Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tình yêu với chồng không đủ lớn để lấp đầy trái tim tôi
L
úc nào tôi cũng nhớ anh, ngay cả khi nằm bên cạnh chồng nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Tôi giận bản thân tại sao vẫn còn nhớ đến anh, đã có lúc tôi ước mình bị mất trí nhớ để không còn biết anh là ai. (Lan Anh)
Từ: Lan anh
Đã gửi: 27 Tháng Mười 2011 3:39 CH
Chào các bạn đọc thân mến!
Tôi rất thường xuyên vào mục Tâm sự để lắng nghe những lời tâm sự của bạn đọc xem có ai có hoàn cảnh giống mình không. Vẫn biết rằng người phụ nữ sống 2 lòng thì muôn đời xấu nhưng tôi không tự giải thoát được cho mình.
Tôi quen anh từ những ngày đầu bước chân vào trường đại học (anh học năm cuối còn tôi vào năm đầu). Hơn một năm sau anh lấy đi nụ hôn đầu đời của tôi và 3 năm sau tôi quyết định sẽ lấy anh, từ đó tôi bắt đầu yêu anh và cũng là lần đầu tiên tôi biết yêu là gì nhưng thật bất hạnh cho cuộc tình tôi đã chọn.
Chúng tôi đều là giáo viên, cuối năm học đó tôi yêu anh và cũng tới đầu năm học sau thì chúng tôi chia tay nhau, chẳng ai nói với ai câu nào. Năm đó trường tôi mới thành lập ở miền núi, rất khó khăn về đường đi lại và chỗ ở, tôi ở nhờ nhà bạn cách trường đến 15 km. Nhà bạn có điện thoại, tôi gọi về thông báo cho anh và cho anh số điện thoại nhưng không một lần anh gọi điện hỏi thăm tôi.
Cuối tuần tôi về, anh không ra thăm, anh gọi điện bảo có việc bận, tôi chỉ nghĩ bình thường. Tuần sau trường có việc bận tôi không về, anh ra nhà thấy tôi không về cũng chẳng gọi điện cho tôi. Tuần sau nữa tôi về, anh cũng chẳng đến. Từ đó tôi bắt đầu giận anh và nghĩ có chuyện chẳng lành nhưng vì tính sĩ diện tôi đã không hỏi thăm làm gì.
Tôi vẫn nghĩ khi tôi không về anh sẽ lên thăm tôi để biết cuộc sống của tôi ở trường khó khăn như thế nào, nhưng đợi mãi tôi vẫn không gặp anh. Không biết ông trời đưa đẩy thế nào mà cứ tôi về nhà thì anh không đến, còn tuần nào tôi ở lại thì anh lại đến.
Nếu như ngày đó chúng tôi gặp nhau một lần thì cơ sự bây giờ đã khác rồi. Tôi đợi anh mòn mỏi, cứ nghĩ ngày 20 tháng 10 anh sẽ lên thăm tôi nhưng anh đã không đến, chắc đến ngày sinh nhật tôi sau một tuần anh sẽ đến nhưng đều không thấy. Những ngày tháng đó tôi đã khóc rất nhiều, tối nào tôi cũng lên sân trường ngồi khóc một mình vẫn hy vọng anh sẽ tìm tôi.
Rồi cuối cùng tôi cũng gặp được anh nhưng phải 2 tháng sau đó, anh lên trường gặp tôi. Sáng đó có giờ dạy nên bảo anh đợi ở phòng tập thể, hết giờ tôi quay về thì không còn anh ở đó. Cứ nghĩ anh đi ra ngoài một lúc sẽ quay lại nhưng tôi phải đợi gần một năm sau anh gặp tôi, nhưng để mời cưới. Tôi cũng lên xe hoa sau đó nửa năm.
Ngày đó tôi cũng không hỏi anh vì sao, tôi chỉ nghĩ ở cái tuổi đó chúng tôi không đùa giỡn tình cảm của nhau. Nếu anh cần tôi anh sẽ tìm tôi, còn nếu không chắc phải có lý do riêng. Tôi vẫn mang theo câu hỏi thắc mắc vì sao đi suốt thời gian dài để rồi sau 5 năm trôi qua đi tìm câu trả lời thì biết rằng câu chuyện của chúng tôi bắt nguồn từ việc gia đình anh đi xem bói nói rằng chúng tôi không hợp tuổi.
Ngày đó anh giấu không nói cho tôi một lời nào, mâu thuẫn gia đình anh xảy ra chiến tranh lạnh nhưng sau một lần tranh cãi, bố anh đã phải nhập viện vì suy tim, cũng từ đó anh quyết định rời xa tôi, cộng với việc anh thấy tôi không quan tâm đến anh. Ngày tôi đi tìm số điện thoại và gọi cho anh câu đầu tiên nghe thấy từ “em à”.
Tôi tưởng họ cho mình nhầm số nên không dám lên tiếng, đến khi anh gọi tên thì biết rằng anh vẫn dõi theo cuộc sống của tôi. Không phải tôi không yêu chồng mình nhưng tình yêu với chồng không đủ lớn để lấp đầy trái tim tôi. Lúc nào tôi cũng nhớ anh, ngay cả khi nằm bên cạnh chồng nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Tôi giận bản thân mình tại sao vẫn còn nhớ đến anh, đã có lúc tôi ước mình bị mất trí nhớ để không còn biết anh là ai. Những người thân bên tôi sẽ cho tôi biết ai là chồng và con tôi, từ đó tôi hoàn thành nốt tránh nhiệm của một người vợ. Tôi không biết phải làm thế nào để hình ảnh của anh ra khỏi đầu óc tôi. Tôi chỉ cần nghe thấy cái tên giống anh hoặc ai đó có dáng người giống anh là tôi lại thấy buồn.
Ngày tôi đến với anh, người bạn thời phổ thông theo đuổi tôi suốt 7 năm trời, giận và nói với tôi một câu rằng: “Cậu sẽ phải trả giá vì đã gây ra cho người khác đau khổ”. Bây giờ thì tôi đã thấy sự trả giá của tôi lớn như thế nào. Không biết cuộc đời bắt tôi phải trả giá thế nào nữa khi mà tôi dối lòng, dối chồng mình.