Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tình cũ từ chối khi tôi đề nghị gặp gỡ
húng tôi hẹn gặp nhau ở một khách sạn nhưng anh không đến. Tôi không có quyền trách anh, vì anh đã là chồng người khác.
Anh đã lặng lẽ rời xa tôi, hình như tình yêu đầu đời bị tổn thương nên thật khó để tôi mở lòng yêu thương thêm một người đàn ông khác. Gái lớn ai cũng phải lấy chồng, rồi tôi gặp và lấy anh - người chồng bây giờ chỉ sau 4 tháng quen biết. Ai cũng bảo tôi tốt số khi được làm dâu một gia đình tuy không khá giả về kinh tế nhưng nề nếp, gia giáo. Bố mẹ, anh chị chồng đều là cán bộ quản lý trong cơ quan nhà nước, chồng tôi cũng là công chức. Cứ nghĩ như vậy là ổn rồi, tôi không yêu cầu cao sang về kinh tế, chỉ cần một ngôi nhà để về, một người chồng và một gia đình.
Cuộc đời đâu như ta mong đợi, về làm dâu rồi tôi mới hiểu mọi thứ chỉ là hào nhoáng bên ngoài. Anh cao to, đẹp trai, nhưng lười làm và lô đề cờ bạc, chơi mất nhiều hơn được, vay chỗ nọ đắp chỗ kia, nợ nần rất nhiều. Bố mẹ chồng sợ mất danh dự gia đình nên dồn tiền trả nợ cho anh, vàng cho tôi ngày cưới ông bà cũng lấy lại với lý do để thêm tiền trả nợ. Giờ tôi là vợ, là con dâu, phải làm thế nào?
Anh xin lỗi, hứa với tôi sẽ chăm chỉ lo làm ăn, không ham chơi nữa, nhưng vì là bản chất, anh không bỏ được. Anh chơi, rồi lại xin lỗi. Hết giờ làm anh không về nhà, la cà quán xá, quan tâm đến con lô con đề hơn cả tôi. Thắng thì anh chiêu đãi bạn bè, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, thua anh lấy lý do về nhà đay nghiến cãi vã với đánh đập vợ. Được anh hoan hỉ, mất anh cay cú. Tôi không yêu mà lấy anh, giờ anh như vậy sao tôi không buồn. Hàng ngày đi làm về nhà lặng lẽ như một cái bóng. Trái tim tôi lại lang thang trong chính tâm hồn mình.
Tôi tự an ủi, làm mình vui bằng những kỷ niệm yêu anh - người yêu cũ ngày xưa. Tôi hay lên quán ăn sáng mà trước kia hai đứa đã ăn, đi trên con đường nơi hai đứa gặp nhau lần đầu. Anh giờ nơi đâu tôi không biết, làm gì tôi không hay, nhưng trong tim tôi anh vẫn còn đây. Tôi nhớ nụ cười, giọng nói, dáng người anh, nhớ ngôi nhà anh ở có khoảnh sân trước nhà, bên trái trồng cây khế, bên phải có giếng nước, nhớ món canh cá tôi nấu cho anh ăn.
Một năm sau ngày cưới tôi sinh con, đứa con gái bé bỏng không hàn gắn được tình cảm hai vợ chồng. Tôi mải mê với những kế hoạch kinh doanh riêng, dành hết thời gian cho công việc, cho con gái và khoảng trời riêng trong lòng. Tôi không còn quan tâm đến người chồng bên cạnh mình nữa. Lương tháng anh bao nhiêu, tiêu gì, chơi gì, anh đi về lúc nào là việc của anh. Anh không bao giờ đưa tiền lương cho vợ, tôi cũng không hỏi vì thu nhập của tôi khá tốt.
Một buổi sáng tôi nhận được thông báo ngôi nhà vợ chồng đang ở bị bắt nợ, anh và chị gái đã cầm nhà để lấy tiền kinh doanh bất động sản, giờ thua lỗ không có tiền trả nợ nên bị bắt nhà. Vợ chồng tôi chuyển về ở trong một phòng trọ, còn ông bà nội vì không chịu nổi dư luận nên chuyển về quê sinh sống. Tôi đã không thích chồng vì anh hay cờ bạc giờ lại càng thấy coi thường vì anh không làm được gì.
Sau lần mất nhà, anh thấy mình có lỗi nên hình như thay đổi. Hết giờ làm về nhà, đón con nếu tôi chưa kịp đón, đi chợ và nấu cơm khi tôi đi làm về muộn. Anh nói vì gia đình sẽ không cờ bạc, tu chí làm ăn, sẽ thay đổi, nhưng tôi không còn tin lời anh nói nữa. Hai vợ chồng cùng ăn cơm, sinh hoạt và đi ngủ, tôi cũng không từ chối mỗi khi anh có nhu cầu. Mọi thứ tôi làm đều gượng ép, tôi lạnh lùng, không cười đùa và chỉ trao đổi với anh những chuyện cần thiết. Tôi không yêu anh nên đâu thể tình tứ mặn mà cùng anh. Cứ thế cuộc sống của vợ chồng như hai kẻ xa lạ sống chung một mái nhà. Chúng tôi không cãi vã nhưng cứ âm thầm sống riêng cho bản thân mình.
Tôi mang thai lần thứ hai, không lo lắng về kinh tế khi có thêm một đứa trẻ trong gia đình, nhưng tôi không vui khi ba mẹ con phải ở trong một căn phòng trọ chật hẹp, thiếu thốn đủ thứ. Vợ chồng tôi vay mượn gia đình bên nội, bên ngoại, bạn bè mỗi người một ít, cùng với số tiền tôi tích góp được trong mấy năm làm kinh doanh đủ để mua một mảnh đất và xây ngôi nhà nhỏ. Tôi vui vì sắp có nhà mới để ở.
Nhưng số phận trêu ngươi, tôi không nghĩ mình lại rơi vào tình cảnh tréo ngoe như vậy. Nhà đã xây xong, đồ đạc còn chưa kịp dọn về thì chuyện chơi bời cờ bạc của anh vỡ lở. Thì ra trong suốt thời gian qua, anh luôn đắm chìm trong những canh bạc đỏ đen mà tôi không hề hay biết. Để đến ngày hôm nay, người ta đưa cho tôi những tờ giấy anh ký tên vay nợ với những khoản tiền lớn.
Tôi bị đe dọa, ép phải trả nợ, không còn cách nào khác tôi đành ký giấy bán nhà để trả nợ cho anh. Cú sốc lần này khiến tôi không còn gượng dậy được nữa. Tôi căm ghét anh, vì anh mà mẹ con tôi ra đường, mất nhà đến hai lần. Tôi đã đuổi anh đi không một chút thương tiếc, cấm anh không được gặp con vì tội anh đáng bị như vậy.
Tôi trở thành người mẹ đơn thân vất vả chăm hai đứa con nhỏ. Trong trái tim tôi lại thổn thức nhớ người năm xưa. Tôi hẹn gặp anh và không ngại đi 200 cây số để gặp. Tôi muốn được anh ôm vào lòng, được anh cầm lấy đôi bàn tay. Đã 8 năm trôi qua nhưng tình yêu tôi dành cho anh vẫn vẹn nguyên. Tôi yêu anh vì anh là người đàn ông khiến tôi ngưỡng mộ. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một khách sạn nhưng anh đã không đến. Anh gửi vé tàu về kèm theo một lời xin lỗi. Tôi không có quyền trách anh, vì anh đã là chồng người khác. Mẹ anh đang đợi con, vợ anh đang đợi chồng, con anh đang đợi bố về; tôi đâu có là gì, chỉ là mối tình xưa cũ. Những đứa con tôi cũng đang đợi mẹ về.
Trần Hồng
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)