Số lần đọc/download: 4221 / 45
Cập nhật: 2014-12-04 16:13:47 +0700
Nhớ lắm hương vị Tết quê tôi
S
ao mà nhớ cái mùi củ kiệu, củ cải trắng làm nóng ran cả bàn tay, cay xè cả mắt những lúc bị bắt ngồi hàng giờ để bào vỏ. Nhớ cái mùi của chảo chuối khèo thơm lừng của ngoại. Nhớ những chiếc lạp xưởng mà ngày xưa mình ghét cay ghét đắng vì làm sao mà cực nhọc quá. (Hong)
From: Phuong Hong
Sent: Monday, January 24, 2011 11:03 AM
Còn vài ngày nữa là Tết rồi. Mặc dù chưa được về quê, nhưng mùi vị Tết đã tràn ngập trong suy nghĩ. Những ngày vui nhất của cái Tết là không khí rộn ràng quét dọn nhà cửa, náo nức làm củ kiệu, khèo chuối, làm mứt dừa…, nhắc đến đó thôi thì muốn bỏ hết mọi thứ chạy ngay về nhà. Những người con xa quê nhớ lắm cái Tết ông bà, nhớ về những ngày còn bé được tất tả hòa vào không khí Tết quê.
Giờ ngược xuôi xa xứ, Tết chỉ còn trong những kỷ niệm. Những ngày Tết chủ yếu là nghỉ ngơi chứ không còn không khí chộn rộn nữa. Ôi! Sao mà nhớ cái mùi củ kiệu, củ cải trắng làm nóng ran cả bàn tay, cay xè cả mắt những lúc bị bắt ngồi hàng giờ để bào vỏ. Nhớ cái mùi của chảo chuối khèo thơm lừng của ngoại. Nhớ những chiếc lạp xưởng mà ngày xưa mình ghét cay ghét đắng vì làm sao mà cực nhọc quá.
Chợ quê ngày Tết. Ảnh: Thái Bá.
Giờ lớn lên mới biết đó chính là hương vị của quê hương, là không khí của những ngày Tết. Thích nhất là những lúc cùng ngoại đi chợ ngày 30, chợ quê thật đông vui và chất phát. Nhìn những gương mặt vui vẻ mời hàng của người bán như đang mong đợi chợ tan để kiếm “mớ” tiền tiêu Tết. Về chợ Tết quê sẽ thấy được cái chất phác thật thà của người miền Tây, vì đa số những người bán hàng ở chợ Tết là do tự tay vun trồng rồi tự tay mang ra bán không qua một trung gian nào cả.
Có đi xa mới hiểu hết được mùi vị nhớ quê, mới hiểu được sự mong chờ người con trở lại. Sao mà thấy Tết thiêng liêng vậy! Ngày mồng một Tết 2 năm về trước như in trong tâm trí, mấy đứa nhỏ háo hức tranh nhau khoe áo đẹp, rộn ràng cả căn nhà, ngồi ở vị trí chủ tọa là ông bà ngoại. Sau một hồi ổn định vị trí, tụi nhỏ đã xếp thành một hàng dài từ nhỏ đến lớn, từ con cậu hai đến con cậu tám, hết thảy cũng 16 đứa để bắt đầu tiết mục chúc Tết.
Tôi là đứa lớn nhất nhà, cũng là đạo diễn nên phải tiên phong để tụi nhỏ noi theo. Mỗi đứa phải lần lượt chúc Tết ông bà nhưng không được trùng lắp với những anh chị trước. Tôi dọa làm sai là không có tiền lì xì, vậy là tụi nó răm rắp nghe theo. Mỗi đứa cứ đứng nhẩm hoài câu chúc của mình, như sợ là sẽ quên. Con nít quê thật dễ thương và thật thà quá!
Cả nhà chúc Tết ông bà thật vui, thằng nhóc con dì Bảy là lém lỉnh nhất. Không biết nó học từ đâu mà sau khi chúc một hồi dài ngoằng, nó đọc luôn hai câu cuối làm mọi người cười ngất “Năm mới chúc ông bà dồi dào sức khỏe, có tiền lẻ lì xì cho con”. Những điều thật giản đơn như vậy lại chính là niềm hạnh phúc vô giá không thể mua được.
Thời gian dù có trôi đi, con người ta dù có trưởng thành thế nào chăng nữa cũng xin đừng lãng quên quá khứ, lãng quên những gì gần gũi như quê hương. Thật hạnh phúc khi giờ đây vẫn còn có ngoại, vẫn còn được thưởng thức món chuối khèo ngoại để dành, vẫn còn được mừng tuổi ngoại. Ngoại ơi, chờ con về nhé!