Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vì yêu em, anh sẽ đi đến cuối con đường
on người của anh vốn dĩ là thế và sẽ không bao giờ thay đổi cho dù sau này có như thế nào nữa. Anh sẽ chờ em, chờ một ngày em có thể mở lòng với anh và anh muốn nói với em một câu mà có lẽ chưa bao giờ đủ tự tin để nói ra với em rằng: Anh yêu em.
From: kehuydiet
Sent: Saturday, February 05, 2011 11:35 PM 
Gặp lại em vào một buổi chiều mùa hạ, sau mấy năm xa cách. Em vẫn thế, xinh đẹp, cá tính và làm anh điên đảo ngay phút gặp lại. Hình bóng của em đã đi vào tâm hồn anh và làm cho trái tim hóa đá của anh tan chảy từ lúc nào không biết. Ngày tháng cứ trôi đi, cứ quan tâm tới em, cứ muốn nói chuyện với em, và một ngày chợt nhận ra đã yêu em lúc nào mất rồi. Và anh cũng đủ can đảm viết cho em một lá thư nói rõ tình cảm của mình.
Nhưng rồi cuối cùng cũng là không đúng lúc, không đúng thời điểm để nói ra những lời đó đúng không em? Chúng ta ngày càng xa cách, cứ cảm giác như em đang trốn tránh hay sợ hãi một điều gì đó. Anh biết rằng trái tim em đang rất đau và anh cứ cố gắng quan tâm tới em, muốn giúp em hàn kín miệng vết thương thì em lại càng co lại và xa cách anh hơn. Em không thể mở lòng được, ít ra là với anh.
Anh từng bảo với em rằng nếu kiếm được một người có thể làm cho em rung động thì hãy yêu đi, đừng nghĩ đến anh, anh rất đau lòng khi phải nói ra câu nói đó. Nhưng em biết không, anh nghĩ rằng nếu không thể chữa lành vết thương lòng cho em được, mà có người khác có thể làm được điều đó thì anh chỉ có thể nở nụ cười và chúc em hạnh phúc thôi. Lúc đó em cứ bay đi, bay cao bay xa tìm đến những bến bờ mà em nghĩ là có niềm hạnh phúc đang chờ mình.
Nhưng một ngày em thấy chùn chân, mỏi gối, cần tìm một bãi đáp cho mình, thì khi em nhìn lại anh vẫn sẽ đứng ở đây để chờ em, để mang lại cho em một niềm hạnh phúc. Vốn dĩ trái đất này hình tròn mà, anh cũng tin vào duyên số, tin rằng duyên số cho anh gặp em và yêu em. Nhưng anh cũng tin rằng con người có thể thay đổi được số phận, có thể số phận chưa cho mình đến được với nhau, nhưng khi cố gắng thì không biết được điều gì sẽ xảy ra.
Có một câu nói: Kiếp trước khi anh chết đi, người ta vứt xác anh ra đường, anh rất lạnh lẽo. Mọi người đi qua nhìn anh, có những người chỉ liếc mắt và đi qua như không có chuyện gì, có người thì ném cho anh một cái nhìn ái ngại rồi vẫn tiếp tục cuộc hành trình. Có những người thấy anh lạnh lẽo, cô đơn quá liền đắp thêm cho anh một manh chiếu, một chiếc chăn.
Đó là những người đã đi qua cuộc đời anh như những người bạn hoặc những người yêu. Nhưng còn riêng em thì em đã dừng lại và chôn cất cho anh. Vì vậy trong kiếp này anh nợ em, một món nợ mà anh nghĩ rằng anh có đi đến cuối cuộc đời này cũng chưa trả hết cho em. Cho dù em có đối xử lạnh lùng như thế nào đi nữa thì anh vẫn can tâm tình nguyện đi suốt cuộc đời này để bảo vệ và lo lắng cho em.
Em bảo với anh là đừng thích người như em nữa, em lạnh lùng lắm, sẽ chẳng làm em rung động được đâu. Với một khoảng cách 1.700 km thì cho dù em có thích một người cũng chẳng dám nói ra. Nhưng anh không thể ngăn được cảm xúc của mình. Đâu thể yêu một người, hay không yêu một người chỉ nói cái là được đâu.
Trước đây cũng có nhiều người sẵn sàng hy sinh tất cả để đến được với anh, nhưng anh chỉ đáp lại bằng một thái độ lạnh nhạt, hờ hững, bởi vì anh nghĩ mình không có cảm xúc với người ta thì tỏ một thái độ như thế là tốt nhất, cho người ta mau quên mình hơn. Có lẽ anh đối xử với họ như thế nào thì anh nhận lấy như vậy, anh may mắn hơn họ là em vẫn xem anh là một người bạn chân tình.
Có một câu muôn đời vẫn đúng, tình yêu khó nói lắm. Dù biết rằng với khoảng cách 1.700 km thì hy vọng của anh chỉ là con số 0, nhưng anh vẫn đi, con đường anh đã chọn thì anh sẽ đi đến cùng. Có thể nếu anh nỗ lực hết mình thì cuối con đường sẽ là một bầu trời xanh, nơi có em và niềm hạnh phúc đang chờ anh. Cũng có thể đó là một bầu trời xám xịt đầy giống tố nơi anh phải cô đơn, lẻ bóng. Nhưng đã quyết tâm thì phải làm, đúng không em?
Khi mình đã quyết tâm làm một việc gì đó và mình đã làm hết sức, dù sau này không được như mong muốn thì cũng không cảm thấy hối tiếc. Con người của anh vốn dĩ là thế và sẽ không bao giờ thay đổi cho dù sau này có như thế nào nữa. Anh sẽ chờ em, chờ một ngày em có thể mở lòng với anh và anh muốn nói với em một câu mà có lẽ chưa bao giờ đủ tự tin để nói ra với em rằng: Anh yêu em.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)