Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi là người con gái không bình thường
ã nhiều lần tôi khao khát mỗi khi trở về nhà, mẹ sẽ nở một nụ cười khoan dung với tôi, ôm tôi thật chặt vào lòng và chỉ thế thôi cũng đủ. Dù tôi có là người của thế giới thứ ba đi chăng nữa thì tôi cũng có mẹ, có gia đình như bao người khác. (Hong)
Từ: thien hong
Đã gửi: 17 Tháng Mười Hai 2011 9:25 SA
Mẹ đã khóc rất nhiều vì tôi, vì có đứa con này trong gia đình. Nhưng không phải bởi vì tôi là một đứa trẻ hư hỏng, cũng không phải là một đứa trẻ kém thông minh mà vì tôi là một con người không bình thường. Đúng vậy, tôi là một người con gái không bình thường trong con mắt của mẹ và gia đình, tôi đã làm cuộc sống của họ, của mẹ xáo trộn.
Đấy là một bí mật lớn của gia đình mà họ buộc tôi không bao giờ được thể hiện ra ngoài vì danh dự cả một dòng họ. Tôi sống lặng lẽ và bắt đầu tạo dựng một cái vỏ bọc cho riêng mình trong một gian buồng nhỏ, là nơi duy nhất tôi đủ tự tin để sống thực với mình.
Lên đến đại học, tôi rời xa gia đình nhưng nói thật tôi rời xa họ từ 2 năm trước .Chính tôi đã có cái cảm giác như thế, và cho đến bây giờ khi chuyện xảy ra rất lâu thì tôi vẫn thật sự không thôi nghĩ về hành động mẹ đọc cuốn nhật ký vốn được giấu kỹ của tôi, và biết tôi là người thuộc về giới tính thứ ba. Có lẽ bà quá sốc khi biết được điều đó mà bà nghĩ không thể xảy ra với tôi, nên bà đã đánh tôi, tát tôi như một đứa trẻ và không bình tĩnh để lắng nghe tôi nói điều gì.
Rồi bí mật đó, cái bí mật được tôi giữ kín trong cuốn nhật ký ấy không còn trọn vẹn. Ba, các anh chị của tôi tất cả đều cư xử với tôi giống như mẹ. Với họ, đấy không phải là một căn bệnh mà họ nghĩ vì tôi là một đứa trẻ hư hỏng và học đòi xã hội, chỉ đơn giản là tại tôi thích nghĩ như vậy thôi. Tôi đã im lặng để mặc họ mắng nhiếc và đánh đập, bởi đó là sự thật và sự thật đó làm họ đau lòng.
Đậu đại học, tôi trở thành “ngôi sao” của xóm. Ở xóm nghèo như quê tôi, đại học vẫn là giấc mơ xa xỉ của nhiều cô cậu học trò sáng đi học, chiều dắt trâu đi cày. Dòng họ quyết định mở tiệc chiêu đãi cả làng thì hay tin gia đình tôi, ba tôi quyết định cho tôi ở nhà, không đi học đại học. Thế giới lần thứ hai sụp đổ trong mắt tôi, dập tắt những nghị lực sống có ích của tôi. Lý do mà họ đưa ra là vì nhà không có tiền lo cho tôi đi học và con gái không cần học cao làm gì.
Thực chất họ muốn tôi đi lấy chồng, hoàn thành sứ mệnh mà họ đã tạo ra tôi: một người phụ nữ thật sự, để cái bí mật mãi mãi được chôn vùi bên ngoài một tổ ấm bình thường. Tôi đau khổ lắm, nỗi đau khổ mà tôi thấu hiểu cho mình và cho gia đình. Thật oan cho tôi khi cha nghĩ rằng tôi muốn thoát khỏi cái gia đình đã nuôi nấng tôi lớn khôn để có cơ hội thực hiện cái suy nghĩ mà ông cho là ngu xuẩn và không biết giấu mặt vào đâu đấy.
Đúng là tôi vốn là cô gái không bình thường trong mắt mọi người và có một giai đoạn chính tôi đã suy nghĩ như vậy. Nhưng có ai, cha, mẹ yêu quý của tôi, anh chị và thậm chí là cả xã hội này trả lời thay tôi: "vì sao sinh ra tôi như vậy”. Gạt đi những giọt nước mắt cứ chực trào trong những đêm khuya cô đơn, mình tôi thao thức, tôi nghĩ đến ngày mai. Phải, tôi muốn đi học.
Tiếng mẹ thút thít trongg buồng, anh chị tôi mỗi người một góc và cha tôi đang chảy nước mắt vì tôi. Tôi cũng khóc, sau bao nhiêu chuyện xảy ra thì đến bây giờ tôi mới khóc trước mặt mọi người. Tôi khóc vì không thể kìm nén được và vì tôi thương cho họ. Nhưng họ đau khổ một thì tôi đau đớn và cô đơn gấp bội lần. Những tiếng nấc nghẹn ngào, những nỗi tuyệt vọng xuyên thấu gan ruột, lần cuối tôi nhìn về phía mẹ: Xin đừng cướp đi tương lai của con.
Có lẽ những giọt nước mắt của tôi làm họ yếu đuối, và mẹ để cho tôi đi. Sáng hôm ấy tôi lặng lẽ xách ba lô đi và tự hứa sẽ không làm gì có lỗi với họ. Và để làm được điều đó tôi sống một mình trong một phòng trọ nhỏ tồi tàn, rời xa tập thể và chọn cách sống một mình, chỉ biết học và làm việc kiếm tiền.
Đổi lại bốn năm vất vả, tôi có được một công việc khá ổn định trong một tập đoàn lớn, công việc và môi trường khiến tôi luôn phải cởi mở và hợp tác với đồng nghiệp. Cũng từ đây, những cảm xúc tôi kìm nén bầy lâu nay bỗng tuôn trào mạnh mẽ. Tôi biết yêu, một thứ tình yêu trái quy luật nhưng có đáng để xã hội lên án hay kỳ thị không. Một tình yêu chân thành, có nhớ nhung, hẹn hò, ghen tuông và ước mơ về một gia đình.
Hơn ai hết tôi là người hiểu những khát khao được hạnh phúc thật sự của những người thuộc thế giới thứ ba. Chúng tôi đã cố gắng thay đổi, đã cố để trở thành một con người bình thường trong con mắt của gia đình. Nhưng thật bất công với chúng tôi khi phải sống một cuộc sống như thế.
Mỗi người sinh ra đều có một số phận, không ai có thể chọn lựa số mệnh cho riêng mình, bởi nếu được chọn lựa chắc chắn tôi sẽ chọn một cuộc sống bình thường như bao người khác. Nhưng ông trời đã ban cho tôi một trái tim như thế. Gia đình chỉ có thể bên tôi, nhưng họ không thể sát cánh và gắn bó với tôi suốt cả cuộc đời. Họ không thể cho tôi thứ hạnh phúc mà bất kỳ một con người trẻ nào cũng có quyền mơ ước.
Tôi không bao giờ muốn họ đau lòng vì tôi, nhưng thực sự họ đã làm tổn thương tôi. Đã nhiều lần tôi khao khát mỗi khi trở về nhà, mẹ sẽ nở một nụ cười khoan dung với tôi, ôm tôi thật chặt vào lòng và chỉ thế thôi cũng đủ. Dù tôi có là người của thế giới thứ ba đi chăng nữa thì tôi cũng có mẹ, có gia đình như bao người khác. Xin đừng bắt tôi chọn lựa, chọn hai điều rất quan trọng của cuộc đời này, đó là gia đình và hạnh phúc của riêng tôi.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)