If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Xin lỗi vì em lại nhắn tin làm phiền anh
m nhớ anh lắm, hai ngày qua em đã khóc quá nhiều, đầu óc em trống rỗng. Nhiều lúc nhớ anh em không biết làm sao, cầm điện thoại lên thì số điện thoại của anh cứ hiện lên mồn một trong đầu. (Oanh)
Từ: Oanh
Đã gửi: 04 Tháng Tư 2012 12:39 CH
Anh yêu!
Vậy là anh đã quyết định cho mình, cuối cùng rồi nỗi lo sợ lớn nhất trong em cũng đến. Em cảm thấy hụt hẫng thật nhiều. Em mệt mỏi, đủ mọi thứ đang tồn tại trong tâm trí em, mà em chẳng dám nói với ai cả. Em viết lên đây chỉ để vơi đi nỗi lòng của mình.
Em biết khi yêu anh là em phải đối mặt với nhiều khó khăn. Là một người con gái miền Tây khó có thể để cho người miền Trung chấp nhận, hơn nữa anh là con gia đình có đạo, một gia đình khá giả hơn em. Nhiều người cũng đã nói cho em biết tất cả những khó khăn em sẽ vấp phải. Nhưng em đã sẵn sàng bước tiếp với quyết định của mình dù ai nói gì đi nữa.
Anh là người đầu tiên biết về hoàn cảnh gia đình em. Từ khi biết suy nghĩ, em từng hứa với lòng rằng em chỉ kể cho người thật sự yêu thương em, thông cảm với em, và không vì gia đình em như vậy mà xa lánh em. Anh là người không quan tâm em, ít chia sẻ với em mà không hiểu sao em vẫn để anh biết chuyện này. Từ lúc đó em linh cảm dường như anh có khoảng cách với em.
Em cũng hiểu những khó khăn của anh nên em cũng ít hỏi, và em cũng tin tưởng ở anh nên em muốn anh thoải mái suy nghĩ và quyết định, em không muốn anh chịu sức ép từ đâu hết. Cũng có khi em muốn xa anh để không còn tủi phận, không còn dày vò cắn rứt nữa. Thế nhưng em không đủ can đảm, em sợ phải xa anh, em sợ mọi thứ em đang suy nghĩ sẽ trở thành hiện thực.
Còn chuyện tình cảm của em thì em cũng đã cho anh biết, vì em muốn mình toàn tâm toàn ý đón nhận tình cảm từ anh. Vậy mà cuộc sống vốn không như mình mong đợi đúng không anh. Anh quyết định đi Đăk Lăk làm cho em lo sợ nhiều hơn, nhưng em càng không dám nói với anh vì em sợ anh cho rằng em không tin tưởng anh.
Anh đi rồi em đếm từng ngày gặp anh, rồi anh cũng về thăm em và ngày em đưa anh ra xe về lại trên đó em khóc nhiều lắm, chắc chắn anh không biết điều đó. Rồi anh thưa dần không liên lạc với em khi anh về tết, rồi khi anh vào em cũng không được biết. Em buồn và khóc một mình, em khóc rất nhiều, khóc cho sự nhu nhược mù quáng của em và khóc cho số phận của chính em nữa, chỉ có thể là vậy thôi, mọi người hỏi về anh thì em chỉ biết nói: "anh có việc gia đình" và lảng đi.
Thời gian cũng hơn hai tháng mà tin nhắn đi không có hồi âm, cuộc gọi đi không ai trả lời. Em trở nên ghét mọi người khi ai hỏi về chuyện tình cảm của em và anh vì em không biết gì để nói cả. Biết bao nỗi buồn không tên cứ ập đến, rồi em nghĩ đến việc làm, việc học, gia đình, tất cả khiến em mệt mỏi và chán chường vô cùng.
Nhưng em yêu anh và tin tưởng ở anh nhiều không sao nói hết được, có lẽ tâm tư này chỉ mình em biết vì anh vốn không quan tâm đến em như những gì mà người con gái cần ở người yêu. Anh đâu hiểu được những gì em phải trải qua khi yêu anh, và anh cũng đâu hiểu được nguyên do tận gốc mà em phải đối mặt trong từng giai đoạn. Em đã quá lụy tình phải không anh?
Xung quanh em là nỗi buồn và sự chờ đợi. Cuối cùng rồi anh cũng chịu trả lời em, em cũng gọi được cho anh sau thời gian chờ đợi. Và em cũng đã chuẩn bị tâm lý, mà trong lòng em vẫn không khi nào nghĩ anh quyết định như vậy. Em thật sự quá hụt hẫng khi anh là người cho em đi lại đúng những vết xe đổ đã qua, cũng với cách cũ không gì khác cả. Điều đó làm cho vết thương trong em tưởng như gần lành lại phải rỉ máu.
Trong suy nghĩ của em không có chút gì trách anh hay hờn giận anh, điều em có thể làm chỉ tự trách mình thôi. Em đã cố gắng chấp nhận sự thật ấy cũng bởi lẽ em yêu anh. Nhưng hiện tại em rất suy sụp, em cũng không để anh biết điều đó. Em nhớ anh lắm, hai ngày qua em đã khóc quá nhiều, đầu óc em trống rỗng. Nhiều lúc nhớ anh em không biết làm sao, cầm điện thoại lên thì số điện thoại của anh cứ hiện lên mồn một trong đầu.
Em muốn gọi cho anh, nhắn tin cho anh mặc dù em biết sẽ không ai trả lời em cả. Mấy ngày lặng khóc trong đêm, nước mắt pha lẫn niềm đau, uẩn khúc và oán giận bản thân. Tối nay em uống rất say, em uống để quên và uống để được ngủ yên với nỗi buồn. Lần đầu tiên trong cuộc đời em say như thế. Vậy mà càng say lại càng thấy đau hơn nữa.
Em xin lỗi anh, em lại nhắn tin làm phiền anh. Đêm nay em buồn quá, em đang tuyệt vọng và đang nhớ tới anh. Em viết những dòng này chỉ mong sao có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi nhớ đang cồn cào trong em.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)