A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: VnExpress
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 5239
Phí download: 44 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phát hiện con của người tình chỉ kém tôi vài tuổi
un rủi thế nào, tôi thấy tên và hình của anh trong danh sách bạn bè của một người bạn. Tài khoản ấy đã ngưng hoạt động từ rất lâu rồi nhưng thông tin và hình ảnh vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi đến với anh khi vẫn còn qua lại với người yêu đầu. Tôi dùng từ qua lại bởi giữa chúng tôi không còn tồn tại yêu thương hay bất cứ cảm xúc nào về nhau nữa. Tôi và người ấy chỉ ràng buộc nhau bởi công việc làm ăn và bởi món nợ ân tình vô hình dành cho nhau còn sót lại. Gia đình hai bên đều vun vén cho mối quan hệ này nhưng chỉ có những người trong cuộc như chúng tôi mới hiểu, thật khó để có được một kết thúc tốt đẹp cho tình yêu kéo dài 6 năm này. Chúng tôi ở chung nhà, mặc dù chưa cưới, căn nhà chỉ giống như gác trọ để mỗi người ghé qua tắm rửa rồi dành ra một góc nghỉ ngơi cho riêng mình, tuyệt nhiên chẳng ai nói với ai câu nào nếu như không cần thiết.
Tôi từ một người luôn đầy ắp yêu thương dành cho anh nay chỉ muốn thu mình lại, mặc cho cảm xúc đang chai sạn từng ngày. Những trận đòn, lời sỉ vả từ anh, những lần anh yêu thương rồi cặp kè với vô số người con gái khác... tất cả những điều đó biến tôi từ người con gái chỉ biết yêu thương dần biết nếm mùi đau khổ, rồi cũng biết tự mình gượng dậy và trở nên vô cảm từng ngày. Anh không yêu nhưng cũng không buông tha để tôi có được cuộc sống mới, anh bảo muốn giữ tôi bên mình giống như muốn giữ một thói quen, thế thôi.
Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao có thể nép mình và cam chịu cuộc sống buồn tẻ đến thế. Chung quy, chắc có lẽ cũng vì kiếp trước tôi nợ anh. Cuộc sống cứ thế trôi qua, nặng nề đến đáng sợ. Gia đình hai bên rồi cũng hối thúc chuyện cưới xin nhưng thật tâm đó là điều tôi chưa bao giờ mong muốn. Đã có lúc tôi chợt nghĩ vẫn sống với anh như vậy mấy năm qua, vẫn bằng lòng với những gì mình đang có, thôi thì âu cũng là duyên số, cứ gật đầu nhắm mắt rồi mọi chuyện cũng xong. Biết đâu chừng khi có con rồi mọi chuyện sẽ khác.
Bạn bè tôi ai cũng có đứa ẵm đứa bồng, ba mẹ luôn mong tôi sớm yên bề gia thất, nghĩ tới đó tôi chợt thấy nao lòng, cũng muốn thành vợ thành chồng với anh cho đúng nghĩa. Rồi mọi chuyện thay đổi kể từ khi tôi gặp anh, người yêu tôi bây giờ. Anh không phong độ đẹp trai, cũng không giỏi khoa ăn nói, bù lại là tính khiêm nhường và vốn hiểu biết sâu rộng mà ít ai có được như anh. Quen anh và bên anh, tôi học được rất nhiều điều. Anh lo lắng, chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Bên anh tôi cảm thấy mình luôn được trân trọng và yêu thương.
Chuyện gì đến cũng đến, anh cũng biết được chuyện tình cảm của tôi. Trái với những gì tôi suy diễn, thái độ của anh lại điềm tĩnh lạ thường, chỉ im lặng vài ngày để suy nghĩ rồi chủ động gọi cho tôi. Tôi lúc ấy chỉ biết xin lỗi và mong anh tha thứ vì đã lừa dối anh rất nhiều. Anh nói thương tôi, giờ vẫn vậy, hãy chia sẻ và đừng giấu anh thêm bất cứ điều gì. Tôi nấc nghẹn vì hạnh phúc, vì lòng bao dung vô bờ ở anh.
Chúng tôi bên nhau nhưng vẫn trong lén lút, tôi vẫn sợ người yêu cũ, nếu phát hiện sẽ làm gì liên luỵ tới anh người yêu mới hoặc sẽ đánh và nhốt tôi lại, vì người ấy từng làm như vậy nhiều lần. Anh chỉ khuyên tôi từ từ tìm cách rời xa, đừng nôn nóng rồi lại hỏng hết mọi chuyện. Nhờ có anh tôi đã làm được, thật chẳng dễ dàng vì người ấy vẫn luôn theo tôi dai dẳng cho tới tận giờ. Đôi khi còn buông lời đe doạ nếu như biết được tôi qua lại với ai sẽ làm cho tôi sống dở chết dở.
Tôi tự nguyện trả lại cho người ấy mọi thứ để giữa chúng tôi không còn bất cứ ràng buộc nào về kinh tế, vật chất lẫn tinh thần. Thật may mắn vì trong suốt thời gian đó anh vẫn luôn sát cánh bên tôi. Anh yêu thương tôi ngày càng nhiều hơn nữa vì nói giờ anh thấy thoái mái hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn chút lo lắng nhưng không nhiều như trước nữa. Thời gian trước anh thật sự rất mệt mỏi và căng thẳng, có lúc muốn buông tay nhưng rồi nghĩ đến em anh lại không thể. Cứ như thế tôi và anh bên nhau đã hơn một năm rồi. Tôi cũng chuyển đến một nơi xa để cuộc sống bình yên và không bị làm phiền bởi người cũ. Anh vẫn đều đặn xuống thăm tôi dù đường xá xa xôi.
Hàng ngày chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau rất nhiều qua điện thoại. Hầu như ngày nào anh cũng dành thời gian nói chuyện với tôi dù cho công việc có bận rộn đến chừng nào. Sẽ là bình yên và quá đỗi hạnh phúc nếu như tính tò mò trong tôi không lớn lên từng ngay. Bên nhau hơn một năm nhưng chưa bao giờ tôi gặp gỡ hay được biết đến bạn bè và người thân của anh. Tôi cũng hỏi về gia đình và công việc của anh nhiều lần nhưng dường như anh rất ngại chia sẻ. Anh chỉ nói qua loa về công việc vì theo anh tôi không nên biết thì sẽ tốt hơn. Thậm chí đến nhà cửa anh ở đâu tôi cũng chỉ được biết mập mờ. Anh chỉ nói nhà anh ở Sài Gòn, quận 2, anh làm bên công ty về đá, tất cả những gì tôi biết về anh chỉ vỏn vẹn như vậy. Ba mẹ và gia đình anh tất cả đã định cư bên Mỹ hết rồi. Những gì tôi biết về họ đều qua lời anh kể và qua trí tưởng tượng của riêng mình.
Yêu anh tôi biết anh là người hết sức nghiêm túc và tôn trọng quyền tự do cá nhân của mỗi người. Anh luôn lịch sự trong giao tiếp nên tôi biết sẽ là rất bất lịch sự nếu cứ gặng hỏi cho đến cùng chuyện riêng tư của anh vì trước kia những chuyện riêng của tôi anh cũng không bao giờ đào sâu hay chất vấn. Anh chỉ im lặng, mở lòng và lắng nghe khi tôi thật sự muốn chia sẻ. Vài lần anh nói cũng có nỗi khổ riêng cần được thông cảm nhưng thời điểm này chưa thích hợp để anh nói ra. Thật sự nhiều khi thấy anh mệt mỏi, tôi muốn chia sẻ và động viên anh rất nhiều nhưng lại luôn có rào cản vô hình ngăn tôi lại.
Anh lo lắng cho tôi không chỉ về vật chất mà tình cảm dành cho tôi nhiều khiến tôi hạnh phúc lắm. Dù anh hơn tôi rất nhiều tuổi nhưng chúng tôi hoà hợp trong cuộc sống hàng ngày, trong những thói quen, trong mọi sở thích và cả chuyện gối chăn. Duy chỉ có một điều khiến tôi chạnh lòng là chẳng biết gì về cuộc sống thật của anh.
Suy nghĩ ấy cứ ngày một lớn dần cho tới một hôm tôi bị tai nạn xe phải nằm điều trị ở nhà, buồn nên vào Facebook đọc tin tức của một số bạn bè. Phải nói thật là tôi không có thói quen lướt Facebook, chỉ thỉnh thoảng lên nói chuyện với đứa bạn thân, ngoài ra chưa bao giờ chia sẻ điều gì trên Facebook cả, với tôi đó chỉ là thế giới ảo và những điều đó thật sự không cần. Run rủi thế nào, tôi thấy tên và hình của anh trong danh sách bạn bè của một người bạn. Tài khoản ấy đã ngưng hoạt động từ rất lâu rồi nhưng những thông tin và hình ảnh vẫn còn nguyên vẹn.
Qua những gì anh chia sẻ với bạn bè, tôi biết anh đã có gia đình và một người con trai chỉ kém tôi vài tuổi. Cậu ấy đang học bên Mỹ, quả là cú sốc tinh thần rất lớn với tôi. Tôi không trách anh vì đã giấu chuyện gia đình, con cái bởi biết đâu anh cũng có nỗi khổ riêng chưa thể chia sẻ thật lòng. Tôi cũng không vì thế mà thấy mình hết yêu thương anh, phải giấu mọi chuyện trong thời gian dài như thế chắc anh cũng mệt mỏi biết nhương nào
Cảm giác này tôi rất hiểu vì từng phải giấu anh rất nhiều về chuyện tình cảm trước đây. Tôi chỉ thấy buồn và hụt hẫng khi chưa thể là chỗ dựa khiến anh an lòng để có thể thoải mái tâm sự và chia sẻ. Điều tôi lo lắng hơn cả chính là cuộc sống hiện tại của anh. Liệu tôi có phải là người thứ ba vô tình chen vào hạnh phúc gia đình anh, vô tình khiến cho đứa nhỏ trạc tuổi em trai mình nếu biết được sẽ có cái nhìn thiếu tôn trọng về người cha mà nó hết mực yêu thương và kính trọng?
Tôi tự nhận thấy mình ngoại hình chỉ ưa nhìn, học thức không cao, công việc vẫn chưa ổn định, gặp gỡ anh trong hoàn cảnh éo le như thế. Nếu xét ở vị trí của anh, tôi tự thấy anh có thể tìm được rất nhiều người hơn tôi về mọi mặt mà cũng chẳng khiến anh phải lo lắng đủ điều. Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn và yêu thương tôi hết mực, càng nghĩ tôi càng thấy hoang mang. Phải làm sao cho đúng với lương tâm và hoàn cảnh của tôi bây giờ. Tôi có nên mở lời trước để anh mở lòng chia sẻ hay cứ im lặng và vờ như không biết gì. Sẽ rất đau lòng nếu tôi phải chọn cách rời xa anh nhưng phải nhìn người tôi thương yêu gồng mình lên để che giấu, nhìn hạnh phúc gia đình anh lung lay tôi thật không cam lòng. Mong mọi người cho tôi vài lời khuyên để mọi việc sẽ không là quá muộn.
Phượng
VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết) - VnExpress VnExpress - Tâm sự (tổng hợp hơn 5000 bài viết)