đành chớ không phải ham ba con khỉ rừng xanh.
- Đừng nói nặng cách mạng Mai Khanh à!
- Em có nói nặng gì đâu. Em nói khỉ là khỉ trên cây đó mà. Khỉ với nai, với mển, chồn mình săn để ăn thịt chớ đâu có sống chung được. Con nai B52 lành vết thương mình thả nó ra nó chạy mất chớ đâu có ở với mình. Anh đừng nghĩ quanh co. Nồi xông hết hơi rồi anh ạ!
Nàng dỡ chăn ra và bảo tôi đi đun dùm, vô tình nàng để lộ một mảng vai. Tôi khuân nồi xông xuống bếp nhóm lửa rồi trở lên. Mai Khanh đang trùm thân mình bằng vải dù, một tay lau mặt. Gương mặt hơ trong hơi lửa đỏ hồng, hai gò má ửng lên như thoa phấn hồng. Nàng tiếp:
- Còn ba cái vụ em nuôi người ta dư luận đó, em cũng có nghe, nhưng em không đính chánh. Mấy đứa nhỏ thiếu tình cảm nên làm thân với em vậy thôi, chớ em coi chúng như em út! Em không phải là loại đàn bà hễ đàn ông mò là được đâu. Em cũng nghe Bùi Khanh chê em là Phụ Nữ Cộng Hòa có bầu, tánh tình lang bang nên ổng không hốt ổ, để ông đi coi mắt bà khu ủy viên. Rồi sao êm rơ không thấy tuyên bố?
- Ổng khó tính quá hè!
- Em chỉ tội ngiệp ổng! Sở dĩ em không tái giá vì hai lẽ: một là chưa mãn tang chồng. Hai là nếu em lập lại cuộc đời để dưỡng nuôi hòn máu của chồng em nên người thì em sẽ lấy người Sài gòn. Như em vầy kiếm chồng không khó. Nhưng em sợ tủi vong linh chồng em. Chồng đi giải phóng mình lại lấy người Sài gòn. Anh hiểu bụng em chớ? Do đó em nấn ná. Nhưng nếu em lấy chồng giải phóng thì ở đây có ai?
Tôi lặng thinh.
- Những người có tài ở đây đều không có đức. Càng làm lớn càng thất đức. Em biết tất cả mấy cái vụ lùm xùm trên R và ở chung quanh đây nữa, nhưng con Phụ nữ cộng hoà này đâu dám hé môi. Em coi rồi, ở đây không có ai cảm hoá được em cả. - Nàng nhìn thẳng vào tôi - Chỉ có một người nhưng chắc người đó không thích tôi.
- Ai vậy?
- Em không tiện nói ra bây giờ.
Tôi đi xuống bếp đem nồi xông lên. Mai Khanh trùm khăn một lần nữa. Tôi đi ra, ngã người trên võng. Tôi biết người đó là ai. Quả thật bất ngờ. Sao đời tôi lại quá nhiều trắc trở, éo le? Bao nhiêu bến nước có trăng có sóng dợn mà con thuyền cứ bềnh bồng trôi không cắm được sào.
- Anh lại đây, em nhờ chút.
Tôi trở vào, nàng đã mặc áo đang xếp vải dù của tôi.
- Anh giữ lấy đừng giặt nhé.
Tôi vừa đưa tay run run cầm lấy thì nàng ôm chầm lấy tôi và hôn tôi như mưa. Nàng buông tôi ra nhìn trân trối. Hai cái bóng theo ngọn đèn dầu đỏ chạch lắc lư trên vách. Cả trái đất như cũng rung rung theo ngọn đèn.
- Mai này nếu anh có nhớ em, hãy nhắn một câu em sẽ có mặt bên anh, một ngày một tháng hay một đời cũng được.
Nàng lại ôm tôi nước mắt ràn rụa.
- Yêu em đi. Em biết em không còn gì tặng anh, nhưng em muốn được anh yêu một lần trước khi em không còn ở đây nữa. Yêu đi, đừng ngần ngại. Và đừng khinh em.
Nói xong nàng đưa tay quạt tắt ngọn đèn. Tôi nghe một cử chỉ nhẹ rồi như có một mảnh lụa rơi dọc chân nàng.
2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi 2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi - Dương Đình Lôi & Xuân Vũ 2000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi