The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Sự 'cả nể' của bạn đã giết chết niềm tin trong tôi
ao bạn không trung thực với tôi ngay từ đầu, mà lại mượn cớ “cả nể” để đùa giỡn tình cảm của tôi? Tôi đã cố gắng rất nhiều để bạn có thể thẳng thắn với tôi mà không e ngại. Đó mới là điều quan trọng để có một tình bạn bền vững.
From: 04882_moment
Sent: Sunday, November 04, 2007 11:08 AM
Subject: Gui toa soan: Gui nguoi ban toi da rat tran trong
Những ngày đầu chúng mình quen nhau, bạn thỉnh thoảng đưa tôi về nhà, đi cùng tôi một đoạn đường. Trước chuyến đi công tác xa của bạn, dù bận rộn chuẩn bị để đi, bạn vẫn đưa tôi về nhà. Mỗi buổi sáng đến nơi làm việc, bật máy tính lên đã thấy những tin nhắn nhủ của bạn ở YM. Tôi luôn vui với những tin nhắn đó, như thể là những khởi đầu cho một ngày mới tốt đẹp. Những buổi tối, thỉnh thoảng tin nhắn của bạn rủ tôi online để chat với nhau. Những buổi học trên lớp thỉnh thoảng nhìn nhau mỉm cười. Ngày sinh nhật tôi, bạn là người đầu tiên gửi tin nhắn chúc mừng. Tôi xúc động ghê gớm.
Thời gian trước đây, bạn nói luôn sẵn sàng chia sẻ với tôi những khó khăn. Bạn nói khi tôi buồn tôi có thể nhắn tin cho bạn, viết mail cho bạn, bạn sẽ đọc và trả lời. Tôi vẫn lưu những tin nhắn động viên an ủi của bạn. Ngày tôi đi công tác, ở sân bay, bạn gọi điện chúc tôi chuyến đi tốt đẹp, nhắc tôi giữ gìn sức khoẻ. Chúng ta từng chia sẻ với nhau biết bao nhiêu điều. Bạn bảo tôi là người bạn đặc biệt của bạn. Tôi nói bạn là người bạn rất thân của tôi. Bạn đã nói rằng bạn sẽ không quên tôi... ngay cả khi đã già; bạn sẽ nhớ tôi khi tôi đi xa, nhưng bạn không dám nói điều đó vì sợ tôi không tin cho đến khi tôi ép bạn phải nói hoặc nhớ hoặc không.
Khi tôi tức giận điều gì, bạn sẵn sàng dành thời gian để lắng nghe tôi trút tức giận lên bạn. Sự im lặng của bạn những lúc đó luôn khiến cho lòng tôi dịu lại, dần dần sửa được tính nóng nảy, tự nhủ mình sẽ phải sống tốt hơn. Trả lời tin nhắn chúc mừng sinh nhật của tôi, bạn nói bạn biết tôi đang muốn thay đổi cuộc sống và bạn sẵn lòng giúp tôi.
Cách đây không lâu, khi tôi bất ngờ trở về Hà Nội sớm hơn dự kiến, xuất hiện trước mặt bạn, hôm sau bạn đã nhắn tin nói với tôi rằng bạn quá vui khi thấy tôi có mặt ở Hà Nội này đến mức không kịp nhận ra tôi gầy đi hay béo lên.
Vẫn chỉ là cách đây 3 hôm thôi, chúng ta vẫn nói chuyện vui vẻ, bạn vẫn đùa với tôi, tôi vẫn nghe thấy tiếng cười của bạn dành cho tôi, vẫn cảm nhận được một sự quan tâm bạn dành cho tôi, dù không nhiều nhưng tôi vẫn thấy ấm áp hơn. Và tối qua, đêm qua, những lời nói của bạn như nhát dao đâm vào tim tôi.
Bạn yêu cầu tôi không được liên lạc với bạn nữa. Bạn bảo tôi quá làm phiền bạn. Bạn đi đến quyết định chúng ta không là gì cả, không bạn bè, không cả bạn học, chỉ vì tôi lỡ bấm nhầm vào số điện thoại của bạn lúc bạn đang bận. “Tất cả từ trước đến nay chỉ là sự cả nể của tôi”, câu nói đó của bạn làm tôi gục ngã, nước mắt cứ trào ra, cay đắng và đau xót. Mất đi một niềm tin, cái thứ duy nhất đã khiến tôi sống vui vẻ hơn trong những ngày qua, cởi mở và hoà đồng hơn với mọi người.
Trong khoảnh khắc, tôi nhớ lại tất cả. Khi bạn nắm tay tôi, đó là “cả nể”. Bạn đưa tôi về, cũng là “cả nể”. Thậm chí đã có lúc bạn ôm tôi vào lòng, âm yếm, vuốt ve tôi, cũng là “cả nể”. Mà tôi thì tưởng rằng đó là những gì trong sáng, đẹp đẽ nhất trong tình bạn của chúng ta. Những gì bí mật nhất của tôi, bạn nghe xong và... hưởng ứng, cũng vì “cả nể”. Những chuỗi hình ảnh, sự kiện đó gắn với quan niệm “cả nể” của bạn làm tôi đau xót. Tôi bị tổn thương.
Tôi dành cho bạn rất nhiều tình cảm và sự trân trọng, luôn nhói đau với hình ảnh bạn vội vã trong công việc. Tôi đã thương bạn biết bao nhiêu những lúc bạn căng thẳng trong cuộc sống. Thậm chí những lần điểm của bạn thấp hơn mọi người, tôi đã buồn đến thẫn thờ. Đêm qua, những gì bạn nói làm tôi sụp đổ một niềm tin. Tôi đánh mất sự trong sáng. Trong lòng giờ đây là sự u uất. Tình cảm, sự tin tưởng, lòng tôn trọng tôi dành cho bạn xuất phát từ đáy lòng tôi, không một chút toan tính, không một vết bẩn, là những gì chân thật nhất trong tôi, mà giờ đây, bạn phủi sạch và quay lưng với câu “tất cả chỉ vì tôi quá cả nể, tôi không muốn nặng lời với bạn”, “sao bạn cứ đeo đuổi tôi”.
Bạn muốn thể hiện điều gì với cô ấy, tôi hiểu quá chứ, nhưng đừng vì thế mà chà đạp lên tình cảm và sự trân trọng của người khác. Sao bạn không trung thực với tôi ngay từ đầu, mà lại mượn cớ “cả nể” để đùa giỡn tình cảm của tôi? Tôi đã cố gắng rất nhiều để bạn có thể thẳng thắn với tôi mà không e ngại. Đó mới là điều quan trọng để có một tình bạn bền vững. Bạn không vượt qua được sự dối trá trong cư xử, dối trá trong suy nghĩ và hành động, và bạn quy nó vào “tính cả nể”, để rồi giờ đây tôi với bạn không thể nhìn mặt nhau được nữa.
Sau những gì đã xảy ra, bạn có thấy thanh thản trong lòng không? Còn tôi, là một vết thương trong lòng mà không biết có thể hay không và đến bao giờ mới lành được vết thương đó.
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)