Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Rơi nước mắt khi tiễn em lên đường xa quê hương
N
hìn em vẫy tay chào mọi người để bước lên tàu, chân lên rồi mà cứ quay đầu vẫy tay, Hai phát hiện mẹ vừa đánh lạc đường nước mắt đó nhỏ à. Mẹ khóc đó, Hai chỉ biết đứng lặng lẽ nhìn nhỏ trước lúc lên tàu, cười cười nói nói vui vẻ với mọi người, Hai thích được đứng nhìn nhỏ như thế đó. (Phúc)
Từ: hồng phúc
Đã gửi: 08 Tháng Hai 2012 8:57 SA
Tối qua em gái gói đồ đạc xếp chúng vào ba lô, em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để hôm nay em lên tàu vào lại Sài Gòn. Hai chỉ ngồi nhìn em đi qua đi lại lấy đồ mà chẳng giúp gì hay nói gì. Lần nào cũng vậy, Hai cũng hy vọng em gái chuẩn bị tinh thần thật tốt để bước vào một cuộc sống tự lập, đã xác định cho mình hướng đi và những ước mơ dự định cho tương lai.
Hai hy vọng vậy thôi chứ Hai biết chắc là em đang rất buồn và lo lắng, buồn vì mình sắp xa gia đình, sắp xa những gì thân yêu quen thuộc trước đây, lo lắng vì không biết với một môi trường như thế, với một xã hội xa lạ, mình có thích nghi được hay không? Hai biết cảm giác này không phải là xảy ra một lần mà là đã rất nhiều, sau mỗi lần em về quê và vào lại Sài Gòn.
Hai dù chưa một lần sống xa nhà, chưa một lần sống cuộc sống tự lập, cũng chưa một lần đi xa bước chân ra khỏi cái đất Bình Định này, có thể tầm nhìn của Hai có sự giới hạn, nhưng Hai có thể nói với em rằng nếu em đi xa đến một nơi nào đó không phải Sài Gòn, thì cũng như vây mà thôi. Có khác chăng là khác trong suy nghĩ của mình, khác trong ý chí và ước mơ của mình.
Nếu em đã xác định cho mình một hướng đi, một hoài bão thì cho dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ một môi trường nào nuôi dưỡng ước mơ của mình, em cũng sẽ cảm thấy như mình trở lại với chính mình. Giống như những gì mình quen thuộc trước đây, chỉ khác đôi chút là mình không còn được sự quan tâm chăm sóc của gia đình, của những người thân. Điều đó thật sự không cần thiết bởi vì chúng ta đã lớn rồi đúng không em. Ra ngoài sống va chạm với mọi người, nó sẽ giúp mình thực sự trưởng thành.
Cũng như những lần trước, về nhà ở chơi với gia đình vài hôm rồi lại vác ba lô để trở lại Sài Gòn, tự dưng lần này em vào lại Sài Gòn mà Hai lại khóc, thấy thương và tội em gái. Một mình nơi đất khách, tự bon chen để thích nghi với cuộc sống xô bồ, đầy khắc nghiệt của Sài Gòn này.
Trước ngày em vào Sài Gòn, 2 chị em có nằm nói chuyện, thủ thỉ to nhỏ, dặn dò đủ điều, nói chuyện quá khứ rồi hiện tại và tương lai, cố gắng cười nhưng cũng không tránh khỏi những giọt nước mắt đang sẵn trào ra. Có lẽ nó đã nằm ở đấy khá lâu rồi, ngưng tụ mãi rồi cũng đến lúc phải tuôn ra.
Nhìn em vẫy tay chào mọi người để bước lên tàu, chân lên rồi mà cứ quay đầu vẫy tay, Hai phát hiện mẹ vừa đánh lạc đường nước mắt đó nhỏ à. Mẹ khóc đó, Hai chỉ biết đứng lặng lẽ nhìn nhỏ trước lúc lên tàu, cười cười nói nói vui vẻ với mọi người, Hai thích được đứng nhìn nhỏ như thế đó.
Vào Sài Gòn đi làm, mong là công việc đó tốt, hỗ trợ thêm cho em kiến thức ở trường một cách thực tế hơn, không ai bắt nạt em, một con bé dân tỉnh lẻ lên thành phố học và làm việc.