People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi yêu cô nàng thất thường
m đôi khi tỏ vẻ lạnh nhạt, đôi khi không. Những lúc tôi và em ở chỗ không người qua lại, em để tôi nắm tay. Lúc ra chỗ đông người em phũ phàng bảo: "Nắm tay làm trò gì thế".
Tôi đang là sinh viên năm cuối một trường đại học bên Mỹ, qua đây được năm năm, đang làm thêm ở một công ty nhỏ. Em lớn hơn tôi hai tuổi, qua Mỹ du học lấy bằng thạc sĩ. Chúng tôi tình cờ quen nhau khi em xin vào làm việc tại công ty tôi đang làm. Ban đầu chúng tôi chẳng để ý gì nhau, có nói chuyện cũng chỉ là vài lời vô thưởng vô phạt. Một hôm, em bị tai nạn xe, trời xui đất khiến thế nào lại gọi điện thoại cho tôi nhờ giúp đỡ. Chẳng nề hà gì, tôi xin phép về sớm rồi chạy thẳng đến chỗ em. Cả công ty chỉ có tôi là nam giới biết được số điện thoại của em do một lần vô tình trao đổi được.
Sau lần này, cả công ty cũng bàn tán, trêu chọc tôi và em. Từ đó trở đi tôi để ý đến em nhiều hơn, cả về ngoại hình lẫn tính tình. Em là cô gái tốt, theo đạo, hơi thực dụng và nhan sắc cũng không kiêu sa. Em đẹp bình thường, nét mặt luôn có một chút gì đó ấm áp nhưng xa xăm, nhiều người trong công ty bảo tôi và em có khuôn mặt phu thê.
Hai đứa tôi lâu lâu cũng đi cà phê, chơi công viên, tình cảm trong tôi dành cho em ngày một lớn dần. Một tháng sau tôi ngỏ lời yêu, em không từ chối, chỉ im lặng và bảo tôi cho thời gian suy nghĩ. Nửa tháng sau tôi bị bệnh, vốn gia đình có tiền sử đau nửa đầu và cao huyết áp, tối hôm đó tôi đau đầu đến quay cuồng chóng mặt, người thân đều không có ở nhà (đang đi du lịch ở tiểu bang khác). Ba mẹ tôi bên Việt Nam cũng không giúp gì được lúc này nên tôi không báo. Nghĩ tới em, tôi gọi điện thoại nhờ giúp đỡ. Em không quản nửa đêm đường sá xa xôi, chạy tới tận nhà tôi, đắp chăn, xoa bóp đầu và hát vài bài nhẹ nhàng cho tôi dịu cơn đau và dễ ngủ.
Hôm sau, tôi nghỉ làm vì cơn đau vẫn còn hành hạ. Em gọi điện giọng lo lắng thấy rõ. Ngay tối hôm đó, em chạy thẳng từ chỗ làm đến nhà tôi thổ lộ "Em thừa nhận thích anh nhưng vẫn chưa yêu anh. Hãy cố làm cho em yêu anh đi". Em ngả đầu vào vai tôi mệt mỏi, tôi biết mình làm em lo lắng nên đành nói dối đã đi bác sĩ, chỉ là bệnh do căng thẳng gây nên đau đầu. Tôi khuyên em nên lái xe về nhà sớm do đã tối trời.
Vài hôm sau em bảo: "Hôm đấy em mệt nên nói ra những lời không nên nói. Mong anh không để ý và đừng yêu em". Những ngày sau, em làm tôi vốn đang vui vẻ tự dưng rơi xuống mặt đất. Em đôi khi tỏ vẻ lạnh nhạt, đôi khi không. Những lúc tôi và em ở chỗ không người qua lại, em để tôi nắm tay. Lúc ra chỗ đông người em phũ phàng bảo: "Nắm tay làm trò gì thế".
Em đối với tôi lúc ngoan hiền nghe lời, quan tâm lo lắng, lúc lại ra vẻ dửng dưng như người xa lạ. Em làm lòng tôi rối bời mà chẳng biết nói gì. Tính tôi rất lụy tình, có thể vì tình yêu mà hạnh phúc nhưng cũng có khi vì yêu mà tan nát cõi lòng.
Tôi giờ không biết làm gì cho phải. Em học cao hơn tôi, dĩ nhiên cũng tham vọng nhiều hơn tôi. Tôi chỉ cầu một cuộc sống gia đình trong tương lai đủ đầy, không cần dư dả nhưng nhất thiết phải nhiều niềm vui. Tôi biết em cần nhiều hơn thế. Tôi phải làm gì để em chấp nhận tình yêu của mình?
Đông
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)