Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Xót xa khi nhìn sự vất vả của mẹ
hị em mình đã không có tình thương của cha từ nhỏ, đã biết thế nào là đau khổ, Hai không thương mẹ sao? Cả một đời đau khổ về chồng, giờ lại đau đớn vì con, nhìn đôi mắt mẹ mỗi ngày thâm quầng em không chịu nổi.
Cuộc sống vốn đầy chông gai, con đường đến với những ước mơ nhỏ nhoi đôi khi xa xăm quá. Hai à, có khi nào Hai nghĩ thương cho đứa em tội nghiệp này không? Dù biết rằng cuộc đời đầy chông gai, trắc trở nhưng cớ sao không tìm một lối mòn nhỏ nào để đi, cớ sao cứ cố ép mình bước vào đau khổ? Con người không ít người cùng quẫn như Hai, nhưng họ vẫn tìm ra hạnh phúc cho mình, cho dù là hạnh phúc nhỏ nhoi.
Ở phương trời xa xôi ấy Hai có hạnh phúc không? Có khi nào Hai nghĩ đến mẹ, đến 2 đứa con tội nghiệp của Hai mỗi đứa một nơi không? Em không trách Hai, vì Hai đã khổ nhiều rồi, nhưng hãy nghĩ lại, quay về làm lại từ đầu. Hai còn trẻ, còn nhiều cơ hội, đừng để mọi người lo lắng nữa. Nhìn 2 đứa trẻ em không thể nào chịu nổi, chúng còn nhỏ quá, không đáng để chịu đau khổ như vậy.
Một đứa bị cha bỏ từ khi trong bụng mẹ mới 2 tuần, một đứa cha mất. Chúng nó sẽ ra sao đây, khi tuổi mỗi ngày một lớn chúng phải đối diện với cuộc sống đầy rẫy lời cay nghiệt. Dù có làm đủ mọi cách che chở, nhưng có khi nào Hai nghĩ rằng chúng sẽ ra sao khi bị bạn bè chê bai, dè bỉu về ba mẹ chúng không?
Chị em mình đã không có tình thương của cha từ nhỏ, đã biết thế nào là đau khổ, Hai không thương mẹ sao? Cả một đời đau khổ về chồng, giờ lại đau đớn vì con, nhìn đôi mắt mẹ mỗi ngày thâm quầng em không chịu nổi. Nhà mình không khá giả như người ta, nhưng có làm sẽ có dư, chỉ cần chúng ta cố gắng một chút thì mọi chuyện sẽ qua đi.
4 năm làm dì, làm mẹ, em đã làm hết mình để không mang đến nỗi buồn cho cháu mình, cố gắng mang đến cho nó những gì tốt đẹp nhất. Nhưng Hai có biết nó buồn như thế nào khi nhìn thấy bạn bè mình có ba, mẹ dẫn đi chơi, đi học không? Anh mắt buồn của nó đáng thương lắm.
Hai cũng biết mẹ hay ốm đau như thế nào mà, mẹ không chịu nổi bất kỳ cú sốc nào nữa, Hai có biết em đã phải làm gì để không mang lại nỗi buồn cho mẹ không? Con người dù có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, cũng có lúc yếu đuối, Hai có biết những lúc đó em cần một sự an ủi, quan tâm từ Hai không, nhưng xa vời quá phải không?
Em không trách số phận mình, chấp nhận và sống vui vẻ để không mang lại nỗi buồn cho mẹ, cho cháu mình. Nhưng hầu như niềm vui nó sợ em, luôn tránh xa em, bao nhiêu chuyện dồn dập ập tới, xoay mà không kịp. Có bao giờ Hai nghĩ tới cái cảnh mẹ bệnh nằm một nơi, cháu bệnh nằm một nơi không? Lúc đó nói thật chứ không biết nhờ động lực gì mà mình em xoay xở được, vì Hai biết ngoài Hai còn cu Út nhà mình nữa, nó cũng hư lắm Hai à.
Nếu Út đọc được những dòng này, hãy cố gắng sống tốt lên nhé. Chị không tốt, không mang đến cuộc sống bằng bạn bè, nhưng Út đừng chơi bời, quậy phá nữa. Chị biết Út rất thương mẹ, và bản chất Út không xấu, cũng do môi trường sống đẩy đưa. Mỗi lỗi lầm Út gây ra, mình chị đều gánh hết không? Vì Út biết chị không thể cho mẹ biết, không thể để mẹ lo, chị không thể bỏ mặc Út đi theo con đường đó. Hãy suy nghĩ lại, sai lầm có thể sửa, chị chỉ cần Út nhớ đến mẹ, đừng để mẹ lo nữa, mẹ luôn đặt niềm tin vào Út.
Ngày Út nhập ngũ, chị lo nhiều hơn vui, vì Út luôn mang đến tin xấu cho chị, Út trốn ngũ, quân đội về nhà tìm, chị không dám cho mẹ biết mẹ lo, mình chị giải quyết, thấm thoát cũng một năm rồi. Út đánh nhau, chị đền tiền. Tiền đó không dễ kiếm đâu, chị làm đủ việc kiếm tiền trả nợ cho Út đó, vì Út biết chị phải lo cho cháu nữa mà.
Chị không than, chỉ muốn Út cố gắng sống tốt hơn mỗi ngày. 4 tháng nữa Út ra quân, chị hy vọng không phải lo lắng như thế này nữa. Chúng ta chỉ có một mẹ, đừng để mẹ phải đau khổ vì tất cả những sai lầm của chúng ta, dù sau đó có hối hận cũng muộn.
Hai và Út à, nói thật chứ em không dám mơ gì nhiều, chỉ mong cho gia đình mình lại bình yên, hạnh phúc. Em sẽ sống thật tốt, để một ngày nào đó hai người nhìn lại, sẽ thấy vẫn luôn được đón chào. Và thấy rằng mặc dù cuộc sống có cùng cực đến đâu, nếu cố gắng chúng ta đều có thể vượt qua được, để cho mọi người biết rằng không có gì là không thể.
Ngọc Lan
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)