Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Tôi cũng từng là người thứ ba
A
nh là mối tình đầu của tôi và cũng là người đầu tiên tôi chung chăn gối. Tình yêu kìm nén bao ngày đã bùng lên như vậy. Anh ân hận, còn tôi thì hạnh phúc. Chúng tôi hạnh phúc nhưng cũng luôn tự dằn vặt mình vì tình yêu tội lỗi này.
From: Lan Anh Hoang
Posted At: Mon 9/25/2006 10:05 PM
Posted To: Vne-TamSu
Subject: Tôi cũng đã từng là "người thứ 3"
Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục Tâm sự. Tôi tìm được nhiều sự đồng cảm và chia sẻ qua những câu chuyện của các bạn. Những câu chuyện hết sức thực tế được viết ra với tất cả nỗi lòng của các bạn. Và đây là câu chuyện của tôi.
Anh là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi là những người bạn từ thời sinh viên, cùng nhau đi qua những tháng ngày nghèo khó nhưng đầy ắp kỷ niệm. Tình yêu đó cách đây gần mười một năm rồi. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ có lần đi chơi, anh đã mang đi cho tôi một quả hồng đỏ chín mọng. Anh đã cẩn thận lắm để mang quả hồng đi mà không bị nát. Đấy là một quả hồng ngon nhất trong đời mà tôi đã được ăn.
Và như bao mối tình đầu khác, chúng tôi chia tay nhau mà cho đến giờ hai đứa vẫn không hiểu vì lý do gì. Cuộc sống cuốn chúng tôi đi với những lo toan thường ngày. Anh ra trường và đi làm. Tôi cũng vậy. Tôi còn nhớ ngày anh đi lấy vợ. Tôi vô tình đi qua nhà anh và thấy ngoài cổng được dán chữ hỷ. Tôi an ủi minh rằng, chắc là anh trai anh lấy vợ chứ không phải là anh.
Về sau này qua một người bạn tôi biết đó là ngày cưới của anh. Lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn dù biết rằng chúng tôi đã không là của nhau từ lâu rồi. Gia đình tôi gặp một biến cố lớn. Trong lúc khó khăn cùng cực, người mà tôi nghĩ tới đầu tiên là anh. Tôi cũng không biết vì sao nữa, nhưng tôi tin anh sẽ giúp tôi vượt qua khó khăn này. Và đúng là như vậy.
Chúng tôi nối lại quan hệ với nhau. Lúc đầu cũng chỉ là nhắn tin hỏi thăm nhau, rồi thỉnh thoảng đi ăn trưa cùng nhau. Lúc rảnh thì đi uống cafe với nhau. Chúng tôi đã đến lại quán cafe mà trước đây anh đã tỏ tình với tôi. Kỷ niệm ngày xưa lại ùa về trong ký ức của hai đứa.
Gia đình anh không hạnh phúc. Trong những lúc cô đơn, anh gọi cho tôi và chia sẻ với tôi mọi điều. Tôi cố gắng khuyên nhủ anh và mong anh vượt qua khó khăn. Tôi thực lòng mong anh được hạnh phúc. Nhưng tôi càng cố gắng, anh lại càng nản lòng. Anh nói muốn ly hôn và làm lại với tôi từ đầu nhưng tôi không đồng ý. Tôi nói với anh rằng anh hãy sống vì con. Tôi không đang tâm để đứa nhỏ chịu cảnh chia lìa mặc dù tôi vô cùng yêu anh và mong có anh.
Anh đã nghe theo lời tôi. Chúng tôi thống nhất là sẽ không liên lạc với nhau vì biết rằng cuộc tình có kéo dài cũng không đi đến đâu. Xa nhau được một năm, vô tình hai đứa gặp lại. Tình yêu kìm nén lại bùng lên. Tôi vẫn chưa yêu ai. Hình ảnh anh đã chiếm trọn trái tim tôi mặc dù khi đó tôi đã 26 tuổi. Anh khuyên tôi đi lấy chồng, anh nói em cứ như thế này anh không thể yên tâm về em. Tôi biết chúng tôi không thể đến được với nhau nhưng tôi vẫn không thể đi yêu ai khác ngoài anh.
Và điều gì đến đã đến. Anh là mối tình đầu của tôi và cũng là người đầu tiên tôi chung chăn gối. Chúng tôi hạnh phúc nghẹn lòng. Anh ôm tôi và khóc. Tôi cũng khóc. Tình yêu kìm nén bao ngày đã bùng lên như vậy. Anh ân hận, còn tôi thì hạnh phúc. Tôi đã quá yêu anh. Chúng tôi hạnh phúc nhưng cũng luôn tự dằn vặt mình vì tình yêu tội lỗi này.
Rồi vợ anh biết chuyện. Làm sao mà không biết được chứ khi chúng tôi vẫn hàng ngày gặp nhau, nhắn tin cho nhau và yêu nhau...
Chị ấy viết đơn ly hôn và ký sẵn. Anh bừng tỉnh. Tôi cũng bừng tỉnh. Anh có hai đứa con gái đáng yêu. Anh nói anh không thể xa chúng. Còn tôi ư? Tôi vẫn còn có nhiều cơ hội ở phía trước. Tôi thành đạt và có vị trí trong xã hội. Hình thức cũng ok. Vậy có lý do gì để tôi và anh đến với nhau và mang đau đớn cho vợ và các con anh?
Tôi chọn giải pháp ra đi. Anh đã thấy tôi đúng. Tôi biết chúng tôi còn yêu nhau nhiều lắm và chính vì điều đó mà chúng tôi cần phải xa nhau. Người ta nói tình yêu cần sự hy sinh. Tôi chẳng nghĩ đến những điều gì to tát như thế, chỉ đơn giản là tôi muốn anh được hạnh phúc, vậy thôi.
Đã nhiều năm rồi chúng tôi không gặp lại nhau. Năm nào cũng vậy, ngày Tết, ngày sinh nhật tôi, ngày lễ Tình nhân, anh luôn là người nhắn tin đầu tiên cho tôi. Tôi biết anh vẫn còn nhớ về tôi nhiều lắm. Tôi cũng vậy. Và giờ đây tôi thanh thản vì đã giữ được hạnh phúc của anh.
Anh vẫn mãi là mối tình đầu của em, anh có biết vậy không anh yêu?
Lan Anh